- Mười năm trước ta có cơ hội lớn hơn hắn, sắp bước ra bước đầu quan trọng nhất. Thế nhưng trong tình huống không biết chuyện ta phạm một sai lầm ngu ngốc. Ta trở thành người ngoài rìa trong Bạch thị.
Mượn kiếm huynh nói đến cuối cùng cười nhạt, gã kể không rõ ràng nhưng Vu Nhai hiểu ngay. Bạch thị tranh đấu trong gia tộc, không chỉ vì quyền lực còn có chức vị hội trưởng công hội lữ giả sau hai mươi lăm năm.
Mười năm trước mượn kiếm huynh là hậu bối được chú trọng nhất Bạch thị nhưng bị người ta hãm hại.
Vu Nhai còn nghe ra một số tin quan trọng, ví dụ như công hội lữ giả do mấy gia tộc năm giữ, cứ hai mươi lăm năm là tập kết công hội lữ giả một lần, chọn lựa thiên tài. Giống như Độc Cô Chiến Phong, Đan Đạo Hùng là thiên tài quý trước, hai mươi lăm năm trước.
- May mà ta không hiền gì, không hoàn toàn rớt xuống địa ngục, bù đắp và phản kích giữ lại đa số tài nguyên trong Bạch gia, tức là số tài nguyên hắn mới nói ta lãng phí vào ngươi.
- Cuối cùng ta vẫn nằm ngoài rìa, bị chỉ định chỉ có thể chọn người đầu tư trong Bắc Đẩu hành tỉnh. A, khi ấy ta đã nghĩ lựa chọn Bắc Đẩu hành tỉnh trừ phi ta bỏ hết tài nguyên vào mới có cơ may. Không, dù làm như thế vẫn khó như lên trời, dù sao thiên tài không phải nhờ vào đầu tư là được.
- Ta nản lòng chạy đi tham gia Bắc Đẩu tổ kỳ binh, nhàm chán làm lão sư khoa văn của Bắc Đẩu học viện. Sau này ta thói quen chú ý các loại tình báo, nghe nói một tiểu binh thủ thành là con riêng của Độc Cô gia.
Mượn kiếm huynh tiếp tục giải thích lai lịch của mình, khá đơn giản.
Mượn kiếm huynh cười khổ nói:
- Lúc ấy ta bị cái danh Độc Cô gia hấp dẫn, nghĩ có lẽ sẽ có cơ hội. Ta ôm tâm tình thử cho biết, không đầu tư gì. Ta chỉ tìm mấy phần tình báo giúp ngươi ai ngờ sẽ diễn biến thành thế này, bây giờ xem ra ta rất may mắn.
Nghe mượn kiếm huynh kể lúc trước gã đến Bắc Đẩu hành tỉnh đã là nản lòng thoái chí, ăn no chờ chết.
- Bạch lão sư thấy người vừa rồi có gì đáng để kích động? Phí tài nguyên? Chẳng phải Bạch lão sư không lãng phí chút nào sao?
Vu Nhai không rõ tình huống cụ thể nhưng hắn hiểu mười năm qua mượn kiếm huynh sống không dễ dàng.
Vu Nhai đổi giọng, cười hiểm nói:
- Cái kia . . . Bạch lão sư, chờ sau khi kết thúc người thấy những tài nguên này có thể nào . . .
- A!
Mượn kiếm huynh mới bi thương một chút ai ngờ nghe Vu Nhai nói câu này làm gã dở khóc dở cười. Mấy người đi theo sau cơ mặt co giật. Nam nhân ẻo lả rất muốn cong tay yểu điệu chỉ vào Vu Nhai mắng mấy câu. Sau khi mượn kiếm huynh rơi đài, nam nhân ẻo lả là số ít bằng hữu tốt của gã trong công hội lữ giả. Đám binh linh đa sầu đa cảm cũng thấy mất mặt thay chủ nhân.
Mượn kiếm huynh cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Đó là đương nhiên. Khi Vu Nhai huynh đệ trở thành nhân vật phong vân trong tập kết công hội lữ giả, tất nhiên ta sẽ giành lại địa vị nên có. Ta sẽ không chỉ có bấy nhiêu tài nguyên như bây giờ, chỉ cần ngươi giúp ta đứng vững gót chân thành hội trưởng thì ngươi muốn bao nhiêu số tài nguyên này cứ lấy bấy nhiêu.
Vu Nhai cười gian:
- Thật không? Vậy xin mỏi mắt mong chờ, đừng để đến lúc đó không đủ tài nguyên.
Mượn kiếm huynh sửng sốt, nghe hiểu ẩn ý của Vu Nhai, mắt gã hấp háy.
Vu Nhai cười ung dung nói:
- Cứ thoải mái bắt chẹt đi, muốn bao nhiêu Bạch Ly ta cũng nhận.
Mắt Vu Nhai lấp lánh:
- Vậy ta không khách sáo.
Mượn kiếm huynh cảm giác tim đập chân run, trực giác nói cho gã Vu Nhai có âm mưu quy kế gì. Mượn kiếm huynh nghĩ nát óc chỉ ra một khả năng là phát triển thế lực Vu gia hoặc Bắc Đẩu, nếu thật sự giành lại thứ vốn thuộc về gã thì đầu tư một Bắc Đẩu hành tỉnh nho nhỏ không là gì, nên gã mới đồng ý dứt khoát.
Mượn kiếm huynh đâu biết bụng Vu Nhai bao lớn? Vu Nhai bây giờ không phải là trước kia, lúc trước hắn không có dã tâm, giở đây gã cảm thấy trong thế giới náo động này phải có lực lượng cường đại thuộc về mình.
Bảo hộ chính mình! Bảo hộ người nhà! Bảo hộ bằng hữu!
Như Thí Thần quân, nhưng để thành lập Thí Thần quân rất khó khăn, bởi vậy Vu Nhai nghĩ ngay đến tinh huyết của Vu Thuấn.
- Vua trăm tộc!
Mỗi khi Vu Nhai nghĩ đến điều này là tim đập nhanh, có cảm giác nằm mơ, cổ vũ mình nhiều hơn. Nếu ngày nào đó thành công là hắn sẽ có lực lượng đứng vững trên Thần Huyền đại lục, trở thành vua trăm tộc cần có tài nguyên.
Hiện tại Vu Nhai chỉ nghĩ sơ, không đủ thực lực có nghĩ cũng như không.
Mượn kiếm huynh không tiếp tục đề tài, nghĩ thông suốt nói:
- Ngươi nói đúng, nếu đối phương cho rằng ta đầu tư nhiều như vậy thì tùy họ, bản thân ngươi dựa vào lực lượng, vận may của mình mới óc thành tựu ngày hôm nay.
Mọi người chớp mắt, không biết nên nói cái gì khi nghe Vu Nhai, mượn kiếm huynh đối thoại. Hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Bây giờ có thể kể cho ta nghe về sự kiện, lịch sử, cấu tạo của công hội lữ giả không? Còn có mục đích của công hội lữ giả là gì?
Mọi người vãnh tai lắng nghe, bọn họ có hứng thú nhất là về công hội lữ giả tồn tại như thế nào.
Công hội cường đại như vậy, công hội thu nạp, bồi dưỡng thiên tài toàn Thần Huyền đại lục là loại công hội như thế nào?
- Chờ người đến đông đủ thì hội trưởng quý này sẽ nói, khi đó công hội lữ giả có một hội nghị lớn, không chừng hội trưởng nói rất nhiều. Tránh cho khi đó các ngươi ngủ gật, chờ nghe sau thì hơn.
Mượn kiếm huynh nhún vai:
- Nhưng ta có thể nói công hội lữ giả cấu thành, trung tâm là mấy gia tộc chúng ta tập hợp lại. Nhưng thực lực của chúng ta không mạnh, mỗi người trong gia tộc như trúng nguyền rủa, dù là huyền binh hay ma pháp đều không vượt qua thánh binh sư. Nhiều người giống như ta dung hợp kỳ binh, tóm lại yếu xìu, được bồi dưỡng thành thiên tài tình báo, đào móc nhân tài.
Mọi người kinh kêu:
- A!
Đám người cảm thấy rất khó tin.
- Có phải cảm thấy chúng ta yếu như vậy tại sao Hạng giáo quan còn tồn tại?
Mượn kiếm huynh cười nói:
- Rất đơn giản, bởi vì chúng ta được lực lượng đặc biệt che chở, lực lượng không siêu cao thủ nào nhúng chàm được. Ví dụ nơi các ngươi đang đứng, dù có thần binh sư đến giết ta thì người đó sẽ chết theo.
Mọi người há hốc mồm, càng thấy lạ.
Độc Cô Cửu Tà chớp mắt hỏi:
- Chẳng lẽ chỗ này là trận pháp khủng bố?
Mượn kiếm huynh lắc đầu, nói:
- Ngàn năm qua chúng ta rất muốn tìm hiểu nhưng đến bây giờ vẫn không rõ ràng nơi này là thế giới gì, có lẽ trong trận pháp, có lẽ trên một hòn đảo Thần Huyền Hải, có lẽ trong tiểu thế giới binh linh ủa siêu thần binh nào đó. Tóm lại ngàn năm trước mấy lữ hành giả phát hiện ra nơi này, tạm gọi là thế giới lữ giả.
Mượn kiếm huynh nói đến cuối cùng cười nhạt, gã kể không rõ ràng nhưng Vu Nhai hiểu ngay. Bạch thị tranh đấu trong gia tộc, không chỉ vì quyền lực còn có chức vị hội trưởng công hội lữ giả sau hai mươi lăm năm.
Mười năm trước mượn kiếm huynh là hậu bối được chú trọng nhất Bạch thị nhưng bị người ta hãm hại.
Vu Nhai còn nghe ra một số tin quan trọng, ví dụ như công hội lữ giả do mấy gia tộc năm giữ, cứ hai mươi lăm năm là tập kết công hội lữ giả một lần, chọn lựa thiên tài. Giống như Độc Cô Chiến Phong, Đan Đạo Hùng là thiên tài quý trước, hai mươi lăm năm trước.
- May mà ta không hiền gì, không hoàn toàn rớt xuống địa ngục, bù đắp và phản kích giữ lại đa số tài nguyên trong Bạch gia, tức là số tài nguyên hắn mới nói ta lãng phí vào ngươi.
- Cuối cùng ta vẫn nằm ngoài rìa, bị chỉ định chỉ có thể chọn người đầu tư trong Bắc Đẩu hành tỉnh. A, khi ấy ta đã nghĩ lựa chọn Bắc Đẩu hành tỉnh trừ phi ta bỏ hết tài nguyên vào mới có cơ may. Không, dù làm như thế vẫn khó như lên trời, dù sao thiên tài không phải nhờ vào đầu tư là được.
- Ta nản lòng chạy đi tham gia Bắc Đẩu tổ kỳ binh, nhàm chán làm lão sư khoa văn của Bắc Đẩu học viện. Sau này ta thói quen chú ý các loại tình báo, nghe nói một tiểu binh thủ thành là con riêng của Độc Cô gia.
Mượn kiếm huynh tiếp tục giải thích lai lịch của mình, khá đơn giản.
Mượn kiếm huynh cười khổ nói:
- Lúc ấy ta bị cái danh Độc Cô gia hấp dẫn, nghĩ có lẽ sẽ có cơ hội. Ta ôm tâm tình thử cho biết, không đầu tư gì. Ta chỉ tìm mấy phần tình báo giúp ngươi ai ngờ sẽ diễn biến thành thế này, bây giờ xem ra ta rất may mắn.
Nghe mượn kiếm huynh kể lúc trước gã đến Bắc Đẩu hành tỉnh đã là nản lòng thoái chí, ăn no chờ chết.
- Bạch lão sư thấy người vừa rồi có gì đáng để kích động? Phí tài nguyên? Chẳng phải Bạch lão sư không lãng phí chút nào sao?
Vu Nhai không rõ tình huống cụ thể nhưng hắn hiểu mười năm qua mượn kiếm huynh sống không dễ dàng.
Vu Nhai đổi giọng, cười hiểm nói:
- Cái kia . . . Bạch lão sư, chờ sau khi kết thúc người thấy những tài nguên này có thể nào . . .
- A!
Mượn kiếm huynh mới bi thương một chút ai ngờ nghe Vu Nhai nói câu này làm gã dở khóc dở cười. Mấy người đi theo sau cơ mặt co giật. Nam nhân ẻo lả rất muốn cong tay yểu điệu chỉ vào Vu Nhai mắng mấy câu. Sau khi mượn kiếm huynh rơi đài, nam nhân ẻo lả là số ít bằng hữu tốt của gã trong công hội lữ giả. Đám binh linh đa sầu đa cảm cũng thấy mất mặt thay chủ nhân.
Mượn kiếm huynh cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Đó là đương nhiên. Khi Vu Nhai huynh đệ trở thành nhân vật phong vân trong tập kết công hội lữ giả, tất nhiên ta sẽ giành lại địa vị nên có. Ta sẽ không chỉ có bấy nhiêu tài nguyên như bây giờ, chỉ cần ngươi giúp ta đứng vững gót chân thành hội trưởng thì ngươi muốn bao nhiêu số tài nguyên này cứ lấy bấy nhiêu.
Vu Nhai cười gian:
- Thật không? Vậy xin mỏi mắt mong chờ, đừng để đến lúc đó không đủ tài nguyên.
Mượn kiếm huynh sửng sốt, nghe hiểu ẩn ý của Vu Nhai, mắt gã hấp háy.
Vu Nhai cười ung dung nói:
- Cứ thoải mái bắt chẹt đi, muốn bao nhiêu Bạch Ly ta cũng nhận.
Mắt Vu Nhai lấp lánh:
- Vậy ta không khách sáo.
Mượn kiếm huynh cảm giác tim đập chân run, trực giác nói cho gã Vu Nhai có âm mưu quy kế gì. Mượn kiếm huynh nghĩ nát óc chỉ ra một khả năng là phát triển thế lực Vu gia hoặc Bắc Đẩu, nếu thật sự giành lại thứ vốn thuộc về gã thì đầu tư một Bắc Đẩu hành tỉnh nho nhỏ không là gì, nên gã mới đồng ý dứt khoát.
Mượn kiếm huynh đâu biết bụng Vu Nhai bao lớn? Vu Nhai bây giờ không phải là trước kia, lúc trước hắn không có dã tâm, giở đây gã cảm thấy trong thế giới náo động này phải có lực lượng cường đại thuộc về mình.
Bảo hộ chính mình! Bảo hộ người nhà! Bảo hộ bằng hữu!
Như Thí Thần quân, nhưng để thành lập Thí Thần quân rất khó khăn, bởi vậy Vu Nhai nghĩ ngay đến tinh huyết của Vu Thuấn.
- Vua trăm tộc!
Mỗi khi Vu Nhai nghĩ đến điều này là tim đập nhanh, có cảm giác nằm mơ, cổ vũ mình nhiều hơn. Nếu ngày nào đó thành công là hắn sẽ có lực lượng đứng vững trên Thần Huyền đại lục, trở thành vua trăm tộc cần có tài nguyên.
Hiện tại Vu Nhai chỉ nghĩ sơ, không đủ thực lực có nghĩ cũng như không.
Mượn kiếm huynh không tiếp tục đề tài, nghĩ thông suốt nói:
- Ngươi nói đúng, nếu đối phương cho rằng ta đầu tư nhiều như vậy thì tùy họ, bản thân ngươi dựa vào lực lượng, vận may của mình mới óc thành tựu ngày hôm nay.
Mọi người chớp mắt, không biết nên nói cái gì khi nghe Vu Nhai, mượn kiếm huynh đối thoại. Hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Bây giờ có thể kể cho ta nghe về sự kiện, lịch sử, cấu tạo của công hội lữ giả không? Còn có mục đích của công hội lữ giả là gì?
Mọi người vãnh tai lắng nghe, bọn họ có hứng thú nhất là về công hội lữ giả tồn tại như thế nào.
Công hội cường đại như vậy, công hội thu nạp, bồi dưỡng thiên tài toàn Thần Huyền đại lục là loại công hội như thế nào?
- Chờ người đến đông đủ thì hội trưởng quý này sẽ nói, khi đó công hội lữ giả có một hội nghị lớn, không chừng hội trưởng nói rất nhiều. Tránh cho khi đó các ngươi ngủ gật, chờ nghe sau thì hơn.
Mượn kiếm huynh nhún vai:
- Nhưng ta có thể nói công hội lữ giả cấu thành, trung tâm là mấy gia tộc chúng ta tập hợp lại. Nhưng thực lực của chúng ta không mạnh, mỗi người trong gia tộc như trúng nguyền rủa, dù là huyền binh hay ma pháp đều không vượt qua thánh binh sư. Nhiều người giống như ta dung hợp kỳ binh, tóm lại yếu xìu, được bồi dưỡng thành thiên tài tình báo, đào móc nhân tài.
Mọi người kinh kêu:
- A!
Đám người cảm thấy rất khó tin.
- Có phải cảm thấy chúng ta yếu như vậy tại sao Hạng giáo quan còn tồn tại?
Mượn kiếm huynh cười nói:
- Rất đơn giản, bởi vì chúng ta được lực lượng đặc biệt che chở, lực lượng không siêu cao thủ nào nhúng chàm được. Ví dụ nơi các ngươi đang đứng, dù có thần binh sư đến giết ta thì người đó sẽ chết theo.
Mọi người há hốc mồm, càng thấy lạ.
Độc Cô Cửu Tà chớp mắt hỏi:
- Chẳng lẽ chỗ này là trận pháp khủng bố?
Mượn kiếm huynh lắc đầu, nói:
- Ngàn năm qua chúng ta rất muốn tìm hiểu nhưng đến bây giờ vẫn không rõ ràng nơi này là thế giới gì, có lẽ trong trận pháp, có lẽ trên một hòn đảo Thần Huyền Hải, có lẽ trong tiểu thế giới binh linh ủa siêu thần binh nào đó. Tóm lại ngàn năm trước mấy lữ hành giả phát hiện ra nơi này, tạm gọi là thế giới lữ giả.
/1991
|