Lại nói, Vu Thuấn có kinh nghiệm tạm thời với Lục Thiên Ấn Linh, giai đoạn này cũng không quá khó.
Rất nhanh, Vu Nhai từ chỗ Huyền Binh Điển cảm giác được hai vị tiền bối đã chậm rãi dung hợp cùng Lục Thiên Ấn Linh, nhờ lực lượng Huyền Binh Điển tẩm bổ giao hòa, không chịu một chút thống khổ nào, tàn hồn cũng chậm rãi chuyển hóa thành đặc tính Binh Linh.
Đương nhiên, bọn họ vẫn còn có chút suy yếu, cần phải từ từ tẩm bổ. Cũng bởi vì Lục Thiên Thần Ấn thật sự quá nát.
- Được rồi. Hai vị tiền bối sẽ không biến mất nữa.
Sau khi làm hết tất cả những chuyện này, Vu Nhai nhìn Thủy Tinh và các Binh Linh cười nói.
- Quá tốt.
Mỗi người đều nắm chặt nắm đấm. Đó là giọng nói chân thật nhất khiến hai người cô độc cảm thấy ấm áp.
Đúng vào lúc này, Vu Nhai lại có chút không yên tâm hỏi:
- Đúng rồi, Thôn Thiên Kiếm Linh, tại sao phải để hai vị tiền bối đồng thời trở thành Binh Linh của một Thần Binh. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ chứ? Ta vốn có thể lại rèn ra một thánh binh khác.
- Thánh binh quá yếu, nhưng không xứng đáng với thân phận của bọn họ. Lại nói, ngươi còn chưa phát giác ra bọn họ rất xứng đôi sao?
Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên lớn tiếng nói. Nàng vẫn nở nụ cười, một nụ cười đầy quyến rũ, một nụ cười khuynh thành. Trong lúc nhất thời Vu Nhai cũng nhìn tới ngây người. Nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được ý tứ trong lời nói của nàng. Hắn không nhịn được phá lên cười.
Hình như đúng là như vậy.
Các Binh Linh cũng cười ha ha. Mỗi người đều nháy mắt ra hiệu.
Vu Thuấn và hoàng hậu thoáng ngẩn người. Trong nháy mắt linh thể cũng có chút vặn vẹo. Nhưng Vu Thuấn rất nhanh đã nghiêm mặt, bộ dạng ta đây là quân tử, sẽ không nghĩ quá nhiều như vậy. Hoàng hậu cuối cùng thoáng liếc mắt nhìn Vu Thuấn, mang theo chút xấu hổ. Có thể nàng nghĩ đến bàn tay ấm áp của Vu Thuấn lúc trước, khi hắn chuyển linh hồn lực cho nàng. Cũng có thể từ trước đến nay nàng cũng không biết yêu là gì.
Từ trước đến nay nàng cũng không từng lĩnh hội cảm giác luyến ái, chưa từng có kinh nghiệm bị người ta nói đùa như vậy...
Bởi vì từ trước đến nay nàng đều bị xem là vật hy sinh để giao dịch vật.
Mọi người không tiếp tục trêu hai vị tiền bối nữa. Dù sao hai vị tiền bối cũng cần có thời gian để dần dần thích ứng một chút. Vu Nhai thu hồi các Binh Linh, thu hồi Huyền Binh Điển. Ở bên trong sát trận chỉ còn lại có Vu Nhai, Thủy Tinh và Tiểu Hắc...
- Đi thôi, chúng ta nhanh đi ra ngoài!
Vu Nhai quay lại nhìn Thủy Tinh và Tiểu Hắc nói. Nói xong, hắn lại nói với Vu Thuấn và hoàng hậu ở bên trong Huyền Binh Điển:
- Các tiền bối yên tâm. Ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nguyện vọng của các tiền bối. Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho các tiền bối phải thất vọng!
Không chỉ là nguyện vọng của hai người bọn họ, còn có nguyện vọng của các Binh Linh khác, Vu Nhai đều sẽ cố gắng giúp bọn họ thực hiện. Giống như Khắc Liệt Luân Tư ngoại trừ nguyện vọng báo thù ra, còn phải tìm được hậu nhân huyết mạch của hắn. Chuyện này chỉ cần thế cục an định lại, Vu Nhai khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đi hoàn thành. Hiện tại hắn đã có lực lượng có thể giúp một vài Binh Linh giải mối khúc mắc trong lòng.
- Thôn Thiên Kiếm Linh, cám ơn nàng.
Cuối cùng, Vu Nhai và Thủy Tinh bước lên còn đường ra khỏi sát trận. Đường ra chính là con đường Vu Nhai đã đi qua. Bởi vì trước đó, hắn đã phá qua trận một lần, quay lại một lần nữa tất nhiên sẽ đơn giản hơn nhiều. Quen việc dễ làm. Hơn nữa, còn có thể làm đơn giản hơn chính là để Tiểu Hắc trực tiếp sử dụng năng lực xuyên qua không gian mà đi. Ngay cả thủ ấn giải trừ sát trận cũng không cần dùng tới. Quả nhiên, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Lấy tốc độ này, thời gian một lần lễ bái là đủ.
Trên đường, Vu Nhai không nhịn được quay sang nói lời cảm ơn với Thôn Thiên Kiếm Linh. Chính là nàng đã nhắc nhở Vu Nhai giữ hai người Vu Thuấn và hoàng hậu lại.
- Ta.. ta chỉ không muốn nhìn thấy bọn họ bi thương rời đi mà thôi. Ta cũng muốn Huyền Binh Điển có thể náo nhiệt thêm một chút.
Rất ít khi nhìn thấy Vu Nhai nghiêm túc như thế nói chuyện với nàng, trong lúc nhất thời Thôn Thiên Kiếm Linh lại có chút không thích ứng, có chút nói lắp.
- Tuy rằng muốn cám ơn nàng, nhưng vì sao nàng không nói sớm một chút? Nếu sớm để tiền bối Vu Thuấn trở thành ấn linh Lục Thiên Thần Ấn, không phải ta cũng có thể sớm nhận được truyền thừa của sát trận Lục Thiên Thần Ấn sao?
Sau khi Vu Nhai vừa cảm ơn xong, liền đổi thành bộ dạng không mấy sảng khoái, oán trách Thôn Thiên Kiếm Linh. Quả thực, nếu nửa năm trước để cho Vu Thuấn trở thành Binh Linh của Lục Thiên Thần Ấn, nói không chừng hắn đã sớm nhìn thấy đám người Thủy Tinh, cũng sẽ không có cảnh tượng bi thương và khẩn trương như vừa rồi.
- Ách...
Thôn Thiên Kiếm Linh thấy Vu Nhai đổi mặt nhanh như vậy thực sự có kịp thích ứng, sau đó cũng có chút tức giận quát:
- Nếu sớm bảo Vu Thuấn tiến vào, liệu hắn có đồng ý tiến vào hay không? Cũng bởi vì có hoàng hậu làm bạn, hắn mới cảm thấy có động lực. Ngươi cho rằng toàn bộ là bởi vì cái ngươi gọi là luyện kim thuật sao? Còn nữa. Khi đó ta còn đang cắn nuốt Lục Thiên Thần Kiếm, nào có thời gian nghĩ nhiều như vậy? Thời điểm đó Huyền Binh Điển có thể thuận lợi và an toàn khiến Vu Thuấn và hoàng hậu tiến vào Lục Thiên Thần Ấn hay không cũng khó nói. Đừng quên. Nửa năm qua ngươi đã học thêm được bao nhiêu góc phù văn? Còn nữa… còn nữa. Ngươi cho rằng Lục Thiên Thần Ấn có ấn linh, ngươi có thể trực tiếp nhận được truyền thừa sát trận sao? Ngươi không cần học lại có thể biết sao? Hừ, phù văn của Huyền Binh Điển, ngươi không cần học có thể biết sao? Lục Thiên Thần Ấn lại là vật dẫn Thần Chi Nguyên Giới. Đừng nghĩ tới chuyện ngồi chờ sung rụng!
Thôn Thiên Kiếm Linh thật sự nổi giận, bộ dạng như lão bà hung dữ đang giáo huấn lão công yếu đuối.
Có thể bởi vì Vu Nhai chuyển thái độ quá nhanh. Ban đầu hắn nói cảm ơn, mình còn có chút bối rối, không biết làm sao. Nhưng thoáng cái, hắn lại oán giận mình. Đương nhiên mình phải khó chịu.
Lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh giống như một cô vợ nhỏ bị ủy khuất.
Vu Nhai ngẩn người một lát. Hắn bị Kiếm Linh nói tới mức á khẩu không trả lời được. Có vẻ như chuyện thật sự là như vậy. Đặc biệt là về phương diện truyền thừa sát trận. Sợ rằng sẽ thật sự không tốt đẹp giống như bản thân mình đã nghĩ, không thể một lần là xong.
Cuối cùng hắn chỉ có thể ngượng ngùng không biết nói cái gì cho phải. Chỉ có điều rất nhanh Vu Nhai lại ý thức được một vấn đề:
- Ta sai rồi. Tuy nhiên vẫn phải cám ơn nàng. Là nàng làm chứng cho ta. Dưới tình huống nàng không biết có loại luyện kim thuật này, còn giúp ta chứng minh loại luyện kim thuật này thực sự tồn tại, khiến tiền bối Vu Thuấn càng tin tưởng hơn. Cám ơn lời nói dối có thiện ý của nàng. Cám ơn nàng tin tưởng lời ta nói là sự thật.
- Ai nói ta không biết loại luyện kim thuật này tồn tại?
Thôn Thiên Kiếm Linh trừng mắt lên nói.
Rất nhanh, Vu Nhai từ chỗ Huyền Binh Điển cảm giác được hai vị tiền bối đã chậm rãi dung hợp cùng Lục Thiên Ấn Linh, nhờ lực lượng Huyền Binh Điển tẩm bổ giao hòa, không chịu một chút thống khổ nào, tàn hồn cũng chậm rãi chuyển hóa thành đặc tính Binh Linh.
Đương nhiên, bọn họ vẫn còn có chút suy yếu, cần phải từ từ tẩm bổ. Cũng bởi vì Lục Thiên Thần Ấn thật sự quá nát.
- Được rồi. Hai vị tiền bối sẽ không biến mất nữa.
Sau khi làm hết tất cả những chuyện này, Vu Nhai nhìn Thủy Tinh và các Binh Linh cười nói.
- Quá tốt.
Mỗi người đều nắm chặt nắm đấm. Đó là giọng nói chân thật nhất khiến hai người cô độc cảm thấy ấm áp.
Đúng vào lúc này, Vu Nhai lại có chút không yên tâm hỏi:
- Đúng rồi, Thôn Thiên Kiếm Linh, tại sao phải để hai vị tiền bối đồng thời trở thành Binh Linh của một Thần Binh. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ chứ? Ta vốn có thể lại rèn ra một thánh binh khác.
- Thánh binh quá yếu, nhưng không xứng đáng với thân phận của bọn họ. Lại nói, ngươi còn chưa phát giác ra bọn họ rất xứng đôi sao?
Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên lớn tiếng nói. Nàng vẫn nở nụ cười, một nụ cười đầy quyến rũ, một nụ cười khuynh thành. Trong lúc nhất thời Vu Nhai cũng nhìn tới ngây người. Nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được ý tứ trong lời nói của nàng. Hắn không nhịn được phá lên cười.
Hình như đúng là như vậy.
Các Binh Linh cũng cười ha ha. Mỗi người đều nháy mắt ra hiệu.
Vu Thuấn và hoàng hậu thoáng ngẩn người. Trong nháy mắt linh thể cũng có chút vặn vẹo. Nhưng Vu Thuấn rất nhanh đã nghiêm mặt, bộ dạng ta đây là quân tử, sẽ không nghĩ quá nhiều như vậy. Hoàng hậu cuối cùng thoáng liếc mắt nhìn Vu Thuấn, mang theo chút xấu hổ. Có thể nàng nghĩ đến bàn tay ấm áp của Vu Thuấn lúc trước, khi hắn chuyển linh hồn lực cho nàng. Cũng có thể từ trước đến nay nàng cũng không biết yêu là gì.
Từ trước đến nay nàng cũng không từng lĩnh hội cảm giác luyến ái, chưa từng có kinh nghiệm bị người ta nói đùa như vậy...
Bởi vì từ trước đến nay nàng đều bị xem là vật hy sinh để giao dịch vật.
Mọi người không tiếp tục trêu hai vị tiền bối nữa. Dù sao hai vị tiền bối cũng cần có thời gian để dần dần thích ứng một chút. Vu Nhai thu hồi các Binh Linh, thu hồi Huyền Binh Điển. Ở bên trong sát trận chỉ còn lại có Vu Nhai, Thủy Tinh và Tiểu Hắc...
- Đi thôi, chúng ta nhanh đi ra ngoài!
Vu Nhai quay lại nhìn Thủy Tinh và Tiểu Hắc nói. Nói xong, hắn lại nói với Vu Thuấn và hoàng hậu ở bên trong Huyền Binh Điển:
- Các tiền bối yên tâm. Ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nguyện vọng của các tiền bối. Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho các tiền bối phải thất vọng!
Không chỉ là nguyện vọng của hai người bọn họ, còn có nguyện vọng của các Binh Linh khác, Vu Nhai đều sẽ cố gắng giúp bọn họ thực hiện. Giống như Khắc Liệt Luân Tư ngoại trừ nguyện vọng báo thù ra, còn phải tìm được hậu nhân huyết mạch của hắn. Chuyện này chỉ cần thế cục an định lại, Vu Nhai khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đi hoàn thành. Hiện tại hắn đã có lực lượng có thể giúp một vài Binh Linh giải mối khúc mắc trong lòng.
- Thôn Thiên Kiếm Linh, cám ơn nàng.
Cuối cùng, Vu Nhai và Thủy Tinh bước lên còn đường ra khỏi sát trận. Đường ra chính là con đường Vu Nhai đã đi qua. Bởi vì trước đó, hắn đã phá qua trận một lần, quay lại một lần nữa tất nhiên sẽ đơn giản hơn nhiều. Quen việc dễ làm. Hơn nữa, còn có thể làm đơn giản hơn chính là để Tiểu Hắc trực tiếp sử dụng năng lực xuyên qua không gian mà đi. Ngay cả thủ ấn giải trừ sát trận cũng không cần dùng tới. Quả nhiên, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Lấy tốc độ này, thời gian một lần lễ bái là đủ.
Trên đường, Vu Nhai không nhịn được quay sang nói lời cảm ơn với Thôn Thiên Kiếm Linh. Chính là nàng đã nhắc nhở Vu Nhai giữ hai người Vu Thuấn và hoàng hậu lại.
- Ta.. ta chỉ không muốn nhìn thấy bọn họ bi thương rời đi mà thôi. Ta cũng muốn Huyền Binh Điển có thể náo nhiệt thêm một chút.
Rất ít khi nhìn thấy Vu Nhai nghiêm túc như thế nói chuyện với nàng, trong lúc nhất thời Thôn Thiên Kiếm Linh lại có chút không thích ứng, có chút nói lắp.
- Tuy rằng muốn cám ơn nàng, nhưng vì sao nàng không nói sớm một chút? Nếu sớm để tiền bối Vu Thuấn trở thành ấn linh Lục Thiên Thần Ấn, không phải ta cũng có thể sớm nhận được truyền thừa của sát trận Lục Thiên Thần Ấn sao?
Sau khi Vu Nhai vừa cảm ơn xong, liền đổi thành bộ dạng không mấy sảng khoái, oán trách Thôn Thiên Kiếm Linh. Quả thực, nếu nửa năm trước để cho Vu Thuấn trở thành Binh Linh của Lục Thiên Thần Ấn, nói không chừng hắn đã sớm nhìn thấy đám người Thủy Tinh, cũng sẽ không có cảnh tượng bi thương và khẩn trương như vừa rồi.
- Ách...
Thôn Thiên Kiếm Linh thấy Vu Nhai đổi mặt nhanh như vậy thực sự có kịp thích ứng, sau đó cũng có chút tức giận quát:
- Nếu sớm bảo Vu Thuấn tiến vào, liệu hắn có đồng ý tiến vào hay không? Cũng bởi vì có hoàng hậu làm bạn, hắn mới cảm thấy có động lực. Ngươi cho rằng toàn bộ là bởi vì cái ngươi gọi là luyện kim thuật sao? Còn nữa. Khi đó ta còn đang cắn nuốt Lục Thiên Thần Kiếm, nào có thời gian nghĩ nhiều như vậy? Thời điểm đó Huyền Binh Điển có thể thuận lợi và an toàn khiến Vu Thuấn và hoàng hậu tiến vào Lục Thiên Thần Ấn hay không cũng khó nói. Đừng quên. Nửa năm qua ngươi đã học thêm được bao nhiêu góc phù văn? Còn nữa… còn nữa. Ngươi cho rằng Lục Thiên Thần Ấn có ấn linh, ngươi có thể trực tiếp nhận được truyền thừa sát trận sao? Ngươi không cần học lại có thể biết sao? Hừ, phù văn của Huyền Binh Điển, ngươi không cần học có thể biết sao? Lục Thiên Thần Ấn lại là vật dẫn Thần Chi Nguyên Giới. Đừng nghĩ tới chuyện ngồi chờ sung rụng!
Thôn Thiên Kiếm Linh thật sự nổi giận, bộ dạng như lão bà hung dữ đang giáo huấn lão công yếu đuối.
Có thể bởi vì Vu Nhai chuyển thái độ quá nhanh. Ban đầu hắn nói cảm ơn, mình còn có chút bối rối, không biết làm sao. Nhưng thoáng cái, hắn lại oán giận mình. Đương nhiên mình phải khó chịu.
Lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh giống như một cô vợ nhỏ bị ủy khuất.
Vu Nhai ngẩn người một lát. Hắn bị Kiếm Linh nói tới mức á khẩu không trả lời được. Có vẻ như chuyện thật sự là như vậy. Đặc biệt là về phương diện truyền thừa sát trận. Sợ rằng sẽ thật sự không tốt đẹp giống như bản thân mình đã nghĩ, không thể một lần là xong.
Cuối cùng hắn chỉ có thể ngượng ngùng không biết nói cái gì cho phải. Chỉ có điều rất nhanh Vu Nhai lại ý thức được một vấn đề:
- Ta sai rồi. Tuy nhiên vẫn phải cám ơn nàng. Là nàng làm chứng cho ta. Dưới tình huống nàng không biết có loại luyện kim thuật này, còn giúp ta chứng minh loại luyện kim thuật này thực sự tồn tại, khiến tiền bối Vu Thuấn càng tin tưởng hơn. Cám ơn lời nói dối có thiện ý của nàng. Cám ơn nàng tin tưởng lời ta nói là sự thật.
- Ai nói ta không biết loại luyện kim thuật này tồn tại?
Thôn Thiên Kiếm Linh trừng mắt lên nói.
/1991
|