Tuy rằng đạt được Thánh Binh Sư đỉnh phong, nhưng mặc dù huyền khí trong cơ thể so với Thánh Binh Sư bát đoạn đã có sự tăng trưởng rất lớn, thậm chí huyền khí cũng tinh thuần hơn so với trước rất nhiều, lại không phải là biến hóa về chất. Các Huyền Binh bản mạng vẫn như vậy. Chỉ là khiến bọn họ trưởng thành nhanh hơn một chút mà thôi. Về phần Lục Thiên Thần Ấn, bây giờ đã bị cứng rắn chỉnh đốn, kết hợp lại cùng một chỗ. Tuy nhiên, nhìn phía trên vẫn có thể thấy được các vết rạn nứt.
- Vẫn phải nhanh chóng đi về, sau đó mới nói sau.
Vu Nhai thầm nghĩ. Nhưng vào thời điểm hắn muốn rời đi, đột nhiên hắn lại ngây người. Phía trước sát ý ngang dọc, dường như nửa bước khó đi. Trời ạ, xung quanh đều là Lục Thiên Sát Trận. Hắn vội vàng nói:
- Vu Thuấn tiền bối, bây giờ chúng ta nên đi như thế nào?
Đúng rồi, vừa rồi, lúc tiến vào cũng là nhờ Vu Thuấn chỉ điểm. Bằng không hắn sẽ không dám nghênh ngang tiến vào sát trận như vậy.
- Kế tiếp, ta hi vọng ngươi có thể tự mình trở về đi.
Vu Thuấn trầm mặc một hồi lâu, lại đột nhiên nói.
- Đi trở về? Tự ta sao?
Vu Nhai ngẩn người một lát. Những thứ này là sát trận còn đáng sơ hơn vô số lần so với bên ngoài cung điện Cổ Ma, là bộ phận quan trọng nhất để tạo thành Lục Thiên Nguyên Giới. Mình làm sao trở về được? Muốn tự mình trở về lại cần phải mất bao nhiêu thời gian?
- Đúng vậy. Chính là đi trở về. Từ giờ trở đi, ta bắt đầu dạy ngươi về sát trận. Hơn nữa, yêu cầu của ta là ngươi phải học cấp tốc!
Vu Thuấn đột nhiên nói, giọng nói của hắn trở nên khàn khàn trầm thấp. Hắn vẫn đứng ở trong tiểu thế giới của Binh Linh Thí Thần Ma Nhận. Từ khi bắt đầu tránh Kinh Thiên Nhất Kiếm, hắn đã vào đây. Mãi đến vừa rồi, khi Vu Nhai tiến vào sát lục chi địa hắn mới mở miệng. Hiện tại tình hình của hắn hình như không tốt lắm.
- Nhưng ta. . .
- Ta biết, ngươi lo lắng cho các Thần Tướng Bách tộc và Thủy Tinh. Yên tâm đi, bọn họ đều là cường giả Thần cấp, trong chiếc nhẫn không gian có chứa vô số thức ăn, tạm thời không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, cho dù bọn họ từ phía dưới lòng đất đi ra, cảm giác được sát lục chi địa khủng khiếp, tuyệt đối sẽ không dám đi tới nửa bước. Mặc dù bọn họ thật sự muốn đi ra, cũng chỉ phái một hai người. Thủy Tinh chắc chắn sẽ không bị phái ra ngoài.
Vu Thuấn biết Vu Nhai là người trọng tình trọng nghĩa, bởi vậy lại tận tình khuyên bảo tiếp. Có vẻ như hắn cảm thấy vẫn không đủ, lại nói:
- Về phần phương diện tiền tuyến, họ Ngọc và họ Bạch kia là hai người có khả năng đặc biệt. Ta tin tưởng sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Không phải ngươi rất lo lắng vì hiện tại liên minh Bách Tộc trống rỗng sao? Ngươi cũng có thể nhân lúc này tu luyện thật tốt. Chí ít, cố gắng đạt được cấp bậc Chuẩn Thần Tướng, mới có khả năng ở đại lục này tranh đấu một chút. Đến lúc đó ngươi có phù văn trận và sát trận, Thần Vương bình thường cũng không giết chết ngươi được.
- Vậy ta cũng có thể chờ sau khi cứu đám người Thủy Tinh ra, rồi trở về!
Vu Nhai đương nhiên vẫn không yên lòng.
- A, không kịp. Ngươi đã tiến vào trong sát lục chi địa. Thật ra ngay cả ta cũng không có cách nào từ trong sát lục chi địa ra ngoài. Nói cách khác, ta cũng phải học tập. Tuy rằng trước đó ta trở thành ý thức của Lục Thiên Thần Ấn, nhưng chỉ là ý thức tạm thời. Lúc đó ta cũng không có cách nào tiến vào những sát lục chi địa này. Lĩnh ngộ của ta đối với những Lục Thiên Sát Trận này, không cường đại như trong tưởng tượng của ngươi.
- Nếu không chúng ta đi ra bên ngoài trước, sau đó sẽ bay đến trên bầu trời Thú Đằng Vương Thành?
Vu Nhai lại ngẩn người một lát, sau đó nói.
- Thật đáng tiếc, dựa vào kiến thức của ta về sát trận, đã không ra được nữa.
Vu Thuấn trầm mặc nói:
- Muốn đi về, cũng chỉ có thể từ nơi này đi tới. Ngươi không phải còn có Thần Nỏ Tinh Linh ở trong tay lão nữ vương tinh linh sao? Ngươi có thể cảm ứng được phương hướng.
- Tiền bối Vu Thuấn, ngài. . .
Vu Nhai thật sự hết chỗ nói nổi. Vu Thuấn rõ ràng quyết tâm muốn cho hắn học tập sát trận ngay bây giờ. Quả thực, Vu Thuấn có thể thật sự hoàn toàn không hiểu rõ đối với Lục Thiên Sát Trận. Nhưng hơn vạn năm qua như thế, thời gian hắn làm ý thức tạm thời của Lục Thiên Thần Ấn, mặc dù không thể vào trong những sát lục chi địa này cũng có thể có thể ở bên ngoài quan sát, cũng sẽ học tập được không ít. Dù sao thời gian cũng dài như vậy.
Lại nói, vừa rồi hắn có thể dẫn mình an toàn tiến đến, vì sao hiện tại không thể đi ra ngoài?
- Cho dù ra ngoài được thì có ích lợi gì? Bay từ bầu trời đến Thú Đằng Vương Thành sao? Trên không trung của Lục Thiên Sát Trận cũng có sát khí ngang dọc. Ngươi phải bay rất cao mới có thể tránh được những sát khí kia? Sau đó ngươi còn phải xuống. Mặc dù ngươi xác định được chính xác vị trí của Thú Đằng Vương Thành, có thể xác định được chính xác vị trí của đám người Thủy Tinh sao? Sau khi tìm được bọn họ, ngươi có thể dẫn bọn họ đi ra ngoài hay không?
Vu Thuấn lại nói. Đây tuyệt đối là lời nói thật. Nếu như không hiểu được Lục Thiên Sát Trận, Vu Nhai làm sao có thể đưa được đám người Thủy Tinh từ Thú Đằng Vương Thành ra ngoài?
Mang theo đám người Thủy Tinh bay lên trên không trung sao?
A, nếu như hiện tại hắn có thể bay lên, cũng không cần sau khi rời khỏi đây lại bay lên nữa. Hiện tại Vu Nhai ngẩng đầu thậm chí còn không nhìn thấy bầu trời. Có lẽ chỉ cần vừa bay lên, hắn sẽ bị sát khí kia cắt thành mảnh nhỏ.
- Học tập. Chỉ có sau khi ngươi học được Lục Thiên Sát Trận, mới có cơ hội đi cứu người. Không học được, ngươi chỉ có thể tiếp tục ở lại trong này.
Vu Thuấn lắc đầu nói:
- Học càng nhanh, đi ra lại càng nhanh hơn. Nếu không, có lẽ ngươi tìm được Thủy Tinh cũng chỉ hại nàng.
Vu Thuấn đã từng là đại đế Cổ Ma, lời nói ra tự có một lần uy nghiêm, nhưng lúc này giọng điệu lại có phần giống trưởng bố quan tâm tiểu bối.
Vu Nhai hoàn toàn không biết phải nói gì cho phải. Nếu thật sự phải ở chỗ này học tập Lục Thiên Sát Trận, vậy phải tốn bao nhiêu thời gian?
Tốt nhất là không cần quá cam tâm. Vu Nhai vẫn hỏi một chút xem Vu Thuấn có biện pháp nào khác không? Đúng vào lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên len lén truyền đến một câu nói, khiến Vu Nhai hoàn toàn ngây người, có cảm giác không biết phải làm sao. Hắn có chút sầu não, có chút mờ mịt. . .
Lời Thôn Thiên Kiếm Linh nói thật sự khiến Vu Nhai không biết phải làm sao. Thậm chí trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp nhận được.
- Sợ rằng mạng của Vu Thuấn không còn kéo dài được bao lâu nữa. . .
Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ nói mấy từ đó, sau đó lại ẩn vào Huyền Binh Điển. Vu Thuấn không ngờ. . . sắp chết? Không trách được giọng nói của hắn trở nên suy yếu như thế. Không trách được hắn lại có tâm tình quyết liệt muốn mình học tập sát trận ngay bây giờ. Không trách được trước đó thời điểm cùng Thanh Mộc Thần Vương chiến đấu lại kiên quyết như vậy.
- Vẫn phải nhanh chóng đi về, sau đó mới nói sau.
Vu Nhai thầm nghĩ. Nhưng vào thời điểm hắn muốn rời đi, đột nhiên hắn lại ngây người. Phía trước sát ý ngang dọc, dường như nửa bước khó đi. Trời ạ, xung quanh đều là Lục Thiên Sát Trận. Hắn vội vàng nói:
- Vu Thuấn tiền bối, bây giờ chúng ta nên đi như thế nào?
Đúng rồi, vừa rồi, lúc tiến vào cũng là nhờ Vu Thuấn chỉ điểm. Bằng không hắn sẽ không dám nghênh ngang tiến vào sát trận như vậy.
- Kế tiếp, ta hi vọng ngươi có thể tự mình trở về đi.
Vu Thuấn trầm mặc một hồi lâu, lại đột nhiên nói.
- Đi trở về? Tự ta sao?
Vu Nhai ngẩn người một lát. Những thứ này là sát trận còn đáng sơ hơn vô số lần so với bên ngoài cung điện Cổ Ma, là bộ phận quan trọng nhất để tạo thành Lục Thiên Nguyên Giới. Mình làm sao trở về được? Muốn tự mình trở về lại cần phải mất bao nhiêu thời gian?
- Đúng vậy. Chính là đi trở về. Từ giờ trở đi, ta bắt đầu dạy ngươi về sát trận. Hơn nữa, yêu cầu của ta là ngươi phải học cấp tốc!
Vu Thuấn đột nhiên nói, giọng nói của hắn trở nên khàn khàn trầm thấp. Hắn vẫn đứng ở trong tiểu thế giới của Binh Linh Thí Thần Ma Nhận. Từ khi bắt đầu tránh Kinh Thiên Nhất Kiếm, hắn đã vào đây. Mãi đến vừa rồi, khi Vu Nhai tiến vào sát lục chi địa hắn mới mở miệng. Hiện tại tình hình của hắn hình như không tốt lắm.
- Nhưng ta. . .
- Ta biết, ngươi lo lắng cho các Thần Tướng Bách tộc và Thủy Tinh. Yên tâm đi, bọn họ đều là cường giả Thần cấp, trong chiếc nhẫn không gian có chứa vô số thức ăn, tạm thời không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, cho dù bọn họ từ phía dưới lòng đất đi ra, cảm giác được sát lục chi địa khủng khiếp, tuyệt đối sẽ không dám đi tới nửa bước. Mặc dù bọn họ thật sự muốn đi ra, cũng chỉ phái một hai người. Thủy Tinh chắc chắn sẽ không bị phái ra ngoài.
Vu Thuấn biết Vu Nhai là người trọng tình trọng nghĩa, bởi vậy lại tận tình khuyên bảo tiếp. Có vẻ như hắn cảm thấy vẫn không đủ, lại nói:
- Về phần phương diện tiền tuyến, họ Ngọc và họ Bạch kia là hai người có khả năng đặc biệt. Ta tin tưởng sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Không phải ngươi rất lo lắng vì hiện tại liên minh Bách Tộc trống rỗng sao? Ngươi cũng có thể nhân lúc này tu luyện thật tốt. Chí ít, cố gắng đạt được cấp bậc Chuẩn Thần Tướng, mới có khả năng ở đại lục này tranh đấu một chút. Đến lúc đó ngươi có phù văn trận và sát trận, Thần Vương bình thường cũng không giết chết ngươi được.
- Vậy ta cũng có thể chờ sau khi cứu đám người Thủy Tinh ra, rồi trở về!
Vu Nhai đương nhiên vẫn không yên lòng.
- A, không kịp. Ngươi đã tiến vào trong sát lục chi địa. Thật ra ngay cả ta cũng không có cách nào từ trong sát lục chi địa ra ngoài. Nói cách khác, ta cũng phải học tập. Tuy rằng trước đó ta trở thành ý thức của Lục Thiên Thần Ấn, nhưng chỉ là ý thức tạm thời. Lúc đó ta cũng không có cách nào tiến vào những sát lục chi địa này. Lĩnh ngộ của ta đối với những Lục Thiên Sát Trận này, không cường đại như trong tưởng tượng của ngươi.
- Nếu không chúng ta đi ra bên ngoài trước, sau đó sẽ bay đến trên bầu trời Thú Đằng Vương Thành?
Vu Nhai lại ngẩn người một lát, sau đó nói.
- Thật đáng tiếc, dựa vào kiến thức của ta về sát trận, đã không ra được nữa.
Vu Thuấn trầm mặc nói:
- Muốn đi về, cũng chỉ có thể từ nơi này đi tới. Ngươi không phải còn có Thần Nỏ Tinh Linh ở trong tay lão nữ vương tinh linh sao? Ngươi có thể cảm ứng được phương hướng.
- Tiền bối Vu Thuấn, ngài. . .
Vu Nhai thật sự hết chỗ nói nổi. Vu Thuấn rõ ràng quyết tâm muốn cho hắn học tập sát trận ngay bây giờ. Quả thực, Vu Thuấn có thể thật sự hoàn toàn không hiểu rõ đối với Lục Thiên Sát Trận. Nhưng hơn vạn năm qua như thế, thời gian hắn làm ý thức tạm thời của Lục Thiên Thần Ấn, mặc dù không thể vào trong những sát lục chi địa này cũng có thể có thể ở bên ngoài quan sát, cũng sẽ học tập được không ít. Dù sao thời gian cũng dài như vậy.
Lại nói, vừa rồi hắn có thể dẫn mình an toàn tiến đến, vì sao hiện tại không thể đi ra ngoài?
- Cho dù ra ngoài được thì có ích lợi gì? Bay từ bầu trời đến Thú Đằng Vương Thành sao? Trên không trung của Lục Thiên Sát Trận cũng có sát khí ngang dọc. Ngươi phải bay rất cao mới có thể tránh được những sát khí kia? Sau đó ngươi còn phải xuống. Mặc dù ngươi xác định được chính xác vị trí của Thú Đằng Vương Thành, có thể xác định được chính xác vị trí của đám người Thủy Tinh sao? Sau khi tìm được bọn họ, ngươi có thể dẫn bọn họ đi ra ngoài hay không?
Vu Thuấn lại nói. Đây tuyệt đối là lời nói thật. Nếu như không hiểu được Lục Thiên Sát Trận, Vu Nhai làm sao có thể đưa được đám người Thủy Tinh từ Thú Đằng Vương Thành ra ngoài?
Mang theo đám người Thủy Tinh bay lên trên không trung sao?
A, nếu như hiện tại hắn có thể bay lên, cũng không cần sau khi rời khỏi đây lại bay lên nữa. Hiện tại Vu Nhai ngẩng đầu thậm chí còn không nhìn thấy bầu trời. Có lẽ chỉ cần vừa bay lên, hắn sẽ bị sát khí kia cắt thành mảnh nhỏ.
- Học tập. Chỉ có sau khi ngươi học được Lục Thiên Sát Trận, mới có cơ hội đi cứu người. Không học được, ngươi chỉ có thể tiếp tục ở lại trong này.
Vu Thuấn lắc đầu nói:
- Học càng nhanh, đi ra lại càng nhanh hơn. Nếu không, có lẽ ngươi tìm được Thủy Tinh cũng chỉ hại nàng.
Vu Thuấn đã từng là đại đế Cổ Ma, lời nói ra tự có một lần uy nghiêm, nhưng lúc này giọng điệu lại có phần giống trưởng bố quan tâm tiểu bối.
Vu Nhai hoàn toàn không biết phải nói gì cho phải. Nếu thật sự phải ở chỗ này học tập Lục Thiên Sát Trận, vậy phải tốn bao nhiêu thời gian?
Tốt nhất là không cần quá cam tâm. Vu Nhai vẫn hỏi một chút xem Vu Thuấn có biện pháp nào khác không? Đúng vào lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên len lén truyền đến một câu nói, khiến Vu Nhai hoàn toàn ngây người, có cảm giác không biết phải làm sao. Hắn có chút sầu não, có chút mờ mịt. . .
Lời Thôn Thiên Kiếm Linh nói thật sự khiến Vu Nhai không biết phải làm sao. Thậm chí trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp nhận được.
- Sợ rằng mạng của Vu Thuấn không còn kéo dài được bao lâu nữa. . .
Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ nói mấy từ đó, sau đó lại ẩn vào Huyền Binh Điển. Vu Thuấn không ngờ. . . sắp chết? Không trách được giọng nói của hắn trở nên suy yếu như thế. Không trách được hắn lại có tâm tình quyết liệt muốn mình học tập sát trận ngay bây giờ. Không trách được trước đó thời điểm cùng Thanh Mộc Thần Vương chiến đấu lại kiên quyết như vậy.
/1991
|