Chết, Phỉ Ni hắn lại sắp chết sao?
- Ta biết ngươi chết rất không cam lòng. Thánh ma đạo sư cửu đoạn không ngờ không phát hiện ra ta. Nhưng ta là Chuẩn Thần cấp. Ta đã đạt tới nguyên tố thổ thành thần. Thuật độn thổ, một chút như vậy ta vẫn làm được.
Trước khi chết, hắn nghe được gia hỏa vốn phải thành kia nói.
Mắt Phỉ Ni lại mở lớn. Nguyên tố thổ thành thần? Chuyện này…. sao có thể như vậy được. Vì sao từ trước tới nay, ta ở đế quốc Ma Pháp chưa từng nghe nói có nhân vật như thế? Không đúng. Hiện tại ta cũng không biết hắn tên gọi là gì. Hình như gọi là Ngụy gì đó. Nhân vật vốn bị hắn xem là một thằng hề, hắn làm sao có thể nhớ được? Nghĩ như vậy, sau đó hắn vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
- Phỉ Ni chết rồi?
Những người phía sau tường băng cũng mở to hai mắt nhìn, mỗi người đều vô cùng mờ mịt.
- Giết. . .
Đúng vào lúc này, ở phía sau bọn họ truyền ra tiếng hô trầm. Hơn mười nhân ảnh đột ngột từ trong bóng tối xuất hiện. Từng đao quang sắc bén chém về các ma pháp sư. Bọn họ tuy rằng cường đại nhưng thân thể lại yếu đuối. Hơn nữa lúc này bọn họ đang trong tình trạng mờ mịt.
- Người nào?
Nhưng dù sao đội ngũ Huyền Binh Giả này cũng không tính là quá cường đại. Phần lớn cũng chỉ là Thiên cấp trung đoạn. Thánh Binh Sư chỉ có mấy người mà thôi. Thoáng cái bọn họ đã bị phát hiện. Các ma pháp sư đã kịp phản ứng. Ma pháp cuồng bạo!
- Lui lại!
Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Hoàng Thăng Long. Tuy rằng chỉ giết được sáu người, nhưng vậy là đủ rồi. Nếu không lui lại, bọn họ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Thanh Môn, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không để chừa lại một tên nào, giết!
Ngay khi Hoàng Thăng Long vừa hôLui lại, giọng nói Vu Nhai cũng theo đó phát ra. Mãi đến lúc này, Lan Quân Hi rốt cục mới có phản ứng. Nàng vận dụng ma lực cường đại mang theo mọi người phóng qua hố lớn ở giữa, vượt qua thi thể của Phỉ Ni, xông vào cánh cửa tường băng kia. Đương nhiên, bọn họ chỉ đứng ở ngoài cửa, sau đó ma pháp bạo phát. . .
Ầm ầm ầm. . .
Ma pháp điên cuồng bạo phát ở sau bức tường băng. Thanh Môn bắt đầu phản kích. Không biết từ lúc nào, vị thủ lĩnh Ngụy Linh kia đã đứng ở trên tường băng. Từng mũi tên đỏ như lửa điên cuồng bắn xuống. Hai thánh ma đạo sư cao đoạn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua đám người Lan Quân Hi, chuyên tâm chống đỡ với từng mũi tên ánh sáng kia. Mất đi hai thánh ma đạo sư cao đoạn, lực lượng chiến đấu của đội ngũ Phỉ Ni giảm đi rất nhiều.
- Mũi tên kia thật đáng sợ. Vì sao ta lại có cảm giác quen thuộc? Lại xông tới. . .
Hoàng Thăng Long thì thào tự nói. Nhưng rất nhanh hắn không để ý đến mũi tên khủng khiếp và cảm giác quen thuộc một cách quỷ dị kia nữa. Hắn lại hạ lệnh để các Huyền Binh Giả đánh lén. Huyền Binh cùng ma pháp phối hợp, đặc biệt khủng khiếp. . .
- A, ma vương sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Cuối cùng, sau khi một thánh ma đạo sư cao đoạn chết dưới mũi tên đỏ như lửa, trận chiến đấu này cũng kết thúc. Tường băng vẫn đứng thẳng không đổ, nhưng hai bên tường băng đã lộ ra những vết tích. Nhìn từng thi thể trước mắt, bất kể là phía Thanh Môn hay phía bên Huyền Binh Giả đều có loại cảm giác giống như đang ở trong mộng. Bọn họ lập tức kích động kêu lớn từng tiếng. . .
- Các ngươi là ai?
Nhưng kích động cũng không quá lâu, theo câu hỏi của Lan Quân Khôi liền ngừng lại. Lúc này bọn họ mới nhớ ra có một đội ngũ Huyền Binh đã trợ giúp không ít cho bọn họ. Nhưng Huyền Binh Giả còn trẻ như vậy khiến người của đế quốc Ma Pháp theo bản năng cảnh giác.
- Thợ săn, có chung kẻ địch với các ngươi. Hiện tại kẻ địch đã chết. Chúng ta cáo từ.
Hoàng Thăng Long chỉ hờ hững đáp. Nếu kẻ tập kích đã chết, bọn họ cũng không nhất thiết phải đi cùng đội ngũ thoạt nhìn rất khủng khiếp này. Được rồi, sự khủng bố của đội ngũ này thật sự chính là người còn ở trên tường băng kia.
Bọn họ cũng có phương pháp có thể giải trận, không cần dựa vào những người này.
Chủ yếu nhất vẫn là, bọn họ là gián điệp của đế quốc Huyền Binh, vốn không nên tiếp xúc nhiều với bất kỳ kẻ nào của đế quốc Ma Pháp.
Ánh mắt Lan Quân Hi chớp động, không biết có nên lưu đám người kia lại hay không. Đội ngũ Huyền Binh Giả này thật khả nghi. Nhưng các nàng hình như không cần thiết phải trêu chọc một kẻ địch khác. Dù sao người của Thanh Môn vừa mới sống sót sau tai nạn. A, Lan Quân Hi lại theo thói quen đứng ở góc độ đại tỷ suy nghĩ vấn đề, lại quên có lão đại Ngụy Linh phía trên.
- Chờ một chút, các ngươi cứ đi như vậy được sao?
Hình như rất không thoải mái với thói quen của Lan Quân Hi, lão đại Ngụy Linh trực tiếp lên tiếng.
- Các hạ muốn chúng ta lưu lại sao?
Hoàng Thăng Long lạnh lùng trả lời. Trên phương diện khí thế không yếu, nhưng trong lòng hắn âm thầm kêu khổ. Nếu như người này muốn bọn họ lưu lại, bọn họ thật sự không có chút lực lượng nào để phản kháng. Cùng là Huyền Binh Giả về cung tên, nhưng hắn biết rõ người phía trên kia rất khủng khiếp. Huống gì hắn còn là một ma pháp sư Chuẩn Thần cấp. Trời xanh ơi, đế quốc Ma Pháp sao lại có nhân vật như vậy chứ?
- Không sai. Ta chính là muốn các ngươi lưu lại, gián điệp của đế quốc Huyền Binh.
Vu Nhai thản nhiên trả lời. Vu Nhai đương nhiên sẽ không quên Hoàng Thăng Long Vu Nhai. Chính bởi vì có hắn, tài bắn cung của mình mới có khả năng tiến bước nhanh như vậy. Thậm chí biết cái gì là vòng quay số mạng. Hơn nữa còn có một Tạp Đức ở bên cạnh. Đối với gia hỏa kia, Vu Nhai thật ra lại càng không quên, chuyện ở địa phận của rồng thật sự để lại ấn tượng sâu sắc.
Nghe Vu Nhai nói vậy, mọi người trong đội ngũ Thanh Môn đều mở to hai mắt nhìn. Đám người Hoàng Thăng Long cũng gọi ra Huyền Binh bản mạng...
- Khoan đã, khoan đã. Ta lưu các ngươi lại không phải muốn giết chết các ngươi, mà là muốn các ngươi gia nhập vào đội ngũ của ta, đồng thời nghe theo sự chỉ huy của ta.
Vu Nhai nhìn thế cục hiện tại thoáng cái đã trở nên khẩn trương, hắn vội vàng giải thích.
Theo Vu Nhai nói, cục diện thoáng cái trở nên hòa hoãn. Nhưng tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn hắn.
Hiện tại, mọi người trong đội ngũ Thanh Môn thật sự cảm thấy đầu co thắt lại. Từ Ngụy Linh bị giết đến đột nhiên xuất hiện ở phía sau Phỉ Ni, rồi đột nhiên có đội ngũ Huyền Binh Giả gia nhập, đến tàn sát đội ngũ Phỉ Ni hầu như không còn. Cuối cùng, phát hiện đội ngũ Huyền Binh Giả này không ngờ là gián điệp của đế quốc Huyền Binh. Tất cả đều phát sinh trong thời gian chưa đầy hai phút mà thôi.
Hai phút, căn bản không đủ để cho bọn họ sắp xếp hoàn chỉnh mọi chuyện. Đầu óc đều cảm thấy hỗn loạn.
Hiện tại lão đại Ngụy Linh lại còn nói muốn tiếp nhận đội ngũ Huyền Binh Giả này. Hắn tốt như vậy sao? Bởi vì mấy nghìn năm đã ăn sâu bén rễ. Là ma pháp sư theo bản năng vẫn bài xích Huyền Binh Giả. Nhưng nếu lão đại Ngụy Linh đã nói, bọn họ tất nhiên không sẽ lập tức nhảy ra phản đối.
- Ta biết ngươi chết rất không cam lòng. Thánh ma đạo sư cửu đoạn không ngờ không phát hiện ra ta. Nhưng ta là Chuẩn Thần cấp. Ta đã đạt tới nguyên tố thổ thành thần. Thuật độn thổ, một chút như vậy ta vẫn làm được.
Trước khi chết, hắn nghe được gia hỏa vốn phải thành kia nói.
Mắt Phỉ Ni lại mở lớn. Nguyên tố thổ thành thần? Chuyện này…. sao có thể như vậy được. Vì sao từ trước tới nay, ta ở đế quốc Ma Pháp chưa từng nghe nói có nhân vật như thế? Không đúng. Hiện tại ta cũng không biết hắn tên gọi là gì. Hình như gọi là Ngụy gì đó. Nhân vật vốn bị hắn xem là một thằng hề, hắn làm sao có thể nhớ được? Nghĩ như vậy, sau đó hắn vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
- Phỉ Ni chết rồi?
Những người phía sau tường băng cũng mở to hai mắt nhìn, mỗi người đều vô cùng mờ mịt.
- Giết. . .
Đúng vào lúc này, ở phía sau bọn họ truyền ra tiếng hô trầm. Hơn mười nhân ảnh đột ngột từ trong bóng tối xuất hiện. Từng đao quang sắc bén chém về các ma pháp sư. Bọn họ tuy rằng cường đại nhưng thân thể lại yếu đuối. Hơn nữa lúc này bọn họ đang trong tình trạng mờ mịt.
- Người nào?
Nhưng dù sao đội ngũ Huyền Binh Giả này cũng không tính là quá cường đại. Phần lớn cũng chỉ là Thiên cấp trung đoạn. Thánh Binh Sư chỉ có mấy người mà thôi. Thoáng cái bọn họ đã bị phát hiện. Các ma pháp sư đã kịp phản ứng. Ma pháp cuồng bạo!
- Lui lại!
Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Hoàng Thăng Long. Tuy rằng chỉ giết được sáu người, nhưng vậy là đủ rồi. Nếu không lui lại, bọn họ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Thanh Môn, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không để chừa lại một tên nào, giết!
Ngay khi Hoàng Thăng Long vừa hôLui lại, giọng nói Vu Nhai cũng theo đó phát ra. Mãi đến lúc này, Lan Quân Hi rốt cục mới có phản ứng. Nàng vận dụng ma lực cường đại mang theo mọi người phóng qua hố lớn ở giữa, vượt qua thi thể của Phỉ Ni, xông vào cánh cửa tường băng kia. Đương nhiên, bọn họ chỉ đứng ở ngoài cửa, sau đó ma pháp bạo phát. . .
Ầm ầm ầm. . .
Ma pháp điên cuồng bạo phát ở sau bức tường băng. Thanh Môn bắt đầu phản kích. Không biết từ lúc nào, vị thủ lĩnh Ngụy Linh kia đã đứng ở trên tường băng. Từng mũi tên đỏ như lửa điên cuồng bắn xuống. Hai thánh ma đạo sư cao đoạn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua đám người Lan Quân Hi, chuyên tâm chống đỡ với từng mũi tên ánh sáng kia. Mất đi hai thánh ma đạo sư cao đoạn, lực lượng chiến đấu của đội ngũ Phỉ Ni giảm đi rất nhiều.
- Mũi tên kia thật đáng sợ. Vì sao ta lại có cảm giác quen thuộc? Lại xông tới. . .
Hoàng Thăng Long thì thào tự nói. Nhưng rất nhanh hắn không để ý đến mũi tên khủng khiếp và cảm giác quen thuộc một cách quỷ dị kia nữa. Hắn lại hạ lệnh để các Huyền Binh Giả đánh lén. Huyền Binh cùng ma pháp phối hợp, đặc biệt khủng khiếp. . .
- A, ma vương sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Cuối cùng, sau khi một thánh ma đạo sư cao đoạn chết dưới mũi tên đỏ như lửa, trận chiến đấu này cũng kết thúc. Tường băng vẫn đứng thẳng không đổ, nhưng hai bên tường băng đã lộ ra những vết tích. Nhìn từng thi thể trước mắt, bất kể là phía Thanh Môn hay phía bên Huyền Binh Giả đều có loại cảm giác giống như đang ở trong mộng. Bọn họ lập tức kích động kêu lớn từng tiếng. . .
- Các ngươi là ai?
Nhưng kích động cũng không quá lâu, theo câu hỏi của Lan Quân Khôi liền ngừng lại. Lúc này bọn họ mới nhớ ra có một đội ngũ Huyền Binh đã trợ giúp không ít cho bọn họ. Nhưng Huyền Binh Giả còn trẻ như vậy khiến người của đế quốc Ma Pháp theo bản năng cảnh giác.
- Thợ săn, có chung kẻ địch với các ngươi. Hiện tại kẻ địch đã chết. Chúng ta cáo từ.
Hoàng Thăng Long chỉ hờ hững đáp. Nếu kẻ tập kích đã chết, bọn họ cũng không nhất thiết phải đi cùng đội ngũ thoạt nhìn rất khủng khiếp này. Được rồi, sự khủng bố của đội ngũ này thật sự chính là người còn ở trên tường băng kia.
Bọn họ cũng có phương pháp có thể giải trận, không cần dựa vào những người này.
Chủ yếu nhất vẫn là, bọn họ là gián điệp của đế quốc Huyền Binh, vốn không nên tiếp xúc nhiều với bất kỳ kẻ nào của đế quốc Ma Pháp.
Ánh mắt Lan Quân Hi chớp động, không biết có nên lưu đám người kia lại hay không. Đội ngũ Huyền Binh Giả này thật khả nghi. Nhưng các nàng hình như không cần thiết phải trêu chọc một kẻ địch khác. Dù sao người của Thanh Môn vừa mới sống sót sau tai nạn. A, Lan Quân Hi lại theo thói quen đứng ở góc độ đại tỷ suy nghĩ vấn đề, lại quên có lão đại Ngụy Linh phía trên.
- Chờ một chút, các ngươi cứ đi như vậy được sao?
Hình như rất không thoải mái với thói quen của Lan Quân Hi, lão đại Ngụy Linh trực tiếp lên tiếng.
- Các hạ muốn chúng ta lưu lại sao?
Hoàng Thăng Long lạnh lùng trả lời. Trên phương diện khí thế không yếu, nhưng trong lòng hắn âm thầm kêu khổ. Nếu như người này muốn bọn họ lưu lại, bọn họ thật sự không có chút lực lượng nào để phản kháng. Cùng là Huyền Binh Giả về cung tên, nhưng hắn biết rõ người phía trên kia rất khủng khiếp. Huống gì hắn còn là một ma pháp sư Chuẩn Thần cấp. Trời xanh ơi, đế quốc Ma Pháp sao lại có nhân vật như vậy chứ?
- Không sai. Ta chính là muốn các ngươi lưu lại, gián điệp của đế quốc Huyền Binh.
Vu Nhai thản nhiên trả lời. Vu Nhai đương nhiên sẽ không quên Hoàng Thăng Long Vu Nhai. Chính bởi vì có hắn, tài bắn cung của mình mới có khả năng tiến bước nhanh như vậy. Thậm chí biết cái gì là vòng quay số mạng. Hơn nữa còn có một Tạp Đức ở bên cạnh. Đối với gia hỏa kia, Vu Nhai thật ra lại càng không quên, chuyện ở địa phận của rồng thật sự để lại ấn tượng sâu sắc.
Nghe Vu Nhai nói vậy, mọi người trong đội ngũ Thanh Môn đều mở to hai mắt nhìn. Đám người Hoàng Thăng Long cũng gọi ra Huyền Binh bản mạng...
- Khoan đã, khoan đã. Ta lưu các ngươi lại không phải muốn giết chết các ngươi, mà là muốn các ngươi gia nhập vào đội ngũ của ta, đồng thời nghe theo sự chỉ huy của ta.
Vu Nhai nhìn thế cục hiện tại thoáng cái đã trở nên khẩn trương, hắn vội vàng giải thích.
Theo Vu Nhai nói, cục diện thoáng cái trở nên hòa hoãn. Nhưng tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn hắn.
Hiện tại, mọi người trong đội ngũ Thanh Môn thật sự cảm thấy đầu co thắt lại. Từ Ngụy Linh bị giết đến đột nhiên xuất hiện ở phía sau Phỉ Ni, rồi đột nhiên có đội ngũ Huyền Binh Giả gia nhập, đến tàn sát đội ngũ Phỉ Ni hầu như không còn. Cuối cùng, phát hiện đội ngũ Huyền Binh Giả này không ngờ là gián điệp của đế quốc Huyền Binh. Tất cả đều phát sinh trong thời gian chưa đầy hai phút mà thôi.
Hai phút, căn bản không đủ để cho bọn họ sắp xếp hoàn chỉnh mọi chuyện. Đầu óc đều cảm thấy hỗn loạn.
Hiện tại lão đại Ngụy Linh lại còn nói muốn tiếp nhận đội ngũ Huyền Binh Giả này. Hắn tốt như vậy sao? Bởi vì mấy nghìn năm đã ăn sâu bén rễ. Là ma pháp sư theo bản năng vẫn bài xích Huyền Binh Giả. Nhưng nếu lão đại Ngụy Linh đã nói, bọn họ tất nhiên không sẽ lập tức nhảy ra phản đối.
/1991
|