Trong nháy mắt, đám người Thanh Môn nổi giận. Hiện tại là lúc nào, người này còn ở nơi này nói mát. Đồng thời, không biết từ lúc nào Đặc Lai Nhĩ đã từ bên trong lều đi ra, thâm trầm nhìn chằm chằm vào hắn.
Tuy rằng trước đó, hắn nhận định gia hỏa Ngụy Linh này là người tốt, cũng không đại biểu là có thiện cảm. Đặc biệt là khi nghe được lời gia hỏa này nói.
- Không phải là kích bác gây ly gián. Chẳng qua là nói cho mọi người một phương pháp đối phó với tình trạng phát điên mà thôi.
Vu Nhai nói xong, sau khi lười để ý tới biểu tình của đám người xung quanh khi nghe hắn nói câu thứ hai, trực tiếp đi về phía vong linh huynh hỏi:
- Xem có chuyện gì xảy ra không?
Trong nháy mắt, vô số khó chịu thậm chí mắng hắn liền dừng lại
Hiện tại bọn họ mới nhớ ra, gia hỏa kia cùng một nhóm với pháp sư vong linh đã cứu bọn họ.
- Nhất định là bởi vì ma pháp trận này. Hơn nữa ta ta cảm giác bị người khác nhằm vào. Đám người phát điên không ngừng đuổi theo hướng này, thỉnh thoảng sẽ tiêu hao lực lượng của chúng ta. Chắc hẳn không phải là cố gắng hết sức đối phó với Thanh Môn, mà chỉ cần là đội ngũ nào tương đối mạnh sẽ bị nhằm vào. Hình như, người giật giây ma pháp trận muốn tất cả mọi người đều chết.
Vong linh huynh cũng không để ý đến người khác. Nhìn thấy Vu Nhai, hắn rất tự nhiên giải thích chuyện hắn phát hiện được.
- Cái gì...
Đám người Thanh Môn nghe được vong linh huynh nói vậy, đều rất sợ hãi.
- Lan Quân Hi, nhắc nàng một câu, nàng rất may mắn, có thể sống thêm một thời gian.
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên nói.
Mọi người sửng sốt, đầu óc có chút co thắt. Đặc Lai Nhĩ, người lòng dạ hẹp hòi này không mấy lưu ý tới lời vong linh huynh nói, nhưng thật ra lại rất lưu ý tới lời Vu Nhai nói. Hắn có phản ứng đầu tiên:
- Ngụy Linh, ngươi nói cái gì? Ngươi tính làm gì tiểu thư Lan Quân Hi sao?
- Tiểu thư Lan Quân Hi, nếu như ta nhớ không nhầm, chính là câu nói sau cùng, Nguyệt Ninh Á từng nói qua với nàng.
Lan Quân Hi có chút ngây người. Nàng còn tưởng rằng Ngụy Linh thể hiện bộ dạng hung ác. Nhưng khi nghe tới câu nói sau của hắn, nàng mới chợt hiểu ra. Trong mắt lóe lên tinh quang.
- Quả nhiên là Băng Tuyết Ma Vương. Đáng chết, tất cả đều là âm mưu của hắn.
- Lan Quân Hi tỷ, cái gì mà Băng Tuyết Ma Vương?
Mọi người hỏi.
Lan Quân Hi rất nhanh nói ra những phân tích của Vu Nhai nói với nàng, phân tích cho mọi người, đồng thời kết hợp với tình hình trước mắt. Sau đó mỗi người đều khiếp sợ. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới Ma Uyên là do Băng Tuyết Ma Vương ở phía sau thao túng.
- Báo cáo...
Đang lúc mọi người không biết nên làm gì, một giọng nói vô cùng hoảng sợ chợt từ một dãy núi tuyết truyền tới:
- Vô số ma pháp sư phát điên đang lao về phía hẻm núi của chúng ta. Nhân số rất nhiều. Sợ là chúng ta, sợ là chúng ta phải dời trận địa.
Đúng vậy, ở các phương hướng lên núi đều có trinh sát viên.
- Báo cáo, phía bên chúng ta cũng là người phát điên.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, một trinh sát viên hướng khác cũng nói.
- Phía bên chúng ta cũng vậy!
- Phía bên chúng ta cũng có!
Ở chớp mắt, các trinh sát viên đều vô cùng hoảng sợ kêu lên. Bên trong hẻm núi, sắc mặt mọi người đều biến thành khó coi. Nói cách khác, bọn họ bị bao vây. Muốn dời trận địa đi sao? Nằm mơ.
- Hi tỷ. Chúng ta làm sao bây giờ?
Hiện tại, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn về phía Lan Quân Hi. Trước đó bọn họ không đầu lĩnh, dĩ nhiên là tự đưa ra quyết định. Hiện tại Lan Quân Hi tới, nàng lại là người rất có uy vọng, đều muốn giao tất cả áp lực cho nàng...
Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, tâm trạng Lan Quân Hi chợt trở nên hoảng loạn. Trong thoáng chốc, Lan Quân Hi rốt cuộc cũng không có chủ ý gì. Trước mắt, với thực lực của nàng không thể nắm chắc.
Tình hình hiện tại thật sự rất gấp. Cáp Đạt Nhĩ tiêu hao thực lực cực lớn. Tinh thần mọi người không phấn chấn, thậm chí gần suy sụp. Nàng thật sự không biết nên làm gì. Đặc biệt, dưới tình huống có người tận lực nhằm vào, chẳng lẽ phải vứt bỏ những người yếu sao?
Theo bản năng, nàng nhìn về phía Vu Nhai...
- Ta đi ra trước, xem thử một chút.
Vu Nhai không mấy hoảng loạn. Chuyện hoảng loạn hơn, hắn cũng đã trải qua. Thân hình chớp hiện, đã ra khỏi hẻm núi. Mọi người nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía Lan Quân Hi, lại nói:
- Lan Quân Hi tỷ. Chúng ta...
- Chờ tiên sinh Ngụy Linh trở lại hẵng nói. Lan Quân Hi trực tiếp đánh cắt ngang lời bọn họ.
- Tiểu thư Lan Quân Hi, người kia có thể tín nhiệm được không?
Đặc Lai Nhĩ đối với Vu Nhai vẫn khó chịu như vậy, vẫn không quan tâm tới sự sống chết của Vu Nhai, chỉ quan tâm có tin tưởng được không. Có thể thấy rõ Vu Nhai nói hắn lòng dạ hẹp hòi chính xác tới mức nào.
- Ta hỏi ngươi, có thể tín nhiệm tiên sinh Cáp Đạt Nhĩ không?
Lan Quân Hi đột nhiên tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đặc Lai Nhĩ nói:
- Đặc Lai Nhĩ. Sợ rằng tiên sinh Ngụy Linh nói rất đúng. Lòng dạ ngươi thật sự không mấy rộng rãi. Nhớ kỹ, ngươi phát điên thậm chí chết cũng không sao, nhưng không nên liên lụy tới người khác.
Lan Quân Hi cảm thấy người lòng dạ hẹp hòi thật sự dễ phát điên. Nàng cũng phải cố gắng khiến lòng dạ rộng rãi hơn.
- Tiểu thư Lan Quân Hi, ta...
- Đủ rồi, Đặc Lai Nhĩ, không nên nói nữa. Tiên sinh Ngụy Linh là người của hoàng tộc ma pháp. Tuy rằng không phải cùng đường với chúng ta nhưng có cùng một mục tiêu với chúng ta. Còn nữa, hắn là Chuẩn Thần cấp, có thể đi ra ngoài hay không thật sự phải nhờ vào hắn.
Lan Quân Hi không nói gì, vị thánh ma đạo sư hai hệ kim hỏa đã nói trước. Hắn cũng không nhịn được quát lên. Xem ra nhân duyên của Đặc Lai Nhĩ cũng không được tốt lắm.
Thoáng cái, mọi người lại có phần cổ quái, nhanh chóng hỏi về tình hình của Ngụy Linh.
Thời điểm nghe Ngụy Linh còn là Chuẩn Thần cấp, thoáng cái, tâm tình mọi người liền thả lỏng một chút. Xung quanh, những người khác cũng đốt lên một chút hy vọng. Đương nhiên, trong đó có hai người sắc mặt không giống với những người khác. Một người trong đó dĩ nhiên chính là Đặc Lai Nhĩ. Thời điểm nghe được Chuẩn Thần cấp, hắn khó chịu giống như bị sét đánh trúng, hoàn toàn không có chút hưng phấn nào.
Một người khác, sắc mặt cũng không giống với mọi người, dĩ nhiên chính là vong linh huynh.
- Đại đế chính là đại đế. Trong thời gian vài ngày như vậy lại biến thành người của hoàng tộc ma pháp.
Trong lòng vong linh huynh cảm thán.
- Thu...
Đúng lúc này, Vu Nhai đã trở về. Mọi người vội vàng nhìn sang, trong mắt lộ vẻ mong chờ.
- Quả nhiên là có người ở phía sau xua đám người đã phát điên kia bao vây tấn công chúng ta. Vừa rồi ta bắt được một tên. Đáng tiếc còn chưa hỏi được gì, hắn đã tự sát.
Vu Nhai tiện tay ném một người chết trong tay hắn ra ngoài, nói.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn có thể ra ngoài không?
Một vị thánh ma đạo sư hỏi.
- Vẫn có biện pháp có thể xông ra ngoài. Chỉ có điều phương hướng di chuyển của các ngươi là gì? Tiến vào trong Ma Uyên hay là rời khỏi?
Vu Nhai hỏi lại.
Tuy rằng trước đó, hắn nhận định gia hỏa Ngụy Linh này là người tốt, cũng không đại biểu là có thiện cảm. Đặc biệt là khi nghe được lời gia hỏa này nói.
- Không phải là kích bác gây ly gián. Chẳng qua là nói cho mọi người một phương pháp đối phó với tình trạng phát điên mà thôi.
Vu Nhai nói xong, sau khi lười để ý tới biểu tình của đám người xung quanh khi nghe hắn nói câu thứ hai, trực tiếp đi về phía vong linh huynh hỏi:
- Xem có chuyện gì xảy ra không?
Trong nháy mắt, vô số khó chịu thậm chí mắng hắn liền dừng lại
Hiện tại bọn họ mới nhớ ra, gia hỏa kia cùng một nhóm với pháp sư vong linh đã cứu bọn họ.
- Nhất định là bởi vì ma pháp trận này. Hơn nữa ta ta cảm giác bị người khác nhằm vào. Đám người phát điên không ngừng đuổi theo hướng này, thỉnh thoảng sẽ tiêu hao lực lượng của chúng ta. Chắc hẳn không phải là cố gắng hết sức đối phó với Thanh Môn, mà chỉ cần là đội ngũ nào tương đối mạnh sẽ bị nhằm vào. Hình như, người giật giây ma pháp trận muốn tất cả mọi người đều chết.
Vong linh huynh cũng không để ý đến người khác. Nhìn thấy Vu Nhai, hắn rất tự nhiên giải thích chuyện hắn phát hiện được.
- Cái gì...
Đám người Thanh Môn nghe được vong linh huynh nói vậy, đều rất sợ hãi.
- Lan Quân Hi, nhắc nàng một câu, nàng rất may mắn, có thể sống thêm một thời gian.
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên nói.
Mọi người sửng sốt, đầu óc có chút co thắt. Đặc Lai Nhĩ, người lòng dạ hẹp hòi này không mấy lưu ý tới lời vong linh huynh nói, nhưng thật ra lại rất lưu ý tới lời Vu Nhai nói. Hắn có phản ứng đầu tiên:
- Ngụy Linh, ngươi nói cái gì? Ngươi tính làm gì tiểu thư Lan Quân Hi sao?
- Tiểu thư Lan Quân Hi, nếu như ta nhớ không nhầm, chính là câu nói sau cùng, Nguyệt Ninh Á từng nói qua với nàng.
Lan Quân Hi có chút ngây người. Nàng còn tưởng rằng Ngụy Linh thể hiện bộ dạng hung ác. Nhưng khi nghe tới câu nói sau của hắn, nàng mới chợt hiểu ra. Trong mắt lóe lên tinh quang.
- Quả nhiên là Băng Tuyết Ma Vương. Đáng chết, tất cả đều là âm mưu của hắn.
- Lan Quân Hi tỷ, cái gì mà Băng Tuyết Ma Vương?
Mọi người hỏi.
Lan Quân Hi rất nhanh nói ra những phân tích của Vu Nhai nói với nàng, phân tích cho mọi người, đồng thời kết hợp với tình hình trước mắt. Sau đó mỗi người đều khiếp sợ. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới Ma Uyên là do Băng Tuyết Ma Vương ở phía sau thao túng.
- Báo cáo...
Đang lúc mọi người không biết nên làm gì, một giọng nói vô cùng hoảng sợ chợt từ một dãy núi tuyết truyền tới:
- Vô số ma pháp sư phát điên đang lao về phía hẻm núi của chúng ta. Nhân số rất nhiều. Sợ là chúng ta, sợ là chúng ta phải dời trận địa.
Đúng vậy, ở các phương hướng lên núi đều có trinh sát viên.
- Báo cáo, phía bên chúng ta cũng là người phát điên.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, một trinh sát viên hướng khác cũng nói.
- Phía bên chúng ta cũng vậy!
- Phía bên chúng ta cũng có!
Ở chớp mắt, các trinh sát viên đều vô cùng hoảng sợ kêu lên. Bên trong hẻm núi, sắc mặt mọi người đều biến thành khó coi. Nói cách khác, bọn họ bị bao vây. Muốn dời trận địa đi sao? Nằm mơ.
- Hi tỷ. Chúng ta làm sao bây giờ?
Hiện tại, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn về phía Lan Quân Hi. Trước đó bọn họ không đầu lĩnh, dĩ nhiên là tự đưa ra quyết định. Hiện tại Lan Quân Hi tới, nàng lại là người rất có uy vọng, đều muốn giao tất cả áp lực cho nàng...
Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, tâm trạng Lan Quân Hi chợt trở nên hoảng loạn. Trong thoáng chốc, Lan Quân Hi rốt cuộc cũng không có chủ ý gì. Trước mắt, với thực lực của nàng không thể nắm chắc.
Tình hình hiện tại thật sự rất gấp. Cáp Đạt Nhĩ tiêu hao thực lực cực lớn. Tinh thần mọi người không phấn chấn, thậm chí gần suy sụp. Nàng thật sự không biết nên làm gì. Đặc biệt, dưới tình huống có người tận lực nhằm vào, chẳng lẽ phải vứt bỏ những người yếu sao?
Theo bản năng, nàng nhìn về phía Vu Nhai...
- Ta đi ra trước, xem thử một chút.
Vu Nhai không mấy hoảng loạn. Chuyện hoảng loạn hơn, hắn cũng đã trải qua. Thân hình chớp hiện, đã ra khỏi hẻm núi. Mọi người nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía Lan Quân Hi, lại nói:
- Lan Quân Hi tỷ. Chúng ta...
- Chờ tiên sinh Ngụy Linh trở lại hẵng nói. Lan Quân Hi trực tiếp đánh cắt ngang lời bọn họ.
- Tiểu thư Lan Quân Hi, người kia có thể tín nhiệm được không?
Đặc Lai Nhĩ đối với Vu Nhai vẫn khó chịu như vậy, vẫn không quan tâm tới sự sống chết của Vu Nhai, chỉ quan tâm có tin tưởng được không. Có thể thấy rõ Vu Nhai nói hắn lòng dạ hẹp hòi chính xác tới mức nào.
- Ta hỏi ngươi, có thể tín nhiệm tiên sinh Cáp Đạt Nhĩ không?
Lan Quân Hi đột nhiên tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đặc Lai Nhĩ nói:
- Đặc Lai Nhĩ. Sợ rằng tiên sinh Ngụy Linh nói rất đúng. Lòng dạ ngươi thật sự không mấy rộng rãi. Nhớ kỹ, ngươi phát điên thậm chí chết cũng không sao, nhưng không nên liên lụy tới người khác.
Lan Quân Hi cảm thấy người lòng dạ hẹp hòi thật sự dễ phát điên. Nàng cũng phải cố gắng khiến lòng dạ rộng rãi hơn.
- Tiểu thư Lan Quân Hi, ta...
- Đủ rồi, Đặc Lai Nhĩ, không nên nói nữa. Tiên sinh Ngụy Linh là người của hoàng tộc ma pháp. Tuy rằng không phải cùng đường với chúng ta nhưng có cùng một mục tiêu với chúng ta. Còn nữa, hắn là Chuẩn Thần cấp, có thể đi ra ngoài hay không thật sự phải nhờ vào hắn.
Lan Quân Hi không nói gì, vị thánh ma đạo sư hai hệ kim hỏa đã nói trước. Hắn cũng không nhịn được quát lên. Xem ra nhân duyên của Đặc Lai Nhĩ cũng không được tốt lắm.
Thoáng cái, mọi người lại có phần cổ quái, nhanh chóng hỏi về tình hình của Ngụy Linh.
Thời điểm nghe Ngụy Linh còn là Chuẩn Thần cấp, thoáng cái, tâm tình mọi người liền thả lỏng một chút. Xung quanh, những người khác cũng đốt lên một chút hy vọng. Đương nhiên, trong đó có hai người sắc mặt không giống với những người khác. Một người trong đó dĩ nhiên chính là Đặc Lai Nhĩ. Thời điểm nghe được Chuẩn Thần cấp, hắn khó chịu giống như bị sét đánh trúng, hoàn toàn không có chút hưng phấn nào.
Một người khác, sắc mặt cũng không giống với mọi người, dĩ nhiên chính là vong linh huynh.
- Đại đế chính là đại đế. Trong thời gian vài ngày như vậy lại biến thành người của hoàng tộc ma pháp.
Trong lòng vong linh huynh cảm thán.
- Thu...
Đúng lúc này, Vu Nhai đã trở về. Mọi người vội vàng nhìn sang, trong mắt lộ vẻ mong chờ.
- Quả nhiên là có người ở phía sau xua đám người đã phát điên kia bao vây tấn công chúng ta. Vừa rồi ta bắt được một tên. Đáng tiếc còn chưa hỏi được gì, hắn đã tự sát.
Vu Nhai tiện tay ném một người chết trong tay hắn ra ngoài, nói.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn có thể ra ngoài không?
Một vị thánh ma đạo sư hỏi.
- Vẫn có biện pháp có thể xông ra ngoài. Chỉ có điều phương hướng di chuyển của các ngươi là gì? Tiến vào trong Ma Uyên hay là rời khỏi?
Vu Nhai hỏi lại.
/1991
|