Nàng có cảm giác mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Có thể bọn họ thật ra chỉ thuần túy muốn gia nhập Thanh Môn mà thôi. Bọn họ vốn không có mục đích gì khác? Chỉ có điều nói trắng ra, dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Lắc đầu, Lan Quân Hi lười suy nghĩ về vấn đề của gia hỏa kia. Nếu như hắn thật sự có vấn đề, một khi xác định chỉ cần tiêu diệt hắn là được.
- Các đội tới đây, đều đi qua cánh cửa kia. Ma pháp bên trong cánh cửa sẽ kiểm tra mấy tuổi và Huyền Binh bản mạng trên người các ngươi có dẫn theo người khác hay không. . .
Thành chủ Phiêu Phong Thành đang không ngừng chỉ huy. Dại hội săn bắn diễn ra, trên danh nghĩa vẫn là hoạt động của Phiêu Phong Thành, đương nhiên cần Phiêu Phong Thành chủ làm chủ. Đúng vậy, về Huyền Binh bản mạng, mọi người đừng quên, ma pháp sư cũng dung hợp Huyền Binh bản mạng. Chỉ có điều phần lớn trong đó là khôi giáp mà thôi. Tham gia lần hành động này cũng có Huyền Binh Giả. Chỉ có điều số lượng cực ít. Lại nghe hắn nói:
- Trong lòng không nên hy vọng vào sự may mắn. Cho dù ma pháp của cánh cửa này không điều tra ra, đừng quên trên tường thành còn có mấy đại năng giả, Băng Tuyết Ma Vương, đại quốc sư và gia chủ của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Tinh thần lực của bọn họ sẽ đảo qua bất kỳ người nào trong số các ngươi. Chỉ cần có kẻ nào có điểm gì khác lạ, các ngươi sẽ bị trục xuất lập tức.
Nghe đến mấy điều này, Tô Lôi không nhịn được, tim đập mạnh, nhìn về phía Vu Nhai.
Vu Nhai khẽ mỉm cười, ra hiệu cho nàng an tâm. Vu Nhai không tin mấy vị đại năng giả kia có thể phát hiện ra trong " Huyền Binh Điển" của hắn có người. Hắn không nhịn được nhìn về phía trên tường thành. Lấy nhãn lực của hắn có thể thấy rõ ràng trong mấy đại năng giả kia có ba người dễ nhìn thấy nhất. Tất nhiên chính là Băng Tuyết Ma Vương, đại quốc sư và gia chủ Mạc Luân Tạp Đế!
Băng Tuyết Ma Vương là một vị nam tử trung niên rất tuấn tú, nho nhã, cao quý dường như không dính phải khói lửa nhân gian. Đại quốc sư và gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đều đã già. Trong đó, đại quốc sư tất nhiên là đại biểu cho hoàng tộc ma pháp.
Mặc dù lấy thực lực Vu Nhai bây giờ cũng không dám nhìn nhiều. Sợ rằng ba người này đều là cường giả Thần Vương. Trong đó đáng sợ nhất chắc là Băng Tuyết Ma Vương. Chỉ mới trung niên đã đạt tới cảnh giới Thần Vương. Không trách được hắn dám tranh đoạt đại lục.
- Đến phiên các ngươi, qua!
Cứ như vậy, mọi người lũ lượt xông qua cánh cửa ma pháp cực lớn ở phía trước dãy núi Phiêu Phong Tuyết. Người nào nói dối tuổi tác hoặc mang theo tiểu thế giới Binh Linh đều sẽ bị lập tức tra ra, trực tiếp trục xuất. Rất nhanh đã đến phiên Thanh Môn. Vu Nhai dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Lôi thành công đi qua cánh cửa ma pháp, theo Lan Quân Hi xông về dãy núi Phiêu Phong Tuyết bị màu trắng bao trùm phía trước. . .
- Băng Tuyết vương gia, ngài nói xem chuyện Ma Uyên thật sự thế nào?
Trên tường thành, gia chủ Mạc Luân Tạp Đế quay sang nhìn Băng Tuyết Ma Vương nói. Trên gương mặt cáo già của hắn lộ ra ý cười.
- Ta hi vọng có thể thật sự xuất hiện. Bộ dạng như vậy, chúng ta có lực lượng đối đầu với dân Cổ Duệ. Bất luận là thế lực nào nhận được đều tốt cả.
Băng Tuyết Ma Vương thản nhiên nói. Trong con ngươi của hắn lóe lên tia tuyết ngân, cho người ta cảm giác thần bí quỷ dị. Trên đầu là màu lam, giống như bị băng kết quá dầy tạo thành. Cả người hắn tản ra hơi lạnh khiến người ta khó có thể thân cận.
Bộ dạng Nguyệt Ninh Á dài có vài phần giống hắn, lại hoàn toàn không có được khí chất của hắn.
- Hừ. Thế lực nào nhận được cũng thuộc về hoàng gia ma pháp. Có thể xuất hiện tất nhiên là tốt.
Đại quốc sư hừ lạnh nói. Đối với lời của Băng Tuyết Ma Vương nói, hắn đương nhiên cảm thấy rất không thoải mái. Tuy rằng Băng Tuyết Ma Vương đã nói thực sự là chí công vô tư, nhưng vẫn không để hoàng tộc ma pháp vào mắt. Hắn thật ra cũng không thể làm gì được. Hiện tại, hoàng tộc nho nhỏ bị chia tách như vậy, thật sự không thể không chế được đất đai của đế quốc Ma Pháp này.
- Đó là đương nhiên.
Băng Tuyết Ma Vương trả lời. Chỉ có điều không biết trong lòng hắn có phải đang thầm cười nhạt hay không. Bởi vì hắn cũng là hoàng tộc.
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế nhún vai, trực tiếp nhìn về phía những người trẻ tuổi đang lũ lượt lao vào dãy núi Phiêu Phong Tuyết kia. Có lẽ bởi vì cảm thấy nói những lời như vậy cũng không có tác dụng gì. Cũng không có khả năng đoán ra bọn họ vào Ma Uyên có gặp được hay không. Còn không bằng nói về những chuyện khác. Ánh mắt hắn quan sát người phía dưới thành, hình như đang tìm kiếm câu chuyện để nói. Rất nhanh, hắn liền tìm được.
Chỉ nghe thấy gia chủ Mạc Luân Tạp Đế nói:
- Thật không nghĩ tới Lan Quân gia thần bí cũng đi ra cùng làm việc xấu. Còn làm ra một Thanh Môn. Bọn họ ẩn nấp mấy nghìn năm cũng không biết lực lượng cường đại tới mức nào.
- Chỉ là một vở hài kịch mà thôi. Họ Lan Quân xuất hiện ở cuối thời đại Tinh Linh. Thời điểm Dân Cổ Duệ vừa xuất hiện gần như đã bị diệt. Nếu không có vị hoàng hậu vĩ đại kia, bọn họ đã sớm biến mất. Một gia tộc ở cuối thời đại Tinh Linh đã thiếu chút nữa bị diệt tộc, một gia tộc dựa vào nữ nhân để tồn tại như vậy, còn có thể có lực lượng cường đại tới mức nào chứ?
Ánh mắt đại quốc sư cũng rơi vào trên người đám người Thanh Môn, nhưng không nhìn đến Vu Nhai ở trong đó. Hắn thản nhiên nói. Mặc dù là hắn cũng không thể không thừa nhận vị hoàng hậu vĩ đại trong mấy nghìn năm trước.
- A? Vì sao đại đế của các triều đại lại không tiêu diệt Lan Quân gia?
Bên cạnh một vị khác thế lực vô cùng yếu tới gần hỏi.
- Không phải theo lời đồn, bọn họ chính là Độc Cô gia của đế quốc Ma Pháp sao? Sợ rằng tiêu diệt không được?
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế hỏi lại. Về chuyện Lan Quân gia, chỉ có hoàng tộc tương đối rõ ràng. Cho dù là gia tộc Mạc Luân Tạp Đế cũng không hiểu rõ lắm.
- Sai. Độc Cô gia, bất kỳ ai cũng không biết trong gia tộc bọn họ ở khắp nơi trên đại lục Thần Huyền có bao nhiêu Thần Vương đang ẩn nấp. Thậm chí là bao nhiêu Thần Hoàng. Lan Quân gia có thể có sao? Chính bởi vì Lan Quân gia không có uy hiếp quá lớn, mới tùy ý để hắn tồn tại. Dù sao năm đó hoàng hậu quả thực làm ra cống hiến quá lớn. Nếu như bị người ta đào ra nói, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với gia tộc.
Đại quốc sư đáp lại.
- Thì ra là thế. Đại đế các triều đại thật sự vĩ đại.
Trong lòng gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đang thầm cười lạnh. Lan Quân gia tuyệt đối không tệ như bọn họ nói. Có thể bọn họ thật sự không nhiều bằng Độc Cô gia, nhưng mấy nghìn năm qua vẫn duy trì sự thần bí. Bởi vậy bọn họ tuyệt đối không thể khinh thường. Có cơ hội, có lẽ nên tìm Lan Quân gia hợp tác một chút.
Trong lòng Mạc Luân Tạp Đế thầm nghĩ như vậy, mắt lại nhìn về phía Băng Tuyết Ma Vương bên cạnh đến tận bây giờ vẫn không mở miệng nói gì.
Lắc đầu, Lan Quân Hi lười suy nghĩ về vấn đề của gia hỏa kia. Nếu như hắn thật sự có vấn đề, một khi xác định chỉ cần tiêu diệt hắn là được.
- Các đội tới đây, đều đi qua cánh cửa kia. Ma pháp bên trong cánh cửa sẽ kiểm tra mấy tuổi và Huyền Binh bản mạng trên người các ngươi có dẫn theo người khác hay không. . .
Thành chủ Phiêu Phong Thành đang không ngừng chỉ huy. Dại hội săn bắn diễn ra, trên danh nghĩa vẫn là hoạt động của Phiêu Phong Thành, đương nhiên cần Phiêu Phong Thành chủ làm chủ. Đúng vậy, về Huyền Binh bản mạng, mọi người đừng quên, ma pháp sư cũng dung hợp Huyền Binh bản mạng. Chỉ có điều phần lớn trong đó là khôi giáp mà thôi. Tham gia lần hành động này cũng có Huyền Binh Giả. Chỉ có điều số lượng cực ít. Lại nghe hắn nói:
- Trong lòng không nên hy vọng vào sự may mắn. Cho dù ma pháp của cánh cửa này không điều tra ra, đừng quên trên tường thành còn có mấy đại năng giả, Băng Tuyết Ma Vương, đại quốc sư và gia chủ của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Tinh thần lực của bọn họ sẽ đảo qua bất kỳ người nào trong số các ngươi. Chỉ cần có kẻ nào có điểm gì khác lạ, các ngươi sẽ bị trục xuất lập tức.
Nghe đến mấy điều này, Tô Lôi không nhịn được, tim đập mạnh, nhìn về phía Vu Nhai.
Vu Nhai khẽ mỉm cười, ra hiệu cho nàng an tâm. Vu Nhai không tin mấy vị đại năng giả kia có thể phát hiện ra trong " Huyền Binh Điển" của hắn có người. Hắn không nhịn được nhìn về phía trên tường thành. Lấy nhãn lực của hắn có thể thấy rõ ràng trong mấy đại năng giả kia có ba người dễ nhìn thấy nhất. Tất nhiên chính là Băng Tuyết Ma Vương, đại quốc sư và gia chủ Mạc Luân Tạp Đế!
Băng Tuyết Ma Vương là một vị nam tử trung niên rất tuấn tú, nho nhã, cao quý dường như không dính phải khói lửa nhân gian. Đại quốc sư và gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đều đã già. Trong đó, đại quốc sư tất nhiên là đại biểu cho hoàng tộc ma pháp.
Mặc dù lấy thực lực Vu Nhai bây giờ cũng không dám nhìn nhiều. Sợ rằng ba người này đều là cường giả Thần Vương. Trong đó đáng sợ nhất chắc là Băng Tuyết Ma Vương. Chỉ mới trung niên đã đạt tới cảnh giới Thần Vương. Không trách được hắn dám tranh đoạt đại lục.
- Đến phiên các ngươi, qua!
Cứ như vậy, mọi người lũ lượt xông qua cánh cửa ma pháp cực lớn ở phía trước dãy núi Phiêu Phong Tuyết. Người nào nói dối tuổi tác hoặc mang theo tiểu thế giới Binh Linh đều sẽ bị lập tức tra ra, trực tiếp trục xuất. Rất nhanh đã đến phiên Thanh Môn. Vu Nhai dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Lôi thành công đi qua cánh cửa ma pháp, theo Lan Quân Hi xông về dãy núi Phiêu Phong Tuyết bị màu trắng bao trùm phía trước. . .
- Băng Tuyết vương gia, ngài nói xem chuyện Ma Uyên thật sự thế nào?
Trên tường thành, gia chủ Mạc Luân Tạp Đế quay sang nhìn Băng Tuyết Ma Vương nói. Trên gương mặt cáo già của hắn lộ ra ý cười.
- Ta hi vọng có thể thật sự xuất hiện. Bộ dạng như vậy, chúng ta có lực lượng đối đầu với dân Cổ Duệ. Bất luận là thế lực nào nhận được đều tốt cả.
Băng Tuyết Ma Vương thản nhiên nói. Trong con ngươi của hắn lóe lên tia tuyết ngân, cho người ta cảm giác thần bí quỷ dị. Trên đầu là màu lam, giống như bị băng kết quá dầy tạo thành. Cả người hắn tản ra hơi lạnh khiến người ta khó có thể thân cận.
Bộ dạng Nguyệt Ninh Á dài có vài phần giống hắn, lại hoàn toàn không có được khí chất của hắn.
- Hừ. Thế lực nào nhận được cũng thuộc về hoàng gia ma pháp. Có thể xuất hiện tất nhiên là tốt.
Đại quốc sư hừ lạnh nói. Đối với lời của Băng Tuyết Ma Vương nói, hắn đương nhiên cảm thấy rất không thoải mái. Tuy rằng Băng Tuyết Ma Vương đã nói thực sự là chí công vô tư, nhưng vẫn không để hoàng tộc ma pháp vào mắt. Hắn thật ra cũng không thể làm gì được. Hiện tại, hoàng tộc nho nhỏ bị chia tách như vậy, thật sự không thể không chế được đất đai của đế quốc Ma Pháp này.
- Đó là đương nhiên.
Băng Tuyết Ma Vương trả lời. Chỉ có điều không biết trong lòng hắn có phải đang thầm cười nhạt hay không. Bởi vì hắn cũng là hoàng tộc.
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế nhún vai, trực tiếp nhìn về phía những người trẻ tuổi đang lũ lượt lao vào dãy núi Phiêu Phong Tuyết kia. Có lẽ bởi vì cảm thấy nói những lời như vậy cũng không có tác dụng gì. Cũng không có khả năng đoán ra bọn họ vào Ma Uyên có gặp được hay không. Còn không bằng nói về những chuyện khác. Ánh mắt hắn quan sát người phía dưới thành, hình như đang tìm kiếm câu chuyện để nói. Rất nhanh, hắn liền tìm được.
Chỉ nghe thấy gia chủ Mạc Luân Tạp Đế nói:
- Thật không nghĩ tới Lan Quân gia thần bí cũng đi ra cùng làm việc xấu. Còn làm ra một Thanh Môn. Bọn họ ẩn nấp mấy nghìn năm cũng không biết lực lượng cường đại tới mức nào.
- Chỉ là một vở hài kịch mà thôi. Họ Lan Quân xuất hiện ở cuối thời đại Tinh Linh. Thời điểm Dân Cổ Duệ vừa xuất hiện gần như đã bị diệt. Nếu không có vị hoàng hậu vĩ đại kia, bọn họ đã sớm biến mất. Một gia tộc ở cuối thời đại Tinh Linh đã thiếu chút nữa bị diệt tộc, một gia tộc dựa vào nữ nhân để tồn tại như vậy, còn có thể có lực lượng cường đại tới mức nào chứ?
Ánh mắt đại quốc sư cũng rơi vào trên người đám người Thanh Môn, nhưng không nhìn đến Vu Nhai ở trong đó. Hắn thản nhiên nói. Mặc dù là hắn cũng không thể không thừa nhận vị hoàng hậu vĩ đại trong mấy nghìn năm trước.
- A? Vì sao đại đế của các triều đại lại không tiêu diệt Lan Quân gia?
Bên cạnh một vị khác thế lực vô cùng yếu tới gần hỏi.
- Không phải theo lời đồn, bọn họ chính là Độc Cô gia của đế quốc Ma Pháp sao? Sợ rằng tiêu diệt không được?
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế hỏi lại. Về chuyện Lan Quân gia, chỉ có hoàng tộc tương đối rõ ràng. Cho dù là gia tộc Mạc Luân Tạp Đế cũng không hiểu rõ lắm.
- Sai. Độc Cô gia, bất kỳ ai cũng không biết trong gia tộc bọn họ ở khắp nơi trên đại lục Thần Huyền có bao nhiêu Thần Vương đang ẩn nấp. Thậm chí là bao nhiêu Thần Hoàng. Lan Quân gia có thể có sao? Chính bởi vì Lan Quân gia không có uy hiếp quá lớn, mới tùy ý để hắn tồn tại. Dù sao năm đó hoàng hậu quả thực làm ra cống hiến quá lớn. Nếu như bị người ta đào ra nói, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với gia tộc.
Đại quốc sư đáp lại.
- Thì ra là thế. Đại đế các triều đại thật sự vĩ đại.
Trong lòng gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đang thầm cười lạnh. Lan Quân gia tuyệt đối không tệ như bọn họ nói. Có thể bọn họ thật sự không nhiều bằng Độc Cô gia, nhưng mấy nghìn năm qua vẫn duy trì sự thần bí. Bởi vậy bọn họ tuyệt đối không thể khinh thường. Có cơ hội, có lẽ nên tìm Lan Quân gia hợp tác một chút.
Trong lòng Mạc Luân Tạp Đế thầm nghĩ như vậy, mắt lại nhìn về phía Băng Tuyết Ma Vương bên cạnh đến tận bây giờ vẫn không mở miệng nói gì.
/1991
|