Vu Nhai dứt lời, toàn trường yên lặng. Trừ đám người xung quanh bị Độc Cô Chiến Phong 'hóa đá', mọi người tỉnh táo đều nhìn đôi phụ tử huyết mạch, hai sát ý một lớn một nhỏ va chạm.
- Xin lỗi? Ha ha, có thể, chỉ cần thực lực của ngươi đến cảnh giới của ta bây giờ thì ta sẽ xin lỗi ngươi.
Độc Cô Chiến Phong cười phá lên nói ra lời khiến mọi người bất ngờ.
Vu Nhai không hề vui vẻ, nét mặt sa sầm nói:
- Không phải xin lỗi ta, lời xin lỗi của ngươi vô dụng. Không có ngươi thì ta vẫn sống tốt.
Lần đầu tiên thì Độc Cô Chiến Phong lơ là, hoặc nên nói là không quan tâm. Khi 'Vu Nhai cặn bã' còn nhỏ, Hoàng Phủ Nhàn chặn Vu Thiên Tuyết bên ngoài cửa Độc Cô gia. Lần thứ hai thì Độc Cô Chiến Phong vẫn lơ là, hờ hững. Vu Nhai cặn bã, Vu Thiên Tuyết bị Hoàng Phủ Nhàn hành tàn phế, buộc ra khỏi Độc Cô gia, từ nay không thể bước vào một bước.
Về tình về lý Độc Cô Chiến Phong có xin lỗi Vu Nhai cũng đúng, gã phải xin lỗi rất nhiều. Độc Cô Chiến Phong có dùng cách gì cũng không thể bồi thường nỗi khổ mấy năm nay của Vu Thiên Tuyết, 'Vu Nhai cặn bã', bọn họ không tha thứ gã cũng không hề gì.
Nếu đổi thành 'Vu Nhai cặn bã' có lẽ mọi chuyện sẽ không phức tạp như vậy.
Nhưng mấu chốt là Vu Nhai bây giờ đã không phải là 'Vu Nhai cặn bã', hắn không quan tâm tài nguyên, vinh diệu Độc Cô gia. Vu Nhai không hề quan tâm đến phụ thân không liên gì linh hồn hắn, Độc Cô Chiến Phong có xin lỗi hay không liên quan gì hắn? Vu Nhai không quan tâm Độc Cô Chiến Phong có chân thành hay không, nhưng liên quan đến Vu Thiên Tuyết, tuy rằng xin lỗi nhiều cũng không thể bù đắp vết thương mấy năm nay.
Vu Nhai biết mẫu thân vẫn thích người này, nên lời xin lỗi của Độc Cô Chiến Phong có hiệu quả với Vu Thiên Tuyết. Cho nên Vu Nhai muốn Độc Cô Chiến Phong xin lỗi mẫu thân chứ không phải hắn, chỉ cần Vu Thiên Tuyết vui là được.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Ta chỉ cần ngươi xin lỗi mẫu thân. Ngươi làm lỡ tuổi xuân của mẫu thân, làm lỡ thứ quan trọng nhất với một thiếu nữ. Ta muốn ngươi xin lỗi những điều đó, kêu ngươi quỳ xuống xin lỗi đã là quá tốt cho ngươi.
- Buồn cười, một nữ nhân dân gian bình thường có duyên mưa móc cùng ta đã là vinh hạnh lớn lao cho nàng!
Vu Nhai giận dữ hỏi:
- Một nữ nhân bởi vì ngươi mà mất đi cuộc sống bình thường, bị nhiều người khinh bỉ, đây là vinh hạnh của nàng sao? Độc Cô Chiến Phong, ngươi chơi đùa nhiều nữ nhân vô tội, lương tâm ngươi có yên ổn không?
Độc Cô Chiến Phong vẫn kiên trì lý niệm của mình:
- Tại sao lương tâm của ta không yên? Ta nói rồi, đó là vinh hạnh của bọn họ. Mẫu thân ngươi có con của ta, ta từng nói mặc kệ đứa trẻ này có thực lực hay không ta đều cho nàng danh phận, địa vị.
- Ta từng phái người đi tìm chẳng qua bị Hoàng Phủ Nhàn giở trò quỷ, trừ hơi lơ là ra ta đã làm sai chỗ nào? Mới rồi ta đã nói chỉ cần thực lực của ngươi đạt đến cảnh giới của ta là ta sẽ xin lỗi sự sơ xuất.
Độc Cô Chiến Phong cười khẩy nói:
- Ngươi ngẫm lại đi, khi người bên cạnh biết ngươi thuộc huyết mạch Độc Cô gia thì họ hâm mộ hay vẫn khinh bỉ?
Vu Nhai tức giận bật cười nói:
- A? Lúc trước ngươi nói bởi vì ta tồn tại nên mới đi đón mẫu thân của ta?
Độc Cô gia chắc chắn nói:
- Đúng vậy! Nếu nàng có huyết mạch Độc Cô gia lại có dòng máu của ta đương nhiên sẽ hưởng thụ quyền lợi vốn có. Nếu nàng không mang con của ta, có duyên mưa móc cùng ta đã là vinh hạnh. Chẳng lẽ nàng còn muốn có được gì từ ta sao?
- Giống như nàng ta, Độc Cô Chiến Đồng, vì nàng ta là huyết mạch Độc Cô gia nên đương nhiên ta sẽ cho nàng danh phận.
Thôn Thiên kiếm linh không kiềm được ở trong Huyền Binh Điển mắng xối xả:
- Buồn cười, buồn cười, trong thiên hạ tại sao có nam nhân đáng chết như vậy?
Không biết lúc trước Thôn Thiên kiếm linh có từng gặp nhiều 'Nam nhân thối' không, nàng nói:
- Theo lý luận của hắn là nữ nhân bình thường bị hắn chơi đùa là vinh hạnh lớn lao?
Nếu không phải thực lực của Vu Nhai không đủ thì Thôn Thiên kiếm linh rất muốn xử lý nam nhân thối này.
Lý luận của Độc Cô Chiến Phong rất rõ ràng, gã như hoàng đế, bị gã đùa giỡn là được sủng hạnh, đó là vinh diệu to lớn. Vu Thiên Tuyết mang bầu là may mắn cả nàng, Độc Cô Chiến Đồng thì vì là người Độc Cô gia nên Độc Cô Chiến Phong mới cho nàng danh phận, nếu không chỉ là nữ nhân bị gã đùa.
Độc Cô Chiến Đồng ngơ ngác đứng, không biết nên nói cái gì:
- Độc Cô Chiến Phong . . .
Độc Cô Chiến Đồng không bị Độc Cô Chiến Phong bài trừ ra, ai biết tồn tại của U Linh kiếm các đều sẽ bị hóa đá ngăn cách. Độc Cô Chiến Đồng thấy rõ ràng những chuyện đã xảy ra, đây là lần đầu tiên từ khi nàng ra khỏi Thiên Tội Uyên tiếp xúc với Độc Cô Chiến Phong dài nhất, mới biết lý niệm của gã.
Độc Cô Chiến Phong không để ý Độc Cô Chiến Đồng, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, lúc trước nói có hai con đường, chọn đi.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Ta chọn đánh bại ngươi, đánh đến ngươi quỳ xin tha trước mặt mẫu thân của ta. Không, mẫu thân ta chỉ là một trong những nữ nhân bị ngươi tai họa, ta muốn ngươi quỳ cầu xin trước mắt mỗi một nữ nhân từng bị ngươi nhúng chàm.
Độc Cô Chiến Phong không quan tâm Vu Nhai tức giận, nói:
- Nói vậy là ngươi không chọn đường nào? Cũng được, vậy ngươi cứ tiếp tục họ Vu đi. Chỉ cần ngươi không uy hiếp đến Độc Cô gia, làm ra cống hiến cho Độc Cô gia thì cứ tiếp tục. Nếu có ngày nào ta phát hiện ngươi uy hiếp Độc Cô gia thì đó là ngày chết của ngươi.
Trong mắt Độc Cô Chiến Phong thì lời Vu Nhai nói không có sức thuyết phục, gã xem như không nghe thấy, vì đó là chuyện không thể xảy ra. Độc Cô Chiến Phong nói xong quay đầu nhìn Độc Cô Đoạn Nghịch ngay từ đầu đã bị bỏ qua.
- Ngươi làm rất tốt, đây là thuốc giải Thiên Cơ Phệ Thần Độc. Độc tính của Thiên Cơ Phệ Thần Độc quá mạnh, dù là thuốc giải vẫn sẽ khiến ngươi chịu nhiều đau khổ, nhưng ta tin tưởng ngươi có thể vượt qua.
- Đa tạ các chủ!
Độc Cô Đoạn Nghịch vội vàng chạy tới nhận thuốc giải.
Độc Cô Chiến Phong gật đầu, nói:
- Ừm! Sau khi giải độc ngươi hãy ở lại bên Ma Kiếm chấp sự đi, nếu ngươi xem trọng hắn.
Độc Cô Chiến Phong nói xong bỏ đi ngay, gã bỗng ngừng lại, nghiêng đầu nói:
- Có vài người ngươi không vượt qua được. Ngươi không có vinhdiệu Độc Cô gia, ngươi vĩnh viễn không đến độ cao như ta.
Độc Cô Chiến Phong nói xong không chờ Vu Nhai phản ứng lại đã lắc mình biến mất.
Xung quanh ồn ào trở lại, những người bị hóa đá mờ mịt chớp mắt, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện xác mẫu tử Độc Cô Cửu Dương, Hoàng Phủ Nhàn nằm bên cạnh Vu Nhai. Không biết Độc Cô Cửu Mạc đi đâu. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao cảm giác như bị ngăn cách?
Xì xào!
Mặc kệ chuyện gì vừa xảy ra, tóm lại Độc Cô Cửu Dương, Hoàng Phủ Nhàn đã chết. Kiếm Thần đài xôn xao.
- Xin lỗi? Ha ha, có thể, chỉ cần thực lực của ngươi đến cảnh giới của ta bây giờ thì ta sẽ xin lỗi ngươi.
Độc Cô Chiến Phong cười phá lên nói ra lời khiến mọi người bất ngờ.
Vu Nhai không hề vui vẻ, nét mặt sa sầm nói:
- Không phải xin lỗi ta, lời xin lỗi của ngươi vô dụng. Không có ngươi thì ta vẫn sống tốt.
Lần đầu tiên thì Độc Cô Chiến Phong lơ là, hoặc nên nói là không quan tâm. Khi 'Vu Nhai cặn bã' còn nhỏ, Hoàng Phủ Nhàn chặn Vu Thiên Tuyết bên ngoài cửa Độc Cô gia. Lần thứ hai thì Độc Cô Chiến Phong vẫn lơ là, hờ hững. Vu Nhai cặn bã, Vu Thiên Tuyết bị Hoàng Phủ Nhàn hành tàn phế, buộc ra khỏi Độc Cô gia, từ nay không thể bước vào một bước.
Về tình về lý Độc Cô Chiến Phong có xin lỗi Vu Nhai cũng đúng, gã phải xin lỗi rất nhiều. Độc Cô Chiến Phong có dùng cách gì cũng không thể bồi thường nỗi khổ mấy năm nay của Vu Thiên Tuyết, 'Vu Nhai cặn bã', bọn họ không tha thứ gã cũng không hề gì.
Nếu đổi thành 'Vu Nhai cặn bã' có lẽ mọi chuyện sẽ không phức tạp như vậy.
Nhưng mấu chốt là Vu Nhai bây giờ đã không phải là 'Vu Nhai cặn bã', hắn không quan tâm tài nguyên, vinh diệu Độc Cô gia. Vu Nhai không hề quan tâm đến phụ thân không liên gì linh hồn hắn, Độc Cô Chiến Phong có xin lỗi hay không liên quan gì hắn? Vu Nhai không quan tâm Độc Cô Chiến Phong có chân thành hay không, nhưng liên quan đến Vu Thiên Tuyết, tuy rằng xin lỗi nhiều cũng không thể bù đắp vết thương mấy năm nay.
Vu Nhai biết mẫu thân vẫn thích người này, nên lời xin lỗi của Độc Cô Chiến Phong có hiệu quả với Vu Thiên Tuyết. Cho nên Vu Nhai muốn Độc Cô Chiến Phong xin lỗi mẫu thân chứ không phải hắn, chỉ cần Vu Thiên Tuyết vui là được.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Ta chỉ cần ngươi xin lỗi mẫu thân. Ngươi làm lỡ tuổi xuân của mẫu thân, làm lỡ thứ quan trọng nhất với một thiếu nữ. Ta muốn ngươi xin lỗi những điều đó, kêu ngươi quỳ xuống xin lỗi đã là quá tốt cho ngươi.
- Buồn cười, một nữ nhân dân gian bình thường có duyên mưa móc cùng ta đã là vinh hạnh lớn lao cho nàng!
Vu Nhai giận dữ hỏi:
- Một nữ nhân bởi vì ngươi mà mất đi cuộc sống bình thường, bị nhiều người khinh bỉ, đây là vinh hạnh của nàng sao? Độc Cô Chiến Phong, ngươi chơi đùa nhiều nữ nhân vô tội, lương tâm ngươi có yên ổn không?
Độc Cô Chiến Phong vẫn kiên trì lý niệm của mình:
- Tại sao lương tâm của ta không yên? Ta nói rồi, đó là vinh hạnh của bọn họ. Mẫu thân ngươi có con của ta, ta từng nói mặc kệ đứa trẻ này có thực lực hay không ta đều cho nàng danh phận, địa vị.
- Ta từng phái người đi tìm chẳng qua bị Hoàng Phủ Nhàn giở trò quỷ, trừ hơi lơ là ra ta đã làm sai chỗ nào? Mới rồi ta đã nói chỉ cần thực lực của ngươi đạt đến cảnh giới của ta là ta sẽ xin lỗi sự sơ xuất.
Độc Cô Chiến Phong cười khẩy nói:
- Ngươi ngẫm lại đi, khi người bên cạnh biết ngươi thuộc huyết mạch Độc Cô gia thì họ hâm mộ hay vẫn khinh bỉ?
Vu Nhai tức giận bật cười nói:
- A? Lúc trước ngươi nói bởi vì ta tồn tại nên mới đi đón mẫu thân của ta?
Độc Cô gia chắc chắn nói:
- Đúng vậy! Nếu nàng có huyết mạch Độc Cô gia lại có dòng máu của ta đương nhiên sẽ hưởng thụ quyền lợi vốn có. Nếu nàng không mang con của ta, có duyên mưa móc cùng ta đã là vinh hạnh. Chẳng lẽ nàng còn muốn có được gì từ ta sao?
- Giống như nàng ta, Độc Cô Chiến Đồng, vì nàng ta là huyết mạch Độc Cô gia nên đương nhiên ta sẽ cho nàng danh phận.
Thôn Thiên kiếm linh không kiềm được ở trong Huyền Binh Điển mắng xối xả:
- Buồn cười, buồn cười, trong thiên hạ tại sao có nam nhân đáng chết như vậy?
Không biết lúc trước Thôn Thiên kiếm linh có từng gặp nhiều 'Nam nhân thối' không, nàng nói:
- Theo lý luận của hắn là nữ nhân bình thường bị hắn chơi đùa là vinh hạnh lớn lao?
Nếu không phải thực lực của Vu Nhai không đủ thì Thôn Thiên kiếm linh rất muốn xử lý nam nhân thối này.
Lý luận của Độc Cô Chiến Phong rất rõ ràng, gã như hoàng đế, bị gã đùa giỡn là được sủng hạnh, đó là vinh diệu to lớn. Vu Thiên Tuyết mang bầu là may mắn cả nàng, Độc Cô Chiến Đồng thì vì là người Độc Cô gia nên Độc Cô Chiến Phong mới cho nàng danh phận, nếu không chỉ là nữ nhân bị gã đùa.
Độc Cô Chiến Đồng ngơ ngác đứng, không biết nên nói cái gì:
- Độc Cô Chiến Phong . . .
Độc Cô Chiến Đồng không bị Độc Cô Chiến Phong bài trừ ra, ai biết tồn tại của U Linh kiếm các đều sẽ bị hóa đá ngăn cách. Độc Cô Chiến Đồng thấy rõ ràng những chuyện đã xảy ra, đây là lần đầu tiên từ khi nàng ra khỏi Thiên Tội Uyên tiếp xúc với Độc Cô Chiến Phong dài nhất, mới biết lý niệm của gã.
Độc Cô Chiến Phong không để ý Độc Cô Chiến Đồng, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, lúc trước nói có hai con đường, chọn đi.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Ta chọn đánh bại ngươi, đánh đến ngươi quỳ xin tha trước mặt mẫu thân của ta. Không, mẫu thân ta chỉ là một trong những nữ nhân bị ngươi tai họa, ta muốn ngươi quỳ cầu xin trước mắt mỗi một nữ nhân từng bị ngươi nhúng chàm.
Độc Cô Chiến Phong không quan tâm Vu Nhai tức giận, nói:
- Nói vậy là ngươi không chọn đường nào? Cũng được, vậy ngươi cứ tiếp tục họ Vu đi. Chỉ cần ngươi không uy hiếp đến Độc Cô gia, làm ra cống hiến cho Độc Cô gia thì cứ tiếp tục. Nếu có ngày nào ta phát hiện ngươi uy hiếp Độc Cô gia thì đó là ngày chết của ngươi.
Trong mắt Độc Cô Chiến Phong thì lời Vu Nhai nói không có sức thuyết phục, gã xem như không nghe thấy, vì đó là chuyện không thể xảy ra. Độc Cô Chiến Phong nói xong quay đầu nhìn Độc Cô Đoạn Nghịch ngay từ đầu đã bị bỏ qua.
- Ngươi làm rất tốt, đây là thuốc giải Thiên Cơ Phệ Thần Độc. Độc tính của Thiên Cơ Phệ Thần Độc quá mạnh, dù là thuốc giải vẫn sẽ khiến ngươi chịu nhiều đau khổ, nhưng ta tin tưởng ngươi có thể vượt qua.
- Đa tạ các chủ!
Độc Cô Đoạn Nghịch vội vàng chạy tới nhận thuốc giải.
Độc Cô Chiến Phong gật đầu, nói:
- Ừm! Sau khi giải độc ngươi hãy ở lại bên Ma Kiếm chấp sự đi, nếu ngươi xem trọng hắn.
Độc Cô Chiến Phong nói xong bỏ đi ngay, gã bỗng ngừng lại, nghiêng đầu nói:
- Có vài người ngươi không vượt qua được. Ngươi không có vinhdiệu Độc Cô gia, ngươi vĩnh viễn không đến độ cao như ta.
Độc Cô Chiến Phong nói xong không chờ Vu Nhai phản ứng lại đã lắc mình biến mất.
Xung quanh ồn ào trở lại, những người bị hóa đá mờ mịt chớp mắt, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện xác mẫu tử Độc Cô Cửu Dương, Hoàng Phủ Nhàn nằm bên cạnh Vu Nhai. Không biết Độc Cô Cửu Mạc đi đâu. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao cảm giác như bị ngăn cách?
Xì xào!
Mặc kệ chuyện gì vừa xảy ra, tóm lại Độc Cô Cửu Dương, Hoàng Phủ Nhàn đã chết. Kiếm Thần đài xôn xao.
/1991
|