Vu Nhai gật đầu, lại thoáng nhíu mày. Năng lực của Dạ Tình đúng là cường đại.
- Nàng có thể tra được tổ chức sát thủ hay không? Có người nói sát thủ đều là những kẻ không chịu buông tha. Chỉ cần ta giết người của bọn họ, bọn họ sẽ cố gắng hết sức cho tới khi giết chết được ta.
- Ách, ngươi nghe ai nói vậy? Nếu có tổ chức sát thủ như vậy, chắc hẳn đã sớm bị người ta tiêu diệt sạch sẽ rồi?
Dạ Tình cổ quái nói:
- Tổ chức sát thủ cũng có quy định của sát thủ. Tổn thất của bọn họ tất nhiên do người thuê trả tiền. Sau đó sẽ tính tiền cho hành động tiếp theo. Nếu như sau khi người thuê bồi thường, không tiếp tục thuê nữa, bọn họ dĩ nhiên sẽ thu tay lại, nào có chuyện quyết không buông tha?
Khụ!
Vu Nhai ho khan vài tiếng. Tiểu thuyết thật khiến người ta sai lầm. Kiếp trước khi xem tiểu thuyết, không phải sát thủ đều như vậy sao? Sau đó bị nhân vật chính giết không còn một mống, từ nay về sau xóa tên khỏi đại lục. Hắn vốn cho rằng mình cũng sẽ phải giết chết một tổ chức sát thủ.
- Được rồi, cái người tên là Liệp Thủ và kỵ vệ Bắc Đấu có liên lạc. Hắn vốn định cổ động các ngươi đi Tuyết Lô Lĩnh trước.
- Hắn sao? Ta biết!
Vu Nhai gật đầu. Hắn đã sớm lưu ý đến người này. Thật không nghĩ tới sự đố kỵ và dã tâm trả thù của người này lại nặng tới như vậy.
Thật ra Vu Nhai thích bóp chết hiểm họa từ trong trứng nước. Chỉ có điều dù sao hắn cũng là người ở lâu trong tổ Kỳ Binh, có thể uy tín đã dần dần không bằng mình, nhưng muốn động tới hắn phải có đầy đủ lý do, nếu không sẽ gặp phải sự ngăn cản nghiêm trọng. Bởi vậy, đành phải từ từ xử lý.
Dạ Tình đi ra ngoài, Vu Nhai cũng chậm rãi đi theo phía sau lưng nàng, suy tính vấn đề kế tiếp.
Rất nhanh nghiệp đoàn vật cưỡi đã chuẩn bị xong Thiên Doanh Hạc, cắt ngang suy nghĩ của hắn. Thật ra cũng không có gì thật sự phải suy nghĩ. Chờ sau khi nhiệm vụ hoàn thành trở về tìm chi thứ hai của Vu gia tính sổ là được. Đến lúc đó lại ép từ trong miệng người gọi là nhị cữu kia ra người chủ sự đứng phía sau. Hi vọng không phải quá mạnh mẽ. Lão thành chủ Bắc Đấu Thành này rất thích làm chuyện cân đối lực lượng, mượn thế quá phiền phức. Mình cần suy tính thêm một chút. Chỉ cần thực lực ở trong phạm vi chịu đựng, U Hoang Kiếm sẽ không để cho bọn họ được sống.
Giết người, U Hoang tiền bối rất thích vận động!
Thiên Doanh Hạc, một loại chim vận chuyển có hình dáng lớn. Nó chỉ có thực lực nhất giai, chỉ có thể xem là ma thú nhập môn, tính tình ôn hòa, thân thể lại lớn, năng lực bay rất mạnh, đã bị xem thành phương tiện chuyên chở.
Bao gồm người và vật, Thiên Doanh Hạc có thể chở khoảng mười lăm người.
Buổi tối ngày thứ hai, sau khi lên đường, đoàn người Vu Nhai cuối cùng đáp xuống trấn nhỏ Lạc Uyên nằm ở phía tây bắc của tỉnh Chùy Lĩnh.
Từ trên cao lên nhìn về phía xa có thể thấy ngoài trấn nhỏ là Hoang Nguyên và sa mạc trải dài. Không ít đồi núi chập trùng. Ở đây có một ít thực vật và ma thú. Có người nói phải thâm nhập sâu vào bên trong mới có ma thú cường đại. Ở đó cũng có đủ loại thực vật kỳ lạ.
- Đi thôi. Chúng ta đi tới lữ quán nghỉ ngơi một tối, mua một phần địa đồ. Sáng mai xuất phát!
Vu Nhai quay lại nhìn mọi người nói.
Làm đội trưởng tạm thời, có một vài chuyện chung quy hắn phải đưa ra quyết định. A, thật ra hắn đã có sẵn địa đồ. Sợ rằng địa đồ của hắn còn tỉ mỉ hơn so với bất kỳ địa đồ nào trong trấn nhỏ này. Nếu Dạ Tình có thể đưa ra đề nghị tới Lạc Uyên Hoang Nguyên tới trước, sao có thể không chuẩn bị trước?
Dạ Tình đã lập ra tất cả kế hoạch. Từ đi hướng nào trước, bắt lấy ma thú gì đều nằm trong sự tính toán của nàng. Nếu muốn để Vu Nhai ra tay, nàng tự nhiên sẽ không thể không để cho tổ Kỳ Binh chút lợi ích. Chỉ cần thuận lợi, địa vị của tổ Kỳ Binh sẽ lại leo cao.
Lữ quán Thâm Uyên. Thật đúng là một cái tên rất đặc biệt. Trong trấn nhỏ Lạc Uyên này cũng không có nhiều người. Trên Hoang Nguyên, ma thú nhiều hơn nữa cũng làm sao có thể so sánh với rừng rậm. Ngoại trừ một vài người thám hiểm săn ma thú, còn có một ít dược sư hoặc luyện kim sư.
Bên trong Hoang Nguyên này có không ít thực vật kỳ vật cổ quái có thể làm thuốc. Nếu chỉ dựa vào người thám hiểm săn ma thú, trấn nhỏ này chắc hẳn phải đổi thành thôn nhỏ.
Ít người, tất nhiên trong lữ quán còn rất nhiều gian phòng trống. Rất nhanh mọi người đã được an bài xong.
Thời gian còn sớm. Thật ra lữ quán Thâm Uyên không khác nào sự kết hợp giữa lữ quán và tửu quán. Người thám hiểm săn ma ra ngoài là săn ma, lúc nghỉ ngơi là thợ săn. Ở bên trong tửu quán ngắm nhìn mỹ nữ hoặc sư ca là chuyện bọn họ thích nhất.
Tổ Kỳ Binh mặc dù là binh, ngoại trừ tính trẻ con có hơi ít một chút thật ra không khác gì học sinh ở trong học viện là mấy, thậm chí còn không bằng. Dù sao học sinh không là hình thức quản lý khép kín như quân đội. Chuyện thợ săn ma là đề tài vĩnh hằng. Bọn họ từ nhỏ nghe đến lớn. Đối với chuyện này, ắt không thể thiếu người săn ma trong tửu quán. Không phân biệt nam hay nữ, trong lòng bọn họ đều cảm thấy hiếu kỳ.
- Tay mơ, một đám tay mơ. Còn là một đám tay mơ có ba vị đại mỹ nữ!
Vừa tiến vào quầy rượu, đám người Vu Nhai liền bị chú ý. Thật không có biện pháp nào. Khí tức tay mơ quá nặng. Hơn nữa ba vị mỹ nữ và một nữ tử đeo mặt nạ ở đây, không muốn gây chú ý cũn khó. Ngược lại, Dạ Tình không phải là tay mơ. Nhưng mọi người đều chú ý tới vẻ đẹp của nàng. Ai quan tâm xem nàng có đúng là tay mơ hay không?
- Ừ?
Đột nhiên, Dạ Tình nhìn lướt qua chỗ nào đó trong quầy rượu, ánh mắt chợt dừng lại một chút. Chợt nàng không nói gì tìm một chỗ ngồi xuống, lười biếng đưa tay ra, không để ý tới những tiếng nuốt nước bọt ầm ĩ xung quanh, nói:
- Lão bản, mang một chén chôn cất trên Hoang Nguyên lên đây!
- Được rồi. Một chén chôn cất trên Hoang Nguyên. Còn các vị, các ngươi muốn dùng gì?
So với sự ngắn gọn của Dạ Tình, những người khác lộ vẻ choáng váng về thức ăn, giống như những người nông dân mới lần đầu vào tửu quán trong thành vậy. Trong lúc nhất thời bọn họ không biết phải gọi gì.
Thật may lão đại ca Huyết Lệnh còn có chút kinh nghiệm, hóa giải nỗi xấu hổ của mọi người.
- Vu Nhai, ngươi muốn uống rượu gì... Ừ, đó là?
Huyết Lệnh theo ánh mắt Vu Nhai nhìn lại.
- Cũng mang một chén chôn cất trên Hoang Nguyên tới đây. Cái tên này nghe rất tốt!
Vu Nhai giống như chất phác nói, đồng thời thu hồi ánh mắt, xoay người ngồi xuống. Đồng thời Huyết Lệnh cũng quay người sang, sắc mặt không dễ coi cho lắm. Bởi vì hắn cũng nhìn thấy người quen.
Thái ca của đội ngũ Cự Môn Doanh. Đương nhiên, còn có Liệt An của Cự Môn Doanh lần trước bị Thủy Tinh đánh bại. Vu Nhai và và những người khác trong tổ Kỳ Binh đều biết hai người này.
Huyết Lệnh biết rất rõ, hai người kia ở trong đội ngũ này căn bản không tính là gì cả.
- Nàng có thể tra được tổ chức sát thủ hay không? Có người nói sát thủ đều là những kẻ không chịu buông tha. Chỉ cần ta giết người của bọn họ, bọn họ sẽ cố gắng hết sức cho tới khi giết chết được ta.
- Ách, ngươi nghe ai nói vậy? Nếu có tổ chức sát thủ như vậy, chắc hẳn đã sớm bị người ta tiêu diệt sạch sẽ rồi?
Dạ Tình cổ quái nói:
- Tổ chức sát thủ cũng có quy định của sát thủ. Tổn thất của bọn họ tất nhiên do người thuê trả tiền. Sau đó sẽ tính tiền cho hành động tiếp theo. Nếu như sau khi người thuê bồi thường, không tiếp tục thuê nữa, bọn họ dĩ nhiên sẽ thu tay lại, nào có chuyện quyết không buông tha?
Khụ!
Vu Nhai ho khan vài tiếng. Tiểu thuyết thật khiến người ta sai lầm. Kiếp trước khi xem tiểu thuyết, không phải sát thủ đều như vậy sao? Sau đó bị nhân vật chính giết không còn một mống, từ nay về sau xóa tên khỏi đại lục. Hắn vốn cho rằng mình cũng sẽ phải giết chết một tổ chức sát thủ.
- Được rồi, cái người tên là Liệp Thủ và kỵ vệ Bắc Đấu có liên lạc. Hắn vốn định cổ động các ngươi đi Tuyết Lô Lĩnh trước.
- Hắn sao? Ta biết!
Vu Nhai gật đầu. Hắn đã sớm lưu ý đến người này. Thật không nghĩ tới sự đố kỵ và dã tâm trả thù của người này lại nặng tới như vậy.
Thật ra Vu Nhai thích bóp chết hiểm họa từ trong trứng nước. Chỉ có điều dù sao hắn cũng là người ở lâu trong tổ Kỳ Binh, có thể uy tín đã dần dần không bằng mình, nhưng muốn động tới hắn phải có đầy đủ lý do, nếu không sẽ gặp phải sự ngăn cản nghiêm trọng. Bởi vậy, đành phải từ từ xử lý.
Dạ Tình đi ra ngoài, Vu Nhai cũng chậm rãi đi theo phía sau lưng nàng, suy tính vấn đề kế tiếp.
Rất nhanh nghiệp đoàn vật cưỡi đã chuẩn bị xong Thiên Doanh Hạc, cắt ngang suy nghĩ của hắn. Thật ra cũng không có gì thật sự phải suy nghĩ. Chờ sau khi nhiệm vụ hoàn thành trở về tìm chi thứ hai của Vu gia tính sổ là được. Đến lúc đó lại ép từ trong miệng người gọi là nhị cữu kia ra người chủ sự đứng phía sau. Hi vọng không phải quá mạnh mẽ. Lão thành chủ Bắc Đấu Thành này rất thích làm chuyện cân đối lực lượng, mượn thế quá phiền phức. Mình cần suy tính thêm một chút. Chỉ cần thực lực ở trong phạm vi chịu đựng, U Hoang Kiếm sẽ không để cho bọn họ được sống.
Giết người, U Hoang tiền bối rất thích vận động!
Thiên Doanh Hạc, một loại chim vận chuyển có hình dáng lớn. Nó chỉ có thực lực nhất giai, chỉ có thể xem là ma thú nhập môn, tính tình ôn hòa, thân thể lại lớn, năng lực bay rất mạnh, đã bị xem thành phương tiện chuyên chở.
Bao gồm người và vật, Thiên Doanh Hạc có thể chở khoảng mười lăm người.
Buổi tối ngày thứ hai, sau khi lên đường, đoàn người Vu Nhai cuối cùng đáp xuống trấn nhỏ Lạc Uyên nằm ở phía tây bắc của tỉnh Chùy Lĩnh.
Từ trên cao lên nhìn về phía xa có thể thấy ngoài trấn nhỏ là Hoang Nguyên và sa mạc trải dài. Không ít đồi núi chập trùng. Ở đây có một ít thực vật và ma thú. Có người nói phải thâm nhập sâu vào bên trong mới có ma thú cường đại. Ở đó cũng có đủ loại thực vật kỳ lạ.
- Đi thôi. Chúng ta đi tới lữ quán nghỉ ngơi một tối, mua một phần địa đồ. Sáng mai xuất phát!
Vu Nhai quay lại nhìn mọi người nói.
Làm đội trưởng tạm thời, có một vài chuyện chung quy hắn phải đưa ra quyết định. A, thật ra hắn đã có sẵn địa đồ. Sợ rằng địa đồ của hắn còn tỉ mỉ hơn so với bất kỳ địa đồ nào trong trấn nhỏ này. Nếu Dạ Tình có thể đưa ra đề nghị tới Lạc Uyên Hoang Nguyên tới trước, sao có thể không chuẩn bị trước?
Dạ Tình đã lập ra tất cả kế hoạch. Từ đi hướng nào trước, bắt lấy ma thú gì đều nằm trong sự tính toán của nàng. Nếu muốn để Vu Nhai ra tay, nàng tự nhiên sẽ không thể không để cho tổ Kỳ Binh chút lợi ích. Chỉ cần thuận lợi, địa vị của tổ Kỳ Binh sẽ lại leo cao.
Lữ quán Thâm Uyên. Thật đúng là một cái tên rất đặc biệt. Trong trấn nhỏ Lạc Uyên này cũng không có nhiều người. Trên Hoang Nguyên, ma thú nhiều hơn nữa cũng làm sao có thể so sánh với rừng rậm. Ngoại trừ một vài người thám hiểm săn ma thú, còn có một ít dược sư hoặc luyện kim sư.
Bên trong Hoang Nguyên này có không ít thực vật kỳ vật cổ quái có thể làm thuốc. Nếu chỉ dựa vào người thám hiểm săn ma thú, trấn nhỏ này chắc hẳn phải đổi thành thôn nhỏ.
Ít người, tất nhiên trong lữ quán còn rất nhiều gian phòng trống. Rất nhanh mọi người đã được an bài xong.
Thời gian còn sớm. Thật ra lữ quán Thâm Uyên không khác nào sự kết hợp giữa lữ quán và tửu quán. Người thám hiểm săn ma ra ngoài là săn ma, lúc nghỉ ngơi là thợ săn. Ở bên trong tửu quán ngắm nhìn mỹ nữ hoặc sư ca là chuyện bọn họ thích nhất.
Tổ Kỳ Binh mặc dù là binh, ngoại trừ tính trẻ con có hơi ít một chút thật ra không khác gì học sinh ở trong học viện là mấy, thậm chí còn không bằng. Dù sao học sinh không là hình thức quản lý khép kín như quân đội. Chuyện thợ săn ma là đề tài vĩnh hằng. Bọn họ từ nhỏ nghe đến lớn. Đối với chuyện này, ắt không thể thiếu người săn ma trong tửu quán. Không phân biệt nam hay nữ, trong lòng bọn họ đều cảm thấy hiếu kỳ.
- Tay mơ, một đám tay mơ. Còn là một đám tay mơ có ba vị đại mỹ nữ!
Vừa tiến vào quầy rượu, đám người Vu Nhai liền bị chú ý. Thật không có biện pháp nào. Khí tức tay mơ quá nặng. Hơn nữa ba vị mỹ nữ và một nữ tử đeo mặt nạ ở đây, không muốn gây chú ý cũn khó. Ngược lại, Dạ Tình không phải là tay mơ. Nhưng mọi người đều chú ý tới vẻ đẹp của nàng. Ai quan tâm xem nàng có đúng là tay mơ hay không?
- Ừ?
Đột nhiên, Dạ Tình nhìn lướt qua chỗ nào đó trong quầy rượu, ánh mắt chợt dừng lại một chút. Chợt nàng không nói gì tìm một chỗ ngồi xuống, lười biếng đưa tay ra, không để ý tới những tiếng nuốt nước bọt ầm ĩ xung quanh, nói:
- Lão bản, mang một chén chôn cất trên Hoang Nguyên lên đây!
- Được rồi. Một chén chôn cất trên Hoang Nguyên. Còn các vị, các ngươi muốn dùng gì?
So với sự ngắn gọn của Dạ Tình, những người khác lộ vẻ choáng váng về thức ăn, giống như những người nông dân mới lần đầu vào tửu quán trong thành vậy. Trong lúc nhất thời bọn họ không biết phải gọi gì.
Thật may lão đại ca Huyết Lệnh còn có chút kinh nghiệm, hóa giải nỗi xấu hổ của mọi người.
- Vu Nhai, ngươi muốn uống rượu gì... Ừ, đó là?
Huyết Lệnh theo ánh mắt Vu Nhai nhìn lại.
- Cũng mang một chén chôn cất trên Hoang Nguyên tới đây. Cái tên này nghe rất tốt!
Vu Nhai giống như chất phác nói, đồng thời thu hồi ánh mắt, xoay người ngồi xuống. Đồng thời Huyết Lệnh cũng quay người sang, sắc mặt không dễ coi cho lắm. Bởi vì hắn cũng nhìn thấy người quen.
Thái ca của đội ngũ Cự Môn Doanh. Đương nhiên, còn có Liệt An của Cự Môn Doanh lần trước bị Thủy Tinh đánh bại. Vu Nhai và và những người khác trong tổ Kỳ Binh đều biết hai người này.
Huyết Lệnh biết rất rõ, hai người kia ở trong đội ngũ này căn bản không tính là gì cả.
/1991
|