Vu Nhai nghĩ đến sát ý thành thánh của Thí Thần Ma Nhẫn:
- Mặc kệ là điên cuồng gì, lão tử đã nhận Thí Thần Ma Nhẫn rèn luyện tâm trí sẽ không bị các ngươi ảnh hưởng! Rồi, công nhận lão tử bị ảnh hưởng, sự điên cuồng này hãy dung hợp vào sát ý của ta đi!
Vu Nhai nghĩ ra một cách, vừa kiếm đạo thành thánh vừa rèn luyện sát ý đã thành thánh lên đến thánh giai tứ đoạn.
Lạc Thiên kiếm linh cười nói:
- Ủa? Dùng điên cuồng rèn luyện sát ý của mình, đúng là cách hay. Xem ra hắn còn kiên trì được.
Vu Nhai cố gắng nghĩ cách trong khi ý thức còn tỉnh táo:
- Không được, rèn luyện sát ý cũng không thể xóa đi điên cuồng này, phải làm sao?
- Đúng rồi, lúc trước có nói sẽ dung hợp điên cuồng vào kiếm đạo, vậy làm đi!
Hiện tại Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, chỉ cần có cách là biến thành cọng rơm cứu mạng hắn.
Vu Nhai đã cảm ngộ sơ kiếm ý trung tâm của Lạc Thiên kiếm linh, có thứ để hướng dẫn kiếm ý khác. Vu Nhai dung hợp điên cuồng vào kiếm ý trung tâm của Lạc Thiên kiếm linh thuộc về hắn.
Lạc Thiên kiếm linh sốt ruột hét lên:
- Tiểu tử này làm cái gì? Biến điên cuồng thành kiếm ý, thế này rất dễ điên, hơn nữa kiếm đạo điên cuồng là đường nhỏ, sẽ trói buộc sự trưởng thành của hắn!
Nhưng đã muộn, Lạc Thiên kiếm linh có thể xóa đi ký ức nhưng không cách nào xóa thứ người ta cảm ngộ ra. Bây giờ điên cuồng đã thấm tận xương Vu Nhai.
Nếu Độc Cô Thanh Hải nghe lời Lạc Thiên kiếm linh nói sẽ rất khó chịu, vì lão sở trường kiếm pháp người điên.
Lạc Thiên kiếm linh hết cách, đành tiếp tục cho Vu Nhai cảm ngộ, chờ cơ hội xóa ký ức của hắn. Dường như thời cơ sắp đến, Lạc Thiên kiếm linh cảm giác được Vu Nhai cảm ngộ kiếm ý của nó gần tới cực hạn.
- Cực hạn? Tối đa là cực hạn của Lạc Thiên kiếm ý nhà ngươi, lão tử còn Thôn Thiên kiếm ý chưa bùng nổ!
Vu Nhai cảm giác được Lạc Thiên kiếm ý đến cực hạn, hắn lại sắp rơi vào điên cuồng. Vu Nhai vội cắn đầu lưỡi để mình tỉnh táo lại, trong đầu toàn là ký ức về Thôn Thiên kiếm, còn có Thôn Thiên kiếm ý lúc trước cảm ngộ có thể trực tiếp thành thánh.
Ong ong ong ong ong!
Thôn Thiên kiếm ý ẩn trong ý thức Vu Nhai trong giây lát bộc phát, phá tan các tầng trói buộc rớt xuống Lạc Thiên kiếm ý của hắn. Nhìn từ bên ngoài thì Thôn Thiên kiếm ý vốn quay quanh người Vu Nhai, phóng lên cao và ý điên cuồng có thêm một kiếm ý không hề kém cạnh tham gia cuộc chiến. Kiếm ý này cho cảm giác cắn nuốt siêu mạnh, cực kỳ khủng bố.
Lạc Thiên kiếm linh ngơ ngác nói:
- Cái gì? Tiểu tử này còn ẩn chứa một kiếm ý khủng bố như vậy? Tại sao ta cảm giác kiếm ý này không kém gì ta? Nhưng tiểu tử này thật bậy bạ, chẳng lẽ hắn không hiểu một núi không chứa hai cọp sao?
Lạc Thiên kiếm linh mắng hành động của Vu Nhai, không phải ghen tỵ Thôn Thiên kiếm ý hay ảnh hưởng gì nó. Thôn Thiên kiếm ý không ảnh hưởng Lạc Thiên kiếm linh được, là Lạc Thiên kiếm ý Vu Nhai cảm ngộ sẽ bị Thôn Thiên kiếm ý ảnh hưởng.
- Dung hợp!
Vu Nhai lập tức dung hợp hai kiếm ý lại.
- Cái gì, dung hợp? Tiểu tử này điên rồi sao?
Lạc Thiên kiếm linh phát cuồng, không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Lạc Thiên kiếm linh thầm nghĩ:
- Tiểu tử này đã bị ý điên cuồng ảnh hưởng sao? Chắc là vậy, nếu không thì tại sao hắn làm ra hành động điên cuồng như thế?
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Hừ! Bây giờ các ngươi đều là kiếm ý của ta, tức là đạo của ta, kiếm đạo của ta.
- Kiếm đạo của ta chính là mang theo Thôn Thiên, Lạc Thiên kiếm ý!
Không biết Vu Nhai có bị ảnh hưởng không nhưng tóm lại lúc trước hắn đã có kế hoạch này, dù không bị điên cuồng ảnh hưởng hắn vẫn sẽ làm như vậy.
- Nếu không được thì . . . Thôn Thiên kiếm ý, nuốt nó!
Keng keng keng!
Trong ý thức của Vu Nhai biến thành trận đại chiến. Như Lạc Thiên kiếm linh nói, một núi không chứa hai cọp. Vu Nhai từ từ không chịu nổi hai kiếm ý đại chiến mà miệng mũi chảy máu. Muốn dung hợp hai kiếm ý nghịch thiên như nhau nói dễ hơn làm.
- Khó sao? Kiếm ý là thứ thuộc về, không có hai thanh kiếm thật ở trong ý thưc của ta. Ta muốn dung hợp hai loại tư tưởng lại có gì không được? Nếu nhiều kiếm ý có thể cùng tồn tại thì vì sao hai cái này không thể?
Vu Nhai không chịu bỏ cuộc, bướng bỉnh nói:
- Không thể dung hợp vì vì thiên phú của ta không đủ hoặc là thực lực chưa đến.
Lạc Thiên kiếm linh nghe Vu Nhai thề thốt tuyên bố, cười khổ nói:
- Đúng là vậy, nhưng tình huống trước mắt không cho phép làm như thế.
Bây giờ Vu Nhai đã không thể nghe Lạc Thiên kiếm linh nói cái gì. Kiếm linh thần kiếm thật lòng khâm phục tiểu tử có suy nghĩ kỳ diệu này, nó rất tò mò Vu Nhai lấy Thôn Phệ kiếm ý từ đâu ra? Kiếm ý không thua gì Lạc Thiên kiếm linh nhưng hơi non.
- Hai kiếm ý, với thực lực và thiên phú của ta tạm thời không dung hợp được, cũng không có nhiều thời gian kiên trì. Vậy đến kiếm ý thứ ba đi, thế chân vạc. Ba ngươi giằng co với nhau, tranh thủ nhiều thời gian cho ta hơn.
Thực lực và thiên phú không đủ thì dùng thời gian thay thế, chăm chỉ có thể bù đắp, dùng nhiều thời gian hơn để suy nghĩ cách giải quyết.
Hiện tại Vu Nhai hoàn toàn điên cuồng, hắn nhớ lại nhất kiếm kinh thiên của Cổ Duệ chi dân, điên cuồng cảm ngộ kiếm ý trong đó, biến thành Kinh Thiên kiếm ý của hắn. Một kiếm ý không kém gì Lạc Thiên kiếm ý, Thôn Phệ kiếm ý xuất hiện trong ý thức của Vu Nhai, bộc phát quanh người hắn. Lạc Thiên kiếm linh trợn mắt há hốc mồm nhìn, Kinh Thiên kiếm ý thế không thể đỡ.
Lạc Thiên kiếm linh ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt:
- Cái gì? Đây là một kiếm của Cổ Duệ chi dân, tiểu tử này nếu không điên thì là sắp nghịch thiên!
Dù Lạc Thiên kiếm linh là một trong các kiếm linh, binh linh mạnh nhất thiên hạ cũng không chịu nổi.
Rất điên cuồng, rất nghịch thiên. Có lẽ thế chân vạc thật sự sẽ giúp Vu Nhai thành công dung hợp.
Cùng với kiếm ý nhất kiếm kinh thiên xuất hiện, hai kiếm ý vốn đấu đá ngươi chết ta sống chợt khựng lại. Giống như hai con cọp cắn xé nhau, bỗng có một con cọp khác chui ra, hai con đánh nhau tạm dừng xem tình hình.
Đương nhiên kiếm ý không phải con cọp có ý thức, không thể giằng co thời gian dài, rồi sẽ có lúc bùng nổ.
Vu Nhai biết điều đó, mục đích của hắn là kéo dài thời gian. Bây giờ mục tiêu đã thực hiện, Vu Nhai tiếp tục cảm ngộ hết những kiếm ý trong ký ức chưa cảm ngộ xong, chuyện về sau thì nghĩ cách sau.
Hiện tại Vu Nhai đã suy nghĩ thông suốt.
Dù không có những kiếm ý hỗn loạn, điên cuồng thì Vu Nhai vẫn sẽ gặp tình huống thế chân vạc. Trong suy nghĩ của Vu Nhai đã quyết định chiếm hữu ba kiếm ý, lấy Lạc Thiên kiếm ý, Thôn Phệ kiếm ý Kinh Thiên kiếm ý dung hợp lại thành kiếm đạo thuộc về hắn.
So với tưởng tượng thì bây giờ thêm mớ kiếm ý hỗn loạn, điên cuồng chỉ là tăng phần nguy hiểm.
- Mặc kệ là điên cuồng gì, lão tử đã nhận Thí Thần Ma Nhẫn rèn luyện tâm trí sẽ không bị các ngươi ảnh hưởng! Rồi, công nhận lão tử bị ảnh hưởng, sự điên cuồng này hãy dung hợp vào sát ý của ta đi!
Vu Nhai nghĩ ra một cách, vừa kiếm đạo thành thánh vừa rèn luyện sát ý đã thành thánh lên đến thánh giai tứ đoạn.
Lạc Thiên kiếm linh cười nói:
- Ủa? Dùng điên cuồng rèn luyện sát ý của mình, đúng là cách hay. Xem ra hắn còn kiên trì được.
Vu Nhai cố gắng nghĩ cách trong khi ý thức còn tỉnh táo:
- Không được, rèn luyện sát ý cũng không thể xóa đi điên cuồng này, phải làm sao?
- Đúng rồi, lúc trước có nói sẽ dung hợp điên cuồng vào kiếm đạo, vậy làm đi!
Hiện tại Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, chỉ cần có cách là biến thành cọng rơm cứu mạng hắn.
Vu Nhai đã cảm ngộ sơ kiếm ý trung tâm của Lạc Thiên kiếm linh, có thứ để hướng dẫn kiếm ý khác. Vu Nhai dung hợp điên cuồng vào kiếm ý trung tâm của Lạc Thiên kiếm linh thuộc về hắn.
Lạc Thiên kiếm linh sốt ruột hét lên:
- Tiểu tử này làm cái gì? Biến điên cuồng thành kiếm ý, thế này rất dễ điên, hơn nữa kiếm đạo điên cuồng là đường nhỏ, sẽ trói buộc sự trưởng thành của hắn!
Nhưng đã muộn, Lạc Thiên kiếm linh có thể xóa đi ký ức nhưng không cách nào xóa thứ người ta cảm ngộ ra. Bây giờ điên cuồng đã thấm tận xương Vu Nhai.
Nếu Độc Cô Thanh Hải nghe lời Lạc Thiên kiếm linh nói sẽ rất khó chịu, vì lão sở trường kiếm pháp người điên.
Lạc Thiên kiếm linh hết cách, đành tiếp tục cho Vu Nhai cảm ngộ, chờ cơ hội xóa ký ức của hắn. Dường như thời cơ sắp đến, Lạc Thiên kiếm linh cảm giác được Vu Nhai cảm ngộ kiếm ý của nó gần tới cực hạn.
- Cực hạn? Tối đa là cực hạn của Lạc Thiên kiếm ý nhà ngươi, lão tử còn Thôn Thiên kiếm ý chưa bùng nổ!
Vu Nhai cảm giác được Lạc Thiên kiếm ý đến cực hạn, hắn lại sắp rơi vào điên cuồng. Vu Nhai vội cắn đầu lưỡi để mình tỉnh táo lại, trong đầu toàn là ký ức về Thôn Thiên kiếm, còn có Thôn Thiên kiếm ý lúc trước cảm ngộ có thể trực tiếp thành thánh.
Ong ong ong ong ong!
Thôn Thiên kiếm ý ẩn trong ý thức Vu Nhai trong giây lát bộc phát, phá tan các tầng trói buộc rớt xuống Lạc Thiên kiếm ý của hắn. Nhìn từ bên ngoài thì Thôn Thiên kiếm ý vốn quay quanh người Vu Nhai, phóng lên cao và ý điên cuồng có thêm một kiếm ý không hề kém cạnh tham gia cuộc chiến. Kiếm ý này cho cảm giác cắn nuốt siêu mạnh, cực kỳ khủng bố.
Lạc Thiên kiếm linh ngơ ngác nói:
- Cái gì? Tiểu tử này còn ẩn chứa một kiếm ý khủng bố như vậy? Tại sao ta cảm giác kiếm ý này không kém gì ta? Nhưng tiểu tử này thật bậy bạ, chẳng lẽ hắn không hiểu một núi không chứa hai cọp sao?
Lạc Thiên kiếm linh mắng hành động của Vu Nhai, không phải ghen tỵ Thôn Thiên kiếm ý hay ảnh hưởng gì nó. Thôn Thiên kiếm ý không ảnh hưởng Lạc Thiên kiếm linh được, là Lạc Thiên kiếm ý Vu Nhai cảm ngộ sẽ bị Thôn Thiên kiếm ý ảnh hưởng.
- Dung hợp!
Vu Nhai lập tức dung hợp hai kiếm ý lại.
- Cái gì, dung hợp? Tiểu tử này điên rồi sao?
Lạc Thiên kiếm linh phát cuồng, không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Lạc Thiên kiếm linh thầm nghĩ:
- Tiểu tử này đã bị ý điên cuồng ảnh hưởng sao? Chắc là vậy, nếu không thì tại sao hắn làm ra hành động điên cuồng như thế?
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Hừ! Bây giờ các ngươi đều là kiếm ý của ta, tức là đạo của ta, kiếm đạo của ta.
- Kiếm đạo của ta chính là mang theo Thôn Thiên, Lạc Thiên kiếm ý!
Không biết Vu Nhai có bị ảnh hưởng không nhưng tóm lại lúc trước hắn đã có kế hoạch này, dù không bị điên cuồng ảnh hưởng hắn vẫn sẽ làm như vậy.
- Nếu không được thì . . . Thôn Thiên kiếm ý, nuốt nó!
Keng keng keng!
Trong ý thức của Vu Nhai biến thành trận đại chiến. Như Lạc Thiên kiếm linh nói, một núi không chứa hai cọp. Vu Nhai từ từ không chịu nổi hai kiếm ý đại chiến mà miệng mũi chảy máu. Muốn dung hợp hai kiếm ý nghịch thiên như nhau nói dễ hơn làm.
- Khó sao? Kiếm ý là thứ thuộc về, không có hai thanh kiếm thật ở trong ý thưc của ta. Ta muốn dung hợp hai loại tư tưởng lại có gì không được? Nếu nhiều kiếm ý có thể cùng tồn tại thì vì sao hai cái này không thể?
Vu Nhai không chịu bỏ cuộc, bướng bỉnh nói:
- Không thể dung hợp vì vì thiên phú của ta không đủ hoặc là thực lực chưa đến.
Lạc Thiên kiếm linh nghe Vu Nhai thề thốt tuyên bố, cười khổ nói:
- Đúng là vậy, nhưng tình huống trước mắt không cho phép làm như thế.
Bây giờ Vu Nhai đã không thể nghe Lạc Thiên kiếm linh nói cái gì. Kiếm linh thần kiếm thật lòng khâm phục tiểu tử có suy nghĩ kỳ diệu này, nó rất tò mò Vu Nhai lấy Thôn Phệ kiếm ý từ đâu ra? Kiếm ý không thua gì Lạc Thiên kiếm linh nhưng hơi non.
- Hai kiếm ý, với thực lực và thiên phú của ta tạm thời không dung hợp được, cũng không có nhiều thời gian kiên trì. Vậy đến kiếm ý thứ ba đi, thế chân vạc. Ba ngươi giằng co với nhau, tranh thủ nhiều thời gian cho ta hơn.
Thực lực và thiên phú không đủ thì dùng thời gian thay thế, chăm chỉ có thể bù đắp, dùng nhiều thời gian hơn để suy nghĩ cách giải quyết.
Hiện tại Vu Nhai hoàn toàn điên cuồng, hắn nhớ lại nhất kiếm kinh thiên của Cổ Duệ chi dân, điên cuồng cảm ngộ kiếm ý trong đó, biến thành Kinh Thiên kiếm ý của hắn. Một kiếm ý không kém gì Lạc Thiên kiếm ý, Thôn Phệ kiếm ý xuất hiện trong ý thức của Vu Nhai, bộc phát quanh người hắn. Lạc Thiên kiếm linh trợn mắt há hốc mồm nhìn, Kinh Thiên kiếm ý thế không thể đỡ.
Lạc Thiên kiếm linh ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt:
- Cái gì? Đây là một kiếm của Cổ Duệ chi dân, tiểu tử này nếu không điên thì là sắp nghịch thiên!
Dù Lạc Thiên kiếm linh là một trong các kiếm linh, binh linh mạnh nhất thiên hạ cũng không chịu nổi.
Rất điên cuồng, rất nghịch thiên. Có lẽ thế chân vạc thật sự sẽ giúp Vu Nhai thành công dung hợp.
Cùng với kiếm ý nhất kiếm kinh thiên xuất hiện, hai kiếm ý vốn đấu đá ngươi chết ta sống chợt khựng lại. Giống như hai con cọp cắn xé nhau, bỗng có một con cọp khác chui ra, hai con đánh nhau tạm dừng xem tình hình.
Đương nhiên kiếm ý không phải con cọp có ý thức, không thể giằng co thời gian dài, rồi sẽ có lúc bùng nổ.
Vu Nhai biết điều đó, mục đích của hắn là kéo dài thời gian. Bây giờ mục tiêu đã thực hiện, Vu Nhai tiếp tục cảm ngộ hết những kiếm ý trong ký ức chưa cảm ngộ xong, chuyện về sau thì nghĩ cách sau.
Hiện tại Vu Nhai đã suy nghĩ thông suốt.
Dù không có những kiếm ý hỗn loạn, điên cuồng thì Vu Nhai vẫn sẽ gặp tình huống thế chân vạc. Trong suy nghĩ của Vu Nhai đã quyết định chiếm hữu ba kiếm ý, lấy Lạc Thiên kiếm ý, Thôn Phệ kiếm ý Kinh Thiên kiếm ý dung hợp lại thành kiếm đạo thuộc về hắn.
So với tưởng tượng thì bây giờ thêm mớ kiếm ý hỗn loạn, điên cuồng chỉ là tăng phần nguy hiểm.
/1991
|