Vu Nhai lù lù bất động, mặc cho ai nói gì hắn chỉ nhìn hội trưởng Lữ Giả chằm chằm.
Hội trưởng Lữ Giả thở hắt ra, hỏi:
- Ngươi đã quét ý?
Hội trưởng Lữ Giả lớn tuổi, trải đời nhiều, nhưng lúc này gã thật sự khâm phục Vu Nhai. Hội trưởng Lữ Giả nhớ lúc ban đầu gặp tiểu tử này cứ tưởng hắn trừ giỏi tán gái, có duyên với nữ nhân ra còn lại tệ hại. Nhưng bây giờ hội trưởng Lữ Giả đã hiểu tại sao Vu Nhai là tướng quân trẻ tuổi, xuất sắc nhất trong chiến dịch đối kháng Cổ Duệ chi dân, tất cả không phải ngẫu nhiên.
Hội trưởng Lữ Giả cảm thấy buông bỏ thiên tài như vậy rất đáng tiếc, gã biết rõ khu vực vòng ngoài, chỗ ấy có lẽ quái thú không cường đại nhất nhưng áp chế thực lực người tiến vào, khắp nơi tràn ngập tử vong. Trưởng lão thần giai chưa chắc sống sót trở ra. Thiên tài như vậy tương lai sẽ tỏa sáng trên Thần Huyền đại lục, nhưng bây giờ sắp lụi tàn.
Nếu Vu Nhai không chết thì không thể trấn an mấy trưởng lão thần giai, không vì công hội lữ giả mà còn có người thân, bằng hữu của hắn sẽ gặp nguy hiểm. Trong phút chốc hội trưởng Lữ Giả không biết điều đình thế nào, chỉ có thể làm theo ý Vu Nhai.
Vu Nhai gật mạnh đầu nói:
- Vâng, đã quyết ý!
Hội trưởng Lữ Giả không khuyên thêm, nhìn hướng Lâm Mộc Phong:
- Được rồi. Lâm Mộc Phong tiền bối, xin hãy đưa Vu Nhai đi vòng ngoài.
Vu Tiểu Dạ nói ngay:
- Chúng ta đi chung!
Lâm Mộc Phong hít sâu, nói:
- Đi đi, cùng nhau đi vào, bọn họ nên tiễn ngươi một đoạn đường.
Lâm Mộc Phong thấy bi ai cho đệ tử mới nhận này, nhưng thực lực của lão chưa tới thần giai, không bảo vệ Vu Nhai được. Lâm Mộc Phong thở dài thườn thượt, lão vung tay cuốn những người quan trọng với Vu Nhai vào bia lữ hành. Chớp mắt đám người xuất hiện quanh nhà gỗ của Lâm Mộc Phong.
Lâm Mộc Phong là cáo già, biết Vu Nhai có rất nhiều lời muốn nói với mọi người.
- Có lời gì hãy nói tại đây, sau khi nói xong thì vào nhà gỗ tìm ta.
Không cần là cáo già Lâm Mộc Phong cũng biết phải cho bọn họ thời gian tâm sự, có lẽ đây là lần cuối cùng. Lâm Mộc Phong nhìn Vu Nhai chăm chú, xoay người vào nhà gỗ.
Vu Nhai nói câu đầu tiên phủ định suy nghĩ của Lâm Mộc Phong:
- Chắc chắn đây không phải lần cuối cùng chúng ta nói chuyện.
- Nếu ta không nắm chắc trăm phần trăm sẽ đề nghị di vòng ngoài sao? Ta nói rồi, phải vô điều kiện tin tưởng ta. Hơn nữa nếu ta không đi vòng ngoài thì đám trưởng lão thần giai kia sẽ tha cho ta sao?
Mọi người ngây ra, lời nói của Vu Nhai khiến cả đám yên lòng.
Vu Nhai khẽ thở dài:
- Ta đi vòng ngoài an toàn hơn rời khỏi thế giới lữ giả. Một khi ta ra khỏi thế giới lữ giả thì những trưởng lão thần giai kia sẽ nghĩ hết cách giết ta, dù là lén giết người cũng không tiếc. Các ngươi nói đi, với năng lực hiện nay cua ta có thể ngăn được trưởng lão thần giai tập kích, đánh lén không?
Đây là cách tự bảo vệ mình của Vu Nhai, thực lực quá yếu.
Vu Nhai nói tiếp:
- Bạch Trọc có thể tìm đường chết rồi sống, ta cũng làm được. Đây chỉ là so sánh, ta có nắm chắc sẽ sống.
- Nhưng Vu Nhai, ta có thể xin bà bà . . .
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Ta không thể mãi mãi ở bên cạnh sư phụ của các nàng, chẳng lẽ ta phải làm phò mã của Nguyệt Lâm Sa sao?
Vu Nhai nhìn hướng Nguyệt Lâm Sa, nếu hắn làm phò mã thì không sợ bị trưởng lão thần giai trả thù.
Nếu Vu Nhai ở lì trong Độc Cô gia thì cũng không cần sợ, nhưng như vậy là quá hèn.
Nguyệt Lâm Sa cười khúc khích nói:
- Ta hoàn toàn không ngại, ta có thể bảo vệ ngươi.
Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ trừng mắt. Đúng là không biết xấu hổ, vào lúc này còn cướp hôn.
Vu Nhai không để bụng Nguyệt Lâm Sa đùa giỡn, cười nói:
- Tóm lại thế này, dù không có việc đó thì ta cũng sẽ đi vòng ngoài. Ta phát hiện một vài bí mật của thế giới lữ giả, nên chắc chắn ta sẽ sống sót, nhất định.
Vu Nhai nói thật, khi hắn dẫn ra phù văn thế giới lữ giả trong khoảnh khắc tim đập nhanh, áp lực đến từ khu vực vòng ngoài, sâu trong lòng hắn muốn ganh đua với áp lực đó. Vu Nhai muốn tìm hiểu rõ ràng tại sao phù văn của thế giới lữ giả và Huyền Binh Điển giống nhau? Quá nhiều thắc mắc cần đi khu vực vòng ngoài giải đáp.
- Thật không?
Vu Nhai an ủi:
- Dĩ nhiên, ta không phải đồ khùng, ta đã bao giờ làm chuyện gì không nắm chắc?
Vu Nhai nói hết nước hết cái cuối cùng mọi người nửa tin nửa ngờ, vẫn muốn đi chung với hắn. Vu Nhai tốn nước miếng khuyên bảo, còn nói nặng bảo là bọn họ cản trở.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Nếu không yên tâm thì để Tiểu Hắc theo ta đi.
Tiểu Hắc cùng Thủy Tinh đến thế giới lữ giả, nhưng nó chỉ ở trong quảng trường, không thể mang theo ma thú hỗ trợ vào cuộc thi. Mấy hôm nay Tiểu Hắc chạy lung tung trong quảng trường, gây rắc rối khá nhiều, tạm không nhắc đến.
- Chít chít!
Khi Thủy Tinh quay về quảng trường thì Tiểu Hắc chạy tới bên nàng, lúc này nó nằm trong ngực nàng cùng vào khu vực vòng trong. Nghe Vu Nhai nói, Tiểu Hắc biểu thị đồng ý, vuốt nhỏ vỗ ngực tỏ vẻ sẽ bảo vệ hắn.
Cuối cùng mọi người đồng ý, đặc biệt có Tiểu Hắc tăng xác suất an toàn lên cao hơn.
Thêm nữa bọn họ đi đúng là vướng chân Vu Nhai, ai có mắt đều thấy thực lực của hắn dữ dội cỡ nào, đặc biệt khả năng sinh tồn. Hai chữ vướng chân làm Vu Tiểu Dạ đau lòng, nàng liều mạng tu luyện là vì muốn giúp dỡ biểu ca, nhưng mõi lần đều vô dụng. Vu Tiểu Dạ thầm thề trong lòng nhất định sẽ biến càng mạnh, mạnh, mạnh hơn nữa.
Lâm Mộc Phong thấy đoàn người đi tới trước nhà gỗ thì bước ra, nghiêm túc hỏi:
- Xong chưa? Xuất phát đi.
Vu Nhai chỉ vào Tiểu Hắc đứng trên vai mình, nói:
- Ừm! Nhưng ta muốn mang theo con ma thú này.
Tiểu Hắc giả bộ ngoan ngoãn, ai đều không ngờ rằng trong cơ thể vật nhỏ này ẩn chứa lực lượng khủng bố biết bao, càng không ngờ nó tăng cao xác suất giữ mạng. Dù Lâm Mộc Phong biết cũng sẽ không phản đối, gã chỉ thấy lạ là tại sao Vu Nhai muốn mang theo vật cưng đi chịu chết, chôn cùng? Thế thì hơi tàn nhẫn.
Lâm Mộc Phong gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề, chúng ta đi.
Không kéo dài lâu hơn, Lâm Mộc Phong dẫn Vu Nhai, Tiểu Hắc truyền tống đến thành lũy lữ giả, bay nhanh tới khu vực vòng ngoài thế giới lữ giả. Cùng lúc đó, đám người Thủy Tinh trở lại quảng trường, ở trước nhà gỗ nhỏ không thể thấy tình huống của Vu Nhai. Vì khiến trưởng lão thần giai tin phục, bia lữ hành sẽ trực tiếp chiếu hình ảnh Vu Nhai bước vào khu vực vòng ngoài thế giới lữ giả, mãi khi Lâm Mộc Phong đưa hắn đến vòng ngoài mới thôi.
Lâm Mộc Phong nhìn Vu Nhai nói:
- Đằng trước là vòng ngoài, vào đi. Có lẽ có thể sáng tạo kỳ tích.
Lâm Mộc Phong khẽ thở dài:
- Nhớ những gì ta đã dặn ngươi, có lẽ sẽ có cơ hội sống sót. Chỉ có nửa năm, cố chống đỡ.
- Đa tạ Lâm lão sư, ta nhất định sẽ sống sót quay về. Đến lúc đó hy vọng Lâm lão sư cũng có thể lên tới thần giai.
Hội trưởng Lữ Giả thở hắt ra, hỏi:
- Ngươi đã quét ý?
Hội trưởng Lữ Giả lớn tuổi, trải đời nhiều, nhưng lúc này gã thật sự khâm phục Vu Nhai. Hội trưởng Lữ Giả nhớ lúc ban đầu gặp tiểu tử này cứ tưởng hắn trừ giỏi tán gái, có duyên với nữ nhân ra còn lại tệ hại. Nhưng bây giờ hội trưởng Lữ Giả đã hiểu tại sao Vu Nhai là tướng quân trẻ tuổi, xuất sắc nhất trong chiến dịch đối kháng Cổ Duệ chi dân, tất cả không phải ngẫu nhiên.
Hội trưởng Lữ Giả cảm thấy buông bỏ thiên tài như vậy rất đáng tiếc, gã biết rõ khu vực vòng ngoài, chỗ ấy có lẽ quái thú không cường đại nhất nhưng áp chế thực lực người tiến vào, khắp nơi tràn ngập tử vong. Trưởng lão thần giai chưa chắc sống sót trở ra. Thiên tài như vậy tương lai sẽ tỏa sáng trên Thần Huyền đại lục, nhưng bây giờ sắp lụi tàn.
Nếu Vu Nhai không chết thì không thể trấn an mấy trưởng lão thần giai, không vì công hội lữ giả mà còn có người thân, bằng hữu của hắn sẽ gặp nguy hiểm. Trong phút chốc hội trưởng Lữ Giả không biết điều đình thế nào, chỉ có thể làm theo ý Vu Nhai.
Vu Nhai gật mạnh đầu nói:
- Vâng, đã quyết ý!
Hội trưởng Lữ Giả không khuyên thêm, nhìn hướng Lâm Mộc Phong:
- Được rồi. Lâm Mộc Phong tiền bối, xin hãy đưa Vu Nhai đi vòng ngoài.
Vu Tiểu Dạ nói ngay:
- Chúng ta đi chung!
Lâm Mộc Phong hít sâu, nói:
- Đi đi, cùng nhau đi vào, bọn họ nên tiễn ngươi một đoạn đường.
Lâm Mộc Phong thấy bi ai cho đệ tử mới nhận này, nhưng thực lực của lão chưa tới thần giai, không bảo vệ Vu Nhai được. Lâm Mộc Phong thở dài thườn thượt, lão vung tay cuốn những người quan trọng với Vu Nhai vào bia lữ hành. Chớp mắt đám người xuất hiện quanh nhà gỗ của Lâm Mộc Phong.
Lâm Mộc Phong là cáo già, biết Vu Nhai có rất nhiều lời muốn nói với mọi người.
- Có lời gì hãy nói tại đây, sau khi nói xong thì vào nhà gỗ tìm ta.
Không cần là cáo già Lâm Mộc Phong cũng biết phải cho bọn họ thời gian tâm sự, có lẽ đây là lần cuối cùng. Lâm Mộc Phong nhìn Vu Nhai chăm chú, xoay người vào nhà gỗ.
Vu Nhai nói câu đầu tiên phủ định suy nghĩ của Lâm Mộc Phong:
- Chắc chắn đây không phải lần cuối cùng chúng ta nói chuyện.
- Nếu ta không nắm chắc trăm phần trăm sẽ đề nghị di vòng ngoài sao? Ta nói rồi, phải vô điều kiện tin tưởng ta. Hơn nữa nếu ta không đi vòng ngoài thì đám trưởng lão thần giai kia sẽ tha cho ta sao?
Mọi người ngây ra, lời nói của Vu Nhai khiến cả đám yên lòng.
Vu Nhai khẽ thở dài:
- Ta đi vòng ngoài an toàn hơn rời khỏi thế giới lữ giả. Một khi ta ra khỏi thế giới lữ giả thì những trưởng lão thần giai kia sẽ nghĩ hết cách giết ta, dù là lén giết người cũng không tiếc. Các ngươi nói đi, với năng lực hiện nay cua ta có thể ngăn được trưởng lão thần giai tập kích, đánh lén không?
Đây là cách tự bảo vệ mình của Vu Nhai, thực lực quá yếu.
Vu Nhai nói tiếp:
- Bạch Trọc có thể tìm đường chết rồi sống, ta cũng làm được. Đây chỉ là so sánh, ta có nắm chắc sẽ sống.
- Nhưng Vu Nhai, ta có thể xin bà bà . . .
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Ta không thể mãi mãi ở bên cạnh sư phụ của các nàng, chẳng lẽ ta phải làm phò mã của Nguyệt Lâm Sa sao?
Vu Nhai nhìn hướng Nguyệt Lâm Sa, nếu hắn làm phò mã thì không sợ bị trưởng lão thần giai trả thù.
Nếu Vu Nhai ở lì trong Độc Cô gia thì cũng không cần sợ, nhưng như vậy là quá hèn.
Nguyệt Lâm Sa cười khúc khích nói:
- Ta hoàn toàn không ngại, ta có thể bảo vệ ngươi.
Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ trừng mắt. Đúng là không biết xấu hổ, vào lúc này còn cướp hôn.
Vu Nhai không để bụng Nguyệt Lâm Sa đùa giỡn, cười nói:
- Tóm lại thế này, dù không có việc đó thì ta cũng sẽ đi vòng ngoài. Ta phát hiện một vài bí mật của thế giới lữ giả, nên chắc chắn ta sẽ sống sót, nhất định.
Vu Nhai nói thật, khi hắn dẫn ra phù văn thế giới lữ giả trong khoảnh khắc tim đập nhanh, áp lực đến từ khu vực vòng ngoài, sâu trong lòng hắn muốn ganh đua với áp lực đó. Vu Nhai muốn tìm hiểu rõ ràng tại sao phù văn của thế giới lữ giả và Huyền Binh Điển giống nhau? Quá nhiều thắc mắc cần đi khu vực vòng ngoài giải đáp.
- Thật không?
Vu Nhai an ủi:
- Dĩ nhiên, ta không phải đồ khùng, ta đã bao giờ làm chuyện gì không nắm chắc?
Vu Nhai nói hết nước hết cái cuối cùng mọi người nửa tin nửa ngờ, vẫn muốn đi chung với hắn. Vu Nhai tốn nước miếng khuyên bảo, còn nói nặng bảo là bọn họ cản trở.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Nếu không yên tâm thì để Tiểu Hắc theo ta đi.
Tiểu Hắc cùng Thủy Tinh đến thế giới lữ giả, nhưng nó chỉ ở trong quảng trường, không thể mang theo ma thú hỗ trợ vào cuộc thi. Mấy hôm nay Tiểu Hắc chạy lung tung trong quảng trường, gây rắc rối khá nhiều, tạm không nhắc đến.
- Chít chít!
Khi Thủy Tinh quay về quảng trường thì Tiểu Hắc chạy tới bên nàng, lúc này nó nằm trong ngực nàng cùng vào khu vực vòng trong. Nghe Vu Nhai nói, Tiểu Hắc biểu thị đồng ý, vuốt nhỏ vỗ ngực tỏ vẻ sẽ bảo vệ hắn.
Cuối cùng mọi người đồng ý, đặc biệt có Tiểu Hắc tăng xác suất an toàn lên cao hơn.
Thêm nữa bọn họ đi đúng là vướng chân Vu Nhai, ai có mắt đều thấy thực lực của hắn dữ dội cỡ nào, đặc biệt khả năng sinh tồn. Hai chữ vướng chân làm Vu Tiểu Dạ đau lòng, nàng liều mạng tu luyện là vì muốn giúp dỡ biểu ca, nhưng mõi lần đều vô dụng. Vu Tiểu Dạ thầm thề trong lòng nhất định sẽ biến càng mạnh, mạnh, mạnh hơn nữa.
Lâm Mộc Phong thấy đoàn người đi tới trước nhà gỗ thì bước ra, nghiêm túc hỏi:
- Xong chưa? Xuất phát đi.
Vu Nhai chỉ vào Tiểu Hắc đứng trên vai mình, nói:
- Ừm! Nhưng ta muốn mang theo con ma thú này.
Tiểu Hắc giả bộ ngoan ngoãn, ai đều không ngờ rằng trong cơ thể vật nhỏ này ẩn chứa lực lượng khủng bố biết bao, càng không ngờ nó tăng cao xác suất giữ mạng. Dù Lâm Mộc Phong biết cũng sẽ không phản đối, gã chỉ thấy lạ là tại sao Vu Nhai muốn mang theo vật cưng đi chịu chết, chôn cùng? Thế thì hơi tàn nhẫn.
Lâm Mộc Phong gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề, chúng ta đi.
Không kéo dài lâu hơn, Lâm Mộc Phong dẫn Vu Nhai, Tiểu Hắc truyền tống đến thành lũy lữ giả, bay nhanh tới khu vực vòng ngoài thế giới lữ giả. Cùng lúc đó, đám người Thủy Tinh trở lại quảng trường, ở trước nhà gỗ nhỏ không thể thấy tình huống của Vu Nhai. Vì khiến trưởng lão thần giai tin phục, bia lữ hành sẽ trực tiếp chiếu hình ảnh Vu Nhai bước vào khu vực vòng ngoài thế giới lữ giả, mãi khi Lâm Mộc Phong đưa hắn đến vòng ngoài mới thôi.
Lâm Mộc Phong nhìn Vu Nhai nói:
- Đằng trước là vòng ngoài, vào đi. Có lẽ có thể sáng tạo kỳ tích.
Lâm Mộc Phong khẽ thở dài:
- Nhớ những gì ta đã dặn ngươi, có lẽ sẽ có cơ hội sống sót. Chỉ có nửa năm, cố chống đỡ.
- Đa tạ Lâm lão sư, ta nhất định sẽ sống sót quay về. Đến lúc đó hy vọng Lâm lão sư cũng có thể lên tới thần giai.
/1991
|