- Đúng vậy. Chỉ sợ các ngươi không biết uy lực của Kinh Thiên Kiếm khủng khiếp tới mức nào. Có thể nói thế này, nếu như bây giờ dân Cổ Duệ quay sang dùng Kinh Thiên Kiếm đập xuống Phiêu Phong Thành một cái, có thể trực tiếp phá hủy toàn bộ Phiêu Phong Thành, bao gồm cả tính mạng tất cả mọi người trong đó. Hiện tại, Băng Tuyết Ma Vương đang ở trong Phiêu Phong Thành. Nói cách khác, cũng bao gồm cả hắn.
Lan Quân Hi nói ra tầm quan trọng của thanh kiếm này.
Tất cả đám dân nghèo, bao gồm cả Tu Tư vừa nghe thấy nói vậy, đều hít một hơi khí lạnh. Trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động. Chỉ có điều rất nhanh Tu Tư lại nói:
- Tiểu thư Lan Quân Hi, không ngờ Kinh Thiên Nhất Kiếm lại lợi hại như vậy. Nhưng vì sao Vu Nhai của Bách Tộc Loạn Địa lại có thể ngăn cản? Hơn nữa còn ngăn cản những bảy kiếm!
- Ách... Đó là nhân vật trong huyền thoại. Nếu như hắn không có thực lực đỡ được bảy kiếm Kinh Thiên, sẽ không dám xưng đế ở Bách tộc. Cũng có thể nói, nếu như chúng ta tìm được món đồ kia, nói không chừng sẽ chính là Bách Tộc Loạn Địa thứ hai, Vu Nhai thứ hai.
Lan Quân Hi đưa lra ví dụ. Chỉ có điều nhìn sắc mặt nàng cũng có phần không mấy thoải mái. Vu Nhai kia chính là ác mộng của rất nhiều thanh niên.
Lúc này mọi người mới nửa tin nửa ngờ gật đầu. Tô Lôi lại có chút do dự, nhìn Lan Quân Hi nói:
- Tiểu thư Lan Quân Hi, không biết thanh ma kiếm này ở chỗ nào. Tất cả thế lực đều muốn đi tranh. Sợ rằng đến lúc đó cạnh tranh sẽ rất kịch liệt đi?
- Quả thực rất kịch liệt. Sợ rằng còn có thể có người chết. Nếu như các ngươi sợ, chúng ta tuyệt đối sẽ không ép buộc. Ở Thanh Môn, chính là giống như huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, hiểu nhau. Đồng thời, Thanh Môn cũng tôn trọng tự do.
Lan Quân Hi nhìn nàng. Thật ra cỏ thể lý giải ý của nàng thành, nếu là huynh đệ tỷ muội, các ngươi lẽ nào không biết xấu hổ, không tham gia sao? Lại nghe nàng nói:
- Về phần thanh ma kiếm kia, có người nói, trong dãy núi Phiêu Phong Tuyết có một Ma Uyên đặc biệt kỳ lạ và thần bí. Ma kiếm ở trong đó.
- Ma Uyên? Ta ở Phiêu Phong Thành nhiều năm như vậy, hình như chưa từng nghe nói qua?
Đạt Mộc gia gia cau mày nói.
- Cho nên mới nói kỳ lạ và thần bí. Có người nói, trong dãy núi tuyết có một ma pháp trận tự nhiên rất thần kỳ. Ma Uyên này nằm ở bên trong ma pháp trận. Thậm chí có người ta nói, bên trong Ma Uyên không chỉ có ma kiếm, còn có rất nhiều thứ có thể tăng cao thực lực.
Lan Quân Hi đặc biệt kiên nhẫn giải đáp. Nói đến đây, thật ra vấn đề cũng gần kết thúc. .
Đầu tiên, Lan Quân Hi tới Phiêu Phong Thành, mục đích thực sự chính là vì thanh ma kiếm ở bên trong Ma Uyên. Thứ hai, mới là tuyên truyền cho Thanh Môn, cũng từ đó lựa chọn sử dụng cao thủ gia nhập đội tìm kiếm ma kiếm trong Ma Uyên. Đúng vậy, cũng chỉ có hai mục đích này mà thôi.
Những các khác, như cứu người các loại, đều chỉ vây quanh hai mục đích trên.
- Đúng rồi, tiên sinh Ngụy Linh, không biết tiên sinh có hứng thú đối với Thanh Môn chúng ta hay không?
Ngay sau khi giải đáp vấn đề của mọi người, Lan Quân Hi đột nhiên lại quay sang phía Vu Nhai, mỉm cười hỏi. Vị ma pháp sư hệ thổ này chăm chú nghe như vậy, nàng sao có thể không biết? Chỉ có điều nàng cũng thuận miệng hỏi như vậy, cũng không quá hi vọng.
- Tiểu thư Lan Quân.
Đặc Lai Nhĩ ở bên cạnh không thể hiểu nổi tại sao nàng lại hành động như vậy. Hắn muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc lại bị nàng ngăn lại.
- Đương nhiên là có hứng thú. Cho dù nàng không nói, ta cũng phải gia nhập. Lòng kính ngưỡng của ta đối với Hoàng hậu nương nương quả thực giống như biển Thần Huyền, chảy mãi không ngừng.
Vu Nhai đột nhiên vỗ bắp đùi nói. Hành động của hắn càng khiến cho đám người Lan Quân Hi sửng sốt. Sau đó nghênh đón hắn chính là vô số ánh mắt hoài nghi. Người như thế sao có thể gia nhập một cách thoải mái như vậy? Khẳng định có mục đích gì đó.
Lan Quân Hi cũng có phần sững sờ. Nhưng ngay sau đó, nàng nhanh chóng phản ứng kịp, lại cười đầy cởi mở nói:
- Như vậy thật sự quá tốt. Chỉ là mục đích của Thanh Môn chính là muốn giúp đỡ những người nghèo khó. Tiên sinh Ngụy Linh có thể làm được không?
- Nàng nói thử xem? Con rắn đất của ta vừa rồi còn không thể chứng minh tất cả sao?
Vu Nhai tiếp tục cười. Không biết vì sao, thấy thấy bộ dạng Lan Quân Hi thật muốn cười. Nữ nhân này chắc hẳn hiện đang hối hận đối với lời mời của mình trước đó. Nhưng tinh thần cốt lõi nhất của Thanh Môn các ngươi lại ở ngay bên trong Lục Thiên Thần Ấn. Ta không tham gia thì ai tham gia? Còn có thể hiểu rõ thêm về chuyện Ma Uyên, còn có thể từ đó tìm kiếm vị trí của gia tộc Lan Quân. Đúng vậy, hắn gia nhập quả thực có mục đích riêng.
Trong nháy mắt, trên mặt mọi người đều thả lỏng một chút. Con rắn đất của hắn vừa rồi quả thực đã bảo vệ mọi người.
- Vị vong linh huynh đệ này của ta cũng là người tốt, cũng sẽ che chở và chiếu cố cho đám dân nghèo.
Rất đáng tiếc, ấn tượng tốt trong lòng mọi người theo câu nói trên của Vu Nhai, trực tiếp biến mất. Pháp sư vong linh là người tốt? Trời ơi, hiện tại đang mở trò đùa gì vậy. Đúng rồi, tất cả đều quên mất bên cạnh hắn còn có một pháp sư vong linh khủng bố.
Thậm chí khóe miệng Tu Tư và Đạt Mộc gia gia giật giật vài cái. Vừa nãy gia hỏa này còn dùng pháp sư vong linh uy hiếp bọn họ đấy. Người tốt sao?
- Ta là người tốt.
Vong linh huynh rất đúng lúc phối hợp diễn diễn trò, còn nở nụ cười. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng nụ cười này còn lạnh hơn cả tuyết.
Lan Quân Hi càng cố gắng duy trì vẻ cởi mở trên mặt, nhưng trong lòng lại vô cùng hối hận. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng cũng không thu lại được. Ban đầu, nàng vốn cho rằng tổ hợp kỳ quái trước mắt này nhất định sẽ cự tuyệt, sau đó nàng có thể dựa vào đó, chấp nhận trả thù lao, để cho bọn họ vào đội ngũ của Thanh Môn tham gia đại hội săn bắn lần này. Nhưng bọn họ chủ động lại nhiệt tình gia nhập như thế, nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy!
Đúng vậy, nếu như lập tức cự tuyệt, Lan Quân Hi tất nhiên sẽ cảm thấy hai người kia không có mục đích gì. Nhưng bọn họ nhiệt tình như vậy, trái lại khiến cho nàng cảm thấy bất an. Biểu hiện của hai người kia chính là: Không chuyện xum xoe, không gian cũng là trộm!
- Được rồi. Từ hôm nay hai vị trở thành người của Thanh Môn. A, có phải hai vị nên tự giới thiệu cho mọi người được biết hay không?
Lời đã nói ra, như bát nước hắt ra ngoài. Dù thế nào Lan Quân Hi cũng không thể thu lại được, chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
- Ta là Ngụy Linh. Hắn gọi Cáp Đạt Nhĩ, được mọi người gọi là Vong Thổ Song Sát, chuyên môn cứu khổ cứu nạn, trừng ác dương thiện. Ở trên phương diện đạo đức tuyệt đối không có vấn đề.
Vu Nhai nói thật nhanh. Mọi người nghe thấy, điên cuồng choáng váng. Da mặt hai người kia còn có thể dày hơn nữa sao? Đã gọi là Song Sát còn nói cái gì cứu khổ cứu nạn. Quả thực chính là nực cười...
Lan Quân Hi nói ra tầm quan trọng của thanh kiếm này.
Tất cả đám dân nghèo, bao gồm cả Tu Tư vừa nghe thấy nói vậy, đều hít một hơi khí lạnh. Trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động. Chỉ có điều rất nhanh Tu Tư lại nói:
- Tiểu thư Lan Quân Hi, không ngờ Kinh Thiên Nhất Kiếm lại lợi hại như vậy. Nhưng vì sao Vu Nhai của Bách Tộc Loạn Địa lại có thể ngăn cản? Hơn nữa còn ngăn cản những bảy kiếm!
- Ách... Đó là nhân vật trong huyền thoại. Nếu như hắn không có thực lực đỡ được bảy kiếm Kinh Thiên, sẽ không dám xưng đế ở Bách tộc. Cũng có thể nói, nếu như chúng ta tìm được món đồ kia, nói không chừng sẽ chính là Bách Tộc Loạn Địa thứ hai, Vu Nhai thứ hai.
Lan Quân Hi đưa lra ví dụ. Chỉ có điều nhìn sắc mặt nàng cũng có phần không mấy thoải mái. Vu Nhai kia chính là ác mộng của rất nhiều thanh niên.
Lúc này mọi người mới nửa tin nửa ngờ gật đầu. Tô Lôi lại có chút do dự, nhìn Lan Quân Hi nói:
- Tiểu thư Lan Quân Hi, không biết thanh ma kiếm này ở chỗ nào. Tất cả thế lực đều muốn đi tranh. Sợ rằng đến lúc đó cạnh tranh sẽ rất kịch liệt đi?
- Quả thực rất kịch liệt. Sợ rằng còn có thể có người chết. Nếu như các ngươi sợ, chúng ta tuyệt đối sẽ không ép buộc. Ở Thanh Môn, chính là giống như huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, hiểu nhau. Đồng thời, Thanh Môn cũng tôn trọng tự do.
Lan Quân Hi nhìn nàng. Thật ra cỏ thể lý giải ý của nàng thành, nếu là huynh đệ tỷ muội, các ngươi lẽ nào không biết xấu hổ, không tham gia sao? Lại nghe nàng nói:
- Về phần thanh ma kiếm kia, có người nói, trong dãy núi Phiêu Phong Tuyết có một Ma Uyên đặc biệt kỳ lạ và thần bí. Ma kiếm ở trong đó.
- Ma Uyên? Ta ở Phiêu Phong Thành nhiều năm như vậy, hình như chưa từng nghe nói qua?
Đạt Mộc gia gia cau mày nói.
- Cho nên mới nói kỳ lạ và thần bí. Có người nói, trong dãy núi tuyết có một ma pháp trận tự nhiên rất thần kỳ. Ma Uyên này nằm ở bên trong ma pháp trận. Thậm chí có người ta nói, bên trong Ma Uyên không chỉ có ma kiếm, còn có rất nhiều thứ có thể tăng cao thực lực.
Lan Quân Hi đặc biệt kiên nhẫn giải đáp. Nói đến đây, thật ra vấn đề cũng gần kết thúc. .
Đầu tiên, Lan Quân Hi tới Phiêu Phong Thành, mục đích thực sự chính là vì thanh ma kiếm ở bên trong Ma Uyên. Thứ hai, mới là tuyên truyền cho Thanh Môn, cũng từ đó lựa chọn sử dụng cao thủ gia nhập đội tìm kiếm ma kiếm trong Ma Uyên. Đúng vậy, cũng chỉ có hai mục đích này mà thôi.
Những các khác, như cứu người các loại, đều chỉ vây quanh hai mục đích trên.
- Đúng rồi, tiên sinh Ngụy Linh, không biết tiên sinh có hứng thú đối với Thanh Môn chúng ta hay không?
Ngay sau khi giải đáp vấn đề của mọi người, Lan Quân Hi đột nhiên lại quay sang phía Vu Nhai, mỉm cười hỏi. Vị ma pháp sư hệ thổ này chăm chú nghe như vậy, nàng sao có thể không biết? Chỉ có điều nàng cũng thuận miệng hỏi như vậy, cũng không quá hi vọng.
- Tiểu thư Lan Quân.
Đặc Lai Nhĩ ở bên cạnh không thể hiểu nổi tại sao nàng lại hành động như vậy. Hắn muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc lại bị nàng ngăn lại.
- Đương nhiên là có hứng thú. Cho dù nàng không nói, ta cũng phải gia nhập. Lòng kính ngưỡng của ta đối với Hoàng hậu nương nương quả thực giống như biển Thần Huyền, chảy mãi không ngừng.
Vu Nhai đột nhiên vỗ bắp đùi nói. Hành động của hắn càng khiến cho đám người Lan Quân Hi sửng sốt. Sau đó nghênh đón hắn chính là vô số ánh mắt hoài nghi. Người như thế sao có thể gia nhập một cách thoải mái như vậy? Khẳng định có mục đích gì đó.
Lan Quân Hi cũng có phần sững sờ. Nhưng ngay sau đó, nàng nhanh chóng phản ứng kịp, lại cười đầy cởi mở nói:
- Như vậy thật sự quá tốt. Chỉ là mục đích của Thanh Môn chính là muốn giúp đỡ những người nghèo khó. Tiên sinh Ngụy Linh có thể làm được không?
- Nàng nói thử xem? Con rắn đất của ta vừa rồi còn không thể chứng minh tất cả sao?
Vu Nhai tiếp tục cười. Không biết vì sao, thấy thấy bộ dạng Lan Quân Hi thật muốn cười. Nữ nhân này chắc hẳn hiện đang hối hận đối với lời mời của mình trước đó. Nhưng tinh thần cốt lõi nhất của Thanh Môn các ngươi lại ở ngay bên trong Lục Thiên Thần Ấn. Ta không tham gia thì ai tham gia? Còn có thể hiểu rõ thêm về chuyện Ma Uyên, còn có thể từ đó tìm kiếm vị trí của gia tộc Lan Quân. Đúng vậy, hắn gia nhập quả thực có mục đích riêng.
Trong nháy mắt, trên mặt mọi người đều thả lỏng một chút. Con rắn đất của hắn vừa rồi quả thực đã bảo vệ mọi người.
- Vị vong linh huynh đệ này của ta cũng là người tốt, cũng sẽ che chở và chiếu cố cho đám dân nghèo.
Rất đáng tiếc, ấn tượng tốt trong lòng mọi người theo câu nói trên của Vu Nhai, trực tiếp biến mất. Pháp sư vong linh là người tốt? Trời ơi, hiện tại đang mở trò đùa gì vậy. Đúng rồi, tất cả đều quên mất bên cạnh hắn còn có một pháp sư vong linh khủng bố.
Thậm chí khóe miệng Tu Tư và Đạt Mộc gia gia giật giật vài cái. Vừa nãy gia hỏa này còn dùng pháp sư vong linh uy hiếp bọn họ đấy. Người tốt sao?
- Ta là người tốt.
Vong linh huynh rất đúng lúc phối hợp diễn diễn trò, còn nở nụ cười. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng nụ cười này còn lạnh hơn cả tuyết.
Lan Quân Hi càng cố gắng duy trì vẻ cởi mở trên mặt, nhưng trong lòng lại vô cùng hối hận. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng cũng không thu lại được. Ban đầu, nàng vốn cho rằng tổ hợp kỳ quái trước mắt này nhất định sẽ cự tuyệt, sau đó nàng có thể dựa vào đó, chấp nhận trả thù lao, để cho bọn họ vào đội ngũ của Thanh Môn tham gia đại hội săn bắn lần này. Nhưng bọn họ chủ động lại nhiệt tình gia nhập như thế, nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy!
Đúng vậy, nếu như lập tức cự tuyệt, Lan Quân Hi tất nhiên sẽ cảm thấy hai người kia không có mục đích gì. Nhưng bọn họ nhiệt tình như vậy, trái lại khiến cho nàng cảm thấy bất an. Biểu hiện của hai người kia chính là: Không chuyện xum xoe, không gian cũng là trộm!
- Được rồi. Từ hôm nay hai vị trở thành người của Thanh Môn. A, có phải hai vị nên tự giới thiệu cho mọi người được biết hay không?
Lời đã nói ra, như bát nước hắt ra ngoài. Dù thế nào Lan Quân Hi cũng không thể thu lại được, chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
- Ta là Ngụy Linh. Hắn gọi Cáp Đạt Nhĩ, được mọi người gọi là Vong Thổ Song Sát, chuyên môn cứu khổ cứu nạn, trừng ác dương thiện. Ở trên phương diện đạo đức tuyệt đối không có vấn đề.
Vu Nhai nói thật nhanh. Mọi người nghe thấy, điên cuồng choáng váng. Da mặt hai người kia còn có thể dày hơn nữa sao? Đã gọi là Song Sát còn nói cái gì cứu khổ cứu nạn. Quả thực chính là nực cười...
/1991
|