Hiện giờ Hắc Nguyệt đại quản sự hiểu rằng Hắc Nguyệt công chúa không hề thay lòng, Mộc Nguy chết tiệt chính là nhân loại Vu Nhai. Nếu Hắc Nguyệt thần vương biết chuyện chắc sẽ tức điên.
Toàn bộ Thần Duệ chi tộc cũng sẽ điên lên, tất cả bị tên khốn này lừa, suýt phá hoại cục diện bách tộc tốt đẹp.
Trước mắt không phải lúc suy nghĩ chuyện Hắc Nguyệt thần vương, công chúa mà là tiểu tử nhân loại bình thường này làm cách nào lẻn vào mảnh đất bí ẩn, tại sao không bị chân thần phát hiện, còn được vật thần tứ. Chuyện này rất nghiêm trọng. Sau khi chân thần biết có lẽ cũng sẽ tức giận.
Hắc Nguyệt đại quản sự có quyết định:
- Chúng ta nên giao tiểu tử này đến trước mặt chân thần, để chân thần tra hỏi hắn.
Mắt Hắc Nguyệt đại quản sự hấp háy tia hung ác. Người hiểm độc, cuồng ngạo như Hắc Nguyệt đại quản sự cũng phải kính ngưỡng chân thần. Vì chân thần là tín ngưỡng của toàn Thần Duệ chi tộc. Lúc Thanh Mộc hoàng tử kể chuyện không nói giả thuyết chân thần là binh linh của Vu Nhai cho Hắc Nguyệt đại quản sự nghe.
- Ừm!
Thanh Mộc hoàng tử không thật lòng đồng ý, gã rất muốn tự tay ngược dãi nhân loại chết tiệt này.
Hắc Nguyệt đại quản sự nói:
- Đương nhiên trước đó chúng ta có thể chiêu đãi hắn một phen. Ha ha, chỉ cần không chết là được. Ta rất muốn biết trên người tiểu tử này chứa bí mật gì, chắc chắn là bí mật lớn, có điểm nào đó khác với mọi người.
Hắc Nguyệt đại quản sự ngừng giây lát, nói tiếp:
- Vị thần hoàng mấy ngàn năm trước bị hoàng hậu nhân loại bình thường dùng Lưu Tinh Đồng ám sát là vì chân thần cũng không biết rõ căn bệnh của nhân loại. Ta nghiên cứu bệnh Lưu Tinh Đồng rất lâu nhưng không hoàn toàn hiểu nó, vậy mà chỉ nhìn vài Lưu Tinh Đồng sống thế là sức mạnh hắc chú có đột phá.
- Tiểu tử này là nhân loại bình thường thứ hai lẻn vào mảnh đất bí ẩn sau vị hoàng hậu kia, còn có dã tâm, bí mật trên người hắn có lẽ còn khủng khiếp hơn Lưu Tinh Đồng.
Mắt Hắc Nguyệt đại quản sự lóe tia sáng như sói, nhìn Vu Nhai như thấy đống báu vật.
Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn thấy tròng mắt Vu Nhai của báu xoay tròn nhưng lão không để bụng, người trúng 'thuật định hắc chú' có thể quay tròng mắt. Cũng vì vậy Hắc Nguyệt đại quản sự không biết Vu Nhai xoay tròng mắt là liếc xéo sang bên kia.
Khi Vu Nhai nghe Hắc Nguyệt đại quản sự, Thanh Mộc hoàng tử nói về Lưu Tinh Đồng thì lòng máy động. Đúng rồi, Thủy Tinh nhìn 'thuật định hắc chú' nghĩ ngay đến kỹ năng định Lưu Tinh Đồng của nàng. Thanh âm kinh khủng âm u kia kêu Vu Nhai đối diện với Thủy Tinh rất có thể vì Lưu Tinh Đồng lặng lẽ giải mở thuật định hắc chú cho hắn trong âm thầm.
Lúc trước Hắc Nguyệt đại quản sự có nói lão nghiên cứu Lưu Tinh Đồng ngộ ra thuật định hắc chú.
Vu Nhai liếc xéo Thủy Tinh đứng cạnh mình, nhưng hai người chưa đến mức lòng có linh tê. Thủy Tinh không biết Vu Nhai liếc sang mình làm chi, muốn từ biệt sao? Thủy Tinh nghĩ vậy rất là đau lòng.
Vu Nhai nhìn mắt Thủy Tinh chất chứa đau thương thì nổi điên, hắn làm sao nhắc nhở nàng được đây?
- Tiếc rằng Tiểu Hắc còn đang ngủ say, bây giờ không cách nào đánh thức nó dậy.
Tiểu Hắc ở trong không gian giới chỉ của Vu Nhai nhưng nó lúc ngủ lúc tỉnh, chủ yếu là mỗi lần tỉnh lại bị hắn bạo lực đánh thức. Lúc Vu Nhai đi theo đội Cổ Duệ chi dân âm thầm hành động luôn bất chợt liên lạc bên Bắc Đẩu hành tỉnh.
Kế hoạch Tiểu Hắc thất bại, Vu Nhai tiếp tục liếc xéo Thủy Tinh, hy vọng nàng sẽ nhớ đến Lưu Tinh Đồng của mình.
Nhưng cứ liếc xéo rất là mệt nhọc, Vu Nhai còn vận chuyển Quan tự quyết mà vẫn vô dụng. Không thể trách Thủy Tinh, rất khó truyền đạt ý tưởng, Thủy Tinh không biết rõ Lưu Tinh Đồng của mình.
Trong khi Vu Nhai buồn bực thì giọng âm u vọng về từ ngàn vạn năm trước lại vang lên:
- Tiếp tục nhìn mắt bằng hữu nữ của ngươi, để ta đánh thức lực lượng Lưu Tinh Đồng.
Vu Nhai chưa kịp phản ứng chợt cảm giác có lực lượng kỳ lạ phủ trùm lên mắt mình, lực lượng đó bắn ra từ con mắt hắn bay hướng Thủy Tinh. Đôi mắt Thủy Tinh không còn bi thương mà mờ mịt, có tia sáng bẩn, đánh vào con ngươi Vu Nhai.
Thanh Mộc hoàng tử nói với Hắc Nguyệt đại quản sự:
- Ta không có hứng thú bí mật trên người hắn, ta thích chiêu đãi hắn một trận ra trò hơn. Hắc Nguyệt đại quản sự, không biết trước khi đại nhân nghiên cứu bí mật của hắn, áp giải tới trước mặt chân thần thì ta có thể chiêu đãi hắn được không?
Thanh Mộc hoàng tử chậm rãi đến gần Vu Nhai.
Hắc Nguyệt đại quản sự mỉm cười nói:
- Tất nhiên là được, đừng giết hắn, còn lại muốn làm gì tùy thích. Hắn có tàn phế hay không thì bí mật còn đó, đương nhiên chỉ được phế thể xác, huyền khí và huyền binh bản mệnh gì đó nhớ để lại cho hắn. Có lẽ chân thần sẽ cần mấy thứ này.
Ý của Hắc Nguyệt đại quản sự rất rõ ràng, bọn họ định chia chác Vu Nhai trước khi nộp lên chân thần, lão muốn các bí mật từ người hắn, Thanh Mộc hoàng tử thì muốn trút giận.
Thanh Mộc hoàng tử nói:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, sẽ không làm sứt mẻ lực lượng của hắn.
Thanh Mộc hoàng tử đứng trước mặt Vu Nhai, gã cười nanh tranh từ từ vươn tay ra.
Thanh Mộc hoàng tử không tát ngay, bàn tay ngừng lại bên gò má Vu Nhai, nhìn đám người đứng sau lưng hắn.
Thanh Mộc hoàng tử nói:
- Đám phản thần Bắc Đẩu kia, trong mắt các ngươi chứa tức giận nhưng các ngươi bất lực, có phải cảm thấy rất đau khổ? Ha ha ha ha ha ha! Tức giận đi, chút nữa các ngươi sẽ càng giận dữ hơn. Vu Nhai, lúc trước giả làm Mộc Nguy rất thích đúng không? Ngươi hãy . . .
Thanh Mộc hoàng tử ôm cục tức sắp phát điên. Vì Mộc Nguy, vì nhiệm vụ suýt thất bại, vì áp lực Vu Nhai đem lại. Gã đường đường là hoàng tử của Thanh Mộc thần tộc chưa từng nuốt trái đắng như vậy, bực chết được.
Giờ đây Thanh Mộc hoàng tử cần trút giận, điên cuồng trút ra. Thanh Mộc hoàng tử không chỉ muốn đánh Vu Nhai chết đi sống lại còn muốn được thoa mãn tâm lý. Thanh Mộc hoàng tử muốn thấy Vu Nhai, đám người Bắc Đẩu hành tỉnh cũng chịu bực tức, giận dữ mà bất lực như Thanh Mộc hoàng tử đã bị.
Trong đầu Thanh Mộc hoàng tử tràn ngập các cách trừng phạt Vu Nhai, hình ảnh ngày càng tà ác. Thanh Mộc hoàng tử rất kích động, gã hận không thể dùng hết các kiểu.
Nhưng trước đó phải đánh thiên tài nhân loại này một trận ra ngô ra khoai.
Thanh Mộc hoàng tử mới nói mấy câu trút cơn tức, định ra tay thì khựng lại, vì tay gã bị bắt giữ, bị người trước mặt bắt lấy, bị Vu Nhai chộp tay. Chẳng phải Vu Nhai bị hóa đá rồi sao?
- Đúng là ta rất sướng, đặc biệt trong tình huống không nắm chắc mà ngươi cứ múa mép khua môi, khiến khi ta phản kích càng sung sướng hơn. Người Bắc Đẩu, bách tộc bên ta sẽ rất thích, sau này nhớ kỹ làm người phải điệu thấp. A quên, các ngươi thích tự xưng là thần.
Toàn bộ Thần Duệ chi tộc cũng sẽ điên lên, tất cả bị tên khốn này lừa, suýt phá hoại cục diện bách tộc tốt đẹp.
Trước mắt không phải lúc suy nghĩ chuyện Hắc Nguyệt thần vương, công chúa mà là tiểu tử nhân loại bình thường này làm cách nào lẻn vào mảnh đất bí ẩn, tại sao không bị chân thần phát hiện, còn được vật thần tứ. Chuyện này rất nghiêm trọng. Sau khi chân thần biết có lẽ cũng sẽ tức giận.
Hắc Nguyệt đại quản sự có quyết định:
- Chúng ta nên giao tiểu tử này đến trước mặt chân thần, để chân thần tra hỏi hắn.
Mắt Hắc Nguyệt đại quản sự hấp háy tia hung ác. Người hiểm độc, cuồng ngạo như Hắc Nguyệt đại quản sự cũng phải kính ngưỡng chân thần. Vì chân thần là tín ngưỡng của toàn Thần Duệ chi tộc. Lúc Thanh Mộc hoàng tử kể chuyện không nói giả thuyết chân thần là binh linh của Vu Nhai cho Hắc Nguyệt đại quản sự nghe.
- Ừm!
Thanh Mộc hoàng tử không thật lòng đồng ý, gã rất muốn tự tay ngược dãi nhân loại chết tiệt này.
Hắc Nguyệt đại quản sự nói:
- Đương nhiên trước đó chúng ta có thể chiêu đãi hắn một phen. Ha ha, chỉ cần không chết là được. Ta rất muốn biết trên người tiểu tử này chứa bí mật gì, chắc chắn là bí mật lớn, có điểm nào đó khác với mọi người.
Hắc Nguyệt đại quản sự ngừng giây lát, nói tiếp:
- Vị thần hoàng mấy ngàn năm trước bị hoàng hậu nhân loại bình thường dùng Lưu Tinh Đồng ám sát là vì chân thần cũng không biết rõ căn bệnh của nhân loại. Ta nghiên cứu bệnh Lưu Tinh Đồng rất lâu nhưng không hoàn toàn hiểu nó, vậy mà chỉ nhìn vài Lưu Tinh Đồng sống thế là sức mạnh hắc chú có đột phá.
- Tiểu tử này là nhân loại bình thường thứ hai lẻn vào mảnh đất bí ẩn sau vị hoàng hậu kia, còn có dã tâm, bí mật trên người hắn có lẽ còn khủng khiếp hơn Lưu Tinh Đồng.
Mắt Hắc Nguyệt đại quản sự lóe tia sáng như sói, nhìn Vu Nhai như thấy đống báu vật.
Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn thấy tròng mắt Vu Nhai của báu xoay tròn nhưng lão không để bụng, người trúng 'thuật định hắc chú' có thể quay tròng mắt. Cũng vì vậy Hắc Nguyệt đại quản sự không biết Vu Nhai xoay tròng mắt là liếc xéo sang bên kia.
Khi Vu Nhai nghe Hắc Nguyệt đại quản sự, Thanh Mộc hoàng tử nói về Lưu Tinh Đồng thì lòng máy động. Đúng rồi, Thủy Tinh nhìn 'thuật định hắc chú' nghĩ ngay đến kỹ năng định Lưu Tinh Đồng của nàng. Thanh âm kinh khủng âm u kia kêu Vu Nhai đối diện với Thủy Tinh rất có thể vì Lưu Tinh Đồng lặng lẽ giải mở thuật định hắc chú cho hắn trong âm thầm.
Lúc trước Hắc Nguyệt đại quản sự có nói lão nghiên cứu Lưu Tinh Đồng ngộ ra thuật định hắc chú.
Vu Nhai liếc xéo Thủy Tinh đứng cạnh mình, nhưng hai người chưa đến mức lòng có linh tê. Thủy Tinh không biết Vu Nhai liếc sang mình làm chi, muốn từ biệt sao? Thủy Tinh nghĩ vậy rất là đau lòng.
Vu Nhai nhìn mắt Thủy Tinh chất chứa đau thương thì nổi điên, hắn làm sao nhắc nhở nàng được đây?
- Tiếc rằng Tiểu Hắc còn đang ngủ say, bây giờ không cách nào đánh thức nó dậy.
Tiểu Hắc ở trong không gian giới chỉ của Vu Nhai nhưng nó lúc ngủ lúc tỉnh, chủ yếu là mỗi lần tỉnh lại bị hắn bạo lực đánh thức. Lúc Vu Nhai đi theo đội Cổ Duệ chi dân âm thầm hành động luôn bất chợt liên lạc bên Bắc Đẩu hành tỉnh.
Kế hoạch Tiểu Hắc thất bại, Vu Nhai tiếp tục liếc xéo Thủy Tinh, hy vọng nàng sẽ nhớ đến Lưu Tinh Đồng của mình.
Nhưng cứ liếc xéo rất là mệt nhọc, Vu Nhai còn vận chuyển Quan tự quyết mà vẫn vô dụng. Không thể trách Thủy Tinh, rất khó truyền đạt ý tưởng, Thủy Tinh không biết rõ Lưu Tinh Đồng của mình.
Trong khi Vu Nhai buồn bực thì giọng âm u vọng về từ ngàn vạn năm trước lại vang lên:
- Tiếp tục nhìn mắt bằng hữu nữ của ngươi, để ta đánh thức lực lượng Lưu Tinh Đồng.
Vu Nhai chưa kịp phản ứng chợt cảm giác có lực lượng kỳ lạ phủ trùm lên mắt mình, lực lượng đó bắn ra từ con mắt hắn bay hướng Thủy Tinh. Đôi mắt Thủy Tinh không còn bi thương mà mờ mịt, có tia sáng bẩn, đánh vào con ngươi Vu Nhai.
Thanh Mộc hoàng tử nói với Hắc Nguyệt đại quản sự:
- Ta không có hứng thú bí mật trên người hắn, ta thích chiêu đãi hắn một trận ra trò hơn. Hắc Nguyệt đại quản sự, không biết trước khi đại nhân nghiên cứu bí mật của hắn, áp giải tới trước mặt chân thần thì ta có thể chiêu đãi hắn được không?
Thanh Mộc hoàng tử chậm rãi đến gần Vu Nhai.
Hắc Nguyệt đại quản sự mỉm cười nói:
- Tất nhiên là được, đừng giết hắn, còn lại muốn làm gì tùy thích. Hắn có tàn phế hay không thì bí mật còn đó, đương nhiên chỉ được phế thể xác, huyền khí và huyền binh bản mệnh gì đó nhớ để lại cho hắn. Có lẽ chân thần sẽ cần mấy thứ này.
Ý của Hắc Nguyệt đại quản sự rất rõ ràng, bọn họ định chia chác Vu Nhai trước khi nộp lên chân thần, lão muốn các bí mật từ người hắn, Thanh Mộc hoàng tử thì muốn trút giận.
Thanh Mộc hoàng tử nói:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, sẽ không làm sứt mẻ lực lượng của hắn.
Thanh Mộc hoàng tử đứng trước mặt Vu Nhai, gã cười nanh tranh từ từ vươn tay ra.
Thanh Mộc hoàng tử không tát ngay, bàn tay ngừng lại bên gò má Vu Nhai, nhìn đám người đứng sau lưng hắn.
Thanh Mộc hoàng tử nói:
- Đám phản thần Bắc Đẩu kia, trong mắt các ngươi chứa tức giận nhưng các ngươi bất lực, có phải cảm thấy rất đau khổ? Ha ha ha ha ha ha! Tức giận đi, chút nữa các ngươi sẽ càng giận dữ hơn. Vu Nhai, lúc trước giả làm Mộc Nguy rất thích đúng không? Ngươi hãy . . .
Thanh Mộc hoàng tử ôm cục tức sắp phát điên. Vì Mộc Nguy, vì nhiệm vụ suýt thất bại, vì áp lực Vu Nhai đem lại. Gã đường đường là hoàng tử của Thanh Mộc thần tộc chưa từng nuốt trái đắng như vậy, bực chết được.
Giờ đây Thanh Mộc hoàng tử cần trút giận, điên cuồng trút ra. Thanh Mộc hoàng tử không chỉ muốn đánh Vu Nhai chết đi sống lại còn muốn được thoa mãn tâm lý. Thanh Mộc hoàng tử muốn thấy Vu Nhai, đám người Bắc Đẩu hành tỉnh cũng chịu bực tức, giận dữ mà bất lực như Thanh Mộc hoàng tử đã bị.
Trong đầu Thanh Mộc hoàng tử tràn ngập các cách trừng phạt Vu Nhai, hình ảnh ngày càng tà ác. Thanh Mộc hoàng tử rất kích động, gã hận không thể dùng hết các kiểu.
Nhưng trước đó phải đánh thiên tài nhân loại này một trận ra ngô ra khoai.
Thanh Mộc hoàng tử mới nói mấy câu trút cơn tức, định ra tay thì khựng lại, vì tay gã bị bắt giữ, bị người trước mặt bắt lấy, bị Vu Nhai chộp tay. Chẳng phải Vu Nhai bị hóa đá rồi sao?
- Đúng là ta rất sướng, đặc biệt trong tình huống không nắm chắc mà ngươi cứ múa mép khua môi, khiến khi ta phản kích càng sung sướng hơn. Người Bắc Đẩu, bách tộc bên ta sẽ rất thích, sau này nhớ kỹ làm người phải điệu thấp. A quên, các ngươi thích tự xưng là thần.
/1991
|