Hắn biết hắn khẳng định đánh không lại Băng Tuyết Ma Vương. Tất cả những điều hắn làm chính là đang kéo dài thời gian, tất cả chỉ vì ngăn chặn bước chân thời gian, tạo cho Nguyệt Lâm Sa càng nhiều thời gian mà thôi.
Mặc dù chỉ là ngăn chặn, hắn cũng sử dụng ra tất cả thế võ toàn thân, cũng chính như Ma Thiên Chân Thần các nàng đã thấy. Vu Nhai điên cuồng thi triển hắn kiếm kỹ mạnh nhất, mười hai đại nguyên tố thần đạo như thời gian, không gian đều bạo phát toàn diện. Ba đại thần đạo: kiếm đạo, đao đạo và sát đạo cũng không khách khí điên cuồng đập xuống người Băng Tuyết Ma Vương...
Mượn thân kiếm nghịch thiên của Thôn Thiên Kiếm, hy vọng có thể khiến cho Băng Tuyết Ma Vương có thêm một chút áp lực.
Rất tốt, Vu Nhai thành công. Chí ít ở trong sát trận Băng Tuyết Ma Vương không có cách nào phát huy ra trăm phần trăm thực lực. Nói cách khác, trong nháy mắt này Băng Tuyết Ma Vương không còn là tồn tại tiến gần tới Thần Hoàng nữa. Vu Nhai nắm giữ lực chiến đấu Thần Vương sơ cấp, đương nhiên có thể cùng hắn chu toàn. Nếu có thể chu toàn, biểu thị hắn có thể tranh thủ được nhiều thời gian cho Nguyệt Lâm Sa hơn.
- Thôn Thiên Nhất Thức, Thôn Thiên Nhị Thức, Thôn Thiên Nghịch Không Thức, Thôn Thiên Phệ Thần Thức...
Cuối cùng, Vu Nhai gần như đã dùng hết tất cả. Sau đó hắn chung quy vẫn cảm thấy bản thân tuyệt kỹ của Thôn Thiên Kiếm là có hiệu quả nhất. Các thứ của Lục Thiên Nguyên Giới tuy rằng rất quen thuộc, nhưng kiếm kỹ Lục Thiên chỉ dùng để giết người. Hắn căn bản giết không được Băng Tuyết Ma Vương. Cho nên phát ra đại chiêu vẫn tương đối tốt hơn. Hắn ném ra tuyệt kỹ của Thôn Thiên Kiếm.
Trong tay hắn vốn đang nắm Thôn Thiên Kiếm, đương nhiên là tuyệt kỹ của Thôn Thiên Kiếm là hữu hiệu nhất.
Trong nháy mắt, Vu Nhai dường như hóa phức tạp thành đơn giản. Các loại tuyệt kỹ và kiếm ý thậm chí chậm rãi dung nhập trong kiếm kỹ của Thôn Thiên. Hoặc không thể nói là dung nhập, mà là bị cắn nuốt. Cúng vậy, cảm giác rất cổ quái chợt từ trong lòng hắn bò dậy...
Dường như trong tuyệt kỹ Thôn Thiên Kiếm vẫn ẩn chứa điều gì khác!
Nhưng rõ ràng vừa rồi không có ẩn chứa cái gì. Thôn Thiên Nhất Thức vẫn là Thôn Thiên Nhất Thức, không có bất kỳ biến hóa nào. Không, chỉ là trên phương diện cảm giác không có biến hóa. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tuyệt kỹ Thôn Thiên đã bắt đầu thăng cấp lên gấp mấy lần.
- Trong lúc vô tình trở nên mạnh mẽ. Sao có thể như vậy được?
Vừa mới bắt đầu, kiếm kỹ Thôn Thiên cũng không thể làm gì được Băng Tuyết Ma Vương. Nhưng bây giờ không ngờ có thể khiến cho Băng Tuyết Ma Vương cảm nhận được sự uy hiếp trong kiếm kỹ kia, khiến biểu tình Băng Tuyết Ma Vương trở nên ngưng trọng, tạo cho hắn chút phiền phức. Đương nhiên, cũng bởi vì Băng Tuyết Ma Vương bị nhốt ở trong sát trận mới có vẻ mặt như vậy. Nếu là ở bên ngoài, vẫn không cách nào bắt được hắn. Nhưng như vậy đã đặc biệt trâu bò rồi.
Phải biết rằng, mặc dù lực lượng bị áp chế, Băng Tuyết Ma Vương ít nhất cũng có lực lượng Thần Vương trung đoạn.
Ầm...
Vu Nhai cứ vừa đánh vừa suy tính như vậy, cuối cùng, theo một cách tiến bước không hiểu nổi, hắn càng lúc càng thành thục. Cuối cùng hắn cười, sau đó chợt phóng ra vật gì đó. Tiếp đó, trong ý thức dường như có gì đó phát nổ. Từ thân thể Vu Nhai đến thân kiếm đều phát sinh một loại lực hút quỷ dị. Một loại cảm giác gọi là Thần trong nháy mắt xuất hiện ở trên người hắn.
Hắn rốt cuộc biết được tại sao kiếm kỹ Thôn Thiên lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy. Bởi vì thôn phệ thánh đạo của hắn đột nhiên thành thần...
- Lại là một loại đạo thần. Hơn nữa còn là đạo thần đặc biệt, đạo thần mang theo cảm giác cắn nuốt. Người này rốt cuộc là ai?
Băng Tuyết Ma Vương cau mày. Tuy rằng hắn đánh có chút khó chịu, có chút không thoải mái, lại không mất đi bình tĩnh.
Hắc, nếu mất đi bình tĩnh Băng Tuyết Ma Vương không phải là Băng Tuyết Ma Vương nữa. Trong lòng hắn mang theo nghi vấn như vậy. Lúc này hắn hình như lại bắt được cái gì. Hình như trong lòng hắn đã có sự suy đoán nào đó. Chỉ có điều trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
Trên thực tế, không chỉ Băng Tuyết Ma Vương, rất nhiều người đều cảm thấy gia hỏa Ngụy Linh này rất giống với một người trong trí nhớ của bọn họ, chỉ là không nhớ ra. Thật sự không dễ nhớ được. Dù sao Ngụy Linh cùng Vu Nhai đại đế, vẫn có rất nhiều điều khó có thể liên tưởng với nhau. Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều biết, giữa công chúa Nguyệt Lâm Sa cùng Vu Nhai đại đế có quan hệ mập mờ.
Những nhân vật nhỏ căn bản không biết. Những nhân vật lớn mặc dù biết chút, nhưng bọn họ sẽ nhàm chán đi quan tâm tới vấn đề tình cảm của một công chúa? Bọn họ đã sớm quên mất chuyện của Nguyệt Lâm Sa. Bởi vậy, trong lòng cũng chỉ có chút ấn tượng mà thôi.
Lại nói, thế cuộc trước mắt khẩn trương như vậy, bọn họ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều!
- Ma vương, ngài không sao chứ? Chúng ta phải mau chóng phá hủy trận pháp, nếu không con tiện nhân Nguyệt Lâm Sa kia sẽ càng lúc càng quen với trận pháp Ma Uyên, thời gian càng lâu, chúng ta muốn phá trận lại càng khó.
Đúng vào lúc này, bên ngoài một vị cao thủ Thần cấp nói.
Vị cao thủ Thần cấp này chính là một Thần Vương, thực lực chỉ là Thần Vương sơ cấp. Hơn nữa căn cơ tương đối mà nói cũng không phải quá ổn định. Chắc hẳn còn yếu hơn so với tứ trưởng lão và Lan Quân Nhân một chút. Nhưng Thần Vương chính là Thần Vương. Hắn không ngờ liên thủ với bốn gã Thần Tướng trong lúc nhất thời vẫn không phá nổi Ma Thiên Trận Pháp do Nguyệt Lâm Sa bố trí ở ngoài sát trận. Hắn làm sao có thể không khiếp sợ được. Hắn làm sao có thể không lo lắng được.
Hắn cảm thấy cần phải để Băng Tuyết Ma Vương lấy ra một vài con bài chưa lật, phá hỏng hoàn toàn mười mấy trận pháp do Nguyệt Lâm Sa bố trí ở phía ngoài sát trận. Sau đó, sẽ lập tức phá hỏng hai mươi ba Ma Thiên Trận Pháp bảo vệ bản thân Nguyệt Lâm Sa, không thể lại để nàng tiếp tục như vậy được nữa.
Băng Tuyết Ma Vương vẫn đang nghĩ biện pháp bắt Vu Nhai. Nhưng khi nghe thủ hạ nói vậy, hắn biết, thủ hạ của hắn nói rất đúng. Hắn đối với những thủ hạ của mình, có sự tín nhiệm tuyệt đối. Phải biết rằng, bất luận là Thần Tướng hay Thần Vương, ở đây phần lớn đều do hắn một tay bồi dưỡng lên. Cũng chính là lợi dụng Ma Uyên cường đại bồi dưỡng ra được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao căn cơ bọn họ hơi yếu.
- Nếu không thể tiếp tục kéo dài, vậy phá đi.
Băng Tuyết Ma Vương hờ hững liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó cúi đầu nói. Trong nháy mắt, xung quanh lại ngưng tụ lại hai loại nguyên tố băng và thủy khủng khiếp. Nhưng không chỉ có vậy, trên người hắn còn xuất hiện khí tức đẫm máu khủng khiếp...
Đây là khí tức đến từ Ma Thiên Trận Pháp trung ương, nơi thu thập máu tươi và linh hồn kia!
Hắn cơ bản đã tìm hiểu kỹ sự mạnh yếu của sát trận. Dựa vào lực lượng bản thân hắn muốn phá tan sát trận cũng không phải dễ dàng. Đặc biệt ở bên ngoài sát trận còn có trận pháp của Nguyệt Lâm Sa bao quanh. còn có tiểu tử yêu nghiệt kia lúc ẩn lúc hiện ở xung quanh.
Mặc dù chỉ là ngăn chặn, hắn cũng sử dụng ra tất cả thế võ toàn thân, cũng chính như Ma Thiên Chân Thần các nàng đã thấy. Vu Nhai điên cuồng thi triển hắn kiếm kỹ mạnh nhất, mười hai đại nguyên tố thần đạo như thời gian, không gian đều bạo phát toàn diện. Ba đại thần đạo: kiếm đạo, đao đạo và sát đạo cũng không khách khí điên cuồng đập xuống người Băng Tuyết Ma Vương...
Mượn thân kiếm nghịch thiên của Thôn Thiên Kiếm, hy vọng có thể khiến cho Băng Tuyết Ma Vương có thêm một chút áp lực.
Rất tốt, Vu Nhai thành công. Chí ít ở trong sát trận Băng Tuyết Ma Vương không có cách nào phát huy ra trăm phần trăm thực lực. Nói cách khác, trong nháy mắt này Băng Tuyết Ma Vương không còn là tồn tại tiến gần tới Thần Hoàng nữa. Vu Nhai nắm giữ lực chiến đấu Thần Vương sơ cấp, đương nhiên có thể cùng hắn chu toàn. Nếu có thể chu toàn, biểu thị hắn có thể tranh thủ được nhiều thời gian cho Nguyệt Lâm Sa hơn.
- Thôn Thiên Nhất Thức, Thôn Thiên Nhị Thức, Thôn Thiên Nghịch Không Thức, Thôn Thiên Phệ Thần Thức...
Cuối cùng, Vu Nhai gần như đã dùng hết tất cả. Sau đó hắn chung quy vẫn cảm thấy bản thân tuyệt kỹ của Thôn Thiên Kiếm là có hiệu quả nhất. Các thứ của Lục Thiên Nguyên Giới tuy rằng rất quen thuộc, nhưng kiếm kỹ Lục Thiên chỉ dùng để giết người. Hắn căn bản giết không được Băng Tuyết Ma Vương. Cho nên phát ra đại chiêu vẫn tương đối tốt hơn. Hắn ném ra tuyệt kỹ của Thôn Thiên Kiếm.
Trong tay hắn vốn đang nắm Thôn Thiên Kiếm, đương nhiên là tuyệt kỹ của Thôn Thiên Kiếm là hữu hiệu nhất.
Trong nháy mắt, Vu Nhai dường như hóa phức tạp thành đơn giản. Các loại tuyệt kỹ và kiếm ý thậm chí chậm rãi dung nhập trong kiếm kỹ của Thôn Thiên. Hoặc không thể nói là dung nhập, mà là bị cắn nuốt. Cúng vậy, cảm giác rất cổ quái chợt từ trong lòng hắn bò dậy...
Dường như trong tuyệt kỹ Thôn Thiên Kiếm vẫn ẩn chứa điều gì khác!
Nhưng rõ ràng vừa rồi không có ẩn chứa cái gì. Thôn Thiên Nhất Thức vẫn là Thôn Thiên Nhất Thức, không có bất kỳ biến hóa nào. Không, chỉ là trên phương diện cảm giác không có biến hóa. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tuyệt kỹ Thôn Thiên đã bắt đầu thăng cấp lên gấp mấy lần.
- Trong lúc vô tình trở nên mạnh mẽ. Sao có thể như vậy được?
Vừa mới bắt đầu, kiếm kỹ Thôn Thiên cũng không thể làm gì được Băng Tuyết Ma Vương. Nhưng bây giờ không ngờ có thể khiến cho Băng Tuyết Ma Vương cảm nhận được sự uy hiếp trong kiếm kỹ kia, khiến biểu tình Băng Tuyết Ma Vương trở nên ngưng trọng, tạo cho hắn chút phiền phức. Đương nhiên, cũng bởi vì Băng Tuyết Ma Vương bị nhốt ở trong sát trận mới có vẻ mặt như vậy. Nếu là ở bên ngoài, vẫn không cách nào bắt được hắn. Nhưng như vậy đã đặc biệt trâu bò rồi.
Phải biết rằng, mặc dù lực lượng bị áp chế, Băng Tuyết Ma Vương ít nhất cũng có lực lượng Thần Vương trung đoạn.
Ầm...
Vu Nhai cứ vừa đánh vừa suy tính như vậy, cuối cùng, theo một cách tiến bước không hiểu nổi, hắn càng lúc càng thành thục. Cuối cùng hắn cười, sau đó chợt phóng ra vật gì đó. Tiếp đó, trong ý thức dường như có gì đó phát nổ. Từ thân thể Vu Nhai đến thân kiếm đều phát sinh một loại lực hút quỷ dị. Một loại cảm giác gọi là Thần trong nháy mắt xuất hiện ở trên người hắn.
Hắn rốt cuộc biết được tại sao kiếm kỹ Thôn Thiên lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy. Bởi vì thôn phệ thánh đạo của hắn đột nhiên thành thần...
- Lại là một loại đạo thần. Hơn nữa còn là đạo thần đặc biệt, đạo thần mang theo cảm giác cắn nuốt. Người này rốt cuộc là ai?
Băng Tuyết Ma Vương cau mày. Tuy rằng hắn đánh có chút khó chịu, có chút không thoải mái, lại không mất đi bình tĩnh.
Hắc, nếu mất đi bình tĩnh Băng Tuyết Ma Vương không phải là Băng Tuyết Ma Vương nữa. Trong lòng hắn mang theo nghi vấn như vậy. Lúc này hắn hình như lại bắt được cái gì. Hình như trong lòng hắn đã có sự suy đoán nào đó. Chỉ có điều trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
Trên thực tế, không chỉ Băng Tuyết Ma Vương, rất nhiều người đều cảm thấy gia hỏa Ngụy Linh này rất giống với một người trong trí nhớ của bọn họ, chỉ là không nhớ ra. Thật sự không dễ nhớ được. Dù sao Ngụy Linh cùng Vu Nhai đại đế, vẫn có rất nhiều điều khó có thể liên tưởng với nhau. Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều biết, giữa công chúa Nguyệt Lâm Sa cùng Vu Nhai đại đế có quan hệ mập mờ.
Những nhân vật nhỏ căn bản không biết. Những nhân vật lớn mặc dù biết chút, nhưng bọn họ sẽ nhàm chán đi quan tâm tới vấn đề tình cảm của một công chúa? Bọn họ đã sớm quên mất chuyện của Nguyệt Lâm Sa. Bởi vậy, trong lòng cũng chỉ có chút ấn tượng mà thôi.
Lại nói, thế cuộc trước mắt khẩn trương như vậy, bọn họ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều!
- Ma vương, ngài không sao chứ? Chúng ta phải mau chóng phá hủy trận pháp, nếu không con tiện nhân Nguyệt Lâm Sa kia sẽ càng lúc càng quen với trận pháp Ma Uyên, thời gian càng lâu, chúng ta muốn phá trận lại càng khó.
Đúng vào lúc này, bên ngoài một vị cao thủ Thần cấp nói.
Vị cao thủ Thần cấp này chính là một Thần Vương, thực lực chỉ là Thần Vương sơ cấp. Hơn nữa căn cơ tương đối mà nói cũng không phải quá ổn định. Chắc hẳn còn yếu hơn so với tứ trưởng lão và Lan Quân Nhân một chút. Nhưng Thần Vương chính là Thần Vương. Hắn không ngờ liên thủ với bốn gã Thần Tướng trong lúc nhất thời vẫn không phá nổi Ma Thiên Trận Pháp do Nguyệt Lâm Sa bố trí ở ngoài sát trận. Hắn làm sao có thể không khiếp sợ được. Hắn làm sao có thể không lo lắng được.
Hắn cảm thấy cần phải để Băng Tuyết Ma Vương lấy ra một vài con bài chưa lật, phá hỏng hoàn toàn mười mấy trận pháp do Nguyệt Lâm Sa bố trí ở phía ngoài sát trận. Sau đó, sẽ lập tức phá hỏng hai mươi ba Ma Thiên Trận Pháp bảo vệ bản thân Nguyệt Lâm Sa, không thể lại để nàng tiếp tục như vậy được nữa.
Băng Tuyết Ma Vương vẫn đang nghĩ biện pháp bắt Vu Nhai. Nhưng khi nghe thủ hạ nói vậy, hắn biết, thủ hạ của hắn nói rất đúng. Hắn đối với những thủ hạ của mình, có sự tín nhiệm tuyệt đối. Phải biết rằng, bất luận là Thần Tướng hay Thần Vương, ở đây phần lớn đều do hắn một tay bồi dưỡng lên. Cũng chính là lợi dụng Ma Uyên cường đại bồi dưỡng ra được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao căn cơ bọn họ hơi yếu.
- Nếu không thể tiếp tục kéo dài, vậy phá đi.
Băng Tuyết Ma Vương hờ hững liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó cúi đầu nói. Trong nháy mắt, xung quanh lại ngưng tụ lại hai loại nguyên tố băng và thủy khủng khiếp. Nhưng không chỉ có vậy, trên người hắn còn xuất hiện khí tức đẫm máu khủng khiếp...
Đây là khí tức đến từ Ma Thiên Trận Pháp trung ương, nơi thu thập máu tươi và linh hồn kia!
Hắn cơ bản đã tìm hiểu kỹ sự mạnh yếu của sát trận. Dựa vào lực lượng bản thân hắn muốn phá tan sát trận cũng không phải dễ dàng. Đặc biệt ở bên ngoài sát trận còn có trận pháp của Nguyệt Lâm Sa bao quanh. còn có tiểu tử yêu nghiệt kia lúc ẩn lúc hiện ở xung quanh.
/1991
|