Đa phần là cho Tiểu Hắc, những tài liệu đặc biệt, mấy thứ có công dụng như châu báu thì về tay Vu Nhai. Tiểu Hắc không có hứng thú với tiền tài, Vu Nhai có những tài liệu này sẽ thăng cấp huyền binh bản mệnh. Nhờ phù văn Huyền Binh Điển liên tục tăng cảnh giới toàn bộ huyền binh bản mệnh trong trang sách.
Giống nhóm Thất Tinh Thần Kích, Phong Doanh kiếm thì tài liệu binh thể không đủ để chúng tiếp tục nâng cấp.
Vu Nhai là đoàn tạo sư thánh giai vất vả một chút không ngừng tăng mạnh binh thể cho huyền binh bản mệnh, hắn vừa mệt vừa mong chờ ngày nào đó tất cả huyền binh bản mệnh trong người đến thần giai là sướng.
Nếu có hai thanh huyền kiếm thần giai . . . Nghĩ đến thôi là Vu Nhai nằm mơ cũng cười tỉnh.
- A! Không đúng, thứ đen thui này không phải tài liệumà là một chiếc nhẫn,
Khi Vu Nhai định bỏ hết đồ vào không gian giới chỉ của mình chợt phát hiện một thứ hắn tưởng lầm là tài liệu. Quy Tê Thú không thích sạch sẽ nên bảo bối của nó dính đầy bùn đất.
Không gian giới chỉ cũng có thể nằm trong kho báu, vì nếu lúc trước Vu Nhai, Tiểu Hắc chết dưới vuốt của Quy Tê Thú thì chẳng phải là không gian giới chỉ của bọn họ sẽ nằm trong đống kho báu? Khiến tim Vu Nhai đập nhanh là hầu hết trưởng lão thần giai hoạt động trong khu vực vòng ngoài, không gian giới chỉ của bọn họ không đơn giản. Vu Nhai rót ý thức vào ngay sau đó trợn mắt há hốc mồm, hưng phấn trào dâng.
- Chít chít!
Tiểu Hắc chưa biết Vu Nhai có thu hoạch lớn, khó hiểu tại sao hắn bỗng nhiên bần thần.
- Tiểu Hắc, lần này chúng ta giàu rồi, cướp bóc quái thú đúng là có tương lia sáng lạn!
Vu Nhai nói xong mặc kệ Tiểu Hắc lộ vẻ khó hiểu hắn ném hết đồ vật ra ngoài. Vô số đan dược là đẳng cấp cao, có rượu ngon quý hiếm, tài liệu linh tinh, huyền binh, thảo dược này nọ, nhiều không đếm xuể.
Bản thân không gian giới chỉ này mạnh hơn bất cứ không gian giới chỉ nào của Vu Nhai rất nhiều, đồ vật của trưởng lão thần giai không mạnh sao được? Tiểu Hắc nhìn núi nhỏ trong hốc cây, nó quên mất thời gian, vui sướng sắp điên.
Sau đó một người một thú lại lần nữa chia chác, mất một canh giờ mới chia xong.
Vu Nhai chợt nhớ ra một vấn đề rất quan trọng:
- Nếu đối phương là trưởng lão thần giai, xem đồ cất chứ thì phải là huyền binh giả, vậy thần binh đâu?
Nghĩ đến đây Vu Nhai kiểm tra huyền binh trong đống của cải, phát hiện một tiểu viên thuẫn đen thui. Vu Nhai cười lạnh. Có lẽ trưởng lão thần giai biết sẽ cết, 21 huyền binh bản mệnh của mình rơi vào tay người khác nên cố ý làm nó xấu đi. Nếu Vu Nhai không phải đoàn tạo sư thánh giai có lẽ hắn sẽ không nhìn ra được, nhưng trên đời không có nếu như.
- Grao!
Vu Nhai vươn tay chạm vào tiểu viên thuẫn chợt vang tiếng gầm, là một con rùa đen, không, hình dạng rất giống với Quy Tê Thú. Hèn gì trưởng lão thần giai chết vào tay Quy Tê Thú.
Hiển nhiên thuẫn linh không thích Vu Nhai, nó đã được dặn phải quay về trng tộc, cố gắng đừng để ai phát hiện ra mình.
Vu Nhai lạnh lùng cười:
- Chủ nhân của ngươi chắc không phải là người Vệ gia đi? Bây giờ Vệ gia là phản đồ của nhân loại, đầu vào Cổ Duệ chi dân. Ta thấy ngươi hãy bỏ cuộc, theo ta đi.
Nếu khi Vu Nhai còn nhỏ yếu gặp phải binh linh thần binh rất có thể sẽ bị khí thế của nó chấn xỉu, nhưng bây giờ hắn là đỉnh thiên binh sư, dù rằng thực lực bị ức chế.
Mắt thuẫn linh nhấp nháy tia trí tuệ, bị Vu Nhai nói trúng tim đen.
- Grao!
Vu Nhai lười quan tâm thuẫn linh, hắn triệu hoán Huyền Binh Điển ra tung Luân Chuyển Thần Ấn Thu tự quyết.
Bởi vì Vu Nhai nắm giữ phù văn nên sử dụng tự quyết quen tay hơn nhiều, cộng với Huyền Binh Điển chán nhiếp, tiểu viên thuẫn bị thu vào ngay. Trước khi vào tiểu viên thuẫn cố gắng vùng vẫy, khi Vu Nhai định bỏ thêm sức lực thì trang giấy thuẫn có một thổ thuẫn khổng lồ hiện ra đè tiểu viên thuẫn, kéo nó vào trong.
Sau đó là tiếng gầm của tiểu viên thuẫn:
- Grao! Grao grao!
Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm, Đại Địa chi thuẫn có sở thích đặc biệt sao?
Một thanh âm dày nặng vang lên trong đầu Vu Nhai:
- Chủ nhân, đa tạ ngươi. Lực lượng của thuẫn linh này siêu bổ với ta, sức mạnh của ta đã phục hồi bảy phần. Chủ nhân cứ liên tục lĩnh ngộ phù văn bí ẩn thì không lâu sau ta sẽ hoàn toàn phục hồi.
Là binh linh của Đại Địa chi thuẫn, hình dạng thần thổ địa lưu truyền trên Thần Huyền đại lục.
Vu Nhai ngây ra, hắn không ngờ sau khi Đại Địa chi thuẫn phục hồi thiếu nữ nói chuyện. Có lẽ vì kiến thức nhiều nên tâm tình Vu Nhai không quá dao động.
Vu Nhai hờ hững hỏi:
- Tiểu viên thuẫn không bị ngươi làm gì đi?
Đại Địa chi thuẫn kiêu ngạo nói:
- Ta tối đa là hấp thu lực lượng bản nguyên của thuần linh kia, không làm được thứ khác. Nhưng nếu chủ nhân muốn giải thể nó để rèn thuẫn thể của ta mạnh hơn thì càng tốt. Có ta ở đâ không cần tấm thuẫn khác làm gì.
Đại Địa chi thuẫn không hiểu ẩn ý câu nói của Vu Nhai nhưng nó nói như vậy cũng xem như trả lời, nó không có sở thích biến thái với tiểu viên thuẫn.
- A . . . À, có thời gian rồi tính.
Vu Nhai sửng sốt, chợt nghĩ đến một điều:
- Phải rồi, ép nó mở ký ức ra, ta muốn cảm ngộ ký ức của nó.
Vu Nhai lại thu một thần binh, nhưng bây giờ thần binh bình thường không đủ làm hắn hưng phấn. So sánh thì cảm ngộ ký ức của tiểu viên thuẫn, luyện hóa nó mang đến năng lượng huyền khí càng khiến Vu Nhai thích thú hơn.
Vu Nhai rất vui vẻ vì Đại Địa chi thuẫn phục hồi.
Trong ký ức của tiểu viên thuẫn quả nhein thuộc về một vị thế hệ trước của Vệ gia, hình như là chuyện mấy trăm năm trước. Hình như khi đó Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đã tiếp xúc với Cổ Duệ chi dân, bởi vậy trưởng lão thần giai này mới chú trọng thần binh như thế. Trưởng lão thần giai Vệ gia hy vọng thần binh không bắt mắt, tìm cơ hội trở về Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, kể lại nhiều điều hơn trong thế giới lữ giả.
Đáng tiếc mấy trăm năm qua không ai tìm được tiểu viên thuẫn, cuối cùng nó rơi vào tay Vu Nhai, hắn nhận ra nó là thần binh ngay.
Vu Nhai không quan tâm chuyện này trừ hơi chú ý mở gút cho tiểu viên thuẫn.
Mở gút giúp thực lực của Vu Nhai biến mạnh, hắn xem Huyền Quy chi thuẫn như không tồn tại. Vu Nhai có càng nhiều huyền binh bản mệnh, vài thứ không cần dùng. Binh linh thần thuẫn đáng thương dù gì cũng là thần binh, nên được người xem trọng, không ngờ gặp một kẻ xem thần binh bình thường là cặn bã.
Vu Nhai không tiếp tục rối rắm chuyện tiểu viên thuẫn, hắn lấy thần chi nguyên ra, dung hợp vào.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Không ngoài dự đoán, thần chi nguyên vừa vào cơ thể Vu Nhai liền bị Huyền Binh Điển cướp đi, nó phát hiện thanh âm vui sướng.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, lần đầu tiên hắn nghe thanh âm này là trước Độc Cô Thần thành, tưởng đâu là ảo giá. Sau khi dung hợp thần chi nguyên Vu Nhai xác định đó không phải là ảo giác, Huyền Binh Điển có điển linh. Vu Nhai sớm biết điều này, dù sao khi hắn có được các loại tự quyết đều kèm theo phản ứng nhân tính hóa, chẳng qua Huyền Binh Điển bí ẩn hơn Thôn Thiên kiếm.
Giống nhóm Thất Tinh Thần Kích, Phong Doanh kiếm thì tài liệu binh thể không đủ để chúng tiếp tục nâng cấp.
Vu Nhai là đoàn tạo sư thánh giai vất vả một chút không ngừng tăng mạnh binh thể cho huyền binh bản mệnh, hắn vừa mệt vừa mong chờ ngày nào đó tất cả huyền binh bản mệnh trong người đến thần giai là sướng.
Nếu có hai thanh huyền kiếm thần giai . . . Nghĩ đến thôi là Vu Nhai nằm mơ cũng cười tỉnh.
- A! Không đúng, thứ đen thui này không phải tài liệumà là một chiếc nhẫn,
Khi Vu Nhai định bỏ hết đồ vào không gian giới chỉ của mình chợt phát hiện một thứ hắn tưởng lầm là tài liệu. Quy Tê Thú không thích sạch sẽ nên bảo bối của nó dính đầy bùn đất.
Không gian giới chỉ cũng có thể nằm trong kho báu, vì nếu lúc trước Vu Nhai, Tiểu Hắc chết dưới vuốt của Quy Tê Thú thì chẳng phải là không gian giới chỉ của bọn họ sẽ nằm trong đống kho báu? Khiến tim Vu Nhai đập nhanh là hầu hết trưởng lão thần giai hoạt động trong khu vực vòng ngoài, không gian giới chỉ của bọn họ không đơn giản. Vu Nhai rót ý thức vào ngay sau đó trợn mắt há hốc mồm, hưng phấn trào dâng.
- Chít chít!
Tiểu Hắc chưa biết Vu Nhai có thu hoạch lớn, khó hiểu tại sao hắn bỗng nhiên bần thần.
- Tiểu Hắc, lần này chúng ta giàu rồi, cướp bóc quái thú đúng là có tương lia sáng lạn!
Vu Nhai nói xong mặc kệ Tiểu Hắc lộ vẻ khó hiểu hắn ném hết đồ vật ra ngoài. Vô số đan dược là đẳng cấp cao, có rượu ngon quý hiếm, tài liệu linh tinh, huyền binh, thảo dược này nọ, nhiều không đếm xuể.
Bản thân không gian giới chỉ này mạnh hơn bất cứ không gian giới chỉ nào của Vu Nhai rất nhiều, đồ vật của trưởng lão thần giai không mạnh sao được? Tiểu Hắc nhìn núi nhỏ trong hốc cây, nó quên mất thời gian, vui sướng sắp điên.
Sau đó một người một thú lại lần nữa chia chác, mất một canh giờ mới chia xong.
Vu Nhai chợt nhớ ra một vấn đề rất quan trọng:
- Nếu đối phương là trưởng lão thần giai, xem đồ cất chứ thì phải là huyền binh giả, vậy thần binh đâu?
Nghĩ đến đây Vu Nhai kiểm tra huyền binh trong đống của cải, phát hiện một tiểu viên thuẫn đen thui. Vu Nhai cười lạnh. Có lẽ trưởng lão thần giai biết sẽ cết, 21 huyền binh bản mệnh của mình rơi vào tay người khác nên cố ý làm nó xấu đi. Nếu Vu Nhai không phải đoàn tạo sư thánh giai có lẽ hắn sẽ không nhìn ra được, nhưng trên đời không có nếu như.
- Grao!
Vu Nhai vươn tay chạm vào tiểu viên thuẫn chợt vang tiếng gầm, là một con rùa đen, không, hình dạng rất giống với Quy Tê Thú. Hèn gì trưởng lão thần giai chết vào tay Quy Tê Thú.
Hiển nhiên thuẫn linh không thích Vu Nhai, nó đã được dặn phải quay về trng tộc, cố gắng đừng để ai phát hiện ra mình.
Vu Nhai lạnh lùng cười:
- Chủ nhân của ngươi chắc không phải là người Vệ gia đi? Bây giờ Vệ gia là phản đồ của nhân loại, đầu vào Cổ Duệ chi dân. Ta thấy ngươi hãy bỏ cuộc, theo ta đi.
Nếu khi Vu Nhai còn nhỏ yếu gặp phải binh linh thần binh rất có thể sẽ bị khí thế của nó chấn xỉu, nhưng bây giờ hắn là đỉnh thiên binh sư, dù rằng thực lực bị ức chế.
Mắt thuẫn linh nhấp nháy tia trí tuệ, bị Vu Nhai nói trúng tim đen.
- Grao!
Vu Nhai lười quan tâm thuẫn linh, hắn triệu hoán Huyền Binh Điển ra tung Luân Chuyển Thần Ấn Thu tự quyết.
Bởi vì Vu Nhai nắm giữ phù văn nên sử dụng tự quyết quen tay hơn nhiều, cộng với Huyền Binh Điển chán nhiếp, tiểu viên thuẫn bị thu vào ngay. Trước khi vào tiểu viên thuẫn cố gắng vùng vẫy, khi Vu Nhai định bỏ thêm sức lực thì trang giấy thuẫn có một thổ thuẫn khổng lồ hiện ra đè tiểu viên thuẫn, kéo nó vào trong.
Sau đó là tiếng gầm của tiểu viên thuẫn:
- Grao! Grao grao!
Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm, Đại Địa chi thuẫn có sở thích đặc biệt sao?
Một thanh âm dày nặng vang lên trong đầu Vu Nhai:
- Chủ nhân, đa tạ ngươi. Lực lượng của thuẫn linh này siêu bổ với ta, sức mạnh của ta đã phục hồi bảy phần. Chủ nhân cứ liên tục lĩnh ngộ phù văn bí ẩn thì không lâu sau ta sẽ hoàn toàn phục hồi.
Là binh linh của Đại Địa chi thuẫn, hình dạng thần thổ địa lưu truyền trên Thần Huyền đại lục.
Vu Nhai ngây ra, hắn không ngờ sau khi Đại Địa chi thuẫn phục hồi thiếu nữ nói chuyện. Có lẽ vì kiến thức nhiều nên tâm tình Vu Nhai không quá dao động.
Vu Nhai hờ hững hỏi:
- Tiểu viên thuẫn không bị ngươi làm gì đi?
Đại Địa chi thuẫn kiêu ngạo nói:
- Ta tối đa là hấp thu lực lượng bản nguyên của thuần linh kia, không làm được thứ khác. Nhưng nếu chủ nhân muốn giải thể nó để rèn thuẫn thể của ta mạnh hơn thì càng tốt. Có ta ở đâ không cần tấm thuẫn khác làm gì.
Đại Địa chi thuẫn không hiểu ẩn ý câu nói của Vu Nhai nhưng nó nói như vậy cũng xem như trả lời, nó không có sở thích biến thái với tiểu viên thuẫn.
- A . . . À, có thời gian rồi tính.
Vu Nhai sửng sốt, chợt nghĩ đến một điều:
- Phải rồi, ép nó mở ký ức ra, ta muốn cảm ngộ ký ức của nó.
Vu Nhai lại thu một thần binh, nhưng bây giờ thần binh bình thường không đủ làm hắn hưng phấn. So sánh thì cảm ngộ ký ức của tiểu viên thuẫn, luyện hóa nó mang đến năng lượng huyền khí càng khiến Vu Nhai thích thú hơn.
Vu Nhai rất vui vẻ vì Đại Địa chi thuẫn phục hồi.
Trong ký ức của tiểu viên thuẫn quả nhein thuộc về một vị thế hệ trước của Vệ gia, hình như là chuyện mấy trăm năm trước. Hình như khi đó Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đã tiếp xúc với Cổ Duệ chi dân, bởi vậy trưởng lão thần giai này mới chú trọng thần binh như thế. Trưởng lão thần giai Vệ gia hy vọng thần binh không bắt mắt, tìm cơ hội trở về Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, kể lại nhiều điều hơn trong thế giới lữ giả.
Đáng tiếc mấy trăm năm qua không ai tìm được tiểu viên thuẫn, cuối cùng nó rơi vào tay Vu Nhai, hắn nhận ra nó là thần binh ngay.
Vu Nhai không quan tâm chuyện này trừ hơi chú ý mở gút cho tiểu viên thuẫn.
Mở gút giúp thực lực của Vu Nhai biến mạnh, hắn xem Huyền Quy chi thuẫn như không tồn tại. Vu Nhai có càng nhiều huyền binh bản mệnh, vài thứ không cần dùng. Binh linh thần thuẫn đáng thương dù gì cũng là thần binh, nên được người xem trọng, không ngờ gặp một kẻ xem thần binh bình thường là cặn bã.
Vu Nhai không tiếp tục rối rắm chuyện tiểu viên thuẫn, hắn lấy thần chi nguyên ra, dung hợp vào.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Không ngoài dự đoán, thần chi nguyên vừa vào cơ thể Vu Nhai liền bị Huyền Binh Điển cướp đi, nó phát hiện thanh âm vui sướng.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, lần đầu tiên hắn nghe thanh âm này là trước Độc Cô Thần thành, tưởng đâu là ảo giá. Sau khi dung hợp thần chi nguyên Vu Nhai xác định đó không phải là ảo giác, Huyền Binh Điển có điển linh. Vu Nhai sớm biết điều này, dù sao khi hắn có được các loại tự quyết đều kèm theo phản ứng nhân tính hóa, chẳng qua Huyền Binh Điển bí ẩn hơn Thôn Thiên kiếm.
/1991
|