Ngày hôm qua Dạ Tình, Tiểu Mỹ đã về Bắc Đẩu thành đi thăm đám nhóc, Dạ a di trong Bắc Đẩu cô nhi viện. Hai nàng sẽ cùng Dạ a di tham gia hoạt động từ thiện trong thành nhỏ cách Bắc Đẩu thành không quá xa, chắc tối hôm nay hoặc sáng ngày mai sẽ về.
Dạ Tình, Tiểu Mỹ rất muốn thấy mắt Thủy Tinh có phục hồi lại được không.
Mặt Nghiêm Sương vẫn nghiêm nghị, giọng nói ai oán:
- Không, ta là thành viên Thanh Kỳ kỵ sĩ đội.
Nghiêm Sương ngày càng hoang mang, không biết nnê làm sao. Đặc biệt mấy ngày nay Nghiêm Lôi cứ lải nhải làm Nghiêm Sương phát điên, lòng thầm hối hận. Nếu lúc trước nàng đồng ý với phụ thân chấp nhận Vu Nhai thì có lẽ . . .
Không có lẽ gì, cứ thuận theo tự nhiên đi, nàng ở trong kỵ sĩ đoàn của hắn, chiến đấu cùng Vu Nhai là được.
Nói Nghiêm Sương không động tâm với Vu Nhai dũng mãnh là giả, nhưng Dạ Tình, Tiểu Mỹ ở đó, nàng có chỗ nào chen chân? Có lẽ đây không phải là tình yêu, chỉ là sự ngưỡng mộ phức tạp, lâu ngày sẽ nhạt phai?
Bản thân Nghiêm Sương không quá hiểu rõ, tóm lại phụ thân sắp xếp nàng tiếp tục ở trong Xích Sắc quân đoàn cũng là ý kiến hay.
Vu Nhai thuận miệng nói:
- Ừm! Có dịp ta sẽ đi bái phỏng Nghiêm đại nhân, hiện tại chúng ta xuất phát.
Vu Nhai không để bụng, lúc trươc hắn nói lời thật lòng, hắn thật sự xem Nghiêm Sương là huynh đệ.
Nếu Nghiêm Sương biết suy nghĩ của Vu Nhai thì sẽ rất buồn bực, nàng không có chỗ nào để hắn nổi máu 'dê'.
- Hu!!!
Vó đạp đất không thanh âm, thanh kỳ tuấn mã thú quay đầu ngựa cất vó hướng Bắc Đẩu thành.
Vu gia chủ nhìn thanh kỳ tuấn mã thú giây lát biến thành đốm đen, nói:
- Ngọc hiền điệt, ngươi đúng là liệu sự như thần. Hôm đó chúng ta đứng trên tháp ta không biết có sống nổi không, ngươi nói Vu Nhai sẽ bảo vệ tất cả sống sót. Ngươi nói Vu gia ta có lẽ sẽ trở thành gia tộc lĩnh chu Bắc Đẩu hành tỉnh, khi đó ta cứ nghĩ là trò đùa ai ngờ có ngày thành hiện thực.
Ngọc Vấn Hiền mỉm cười nói:
- Không phải ta liệu sự như thần mà Vu Nhai giống thần, khiến ta tin tưởng hắn là người sáng tạo kỳ tích.
Ngọc Vấn Hiền cũng rất rung động.
Lúc trước Ngọc Vấn Hiền thốt ra suy đoán chỉ vì an ủi Vu gia chủ, gã không ngờ sự việc đúng như đã dự đoán. Khi đó Ngọc Vấn Hiền thật sự tin Vu Nhai sẽ mang theo bọn họ sống sót.
Ngọc Vấn Hiền thói quen đánh giá Vu Nhai cao thật cao.
Ngọc Vấn Hiền thầm cảm thán, gã là quân nhân thổ địa Bắc Đẩu hành tỉnh, tương lai của gã tốt nhất là làm quân sư chiến tuyến nào đó gần Bắc Đẩu hành tỉnh. Ngọc Vấn Hiền rất muốn hậu nhân sẽ nói gã tính toán không bỏ sót, gã muốn phát huy hết tài năng quân sự của mình. Nhưng Thần Huyền đại lục rất lớn, người có tài quân sự đầy rẫy khắp nơi. Không có nguyên soái trứ danh thì rất khó để trở thành quân sư.
Vu Nhai cho Ngọc Vấn Hiền thấy hy vọng nổi tiếng.
Vu gia chủ gật đầu, nói:
- Đi đi, còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.
Sau đó hai người bận rộn.
Vù vù vù vù vù!
Vẫn là tốc độ như gió, không có tiếng đạp đất vì đám kỵ sĩ qua mấy ngày huấn luyện đã quen thuộc thanh kỳ tuấn mã thú hơn. Các kỵ sĩ giục thanh kỳ tuấn mã thú lướt nhanh như cơn gió.
- Chắc đó là thanh kỳ tuấn mã thú của Vu Nhai tướng quân trong tin đồn!
- Nhanh quá, Bắc Đẩu kỵ vệ đội gì đó so với đội kỵ sĩ của Vu Nhai thì chỉ là cặn bã.
- Mau lên, chúng ta hãy mau chạy tới Bắc Đẩu thành, đừng để đến nơi không kịp nhìn Vu Nhai một cáin ào. Tiếc ơi là tiếc, thực lực của chúngta quá yếu, không thể thấy Vu Nhai trong thanh kỳ tuấn mã thú.
Trên đường đi các dòng người tuôn hướng Bắc Đẩu thành vì muốn thấy người đối kháng Mông thân vương trong truyền thuyết có bộ dạng gì, có phải là ba đầu sáu tay, cao tám trượng, eo thô như tám thùng nước. Tuy tin đồn về Vu Nhai đã lan tràn khắp Bắc Đẩu hành tỉnh nhưng nhiều người, mọi cách nói, phóng đại hắn quá đáng.
Vu Nhai cũng nghe tin đồn này, cười khổ nói:
- Thật không biết người cao tám trượng, eo thô tám trượng sẽ là bộ dạng gì, tộc người khổng lồ trong truyền thuyết cũng không cao như thế.
Vu Nhai cảm thấy hắn nên ra mặt thanh minh mình đẹp trai ngất ngây như thế nào. Không lâu sau Vu Nhai ngừng trước cửa thành cuối cùng Bắc Đẩu thành.
- Hãy sắp hàng ngay ngắn, hôm nay là điển lễ của phó thành chủ chúng ta, Vu Nhai đại nhân. Muốn vào phải chứng minh các ngươi trong sạch, nói cho các ngươi biết, Vu Nhai đại nhân ra từ tiểu binh thủ thành chúng ta!
Tuy đã qua nhiều ngày nhưng tiểu binh thủ thành vẫn chí cao khí ngang, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần về Vu Nhai đại nhân.
Tiểu binh thủ thành nói:
- Lúc trước Vu Nhai đại nhân là huynh đệ của ta, dù các ngươi có thân phận gì không được xem thường ta.
Vu Nhai đứng phía xa nhìn tiểu binh thủ thành, chớp chớp mắt. Hình như hắn không biết người này, từ khi nào thành huynh đệ? Còn mấy tiểu binh khác thì có người quen của Vu Nhai thật, nhưng không vênh váo như tiểu binh thủ thành nói chuyện.
Lúc này một người đứng trong cửa thành kêu lên:
- A! Đến rồi, người mới nhà ngươi đừng la nữa, Vu Nhai đại nhân đã đến.
Người nói chuyện là Quách đại thúc mà Vu Nhai quen thuộc nhất. Trông thấy Quách đại thúc, Vu Nhai ngẩn người, chẳng phải nói những người quen hắn đều đã thăng quan phát tài sao? Tại sao Quách đại thúc còn ở đây?
Ồn ào!
- Ha ha ha ha ha ha! Quách đại thúc, đã lâu không gặp, gần đây thân thể người có khẻo không?
Cùng với Quách đại thúc lên tiếng, nhiều người đang xếp hàng xôn xao tránh đường. Vu Nhai mang theo Thanh Kỳ kỵ sĩ đội đi tới trong ánh mắt nhìn chăm chú, trân trân của mọi người. Rốt cuộc thấy người trong truyền thuyết, nhưng lạ là tên này không cao như tin đồn. Có người nghi ngờ đây có phải là Vu Nhai thật không.
- Vu Nhai đại nhân . . .
Vu Nhai vội xua tay:
- Đừng gọi ta là đại nhân, Quách đại thúc cứ bảo ta là tiểu Nhai đi.
Vu Nhai không thích người quen biết quá khách sáo với mình, không thú vị. Vu Nhai không muốn cảm nhận cao thủ cô đơn.
- Vậy ta vẫn kêu ngươi là tiểu Nhai, Quách đại thúc ta . . .
Quách đại thúc vui mừng cười, lải nhải mấy câu. Vu Nhai biết mấy tiểu binh thủ thành người quen không thăng quan phát tài không phải vì cấp trên không thăng chức mà bọn họ muốn ở lại đây. Có một số rời đi nhưng các tiểu binh thủ thành này không muốn đi, bọn họ cho rằng tiếp tục giữ vị trí này mới là vinh quanh nhất.
Tiền lương mỗi tháng của bọn họ tăng gấp mấy lần, được thăng quân hàm, thậm chí phong chút danh hiệu.
- Ừm! Chờ ta giải quyết xong chuyện sẽc cùng các người uống rượu.
Vu Nhai nghe kể, lòng rất cảm động và cảm thán. Vu Nhai bắt đầu ảnh hưởng vận mệnh cuản hiều người, mang đến vinh diệu cho nhiều người. Ngay cả tiểu binh thủ thành không bắt mắt cũng bị Vu Nhai ảnh hưởng.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Dù như thế nào, tuy ta không quan tâm bọn họ có hãnh diện vì ta không nhưng ta càng thích bọn họ sống tốt hơn nhờ ta, tất cả những người từng tốt với ta.
Dạ Tình, Tiểu Mỹ rất muốn thấy mắt Thủy Tinh có phục hồi lại được không.
Mặt Nghiêm Sương vẫn nghiêm nghị, giọng nói ai oán:
- Không, ta là thành viên Thanh Kỳ kỵ sĩ đội.
Nghiêm Sương ngày càng hoang mang, không biết nnê làm sao. Đặc biệt mấy ngày nay Nghiêm Lôi cứ lải nhải làm Nghiêm Sương phát điên, lòng thầm hối hận. Nếu lúc trước nàng đồng ý với phụ thân chấp nhận Vu Nhai thì có lẽ . . .
Không có lẽ gì, cứ thuận theo tự nhiên đi, nàng ở trong kỵ sĩ đoàn của hắn, chiến đấu cùng Vu Nhai là được.
Nói Nghiêm Sương không động tâm với Vu Nhai dũng mãnh là giả, nhưng Dạ Tình, Tiểu Mỹ ở đó, nàng có chỗ nào chen chân? Có lẽ đây không phải là tình yêu, chỉ là sự ngưỡng mộ phức tạp, lâu ngày sẽ nhạt phai?
Bản thân Nghiêm Sương không quá hiểu rõ, tóm lại phụ thân sắp xếp nàng tiếp tục ở trong Xích Sắc quân đoàn cũng là ý kiến hay.
Vu Nhai thuận miệng nói:
- Ừm! Có dịp ta sẽ đi bái phỏng Nghiêm đại nhân, hiện tại chúng ta xuất phát.
Vu Nhai không để bụng, lúc trươc hắn nói lời thật lòng, hắn thật sự xem Nghiêm Sương là huynh đệ.
Nếu Nghiêm Sương biết suy nghĩ của Vu Nhai thì sẽ rất buồn bực, nàng không có chỗ nào để hắn nổi máu 'dê'.
- Hu!!!
Vó đạp đất không thanh âm, thanh kỳ tuấn mã thú quay đầu ngựa cất vó hướng Bắc Đẩu thành.
Vu gia chủ nhìn thanh kỳ tuấn mã thú giây lát biến thành đốm đen, nói:
- Ngọc hiền điệt, ngươi đúng là liệu sự như thần. Hôm đó chúng ta đứng trên tháp ta không biết có sống nổi không, ngươi nói Vu Nhai sẽ bảo vệ tất cả sống sót. Ngươi nói Vu gia ta có lẽ sẽ trở thành gia tộc lĩnh chu Bắc Đẩu hành tỉnh, khi đó ta cứ nghĩ là trò đùa ai ngờ có ngày thành hiện thực.
Ngọc Vấn Hiền mỉm cười nói:
- Không phải ta liệu sự như thần mà Vu Nhai giống thần, khiến ta tin tưởng hắn là người sáng tạo kỳ tích.
Ngọc Vấn Hiền cũng rất rung động.
Lúc trước Ngọc Vấn Hiền thốt ra suy đoán chỉ vì an ủi Vu gia chủ, gã không ngờ sự việc đúng như đã dự đoán. Khi đó Ngọc Vấn Hiền thật sự tin Vu Nhai sẽ mang theo bọn họ sống sót.
Ngọc Vấn Hiền thói quen đánh giá Vu Nhai cao thật cao.
Ngọc Vấn Hiền thầm cảm thán, gã là quân nhân thổ địa Bắc Đẩu hành tỉnh, tương lai của gã tốt nhất là làm quân sư chiến tuyến nào đó gần Bắc Đẩu hành tỉnh. Ngọc Vấn Hiền rất muốn hậu nhân sẽ nói gã tính toán không bỏ sót, gã muốn phát huy hết tài năng quân sự của mình. Nhưng Thần Huyền đại lục rất lớn, người có tài quân sự đầy rẫy khắp nơi. Không có nguyên soái trứ danh thì rất khó để trở thành quân sư.
Vu Nhai cho Ngọc Vấn Hiền thấy hy vọng nổi tiếng.
Vu gia chủ gật đầu, nói:
- Đi đi, còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.
Sau đó hai người bận rộn.
Vù vù vù vù vù!
Vẫn là tốc độ như gió, không có tiếng đạp đất vì đám kỵ sĩ qua mấy ngày huấn luyện đã quen thuộc thanh kỳ tuấn mã thú hơn. Các kỵ sĩ giục thanh kỳ tuấn mã thú lướt nhanh như cơn gió.
- Chắc đó là thanh kỳ tuấn mã thú của Vu Nhai tướng quân trong tin đồn!
- Nhanh quá, Bắc Đẩu kỵ vệ đội gì đó so với đội kỵ sĩ của Vu Nhai thì chỉ là cặn bã.
- Mau lên, chúng ta hãy mau chạy tới Bắc Đẩu thành, đừng để đến nơi không kịp nhìn Vu Nhai một cáin ào. Tiếc ơi là tiếc, thực lực của chúngta quá yếu, không thể thấy Vu Nhai trong thanh kỳ tuấn mã thú.
Trên đường đi các dòng người tuôn hướng Bắc Đẩu thành vì muốn thấy người đối kháng Mông thân vương trong truyền thuyết có bộ dạng gì, có phải là ba đầu sáu tay, cao tám trượng, eo thô như tám thùng nước. Tuy tin đồn về Vu Nhai đã lan tràn khắp Bắc Đẩu hành tỉnh nhưng nhiều người, mọi cách nói, phóng đại hắn quá đáng.
Vu Nhai cũng nghe tin đồn này, cười khổ nói:
- Thật không biết người cao tám trượng, eo thô tám trượng sẽ là bộ dạng gì, tộc người khổng lồ trong truyền thuyết cũng không cao như thế.
Vu Nhai cảm thấy hắn nên ra mặt thanh minh mình đẹp trai ngất ngây như thế nào. Không lâu sau Vu Nhai ngừng trước cửa thành cuối cùng Bắc Đẩu thành.
- Hãy sắp hàng ngay ngắn, hôm nay là điển lễ của phó thành chủ chúng ta, Vu Nhai đại nhân. Muốn vào phải chứng minh các ngươi trong sạch, nói cho các ngươi biết, Vu Nhai đại nhân ra từ tiểu binh thủ thành chúng ta!
Tuy đã qua nhiều ngày nhưng tiểu binh thủ thành vẫn chí cao khí ngang, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần về Vu Nhai đại nhân.
Tiểu binh thủ thành nói:
- Lúc trước Vu Nhai đại nhân là huynh đệ của ta, dù các ngươi có thân phận gì không được xem thường ta.
Vu Nhai đứng phía xa nhìn tiểu binh thủ thành, chớp chớp mắt. Hình như hắn không biết người này, từ khi nào thành huynh đệ? Còn mấy tiểu binh khác thì có người quen của Vu Nhai thật, nhưng không vênh váo như tiểu binh thủ thành nói chuyện.
Lúc này một người đứng trong cửa thành kêu lên:
- A! Đến rồi, người mới nhà ngươi đừng la nữa, Vu Nhai đại nhân đã đến.
Người nói chuyện là Quách đại thúc mà Vu Nhai quen thuộc nhất. Trông thấy Quách đại thúc, Vu Nhai ngẩn người, chẳng phải nói những người quen hắn đều đã thăng quan phát tài sao? Tại sao Quách đại thúc còn ở đây?
Ồn ào!
- Ha ha ha ha ha ha! Quách đại thúc, đã lâu không gặp, gần đây thân thể người có khẻo không?
Cùng với Quách đại thúc lên tiếng, nhiều người đang xếp hàng xôn xao tránh đường. Vu Nhai mang theo Thanh Kỳ kỵ sĩ đội đi tới trong ánh mắt nhìn chăm chú, trân trân của mọi người. Rốt cuộc thấy người trong truyền thuyết, nhưng lạ là tên này không cao như tin đồn. Có người nghi ngờ đây có phải là Vu Nhai thật không.
- Vu Nhai đại nhân . . .
Vu Nhai vội xua tay:
- Đừng gọi ta là đại nhân, Quách đại thúc cứ bảo ta là tiểu Nhai đi.
Vu Nhai không thích người quen biết quá khách sáo với mình, không thú vị. Vu Nhai không muốn cảm nhận cao thủ cô đơn.
- Vậy ta vẫn kêu ngươi là tiểu Nhai, Quách đại thúc ta . . .
Quách đại thúc vui mừng cười, lải nhải mấy câu. Vu Nhai biết mấy tiểu binh thủ thành người quen không thăng quan phát tài không phải vì cấp trên không thăng chức mà bọn họ muốn ở lại đây. Có một số rời đi nhưng các tiểu binh thủ thành này không muốn đi, bọn họ cho rằng tiếp tục giữ vị trí này mới là vinh quanh nhất.
Tiền lương mỗi tháng của bọn họ tăng gấp mấy lần, được thăng quân hàm, thậm chí phong chút danh hiệu.
- Ừm! Chờ ta giải quyết xong chuyện sẽc cùng các người uống rượu.
Vu Nhai nghe kể, lòng rất cảm động và cảm thán. Vu Nhai bắt đầu ảnh hưởng vận mệnh cuản hiều người, mang đến vinh diệu cho nhiều người. Ngay cả tiểu binh thủ thành không bắt mắt cũng bị Vu Nhai ảnh hưởng.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Dù như thế nào, tuy ta không quan tâm bọn họ có hãnh diện vì ta không nhưng ta càng thích bọn họ sống tốt hơn nhờ ta, tất cả những người từng tốt với ta.
/1991
|