Từ khi trở thành Thần cấp đến nay đã hơn trăm năm, , ta cũng không biết làm sao sống qua được. Thật không thú vị.
Sư Nhân Thần cấp cũng cười ha ha. Mỗi người trên trăm tuổi. Thậm chí là lão ông lão bà tới mấy trăm tuổi, hiện tại dường như thật sự trở lại thời thanh niên đầy nhiệt huyết.
Bởi vì bọn họ có thể sẽ phải chết bất cứ lúc nào, mới biết hưởng thụ cảm giác nhiệt huyết dâng trào không dễ có được này. Bọn họ có thể trả bằng bất cứ giá nào.
Trong khi bọn họ khi nói chuyện, cũng đã đấu với Thanh Mộc Thần Vương vài chiêu. Thậm chí có người đã bị thương.
Bị thương thì làm sao? Vậy thì trốn ở phía sau người khác, hoặc trốn ở phía sau lá chắn đại địa, chữa thương. Các cao thủ Thần Tướng cấp khác không bị thương bổ sung. Đồng thời, thỉnh thoảng còn phải bảo vệ người phía mình, không thể để cho Thanh Mộc Thần Vương giết chết.
Bách tộc bọn họ không giống như dân Cổ Duệ, cũng không phải là nhân loại bình thường. Số lượng Thần Tướng cấp có ít. Chết một người là thiếu một người.
Nhưng có thể thật sự bảo đảm sẽ sống sót sao?
Không có ai biết, cũng không có ai dám bảo đảm. Bọn họ chỉ là cố gắng hết mức để sống sót mà thôi. Bên kia, lấy Đan Đạo Hùng dẫn đầu, ngăn cản 10 Thần Tướng Cổ Duệ cũng có loại giác ngộ này.
Với số lượng Thần Tướng ngang nhau, muốn ngăn cản Thần Tướng Cổ Duệ, thật sự quá khó khăn. Bọn họ cũng chỉ có thể liều mạng, chứ không còn cách nào khác.
Chỉ có điều đúng lúc này, Đan Đạo Hùng lại đột nhiên bạo phát. . .
Ầm. . .
- Đan Đạo Hùng, ngươi đạt được cấp bậc Thần Tướng sao?
Đan Đạo Hùng bạo phát tất nhiên khiến cho những người khác chú ý. Nhưng điều đó cũng chỉ gây ra chút chấn động nhỏ.
Đan Đạo Hùng chỉ gật đầu, sau đó lại tiếp tục dẫn theo mọi người chiến đấu với các Thần Tướng Cổ Duệ. Đạt được Thần Tướng cấp thì thế nào. Sau khi nhìn thấy Thần Vương, ngay cả Đan Đạo Hùng tự rằng mình là cực cao cũng không có nửa điểm ngạo khí. Thần Tướng cấp có thể bảo đảm sẽ sống sót sao?
Chỉ có điều Đan Đạo Hùng đột phá đúng là mưa đúng lúc.
Hắn chỉ cần đạt được Thần Tướng cấp, Thổ Thần Tướng cấp của Bách tộc tuyệt đối không thể đánh đồng với hắn. Võ học của hắn khiến sau khi hắn đột phá liền trực tiếp có thể đánh một mình một phía, đạt được cảnh giới áp đảo Tạp Ni Cổ Tư Thần Long.
Nói cách khác, sau khi đột phá Đan Đạo Hùng thậm chí còn cường đại hơn bất kỳ Thần Tướng Cổ Duệ nào từ trước tới nay.
Nhưng vẫn là câu nói kia. Một cây chẳng chống vững nhà. Các Thần Tướng Bách tộc khác thật sự có chút kém. Chờ sau chiến tranh lần này kết thúc, nhất định phải bảo Vu Nhai lập cho bọn họ một kế hoạch huấn luyện. Cho dù là phương diện võ học tăng lên cũng tốt.
A, sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ còn lại mấy người? Hoặc không còn lại một ai nữa?
Nói chung thật may, hiện tại bọn họ chỉ cần ngăn chặn một thời gian là được. Chỉ cần chờ Vu Thuấn hoàn toàn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương. . .
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khiến Đan Đạo Hùng giảm bớt áp lực chính là, lão nữ vương tinh linh không bị Hắc Nguyệt Thần Vương giết chết, thuận lợi trở lại trong cung điện Cổ Ma. Bởi vì sự tồn tại của nàng, các Thần Tướng Cổ Duệ sẽ phải cẩn thận từng li từng tí, sẽ không dám điên cuồng tấn công.
Có trời mới biết lúc nào sẽ có mũi tên đoạt mệnh bắn lén, từ phía cung điện Cổ Ma lao tới?
- Vẫn nghĩ ra được, cho ta dưới đất ngây ngô một đoạn thời gian.
Bên kia, Vu Thuấn phụ thể ở trên người Vu Nhai không tiếp tục để ý tới biểu hiện của các Thần Tướng Bách tộc nữa. Nếu đã ra lệnh cho bọn họ, vậy phải hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Hiện tại mình chỉ cần mau chóng trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương là được. Không mong giết chết hắn, chỉ mong hắn ở dưới đất thêm một thời gian nữa. Đến lúc đó mình có thể xoay chuyển chiến cuộc. Về phần các Thần Tướng Bách tộc có thể chết hay không, điều này không nằm trong phạm vi suy tính của hắn.
Hắc, có cuộc chiến tranh nào lại không thể người chết được?
- Lạp Nhĩ Ba. . .
Ngay lập tức, từ phía sau truyền đến tiếng hô của các Thần Tướng Bách tộc. Lạp Nhĩ Ba, nếu như nhớ không lầm, hình như là Thần Tướng Phong Dực tộc của đế quốc Ma Pháp. Đó là một vị Thần Tướng có tốc độ rất nhanh. Đáng tiếc hắn đã vĩnh viễn nhắm mắt.
Ý thức nấp trong trong cơ thể Vu Nhai cũng chỉ có thể lặng lẽ đưa tiễn hắn, sau đó cố gắng học sự lạnh lùng của Vu Thuấn.
Ầm ầm ầm. . .
Ngọn núi phía trước dường như bị lực lượng nào đó nắm lấy, hoặc là nói dường như ở trong sóng biển, không ngừng cuộn trào, không ngừng phóng về một hướng nào đó. Đúng hơn, đó chính là nơi Hắc Nguyệt Thần Vương ngã xuống.
Chậm rãi, lấy chỗ của Hắc Nguyệt Thần Vương làm trung tâm, một ngọn núi trực tiếp kết thành. Dưới sự huy động không ngừng của Vu Thuấn, nó càng lúc càng cao lớn. Cảnh ảnh này, dường như là một thủ đoạt thật sự của thần. Vu Nhai nấp trong cơ thể, nhìn thấy cảnh tượng đó, dường như cảm ngộ được điều gì. Hắn không ngừng hấp thu và học tập cảm ngộ địa thế của Vu Thuấn. . .
Hiện tại xung quanh Thú Đằng Vương Thành chính là, khoảng 10 Thần Tướng Bách tộc liều chết ngăn cản Thanh Mộc Thần Vương. Lại có khoảng 10 Thần Tướng Bách tộc đánh với các Thần Tướng Cổ Duệ ở cùng một chỗ. Còn lại nữa, chính là Vu Thuấn và một ngọn núi không ngừng lớn thêm.
- Làm sao có thể như vậy được? Từ lúc nào, bên trong Bách Tộc xuất hiện cao thủ như vậy chứ? Đây là lực lượng gì vậy?
Ở trong một trấn nhỏ sát biên giới Bách Tộc Loạn Địa, Trương Tả, nguyên soái đông nam của đế quốc Huyền Binh đang dẫn theo các cao thủ đế quốc Huyền Binh ngang ngược chiếm lĩnh trấn nhỏ này. Tất cả nhìn chằm chằm vào những quang ảnh đang chiến đầu trên bầu trời phía xa.
Đối với cuộc chiến đấu cấp Thần Tướng, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Hiện tại, điều hắn để ý chính là hai thực lực Đại Thần Vương. Được rồi, thực lực Thần Vương ở thời điểm Côn vực cũng không phải là không có biết tới.
Hiện tại hắn để ý tới chính là, tiểu tử miệng còn hôi sữa gọi là đại đế Cổ Ma kia. Không ngờ hắn lại nắm giữ lực lượng kinh khủng như vậy? Rốt cuộc hắn thật sự chống đỡ được hai Đại Thần Vương kia sao? Rốt cuộc có đúng như hắn nói, đã sớm có sự chuẩn bị hay không?
Không. Đó là những câu hỏi hắn để ý tới trong 10 giây trước. Hiện tại điều Trương Tả để ý hơn chính là: ngọn núi đang không ngừng cao lên kia là thế nào? Phải là lực lượng thế nào mới có thể làm được tới như vậy?
Thật sự chỉ là Thần Vương sao? Chắc hẳn là Thần Vương tương đối lợi hại chứ? Không thể nào là Thần Hoàng, tuyệt đối không thể.
Trương Tả liên tục an ủi mình như vậy. Đúng vào lúc này, một nhân ảnh bỗng nhiên từ lối vào của trấn nhỏ đi tới, giống như đi vào chỗ không người, khiến hắn bị dọa giật mình. Phải biết rằng, hắn là đại nguyên soái chiến tuyến đông nam, xung quanh sao có thể không bố trí phòng vệ được?
Còn có mấy vị cao thủ cấp Thần Tướng. Hắc, bọn họ cũng phải sẵn sàng. Nếu như Vu Nhai qua cầu viện, bọn họ cũng sẽ xem xét tình huống mà ra tay.
Sư Nhân Thần cấp cũng cười ha ha. Mỗi người trên trăm tuổi. Thậm chí là lão ông lão bà tới mấy trăm tuổi, hiện tại dường như thật sự trở lại thời thanh niên đầy nhiệt huyết.
Bởi vì bọn họ có thể sẽ phải chết bất cứ lúc nào, mới biết hưởng thụ cảm giác nhiệt huyết dâng trào không dễ có được này. Bọn họ có thể trả bằng bất cứ giá nào.
Trong khi bọn họ khi nói chuyện, cũng đã đấu với Thanh Mộc Thần Vương vài chiêu. Thậm chí có người đã bị thương.
Bị thương thì làm sao? Vậy thì trốn ở phía sau người khác, hoặc trốn ở phía sau lá chắn đại địa, chữa thương. Các cao thủ Thần Tướng cấp khác không bị thương bổ sung. Đồng thời, thỉnh thoảng còn phải bảo vệ người phía mình, không thể để cho Thanh Mộc Thần Vương giết chết.
Bách tộc bọn họ không giống như dân Cổ Duệ, cũng không phải là nhân loại bình thường. Số lượng Thần Tướng cấp có ít. Chết một người là thiếu một người.
Nhưng có thể thật sự bảo đảm sẽ sống sót sao?
Không có ai biết, cũng không có ai dám bảo đảm. Bọn họ chỉ là cố gắng hết mức để sống sót mà thôi. Bên kia, lấy Đan Đạo Hùng dẫn đầu, ngăn cản 10 Thần Tướng Cổ Duệ cũng có loại giác ngộ này.
Với số lượng Thần Tướng ngang nhau, muốn ngăn cản Thần Tướng Cổ Duệ, thật sự quá khó khăn. Bọn họ cũng chỉ có thể liều mạng, chứ không còn cách nào khác.
Chỉ có điều đúng lúc này, Đan Đạo Hùng lại đột nhiên bạo phát. . .
Ầm. . .
- Đan Đạo Hùng, ngươi đạt được cấp bậc Thần Tướng sao?
Đan Đạo Hùng bạo phát tất nhiên khiến cho những người khác chú ý. Nhưng điều đó cũng chỉ gây ra chút chấn động nhỏ.
Đan Đạo Hùng chỉ gật đầu, sau đó lại tiếp tục dẫn theo mọi người chiến đấu với các Thần Tướng Cổ Duệ. Đạt được Thần Tướng cấp thì thế nào. Sau khi nhìn thấy Thần Vương, ngay cả Đan Đạo Hùng tự rằng mình là cực cao cũng không có nửa điểm ngạo khí. Thần Tướng cấp có thể bảo đảm sẽ sống sót sao?
Chỉ có điều Đan Đạo Hùng đột phá đúng là mưa đúng lúc.
Hắn chỉ cần đạt được Thần Tướng cấp, Thổ Thần Tướng cấp của Bách tộc tuyệt đối không thể đánh đồng với hắn. Võ học của hắn khiến sau khi hắn đột phá liền trực tiếp có thể đánh một mình một phía, đạt được cảnh giới áp đảo Tạp Ni Cổ Tư Thần Long.
Nói cách khác, sau khi đột phá Đan Đạo Hùng thậm chí còn cường đại hơn bất kỳ Thần Tướng Cổ Duệ nào từ trước tới nay.
Nhưng vẫn là câu nói kia. Một cây chẳng chống vững nhà. Các Thần Tướng Bách tộc khác thật sự có chút kém. Chờ sau chiến tranh lần này kết thúc, nhất định phải bảo Vu Nhai lập cho bọn họ một kế hoạch huấn luyện. Cho dù là phương diện võ học tăng lên cũng tốt.
A, sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ còn lại mấy người? Hoặc không còn lại một ai nữa?
Nói chung thật may, hiện tại bọn họ chỉ cần ngăn chặn một thời gian là được. Chỉ cần chờ Vu Thuấn hoàn toàn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương. . .
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khiến Đan Đạo Hùng giảm bớt áp lực chính là, lão nữ vương tinh linh không bị Hắc Nguyệt Thần Vương giết chết, thuận lợi trở lại trong cung điện Cổ Ma. Bởi vì sự tồn tại của nàng, các Thần Tướng Cổ Duệ sẽ phải cẩn thận từng li từng tí, sẽ không dám điên cuồng tấn công.
Có trời mới biết lúc nào sẽ có mũi tên đoạt mệnh bắn lén, từ phía cung điện Cổ Ma lao tới?
- Vẫn nghĩ ra được, cho ta dưới đất ngây ngô một đoạn thời gian.
Bên kia, Vu Thuấn phụ thể ở trên người Vu Nhai không tiếp tục để ý tới biểu hiện của các Thần Tướng Bách tộc nữa. Nếu đã ra lệnh cho bọn họ, vậy phải hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Hiện tại mình chỉ cần mau chóng trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương là được. Không mong giết chết hắn, chỉ mong hắn ở dưới đất thêm một thời gian nữa. Đến lúc đó mình có thể xoay chuyển chiến cuộc. Về phần các Thần Tướng Bách tộc có thể chết hay không, điều này không nằm trong phạm vi suy tính của hắn.
Hắc, có cuộc chiến tranh nào lại không thể người chết được?
- Lạp Nhĩ Ba. . .
Ngay lập tức, từ phía sau truyền đến tiếng hô của các Thần Tướng Bách tộc. Lạp Nhĩ Ba, nếu như nhớ không lầm, hình như là Thần Tướng Phong Dực tộc của đế quốc Ma Pháp. Đó là một vị Thần Tướng có tốc độ rất nhanh. Đáng tiếc hắn đã vĩnh viễn nhắm mắt.
Ý thức nấp trong trong cơ thể Vu Nhai cũng chỉ có thể lặng lẽ đưa tiễn hắn, sau đó cố gắng học sự lạnh lùng của Vu Thuấn.
Ầm ầm ầm. . .
Ngọn núi phía trước dường như bị lực lượng nào đó nắm lấy, hoặc là nói dường như ở trong sóng biển, không ngừng cuộn trào, không ngừng phóng về một hướng nào đó. Đúng hơn, đó chính là nơi Hắc Nguyệt Thần Vương ngã xuống.
Chậm rãi, lấy chỗ của Hắc Nguyệt Thần Vương làm trung tâm, một ngọn núi trực tiếp kết thành. Dưới sự huy động không ngừng của Vu Thuấn, nó càng lúc càng cao lớn. Cảnh ảnh này, dường như là một thủ đoạt thật sự của thần. Vu Nhai nấp trong cơ thể, nhìn thấy cảnh tượng đó, dường như cảm ngộ được điều gì. Hắn không ngừng hấp thu và học tập cảm ngộ địa thế của Vu Thuấn. . .
Hiện tại xung quanh Thú Đằng Vương Thành chính là, khoảng 10 Thần Tướng Bách tộc liều chết ngăn cản Thanh Mộc Thần Vương. Lại có khoảng 10 Thần Tướng Bách tộc đánh với các Thần Tướng Cổ Duệ ở cùng một chỗ. Còn lại nữa, chính là Vu Thuấn và một ngọn núi không ngừng lớn thêm.
- Làm sao có thể như vậy được? Từ lúc nào, bên trong Bách Tộc xuất hiện cao thủ như vậy chứ? Đây là lực lượng gì vậy?
Ở trong một trấn nhỏ sát biên giới Bách Tộc Loạn Địa, Trương Tả, nguyên soái đông nam của đế quốc Huyền Binh đang dẫn theo các cao thủ đế quốc Huyền Binh ngang ngược chiếm lĩnh trấn nhỏ này. Tất cả nhìn chằm chằm vào những quang ảnh đang chiến đầu trên bầu trời phía xa.
Đối với cuộc chiến đấu cấp Thần Tướng, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Hiện tại, điều hắn để ý chính là hai thực lực Đại Thần Vương. Được rồi, thực lực Thần Vương ở thời điểm Côn vực cũng không phải là không có biết tới.
Hiện tại hắn để ý tới chính là, tiểu tử miệng còn hôi sữa gọi là đại đế Cổ Ma kia. Không ngờ hắn lại nắm giữ lực lượng kinh khủng như vậy? Rốt cuộc hắn thật sự chống đỡ được hai Đại Thần Vương kia sao? Rốt cuộc có đúng như hắn nói, đã sớm có sự chuẩn bị hay không?
Không. Đó là những câu hỏi hắn để ý tới trong 10 giây trước. Hiện tại điều Trương Tả để ý hơn chính là: ngọn núi đang không ngừng cao lên kia là thế nào? Phải là lực lượng thế nào mới có thể làm được tới như vậy?
Thật sự chỉ là Thần Vương sao? Chắc hẳn là Thần Vương tương đối lợi hại chứ? Không thể nào là Thần Hoàng, tuyệt đối không thể.
Trương Tả liên tục an ủi mình như vậy. Đúng vào lúc này, một nhân ảnh bỗng nhiên từ lối vào của trấn nhỏ đi tới, giống như đi vào chỗ không người, khiến hắn bị dọa giật mình. Phải biết rằng, hắn là đại nguyên soái chiến tuyến đông nam, xung quanh sao có thể không bố trí phòng vệ được?
Còn có mấy vị cao thủ cấp Thần Tướng. Hắc, bọn họ cũng phải sẵn sàng. Nếu như Vu Nhai qua cầu viện, bọn họ cũng sẽ xem xét tình huống mà ra tay.
/1991
|