- Cho dù ngươi đao đạo thành thánh thì sao? Huyền binh của ngươi chỉ là thiên binh sư, thần lực bản mệnh thánh giai của ta đủ sức để áp chế ngươi!
Hắc Đạt Tư nói rồi lại xông lên, một chuỗi va chạm sau đó bi kịch lần nữa xảy ra.
Hắc Đạt Tư chưa bị đả kích quá lớn, gã rống to:
- Không thể nào! Tại sao huyền binh thiên binh sư của ngươi tinh thuần như vậy? Sao có thể chặn lại thần lực bản mệnh của ta được?
Vu Nhai lạnh nhạt đả kích Hắc Đạt Tư:
- Giờ ngươi đã biết tại sao ta bảo ngươi không cút đi sớm là ngu ngốc?
- A a a . . . Đại quản sự . . . Đại quản sự . . .
Hắc Đạt Tư sắp điên, nhưng gã biết đã không phải là đối thủ của nhân loại bình thường này. Đặc biệt khi Hắc Đạt Tư mất một tay, tuy gã có cách phục hồi nhưng không dễ dàng. Hắc Đạt Tư vội gào thét gọi lão nhân đại quản sự, vì lão có để lại sức mạnh hắc chú trong não gã.
- Đại quản sự, cho ta hắc chú chúc phúc đi, ta muốn giết người này!
Không có hồi âm, Hắc Đạt Tư không biết lão nhân đại quản sự đang đại chiến ở Côn Vực hành tỉnh.
- Đại quản sự, đại quản sự . . . A a a! Con kiến chết tiệt, ngươi không giết chết ta được. T bất tử, ngươi giết một lần thì ta sẽ sống lại một lần . . . A, không! Không thể nào, sao lực lượng của ngươi có thể tiêu diệt sự sống của ta được?
Hắc Đạt Tư định bỏ trốn, nương cơ thể 'bất tử' đỡ đòn công kích của Vu Nhai. Hắc Đạt Tư không quên đấu võ mồm, nhưng rất nhanh gã phát hiện sự sống xói mòn, căn nguyên sức sống bị chặt đứt.
Căn nguyên sự sống bị cắt đứt thì dù là lão nhân đại quản sự hay Hắc Nguyệt Thần Vương đến cũng chào thua.
Vu Nhai vừa chém vừa nói:
- Lẽ nào ngươi không biết có kẻ tên Đan Diễm Tâm bị ta giết sao? Thuật trọng sinh của hắn mạnh hơn ngươi nhiều.
Đương nhiên bây giờ Vu Nhai có thể tổn thương căn nguyên của Hắc Đạt Tư không liên quan gì đến Đan Diễm Tâm, đó là do hắn học từ chỗ Vu Thuấn lúc biến thân làm Thí Thần Ma Nhẫn. Như khi xưa Lam Thương Tử đã nói, chỉ cần năng lượng đủ cường đại là có thể giết những kẻ phục sinh. Từ lúc đó Lam Thương Tử đã chú trọng Vu Nhai huống chi là bây giờ, huyền binh của hắn tinh thuần gấp mấy lần. Lúc trước khi Vu Nhai đấu với Đan Diễm Tâm thì chưa biết cách.
- Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Sao ta chết tại đây được? Sao ta có thể chết trong tay nhân loại bình thường? Không được, dù chết ta cũng phải kéo ngươi đồng quy vu tận, hắc chú trói buộc!
Hắc Đạt Tư biết gã đã tàn đời, nhưng gã không cam lòng. Hắc Đạt Tư rất hận Vu Nhai, đả kích quá lớn, quá nhiều, cộng với sỉ nhục lần trước. Đường đường là hậu duệ của thần nhưng bị đả kích điên tục hỏi sao Hắc Đạt Tư không chịu đựnng ổi? Gã phải giết Vu Nhai thì mới nhắm mắt.
Hắc Đạt Tư nhanh chóng đánh ra sức mạnh hắc chú không quá quen tay, điên cuồng ôm chặt Vu Nhai lao ra ngoài.
- Grao!
Hắc Đạt Tư điên cuồng làm Vu Nhai giật nảy mình, không thể nhúc nhích.
Vu Nhai bị Hắc Đạt Tư ôm vọt ra ngoài. Thủy Tinh, Tiểu Hắc vội chạy theo sau. Bên ngoài đã truyền đến tiếng ma thú gầm rống. Vu Nhai nghe tiếng gầm rất quen thuộc, dù hắn chỉ nghe qua một lần. Đó là con ma thú hắc ám Vu Nhai từng gặp, suýt giết hắn và Thủy Tinh. Thâm Hải Huyền Tinh Chuy lấy nguyên hình con ma thú hắc ám đó tạo ra binh linh.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi chết chắc, con ma thú hắc ám khủng bố kia đã giết tới gần! Ngươi hãy chết chung với ta đi. Tuy rằng hắc chú trói buộc của ta chỉ có thể giam cầm ngươi một lúc nhưng ngươi có giải mở được thì sao? Ngươi nhất định sẽ chết trong bụng ma thú hắc ám!
Hắc Đạt Tư ôm Vu Nhai lao ra ngoài Thí Thần ma điện, ma thú hắc ám khổng lồ tới ngay.
Tiểu Hắc, Thủy Tinh đuổi theo sau kinh hoàng trợn to mắt, có thể tưởng tượng giây tiếp theo Vu Nhai và Hắc Đạt Tư bị nuốt vào bụng ma thú hắc ám. Tốc độ của ma thú hắc ám khủng bố kia quá nhanh.
Vào giây phút cực kỳ căng thẳng, Vu Nhai hét to:
- Ấn phù cưỡng chế ma thú, ma thú hắc ám, đứng lại!
Tay Vu Nhai ném ra một ấn phù trắng đen giao nhau ấn vào trán ma thú hắc ám. Con ma thú hắc ám khổng lồ ngừng lại trước mặt Vu Nhai, Hắc Đạt Tư.
Cái đầu to lớn cách Vu Nhai, Hắc Đạt Tư chỉ một bước.
Mọi người thấy rõ hình dạng con ma thú hắc ám này. Mình cọp đầu hơi giống con rồng lại như kỳ lân đen, nhưng nó không có vảy mà là lông cứng như kim sắt. Cơ thể ma thú hắc ám to khổng lồ, cái đầu to hơn Vu Nhai và Hắc Đạt Tư cộng lại rất nhiều. Hai răng nanh dài thò ra khỏi miệng ma thú hắc ám, mắt nó đỏ rực. Sau lưng ma thú hắc ám có đôi cánh to, cánh chim như đao.
Lúc này ma thú hắc ám không tức giận mà là mờ mịt, bởi vì nó cảm giác có thứ gì khống chế không cho chống đối.
Con ma thú hắc ám này ít nhất cỡ thánh giai cao đoạn, trí tuệ rất cao chẳng qua chưa quen mùi đời.
Tóm lại bản năng kiêu ngạo của ma thú nói cho nó biết nó sắp bị nô dịch. Làm sao ma thú hắc ám chịu nổi?
Ma thú hắc ám gầm rống:
- Grao!
Ma thú hắc ám đụng lung tung vào đất trống đằng trước Thí Thần ma điện. Trong phút chốc đất rung núi chuyển, ma thú hắc ám thật đáng sợ.
Thí Thần Ma Nhẫn giải thích rằng:
- Chủ nhân, đây là Hắc Ma Cự Thiên Hống, từng là thần thú thủ hộ Cổ Ma tộc, siêu đáng sợ.
Đây là quá khứ, bây giờ chẳng biết Cổ Duệ chi dân đã qua bao nhiêu đời, làm sao ma thú hắc ám nhớ tổ tiên của nó từng thủ hộ chủng tộc gì?
Vu Nhai nghe Thí Thần Ma Nhẫn nói thì gật gù, thầm rùng mình. Mới rồi cực kỳ nguy hiểm, nếu Vu Nhai không nhanh tay dùng ấn phù cưỡng chế ma thú không chừng đã nằm tong bụng Hắc Ma Cự Thiên Hống, tình huống tốt nhất là Thôn Thiên kiếm linh mang hắn bỏ chạy. Tuy bây giờ đã tung ấn phù cưỡng chế ma thú ra nhưng Vu Nhai vẫn không yên bụng.
Vu Nhai thật sự không biết ấn phù cưỡng chế ma thú có giúp hắn khống chế Hắc Ma Cự Thiên Hống được không, hắn không rõ lực lượng của mình đã đủ chưa? Vu Nhai không biết ấn phù cưỡng chế ma thú có bị quá thời hạn?
Vu Nhai nhìn Hắc Ma Cự Thiên Hống, thăm dò hỏi:
- Này, ta có cho phép ngươi đụng lung tung sao?
Hắc Ma Cự Thiên Hống giật nảy mình, cơ thể cứng ngắc.
Hắc Ma Cự Thiên Hống rống to:
- Grao!
Đôi mắt Hắc Ma Cự Thiên Hống nhìn Vu Nhai chằm chằm, ma thú hắc ám biết đây là nhân loại khống chế nó, cũng biết rằng không thể chống lại hắn.
- Có trò hay!
Vẻ mặt Vu Nhai hớn hở chỉ huy:
- Giơ chân trước bên phải lên, ừm, rất tốt. Chân trước bên trái bày tư thế đi tiểu, lăn ba vòng, sau đó ngậm cái này cho ta.
- Grao!
Hắc Đạt Tư nói rồi lại xông lên, một chuỗi va chạm sau đó bi kịch lần nữa xảy ra.
Hắc Đạt Tư chưa bị đả kích quá lớn, gã rống to:
- Không thể nào! Tại sao huyền binh thiên binh sư của ngươi tinh thuần như vậy? Sao có thể chặn lại thần lực bản mệnh của ta được?
Vu Nhai lạnh nhạt đả kích Hắc Đạt Tư:
- Giờ ngươi đã biết tại sao ta bảo ngươi không cút đi sớm là ngu ngốc?
- A a a . . . Đại quản sự . . . Đại quản sự . . .
Hắc Đạt Tư sắp điên, nhưng gã biết đã không phải là đối thủ của nhân loại bình thường này. Đặc biệt khi Hắc Đạt Tư mất một tay, tuy gã có cách phục hồi nhưng không dễ dàng. Hắc Đạt Tư vội gào thét gọi lão nhân đại quản sự, vì lão có để lại sức mạnh hắc chú trong não gã.
- Đại quản sự, cho ta hắc chú chúc phúc đi, ta muốn giết người này!
Không có hồi âm, Hắc Đạt Tư không biết lão nhân đại quản sự đang đại chiến ở Côn Vực hành tỉnh.
- Đại quản sự, đại quản sự . . . A a a! Con kiến chết tiệt, ngươi không giết chết ta được. T bất tử, ngươi giết một lần thì ta sẽ sống lại một lần . . . A, không! Không thể nào, sao lực lượng của ngươi có thể tiêu diệt sự sống của ta được?
Hắc Đạt Tư định bỏ trốn, nương cơ thể 'bất tử' đỡ đòn công kích của Vu Nhai. Hắc Đạt Tư không quên đấu võ mồm, nhưng rất nhanh gã phát hiện sự sống xói mòn, căn nguyên sức sống bị chặt đứt.
Căn nguyên sự sống bị cắt đứt thì dù là lão nhân đại quản sự hay Hắc Nguyệt Thần Vương đến cũng chào thua.
Vu Nhai vừa chém vừa nói:
- Lẽ nào ngươi không biết có kẻ tên Đan Diễm Tâm bị ta giết sao? Thuật trọng sinh của hắn mạnh hơn ngươi nhiều.
Đương nhiên bây giờ Vu Nhai có thể tổn thương căn nguyên của Hắc Đạt Tư không liên quan gì đến Đan Diễm Tâm, đó là do hắn học từ chỗ Vu Thuấn lúc biến thân làm Thí Thần Ma Nhẫn. Như khi xưa Lam Thương Tử đã nói, chỉ cần năng lượng đủ cường đại là có thể giết những kẻ phục sinh. Từ lúc đó Lam Thương Tử đã chú trọng Vu Nhai huống chi là bây giờ, huyền binh của hắn tinh thuần gấp mấy lần. Lúc trước khi Vu Nhai đấu với Đan Diễm Tâm thì chưa biết cách.
- Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Sao ta chết tại đây được? Sao ta có thể chết trong tay nhân loại bình thường? Không được, dù chết ta cũng phải kéo ngươi đồng quy vu tận, hắc chú trói buộc!
Hắc Đạt Tư biết gã đã tàn đời, nhưng gã không cam lòng. Hắc Đạt Tư rất hận Vu Nhai, đả kích quá lớn, quá nhiều, cộng với sỉ nhục lần trước. Đường đường là hậu duệ của thần nhưng bị đả kích điên tục hỏi sao Hắc Đạt Tư không chịu đựnng ổi? Gã phải giết Vu Nhai thì mới nhắm mắt.
Hắc Đạt Tư nhanh chóng đánh ra sức mạnh hắc chú không quá quen tay, điên cuồng ôm chặt Vu Nhai lao ra ngoài.
- Grao!
Hắc Đạt Tư điên cuồng làm Vu Nhai giật nảy mình, không thể nhúc nhích.
Vu Nhai bị Hắc Đạt Tư ôm vọt ra ngoài. Thủy Tinh, Tiểu Hắc vội chạy theo sau. Bên ngoài đã truyền đến tiếng ma thú gầm rống. Vu Nhai nghe tiếng gầm rất quen thuộc, dù hắn chỉ nghe qua một lần. Đó là con ma thú hắc ám Vu Nhai từng gặp, suýt giết hắn và Thủy Tinh. Thâm Hải Huyền Tinh Chuy lấy nguyên hình con ma thú hắc ám đó tạo ra binh linh.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi chết chắc, con ma thú hắc ám khủng bố kia đã giết tới gần! Ngươi hãy chết chung với ta đi. Tuy rằng hắc chú trói buộc của ta chỉ có thể giam cầm ngươi một lúc nhưng ngươi có giải mở được thì sao? Ngươi nhất định sẽ chết trong bụng ma thú hắc ám!
Hắc Đạt Tư ôm Vu Nhai lao ra ngoài Thí Thần ma điện, ma thú hắc ám khổng lồ tới ngay.
Tiểu Hắc, Thủy Tinh đuổi theo sau kinh hoàng trợn to mắt, có thể tưởng tượng giây tiếp theo Vu Nhai và Hắc Đạt Tư bị nuốt vào bụng ma thú hắc ám. Tốc độ của ma thú hắc ám khủng bố kia quá nhanh.
Vào giây phút cực kỳ căng thẳng, Vu Nhai hét to:
- Ấn phù cưỡng chế ma thú, ma thú hắc ám, đứng lại!
Tay Vu Nhai ném ra một ấn phù trắng đen giao nhau ấn vào trán ma thú hắc ám. Con ma thú hắc ám khổng lồ ngừng lại trước mặt Vu Nhai, Hắc Đạt Tư.
Cái đầu to lớn cách Vu Nhai, Hắc Đạt Tư chỉ một bước.
Mọi người thấy rõ hình dạng con ma thú hắc ám này. Mình cọp đầu hơi giống con rồng lại như kỳ lân đen, nhưng nó không có vảy mà là lông cứng như kim sắt. Cơ thể ma thú hắc ám to khổng lồ, cái đầu to hơn Vu Nhai và Hắc Đạt Tư cộng lại rất nhiều. Hai răng nanh dài thò ra khỏi miệng ma thú hắc ám, mắt nó đỏ rực. Sau lưng ma thú hắc ám có đôi cánh to, cánh chim như đao.
Lúc này ma thú hắc ám không tức giận mà là mờ mịt, bởi vì nó cảm giác có thứ gì khống chế không cho chống đối.
Con ma thú hắc ám này ít nhất cỡ thánh giai cao đoạn, trí tuệ rất cao chẳng qua chưa quen mùi đời.
Tóm lại bản năng kiêu ngạo của ma thú nói cho nó biết nó sắp bị nô dịch. Làm sao ma thú hắc ám chịu nổi?
Ma thú hắc ám gầm rống:
- Grao!
Ma thú hắc ám đụng lung tung vào đất trống đằng trước Thí Thần ma điện. Trong phút chốc đất rung núi chuyển, ma thú hắc ám thật đáng sợ.
Thí Thần Ma Nhẫn giải thích rằng:
- Chủ nhân, đây là Hắc Ma Cự Thiên Hống, từng là thần thú thủ hộ Cổ Ma tộc, siêu đáng sợ.
Đây là quá khứ, bây giờ chẳng biết Cổ Duệ chi dân đã qua bao nhiêu đời, làm sao ma thú hắc ám nhớ tổ tiên của nó từng thủ hộ chủng tộc gì?
Vu Nhai nghe Thí Thần Ma Nhẫn nói thì gật gù, thầm rùng mình. Mới rồi cực kỳ nguy hiểm, nếu Vu Nhai không nhanh tay dùng ấn phù cưỡng chế ma thú không chừng đã nằm tong bụng Hắc Ma Cự Thiên Hống, tình huống tốt nhất là Thôn Thiên kiếm linh mang hắn bỏ chạy. Tuy bây giờ đã tung ấn phù cưỡng chế ma thú ra nhưng Vu Nhai vẫn không yên bụng.
Vu Nhai thật sự không biết ấn phù cưỡng chế ma thú có giúp hắn khống chế Hắc Ma Cự Thiên Hống được không, hắn không rõ lực lượng của mình đã đủ chưa? Vu Nhai không biết ấn phù cưỡng chế ma thú có bị quá thời hạn?
Vu Nhai nhìn Hắc Ma Cự Thiên Hống, thăm dò hỏi:
- Này, ta có cho phép ngươi đụng lung tung sao?
Hắc Ma Cự Thiên Hống giật nảy mình, cơ thể cứng ngắc.
Hắc Ma Cự Thiên Hống rống to:
- Grao!
Đôi mắt Hắc Ma Cự Thiên Hống nhìn Vu Nhai chằm chằm, ma thú hắc ám biết đây là nhân loại khống chế nó, cũng biết rằng không thể chống lại hắn.
- Có trò hay!
Vẻ mặt Vu Nhai hớn hở chỉ huy:
- Giơ chân trước bên phải lên, ừm, rất tốt. Chân trước bên trái bày tư thế đi tiểu, lăn ba vòng, sau đó ngậm cái này cho ta.
- Grao!
/1991
|