Hình như cũng không có gì khác thường. Ngoại trừ chuyện hắn có huyết mạch của Độc Cô gia ra.
Độc Cô gia cũng không phải là đoản kiếm gì. Gia tộc thần binh căn bản không dễ tìm hiểu tin tức. Hơn nữa thành viên của tiểu đội Ẩn Nguyên đều rất thần bí, không điều tra được cũng rất bình thường.
Vu Nhai ngẩn người một lát, cười nói:
- Nàng thật thông minh!
- Thông minh cái đầu ngươi. Nói thật đi, điều ngươi thừa nhận vĩnh viễn cũng không phải là chính xác!
Nguyệt Lâm Sa không chút do dự hủy bỏ cách nói của Vu Nhai. Vừa nhìn thấy biểu tình trên gương mặt của hắn, đã biết hắn lại đang nói linh tinh.
- Nàng thật sự muốn biết sao?
- Bớt nói nhảm đi. Ta cho ngươi thời gian, đừng lãng phí.
- Lần đầu tiên, ta phát hiện ra tuy eo của nàng nhỏ, nhưng rất không được tự nhiên. Khi đi trên đường bao giờ cũng chú ý. Tuy rằng nàng cố gắng che đậy, nhưng vẫn thấy rõ là có vấn đề. Hơn nữa thời điểm đó nàng dịch dung lại không xấu lắm. Có cơ hội kiểm tra mỹ nữ tốt như vậy, là vinh quang của tiểu binh, sao có thể buông tha được?
Vu Nhai liếc nhìn về phía eo nhỏ giấu dưới ma pháp bào của nàng.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
- Có phức tạp hơn một chút. Khi đó nếu như nàng để cho ta kiểm tra, có lẽ ở trước mắt bao nhiêu người ta thật sự không dám kiểm tra. Ai bảo nàng phản kháng. Mà phản kháng cũng thì thôi, trong ánh mắt còn lóe lên tinh quang như vậy.
Vu Nhai lười biếng nói.
- Lần thứ hai thì sao?
trong lòng Nguyệt Lâm Sa đột nhiên nghẹn lời. Câu trả lời như vậy để cho ảo tưởng của nàng tan biến. Nàng vốn tưởng rằng Vu Nhai có con đường bí mật nào đó để nhận ra nàng, hoặc là có năng lực đặc biệt nào đó. Có vài Huyền Binh Giả có năng lực đặc biệt. Nói ví dụ như Tiểu Mỹ. Loại năng lực này khiến đế quốc Ma Pháp cũng rất kiêng kỵ. Nàng thật không nghĩ tới mọi chuyện lại chỉ đơn giản như vậy. Nàng trầm mặc một lát mới hỏi.
- Lần ở hội đấu giá kia sao...
- Ta nói là lần ở trước đại viện binh phòng kia!
Sắc mặt Nguyệt Lâm Sa sa sầm nói.
- Ách, lần đó sao? Lần kia là do trùng hợp thôi. Ta quả thực mất trí nhớ. Quả thật cũng có biểu muội tới tìm ta, sau đó ta hiểu lầm là nàng. Mà nhờ đó, lần này ta mới gián tiếp không phát hiện ra nàng!
Vu Nhai nhớ lại cảnh tượng khi ôm nàng, nói.
- Có ý tứ gì?
- A, thật sự muốn nói sao?
- Nói đi. Ngươi đừng mong lại kéo dài thời gian nữa. Không quan tâm ngươi nói hay không, trong vòng năm giây ta đều sẽ mang ngươi về làm nam nô!
- Được rồi. Ta nói nàng ngàn vạn lần đừng kích động, nàng còn muốn dẫn ta trở về!
Vu Nhai yếu ớt nói. Đột nhiên giọng điệu hắn lại thay đổi, nói:
- Nếu không, nàng nói cho ta biết trước, nàng làm thế nào phát hiện ra ta. Cũng không phải là ta dịch dung quá tồi tệ.
- Quay về đế quốc Ma Pháp, khi có thời gian ta sẽ nói cho ngươi biết!
Nguyệt Lâm Sa muốn trực tiếp động thủ. Vu Nhai thật sự nói quá nhiều, thời gian lại không cho phép hắn nói nhiều hơn nữa.
Tuy rằng nàng có đủ tự tin, nhưng tiểu đội Ẩn Nguyên có hậu chiêu hay không nàng cũng không dám xác định.
Trải qua lần trước, sau khi Nguyệt Lâm Sa bị tiểu binh thủ Vu Nhai này thành nhìn thấu, cũng không dám tiếp tục coi thường bất kỳ người nào của đế quốc Huyền Binh nữa.
- Được rồi ta nói. Ta nói còn không được sao?
Vu Nhai lui thật nhanh lại mấy bước kêu lên, giống như tiểu nhân loại gặp phải đại ma đầu, thật sự không thể nói hết có bao nhiêu yếu ớt. Hắn dừng lại một chút nhìn Nguyệt Lâm Sa, nói:
- Thật ra rất đơn giản. Ở trước đại viện binh phòng ta không phải đã ôm nàng sao? Vóc dáng của nàng đã in sâu vào trong đầu ta. A, hiện tại nàng đã biết vì sao hôm nay ta không phát hiện ra nàng rồi chứ?
Vu Nhai nói xong, nhìn chằm chằm vào vóc người bốc lửa của Nguyệt Lâm Sa, chợt lại nhẹ nhàng xua tay nói:
- Kìm chế, nàng ngàn vạn lần phải kìm chế!
Ở trước hội đấu giá, Nguyệt Lâm Sa tự phụ gấp mười lần so với lúc mới vào thành. Nàng không nghĩ ra vì sao Vu Nhai lại phát hiện ra mình, mà ngày hôm nay lại không phát hiện ra được. Hiện tại thời điểm nghe Vu Nhai nói ra lý do, thoáng cái sắc mặt nàng liên tục thay đổi, cuối cùng trở nên đỏ ửng. Cũng không biết nàng vì thẹn thùng hay là bị hắn chọc tức.
- Kìm chế cái đầu ngươi. Mau về làm nam nhân cho mẹ ở trong cung ta!
- Mau nhìn phía sau. Khu Phong Thứu, Khu Phong Thứu thật lớn!
Vu Nhai không chút nghĩ ngợi điên cuồng kêu lên.
- Đi tìm chết đi. Buộc gió, phong nhận, lốc xoáy nhanh!
Nguyệt Lâm Sa giận không kìm chế được. Nàng biết tiểu binh này vô sỉ, nhưng nào biết đâu rằng hắn vô sỉ đến mức này. Nàng lại đường đường là công chúa của đế quốc Ma Pháp. Nói trắng ra là, công chúa đại nhân thật ra còn là một nữ nhân rất bảo thủ. Lúc trước, ở trước cửa thành nàng bị hắn sờ bụng dưới không nói, hắn còn nhét toàn bộ số đo các vòng của nàng vào trong đầu. Nhân loại hèn mọn này hẳn phải để cho vô số các mẹ trong cung bị cô đơn mấy chục năm cưỡng gian rồi giết chết!
Vu Nhai lại hoảng sợ. Trình độ phát điên của nữ nhân này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Không có biện pháp nào, hắn chỉ có thể vận dụng thuật ám ảnh chặn giết, xuyên qua vô số quái phong. Đồng thời trong lòng hắn nhất định, tuy nói mức độ lực bạo phát của nữ nhân này cực lớn, nhưng nàng quả thực không muốn khiến mình phải chết, đồng thời nàng cũng rất khinh địch. Nàng cũng không biết hiện tại mình so với tiểu binh thủ thành trước đây đã cách biệt một trời một vực.
- Không đúng, lúc trước mình đã đánh bại Tạp Đức. Sao nàng vẫn cho mình vẫn là cấp bậc như lúc làm tiểu binh thủ thành?
Trong lòng Vu Nhai xuất hiện sự nghi ngờ. Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Nguyệt Lâm Sa, hắn xuyên qua ma pháp của nàng, cả người nhảy lên thật cao. Chỉ thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng chim kêu lớn. Khu Phong Thứu mở rộng hai cánh từ trên trời hạ xuống.
- Chuyện là thật. Hắn thật sự nhận được Khu Phong Thứu của tiểu thư Quan gia!
Nguyệt Lâm Sa nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nàng đương nhiên thông qua tin tức tình báo biết được sau khi Vu Nhai xuất hiện ở di tích Kim Khí Thiên đã cưỡi trên Khu Phong Thứu đại sát tứ phương. Chẳng qua lúc đó thành chủ Bắc Đấu Thành phong tỏa tin tức bên trong. Dù sao chuyện trong loại đấu tranh này không thể loạn truyền.
Đồng thời, lúc đó người ở chỗ này gần như đều là con cháu trẻ tuổi của thế gia. Muốn nhận được tin tức từ trên người bọn họ cũng không dễ dàng. Nguyệt Lâm Sa có mặt ở đó lúc trước, cho rằng Vu Nhai cưỡi trên Khu Phong Thứu là chuyện không đáng tin cậy. Không nói con Khu Phong Thứu kia bị thương có thể sống ở trong rừng rậm thêm một hai ngày hay không, Khu Phong Thứu cũng không phải là loại ai muốn cưỡi cũng có thể cưỡi được.
Nàng cũng không để ở trong lòng. Cho dù là thật sự cưỡi được, tiểu thư Quan gia cũng sẽ thu hồi. Bởi vậy nàng không nghĩ điều này là thật. Hơn nữa con Khu Phong Thứu này còn biến thành lớn như vậy. Điều càng làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là thực lực tiểu tử này...
Độc Cô gia cũng không phải là đoản kiếm gì. Gia tộc thần binh căn bản không dễ tìm hiểu tin tức. Hơn nữa thành viên của tiểu đội Ẩn Nguyên đều rất thần bí, không điều tra được cũng rất bình thường.
Vu Nhai ngẩn người một lát, cười nói:
- Nàng thật thông minh!
- Thông minh cái đầu ngươi. Nói thật đi, điều ngươi thừa nhận vĩnh viễn cũng không phải là chính xác!
Nguyệt Lâm Sa không chút do dự hủy bỏ cách nói của Vu Nhai. Vừa nhìn thấy biểu tình trên gương mặt của hắn, đã biết hắn lại đang nói linh tinh.
- Nàng thật sự muốn biết sao?
- Bớt nói nhảm đi. Ta cho ngươi thời gian, đừng lãng phí.
- Lần đầu tiên, ta phát hiện ra tuy eo của nàng nhỏ, nhưng rất không được tự nhiên. Khi đi trên đường bao giờ cũng chú ý. Tuy rằng nàng cố gắng che đậy, nhưng vẫn thấy rõ là có vấn đề. Hơn nữa thời điểm đó nàng dịch dung lại không xấu lắm. Có cơ hội kiểm tra mỹ nữ tốt như vậy, là vinh quang của tiểu binh, sao có thể buông tha được?
Vu Nhai liếc nhìn về phía eo nhỏ giấu dưới ma pháp bào của nàng.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
- Có phức tạp hơn một chút. Khi đó nếu như nàng để cho ta kiểm tra, có lẽ ở trước mắt bao nhiêu người ta thật sự không dám kiểm tra. Ai bảo nàng phản kháng. Mà phản kháng cũng thì thôi, trong ánh mắt còn lóe lên tinh quang như vậy.
Vu Nhai lười biếng nói.
- Lần thứ hai thì sao?
trong lòng Nguyệt Lâm Sa đột nhiên nghẹn lời. Câu trả lời như vậy để cho ảo tưởng của nàng tan biến. Nàng vốn tưởng rằng Vu Nhai có con đường bí mật nào đó để nhận ra nàng, hoặc là có năng lực đặc biệt nào đó. Có vài Huyền Binh Giả có năng lực đặc biệt. Nói ví dụ như Tiểu Mỹ. Loại năng lực này khiến đế quốc Ma Pháp cũng rất kiêng kỵ. Nàng thật không nghĩ tới mọi chuyện lại chỉ đơn giản như vậy. Nàng trầm mặc một lát mới hỏi.
- Lần ở hội đấu giá kia sao...
- Ta nói là lần ở trước đại viện binh phòng kia!
Sắc mặt Nguyệt Lâm Sa sa sầm nói.
- Ách, lần đó sao? Lần kia là do trùng hợp thôi. Ta quả thực mất trí nhớ. Quả thật cũng có biểu muội tới tìm ta, sau đó ta hiểu lầm là nàng. Mà nhờ đó, lần này ta mới gián tiếp không phát hiện ra nàng!
Vu Nhai nhớ lại cảnh tượng khi ôm nàng, nói.
- Có ý tứ gì?
- A, thật sự muốn nói sao?
- Nói đi. Ngươi đừng mong lại kéo dài thời gian nữa. Không quan tâm ngươi nói hay không, trong vòng năm giây ta đều sẽ mang ngươi về làm nam nô!
- Được rồi. Ta nói nàng ngàn vạn lần đừng kích động, nàng còn muốn dẫn ta trở về!
Vu Nhai yếu ớt nói. Đột nhiên giọng điệu hắn lại thay đổi, nói:
- Nếu không, nàng nói cho ta biết trước, nàng làm thế nào phát hiện ra ta. Cũng không phải là ta dịch dung quá tồi tệ.
- Quay về đế quốc Ma Pháp, khi có thời gian ta sẽ nói cho ngươi biết!
Nguyệt Lâm Sa muốn trực tiếp động thủ. Vu Nhai thật sự nói quá nhiều, thời gian lại không cho phép hắn nói nhiều hơn nữa.
Tuy rằng nàng có đủ tự tin, nhưng tiểu đội Ẩn Nguyên có hậu chiêu hay không nàng cũng không dám xác định.
Trải qua lần trước, sau khi Nguyệt Lâm Sa bị tiểu binh thủ Vu Nhai này thành nhìn thấu, cũng không dám tiếp tục coi thường bất kỳ người nào của đế quốc Huyền Binh nữa.
- Được rồi ta nói. Ta nói còn không được sao?
Vu Nhai lui thật nhanh lại mấy bước kêu lên, giống như tiểu nhân loại gặp phải đại ma đầu, thật sự không thể nói hết có bao nhiêu yếu ớt. Hắn dừng lại một chút nhìn Nguyệt Lâm Sa, nói:
- Thật ra rất đơn giản. Ở trước đại viện binh phòng ta không phải đã ôm nàng sao? Vóc dáng của nàng đã in sâu vào trong đầu ta. A, hiện tại nàng đã biết vì sao hôm nay ta không phát hiện ra nàng rồi chứ?
Vu Nhai nói xong, nhìn chằm chằm vào vóc người bốc lửa của Nguyệt Lâm Sa, chợt lại nhẹ nhàng xua tay nói:
- Kìm chế, nàng ngàn vạn lần phải kìm chế!
Ở trước hội đấu giá, Nguyệt Lâm Sa tự phụ gấp mười lần so với lúc mới vào thành. Nàng không nghĩ ra vì sao Vu Nhai lại phát hiện ra mình, mà ngày hôm nay lại không phát hiện ra được. Hiện tại thời điểm nghe Vu Nhai nói ra lý do, thoáng cái sắc mặt nàng liên tục thay đổi, cuối cùng trở nên đỏ ửng. Cũng không biết nàng vì thẹn thùng hay là bị hắn chọc tức.
- Kìm chế cái đầu ngươi. Mau về làm nam nhân cho mẹ ở trong cung ta!
- Mau nhìn phía sau. Khu Phong Thứu, Khu Phong Thứu thật lớn!
Vu Nhai không chút nghĩ ngợi điên cuồng kêu lên.
- Đi tìm chết đi. Buộc gió, phong nhận, lốc xoáy nhanh!
Nguyệt Lâm Sa giận không kìm chế được. Nàng biết tiểu binh này vô sỉ, nhưng nào biết đâu rằng hắn vô sỉ đến mức này. Nàng lại đường đường là công chúa của đế quốc Ma Pháp. Nói trắng ra là, công chúa đại nhân thật ra còn là một nữ nhân rất bảo thủ. Lúc trước, ở trước cửa thành nàng bị hắn sờ bụng dưới không nói, hắn còn nhét toàn bộ số đo các vòng của nàng vào trong đầu. Nhân loại hèn mọn này hẳn phải để cho vô số các mẹ trong cung bị cô đơn mấy chục năm cưỡng gian rồi giết chết!
Vu Nhai lại hoảng sợ. Trình độ phát điên của nữ nhân này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Không có biện pháp nào, hắn chỉ có thể vận dụng thuật ám ảnh chặn giết, xuyên qua vô số quái phong. Đồng thời trong lòng hắn nhất định, tuy nói mức độ lực bạo phát của nữ nhân này cực lớn, nhưng nàng quả thực không muốn khiến mình phải chết, đồng thời nàng cũng rất khinh địch. Nàng cũng không biết hiện tại mình so với tiểu binh thủ thành trước đây đã cách biệt một trời một vực.
- Không đúng, lúc trước mình đã đánh bại Tạp Đức. Sao nàng vẫn cho mình vẫn là cấp bậc như lúc làm tiểu binh thủ thành?
Trong lòng Vu Nhai xuất hiện sự nghi ngờ. Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Nguyệt Lâm Sa, hắn xuyên qua ma pháp của nàng, cả người nhảy lên thật cao. Chỉ thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng chim kêu lớn. Khu Phong Thứu mở rộng hai cánh từ trên trời hạ xuống.
- Chuyện là thật. Hắn thật sự nhận được Khu Phong Thứu của tiểu thư Quan gia!
Nguyệt Lâm Sa nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nàng đương nhiên thông qua tin tức tình báo biết được sau khi Vu Nhai xuất hiện ở di tích Kim Khí Thiên đã cưỡi trên Khu Phong Thứu đại sát tứ phương. Chẳng qua lúc đó thành chủ Bắc Đấu Thành phong tỏa tin tức bên trong. Dù sao chuyện trong loại đấu tranh này không thể loạn truyền.
Đồng thời, lúc đó người ở chỗ này gần như đều là con cháu trẻ tuổi của thế gia. Muốn nhận được tin tức từ trên người bọn họ cũng không dễ dàng. Nguyệt Lâm Sa có mặt ở đó lúc trước, cho rằng Vu Nhai cưỡi trên Khu Phong Thứu là chuyện không đáng tin cậy. Không nói con Khu Phong Thứu kia bị thương có thể sống ở trong rừng rậm thêm một hai ngày hay không, Khu Phong Thứu cũng không phải là loại ai muốn cưỡi cũng có thể cưỡi được.
Nàng cũng không để ở trong lòng. Cho dù là thật sự cưỡi được, tiểu thư Quan gia cũng sẽ thu hồi. Bởi vậy nàng không nghĩ điều này là thật. Hơn nữa con Khu Phong Thứu này còn biến thành lớn như vậy. Điều càng làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là thực lực tiểu tử này...
/1991
|