- Có lẽ hắn tình cờ phát hiện thôi. May là ma pháp trận ở cửa ra của Ma Uyên đã thu thập được đủ máu tươi và linh hồn, nếu không sẽ có chút phiền phức.
Ánh mắt Băng Tuyết Ma Vương chớp động nói. Nếu như không thu thập đủ, quả thực sẽ rất phiền phức. Phải biết rằng, lối vào Ma Uyên thật sự xuất hiện, tin tức này nhất định sẽ như mọc cánh nhanh chóng truyền đi. Sau đó ai còn tiến vào ma pháp trận lối ra đoạt mệnh nữa? Lại nghe hắn trầm giọng nói:
- Hừ, lập tức khởi động kế hoạch giết chết tất cả những kẻ bên trong ma pháp trận ở cửa ra. Không chừa một tên...
- Vâng, ma vương.
Đám người thực lực từ Thần cấp trở lên đồng thời đáp lại. Sau đó ma lực và tinh thần lực bạo phát. Ma pháp trận ở dưới thân bọn họ cùng bốn ma pháp trận nhỏ ở xung quanh ma pháp trận trung tâm đồng thời được khởi động. Lực lượng kinh khủng bỗng nhiên phóng lên cao...
Nếu như bây giờ Vu Nhai còn ở trong ma pháp trận tại cửa ra Ma Uyên, hẳn có thể phát hiện ra. Ma pháp trận vốn chỉ mang theo sự mê hoặc đột nhiên sát khí ngang dọc giống như Lục Thiên Sát Trận. Đương nhiên, Lục Thiên Sát Trận dựa vào sát khí, còn ở đây là dựa vào ma lực khủng bố.
- A a a...
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Xung quanh đám người Băng Tuyết Ma Vương giống như vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Theo thời gian trôi qua, xung quanh bọn họ lại xuất hiện thêm từng linh hồn vặn vẹo. Thoạt nhìn ma pháp trận trung ương vốn vẫn rất bình thường. Nhưng thoáng cái dường như nó đã biến thành nơi tập trung các ác ma. Hoặc nói là khủng khiếp giống như tầng mười tám địa ngục vậy.
- Băng Tuyết Vương thúc, ta gọi thúc một tiếng Vương thúc cuối cùng. Thúc đối xử với thiên tài đế quốc Ma Pháp như thế sao? Với chiêu thức ấy của thúc, sẽ có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi biến mất ở trong tay thúc. Sau này đế quốc Ma Pháp dựa vào cái gì để chiến đấu?
Đúng vào lúc này, một giọng nữ dễ nghe từ trên trời truyền xuống. Ngẩng đầu nhìn lên. Hóa ra phía trên còn có một ma pháp trận, tương tự với ma pháp trận trung ương.
Mà ở giữa ma pháp trận này lại đang khóa một đám người ở giữa không trung. Trong đó có chừng hơn hai trăm người.
Đúng vậy, bị khóa ở giữa không trung, ở nơi trung tâm nhất, cũng chính là vuông góc với chỗ của Băng Tuyết Ma Vương, nơi phát ra âm thanh, nàng mặc ma pháp bào, gần như bao kín lấy thân thể. Nàng có một mái tóc dài màu xanh biếc. Dưới ánh sáng ma pháp trận, trông nàng đầy cảm giác thần bí. Không ngờ đó chính là công chúa Nguyệt Lâm Sa đã mất tích hơn tám tháng.
Ở chung quanh nàng, đương nhiên chính là đám người của đoàn ủng hộ công chúa. Hơn tám tháng qua, bọn họ bị nhốt ở chỗ này.
- Nguyệt Lâm Sa, nàng quả thực gọi phụ vương ta một câu Vương thúc cuối cùng rồi. Bởi vì rất nhanh nàng sẽ biến thành tế phẩm. Đương nhiên, cho dù nàng sống sót cũng phải thay đổi cách xưng hô. Phải đổi thành hoàng đế thúc thúc. Bởi vì phụ vương ta rất nhanh sẽ trở thành Ma Pháp Đại Đế.
Băng Tuyết Ma Vương còn chưa mở miệng, Nguyệt Ninh Á đã cướp lời. Hắc hắc, mấy ngày qua, lạc thú lớn nhất của nàng chính là dùng lời nói sỉ nhục Nguyệt Lâm Sa. Nếu không phri phụ vương không cho nàng động chân động tay, sợ rằng hiện tại cả người Nguyệt Lâm Sa cũng bị nàng đùa bỡn. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Trước đây, trong những người cùng lứa tuổi, Nguyệt Ninh Á không sợ, cũng không phục ai. Cho dù là ai, nàng cũng dám mắng dám đánh. Nhưng riêng vị đường tỷ Nguyệt Lâm Sa này, lại chính là bóng ma trong lòng nàng. Từ nhỏ đã vậy. Hừ, Nguyệt Lâm Sa ngoại trừ xuất thân mạnh hơn nàng ra, có gì có thể so sánh được với nàng?
Hiện tại thì tốt rồi. Rất nhanh thân phận sẽ đảo ngược. Nguyệt Ninh Á nàng rất nhanh sẽ trở thành công chúa. Nguyệt Lâm Sa, cho dù không chết cũng chỉ là một quận chúa. Đương nhiên, Nguyệt Ninh Á nàng chắc chắn sẽ không để Nguyệt Lâm Sa sống sót.
- Băng Tuyết Ma Vương, ngươi thật sự muốn hủy diệt đế quốc Ma Pháp sao?
Nguyệt Lâm Sa căn bản không để ý tới Nguyệt Ninh Á.
- Sao lại nói là hủy diệt? Ta còn không phải suy nghĩ cho đế quốc Ma Pháp chúng ta sao. Khi hoàn toàn nắm lực lượng Ma Uyên này trong tay, ta có thể đối đầu cùng dân Cổ Duệ. Cái này gọi là thiên tài có thể đối kháng dân Cổ Duệ đi? Nếu không thể, vậy chỉ có thể hi sinh. Bây giờ vì đại nghiệp mà chết chung quy vẫn có giá trị hơn so với tương lai chết ở trong tay của dân Cổ Duệ.
Băng Tuyết Ma Vương thản nhiên nói, không có bất cứ dao động nào.
- Ngươi chẳng qua chỉ muốn thực hiện dã tâm của ngươi mà thôi. Ngươi giúp đỡ dân Cổ Duệ sát hại phụ hoàng ta, khiến toàn bộ đế quốc Ma Pháp rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Đây gọi là vì đế quốc Ma Pháp sao?
Nguyệt Lâm Sa cười lạnh nói.
Rất rõ ràng, Nguyệt Lâm Sa bị bắt tới nơi này, có thể biết Ma Pháp Đại Đế tâm thần không yên mà chết, đều là âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương. Không chỉ như vậy. Nếu như chỉ có Ma Pháp Đại Đế chết, như vậy công chúa Nguyệt Lâm Sa rất có tiếng tăm, tầm nhìn kế vị, cũng có thể sẽ nhanh chóng dẹp loạn. Chính bởi vì Nguyệt Lâm Sa nàng mất tích mới có thể dẫn đến toàn bộ đế quốc Ma Pháp biến thành hỗn loạn như vậy.
Có thể Nguyệt Lâm Sa không mất tích cũng sẽ có bạo động, nhưng tuyệt đối không phải là cục diện khó có thể khống chế như hiện nay.
Giết chết Ma Pháp Đại Đế, khiến Nguyệt Lâm Sa mất tích, thoáng nhìn cũng thấy là thủ pháp của dân Cổ Duệ, quả thực chính là do dân Cổ Duệ làm ra. Nếu như Nguyệt Lâm Sa thật sự bị dân Cổ Duệ bắt đi, đương nhiên tất cả đều giải thích được. Nhưng Nguyệt Lâm Sa lại ở trong tay Băng Tuyết Ma Vương. Điều này chẳng phải nói rõ Băng Tuyết Ma Vương cùng dân Cổ Duệ âm thầm hiệp nghị gì đó, hoặc là lợi dụng lẫn nhau...
Biến đế quốc Ma Pháp thành tình trạng như vậy, thật làm khó cho Băng Tuyết Ma Vương còn dám nói là vì đế quốc Ma Pháp.
- Là dã tâm của ta thì thế nào. Muốn có thành tựu, nhất định phải có hi sinh. Ở trong mắt ta bất kỳ thứ gì cũng không quan trọng bằng vị trí kia. Chỉ có điều ngươi có thể yên tâm. Chỉ cần ta nắm Ma Uyên trong tay, như vậy hiện tại đế quốc Ma Pháp mất đi thứ gì, ta đều sẽ lấy về. Hừ. Dân Cổ Duệ còn tưởng rằng ta bị quyền lực làm choáng váng biến thành kẻ ngu si. Nhưng bọn họ không biết bọn họ cũng bị ta lợi dụng.
Băng Tuyết Ma Vương không có gì không thể thừa nhận. Hắn vốn cũng không phải là dạng người dối trá gì. Yrước đây vì phụ họa hắn phải dối trá, nhưng bây giờ đã không cần phải làm vậy nữa. Một bên là thủ hạ trung thành với hắn, một bên là hơn hai trăm người sắp chết.
- Ngươi chính là một kẻ ngu si bị quyền lực xông lên não tới hôn mê. Ngươi dựa vào cái gì dám khẳng định ngươi có thể nắm Ma Uyên trong tay. Ngươi có thể chắc chắn sao? Thậm chí ngươi làm sao biết dân Cổ Duệ không biết dự định của ngươi?
Nguyệt Lâm Sa cả giận nói.
- Đừng quên ta là ma pháp sư còn thiên tài hơn cả phụ hoàng ngươi. Ta có thể giải được năm ma pháp trận bên trong Ma Uyên.
Ánh mắt Băng Tuyết Ma Vương chớp động nói. Nếu như không thu thập đủ, quả thực sẽ rất phiền phức. Phải biết rằng, lối vào Ma Uyên thật sự xuất hiện, tin tức này nhất định sẽ như mọc cánh nhanh chóng truyền đi. Sau đó ai còn tiến vào ma pháp trận lối ra đoạt mệnh nữa? Lại nghe hắn trầm giọng nói:
- Hừ, lập tức khởi động kế hoạch giết chết tất cả những kẻ bên trong ma pháp trận ở cửa ra. Không chừa một tên...
- Vâng, ma vương.
Đám người thực lực từ Thần cấp trở lên đồng thời đáp lại. Sau đó ma lực và tinh thần lực bạo phát. Ma pháp trận ở dưới thân bọn họ cùng bốn ma pháp trận nhỏ ở xung quanh ma pháp trận trung tâm đồng thời được khởi động. Lực lượng kinh khủng bỗng nhiên phóng lên cao...
Nếu như bây giờ Vu Nhai còn ở trong ma pháp trận tại cửa ra Ma Uyên, hẳn có thể phát hiện ra. Ma pháp trận vốn chỉ mang theo sự mê hoặc đột nhiên sát khí ngang dọc giống như Lục Thiên Sát Trận. Đương nhiên, Lục Thiên Sát Trận dựa vào sát khí, còn ở đây là dựa vào ma lực khủng bố.
- A a a...
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Xung quanh đám người Băng Tuyết Ma Vương giống như vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Theo thời gian trôi qua, xung quanh bọn họ lại xuất hiện thêm từng linh hồn vặn vẹo. Thoạt nhìn ma pháp trận trung ương vốn vẫn rất bình thường. Nhưng thoáng cái dường như nó đã biến thành nơi tập trung các ác ma. Hoặc nói là khủng khiếp giống như tầng mười tám địa ngục vậy.
- Băng Tuyết Vương thúc, ta gọi thúc một tiếng Vương thúc cuối cùng. Thúc đối xử với thiên tài đế quốc Ma Pháp như thế sao? Với chiêu thức ấy của thúc, sẽ có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi biến mất ở trong tay thúc. Sau này đế quốc Ma Pháp dựa vào cái gì để chiến đấu?
Đúng vào lúc này, một giọng nữ dễ nghe từ trên trời truyền xuống. Ngẩng đầu nhìn lên. Hóa ra phía trên còn có một ma pháp trận, tương tự với ma pháp trận trung ương.
Mà ở giữa ma pháp trận này lại đang khóa một đám người ở giữa không trung. Trong đó có chừng hơn hai trăm người.
Đúng vậy, bị khóa ở giữa không trung, ở nơi trung tâm nhất, cũng chính là vuông góc với chỗ của Băng Tuyết Ma Vương, nơi phát ra âm thanh, nàng mặc ma pháp bào, gần như bao kín lấy thân thể. Nàng có một mái tóc dài màu xanh biếc. Dưới ánh sáng ma pháp trận, trông nàng đầy cảm giác thần bí. Không ngờ đó chính là công chúa Nguyệt Lâm Sa đã mất tích hơn tám tháng.
Ở chung quanh nàng, đương nhiên chính là đám người của đoàn ủng hộ công chúa. Hơn tám tháng qua, bọn họ bị nhốt ở chỗ này.
- Nguyệt Lâm Sa, nàng quả thực gọi phụ vương ta một câu Vương thúc cuối cùng rồi. Bởi vì rất nhanh nàng sẽ biến thành tế phẩm. Đương nhiên, cho dù nàng sống sót cũng phải thay đổi cách xưng hô. Phải đổi thành hoàng đế thúc thúc. Bởi vì phụ vương ta rất nhanh sẽ trở thành Ma Pháp Đại Đế.
Băng Tuyết Ma Vương còn chưa mở miệng, Nguyệt Ninh Á đã cướp lời. Hắc hắc, mấy ngày qua, lạc thú lớn nhất của nàng chính là dùng lời nói sỉ nhục Nguyệt Lâm Sa. Nếu không phri phụ vương không cho nàng động chân động tay, sợ rằng hiện tại cả người Nguyệt Lâm Sa cũng bị nàng đùa bỡn. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Trước đây, trong những người cùng lứa tuổi, Nguyệt Ninh Á không sợ, cũng không phục ai. Cho dù là ai, nàng cũng dám mắng dám đánh. Nhưng riêng vị đường tỷ Nguyệt Lâm Sa này, lại chính là bóng ma trong lòng nàng. Từ nhỏ đã vậy. Hừ, Nguyệt Lâm Sa ngoại trừ xuất thân mạnh hơn nàng ra, có gì có thể so sánh được với nàng?
Hiện tại thì tốt rồi. Rất nhanh thân phận sẽ đảo ngược. Nguyệt Ninh Á nàng rất nhanh sẽ trở thành công chúa. Nguyệt Lâm Sa, cho dù không chết cũng chỉ là một quận chúa. Đương nhiên, Nguyệt Ninh Á nàng chắc chắn sẽ không để Nguyệt Lâm Sa sống sót.
- Băng Tuyết Ma Vương, ngươi thật sự muốn hủy diệt đế quốc Ma Pháp sao?
Nguyệt Lâm Sa căn bản không để ý tới Nguyệt Ninh Á.
- Sao lại nói là hủy diệt? Ta còn không phải suy nghĩ cho đế quốc Ma Pháp chúng ta sao. Khi hoàn toàn nắm lực lượng Ma Uyên này trong tay, ta có thể đối đầu cùng dân Cổ Duệ. Cái này gọi là thiên tài có thể đối kháng dân Cổ Duệ đi? Nếu không thể, vậy chỉ có thể hi sinh. Bây giờ vì đại nghiệp mà chết chung quy vẫn có giá trị hơn so với tương lai chết ở trong tay của dân Cổ Duệ.
Băng Tuyết Ma Vương thản nhiên nói, không có bất cứ dao động nào.
- Ngươi chẳng qua chỉ muốn thực hiện dã tâm của ngươi mà thôi. Ngươi giúp đỡ dân Cổ Duệ sát hại phụ hoàng ta, khiến toàn bộ đế quốc Ma Pháp rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Đây gọi là vì đế quốc Ma Pháp sao?
Nguyệt Lâm Sa cười lạnh nói.
Rất rõ ràng, Nguyệt Lâm Sa bị bắt tới nơi này, có thể biết Ma Pháp Đại Đế tâm thần không yên mà chết, đều là âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương. Không chỉ như vậy. Nếu như chỉ có Ma Pháp Đại Đế chết, như vậy công chúa Nguyệt Lâm Sa rất có tiếng tăm, tầm nhìn kế vị, cũng có thể sẽ nhanh chóng dẹp loạn. Chính bởi vì Nguyệt Lâm Sa nàng mất tích mới có thể dẫn đến toàn bộ đế quốc Ma Pháp biến thành hỗn loạn như vậy.
Có thể Nguyệt Lâm Sa không mất tích cũng sẽ có bạo động, nhưng tuyệt đối không phải là cục diện khó có thể khống chế như hiện nay.
Giết chết Ma Pháp Đại Đế, khiến Nguyệt Lâm Sa mất tích, thoáng nhìn cũng thấy là thủ pháp của dân Cổ Duệ, quả thực chính là do dân Cổ Duệ làm ra. Nếu như Nguyệt Lâm Sa thật sự bị dân Cổ Duệ bắt đi, đương nhiên tất cả đều giải thích được. Nhưng Nguyệt Lâm Sa lại ở trong tay Băng Tuyết Ma Vương. Điều này chẳng phải nói rõ Băng Tuyết Ma Vương cùng dân Cổ Duệ âm thầm hiệp nghị gì đó, hoặc là lợi dụng lẫn nhau...
Biến đế quốc Ma Pháp thành tình trạng như vậy, thật làm khó cho Băng Tuyết Ma Vương còn dám nói là vì đế quốc Ma Pháp.
- Là dã tâm của ta thì thế nào. Muốn có thành tựu, nhất định phải có hi sinh. Ở trong mắt ta bất kỳ thứ gì cũng không quan trọng bằng vị trí kia. Chỉ có điều ngươi có thể yên tâm. Chỉ cần ta nắm Ma Uyên trong tay, như vậy hiện tại đế quốc Ma Pháp mất đi thứ gì, ta đều sẽ lấy về. Hừ. Dân Cổ Duệ còn tưởng rằng ta bị quyền lực làm choáng váng biến thành kẻ ngu si. Nhưng bọn họ không biết bọn họ cũng bị ta lợi dụng.
Băng Tuyết Ma Vương không có gì không thể thừa nhận. Hắn vốn cũng không phải là dạng người dối trá gì. Yrước đây vì phụ họa hắn phải dối trá, nhưng bây giờ đã không cần phải làm vậy nữa. Một bên là thủ hạ trung thành với hắn, một bên là hơn hai trăm người sắp chết.
- Ngươi chính là một kẻ ngu si bị quyền lực xông lên não tới hôn mê. Ngươi dựa vào cái gì dám khẳng định ngươi có thể nắm Ma Uyên trong tay. Ngươi có thể chắc chắn sao? Thậm chí ngươi làm sao biết dân Cổ Duệ không biết dự định của ngươi?
Nguyệt Lâm Sa cả giận nói.
- Đừng quên ta là ma pháp sư còn thiên tài hơn cả phụ hoàng ngươi. Ta có thể giải được năm ma pháp trận bên trong Ma Uyên.
/1991
|