Trong tất cả tử tôn trẻ con mặc kim bào, Độc Cô Cửu Thiên vô hình trung thành đệ nhất nhân. Đương nhiên trong hàng chữ cửu thì Độc Cô Cửu Thiên chưa đủ đứng nhất, có hàng đống người hàng chữ cửu cởi kim bào xuống giống như Độc Cô Cửu Mạc, đằng sau có vô số thiên tài đuổi theo bước chân.
Nhưng Độc Cô Cửu Thiên có tiềm lực lớn nhất, được xem trọng nhất. Bởi vì Độc Cô Cửu Thiên ra khỏi nghịch kiếm thần bí địa, chỉ cần cho thời gian là gã có thể nghịch thiên. Độc Cô Cửu Thiên đã được một trưởng lão thần binh sư bế quan trực tiếp thu làm đồ đệ, đích thân dạy dỗ. Khiến người khó hiểu là tại sao Độc Cô Cửu Thiên chú ý, kính trọng họ Vu kia?
Tóm lại Độc Cô Cửu Thiên đến, mấy tử tôn Độc Cô gia lúc trước cá cuộc với Tiểu Dịch đành cụp đuôi chạy đi. Bọn họ thích đến Kiếm Thần đài, vì nhàm chán có thể lôi việc này ra cười nhạo tìm niềm vui. Mấy ngày Độc Cô Cửu Thiên vừa đi ra còn khá nhiều người mong chờ Vu Nhai xuất hiện, nhưng nửa tháng đã qua không còn ai ôm hy vọng gì, nhiều người châm biếm.
Tiểu Loan rất tức giận bị mấy người kia châm chọc, người ta cũng rất đau buồn vì Vu Nhai đại ca ca không đi ra, sao bọn họ còn cười nhạo người ta? Mỗi lần Tiểu Loan điều siết chặt nắm tay nói chắc chắn Vu Nhai đại ca ca sẽ đi ra.
- Cửu Lan tỷ tỷ, Cửu Thiên ca ca trở lại, Cửu Thiên ca ca trở lại.
Không đợi Tiểu Loan kêu xong, Độc Cô Cửu Lan, Tiểu Dịch cùng quay đầu nhìn Độc Cô Cửu Thiên, ánh mắt chất chứa mong chờ.
Độc Cô Cửu Thiên mặc kệ mấy người kia, nói với đám người Độc Cô Cửu Lan:
- Yên tâm đi, gia chủ nói Vu Nhai không sao, vẫn còn nhận thử thách, chắc chắn hắn sẽ đi ra. Sau khi Vu Nhai đi ra sẽ mạnh hơn ta.
Độc Cô Cửu Thiên rất quan tâm tình huống của Vu Nhai, mấy hôm trước Độc Cô gia chủ luôn bế quan đến hôm nay mới ra, gã vội vàng chạy đi hỏi thăm tin tức.
Mấy kẻ trào phúng nghe lời Độc Cô Cửu Thiên nói thì khó tin nhìn nhau.
- Không thể nào! Họ Vu còn sống?
- Có lẽ Độc Cô gia chủ an ủi bọn họ?
- Chắc chắn, nhất định là đang an ủi bọn họ.
Tính cách Tiểu Loan con nít, nghe đám người Độc Cô gia phủ nhận thì thè lười nhăn mặt nói:
- Hì hì hì, các ngươi hãy chờ gọi ca ca của ta là sư huynh đi!
Tiểu Loan vừa lòng nhìn Độc Cô Cửu Thiên, hỏi:
- Cửu Thiên ca ca, gia chủ nói như thế nào?
Biểu tình Độc Cô Cửu Thiên kỳ dị nói:
- Gia chủ không nói nhiều, chỉ bảo ta yên tâm tu luyện. Gia chủ nói khi Vu Nhai đi ra thì chắc chắn ta không phải là đối thủ của hắn.
Khi ấy biểu tình của Độc Cô gia chủ là lạ, Độc Cô Cửu Thiên không dám hỏi nhiều.
- Vậy sao? Lời gia chủ nói tất nhiên là thật.
Tiểu Loan trong trẻo nói:
- Phải rồi, Cửu Lan tỷ tỷ yên tâm được chưa? Vu Nhai đại ca ca không sao, mỗi ngày Cửu Lan tỷ tỷ sẽ không mặt ủ mày chau nữa.
Độc Cô Cửu Lan bật cười nói:
- Tiểu quỷ ranh . . .
Kiếm Thần các.
Độc Cô Thanh Hải hỏi thăm Bắc Đẩu thành6:
- Gia chủ, tiểu tử Vu Nhai thật sự không sao? Gia chủ khẳng định?
Độc Cô gia chủ cau kỉnh nói:
- Chắc chắn, vô cùng chắc chắn. Vu Nhai còn sống, hắn lại làm chuyện gì nghịch thiên.
Độc Cô gia chủ nghĩ đến lúc gã xuất quan nghe tin Vu Nhai chưa ra cũng giật nảy mình, vội chạy đi kiếm thần bí địa định kéo hắn ra.
Kết quả Độc Cô gia chủ nghe bên trong truyền ra tiếng rống:
- Kéo cái khỉ gì? Kéo cái đầu ngươi! Ngươi làm Độc Cô gia chủ như thế nào? Tổ cha nó, hạt giống tốt như vậy lại để hắn dung hợp huyền binh bản mệnh vớ vẩn.
- Bây giờ tiểu tử này rất tốt, thiên phú của hắn mạnh hơn ngươi gấp một vạn lần nếu hắn dung hợp huyền kiếm bản mệnh. Hiện tại cút đi, lão tử thấy mặt ngươi là tức. Hạt giống tốt biết mấy . . .
Độc Cô Chiến Huyền đường đường là Độc Cô gia chủ bị đá ra ngoài, hỏi sao sắc mặt gã không lạ? Độc Cô gia chủ cảm thấy bực tức, rất muốn nói: Tiểu tử kia là nhi tử của Độc Cô Chiến Phong, có muốn trách thì hãy trách gã.
Nhưng kiếm linh thần kiếm không cho Độc Cô gia chủ thời gian giải thích.
Độc Cô gia chủ chỉ buồn bực một chút sau đó âm tình sung sướng.
Độc Cô gia chủ thầm nghĩ:
- Quả nhiên mình không nhìn lầm tiểu tử này, năng lực tiên tri có chút tác dụng. Nhưng thiên phú của hắn mạnh hơn ta gấp một vạn lần? Làm sao có thể?
- Nếu đúng như kiếm linh nói, thiên phú của hắn mạnh hơn ta gấp một vạn lần thì có lẽ hắn có cơ hội nắm giữ thanh Lạc Thiên thần kiếm.
- Có tổ tiên từng nỏi đến hoàn cảnh nguy hiểm diệt vong cỡ nào chỉ cần có người hoàn toàn nắm giữ thần kiếm này thì Độc Cô gia sẽ không bao giờ sụp đổ, dù là nhất kiếm kinh thiên năm xưa của Cổ Duệ chi dân cũng không làm gì Độc Cô gia được!
Độc Cô gia chủ nghĩ đến lời một vị tổ tiên nói, ánh mắt rực cháy thiết tha.
Độc Cô gia chủ sẽ phải thất vọng, bây giờ Vu Nhai không có dã tâm đó. Huyền Binh Điển vào kiếm thần bí địa còn tự mình phong ấn, hắn làm sao dám trông chờ có thể thu thần kiếm kia? Bây giờ Vu Nhai hy vọng nhất là kiếm đạo thành thánh theo kế hoạch của mình, nghĩ cách mang nhiều huyền kiếm bản mệnh thánh giai đi.
Vu Nhai nhìn phía sau đã tăng đến hơn một trăm thanh huyền kiếm thánh giai, khó xử lẩm bẩm:
- Làm sao mang theo đây?
Không mở Huyền Binh Điển ra được, không thể bỏ hết huyền kiếm thánh giai vào trong, Vu Nhai còn cách nào? Trong thế giới đỏ máu này chỉ còn khoảng một, hai chục oan hồn, tức là còn chục, hai mươi thanh kiếm. Nếu Vu Nhai không mau chóng nghĩ ra cách thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, bản năng lấy một thanh kiếm ra vẽ vời trên mặt đất.
Khi Vu Nhai thấy hình vẽ dưới đất thì trợn to mắt, mặt sáng sủa hẳn ra. Vu Nhai bản năng vẽ thứ như phù văn.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Đúng rồi, không thể mở Huyền Binh Điển ra nhưng ta có thể vẽ phù văn Huyền Binh Điển, có thể bày nó. Nếu ta học hết mấy góc phù văn Huyền Binh Điển mới xuất hiện không chừng sẽ có cách. Lúc trước góc phù văn kia khiến mỗi thanh huyền binh bản mệnh được ích lợi lớn.
Kiếm linh thần kiếm ngạc nhiên nhìn Vu Nhai.
- Ủa? Tiểu tử này này lại làm cái quỷ gì, phù văn? Chẳng lẽ hắn còn là phù văn sư?
Mới đầu kiếm linh thần kiếm coi thường Vu Nhai đến bây giờ thì rất mong chờ. Tiểu tử này luôn có nhiều thủ đoạn làm người ta không hiểu thấu. Kiếm linh thần kiếm rất muốn biết tiểu tử này có thể làm được tình trạng gì, bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Ngươi nhìn xem kiếm đạo củ tiểu tử này đến bây giờ hỗn độn vô cùng.
Kiếm linh thần kiếm thầm lo âu, không biết đến lúc đó tiểu tử này làm sao ngộ ra kiếm đạo thánh giai.
Nhưng Độc Cô Cửu Thiên có tiềm lực lớn nhất, được xem trọng nhất. Bởi vì Độc Cô Cửu Thiên ra khỏi nghịch kiếm thần bí địa, chỉ cần cho thời gian là gã có thể nghịch thiên. Độc Cô Cửu Thiên đã được một trưởng lão thần binh sư bế quan trực tiếp thu làm đồ đệ, đích thân dạy dỗ. Khiến người khó hiểu là tại sao Độc Cô Cửu Thiên chú ý, kính trọng họ Vu kia?
Tóm lại Độc Cô Cửu Thiên đến, mấy tử tôn Độc Cô gia lúc trước cá cuộc với Tiểu Dịch đành cụp đuôi chạy đi. Bọn họ thích đến Kiếm Thần đài, vì nhàm chán có thể lôi việc này ra cười nhạo tìm niềm vui. Mấy ngày Độc Cô Cửu Thiên vừa đi ra còn khá nhiều người mong chờ Vu Nhai xuất hiện, nhưng nửa tháng đã qua không còn ai ôm hy vọng gì, nhiều người châm biếm.
Tiểu Loan rất tức giận bị mấy người kia châm chọc, người ta cũng rất đau buồn vì Vu Nhai đại ca ca không đi ra, sao bọn họ còn cười nhạo người ta? Mỗi lần Tiểu Loan điều siết chặt nắm tay nói chắc chắn Vu Nhai đại ca ca sẽ đi ra.
- Cửu Lan tỷ tỷ, Cửu Thiên ca ca trở lại, Cửu Thiên ca ca trở lại.
Không đợi Tiểu Loan kêu xong, Độc Cô Cửu Lan, Tiểu Dịch cùng quay đầu nhìn Độc Cô Cửu Thiên, ánh mắt chất chứa mong chờ.
Độc Cô Cửu Thiên mặc kệ mấy người kia, nói với đám người Độc Cô Cửu Lan:
- Yên tâm đi, gia chủ nói Vu Nhai không sao, vẫn còn nhận thử thách, chắc chắn hắn sẽ đi ra. Sau khi Vu Nhai đi ra sẽ mạnh hơn ta.
Độc Cô Cửu Thiên rất quan tâm tình huống của Vu Nhai, mấy hôm trước Độc Cô gia chủ luôn bế quan đến hôm nay mới ra, gã vội vàng chạy đi hỏi thăm tin tức.
Mấy kẻ trào phúng nghe lời Độc Cô Cửu Thiên nói thì khó tin nhìn nhau.
- Không thể nào! Họ Vu còn sống?
- Có lẽ Độc Cô gia chủ an ủi bọn họ?
- Chắc chắn, nhất định là đang an ủi bọn họ.
Tính cách Tiểu Loan con nít, nghe đám người Độc Cô gia phủ nhận thì thè lười nhăn mặt nói:
- Hì hì hì, các ngươi hãy chờ gọi ca ca của ta là sư huynh đi!
Tiểu Loan vừa lòng nhìn Độc Cô Cửu Thiên, hỏi:
- Cửu Thiên ca ca, gia chủ nói như thế nào?
Biểu tình Độc Cô Cửu Thiên kỳ dị nói:
- Gia chủ không nói nhiều, chỉ bảo ta yên tâm tu luyện. Gia chủ nói khi Vu Nhai đi ra thì chắc chắn ta không phải là đối thủ của hắn.
Khi ấy biểu tình của Độc Cô gia chủ là lạ, Độc Cô Cửu Thiên không dám hỏi nhiều.
- Vậy sao? Lời gia chủ nói tất nhiên là thật.
Tiểu Loan trong trẻo nói:
- Phải rồi, Cửu Lan tỷ tỷ yên tâm được chưa? Vu Nhai đại ca ca không sao, mỗi ngày Cửu Lan tỷ tỷ sẽ không mặt ủ mày chau nữa.
Độc Cô Cửu Lan bật cười nói:
- Tiểu quỷ ranh . . .
Kiếm Thần các.
Độc Cô Thanh Hải hỏi thăm Bắc Đẩu thành6:
- Gia chủ, tiểu tử Vu Nhai thật sự không sao? Gia chủ khẳng định?
Độc Cô gia chủ cau kỉnh nói:
- Chắc chắn, vô cùng chắc chắn. Vu Nhai còn sống, hắn lại làm chuyện gì nghịch thiên.
Độc Cô gia chủ nghĩ đến lúc gã xuất quan nghe tin Vu Nhai chưa ra cũng giật nảy mình, vội chạy đi kiếm thần bí địa định kéo hắn ra.
Kết quả Độc Cô gia chủ nghe bên trong truyền ra tiếng rống:
- Kéo cái khỉ gì? Kéo cái đầu ngươi! Ngươi làm Độc Cô gia chủ như thế nào? Tổ cha nó, hạt giống tốt như vậy lại để hắn dung hợp huyền binh bản mệnh vớ vẩn.
- Bây giờ tiểu tử này rất tốt, thiên phú của hắn mạnh hơn ngươi gấp một vạn lần nếu hắn dung hợp huyền kiếm bản mệnh. Hiện tại cút đi, lão tử thấy mặt ngươi là tức. Hạt giống tốt biết mấy . . .
Độc Cô Chiến Huyền đường đường là Độc Cô gia chủ bị đá ra ngoài, hỏi sao sắc mặt gã không lạ? Độc Cô gia chủ cảm thấy bực tức, rất muốn nói: Tiểu tử kia là nhi tử của Độc Cô Chiến Phong, có muốn trách thì hãy trách gã.
Nhưng kiếm linh thần kiếm không cho Độc Cô gia chủ thời gian giải thích.
Độc Cô gia chủ chỉ buồn bực một chút sau đó âm tình sung sướng.
Độc Cô gia chủ thầm nghĩ:
- Quả nhiên mình không nhìn lầm tiểu tử này, năng lực tiên tri có chút tác dụng. Nhưng thiên phú của hắn mạnh hơn ta gấp một vạn lần? Làm sao có thể?
- Nếu đúng như kiếm linh nói, thiên phú của hắn mạnh hơn ta gấp một vạn lần thì có lẽ hắn có cơ hội nắm giữ thanh Lạc Thiên thần kiếm.
- Có tổ tiên từng nỏi đến hoàn cảnh nguy hiểm diệt vong cỡ nào chỉ cần có người hoàn toàn nắm giữ thần kiếm này thì Độc Cô gia sẽ không bao giờ sụp đổ, dù là nhất kiếm kinh thiên năm xưa của Cổ Duệ chi dân cũng không làm gì Độc Cô gia được!
Độc Cô gia chủ nghĩ đến lời một vị tổ tiên nói, ánh mắt rực cháy thiết tha.
Độc Cô gia chủ sẽ phải thất vọng, bây giờ Vu Nhai không có dã tâm đó. Huyền Binh Điển vào kiếm thần bí địa còn tự mình phong ấn, hắn làm sao dám trông chờ có thể thu thần kiếm kia? Bây giờ Vu Nhai hy vọng nhất là kiếm đạo thành thánh theo kế hoạch của mình, nghĩ cách mang nhiều huyền kiếm bản mệnh thánh giai đi.
Vu Nhai nhìn phía sau đã tăng đến hơn một trăm thanh huyền kiếm thánh giai, khó xử lẩm bẩm:
- Làm sao mang theo đây?
Không mở Huyền Binh Điển ra được, không thể bỏ hết huyền kiếm thánh giai vào trong, Vu Nhai còn cách nào? Trong thế giới đỏ máu này chỉ còn khoảng một, hai chục oan hồn, tức là còn chục, hai mươi thanh kiếm. Nếu Vu Nhai không mau chóng nghĩ ra cách thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, bản năng lấy một thanh kiếm ra vẽ vời trên mặt đất.
Khi Vu Nhai thấy hình vẽ dưới đất thì trợn to mắt, mặt sáng sủa hẳn ra. Vu Nhai bản năng vẽ thứ như phù văn.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Đúng rồi, không thể mở Huyền Binh Điển ra nhưng ta có thể vẽ phù văn Huyền Binh Điển, có thể bày nó. Nếu ta học hết mấy góc phù văn Huyền Binh Điển mới xuất hiện không chừng sẽ có cách. Lúc trước góc phù văn kia khiến mỗi thanh huyền binh bản mệnh được ích lợi lớn.
Kiếm linh thần kiếm ngạc nhiên nhìn Vu Nhai.
- Ủa? Tiểu tử này này lại làm cái quỷ gì, phù văn? Chẳng lẽ hắn còn là phù văn sư?
Mới đầu kiếm linh thần kiếm coi thường Vu Nhai đến bây giờ thì rất mong chờ. Tiểu tử này luôn có nhiều thủ đoạn làm người ta không hiểu thấu. Kiếm linh thần kiếm rất muốn biết tiểu tử này có thể làm được tình trạng gì, bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Ngươi nhìn xem kiếm đạo củ tiểu tử này đến bây giờ hỗn độn vô cùng.
Kiếm linh thần kiếm thầm lo âu, không biết đến lúc đó tiểu tử này làm sao ngộ ra kiếm đạo thánh giai.
/1991
|