Tóm lại trong khu vực vòng trong chỉ có khu rừng này là khá bình thường, vốn tưởng nó bình thường nhưng bây giờ Lâm Mộc Phong mới biết không phải bình thường. Khu rừng ẩn chứa mộc chi nguyên cường đại, tinh thuần thế này, những người đi trước cho rằng nó bình thường nên bản năng bỏ qua, thậm chí không kiên nhẫn tìm kiếm tạo thành tình huống ngàn năm qua không ai tìm được.
Như cao thủ thần giai từ bia lữ hành vào trong thế giới lữ giả sẽ chạy ngay ra khu vực vòng ngoài, làm sao chú ý tới mộc chi nguyên chỗ này?
- Vậy thưa Lâm lão sư, vòng giữa và vòng ngoài là sao?
Vu Nhai không chỉ muốn hiểu biết bấy nhiêu, mục tiêu của hắn càng không đơn giản là quy tắc chi nguyên. Vu Nhai muốn biết đây là thế giới như thế nào, có phải là thần tiểu thế giới binh linh không?
Lâm Mộc Phong trả lời:
- Vòng giữa bắt đầu xuất hiện sinh mệnh cường đại, ngươi đến được vòng giữa sẽ biết, chỗ đó cực kỳ nguy hiểm, tùy thời sẽ chết. Có một số nơi chỉ cường giả thần giai đi vào mới sống ots.
- Vòng ngoài thì ngươi đừng suy nghĩ, nơi đó có lực lượng áp chế cường giả thần giai. Chính bọn họ đều không bảo đảm có thể sống sót trở ra.
Vu Nhai khó hiểu hỏi:
- Đến vòng giữa sẽ biết? Tại sao lúc trước không nhắc nhở chuyện gì liên quan đến nó?
Lâm Mộc Phong cười kỳ dị:
- Gợi ý sao? Lúc trước ta nói rồi, nếu vào vòng giữa thì ngọc bài lữ hành sẽ mất công năng cứu viện, tức là nguy hiểm đến mức chỉ có thể chạy vào vòng trong.
Vu Nhai, Vong Linh pháp sư choáng váng.
- Thôi, nếu đã kêu ta một tiếng lão sư đành ngoại lệ nói cho ngươi biết. Có vào vòng giữa hay không là tự do của các ngươi, muốn vào thì vào, không muốn vào thì đi dạo ở vòng trong cũng được. Ý ta nói nếu các ngươi vào vòng giữa, khi gặp nguy hiểm mà muốn sống thì hãy chạy nhanh đến vòng trong.
Lâm Mộc Phong nói lấp lửng:
- Nghĩa là ngọc bài lữ hành chỉ bảo đảm an toàn cho các ngươi đấu đá nhau ở vòng trong, hoặc gặp thiên tai không thể chống cự. Đương nhiên nếu gặp nguy hiểm ở vòng giữa cố chạy vào vòng trong sẽ an toàn, sinh mệnh thể vòng giữa sẽ không vào vòng trong.
Vu Nhai vẫn không hiểu:
- Cái này . . .
Lâm Mộc Phong trầm giọng nói:
- Nói thế này đi, bước đầu công hội lữ giả thử thách là dung hợp quy tắc chi nguyên, bước thứ hai thử thách vòng giữa, đây là thử thách không bắt buộc, thử thách sống chết có số.
- Bước đầu tiên chúng ta bảo đảm mạng sống của các ngươi. Đến bước thứ hai thì tự các ngươi lo, chúng ta không quan tâm nữa. Nghĩa là các ngươi sẽ tự do phát huy.
Lần này Vu Nhai hơi hiểu:
- Thì ra là vậy.
Giọng Lâm Mộc Phong trở nên âm trầm:
- Thiên tài không thể cứ ở mãi trong nhà ấm, thiên tài nên có chủ kiến của mình, nên chịu trách nhiệm các quyết định. Lữ hành giả cũng thế, lữ hành giả nhìn thấy phon cảnh đẹp nhất thế gian, bọn họ không nên sợ hãi . . .
Lâm Mộc Phong hướng tới đại thế giới, hướng tới tự do vĩ đại
Lòng Vu Nhai sôi sục, hắn đã hoàn toàn quyển. Vòng trong như cuộc huấn luyện đặc định trong gia tộc, vòng giữa là ra ngoài rèn luyện gặp đủ loại nguy hiểm. Chỉ khi rèn luyện mới trở thành cường giả thật sự.
- Vòng giữa nguy hiểm nhưng cũng có nhiều ích lợi, ta tin ngươi sẽ không lùi bước.
Lâm Mộc Phong nói:
- Khi ngươi vào vòng trong và đi được một khoảng cách không chừng sẽ nhìn thấy vài vật kiến trúc, nhớ vào xem. Tóm lại thế giới lữ giả rất đặc sắc, hãy hưởng thụ đi.
- Vật kiến trúc?
Lâm Mộc Phong cười lớn bảo:
- Đừng hỏi nhiều, ta chỉ có thể nói đó là điểm cuối hoạt động lữ hành giả lần này, đến được nơi đó là người thắng.
Lâm Mộc Phong rất xem trọng Vu Nhai, lão đã tiết lộ rất nhiều thông tin.
Vu Nhai gật gù, không hỏi nhiều thêm, trong lòng đặt mục tiêu rõ ràng. Lại nói chuyện một lúc sau Vu Nhai, Vong Linh pháp sư lên đường, nếu còn ở khu vực trung tâm này thì quy tắc chi nguyên sẽ bị cướp sạch.
Lúc từ biệt Lâm Mộc Phong dặn dò:
- Nhớ kỹ, có lẽ ngươi sẽ được vài loại quy tắc chi nguyên nhưng đừng tham lam dung hợp nhiều. Quy tắc chi nguyên không phải vạn năng, không phải cảm ngộ được chút loại lực lượng nào là có thể thành công dung hợp, có khả năng sẽ lãng phí hết. Tốt nhất là lấy đi trao đổi.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Đật Lâm lão sư nhắc nhở.
- Ừm! Đi đi.
Lâm Mộc Phong nhìn ra Vu Nhai không nghe lời nhưng lão không khuyên nhiều, thiên tài thì nên ăn chút đau khổ mới được.
Lâm Mộc Phong chợt nhớ một điều, hỏi:
- Tại sao ngươi lưu lạc đến phương trận tối nhất?
Vu Nhai chớp mắt nói:
- Bởi vì ta lĩnh hai khối ngọc bài, khối thứ hai trong khi lữ hành đến mỗi nơi ta lười đăng ký.
Vu Nhai và Vong Linh pháp sư biến mất trong bụi cỏ, cây cối khổng lồ.
Lâm Mộc Phong cười khổ nói:
- Lười đăng ký?
Quả nhiên thiên tài sẽ có chỗ khác người.
- Những tên bên ngoài chắc đến bây giờ cũng không biết tiểu tử này đang khoe mẽ, có nên nói cho bọn họ biết không?
- Cha nó, nói cái con khỉ. Lão tử bị tiểu tử này chấn kinh gần chết, thậm chí mấdt hết mặt mũi. Ha ha, nên để bọn họ cùng nhau mất mặt.
- Một người không được xem trọng đột nhiên bùng nổ, những người từng xem thường hắn đều bị tát mặt. Nhưng lúc trước hắn không hề bắt mắt, chắc không ai nhận ra hắn. Thôi, tạm gác một bên, coi như món quà bất ngờ.
Lâm Mộc Phong không biết Vu Nhai ở bên ngoài đã gây chú ý, khến trưởng lão thần giai nhớ kỹ hắn.
Lâm Mộc Phong nhìn xung quanh vì mộc chi nguyên bùng phát ảnh hưởng rừng rậm, nhìn đất trống đã biến mất, lão cười cười. Lâm Mộc Phong thanh lý một mảnh đất trống, kéo ghế lại ngủ trong bụi cỏ.
Vu Nhai, Vong Linh pháp sư xuyên qua rừng cây rậm rạp hơn trước gấp mấy lần, đi tới mảnh đất tĩnh mịch lúc trước Lâm Mộc Phong đã nhắc. Rất lạ lùng, mới rồi còn là rừng cây bây giờ một mảnh tĩnh lặng. Theo thần binh nói thế giới này đa số đều như thế, thế giới vòng trong do các tuyệt địa tạo thành.
Vu Nhai nghĩ lại mình, lúc trước hắn toàn chọn tuyệt địa để cảm ngộ.
Vì Vu Nhai dung hợp mộc chi nguyên nên huyễn ảnh trong Thần Huyền Khí Điển có thay đổi, đảo nổi trong Huyền Binh Điển cũng vậy. Vu Nhai sâu sắc hiểu rõ tình huống cảm ngộ địa diễn hơn, hắn tin tưởng nếu bây giờ tiếp tục học phù văn Huyền Binh Điển sẽ lại mở ra mấy góc, nhưng hắn tạm thời không rảnh.
Vong Linh pháp sư nhìn Vu Nhai, hỏi:
- Vu huynh, tiếp theo chúng ta tìm thế nào?
Trong mắt gã thì Vu Nhai còn kỳ bí hơn Vong Linh pháp sư, nhìn không thấu hắn.
- Tìm? Đương nhiên là tiếp tục lữ hành, hiếm khi chỗ này có nhiều tuyệt địa, nếu có thể cảm ngộ hết tất cả tuyệt địa thì tốt quá.
Vu Nhai cười nói:
- Còn về quy tắc chi nguyên, chỉ cần hiểu mỗi chỗ tuyệt địa là nó sẽ nằm trong tay.
- Được.
Lúc trước Vong Linh pháp sư không phản đối đề nghị lữ hành của Vu Nhai huống chi là bây giờ.
Như cao thủ thần giai từ bia lữ hành vào trong thế giới lữ giả sẽ chạy ngay ra khu vực vòng ngoài, làm sao chú ý tới mộc chi nguyên chỗ này?
- Vậy thưa Lâm lão sư, vòng giữa và vòng ngoài là sao?
Vu Nhai không chỉ muốn hiểu biết bấy nhiêu, mục tiêu của hắn càng không đơn giản là quy tắc chi nguyên. Vu Nhai muốn biết đây là thế giới như thế nào, có phải là thần tiểu thế giới binh linh không?
Lâm Mộc Phong trả lời:
- Vòng giữa bắt đầu xuất hiện sinh mệnh cường đại, ngươi đến được vòng giữa sẽ biết, chỗ đó cực kỳ nguy hiểm, tùy thời sẽ chết. Có một số nơi chỉ cường giả thần giai đi vào mới sống ots.
- Vòng ngoài thì ngươi đừng suy nghĩ, nơi đó có lực lượng áp chế cường giả thần giai. Chính bọn họ đều không bảo đảm có thể sống sót trở ra.
Vu Nhai khó hiểu hỏi:
- Đến vòng giữa sẽ biết? Tại sao lúc trước không nhắc nhở chuyện gì liên quan đến nó?
Lâm Mộc Phong cười kỳ dị:
- Gợi ý sao? Lúc trước ta nói rồi, nếu vào vòng giữa thì ngọc bài lữ hành sẽ mất công năng cứu viện, tức là nguy hiểm đến mức chỉ có thể chạy vào vòng trong.
Vu Nhai, Vong Linh pháp sư choáng váng.
- Thôi, nếu đã kêu ta một tiếng lão sư đành ngoại lệ nói cho ngươi biết. Có vào vòng giữa hay không là tự do của các ngươi, muốn vào thì vào, không muốn vào thì đi dạo ở vòng trong cũng được. Ý ta nói nếu các ngươi vào vòng giữa, khi gặp nguy hiểm mà muốn sống thì hãy chạy nhanh đến vòng trong.
Lâm Mộc Phong nói lấp lửng:
- Nghĩa là ngọc bài lữ hành chỉ bảo đảm an toàn cho các ngươi đấu đá nhau ở vòng trong, hoặc gặp thiên tai không thể chống cự. Đương nhiên nếu gặp nguy hiểm ở vòng giữa cố chạy vào vòng trong sẽ an toàn, sinh mệnh thể vòng giữa sẽ không vào vòng trong.
Vu Nhai vẫn không hiểu:
- Cái này . . .
Lâm Mộc Phong trầm giọng nói:
- Nói thế này đi, bước đầu công hội lữ giả thử thách là dung hợp quy tắc chi nguyên, bước thứ hai thử thách vòng giữa, đây là thử thách không bắt buộc, thử thách sống chết có số.
- Bước đầu tiên chúng ta bảo đảm mạng sống của các ngươi. Đến bước thứ hai thì tự các ngươi lo, chúng ta không quan tâm nữa. Nghĩa là các ngươi sẽ tự do phát huy.
Lần này Vu Nhai hơi hiểu:
- Thì ra là vậy.
Giọng Lâm Mộc Phong trở nên âm trầm:
- Thiên tài không thể cứ ở mãi trong nhà ấm, thiên tài nên có chủ kiến của mình, nên chịu trách nhiệm các quyết định. Lữ hành giả cũng thế, lữ hành giả nhìn thấy phon cảnh đẹp nhất thế gian, bọn họ không nên sợ hãi . . .
Lâm Mộc Phong hướng tới đại thế giới, hướng tới tự do vĩ đại
Lòng Vu Nhai sôi sục, hắn đã hoàn toàn quyển. Vòng trong như cuộc huấn luyện đặc định trong gia tộc, vòng giữa là ra ngoài rèn luyện gặp đủ loại nguy hiểm. Chỉ khi rèn luyện mới trở thành cường giả thật sự.
- Vòng giữa nguy hiểm nhưng cũng có nhiều ích lợi, ta tin ngươi sẽ không lùi bước.
Lâm Mộc Phong nói:
- Khi ngươi vào vòng trong và đi được một khoảng cách không chừng sẽ nhìn thấy vài vật kiến trúc, nhớ vào xem. Tóm lại thế giới lữ giả rất đặc sắc, hãy hưởng thụ đi.
- Vật kiến trúc?
Lâm Mộc Phong cười lớn bảo:
- Đừng hỏi nhiều, ta chỉ có thể nói đó là điểm cuối hoạt động lữ hành giả lần này, đến được nơi đó là người thắng.
Lâm Mộc Phong rất xem trọng Vu Nhai, lão đã tiết lộ rất nhiều thông tin.
Vu Nhai gật gù, không hỏi nhiều thêm, trong lòng đặt mục tiêu rõ ràng. Lại nói chuyện một lúc sau Vu Nhai, Vong Linh pháp sư lên đường, nếu còn ở khu vực trung tâm này thì quy tắc chi nguyên sẽ bị cướp sạch.
Lúc từ biệt Lâm Mộc Phong dặn dò:
- Nhớ kỹ, có lẽ ngươi sẽ được vài loại quy tắc chi nguyên nhưng đừng tham lam dung hợp nhiều. Quy tắc chi nguyên không phải vạn năng, không phải cảm ngộ được chút loại lực lượng nào là có thể thành công dung hợp, có khả năng sẽ lãng phí hết. Tốt nhất là lấy đi trao đổi.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Đật Lâm lão sư nhắc nhở.
- Ừm! Đi đi.
Lâm Mộc Phong nhìn ra Vu Nhai không nghe lời nhưng lão không khuyên nhiều, thiên tài thì nên ăn chút đau khổ mới được.
Lâm Mộc Phong chợt nhớ một điều, hỏi:
- Tại sao ngươi lưu lạc đến phương trận tối nhất?
Vu Nhai chớp mắt nói:
- Bởi vì ta lĩnh hai khối ngọc bài, khối thứ hai trong khi lữ hành đến mỗi nơi ta lười đăng ký.
Vu Nhai và Vong Linh pháp sư biến mất trong bụi cỏ, cây cối khổng lồ.
Lâm Mộc Phong cười khổ nói:
- Lười đăng ký?
Quả nhiên thiên tài sẽ có chỗ khác người.
- Những tên bên ngoài chắc đến bây giờ cũng không biết tiểu tử này đang khoe mẽ, có nên nói cho bọn họ biết không?
- Cha nó, nói cái con khỉ. Lão tử bị tiểu tử này chấn kinh gần chết, thậm chí mấdt hết mặt mũi. Ha ha, nên để bọn họ cùng nhau mất mặt.
- Một người không được xem trọng đột nhiên bùng nổ, những người từng xem thường hắn đều bị tát mặt. Nhưng lúc trước hắn không hề bắt mắt, chắc không ai nhận ra hắn. Thôi, tạm gác một bên, coi như món quà bất ngờ.
Lâm Mộc Phong không biết Vu Nhai ở bên ngoài đã gây chú ý, khến trưởng lão thần giai nhớ kỹ hắn.
Lâm Mộc Phong nhìn xung quanh vì mộc chi nguyên bùng phát ảnh hưởng rừng rậm, nhìn đất trống đã biến mất, lão cười cười. Lâm Mộc Phong thanh lý một mảnh đất trống, kéo ghế lại ngủ trong bụi cỏ.
Vu Nhai, Vong Linh pháp sư xuyên qua rừng cây rậm rạp hơn trước gấp mấy lần, đi tới mảnh đất tĩnh mịch lúc trước Lâm Mộc Phong đã nhắc. Rất lạ lùng, mới rồi còn là rừng cây bây giờ một mảnh tĩnh lặng. Theo thần binh nói thế giới này đa số đều như thế, thế giới vòng trong do các tuyệt địa tạo thành.
Vu Nhai nghĩ lại mình, lúc trước hắn toàn chọn tuyệt địa để cảm ngộ.
Vì Vu Nhai dung hợp mộc chi nguyên nên huyễn ảnh trong Thần Huyền Khí Điển có thay đổi, đảo nổi trong Huyền Binh Điển cũng vậy. Vu Nhai sâu sắc hiểu rõ tình huống cảm ngộ địa diễn hơn, hắn tin tưởng nếu bây giờ tiếp tục học phù văn Huyền Binh Điển sẽ lại mở ra mấy góc, nhưng hắn tạm thời không rảnh.
Vong Linh pháp sư nhìn Vu Nhai, hỏi:
- Vu huynh, tiếp theo chúng ta tìm thế nào?
Trong mắt gã thì Vu Nhai còn kỳ bí hơn Vong Linh pháp sư, nhìn không thấu hắn.
- Tìm? Đương nhiên là tiếp tục lữ hành, hiếm khi chỗ này có nhiều tuyệt địa, nếu có thể cảm ngộ hết tất cả tuyệt địa thì tốt quá.
Vu Nhai cười nói:
- Còn về quy tắc chi nguyên, chỉ cần hiểu mỗi chỗ tuyệt địa là nó sẽ nằm trong tay.
- Được.
Lúc trước Vong Linh pháp sư không phản đối đề nghị lữ hành của Vu Nhai huống chi là bây giờ.
/1991
|