Vu Nhai nghĩ đến Độc Cô Cửu Dương từng kể về quá khứ, đúng là Tiểu Mỹ trải qua rất nhiều chuyện. Chịu mắt lạnh trong Vệ gia, các loại nhân tính dơ bẩn trong kỹ viện, sịnh ly tử biệt với mẫu thân, ấm áp trong Bắc Đẩu cô nhi viện, Vu Nhai 'ăn hiếp'. Các chiến hữu nhiệt huyết.
Một thiếu nữ từ nhỏ trải qua nhiều chuyện như vậy làm sao có thể vĩnh viễn đơn thuần? Trừ phi nàng trời sinh thiếu dây thần kinh hoặc là đồ ngu.
Sau sự kiện Vệ Vi Vi bắt Tiểu Mỹ, nàng nói những câu lúc tặng dây chuyền cho Vu Nhai. Lúc đó Tiểu Mỹ rất cô đơn, dường như đó là khi nàng tháo bỏ ngụy trang.
Nhưng mà . . . Có lẽ nhờ Vu Nhai an ủi khiến Tiểu Mỹ vẫn ngây thơ, thấy vui vẻ.
Bên kia Dạ Tình, Dạ a di khóc ròng rã. Bọn họ không biết Tiểu Mỹ dùng cách này che giấu vết thương trong lòng, khiến mình kiên cường hơn. Lúc trước Dạ Tình, Dạ a di có suy nghĩ như Vu Nhai, vui mừng vì Tiểu Mỹ ngây thơ.
Trong thế giới tàn nhẫn này này rất khó giữ được sự ngyâ thơ.
Thì ra Tiểu Mỹ chỉ là không muốn người ta lo lắng, có chút ích kỷ mong được yêu thương. Tiểu Mỹ muốn cùng bằng hữu, người thân vui vẻ, vì Bắc Đẩu cô nhi viện hay đám người Vu Nhai đều thật lòng đối xử tốt với nàng.
Thật ra Tiểu Mỹ rất sợ, nàng sợ nếu tháo ngụy trang xuống thì người ta sẽ không thích nàng nữa. Tiểu Mỹ vô cùng sợ hãi.
Đám Dạ Tình, Dạ a di thậm chí không xoa dịu vết thương lòng của Tiểu Mỹ, thấy hối hận, đau lòng.
- Không sao, khi ta đến cô nhi viện rồi sống rất vui, quên sạch chuyện trước kia. Mấy ngày nay ta rất vui, nhưng khi ở Quang Minh thần điện thì rất khó chịu vì những chuyện này lại nổi lên. Ta nghĩ ta không thể tiếp tục vui vẻ tự nhiên nữa, ta sắp chết, không thể mang người khác cùng vui, nên . . .
Mặt Vu Nhai nghiêm nghị hỏi:
- Cho nên nàng mới có biểu tình đó?
Tiểu Mỹ thè lưỡi nói:
- Nhưng Vu đại ca thần kỳ cứu ta, vì vậy ta trở về bộ dạng cũ, thậm chí . . . Còn để tên háo sắc nhà ngươi tùy tiện ăn bớt. Hừ hừ, người ta biết ngay ngươi cứ nhìn ngực của người ta.
Tiểu Mỹ như trở về như xưa nhưng lời nàng nói khiến người lúng túng. Vu Nhai câm nín, thì ra hắn bị nàng dắt mũi quay vòng vòng. Tiểu nha đầu lừa đảo, bản thân mình dê cụ. Nhưng Vu Nhai không tức giận chút nào.
Vu Nhai đành nói:
- Nàng quá to gan, không sợ ta ăn nàng sao?
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói:
- Người ta thích ngươi thì tại sao phải sợ? Người ta định cho ngươi . . . ăn. Ngươi đừng quên lúc đó ta có tặng cho ngươi sợi dây chuyền, tuy cuối cùng bị Dạ Tình tỷ tỷ cướp về nhưng ở trong lòng t đã tặng rồi.
Mặt Tiểu Mỹ đỏ rực, cực kỳ xinh đẹp. Không biết lúc trước Tiểu Mỹ làm sao giả bộ được, che giấu cả biểu tình đỏ mặt. Thì ra Tiểu Mỹ là diễn viên siêu đẳng, Vu Nhai là diễn viên hạng bét trước mặt nàng.
Vu Nhai nhìn chằm chằm Tiểu Mỹ đỏ mặt, lòng run rẩy.
Vu Nhai ngẫm lại lúc tặng dây chuyền Tiểu Mỹ đã nói gì, ý nghĩa câu nói. Cầm dây chuyền tức là vị hôn phu của nàng.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao nghe hết lời Tiểu Mỹ nói, muốn kêu lên:
- Đại . . .
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao rất muốn chém nam nhân này thành mấy khúc nhưng vẫn bị lão nhân đại quản sự ngăn cản. Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không hiểu nổi lão nhân định làm gì.
Tiểu Mỹ cởi dây chuyền trước ngực xuống, thè lưỡi với Dạ Tình mặt đẫm nước mắt:
- Ưm, Du đại ca, sợi dây chuyền này đã biến thành dây chuyền bình thường nhất, chắc Vu đại ca chấp nhận được? Dạ Tình tỷ, xin đừng lại lấy về.
Tiểu Mỹ không chờ trả lời đã đeo cho Vu Nhai, hốc mắt hắn ướt nước.
Tiểu Mỹ ôm chặt Vu Nhai, như muội muội ôm ca ca, lại như ôm tình lang.
Khi mọi người bị cảm động, không khí sắp bùng nổ thì Tiểu Mỹ đổi giọng:
- Ta nghĩ có một ngày Vu đại ca sẽ đến cứu ta, bây giờ . . . Xem như Tiểu Mỹ cứu ngươi một lần được không?
- Không tốt!
Tiểu Mỹ mới dứt lời, Vu Nhai đang cảm động và rối rắm chợt dựng đứng lông tơ, hắn định liều mạng.
Tiểu Mỹ rất hiểu biết Vu Nhai:
- Không tốt cũng phải tốt, mới rồi khi ta hôn ngươi đã dùng bảo bối của Ngọc Nữ tộc chúng ta, là loại kiếm được trong di tích Ngọc Nữ tộc ở Ma Pháp đế quốc. Nó sẽ khiến ngươi tạm thời không thể nhúc nhích.
- Ta biết Vu đại ca có nhiều bí mật nhưng bảo bối của Tiểu Mỹ cũng không dễ cởi bỏ. Hi hi, Tiểu Mỹ lại lừa ngươi một lần, xem như huề nhau. Sau này ta sẽ không gọi ngươi là siêu lừa đảo nữa.
Tiểu Mỹ biết với tính cách của Vu Nhai nhất định sẽ làm liều.
Nhưng làm sao liều lĩnh? Nếu liều tương đương Vu Nhai đi chịu chết, Tiểu Mỹ không muốn Vu đại ca của nàng chết.
- Tiểu Mỹ, nàng . . .
Vu Nhai chợt phát hiện không thể nhúc nhích, như bị điểm huyệt trong phim võ hiệp kiếp trước.
Thôn Thiên kiếm linh nói với Vu Nhai:
- Vu Nhai, đây là thuật trói nước rất kỳ lạ, với lực lượng của ngươi cần ít nhất hai mươi phút mới giải được.
Thôn Thiên kiếm linh gọi thẳng tên Vu Nhai, nàng cũng bị Tiểu Mỹ xúc động. Thôn Thiên kiếm linh có chút buồn bực là sao tên háo sắc này có thể làm một thiếu nữ tốt như thế trao trọn con tim?
- Dạ Tình tỷ, Dạ a di, các đứa nhỏ, ta đi đây. Các người phải sống thật vui.
Tiểu Mỹ đẩy Vu Nhai ra, quay đầu nhìn hướng đám người Dạ Tình, Dạ a di.
- Đặc biệt là Dạ Tình tỷ, hãy sớm thành thân cùng Vu đại ca. Vu đại ca, siêu lừa đảo, ngươi thích lừa ta gọi là Vu . . . Vu lão công. Tấm thuẫn của ta chưa được sửa, ngươi nợ ta . . .
Tiểu Mỹ dứt lời xoay người chạy hướng lão nhân đại quản sự, nàng vừa chạy vừa lớn dần lên. Khi Tiểu Mỹ đến trước mặt lão nhân đã hoàn toàn thành một người khác, một công chúa kiêu kỳ.
Có lẽ là bởi vì oán nên khí thế trên người Dạ Tình phu một tầng hắc ám.
Lão nhân đại quản sự chỉ cười cười cầm lấy huyền thuẫn bản mệnh của Tiểu Mỹ, một đoàn lực lượng nhập vào người nàng.
Ào một tiếng, người Tiểu Mỹ mặc một bộ đồ đen vàng giao nhau, áo choàng dài thay đổi nàng hoàn toàn. Có lẽ chỉ khi nhìn mặt búp bê tròn tròn mới thấy Tiểu Mỹ còn sự ngây thơ cũ.
Há to miệng, không biết ai mới là Tiểu Mỹ thật sự.
Chỉ có Dạ Tình, Vu Nhai không cần biết Tiểu Mỹ biến thành hình dạng gì nàng ẫn là muội muội đáng yêu nhất của bọn họ.
Lão nhân đại quản sự chậm rãi nói:
- Công chúa, chúng ta đi. Mấy phút sau không gian sẽ vỡ, khi đó bằng hữu của công chúa sẽ an toàn rời đi. Nhưng như công chúa đã nói, nếu hắn dám lộ ra một câu thì Bắc Đẩu sẽ chó gà không tha.
Tiểu Mỹ nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiểu Mỹ lưu luyến nhìn xuống dưới sau đó biến mất.
Không gian vẫn gợn sóng một góc, sóng dao động lớn hơn trước rất nhiều. Lão nhân đại quản sự mang theo tất cả Cổ Duệ chi dân, hay nói đúng hơn là người Hắc Nguyệt thần tộc trong Cổ Duệ chi dân rời đi. Vị trí không gian phong tỏa chỉ còn lại Vu Nhai, đám người Dạ Tình, Dạ a di.
Một thiếu nữ từ nhỏ trải qua nhiều chuyện như vậy làm sao có thể vĩnh viễn đơn thuần? Trừ phi nàng trời sinh thiếu dây thần kinh hoặc là đồ ngu.
Sau sự kiện Vệ Vi Vi bắt Tiểu Mỹ, nàng nói những câu lúc tặng dây chuyền cho Vu Nhai. Lúc đó Tiểu Mỹ rất cô đơn, dường như đó là khi nàng tháo bỏ ngụy trang.
Nhưng mà . . . Có lẽ nhờ Vu Nhai an ủi khiến Tiểu Mỹ vẫn ngây thơ, thấy vui vẻ.
Bên kia Dạ Tình, Dạ a di khóc ròng rã. Bọn họ không biết Tiểu Mỹ dùng cách này che giấu vết thương trong lòng, khiến mình kiên cường hơn. Lúc trước Dạ Tình, Dạ a di có suy nghĩ như Vu Nhai, vui mừng vì Tiểu Mỹ ngây thơ.
Trong thế giới tàn nhẫn này này rất khó giữ được sự ngyâ thơ.
Thì ra Tiểu Mỹ chỉ là không muốn người ta lo lắng, có chút ích kỷ mong được yêu thương. Tiểu Mỹ muốn cùng bằng hữu, người thân vui vẻ, vì Bắc Đẩu cô nhi viện hay đám người Vu Nhai đều thật lòng đối xử tốt với nàng.
Thật ra Tiểu Mỹ rất sợ, nàng sợ nếu tháo ngụy trang xuống thì người ta sẽ không thích nàng nữa. Tiểu Mỹ vô cùng sợ hãi.
Đám Dạ Tình, Dạ a di thậm chí không xoa dịu vết thương lòng của Tiểu Mỹ, thấy hối hận, đau lòng.
- Không sao, khi ta đến cô nhi viện rồi sống rất vui, quên sạch chuyện trước kia. Mấy ngày nay ta rất vui, nhưng khi ở Quang Minh thần điện thì rất khó chịu vì những chuyện này lại nổi lên. Ta nghĩ ta không thể tiếp tục vui vẻ tự nhiên nữa, ta sắp chết, không thể mang người khác cùng vui, nên . . .
Mặt Vu Nhai nghiêm nghị hỏi:
- Cho nên nàng mới có biểu tình đó?
Tiểu Mỹ thè lưỡi nói:
- Nhưng Vu đại ca thần kỳ cứu ta, vì vậy ta trở về bộ dạng cũ, thậm chí . . . Còn để tên háo sắc nhà ngươi tùy tiện ăn bớt. Hừ hừ, người ta biết ngay ngươi cứ nhìn ngực của người ta.
Tiểu Mỹ như trở về như xưa nhưng lời nàng nói khiến người lúng túng. Vu Nhai câm nín, thì ra hắn bị nàng dắt mũi quay vòng vòng. Tiểu nha đầu lừa đảo, bản thân mình dê cụ. Nhưng Vu Nhai không tức giận chút nào.
Vu Nhai đành nói:
- Nàng quá to gan, không sợ ta ăn nàng sao?
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói:
- Người ta thích ngươi thì tại sao phải sợ? Người ta định cho ngươi . . . ăn. Ngươi đừng quên lúc đó ta có tặng cho ngươi sợi dây chuyền, tuy cuối cùng bị Dạ Tình tỷ tỷ cướp về nhưng ở trong lòng t đã tặng rồi.
Mặt Tiểu Mỹ đỏ rực, cực kỳ xinh đẹp. Không biết lúc trước Tiểu Mỹ làm sao giả bộ được, che giấu cả biểu tình đỏ mặt. Thì ra Tiểu Mỹ là diễn viên siêu đẳng, Vu Nhai là diễn viên hạng bét trước mặt nàng.
Vu Nhai nhìn chằm chằm Tiểu Mỹ đỏ mặt, lòng run rẩy.
Vu Nhai ngẫm lại lúc tặng dây chuyền Tiểu Mỹ đã nói gì, ý nghĩa câu nói. Cầm dây chuyền tức là vị hôn phu của nàng.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao nghe hết lời Tiểu Mỹ nói, muốn kêu lên:
- Đại . . .
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao rất muốn chém nam nhân này thành mấy khúc nhưng vẫn bị lão nhân đại quản sự ngăn cản. Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không hiểu nổi lão nhân định làm gì.
Tiểu Mỹ cởi dây chuyền trước ngực xuống, thè lưỡi với Dạ Tình mặt đẫm nước mắt:
- Ưm, Du đại ca, sợi dây chuyền này đã biến thành dây chuyền bình thường nhất, chắc Vu đại ca chấp nhận được? Dạ Tình tỷ, xin đừng lại lấy về.
Tiểu Mỹ không chờ trả lời đã đeo cho Vu Nhai, hốc mắt hắn ướt nước.
Tiểu Mỹ ôm chặt Vu Nhai, như muội muội ôm ca ca, lại như ôm tình lang.
Khi mọi người bị cảm động, không khí sắp bùng nổ thì Tiểu Mỹ đổi giọng:
- Ta nghĩ có một ngày Vu đại ca sẽ đến cứu ta, bây giờ . . . Xem như Tiểu Mỹ cứu ngươi một lần được không?
- Không tốt!
Tiểu Mỹ mới dứt lời, Vu Nhai đang cảm động và rối rắm chợt dựng đứng lông tơ, hắn định liều mạng.
Tiểu Mỹ rất hiểu biết Vu Nhai:
- Không tốt cũng phải tốt, mới rồi khi ta hôn ngươi đã dùng bảo bối của Ngọc Nữ tộc chúng ta, là loại kiếm được trong di tích Ngọc Nữ tộc ở Ma Pháp đế quốc. Nó sẽ khiến ngươi tạm thời không thể nhúc nhích.
- Ta biết Vu đại ca có nhiều bí mật nhưng bảo bối của Tiểu Mỹ cũng không dễ cởi bỏ. Hi hi, Tiểu Mỹ lại lừa ngươi một lần, xem như huề nhau. Sau này ta sẽ không gọi ngươi là siêu lừa đảo nữa.
Tiểu Mỹ biết với tính cách của Vu Nhai nhất định sẽ làm liều.
Nhưng làm sao liều lĩnh? Nếu liều tương đương Vu Nhai đi chịu chết, Tiểu Mỹ không muốn Vu đại ca của nàng chết.
- Tiểu Mỹ, nàng . . .
Vu Nhai chợt phát hiện không thể nhúc nhích, như bị điểm huyệt trong phim võ hiệp kiếp trước.
Thôn Thiên kiếm linh nói với Vu Nhai:
- Vu Nhai, đây là thuật trói nước rất kỳ lạ, với lực lượng của ngươi cần ít nhất hai mươi phút mới giải được.
Thôn Thiên kiếm linh gọi thẳng tên Vu Nhai, nàng cũng bị Tiểu Mỹ xúc động. Thôn Thiên kiếm linh có chút buồn bực là sao tên háo sắc này có thể làm một thiếu nữ tốt như thế trao trọn con tim?
- Dạ Tình tỷ, Dạ a di, các đứa nhỏ, ta đi đây. Các người phải sống thật vui.
Tiểu Mỹ đẩy Vu Nhai ra, quay đầu nhìn hướng đám người Dạ Tình, Dạ a di.
- Đặc biệt là Dạ Tình tỷ, hãy sớm thành thân cùng Vu đại ca. Vu đại ca, siêu lừa đảo, ngươi thích lừa ta gọi là Vu . . . Vu lão công. Tấm thuẫn của ta chưa được sửa, ngươi nợ ta . . .
Tiểu Mỹ dứt lời xoay người chạy hướng lão nhân đại quản sự, nàng vừa chạy vừa lớn dần lên. Khi Tiểu Mỹ đến trước mặt lão nhân đã hoàn toàn thành một người khác, một công chúa kiêu kỳ.
Có lẽ là bởi vì oán nên khí thế trên người Dạ Tình phu một tầng hắc ám.
Lão nhân đại quản sự chỉ cười cười cầm lấy huyền thuẫn bản mệnh của Tiểu Mỹ, một đoàn lực lượng nhập vào người nàng.
Ào một tiếng, người Tiểu Mỹ mặc một bộ đồ đen vàng giao nhau, áo choàng dài thay đổi nàng hoàn toàn. Có lẽ chỉ khi nhìn mặt búp bê tròn tròn mới thấy Tiểu Mỹ còn sự ngây thơ cũ.
Há to miệng, không biết ai mới là Tiểu Mỹ thật sự.
Chỉ có Dạ Tình, Vu Nhai không cần biết Tiểu Mỹ biến thành hình dạng gì nàng ẫn là muội muội đáng yêu nhất của bọn họ.
Lão nhân đại quản sự chậm rãi nói:
- Công chúa, chúng ta đi. Mấy phút sau không gian sẽ vỡ, khi đó bằng hữu của công chúa sẽ an toàn rời đi. Nhưng như công chúa đã nói, nếu hắn dám lộ ra một câu thì Bắc Đẩu sẽ chó gà không tha.
Tiểu Mỹ nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiểu Mỹ lưu luyến nhìn xuống dưới sau đó biến mất.
Không gian vẫn gợn sóng một góc, sóng dao động lớn hơn trước rất nhiều. Lão nhân đại quản sự mang theo tất cả Cổ Duệ chi dân, hay nói đúng hơn là người Hắc Nguyệt thần tộc trong Cổ Duệ chi dân rời đi. Vị trí không gian phong tỏa chỉ còn lại Vu Nhai, đám người Dạ Tình, Dạ a di.
/1991
|