Cũng bởi vậy, địa thế trở nên quỷ dị. Tuy rằng linh giác của hắn đã có thể lướt qua khắp thời gian chi địa, nhưng vẫn không đủ. Ở chỗ này cũng không phải là cảm giác thật sự.
Cho nên hắn phải cố gắng bước đi, còn phải tìm hiểu rõ ràng nơi này. Thật ra, Vu Nhai cảm giác hắn chỉ còn thiếu một bước là có thể khiến đạo thời gian tiến vào thần đạo. Nhưng một bước nhỏ này lại gian nan như thế. Ở đây giống như không có quang ảnh tồn tại, cũng chính là không có thần đạo nguyên. Có thể thời gian không phải cái có thể truyền thừa hoàn thành, phải dựa vào chính mình.
Tiếp tục đi bộ. Vu Nhai cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Bởi vì ở trong thời gian chi địa căn bản cũng không có thời gian thật sự. Có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ đã qua rất lâu. Hiện tại hắn đã không suy nghĩ về chuyện Băng Tuyết Ma Vương hoặc Nguyệt Lâm Sa nữa. Hắn chỉ muốn đạo thời gian mau chóng thành thần. Cứ như vậy, hắn dẫn theo một ngũ đội rất đông người đi tới...
Một vòng lại một vòng, mỗi lượt đi lại không giống nhau. Nhưng mỗi lần đi hắn đều có tiến bước.
- Quang ảnh, cuối cùng ngươi đã xuất hiện.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai cuối cùng đứng lại, sau đó nhìn quang ảnh phía trước nói.
Đương nhiên, chỉ có hắn có thể nhìn thấy quang ảnh này. Đám người phía sau nghe được lời hắn nói đều cảm thấy choáng váng. Được rồi, bọn họ không nghe thấy cũng nhanh chóng choáng váng. Trước đó cứ đi bộ như vậy, bọn họ thật sự rất khó chịu. Đã có mấy người tụt lại phía sau cũng mất tích.
- Hắc...
Quang ảnh không ngờ phát ra tiếng động. Chỉ có điều âm thanh vừa phát ra đã thấy nó đột ngột đánh một sóng âm. Trong nháy mắt, Vu Nhai lại rơi vào hắc ám. Lần này không ngờ quang ảnh không phải trực tiếp dung hợp. Quả nhiên chứng thực suy nghĩ của hắn, đạo thời gian không có cách nào truyền thừa.
- Là muốn so đấu tới ta sao? Vậy thì tới đi!
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, bắt chước bộ dạng của quang ảnh đánh ra một sóng âm. Trong nháy mắt hắc ám xung quanh khôi phục, lại trở về bộ dạng lúc trước. Hắc hắc, chỉ phòng thủ không công kích không phải là phong cách của Vu Nhai. Hắn bắt đầu phản kích.
Kế tiếp ở trong mắt mọi người lại xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.
Chỉ thấy Lão đại Ngụy Linh đứng ở trước mặt đang điên cuồng đánh ra sóng âm, trong miệng còn không người phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị. Có đôi khi vẫn đầy khiêu khích. Nhưng đối diện với hắn rõ ràng chỉ là hư không? Nếu như không phải từng trải qua các loại quỷ dị trước đó, bọn họ nhất định sẽ nghĩ, có phải Lão đại Ngụy Linh đã bị điện hay không. Nhưng bây giờ bọn họ đều biết phía trước khẳng định có một kẻ địch mà bọn họ không nhìn thấy được.
Chỗ này quá tà tính. Thế giới của Lão đại Ngụy Linh cũng quá khó hiểu.
Ầm...
Đúng vào lúc này, tất cả mọi người nghe được một tiếng nổ mạnh vang lên. Thế giới xung quanh đột nhiên bắt đầu điên cuồng bạo động. Trên người Lão đại Ngụy Linh dường như biến thành một vòng xoáy đang hút cái gì đó. Qua chừng hai phút, loại bạo động này mới chậm rãi bình tĩnh lại. Lão đại Ngụy Linh cũng bình tĩnh lại. Chỉ có điều lúc này, tất cả mọi người cảm giác được khí tức của hắn đã thay đổi, dường như dung hòa với xung quanh, dường như biến thành hư ảo. Dường như hắn không tồn tại cùng một thời không với bọn họ, nhưng rõ ràng lại tồn tại.
Thật may, trước đó trải qua mỗi thuộc tính, Lão đại Ngụy Linh đều sẽ có sự biến hóa trên phương diện khí chất. Bọn họ thấy cũng không thắc mắc nhiều. Chỉ có điều trong lòng mọi người đang xác định, những chỗ này khẳng định có thứ tốt gì đó, bị hắn phát hiện, đồng thời đã nhận được.
- Cảm ơn!
Vu Nhai đột nhiên quay về phía quang ảnh nói. Ngay vừa nãy, cuối cùng đạo thời gian của hắn đã thành thần.
- Hắc...
Quang ảnh kia vẫn phát ra tiếng động trầm, sau đó bỗng nhiên lóe lên, dung nhập trong cơ thể Vu Nhai.
Trong nháy mắt, Vu Nhai lại cảm thấy trong đầu, cảm ngộ thời gian trở nên rõ ràng hơn. Cùng lúc đó, rất nhiều vận dụng trên phương diện thời gian, hắn đã hiểu được. Trước đây hắn cái hiểu cái không. Nhưng bây giờ dường như có chiêu thức... Hóa ra quang ảnh vẫn muốn dung hợp. Chỉ có điều nó không có cách nào truyền thừa thuần túy thần đạo thời gian, chỉ có thể truyền thừa phương pháp vận dụng thần đạo thời gian.
Nhắm mắt lại, Vu Nhai cảm thụ tất cả những thứ có được trong truyền thừa, cảm nhận cảm giác kỳ diệu do thần đạo thời gian mang lại cho hắn. Hắn lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn quang cảnh xung quanh một chút.
Đúng vậy, hắn cuối cùng có thể dùng mắt thường quan sát thời gian chi địa này. Đây là một sa mạc rất bình thường. Trên thực tế, ở đây quang cảnh thế nào cũng không đáng nói. Bởi vì không chỗ nào thời gian không có mặt, không có cách nào nghịch chuyển.
Nhưng hiện tại Vu Nhai lại có thể nghịch chuyển. Hắn nhìn thấy những người phía sau đều ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
Hiện tại Vu Nhai thật ra đang nhìn quang cảnh xung quanh. Những người khác chắc hẳn đang theo bản năng nhìn theo ánh mắt hắn. Nhưng bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Bởi vì bọn họ và hắn không ở trong cùng một trình tự thời gian.
Đây là sự khủng khiếp của thần đạo thời gian. Nếu như bây giờ Vu Nhai đi qua, giết bọn họ, bọn họ căn bản cũng không biết. Bởi vì trong mắt bọn họ, Vu Nhai hoặc nói là lão đại Ngụy Linh, vẫn đứng ở nơi đó từ trước tới nay chưa từng cử động.
Hắn nhẹ nhàng điểm một cái. Tốc độ thời gian khôi phục. Mọi người đang ngơ ngác đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Sao Lão đại Ngụy Linh đã xoay người? Vừa nãy rõ ràng vẫn còn là bộ dạng cao nhân nhắm mắt lại. Chớp mắt cái đã thành xoay người nhìn mình. Ta còn không chớp mắt mà.
Không đợi mọi người hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lại nghe Lão đại Ngụy Linh thản nhiên nói:
- Đi thôi, nếu như đoán không nhầm, rất nhanh chúng ta có thể rời khỏi nơi mê huyễn này.
Mọi người gãi gai đầu, cuối cùng vẫn chỉ có thể lắc đầu. Dù sao bắt đầu từ khi bọn họ theo người này, đã biết hắn vô cùng thần kỳ. Cho dù không hiểu cũng không sao. Nói chung, Vu Nhai ở trong mắt bọn họ càng lúc càng thần bí, càng cao lớn vĩ đại.
Đương nhiên, bọn họ cũng nhớ lời hắn nói. Rất nhanh có thể rời khỏi nơi mê huyễn này. Lão đại đúng là lão đại.
- Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế. Cuối cùng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Thời điểm mọi người đi theo Vu Nhai tiếp tục đi tới, có một giọng nói của bà lão đầy kiêu ngạo phá không đến. Đó chính là bà lão Thần Vương của Lan Quân gia kia.
Trong mắt lóe lên tinh quang, Vu Nhai nhanh chóng phóng về phía giọng nói kia. Hiện tại, khắp nơi đầy mê huyễn nhưng trong mắt hắn chỉ còn lại một nơi là mê huyễn. Đó chính là phạm vi của thuộc tính quang minh. Nhưng nếu chỉ còn lại chỗ này, Vu Nhai căn bản cũng không sợ còn có thể bị mê huyễn. Phải biết rằng, trước đó còn lại hai nguyên tố quang minh và thời gian đan xen. Nhưng bây giờ chỉ còn lại có một loại. Đương nhiên không còn đan xen, căn bản không cần tiếp nhận. Cùng lắm, cũng bởi vì hắn không đạt được quang minh thành thần, phía trước vẫn là sương mù mờ mịt mà thôi.
Cho nên hắn phải cố gắng bước đi, còn phải tìm hiểu rõ ràng nơi này. Thật ra, Vu Nhai cảm giác hắn chỉ còn thiếu một bước là có thể khiến đạo thời gian tiến vào thần đạo. Nhưng một bước nhỏ này lại gian nan như thế. Ở đây giống như không có quang ảnh tồn tại, cũng chính là không có thần đạo nguyên. Có thể thời gian không phải cái có thể truyền thừa hoàn thành, phải dựa vào chính mình.
Tiếp tục đi bộ. Vu Nhai cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Bởi vì ở trong thời gian chi địa căn bản cũng không có thời gian thật sự. Có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ đã qua rất lâu. Hiện tại hắn đã không suy nghĩ về chuyện Băng Tuyết Ma Vương hoặc Nguyệt Lâm Sa nữa. Hắn chỉ muốn đạo thời gian mau chóng thành thần. Cứ như vậy, hắn dẫn theo một ngũ đội rất đông người đi tới...
Một vòng lại một vòng, mỗi lượt đi lại không giống nhau. Nhưng mỗi lần đi hắn đều có tiến bước.
- Quang ảnh, cuối cùng ngươi đã xuất hiện.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai cuối cùng đứng lại, sau đó nhìn quang ảnh phía trước nói.
Đương nhiên, chỉ có hắn có thể nhìn thấy quang ảnh này. Đám người phía sau nghe được lời hắn nói đều cảm thấy choáng váng. Được rồi, bọn họ không nghe thấy cũng nhanh chóng choáng váng. Trước đó cứ đi bộ như vậy, bọn họ thật sự rất khó chịu. Đã có mấy người tụt lại phía sau cũng mất tích.
- Hắc...
Quang ảnh không ngờ phát ra tiếng động. Chỉ có điều âm thanh vừa phát ra đã thấy nó đột ngột đánh một sóng âm. Trong nháy mắt, Vu Nhai lại rơi vào hắc ám. Lần này không ngờ quang ảnh không phải trực tiếp dung hợp. Quả nhiên chứng thực suy nghĩ của hắn, đạo thời gian không có cách nào truyền thừa.
- Là muốn so đấu tới ta sao? Vậy thì tới đi!
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, bắt chước bộ dạng của quang ảnh đánh ra một sóng âm. Trong nháy mắt hắc ám xung quanh khôi phục, lại trở về bộ dạng lúc trước. Hắc hắc, chỉ phòng thủ không công kích không phải là phong cách của Vu Nhai. Hắn bắt đầu phản kích.
Kế tiếp ở trong mắt mọi người lại xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.
Chỉ thấy Lão đại Ngụy Linh đứng ở trước mặt đang điên cuồng đánh ra sóng âm, trong miệng còn không người phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị. Có đôi khi vẫn đầy khiêu khích. Nhưng đối diện với hắn rõ ràng chỉ là hư không? Nếu như không phải từng trải qua các loại quỷ dị trước đó, bọn họ nhất định sẽ nghĩ, có phải Lão đại Ngụy Linh đã bị điện hay không. Nhưng bây giờ bọn họ đều biết phía trước khẳng định có một kẻ địch mà bọn họ không nhìn thấy được.
Chỗ này quá tà tính. Thế giới của Lão đại Ngụy Linh cũng quá khó hiểu.
Ầm...
Đúng vào lúc này, tất cả mọi người nghe được một tiếng nổ mạnh vang lên. Thế giới xung quanh đột nhiên bắt đầu điên cuồng bạo động. Trên người Lão đại Ngụy Linh dường như biến thành một vòng xoáy đang hút cái gì đó. Qua chừng hai phút, loại bạo động này mới chậm rãi bình tĩnh lại. Lão đại Ngụy Linh cũng bình tĩnh lại. Chỉ có điều lúc này, tất cả mọi người cảm giác được khí tức của hắn đã thay đổi, dường như dung hòa với xung quanh, dường như biến thành hư ảo. Dường như hắn không tồn tại cùng một thời không với bọn họ, nhưng rõ ràng lại tồn tại.
Thật may, trước đó trải qua mỗi thuộc tính, Lão đại Ngụy Linh đều sẽ có sự biến hóa trên phương diện khí chất. Bọn họ thấy cũng không thắc mắc nhiều. Chỉ có điều trong lòng mọi người đang xác định, những chỗ này khẳng định có thứ tốt gì đó, bị hắn phát hiện, đồng thời đã nhận được.
- Cảm ơn!
Vu Nhai đột nhiên quay về phía quang ảnh nói. Ngay vừa nãy, cuối cùng đạo thời gian của hắn đã thành thần.
- Hắc...
Quang ảnh kia vẫn phát ra tiếng động trầm, sau đó bỗng nhiên lóe lên, dung nhập trong cơ thể Vu Nhai.
Trong nháy mắt, Vu Nhai lại cảm thấy trong đầu, cảm ngộ thời gian trở nên rõ ràng hơn. Cùng lúc đó, rất nhiều vận dụng trên phương diện thời gian, hắn đã hiểu được. Trước đây hắn cái hiểu cái không. Nhưng bây giờ dường như có chiêu thức... Hóa ra quang ảnh vẫn muốn dung hợp. Chỉ có điều nó không có cách nào truyền thừa thuần túy thần đạo thời gian, chỉ có thể truyền thừa phương pháp vận dụng thần đạo thời gian.
Nhắm mắt lại, Vu Nhai cảm thụ tất cả những thứ có được trong truyền thừa, cảm nhận cảm giác kỳ diệu do thần đạo thời gian mang lại cho hắn. Hắn lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn quang cảnh xung quanh một chút.
Đúng vậy, hắn cuối cùng có thể dùng mắt thường quan sát thời gian chi địa này. Đây là một sa mạc rất bình thường. Trên thực tế, ở đây quang cảnh thế nào cũng không đáng nói. Bởi vì không chỗ nào thời gian không có mặt, không có cách nào nghịch chuyển.
Nhưng hiện tại Vu Nhai lại có thể nghịch chuyển. Hắn nhìn thấy những người phía sau đều ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
Hiện tại Vu Nhai thật ra đang nhìn quang cảnh xung quanh. Những người khác chắc hẳn đang theo bản năng nhìn theo ánh mắt hắn. Nhưng bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Bởi vì bọn họ và hắn không ở trong cùng một trình tự thời gian.
Đây là sự khủng khiếp của thần đạo thời gian. Nếu như bây giờ Vu Nhai đi qua, giết bọn họ, bọn họ căn bản cũng không biết. Bởi vì trong mắt bọn họ, Vu Nhai hoặc nói là lão đại Ngụy Linh, vẫn đứng ở nơi đó từ trước tới nay chưa từng cử động.
Hắn nhẹ nhàng điểm một cái. Tốc độ thời gian khôi phục. Mọi người đang ngơ ngác đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Sao Lão đại Ngụy Linh đã xoay người? Vừa nãy rõ ràng vẫn còn là bộ dạng cao nhân nhắm mắt lại. Chớp mắt cái đã thành xoay người nhìn mình. Ta còn không chớp mắt mà.
Không đợi mọi người hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lại nghe Lão đại Ngụy Linh thản nhiên nói:
- Đi thôi, nếu như đoán không nhầm, rất nhanh chúng ta có thể rời khỏi nơi mê huyễn này.
Mọi người gãi gai đầu, cuối cùng vẫn chỉ có thể lắc đầu. Dù sao bắt đầu từ khi bọn họ theo người này, đã biết hắn vô cùng thần kỳ. Cho dù không hiểu cũng không sao. Nói chung, Vu Nhai ở trong mắt bọn họ càng lúc càng thần bí, càng cao lớn vĩ đại.
Đương nhiên, bọn họ cũng nhớ lời hắn nói. Rất nhanh có thể rời khỏi nơi mê huyễn này. Lão đại đúng là lão đại.
- Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế. Cuối cùng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Thời điểm mọi người đi theo Vu Nhai tiếp tục đi tới, có một giọng nói của bà lão đầy kiêu ngạo phá không đến. Đó chính là bà lão Thần Vương của Lan Quân gia kia.
Trong mắt lóe lên tinh quang, Vu Nhai nhanh chóng phóng về phía giọng nói kia. Hiện tại, khắp nơi đầy mê huyễn nhưng trong mắt hắn chỉ còn lại một nơi là mê huyễn. Đó chính là phạm vi của thuộc tính quang minh. Nhưng nếu chỉ còn lại chỗ này, Vu Nhai căn bản cũng không sợ còn có thể bị mê huyễn. Phải biết rằng, trước đó còn lại hai nguyên tố quang minh và thời gian đan xen. Nhưng bây giờ chỉ còn lại có một loại. Đương nhiên không còn đan xen, căn bản không cần tiếp nhận. Cùng lắm, cũng bởi vì hắn không đạt được quang minh thành thần, phía trước vẫn là sương mù mờ mịt mà thôi.
/1991
|