Bên trong quả thực tràn ngập khí tức long hoàng.
- Trước đây sau khi ta đến Thất Long Thương, liền phát hiện ra Đan Diễm Tâm, Dung Diễm thần cấp ở phía ngoài địa phận của rồng lén lén lút lút, không biết làm gì. Đúng rồi, cũng lúc đó, Đan Diễm Tâm đã chết ở trên tay ta.
Vu Nhai lại nở nụ cười quỷ dị nói.
Tạp Ni Cổ Tư Thần Long cuối cùng không thể bình tĩnh được nữa. Hắn tức giận nhìn về phía cao thủ Dung Diễm Thần Tộc, ánh mắt trở thành vô cùng lạnh lẽo.
Trước kia Cự Long tộc bọn họ đã nghi ngờ Dung Diễm Thần Tộc. Bây giờ nghe Vu Nhai nói như vậy, tất nhiên phẫn nộ, cũng càng thêm xác định.
- Hừ, sớm nghe nói tiểu tử nhân loại thấp hèn này miệng lưỡi dẻo kẹo. Quả nhiên đã được mở mang kiến thức. Tạp Ni Cổ Tư Thần Long, ngươi tin tưởng vào chuyện hoang đường của hắn sao? Dân Cổ Duệ chúng ta cũng không quá am hiểu về phù văn.
Cao thủ Dung Diễm Thần Tộc trợn mắt nói mò. Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện Thất Long Thương. Lại nói, Thất Long Thương hiện tại ở trong tay Vu Nhai, cũng không phải ở trong tay bọn họ.
Dân Cổ Duệ quả thực không quá am hiểu phù văn, nhưng cũng không phải là không có. Bọn họ thậm chí còn hiểu ma pháp trận, thậm chí còn hiểu được sát trận Cổ Ma tộc. Đồng thời, giống nhân loại cũng không phải hoàn toàn không biết sát trận.
Từng trải phát triển và dung hợp lâu như vậy, rất nhiều thứ đều dung hợp. Chỉ là vấn đề có am hiểu hay không.
Trong lòng Tạp Ni Cổ Tư Thần Long đương nhiên còn có nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tìm hiểu rõ ràng. Hắn biết rõ hiện tại nên làm những gì. Dù sao đến lúc đó nhất định phải bắt sống Vu Nhai, có thể hỏi ra rất nhiều vấn đề.
Tạp Ni Cổ Tư Thần Long không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Vu Nhai cũng chỉ mỉm cười. Hắn tất nhiên sẽ không cho rằng chỉ nói mấy câu là có thể khiến cao thủ dân Cổ Duệ bất hòa đánh nhau. Nhưng ít ra có thể khiến cho bọn họ có chút mâu thuẫn. A, thật ra hắn chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.
Cục diện lại trở nên yên tĩnh. Hai bên hoàn toàn không có ý định động thủ, dường như đều đang chờ người nào tới.
. . .
Đúng vào lúc này, ba đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Chính là hai nam tử trung niên và một lão già. Lão già kia rất quen thuộc. Chính là đại quản sự Hắc Nguyệt. Nam tử trung niên một người màu mặc xanh, một người mặc màu xám. So với bất kỳ kẻ nào ở đây, khí thế trên người của hai người đó đều khủng bố hơn hẳn.
Đúng vậy, cho dù là thần cấp cũng có thể cảm giác được khí thế khủng bố của bọn họ. Sắc mặt đám người liên minh bách tộc lập tức trở nên nghiêm trọng.
- Ra mắt hai vị Thần Vương.
Cổ Duệ thần cấp rất nhanh liền hành lễ.
- Ừ!
Đúng vậy, người tới chính là Hắc Nguyệt Thần Vương và Thanh Mộc Thần Vương. Chỉ nghe bọn họ khẽ lên tiếng, sau đó nhìn về phía Vu Nhai. Từ phía xa, bọn họ đã chú ý tới Vu Nhai, căn bản không cần phải tìm kiếm.
- Vu Nhai. . .
Thanh Mộc Thần Vương trông rất nho nhã. Nhưng khi hắn mở miệng lại phá hỏng khí chất trên người. Sự cao cao tại thượng vẫn che giấu khí chất vốn có. Đồng thời khi hắn nói ra hai chữ Vu Nhai cũng mang theo cảm giác lạnh lẽo như băng.
- Thanh Mộc Thần Vương, thời điểm ta ở Vị Tri Chi Địa, vốn cho rằng ngươi sẽ tiếp kiến ta. Ai, khi đó ta còn không biết Thần Vương là gì. Nếu không phải tại ngươi cao cao tại thượng, kỳ thị thần nhân hỗn huyết, nói không chừng sẽ không có chuyện như ngày nay.
Vu Nhai thản nhiên cười. Nói lời này dường như là đang nịnh hót Thanh Mộc Thần Vương, nhưng kì thực cũng là sát muối lên vết thương của hắn, cùng ý thức Vị Tri Chi Địa giống như Tạp Ni Cổ Tư Thần Long. Vu Nhai gần như đã làm loạn dưới mí mắt của Thanh Mộc Thần Vương. Tuy rằng chưa từng thấy tận mắt, nhưng lúc đó Vu Nhai hoạt động lại là Thanh Mộc Thần Thành. Hắn cũng cảm thấy mất mặt, đặc biệt bị sỉ nhục.
Cũng như trước đây từng nói qua, bọn họ cao cao tại thượng có khi nào bị người cưỡi ở trên đầu bọn họ. Bởi vì bọn họ cao cao tại thượng, nên ngã rất thảm, bọn họ không cách nào tha thứ cho con kiến leo đến trên đầu bọn họ.
Điều càng làm cho hắn phẫn nộ hơn chính là Vương Tử Thanh Mộc, cũng chính là con hắn lại rơi vào trong tay Vu Nhai, sinh tử chẳng biết thế nào.
- Hắc Nguyệt, ngươi hình như còn có điều gì đó muốn nói với con kiến nhỏ này. Mau nói hết, rồi nhanh chóng xử quyết hắn đi.
Thanh Mộc Thần Vương cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Vu Nhai, trực tiếp nhìn về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Ở trong mắt hắn, chuyện trước mắt quả thực không khó giải quyết. Thậm chí vừa rồi bọn họ đã dò xét qua. Xung quanh không có cao thủ cấp bậc Thần vương. Hai đại đế quốc trợ giúp cũng bị Vu Nhai khuyên lui lại. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không lơ là thiếu cảnh giác. Có trời mới biết Vu Nhai che giấu con bài tẩy thế nào. Phải biết rằng, hiện tại rất nhiều người đều cho rằng nghiệp đoàn Lữ Giả đang âm thầm giúp đỡ Vu Nhai. Nếu không Vu Nhai có thể che giấu tin tức tốt như vậy sao? Có thể đi vào Vị Tri Chi Địa?
Nói chung, lấy tình huống trước mắt có thể thấy, muốn bắt Vu Nhai thật sự không thành vấn đề.
Theo lời của hắn, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Bao gồm cả Vu Nhai.
- Đây là phụ thân của Tiểu Mỹ sao?
Vu Nhai cũng nhìn Hắc Nguyệt Thần Vương, chỉ thấy hắn bộ dạng có chút phiền muộn, tuổi gần trung niên, mặc trên người trường sam màu đen có hình trăng lưỡi liềm, tương tự với kiểu dáng của Hoa Hạ cổ đại. Tóc hắn buông dài, gương mặt thon dài. Hai mắt lại giống như độc xà. Khí chất của hắn có vài phần tương tự với Độc Cô Chiến Phong. Nhưng khác ở chỗ, Độc Cô Chiến Phong vẫn mang theo sự sắc bén, hắn lại dường như hoàn toàn chìm trong bóng tối.
- Cho ngươi hai con đường. Con đường thứ nhất: Hiện tại tuyên bố liên minh bách tộc đầu nhập vào Cổ Duệ ta, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Chân Thần. Nếu quả thật thần tha cho ngươi, như vậy ngươi sẽ trở thành con rể của ta. Người nhà của ngươi đều sẽ sống; Con đường thứ hai: Ta dùng sức mạnh đưa ngươi tới trước mặt Chân Thần, sau đó giao cho Chân Thần. Người nhà và bằng hữu của ngươi đều sẽ chết. Chọn đi.
Hắc Nguyệt Thần Vương không nói nhiều, trực tiếp vào vấn đề.
Ngay cả nói chuyện cũng tương tự với Độc Cô Chiến Phong. Thời điểm Độc Cô Chiến Phong ở Kiếm Thần Đài, cũng cho Vu Nhai hai con đường.
- Ta quen đi con đường của mình.
Vu Nhai chỉ cười đáp lại.
- Đó chính là chọn con đường thứ hai. Ta đã cho ngươi lựa chọn, sẽ không cho ngươi lựa chọn lần thứ hai. Giết đi.
Giọng điệu Hắc Nguyệt Thần Vương rất lạnh lùng. Sau khi nói xong hắn trực tiếp quay lại khoát tay với hơn mười vị thần cấp phía sau, nhắc nhở:
- Các ngươi mau đi đối phó với đám Thần cấp của Bách tộc, một đám giống như rác rưởi kia đi. Còn tên Vu Nhai cứ giao cho hai chúng ta là được rồi.
- Vâng!
Không có bất kỳ sự do dự nào. Không có người nào trong dân Cổ Duệ sẽ hạ thấp thân phận nói nhảm cùng Bách tộc thấp hèn.
- Trước đây sau khi ta đến Thất Long Thương, liền phát hiện ra Đan Diễm Tâm, Dung Diễm thần cấp ở phía ngoài địa phận của rồng lén lén lút lút, không biết làm gì. Đúng rồi, cũng lúc đó, Đan Diễm Tâm đã chết ở trên tay ta.
Vu Nhai lại nở nụ cười quỷ dị nói.
Tạp Ni Cổ Tư Thần Long cuối cùng không thể bình tĩnh được nữa. Hắn tức giận nhìn về phía cao thủ Dung Diễm Thần Tộc, ánh mắt trở thành vô cùng lạnh lẽo.
Trước kia Cự Long tộc bọn họ đã nghi ngờ Dung Diễm Thần Tộc. Bây giờ nghe Vu Nhai nói như vậy, tất nhiên phẫn nộ, cũng càng thêm xác định.
- Hừ, sớm nghe nói tiểu tử nhân loại thấp hèn này miệng lưỡi dẻo kẹo. Quả nhiên đã được mở mang kiến thức. Tạp Ni Cổ Tư Thần Long, ngươi tin tưởng vào chuyện hoang đường của hắn sao? Dân Cổ Duệ chúng ta cũng không quá am hiểu về phù văn.
Cao thủ Dung Diễm Thần Tộc trợn mắt nói mò. Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện Thất Long Thương. Lại nói, Thất Long Thương hiện tại ở trong tay Vu Nhai, cũng không phải ở trong tay bọn họ.
Dân Cổ Duệ quả thực không quá am hiểu phù văn, nhưng cũng không phải là không có. Bọn họ thậm chí còn hiểu ma pháp trận, thậm chí còn hiểu được sát trận Cổ Ma tộc. Đồng thời, giống nhân loại cũng không phải hoàn toàn không biết sát trận.
Từng trải phát triển và dung hợp lâu như vậy, rất nhiều thứ đều dung hợp. Chỉ là vấn đề có am hiểu hay không.
Trong lòng Tạp Ni Cổ Tư Thần Long đương nhiên còn có nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tìm hiểu rõ ràng. Hắn biết rõ hiện tại nên làm những gì. Dù sao đến lúc đó nhất định phải bắt sống Vu Nhai, có thể hỏi ra rất nhiều vấn đề.
Tạp Ni Cổ Tư Thần Long không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Vu Nhai cũng chỉ mỉm cười. Hắn tất nhiên sẽ không cho rằng chỉ nói mấy câu là có thể khiến cao thủ dân Cổ Duệ bất hòa đánh nhau. Nhưng ít ra có thể khiến cho bọn họ có chút mâu thuẫn. A, thật ra hắn chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.
Cục diện lại trở nên yên tĩnh. Hai bên hoàn toàn không có ý định động thủ, dường như đều đang chờ người nào tới.
. . .
Đúng vào lúc này, ba đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Chính là hai nam tử trung niên và một lão già. Lão già kia rất quen thuộc. Chính là đại quản sự Hắc Nguyệt. Nam tử trung niên một người màu mặc xanh, một người mặc màu xám. So với bất kỳ kẻ nào ở đây, khí thế trên người của hai người đó đều khủng bố hơn hẳn.
Đúng vậy, cho dù là thần cấp cũng có thể cảm giác được khí thế khủng bố của bọn họ. Sắc mặt đám người liên minh bách tộc lập tức trở nên nghiêm trọng.
- Ra mắt hai vị Thần Vương.
Cổ Duệ thần cấp rất nhanh liền hành lễ.
- Ừ!
Đúng vậy, người tới chính là Hắc Nguyệt Thần Vương và Thanh Mộc Thần Vương. Chỉ nghe bọn họ khẽ lên tiếng, sau đó nhìn về phía Vu Nhai. Từ phía xa, bọn họ đã chú ý tới Vu Nhai, căn bản không cần phải tìm kiếm.
- Vu Nhai. . .
Thanh Mộc Thần Vương trông rất nho nhã. Nhưng khi hắn mở miệng lại phá hỏng khí chất trên người. Sự cao cao tại thượng vẫn che giấu khí chất vốn có. Đồng thời khi hắn nói ra hai chữ Vu Nhai cũng mang theo cảm giác lạnh lẽo như băng.
- Thanh Mộc Thần Vương, thời điểm ta ở Vị Tri Chi Địa, vốn cho rằng ngươi sẽ tiếp kiến ta. Ai, khi đó ta còn không biết Thần Vương là gì. Nếu không phải tại ngươi cao cao tại thượng, kỳ thị thần nhân hỗn huyết, nói không chừng sẽ không có chuyện như ngày nay.
Vu Nhai thản nhiên cười. Nói lời này dường như là đang nịnh hót Thanh Mộc Thần Vương, nhưng kì thực cũng là sát muối lên vết thương của hắn, cùng ý thức Vị Tri Chi Địa giống như Tạp Ni Cổ Tư Thần Long. Vu Nhai gần như đã làm loạn dưới mí mắt của Thanh Mộc Thần Vương. Tuy rằng chưa từng thấy tận mắt, nhưng lúc đó Vu Nhai hoạt động lại là Thanh Mộc Thần Thành. Hắn cũng cảm thấy mất mặt, đặc biệt bị sỉ nhục.
Cũng như trước đây từng nói qua, bọn họ cao cao tại thượng có khi nào bị người cưỡi ở trên đầu bọn họ. Bởi vì bọn họ cao cao tại thượng, nên ngã rất thảm, bọn họ không cách nào tha thứ cho con kiến leo đến trên đầu bọn họ.
Điều càng làm cho hắn phẫn nộ hơn chính là Vương Tử Thanh Mộc, cũng chính là con hắn lại rơi vào trong tay Vu Nhai, sinh tử chẳng biết thế nào.
- Hắc Nguyệt, ngươi hình như còn có điều gì đó muốn nói với con kiến nhỏ này. Mau nói hết, rồi nhanh chóng xử quyết hắn đi.
Thanh Mộc Thần Vương cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Vu Nhai, trực tiếp nhìn về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Ở trong mắt hắn, chuyện trước mắt quả thực không khó giải quyết. Thậm chí vừa rồi bọn họ đã dò xét qua. Xung quanh không có cao thủ cấp bậc Thần vương. Hai đại đế quốc trợ giúp cũng bị Vu Nhai khuyên lui lại. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không lơ là thiếu cảnh giác. Có trời mới biết Vu Nhai che giấu con bài tẩy thế nào. Phải biết rằng, hiện tại rất nhiều người đều cho rằng nghiệp đoàn Lữ Giả đang âm thầm giúp đỡ Vu Nhai. Nếu không Vu Nhai có thể che giấu tin tức tốt như vậy sao? Có thể đi vào Vị Tri Chi Địa?
Nói chung, lấy tình huống trước mắt có thể thấy, muốn bắt Vu Nhai thật sự không thành vấn đề.
Theo lời của hắn, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Bao gồm cả Vu Nhai.
- Đây là phụ thân của Tiểu Mỹ sao?
Vu Nhai cũng nhìn Hắc Nguyệt Thần Vương, chỉ thấy hắn bộ dạng có chút phiền muộn, tuổi gần trung niên, mặc trên người trường sam màu đen có hình trăng lưỡi liềm, tương tự với kiểu dáng của Hoa Hạ cổ đại. Tóc hắn buông dài, gương mặt thon dài. Hai mắt lại giống như độc xà. Khí chất của hắn có vài phần tương tự với Độc Cô Chiến Phong. Nhưng khác ở chỗ, Độc Cô Chiến Phong vẫn mang theo sự sắc bén, hắn lại dường như hoàn toàn chìm trong bóng tối.
- Cho ngươi hai con đường. Con đường thứ nhất: Hiện tại tuyên bố liên minh bách tộc đầu nhập vào Cổ Duệ ta, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Chân Thần. Nếu quả thật thần tha cho ngươi, như vậy ngươi sẽ trở thành con rể của ta. Người nhà của ngươi đều sẽ sống; Con đường thứ hai: Ta dùng sức mạnh đưa ngươi tới trước mặt Chân Thần, sau đó giao cho Chân Thần. Người nhà và bằng hữu của ngươi đều sẽ chết. Chọn đi.
Hắc Nguyệt Thần Vương không nói nhiều, trực tiếp vào vấn đề.
Ngay cả nói chuyện cũng tương tự với Độc Cô Chiến Phong. Thời điểm Độc Cô Chiến Phong ở Kiếm Thần Đài, cũng cho Vu Nhai hai con đường.
- Ta quen đi con đường của mình.
Vu Nhai chỉ cười đáp lại.
- Đó chính là chọn con đường thứ hai. Ta đã cho ngươi lựa chọn, sẽ không cho ngươi lựa chọn lần thứ hai. Giết đi.
Giọng điệu Hắc Nguyệt Thần Vương rất lạnh lùng. Sau khi nói xong hắn trực tiếp quay lại khoát tay với hơn mười vị thần cấp phía sau, nhắc nhở:
- Các ngươi mau đi đối phó với đám Thần cấp của Bách tộc, một đám giống như rác rưởi kia đi. Còn tên Vu Nhai cứ giao cho hai chúng ta là được rồi.
- Vâng!
Không có bất kỳ sự do dự nào. Không có người nào trong dân Cổ Duệ sẽ hạ thấp thân phận nói nhảm cùng Bách tộc thấp hèn.
/1991
|