Trong bá đạo có chân thành, dưới khí thế giết chóc là lòng nhân từ. Vu Thuấn không phải mẫu người tính toán chi li, khí chất vương giả của gã làm người ta khâm phục. Nếu không phải khi ấy đã quá muộn, thế cục tan nát không cách nào xoay chuyển thì Vu Thuấn có thể cứu lại Cổ Ma tộc, sẽ không bị gọi là Cổ Ma đại đế không được thừa nhận. Đã có thực lực mạnh thì tại sao không được thừa nhận?
Huống chi khi đó nguyên hoàng tộc Cổ Ma đã bị tiêu diệt sạch.
Vu Thuấn bây giờ cho người cảm giác trưởng bối nhìn thấu hồng trần, làm người ta kính mà không sợ, tâm tính hơi giống với Độc Cô Diệt Ninh. Tuy nhiên Độc Cô Diệt Ninh chỉ bị nhốt mấy trăm năm.
Vu Nhai đang suy nghĩ nên giao lưu với Vu Thuấn như thế nào thì bỗng biến sắc mặt nói:
- A?
Thủy Tinh hỏi:
- Vu Nhai, sao vậy?
Vu Nhai lắc đầu, nét mặt dịu đi. Vu Nhai không trả lời Thủy Tinh, hắn thầm thắc mắc. Khi Thủy Tinh cầm Cổ Ma đế ấn tới gần Vu Nhai thì hắn cảm nhận Huyền Binh Điển khao khát nó, như muốn nuốt trọn Cổ Ma đế ấn. Chẳng lẽ Cổ Ma đế ấn là thần binh?
Dù thế nào Vu Nhai không thể để Huyền Binh Điển nuốt Cổ Ma đế ấn ngay bây giờ. Vu Nhai không biết Vu Thuấn là thế nào, có cần Cổ Ma đế ấn là nơi tàn hồn của gã sống nhờ không? Hơn nữa đại đế đời trước đứng dó, Huyền Binh Điển nuốt người ta là sao? Vu Thuấn không phải kẻ thù của Vu Nhai.
- Huyền Binh Điển đại nhân, ráng nhịn đi, bây giờ chưa phải lúc nuốt Cổ Ma đế ấn.
Nhưng Vu Nhai rất khó hiểu Huyền Binh Điển khát vọng, trước nay nó chưa từng khao khát thần binh nào đến vậy. Lúc trước Huyền Binh Điển không có vẻ gì là hứng thú với Cổ Ma đế ấn, sao nó bỗng nhiên nổi chứng?
Bởi vì Huyền Binh Điển khát vọng Cổ Ma đế ấn làm tăng thêm sức mạnh cho Vu Nhai.
Ít ra nếu Vu Thuấn làm chuyện gì khiến Vu Nhai khó chịu thì hắn sẽ cho gã biết mùi. Vu Nhai không nghĩ gì nhiều, hắn chỉ muốn thêm lá chắn an toàn. Vẫn câu cũ, Vu Nhai không cảm giác Vu Thuấn có ác ý.
Trong khi Vu Nhai bận trấn an Huyền Binh Điển thì mọi cặp mắt tập trung vào Vu Thuấn. Mọi người dần bình tĩnh lại, giờ đây bách tộc có thủ lĩnh, Vu Nhai rất bình tĩnh nên bọn họ cũng không nóng nảy.
Đây là ích lợi của đồng lòng, ích lợi khi có người dẫn đầu.
Thật lâu sau Vu Thuấn khẽ thở dài:
- Ài.
Trong mắt Vu Thuấn tràn ngập lạc lõng.
Vu Thuấn từ chỗ Thí Thần Ma Nhẫn được biết sự thật Cổ Ma tộc đã diệt tộc. Vu Thuấn là đại đế của Cổ Ma tộc, thấy toàn tộc không còn tồn tại thì tâm tình rất khó tả. Vu Thuấn ngước nhìn trời góc bốn mươi lăm độ, gã đứng lặng. Vu Thuấn cần thời gian chấp nhận sự thật hoàn toàn mất tộc nhân của mình, gã cần thời gian chấp nhận góc trời mới không thuộc về mình.
Sâu trong lòng Vu Nhai rất kính trọng Vu Thuấn, lúc trong mệnh hồng hắn hiểu biết nhiều về gã.
Vu Nhai thấy bộ dạng Vu Thuấn ủ rũ thì bước tới gần:
- Vu Thuấn tiền bối . . .
Vu Nhai không biết nên an ủi Vu Thuấn thế nào, hắn biết rõ cảm giác mất hết người thân cô độc một mình, càng biết cảm xúc đột nhiên đến thế giới xa lạ, đơn độc.
Vu Thuấn không uổng là lão bất tử, luôn nhìn thấu nội tâm Vu Nhai. Khi Vu Thuấn xoay người lại thì cô đơn trong mắt đã biến mất, thay thế là bá khí và tự tin, hoặc nên nói là khí thế vương giả. Khí thế đó khiến Vu Nhai cảm ngộ được điều gì, cảm ngộ lực lượng gì nhưng bây giờ hắn không có thời gian cảm nhận rõ ràng.
- À, đừng lo, ta không cô đơn một người, vẫn còn Thí Thần.
Vu Thuấn mở miệng hỏi:
- Ngươi tên là Vu Nhai đúng không?
Vu Nhai nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy!
Vu Thuấn mỉm cười hỏi:
- Họ Vu, đã dung hợp tinh huyết của ta, mang theo thuộc tính Cổ Ma tộc, thống nhất bách tộc bây giờ, có thiên phú nghịch thiên và thứ khiến người không nhìn thấu. Điều này biểu thị ông trời không hoàn toàn tuyệt đường Cổ Ma tộc, cho ta chút an ủi.
Vu Thuấn bình tĩnh nhìn Vu Nhai, nhìn thấu hồng trần.
Mặt Vu Thuấn nghiêm nghị, linh thể bộc phát khí thế cường đại thổi quét toàn Tinh Linh sâm lâm. Mọi người biến sắc mặt, người có thực lực yếu không kiềm được quỳ xuống. Các cường giả thần giai cực kỳ giật mình, bọn họ cảm thấy sợ hãi dù bản thân là thần giai.
Chỉ khí thế đã khiến bọn họ kinh hoàng, khi còn sống thì linh thể này mạnh đến mức nào? Gã muốn làm gì?
Tuy các trưởng lão thần giai thấy sợ nhưng không phải không có sức chống cự. Nhiều cường giả thần giai có mặt, tính sao cũng mạnh hơn linh thể này. Cả đám định xông lên che chở Vu Nhai nhưng bị hắn ngăn lại.
Vu Nhai đứng ngay đầu ngọn áp lực, hắn tỏ ra rất bình tĩnh. Cảm ngộ khí thế vương giả lại hiện ra, càng chân thật hơn, có thánh đạo chậm rãi lộ ra.
Lúc trước có nói không phải Thánh binh sư không thể cảm ngộ thánh đạo, chẳng qua khó khăn hơn lúc là đỉnh thiên binh sư rất nhiều. Mọi thứ phải xem thiên phú, tính thiên phú thì Vu Nhai ở Thánh binh sư vẫn tiếp tục cảm ngộ thánh đạo.
Vu Nhai có thiên phú rất cao nhưng đến Thánh binh sư thì khó cảm ngộ thánh đạo hơn thiên binh sư.
Ngay lúc Vu Nhai cảm ngộ khí thế vương giả từ người Vu Thuấn thì gã quát to:
- Vu Nhai nghe lệnh!
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, hắn ngầm hiểm, hành lễ. Vu Nhai biết Vu Thuấn định làm gì.
Vu Thuấn nói:
- Vu Thuấn ta nhân danh Cổ Ma đại đế đời thứ tám mươi sáu ra đế chỉ, từ giây phút này trở đi Vu Nhai là Cổ Ma đại đế đời thứ tám mươi bảy, ban cho Cổ Ma đế ấn!
Vu Thuấn hút Cổ Ma đế ấn từ tay Thủy Tinh qua tay mình, chậm rãi bước tới trước mặt Vu Nhai. Vu Thuấn giơ cao hai tay, biểu tình trang nghiêm, xung quanh tràn ngập khí thế vương giả.
Vu Nhai ngước lên, hai tay nâng Cổ Ma đế ấn:
- Đa tạ đại đế.
Làm mọi người khó hiểu là xuất hiện cảnh tượng không trang nghiêm. Ngay khi Vu Nhai nhận Cổ Ma đế ấn, từ tay hắn phát ra lực hút Cổ Ma đế ấn vào.
Vu Nhai câm nín, hắn vội hét lên trong lòng:
- Huyền Binh Điển!
Huyền Binh Điển khao khát Cổ Ma đế ấn cực kỳ mãnh liệt, nó không kiềm được giây nào. Lúc trước Cổ Ma đế ấn nằm trong tay Thủy Tinh nên Huyền Binh Điển ráng nhịn, nhưng bây giờ Vu Nhai chạm vào đế ấn, nó hết chịu nổi. Huyền Binh Điển hút Cổ Ma đế ấn vào, cũng hút cả ý thức của Vu Nhai.
Ý thức Vu Nhai theo Cổ Ma đế ấn nhập vào cơ thể mình rồi vào Huyền Binh Điển.
Vu Nhai ma xui quy khiến cùng Cổ Ma đế ấn vào thế giới Huyền Binh Điển, chắc vì lực hút kia rất kinh khủng. Ngay khi Vu Nhai vào thế giới Huyền Binh Điển, hắn lấy làm lạ nhìn tiểu thế giới binh linh của Huyền Binh Điển rồi bị mang vào một thế giới lạ lùng. Vu Nhai hoang mang khó hiểu.
Huống chi khi đó nguyên hoàng tộc Cổ Ma đã bị tiêu diệt sạch.
Vu Thuấn bây giờ cho người cảm giác trưởng bối nhìn thấu hồng trần, làm người ta kính mà không sợ, tâm tính hơi giống với Độc Cô Diệt Ninh. Tuy nhiên Độc Cô Diệt Ninh chỉ bị nhốt mấy trăm năm.
Vu Nhai đang suy nghĩ nên giao lưu với Vu Thuấn như thế nào thì bỗng biến sắc mặt nói:
- A?
Thủy Tinh hỏi:
- Vu Nhai, sao vậy?
Vu Nhai lắc đầu, nét mặt dịu đi. Vu Nhai không trả lời Thủy Tinh, hắn thầm thắc mắc. Khi Thủy Tinh cầm Cổ Ma đế ấn tới gần Vu Nhai thì hắn cảm nhận Huyền Binh Điển khao khát nó, như muốn nuốt trọn Cổ Ma đế ấn. Chẳng lẽ Cổ Ma đế ấn là thần binh?
Dù thế nào Vu Nhai không thể để Huyền Binh Điển nuốt Cổ Ma đế ấn ngay bây giờ. Vu Nhai không biết Vu Thuấn là thế nào, có cần Cổ Ma đế ấn là nơi tàn hồn của gã sống nhờ không? Hơn nữa đại đế đời trước đứng dó, Huyền Binh Điển nuốt người ta là sao? Vu Thuấn không phải kẻ thù của Vu Nhai.
- Huyền Binh Điển đại nhân, ráng nhịn đi, bây giờ chưa phải lúc nuốt Cổ Ma đế ấn.
Nhưng Vu Nhai rất khó hiểu Huyền Binh Điển khát vọng, trước nay nó chưa từng khao khát thần binh nào đến vậy. Lúc trước Huyền Binh Điển không có vẻ gì là hứng thú với Cổ Ma đế ấn, sao nó bỗng nhiên nổi chứng?
Bởi vì Huyền Binh Điển khát vọng Cổ Ma đế ấn làm tăng thêm sức mạnh cho Vu Nhai.
Ít ra nếu Vu Thuấn làm chuyện gì khiến Vu Nhai khó chịu thì hắn sẽ cho gã biết mùi. Vu Nhai không nghĩ gì nhiều, hắn chỉ muốn thêm lá chắn an toàn. Vẫn câu cũ, Vu Nhai không cảm giác Vu Thuấn có ác ý.
Trong khi Vu Nhai bận trấn an Huyền Binh Điển thì mọi cặp mắt tập trung vào Vu Thuấn. Mọi người dần bình tĩnh lại, giờ đây bách tộc có thủ lĩnh, Vu Nhai rất bình tĩnh nên bọn họ cũng không nóng nảy.
Đây là ích lợi của đồng lòng, ích lợi khi có người dẫn đầu.
Thật lâu sau Vu Thuấn khẽ thở dài:
- Ài.
Trong mắt Vu Thuấn tràn ngập lạc lõng.
Vu Thuấn từ chỗ Thí Thần Ma Nhẫn được biết sự thật Cổ Ma tộc đã diệt tộc. Vu Thuấn là đại đế của Cổ Ma tộc, thấy toàn tộc không còn tồn tại thì tâm tình rất khó tả. Vu Thuấn ngước nhìn trời góc bốn mươi lăm độ, gã đứng lặng. Vu Thuấn cần thời gian chấp nhận sự thật hoàn toàn mất tộc nhân của mình, gã cần thời gian chấp nhận góc trời mới không thuộc về mình.
Sâu trong lòng Vu Nhai rất kính trọng Vu Thuấn, lúc trong mệnh hồng hắn hiểu biết nhiều về gã.
Vu Nhai thấy bộ dạng Vu Thuấn ủ rũ thì bước tới gần:
- Vu Thuấn tiền bối . . .
Vu Nhai không biết nên an ủi Vu Thuấn thế nào, hắn biết rõ cảm giác mất hết người thân cô độc một mình, càng biết cảm xúc đột nhiên đến thế giới xa lạ, đơn độc.
Vu Thuấn không uổng là lão bất tử, luôn nhìn thấu nội tâm Vu Nhai. Khi Vu Thuấn xoay người lại thì cô đơn trong mắt đã biến mất, thay thế là bá khí và tự tin, hoặc nên nói là khí thế vương giả. Khí thế đó khiến Vu Nhai cảm ngộ được điều gì, cảm ngộ lực lượng gì nhưng bây giờ hắn không có thời gian cảm nhận rõ ràng.
- À, đừng lo, ta không cô đơn một người, vẫn còn Thí Thần.
Vu Thuấn mở miệng hỏi:
- Ngươi tên là Vu Nhai đúng không?
Vu Nhai nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy!
Vu Thuấn mỉm cười hỏi:
- Họ Vu, đã dung hợp tinh huyết của ta, mang theo thuộc tính Cổ Ma tộc, thống nhất bách tộc bây giờ, có thiên phú nghịch thiên và thứ khiến người không nhìn thấu. Điều này biểu thị ông trời không hoàn toàn tuyệt đường Cổ Ma tộc, cho ta chút an ủi.
Vu Thuấn bình tĩnh nhìn Vu Nhai, nhìn thấu hồng trần.
Mặt Vu Thuấn nghiêm nghị, linh thể bộc phát khí thế cường đại thổi quét toàn Tinh Linh sâm lâm. Mọi người biến sắc mặt, người có thực lực yếu không kiềm được quỳ xuống. Các cường giả thần giai cực kỳ giật mình, bọn họ cảm thấy sợ hãi dù bản thân là thần giai.
Chỉ khí thế đã khiến bọn họ kinh hoàng, khi còn sống thì linh thể này mạnh đến mức nào? Gã muốn làm gì?
Tuy các trưởng lão thần giai thấy sợ nhưng không phải không có sức chống cự. Nhiều cường giả thần giai có mặt, tính sao cũng mạnh hơn linh thể này. Cả đám định xông lên che chở Vu Nhai nhưng bị hắn ngăn lại.
Vu Nhai đứng ngay đầu ngọn áp lực, hắn tỏ ra rất bình tĩnh. Cảm ngộ khí thế vương giả lại hiện ra, càng chân thật hơn, có thánh đạo chậm rãi lộ ra.
Lúc trước có nói không phải Thánh binh sư không thể cảm ngộ thánh đạo, chẳng qua khó khăn hơn lúc là đỉnh thiên binh sư rất nhiều. Mọi thứ phải xem thiên phú, tính thiên phú thì Vu Nhai ở Thánh binh sư vẫn tiếp tục cảm ngộ thánh đạo.
Vu Nhai có thiên phú rất cao nhưng đến Thánh binh sư thì khó cảm ngộ thánh đạo hơn thiên binh sư.
Ngay lúc Vu Nhai cảm ngộ khí thế vương giả từ người Vu Thuấn thì gã quát to:
- Vu Nhai nghe lệnh!
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, hắn ngầm hiểm, hành lễ. Vu Nhai biết Vu Thuấn định làm gì.
Vu Thuấn nói:
- Vu Thuấn ta nhân danh Cổ Ma đại đế đời thứ tám mươi sáu ra đế chỉ, từ giây phút này trở đi Vu Nhai là Cổ Ma đại đế đời thứ tám mươi bảy, ban cho Cổ Ma đế ấn!
Vu Thuấn hút Cổ Ma đế ấn từ tay Thủy Tinh qua tay mình, chậm rãi bước tới trước mặt Vu Nhai. Vu Thuấn giơ cao hai tay, biểu tình trang nghiêm, xung quanh tràn ngập khí thế vương giả.
Vu Nhai ngước lên, hai tay nâng Cổ Ma đế ấn:
- Đa tạ đại đế.
Làm mọi người khó hiểu là xuất hiện cảnh tượng không trang nghiêm. Ngay khi Vu Nhai nhận Cổ Ma đế ấn, từ tay hắn phát ra lực hút Cổ Ma đế ấn vào.
Vu Nhai câm nín, hắn vội hét lên trong lòng:
- Huyền Binh Điển!
Huyền Binh Điển khao khát Cổ Ma đế ấn cực kỳ mãnh liệt, nó không kiềm được giây nào. Lúc trước Cổ Ma đế ấn nằm trong tay Thủy Tinh nên Huyền Binh Điển ráng nhịn, nhưng bây giờ Vu Nhai chạm vào đế ấn, nó hết chịu nổi. Huyền Binh Điển hút Cổ Ma đế ấn vào, cũng hút cả ý thức của Vu Nhai.
Ý thức Vu Nhai theo Cổ Ma đế ấn nhập vào cơ thể mình rồi vào Huyền Binh Điển.
Vu Nhai ma xui quy khiến cùng Cổ Ma đế ấn vào thế giới Huyền Binh Điển, chắc vì lực hút kia rất kinh khủng. Ngay khi Vu Nhai vào thế giới Huyền Binh Điển, hắn lấy làm lạ nhìn tiểu thế giới binh linh của Huyền Binh Điển rồi bị mang vào một thế giới lạ lùng. Vu Nhai hoang mang khó hiểu.
/1991
|