Vừa rồi nàng chỉ muốn phát tiết sự khó chịu trong lòng mới để cho thủ hạ ném một ma pháp ra. Nàng muốn nghe thấy tiếng kêu trời trách đất từ phía dưới. Khi đó có khả năng nàng sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng ai biết sự phát tiết của nàng lại bị người ta phá hỏng. Đây quả thực chính là không để nàng vào mắt. Không, dù sao nàng đang khó chịu, nàng cần phát tiết.
- Đúng!
Sắc mặt Tô Lôi có chút khó coi, nhưng không phủ nhận.
- Ngươi biết ta là ai không?
Nữ tử kia lãnh đạm nói.
- Không biết. Nhưng ta cảm thấy không thể để cho ngài tổn thương người vô tội.
Tô Lôi biết thân phận của đối phương khẳng định rất khủng khiếp, nhưng nàng không thể không trả lời. Nàng chỉ có thể uyển chuyển nói ra. Mấy năm này, nàng theo sư phụ điên đi ra bên ngoài, nàng hiểu được rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế, cũng không dám tùy ý chống đối. Nhưng Tô Lôi không biết, những lời nói này của nàng đối với nữ tử cao ngạo lại có tâm tình không tốt, đặc biệt khó chịu. Chỉ nghe nàng ta cười lạnh nói:
- Ngươi đang giáo huấn ta sao?
- Không dám. Mong ngài không lấy làm phiền lòng, bỏ qua cho những người cùng khổ như chúng ta.
Tô Lôi lại lần nữa cúi người nói.
- Người cùng khổ? Ta thấy bộ dạng bọn họ hình như rất vui vẻ!
Nữ tử kia nở nụ cười lạnh, quét mắt nhìn đám dân nghèo phía dưới đang câm như hến, lại nói:
- Hiện tại tâm tình ta thật sự không tốt. Chỉ có điều nếu ngươi vẫn tính là thức thời, vậy ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi cũng là ma pháp sư hệ băng, vậy ngươi đánh ra rắn băng vừa rồi, ném vào trong đám người kia. Bất kỳ vụn băng nào cũng không thể rơi ra ngoài quảng trường nhỏ. Sau đó, ta sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Dường như tìm được trò chơi mới, sương lạnh trên mặt nữ tử cuối cùng tan ra một ít. Sau đó nàng ta lại cười mà như không cười, nhìn Tô Lôi. Đám người ở phía sau lưng nàng cũng mỉm cười. Hóa ra phía sau nàng, ngoại trừ mấy người là thân binh của nàng ra, phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi. Xem ra thân phận bọn họ đều rất không tầm thường. Chắc hẳn đều là con cháu quyền quý muốn leo cao.
- Cái này. . .
Tô Lôi nhìn về phía quảng trường nhỏ. Hiện tại trên quảng trường nhỏ rất đông người. Bởi vì quảng trường này thật sự quá nhỏ. Không ngờ nữ nhân này quy định nàng không thể để cho bất kỳ vụn băng nào rơi khỏi quảng trường nhỏ. Vậy muốn không người nào bị thương, hầu như là không thể.
Sợ rằng rắn băng như vậy rơi xuống, sẽ chết mất rất nhiều người.
- Còn không mau ra tay. Quận chúa chúng ta không có thời gian để lãng phí ở đây đâu. Nếu như ngươi không nghe theo quận chúa, vậy ta cũng có thể làm hộ. Nhưng rắn băng của ta sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Một nam tử phía sau nữ tử kia quát lớn. Ánh mắt hắn nhìn Tô Lôi có chút lộ liễu.
Thật không nghĩ tới trong xóm nghèo như vậy lại giấu một cực phẩm. Nếu như không phải có quận chúa ở đây, dù thế nào cũng phải bắt nữ nhân này về đùa bỡn vài ngày. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không dám có bất kỳ biểu hiện nào quá kích động.
- Nếu như cảm thấy quá khó khăn, thật ra ta có thể cho ngươi thêm mấy lựa chọn khác. Ừ, ba đi. Thứ nhất, chính ngươi ném ra rắn băng tương tự như vừa nãy. Thứ hai, ta bảo Phổ Đốn ném ra rắn băng lớn hơn. Thứ ba, chính ngươi tạo ra dao băng, cắt mười miếng thịt từ trên người ngươi ra. Mỗi miếng thịt phải hai cân.
Hình như nữ tử kia càng ngày càng cảm thấy thú vị, tâm tình có vẻ như càng tốt hơn.
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo. Cắt ở trên người ra mười miếng thịt, mỗi miếng hai cân thịt. Vậy sẽ biến thành thế nào? Nữ nhân này bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhưng không ngờ lòng dạ nàng lại ác độc như vậy. Quả thực còn đáng sợ hơn cả rắn rết. Hơn nữa nam tử kia còn nói nàng là quận chúa? Bất kể là quận chúa gì, thân phận như vậy đặt ở chỗ này, bọn họ căn bản ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Quận chúa đấy. Bọn họ ngay cả nhi tử của thành chủ cũng chỉ từng nhìn thấy ở phía xa mà thôi, chứ đừng nói là trực tiếp gặp quận chúa.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tô Lôi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trong lòng nam tử vừa nói lại cảm thán. Xem ra quận chúa không có ý để nữ nhân này sống sót. Một con dê nhỏ như vậy, tự nhiên lại lãng phí một cách vô ích. Còn muốn cắt mười mảnh, mỗi mảnh hai cân thịt trên người ra, vậy làm sao có thể xinh đẹp được nữa?
Ngươi nói có pháp sư quang minh sao? Hắc, quận chúa chắc chắn sẽ không để bất kỳ pháp sư quang minh nào chữa trị cho nàng.
- Quận chúa đại nhân, chúng ta không phải đang ăn mừng. Chúng ta đang tiến hành nghi thức bái tế. Mong. . .
Lúc này Tu Tư đã vội vàng đứng dậy. Đáng tiếc hắn ccòn chưa nói hết lời, một gai băng đột nhiên xuất hiện, thẳng đâm về phía ngực hắn. Sau đó lại nghe quận chúa kia nói:
- Cẩu vật gì đó mà dám ở trước mặt ta sủa loạn sao? Vậy chết trước đi. . . Sao?
Tu Tư gần như không kịp phản ứng nữa. Gai băng đã trực tiếp đâm tới trước tim hắn. Nếu như mặc cho gai băng đâm xuống, Tu Tư tuyệt đối không thể sống sót. Mặc dù chỉ là gai băng đơn giản nhất, lại có chứa lực lượng của thánh ma đạo sư, còn là thuấn phát. Lấy Tu Tư thực lực ma đạo sư căn bản không có khả năng đỡ được. Nhưng phía sau Tu Tư còn có một Đạt Mộc gia gia.
- Thánh ma đạo sư, thảo nào mỗi người vẫn bình tĩnh như vậy.
Quận chúa thấy Đạt Mộc gia gia đỡ được gai băng của nàng, cười lạnh nói.
- Nếu như ta không đoán sai, ngài chính là quận chúa Băng Tuyết Ma Vương đại nhân. Liệu có thể cho lão nhân một chút mặt mũi được không? Ngài không cần phải tính toán với đám nhân vật nhỏ ở đây chứ?
Đạt Mộc gia gia cũng không còn tâm tình trước đó nữa. Trên mặt không lộ tính trẻ con, chỉ có sự ngưng trọng.
- Không sai, ta chính là Nguyệt Ninh Á. Ngươi là ai?
Quận chúa hỏi.
- Lão nhân là huynh đệ kết nghĩa của đại Phiêu Phong Thành chủ trước kia.
Đạt Mộc gia gia cuối cùng vẫn báo ra thân phận. Mọi người cũng không mấy kinh ngạc. Thánh ma đạo sư, mỗi người đêu có thân phận không đơn giản. Lúc Đạt Mộc gia gia còn trẻ tất nhiên cũng vậy.
- Hắc? Đại Phiêu Phong Thành Chủ trước kia, còn là huynh đệ kết nghĩa. Thân phận thật đáng sợ, các ngươi nói có đúng hay không?
Sau khi quận chúa nghe được Đạt Mộc gia gia báo ra thân phận, sắc mặt thoáng cái lại trở nên lớn lối.
Hắc, nếu như lão bất tử này thật sự có chút thân phận, nàng không thể không cho hắn chút mặt mũi. Nhưng đại thành chủ trước kia? Nực cười, thành chủ hiện tại, nàng còn không quan tâm, nữa là đại thành chủ đã chết. Hơn nữa lại chỉ là huynh đệ kết nghĩa chó má gì đó. Quá nực cười.
- Huynh đệ kết nghĩa của đại thành chủ trước, ha ha ha. . .
Đám con cháu quyền quý phía sau vuốt mông ngựa, cười một cách điên cuồng.
- Đúng, lão nhân cái gì cũng không phải. Chỉ có điều đối với với quận chúa ngài mà nói, buông tha những người này chẳng qua là một cái nhấc tay.
Vẻ mặt Đạt Mộc gia gia lại càng khó coi.
- Đúng!
Sắc mặt Tô Lôi có chút khó coi, nhưng không phủ nhận.
- Ngươi biết ta là ai không?
Nữ tử kia lãnh đạm nói.
- Không biết. Nhưng ta cảm thấy không thể để cho ngài tổn thương người vô tội.
Tô Lôi biết thân phận của đối phương khẳng định rất khủng khiếp, nhưng nàng không thể không trả lời. Nàng chỉ có thể uyển chuyển nói ra. Mấy năm này, nàng theo sư phụ điên đi ra bên ngoài, nàng hiểu được rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế, cũng không dám tùy ý chống đối. Nhưng Tô Lôi không biết, những lời nói này của nàng đối với nữ tử cao ngạo lại có tâm tình không tốt, đặc biệt khó chịu. Chỉ nghe nàng ta cười lạnh nói:
- Ngươi đang giáo huấn ta sao?
- Không dám. Mong ngài không lấy làm phiền lòng, bỏ qua cho những người cùng khổ như chúng ta.
Tô Lôi lại lần nữa cúi người nói.
- Người cùng khổ? Ta thấy bộ dạng bọn họ hình như rất vui vẻ!
Nữ tử kia nở nụ cười lạnh, quét mắt nhìn đám dân nghèo phía dưới đang câm như hến, lại nói:
- Hiện tại tâm tình ta thật sự không tốt. Chỉ có điều nếu ngươi vẫn tính là thức thời, vậy ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi cũng là ma pháp sư hệ băng, vậy ngươi đánh ra rắn băng vừa rồi, ném vào trong đám người kia. Bất kỳ vụn băng nào cũng không thể rơi ra ngoài quảng trường nhỏ. Sau đó, ta sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Dường như tìm được trò chơi mới, sương lạnh trên mặt nữ tử cuối cùng tan ra một ít. Sau đó nàng ta lại cười mà như không cười, nhìn Tô Lôi. Đám người ở phía sau lưng nàng cũng mỉm cười. Hóa ra phía sau nàng, ngoại trừ mấy người là thân binh của nàng ra, phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi. Xem ra thân phận bọn họ đều rất không tầm thường. Chắc hẳn đều là con cháu quyền quý muốn leo cao.
- Cái này. . .
Tô Lôi nhìn về phía quảng trường nhỏ. Hiện tại trên quảng trường nhỏ rất đông người. Bởi vì quảng trường này thật sự quá nhỏ. Không ngờ nữ nhân này quy định nàng không thể để cho bất kỳ vụn băng nào rơi khỏi quảng trường nhỏ. Vậy muốn không người nào bị thương, hầu như là không thể.
Sợ rằng rắn băng như vậy rơi xuống, sẽ chết mất rất nhiều người.
- Còn không mau ra tay. Quận chúa chúng ta không có thời gian để lãng phí ở đây đâu. Nếu như ngươi không nghe theo quận chúa, vậy ta cũng có thể làm hộ. Nhưng rắn băng của ta sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Một nam tử phía sau nữ tử kia quát lớn. Ánh mắt hắn nhìn Tô Lôi có chút lộ liễu.
Thật không nghĩ tới trong xóm nghèo như vậy lại giấu một cực phẩm. Nếu như không phải có quận chúa ở đây, dù thế nào cũng phải bắt nữ nhân này về đùa bỡn vài ngày. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không dám có bất kỳ biểu hiện nào quá kích động.
- Nếu như cảm thấy quá khó khăn, thật ra ta có thể cho ngươi thêm mấy lựa chọn khác. Ừ, ba đi. Thứ nhất, chính ngươi ném ra rắn băng tương tự như vừa nãy. Thứ hai, ta bảo Phổ Đốn ném ra rắn băng lớn hơn. Thứ ba, chính ngươi tạo ra dao băng, cắt mười miếng thịt từ trên người ngươi ra. Mỗi miếng thịt phải hai cân.
Hình như nữ tử kia càng ngày càng cảm thấy thú vị, tâm tình có vẻ như càng tốt hơn.
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo. Cắt ở trên người ra mười miếng thịt, mỗi miếng hai cân thịt. Vậy sẽ biến thành thế nào? Nữ nhân này bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhưng không ngờ lòng dạ nàng lại ác độc như vậy. Quả thực còn đáng sợ hơn cả rắn rết. Hơn nữa nam tử kia còn nói nàng là quận chúa? Bất kể là quận chúa gì, thân phận như vậy đặt ở chỗ này, bọn họ căn bản ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Quận chúa đấy. Bọn họ ngay cả nhi tử của thành chủ cũng chỉ từng nhìn thấy ở phía xa mà thôi, chứ đừng nói là trực tiếp gặp quận chúa.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tô Lôi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trong lòng nam tử vừa nói lại cảm thán. Xem ra quận chúa không có ý để nữ nhân này sống sót. Một con dê nhỏ như vậy, tự nhiên lại lãng phí một cách vô ích. Còn muốn cắt mười mảnh, mỗi mảnh hai cân thịt trên người ra, vậy làm sao có thể xinh đẹp được nữa?
Ngươi nói có pháp sư quang minh sao? Hắc, quận chúa chắc chắn sẽ không để bất kỳ pháp sư quang minh nào chữa trị cho nàng.
- Quận chúa đại nhân, chúng ta không phải đang ăn mừng. Chúng ta đang tiến hành nghi thức bái tế. Mong. . .
Lúc này Tu Tư đã vội vàng đứng dậy. Đáng tiếc hắn ccòn chưa nói hết lời, một gai băng đột nhiên xuất hiện, thẳng đâm về phía ngực hắn. Sau đó lại nghe quận chúa kia nói:
- Cẩu vật gì đó mà dám ở trước mặt ta sủa loạn sao? Vậy chết trước đi. . . Sao?
Tu Tư gần như không kịp phản ứng nữa. Gai băng đã trực tiếp đâm tới trước tim hắn. Nếu như mặc cho gai băng đâm xuống, Tu Tư tuyệt đối không thể sống sót. Mặc dù chỉ là gai băng đơn giản nhất, lại có chứa lực lượng của thánh ma đạo sư, còn là thuấn phát. Lấy Tu Tư thực lực ma đạo sư căn bản không có khả năng đỡ được. Nhưng phía sau Tu Tư còn có một Đạt Mộc gia gia.
- Thánh ma đạo sư, thảo nào mỗi người vẫn bình tĩnh như vậy.
Quận chúa thấy Đạt Mộc gia gia đỡ được gai băng của nàng, cười lạnh nói.
- Nếu như ta không đoán sai, ngài chính là quận chúa Băng Tuyết Ma Vương đại nhân. Liệu có thể cho lão nhân một chút mặt mũi được không? Ngài không cần phải tính toán với đám nhân vật nhỏ ở đây chứ?
Đạt Mộc gia gia cũng không còn tâm tình trước đó nữa. Trên mặt không lộ tính trẻ con, chỉ có sự ngưng trọng.
- Không sai, ta chính là Nguyệt Ninh Á. Ngươi là ai?
Quận chúa hỏi.
- Lão nhân là huynh đệ kết nghĩa của đại Phiêu Phong Thành chủ trước kia.
Đạt Mộc gia gia cuối cùng vẫn báo ra thân phận. Mọi người cũng không mấy kinh ngạc. Thánh ma đạo sư, mỗi người đêu có thân phận không đơn giản. Lúc Đạt Mộc gia gia còn trẻ tất nhiên cũng vậy.
- Hắc? Đại Phiêu Phong Thành Chủ trước kia, còn là huynh đệ kết nghĩa. Thân phận thật đáng sợ, các ngươi nói có đúng hay không?
Sau khi quận chúa nghe được Đạt Mộc gia gia báo ra thân phận, sắc mặt thoáng cái lại trở nên lớn lối.
Hắc, nếu như lão bất tử này thật sự có chút thân phận, nàng không thể không cho hắn chút mặt mũi. Nhưng đại thành chủ trước kia? Nực cười, thành chủ hiện tại, nàng còn không quan tâm, nữa là đại thành chủ đã chết. Hơn nữa lại chỉ là huynh đệ kết nghĩa chó má gì đó. Quá nực cười.
- Huynh đệ kết nghĩa của đại thành chủ trước, ha ha ha. . .
Đám con cháu quyền quý phía sau vuốt mông ngựa, cười một cách điên cuồng.
- Đúng, lão nhân cái gì cũng không phải. Chỉ có điều đối với với quận chúa ngài mà nói, buông tha những người này chẳng qua là một cái nhấc tay.
Vẻ mặt Đạt Mộc gia gia lại càng khó coi.
/1991
|