Áp lực trên bầu trời càng lúc càng lớn. Ngay cả hắn cũng có cảm giác tim đập nhanh hơn. Hắn cũng không biết có thể cứu được Vu Nhai hay không.
- Ngay cả trận chiến với hai Đại Thần Vương này Vu Nhai còn có thể ngăn cản được. Nói không chừng thật sự có biện pháp?
Ánh mắt Độc Cô gia chủ chớp động. Nhưng thật ra hắn không có lòng tin. Nếu như hắn đổi vào vị trí của Vu Nhai, cũng không nắm chắc được bất kỳ điều gì. Bằng không Độc Cô gia cũng sẽ không điên cuồng tìm kiếm tồn tại tương tự với Lạc Thiên Thần Kiếm. Cũng chính là Thần Chi Nguyên Giới, Kinh Thiên Nhất Kiếm cho nhân loại bình thường áp lực quá lớn. Mấy nghìn năm trước, nếu không phải bởi vì dân Cổ Duệ khiến Tinh Linh Tộc và Bách tộc tiêu hao quá lớn, hơn nữa Kinh Thiên Nhất Kiếm đúng là có sự hạn chế, không thể lúc nào cũng chém ra được, lại thêm vị hoàng hậu kia, sợ rằng nhân loại bình thường cũng không có khả năng thành công. . .
- Chờ một chút, vị hoàng hậu đế quốc Ma Pháp đã cống nạp cho Thần Hoàng Cổ Duệ. . .
Cuối cùng Độc Cô gia chủ đã nghĩ tới. Ánh mắt hắn dường như xuyên qua không gian rơi vào trên người Thủy Tinh, trong mắt lộ vẻ chấn động. Tuy rằng hắn còn không biết Thủy Tinh bị vị hoàng hậu kia phụ thể, nhưng hắn biết mắt của Thủy Tinh giống với mắt của vị hoàng hậu kia:
- Ngay cả con mắt vĩ đại của hoàng hậu kia còn nắm giữ, thậm chí đi theo bên cạnh Vu Nhai, còn là nữ nhân gần đây của Vu Nhai. Ai, Vu Nhai thật sự cho người ta cảm giác như chúa cứu thế!
- Không được. Bất kể thế nào nhất định phải cứu Vu Nhai.
Độc Cô gia chủ hạ quyết tâm nói.
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, lại nhìn về phía bầu trời đầy mây. Dường như hắn muốn xuyên qua tầng mây dày đặc, muốn nhìn thấy bản chất của Kinh Thiên Nhất Kiếm. Đáng tiếc, hắn có thể cảm giác được, chỉ là một kiếm ý vô cùng cường đại, tràn ngập khả năng hủy thiên diệt địa, vẫn đang không ngừng trở nên kinh khủng hơn. Chẳng qua là Độc Cô gia chủ sợ nhưng không ngã lòng. Bởi vì Độc Cô Chiến Huyền hắn cũng không phải chưa từng cảm nhận qua thanh kiếm đồng cấp như vậy.
Chỉ có điều không ai huy động Lạc Thiên Thần Kiếm, sẽ không bạo phát. Tất nhiên nó sẽ không chỉ khủng khiếp như trước mắt mà thôi.
- Gia chủ.
Độc Cô Thanh Hải nhìn Độc Cô gia chủ tràn ngập chiến ý, khẽ gọi.
- Các ngươi yên tâm. Cho dù phải liều mạng ta cũng sẽ cứu Vu Nhai. Hiện tại tạm thời chờ một chút đã.
Độc Cô gia chủ thản nhiên nói. Câu nói hứa hẹn này khiến Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành thoáng yên tâm, nhìn nhau cười khổ. Hiện tại hai người thậm chí còn không bằng một tiểu binh.
- Các vị tiền bối, các vị nghĩ mọi biện pháp giết chết Hắc Nguyệt Thần Vương. Tiền bối Vu Thuấn, chúng ta đi giải quyết hết năm Thần Tướng Cổ Duệ còn lại.
Vu Nhai nhìn hoàng hậu phụ thể ở trên người Thủy Tinh, mang theo thân thể Thủy Tinh rời khỏi chiến trường, sau đó, quay sang nhìn về phía các Thần Tướng Bách tộc và Vu Thuấn nói. Hiện tại Hắc Nguyệt Thần Vương không thể cử động. Cứ giao cho các Thần Tướng cấp là được. Tuy nói Hắc Nguyệt Thần Vương là phụ thân của Tiểu Mỹ, nhưng đây là chiến trường. Nếu không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Lại nói, hắn thông qua Tiểu Mỹ hiểu được, nàng cùng người phụ thân này căn bản không có bất kỳ cảm tình gì. Thuần túy chỉ giống như hắn và Độc Cô Chiến Phong, chỉ có huyết mạch tương liên.
Hơn nữa, hắn cũng không thể bởi vì Tiểu Mỹ, mà trơ mắt nhìn bạn đồng hành đi tìm cái chết?
Bản thân Vu Nhai, lại để Vu Thuấn phụ thể, chém giết các Thần Tướng Cổ Duệ còn sót lại.
Tuy rằng Vu Thuấn đã trở nên suy yếu, nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng đã từng là Thần Hoàng. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là Thần Tướng, bản thân hắn đã trải qua vạn trận chiến, lấy thuộc tính giết chóc của Cổ Ma tộc, ba Thần Tướng Cổ Duệ không có khả năng ngăn cản được hắn.
Huống chi, Vu Thuấn cho dù có suy yếu nữa cũng sẽ không rơi xuống dưới Thần Vương.
- Giết!
Đến lúc này các Thần Tướng Bách tộc đã không quá nhiều lo lắng nữa. Cuộc chiến đấu lúc đó chính là có thể giết một là một. Cuộc chiến đấu khi đạt tới tình trạng thảm khốc chính là binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn. Bọn họ không để ý tới sự sống chết. Áp lực phía trên càng ngày càng khủng bố, nhưng hiện tại không nói tới. Bọn họ cúi đầu thốt ra chữ Giết, điên cuồng lao về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Hiện tại Hắc Nguyệt Thần Vương chính là một bia ngắm, mặc cho bọn họ chém giết.
Cũng giống như Cổ Duệ Thần Hoàng mấy nghìn năm trước, sau khi bị định thân, Thần Hoàng cũng chỉ có thể mặc cho người khác chém giết.
Mấy nghìn năm hoàng hậu đã giao cho nhân loại bình thường thứ có thể giết chết Thần Hoàng. Hiện tại Bách tộc không có vật này. Bọn họ cùng lắm vẫn là dùng Thần Binh trong tay bọn họ không ngừng chém hắn mà thôi. Có thể giết chết được Hắc Nguyệt Thần Vương hay không vẫn rất khó nói.
Ai, dân Cổ Duệ đáng chết bao giờ cũng có thể sống lại. Về điểm ấy khiến người ta đặc biệt bất đắc dĩ.
A, không chỉ Thần Binh, còn có thuốc độc của Tư Mã Tường.
Nhưng Tư Mã Tường vừa rồi chưa thật sự nghiên cứu qua về Thần Vương, đặc biệt là Thần Vương Cổ Duệ. Thuốc độc đó không biết có thể tạo ra được bao nhiêu hiệu quả.
- Hắc Nguyệt Thần Vương...
Bên kia, năm vị Thần Tướng Cổ Duệ còn lại điên cuồng hét lên. Bọn họ muốn tới cứu Hắc Nguyệt Thần Vương, nhưng bọn họ không chỉ phải đối mặt với Vu Thuấn thực lực khủng bố. Hắc Nguyệt Thần Vương còn bị mười mấy Thần Tướng bao vây tấn công. Bọn họ cứu thế nào? Căn bản là cứu không được.
- Làm sao bây giờ?
Một vị Thần Tướng Cổ Duệ nào đó hỏi.
- Trốn. Có thể trốn một người thì tốt một người. Rất nhanh Chân Thần, Kinh Thiên Nhất Kiếm sẽ rơi xuống. Bách tộc căn bản không thoát khỏi số phận bại vong.
Vị Thần Tướng Cổ Duệ thứ hai nói. Chữ trốn này đối với những kẻ tự xưng là thần như bọn họ mà nói chính là sự sỉ nhục. Nhưng bọn họ không thật sự là thần. Bọn họ cũng không muốn chết. Cuối cùng, bọn họ thống nhất, vẫn tách ra chạy về bốn phía, trước khi Vu Thuấn tới ngăn cản.
- Chết!
Vu Thuấn lại phụ thể ở trên người Vu Nhai, chạy thật nhanh đến trước mặt Tạp Ni Cổ Tư có bộ dạng to lớn nhất. Thí Thần Ma Nhận nặng nề chém xuống. Đầu rồng cực lớn trực tiếp bị chém rơi. Tạp Ni Cổ Tư trong lúc chạy trốn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Thí Thần Ma Nhận chuyển hoán lực lượng giết chóc của Vu Thuấn ra, cắt lực lượng cự long trên người Tạp Ni Cổ Tư thành mảnh nhỏ, hoàn toàn không cho hắn có không bất kỳ cơ hội sống lại nào.
Người đầu tiên, chết!
Giết xong, Vu Thuấn tiếp tục đuổi về phía vị Thần cấp Cổ Duệ thứ hai. Vẫn là một trảm, người thứ hai, chết. Hắn lại tiếp tục lao về phía người thứ ba...
Lúc này ba gã Thần Tướng Cổ Duệ còn lại đã trốn rất xa. Sợ rằng Vu Thuấn cùng lắm chỉ giết được một người trước mắt này mà thôi. Hai kẻ còn lại, không chừng có biện pháp.
Đáng tiếc một điều bất ngờ đã phát sinh. Vu Thuấn thậm chí không thành công giết chết cả tên ở ngay trước mắt này.
- Ngay cả trận chiến với hai Đại Thần Vương này Vu Nhai còn có thể ngăn cản được. Nói không chừng thật sự có biện pháp?
Ánh mắt Độc Cô gia chủ chớp động. Nhưng thật ra hắn không có lòng tin. Nếu như hắn đổi vào vị trí của Vu Nhai, cũng không nắm chắc được bất kỳ điều gì. Bằng không Độc Cô gia cũng sẽ không điên cuồng tìm kiếm tồn tại tương tự với Lạc Thiên Thần Kiếm. Cũng chính là Thần Chi Nguyên Giới, Kinh Thiên Nhất Kiếm cho nhân loại bình thường áp lực quá lớn. Mấy nghìn năm trước, nếu không phải bởi vì dân Cổ Duệ khiến Tinh Linh Tộc và Bách tộc tiêu hao quá lớn, hơn nữa Kinh Thiên Nhất Kiếm đúng là có sự hạn chế, không thể lúc nào cũng chém ra được, lại thêm vị hoàng hậu kia, sợ rằng nhân loại bình thường cũng không có khả năng thành công. . .
- Chờ một chút, vị hoàng hậu đế quốc Ma Pháp đã cống nạp cho Thần Hoàng Cổ Duệ. . .
Cuối cùng Độc Cô gia chủ đã nghĩ tới. Ánh mắt hắn dường như xuyên qua không gian rơi vào trên người Thủy Tinh, trong mắt lộ vẻ chấn động. Tuy rằng hắn còn không biết Thủy Tinh bị vị hoàng hậu kia phụ thể, nhưng hắn biết mắt của Thủy Tinh giống với mắt của vị hoàng hậu kia:
- Ngay cả con mắt vĩ đại của hoàng hậu kia còn nắm giữ, thậm chí đi theo bên cạnh Vu Nhai, còn là nữ nhân gần đây của Vu Nhai. Ai, Vu Nhai thật sự cho người ta cảm giác như chúa cứu thế!
- Không được. Bất kể thế nào nhất định phải cứu Vu Nhai.
Độc Cô gia chủ hạ quyết tâm nói.
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, lại nhìn về phía bầu trời đầy mây. Dường như hắn muốn xuyên qua tầng mây dày đặc, muốn nhìn thấy bản chất của Kinh Thiên Nhất Kiếm. Đáng tiếc, hắn có thể cảm giác được, chỉ là một kiếm ý vô cùng cường đại, tràn ngập khả năng hủy thiên diệt địa, vẫn đang không ngừng trở nên kinh khủng hơn. Chẳng qua là Độc Cô gia chủ sợ nhưng không ngã lòng. Bởi vì Độc Cô Chiến Huyền hắn cũng không phải chưa từng cảm nhận qua thanh kiếm đồng cấp như vậy.
Chỉ có điều không ai huy động Lạc Thiên Thần Kiếm, sẽ không bạo phát. Tất nhiên nó sẽ không chỉ khủng khiếp như trước mắt mà thôi.
- Gia chủ.
Độc Cô Thanh Hải nhìn Độc Cô gia chủ tràn ngập chiến ý, khẽ gọi.
- Các ngươi yên tâm. Cho dù phải liều mạng ta cũng sẽ cứu Vu Nhai. Hiện tại tạm thời chờ một chút đã.
Độc Cô gia chủ thản nhiên nói. Câu nói hứa hẹn này khiến Độc Cô Thanh Hải và lão đầu Mê Thành thoáng yên tâm, nhìn nhau cười khổ. Hiện tại hai người thậm chí còn không bằng một tiểu binh.
- Các vị tiền bối, các vị nghĩ mọi biện pháp giết chết Hắc Nguyệt Thần Vương. Tiền bối Vu Thuấn, chúng ta đi giải quyết hết năm Thần Tướng Cổ Duệ còn lại.
Vu Nhai nhìn hoàng hậu phụ thể ở trên người Thủy Tinh, mang theo thân thể Thủy Tinh rời khỏi chiến trường, sau đó, quay sang nhìn về phía các Thần Tướng Bách tộc và Vu Thuấn nói. Hiện tại Hắc Nguyệt Thần Vương không thể cử động. Cứ giao cho các Thần Tướng cấp là được. Tuy nói Hắc Nguyệt Thần Vương là phụ thân của Tiểu Mỹ, nhưng đây là chiến trường. Nếu không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Lại nói, hắn thông qua Tiểu Mỹ hiểu được, nàng cùng người phụ thân này căn bản không có bất kỳ cảm tình gì. Thuần túy chỉ giống như hắn và Độc Cô Chiến Phong, chỉ có huyết mạch tương liên.
Hơn nữa, hắn cũng không thể bởi vì Tiểu Mỹ, mà trơ mắt nhìn bạn đồng hành đi tìm cái chết?
Bản thân Vu Nhai, lại để Vu Thuấn phụ thể, chém giết các Thần Tướng Cổ Duệ còn sót lại.
Tuy rằng Vu Thuấn đã trở nên suy yếu, nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng đã từng là Thần Hoàng. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là Thần Tướng, bản thân hắn đã trải qua vạn trận chiến, lấy thuộc tính giết chóc của Cổ Ma tộc, ba Thần Tướng Cổ Duệ không có khả năng ngăn cản được hắn.
Huống chi, Vu Thuấn cho dù có suy yếu nữa cũng sẽ không rơi xuống dưới Thần Vương.
- Giết!
Đến lúc này các Thần Tướng Bách tộc đã không quá nhiều lo lắng nữa. Cuộc chiến đấu lúc đó chính là có thể giết một là một. Cuộc chiến đấu khi đạt tới tình trạng thảm khốc chính là binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn. Bọn họ không để ý tới sự sống chết. Áp lực phía trên càng ngày càng khủng bố, nhưng hiện tại không nói tới. Bọn họ cúi đầu thốt ra chữ Giết, điên cuồng lao về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Hiện tại Hắc Nguyệt Thần Vương chính là một bia ngắm, mặc cho bọn họ chém giết.
Cũng giống như Cổ Duệ Thần Hoàng mấy nghìn năm trước, sau khi bị định thân, Thần Hoàng cũng chỉ có thể mặc cho người khác chém giết.
Mấy nghìn năm hoàng hậu đã giao cho nhân loại bình thường thứ có thể giết chết Thần Hoàng. Hiện tại Bách tộc không có vật này. Bọn họ cùng lắm vẫn là dùng Thần Binh trong tay bọn họ không ngừng chém hắn mà thôi. Có thể giết chết được Hắc Nguyệt Thần Vương hay không vẫn rất khó nói.
Ai, dân Cổ Duệ đáng chết bao giờ cũng có thể sống lại. Về điểm ấy khiến người ta đặc biệt bất đắc dĩ.
A, không chỉ Thần Binh, còn có thuốc độc của Tư Mã Tường.
Nhưng Tư Mã Tường vừa rồi chưa thật sự nghiên cứu qua về Thần Vương, đặc biệt là Thần Vương Cổ Duệ. Thuốc độc đó không biết có thể tạo ra được bao nhiêu hiệu quả.
- Hắc Nguyệt Thần Vương...
Bên kia, năm vị Thần Tướng Cổ Duệ còn lại điên cuồng hét lên. Bọn họ muốn tới cứu Hắc Nguyệt Thần Vương, nhưng bọn họ không chỉ phải đối mặt với Vu Thuấn thực lực khủng bố. Hắc Nguyệt Thần Vương còn bị mười mấy Thần Tướng bao vây tấn công. Bọn họ cứu thế nào? Căn bản là cứu không được.
- Làm sao bây giờ?
Một vị Thần Tướng Cổ Duệ nào đó hỏi.
- Trốn. Có thể trốn một người thì tốt một người. Rất nhanh Chân Thần, Kinh Thiên Nhất Kiếm sẽ rơi xuống. Bách tộc căn bản không thoát khỏi số phận bại vong.
Vị Thần Tướng Cổ Duệ thứ hai nói. Chữ trốn này đối với những kẻ tự xưng là thần như bọn họ mà nói chính là sự sỉ nhục. Nhưng bọn họ không thật sự là thần. Bọn họ cũng không muốn chết. Cuối cùng, bọn họ thống nhất, vẫn tách ra chạy về bốn phía, trước khi Vu Thuấn tới ngăn cản.
- Chết!
Vu Thuấn lại phụ thể ở trên người Vu Nhai, chạy thật nhanh đến trước mặt Tạp Ni Cổ Tư có bộ dạng to lớn nhất. Thí Thần Ma Nhận nặng nề chém xuống. Đầu rồng cực lớn trực tiếp bị chém rơi. Tạp Ni Cổ Tư trong lúc chạy trốn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Thí Thần Ma Nhận chuyển hoán lực lượng giết chóc của Vu Thuấn ra, cắt lực lượng cự long trên người Tạp Ni Cổ Tư thành mảnh nhỏ, hoàn toàn không cho hắn có không bất kỳ cơ hội sống lại nào.
Người đầu tiên, chết!
Giết xong, Vu Thuấn tiếp tục đuổi về phía vị Thần cấp Cổ Duệ thứ hai. Vẫn là một trảm, người thứ hai, chết. Hắn lại tiếp tục lao về phía người thứ ba...
Lúc này ba gã Thần Tướng Cổ Duệ còn lại đã trốn rất xa. Sợ rằng Vu Thuấn cùng lắm chỉ giết được một người trước mắt này mà thôi. Hai kẻ còn lại, không chừng có biện pháp.
Đáng tiếc một điều bất ngờ đã phát sinh. Vu Thuấn thậm chí không thành công giết chết cả tên ở ngay trước mắt này.
/1991
|