Thủy Tinh đánh xa và thủ pháp hèn mọn của Vu Nhai, lại thêm sự hiểu biết về nhược điểm đối với ma thú, nhiệm vụ lần này đối với bọn họ mà nói không phải là khó. Chỉ có điều vì là lần đầu tiên tham gia chiến đấu, bọn họ vẫn cảm giác sợ hãi mà thôi.
- A, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay khi Vu Nhai chuẩn bị sai người ta dẫn sáu con ma thú cực lớn trở về, đột nhiên, đàn Thanh Giác Tê đang hỗn loạn chợt trở nên yên tĩnh. Xung quanh xuất hiện một khí tức quỷ dị. Lẽ nào đem bọn họ sáu con cường giả giết chết, sẽ như vậy.
- Chủ nhân, nhanh, nhanh tìm kiếm trong đàn Thanh Giác Tê. Nhất định phải tìm ra được Thanh Tê Vương vừa lột xác!
- Có ý gì?
- Thanh Tê Vương sắp ra đời. Nó lẫn trong đàn Thanh Giác Tê chuẩn bị đột phá. Nếu như đột phá chính là ma thú ngũ giai sơ đoạn. Thực lực không hề kém hơn so với tạp chủng Kiếm Long là bao nhiêu. Phải lập tức tìm ra nó, giết chết nó khi nó còn ở trong cảnh giới giữa tứ giai và ngũ giai. Nếu không chỉ có thể trốn!
Ánh mắt Vu Nhai thoáng cái liền trợn trừng. Đáng chết, tại sao có thể như vậy được?
- Lập tức đập ngất tất cả Thanh Giác Tê tứ giai đang còn tỉnh táo cho ta. Nếu không mọi hành động của chúng ta đều sẽ thành uổng phí!
Vu Nhai không dám chậm trễ. Tạp chủng Kiếm Long cường đại thế nào, hắn đã lãnh giáo qua. Có quỷ mới biết Thanh Tê Vương có thể hạ lệnh cho những Thanh Giác Tê tứ giai đã bị đánh phục hay không:
- Sau khi đập ngất chúng lập tức trở về. Không nên rời khỏi vật cưỡi của các ngươi. Bất kỳ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần chạy trốn!
Nói xong, Vu Nhai cũng không để ý được nhiều nữa, trực tiếp lên tinh thần, giẫm lên trên lưng rất nhiều Thanh Giác Tê chạy trốn. Hắn không ngừng tìm kiếm tồn tại đáng sợ nhất ẩn nấp ở trong quần tộc này. Không quan tâm nó ẩn nấp thế nào, nhất định phải có sơ hở.
Vu Nhai cũng không tin lấy lực cảm ứng siêu cường của hắn được U Hoang Kiếm Linh tôi luyện ra, lại không tìm ra được.
- Dạ Tình tỷ, tên lường gạt đột nhiên lại phát điên làm gì vậy?
Tiểu Mỹ chớp chớp mắt nói.
Dạ Tình cũng không hiểu lắm. Thanh Giác Tê chỉ là ma thú bình thường nhất trên mảnh đại lục này mà thôi. Trước đây lại chưa từng tiếp xúc qua, chỉ thoáng xem qua trong tư liệu nào đó mà thôi.
- Tìm được rồi. Ẩn nấp sao? Ta xem ngươi ẩn nấp thế nào!
Ánh mắt Vu Nhai khóa chặt một con Thanh Giác Tê trong đó. Nó cũng không có gì khác với những con còn lại. Nhưng bên trong thân thể nó lại đang có năng lượng sôi trào. Điều này đã bán đứng nó. Phải biết rằng, sở dĩ đàn Thanh Giác Tê trở nên yên tĩnh như vậy cũng là vì cảm ứng được năng lượng của nó.
- Ra tay đi, liều mạng công kích con Thanh Giác Tê này cho ta!
Vu Nhai hung bạo quát một tiếng, làm gương cho binh sĩ, cưỡi vật cưỡi xông tới trước tiên. Tay hắn nắm chặt trường kích, giống như dũng sĩ mạnh nhất trên chiến trường, xông về phía con Thanh Giác Tê nhỏ nhìn như vô hại kia.
Mọi người vẫn rất choáng váng, không biết tại sao Vu Nhai đột nhiên nổi điên làm gì.
Lẽ nào con Thanh Giác Tê này nuốt bảo bối gì của hắn sao. Đang lúc bọn họ đang mơ hồ không hiểu, trong nháy mắt, chỉ thấy con Thanh Giác Tê đó đột nhiên biến thành, quanh thân có lửa thiêu đốt.
Ầm...
Trong nháy mắt khi lửa thiêu đốt cơ thể nó, trường kích của Vu Nhai đã đến. Nhưng vẫn hơi muộn một chút. Toàn bộ đều bị lực lượng cường đại bắn ngược ra ngoài. Vật cưỡi dưới thân Vu Nhai trực tiếp mềm nhũn chân, kéo thành một đoạn ra.
Đương nhiên, Thanh Tê Vương cũng bị đánh lui mấy thước, dao động thiếu chút nữa ngã xuống đất. Nhưng cuối cùng nó vẫn giữ được thăng bằng. Trong miệng nó phát ra tiếng gầm khẽ đầy phẫn nộ. Hai mắt bắn ra ngọn lửa màu xanh thiêu đốt vô cùng mãnh liệt.
- Ta nhớ ra rồi. Đây là Thanh Tê Vương!
Dạ Tình cũng sợ hãi kêu lên một tiếng:
- Tiểu Mỹ, chuẩn bị chiến đấu!
Một ma thú đã bước một chân vào ngũ giai đáng sợ tới mức nào? Vu Nhai không chỉ đã lĩnh giáo qua còn từng giết qua. Đó chính là con gấu lớn màu đen kia. Lúc trước là do hắn phục kích, đâm U Hoang Kiếm vào tim nó, sau đó lại cùng nó liều mạng nửa giờ mới giải quyết xong.
Thanh Tê Vương, xem ra càng lợi hại hơn so với con gấu lớn kia. Dù sao nó đã bắt đầu đột phá. Có lẽ sau một khắc, nó sẽ tiến vào vương giai. Huyết mạch nó cũng càng cao quý hơn.
Lúc này hắn căn bản sẽ không có cơ hội sử dụng U Hoang Kiếm. Nếu như không phải ở thời khắc nguy cấp nhất, Vu Nhai tuyệt đối sẽ không để lộ ra thuật giết người của hắn. Trong tình huống trước mắt chỉ có thể để mọi người cùng đánh giết.
Phải giết chết Thanh Tê Vương khi nó còn chưa thật sự đột phá.
May là, may là đàn Thanh Giác Tê không đủ đoàn kết. Nếu không thật sự thành vương không thể ra lệnh cho những con có giai thấp hơn. Hiện tại mỗi con chỉ cảm ứng được khí tức của vương, có chút kinh ngạc không hiểu, nhưng không có ý tổ chức giết chết đám người trước mắt này.
Thấy Thanh Giác Tê đột nhiên biến hóa, tuy rằng mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng biết con này khẳng định mạnh hơn so với mấy con lúc trước. Cũng không biết Vu Nhai làm sao tìm ra được nó. Mấy ngày qua, bọn họ đã hình thành sự phối hợp ăn ý. Mấy người theo phương án phân chia đột kích lúc trước, phối hợp với Vu Nhai, Lữ Nham và Thủy Tinh cũng không dám có giữ lại. Tất cả điên cuồng đánh ra.
- Nhìn ta đây, Phong Hỏa Cự Luân!
Răng Lớn ném bánh răng ra ngoài. Đương nhiên không mang theo gió cũng không dẫn lửa. Kẻ đại ngốc này cảm thấy cái tên như thế tương đối trâu bò. Bánh răng nặng như vậy đập phải Thanh Tê Vương hoàn toàn biến thành Phong hỏa luân. Ngọn lửa màu xanh thiêu đốt ở phía trên.
- A, bánh răng của ta!
Tuy rằng Răng Lớn cảm thấy rất trâu bò, nhưng vẫn là kêu lên một tiếng kỳ quái, rất nhanh liền vọt tới. Khi tới gần bánh răng, hắn vội vàng thu trở về. Nhưng phía trên bánh răng đã có phần biến dạng, lại bị dung hòa không ít. Đúng là ngọn lửa đáng sợ.
- Mọi người cẩn thận. Chọn đúng thời cơ ra tay. Cố gắng nhanh hết mức có thể. Không nên dính vào hỏa diễm!
Vu Nhai nhìn trường kích tứ giai của hắn. May là lúc rèn có thêm tinh sắt Ô Huyền vào, tạm thời còn chưa có chuyện gì. Chỉ có điều chém không cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa ngoại trừ Huyết Lệnh còn có tác dụng nhất định ra, ba đội viên chưa đạt được Tướng Binh Sư gần như mất đi tác dụng.
- Răng Lớn, Tiễn Linh và Liệp Thủ, ba người các ngươi trước tiên lui lại, không nên miễn cưỡng tấn công!
Vu Nhai trực tiếp hạ lệnh. Ba người này, bất kỳ người nào bị Thanh Tê Vương đánh trúng một chút cơ bản sẽ bị phế, bị Thanh Giác Tê giết chết trong nháy mắt cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Vừa rồi còn có thể thừa dịp chiến đấu. Nhưng hiện tại Thanh Tê Vương đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu, không thể để cho bọn họ mạo hiểm:
- Hả? Liệp Thủ...
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên thấy Liệp Thủ cứng rắn đánh cho Thanh Tê Vương một đòn. Hắn vội nhanh chóng vọt tới. Chỉ có điều đúng lúc này hắn đột nhiên dừng lại.
- A, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay khi Vu Nhai chuẩn bị sai người ta dẫn sáu con ma thú cực lớn trở về, đột nhiên, đàn Thanh Giác Tê đang hỗn loạn chợt trở nên yên tĩnh. Xung quanh xuất hiện một khí tức quỷ dị. Lẽ nào đem bọn họ sáu con cường giả giết chết, sẽ như vậy.
- Chủ nhân, nhanh, nhanh tìm kiếm trong đàn Thanh Giác Tê. Nhất định phải tìm ra được Thanh Tê Vương vừa lột xác!
- Có ý gì?
- Thanh Tê Vương sắp ra đời. Nó lẫn trong đàn Thanh Giác Tê chuẩn bị đột phá. Nếu như đột phá chính là ma thú ngũ giai sơ đoạn. Thực lực không hề kém hơn so với tạp chủng Kiếm Long là bao nhiêu. Phải lập tức tìm ra nó, giết chết nó khi nó còn ở trong cảnh giới giữa tứ giai và ngũ giai. Nếu không chỉ có thể trốn!
Ánh mắt Vu Nhai thoáng cái liền trợn trừng. Đáng chết, tại sao có thể như vậy được?
- Lập tức đập ngất tất cả Thanh Giác Tê tứ giai đang còn tỉnh táo cho ta. Nếu không mọi hành động của chúng ta đều sẽ thành uổng phí!
Vu Nhai không dám chậm trễ. Tạp chủng Kiếm Long cường đại thế nào, hắn đã lãnh giáo qua. Có quỷ mới biết Thanh Tê Vương có thể hạ lệnh cho những Thanh Giác Tê tứ giai đã bị đánh phục hay không:
- Sau khi đập ngất chúng lập tức trở về. Không nên rời khỏi vật cưỡi của các ngươi. Bất kỳ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần chạy trốn!
Nói xong, Vu Nhai cũng không để ý được nhiều nữa, trực tiếp lên tinh thần, giẫm lên trên lưng rất nhiều Thanh Giác Tê chạy trốn. Hắn không ngừng tìm kiếm tồn tại đáng sợ nhất ẩn nấp ở trong quần tộc này. Không quan tâm nó ẩn nấp thế nào, nhất định phải có sơ hở.
Vu Nhai cũng không tin lấy lực cảm ứng siêu cường của hắn được U Hoang Kiếm Linh tôi luyện ra, lại không tìm ra được.
- Dạ Tình tỷ, tên lường gạt đột nhiên lại phát điên làm gì vậy?
Tiểu Mỹ chớp chớp mắt nói.
Dạ Tình cũng không hiểu lắm. Thanh Giác Tê chỉ là ma thú bình thường nhất trên mảnh đại lục này mà thôi. Trước đây lại chưa từng tiếp xúc qua, chỉ thoáng xem qua trong tư liệu nào đó mà thôi.
- Tìm được rồi. Ẩn nấp sao? Ta xem ngươi ẩn nấp thế nào!
Ánh mắt Vu Nhai khóa chặt một con Thanh Giác Tê trong đó. Nó cũng không có gì khác với những con còn lại. Nhưng bên trong thân thể nó lại đang có năng lượng sôi trào. Điều này đã bán đứng nó. Phải biết rằng, sở dĩ đàn Thanh Giác Tê trở nên yên tĩnh như vậy cũng là vì cảm ứng được năng lượng của nó.
- Ra tay đi, liều mạng công kích con Thanh Giác Tê này cho ta!
Vu Nhai hung bạo quát một tiếng, làm gương cho binh sĩ, cưỡi vật cưỡi xông tới trước tiên. Tay hắn nắm chặt trường kích, giống như dũng sĩ mạnh nhất trên chiến trường, xông về phía con Thanh Giác Tê nhỏ nhìn như vô hại kia.
Mọi người vẫn rất choáng váng, không biết tại sao Vu Nhai đột nhiên nổi điên làm gì.
Lẽ nào con Thanh Giác Tê này nuốt bảo bối gì của hắn sao. Đang lúc bọn họ đang mơ hồ không hiểu, trong nháy mắt, chỉ thấy con Thanh Giác Tê đó đột nhiên biến thành, quanh thân có lửa thiêu đốt.
Ầm...
Trong nháy mắt khi lửa thiêu đốt cơ thể nó, trường kích của Vu Nhai đã đến. Nhưng vẫn hơi muộn một chút. Toàn bộ đều bị lực lượng cường đại bắn ngược ra ngoài. Vật cưỡi dưới thân Vu Nhai trực tiếp mềm nhũn chân, kéo thành một đoạn ra.
Đương nhiên, Thanh Tê Vương cũng bị đánh lui mấy thước, dao động thiếu chút nữa ngã xuống đất. Nhưng cuối cùng nó vẫn giữ được thăng bằng. Trong miệng nó phát ra tiếng gầm khẽ đầy phẫn nộ. Hai mắt bắn ra ngọn lửa màu xanh thiêu đốt vô cùng mãnh liệt.
- Ta nhớ ra rồi. Đây là Thanh Tê Vương!
Dạ Tình cũng sợ hãi kêu lên một tiếng:
- Tiểu Mỹ, chuẩn bị chiến đấu!
Một ma thú đã bước một chân vào ngũ giai đáng sợ tới mức nào? Vu Nhai không chỉ đã lĩnh giáo qua còn từng giết qua. Đó chính là con gấu lớn màu đen kia. Lúc trước là do hắn phục kích, đâm U Hoang Kiếm vào tim nó, sau đó lại cùng nó liều mạng nửa giờ mới giải quyết xong.
Thanh Tê Vương, xem ra càng lợi hại hơn so với con gấu lớn kia. Dù sao nó đã bắt đầu đột phá. Có lẽ sau một khắc, nó sẽ tiến vào vương giai. Huyết mạch nó cũng càng cao quý hơn.
Lúc này hắn căn bản sẽ không có cơ hội sử dụng U Hoang Kiếm. Nếu như không phải ở thời khắc nguy cấp nhất, Vu Nhai tuyệt đối sẽ không để lộ ra thuật giết người của hắn. Trong tình huống trước mắt chỉ có thể để mọi người cùng đánh giết.
Phải giết chết Thanh Tê Vương khi nó còn chưa thật sự đột phá.
May là, may là đàn Thanh Giác Tê không đủ đoàn kết. Nếu không thật sự thành vương không thể ra lệnh cho những con có giai thấp hơn. Hiện tại mỗi con chỉ cảm ứng được khí tức của vương, có chút kinh ngạc không hiểu, nhưng không có ý tổ chức giết chết đám người trước mắt này.
Thấy Thanh Giác Tê đột nhiên biến hóa, tuy rằng mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng biết con này khẳng định mạnh hơn so với mấy con lúc trước. Cũng không biết Vu Nhai làm sao tìm ra được nó. Mấy ngày qua, bọn họ đã hình thành sự phối hợp ăn ý. Mấy người theo phương án phân chia đột kích lúc trước, phối hợp với Vu Nhai, Lữ Nham và Thủy Tinh cũng không dám có giữ lại. Tất cả điên cuồng đánh ra.
- Nhìn ta đây, Phong Hỏa Cự Luân!
Răng Lớn ném bánh răng ra ngoài. Đương nhiên không mang theo gió cũng không dẫn lửa. Kẻ đại ngốc này cảm thấy cái tên như thế tương đối trâu bò. Bánh răng nặng như vậy đập phải Thanh Tê Vương hoàn toàn biến thành Phong hỏa luân. Ngọn lửa màu xanh thiêu đốt ở phía trên.
- A, bánh răng của ta!
Tuy rằng Răng Lớn cảm thấy rất trâu bò, nhưng vẫn là kêu lên một tiếng kỳ quái, rất nhanh liền vọt tới. Khi tới gần bánh răng, hắn vội vàng thu trở về. Nhưng phía trên bánh răng đã có phần biến dạng, lại bị dung hòa không ít. Đúng là ngọn lửa đáng sợ.
- Mọi người cẩn thận. Chọn đúng thời cơ ra tay. Cố gắng nhanh hết mức có thể. Không nên dính vào hỏa diễm!
Vu Nhai nhìn trường kích tứ giai của hắn. May là lúc rèn có thêm tinh sắt Ô Huyền vào, tạm thời còn chưa có chuyện gì. Chỉ có điều chém không cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa ngoại trừ Huyết Lệnh còn có tác dụng nhất định ra, ba đội viên chưa đạt được Tướng Binh Sư gần như mất đi tác dụng.
- Răng Lớn, Tiễn Linh và Liệp Thủ, ba người các ngươi trước tiên lui lại, không nên miễn cưỡng tấn công!
Vu Nhai trực tiếp hạ lệnh. Ba người này, bất kỳ người nào bị Thanh Tê Vương đánh trúng một chút cơ bản sẽ bị phế, bị Thanh Giác Tê giết chết trong nháy mắt cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Vừa rồi còn có thể thừa dịp chiến đấu. Nhưng hiện tại Thanh Tê Vương đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu, không thể để cho bọn họ mạo hiểm:
- Hả? Liệp Thủ...
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên thấy Liệp Thủ cứng rắn đánh cho Thanh Tê Vương một đòn. Hắn vội nhanh chóng vọt tới. Chỉ có điều đúng lúc này hắn đột nhiên dừng lại.
/1991
|