Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dù sao Thôn Thiên Kiếm Linh cũng rất thần bí. Huyền Binh Điển xuất hiện ở thế giới kiếp trước cũng khó mà hiểu được. Có tình huống gì phát sinh cũng không gì kỳ quái. Lại nói, Thôn Thiên Kiếm còn từng truyền cho hắn Thôn Thiên Huyền Thân Quyết!
- Âm dương hóa kiếm, vô vật hữu vật, vô tâm hữu tâm. Kiếm giả, đạt cũng...
Vu Nhai thậm chí còn đọc lên thành tiếng. Tất cả mọi người nghe thấy, đều cảm thấy điên cuồng choáng váng. Bọn họ căn bản không biết hắn đang đọc gì. Đương nhiên, Vu Nhai cũng không phải nói ra tất cả. Có đôi khi thời điểm đánh quá mức kịch liệt, hắn đọc ở trong lòng...
Nhưng bất kể thế nào, ở trong mắt tất cả mọi người, hắn đang ghi nhớ. Kiếm đạo của hắn càng lúc càng lợi hại.
Mặc dù là như vậy, hắn vẫn còn yếu hơn so với Độc Cô Chiến Phong một chút. Chênh lệch trên phương diện huyền khí. Trên phương diện kiếm đạo cũng có chênh lệch. Lại nói Độc Cô Chiến Phong còn có hắc ám chi đạo Thần Vương, không gian chi đạo Thần Vương, sát ý chi đạo Thần Vương v...v.... Tuy rằng, trong lúc nhất thời Vu Nhai còn có thể ngăn cản, nhưng bại trận hình như chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ có điều hiện tại Độc Cô Chiến Phong muốn giết hắn hoặc bắt hắn vẫn ít có khả năng.
Nếu Vu Nhai ngăn cản được một thời gian, chứng minh hắn có cơ hội có thể chạy trốn, không giống như trước bị ép tới mức ngay cả kiếm cũng cầm không nổi. Mặc dù không chạy trốn, Vu Nhai cũng có thể cùng hắn chiến đấu chẳng biết đến lúc nào. Chính là cục diện không tốt lắm.
Chỉ có điều bây giờ bất kỳ ai cũng không dám coi thường Vu Nhai nữa. Có trời mới biết hắn có thể lại có một đột phá lớn nào đó hay không?
Bất kể thế nào, vẫn có người chờ không nổi nữa. Ở Thần Kiếm Các, Độc Cô Khiếu Qua cũng sắp phát điên. Vốn cho rằng Độc Cô Chiến Phong đã có thể bắt được Vu Nhai. Nhưng có trời mới biết tiểu tử này lại đột phá lần nữa. Nhân loại bình thường thật đúng là không thể quá coi thường được.
Cũng như đã nói phía trên, điều khiến cho hắn rầu rĩ chính là, có trời mới biết Vu Nhai có thể lại đột phá hay không...
- Đúng rồi, thần kiếm lệnh. Hóa ra Độc Cô gia còn có thần kiếm lệnh. Mỗi gia chủ cách mười năm đều có thể lấy ra thần kiếm lệnh, cưỡng chế người Độc Cô gia làm việc. Chỉ cần không phải tổn thương tới lợi ích của Độc Cô gia... Tốt lắm, tốt lắm. Chính là nó.
Độc Cô Khiếu Qua nghĩ không ra cái gì có thể cho người Độc Cô gia nghe lệnh. Hắn liền nhìn khắp nơi ngay bên trong Thần Kiếm Các.
Đúng vào lúc này, hắn thấy được thần kiếm lệnh đặt ở phía trên Thần Kiếm Các. Hắn không nhịn được hai mắt sáng bừng. Đột nhiên có kích động muốn ngửa mặt lên trời cười to. Đáng chết, không ngờ trong gia tộc một nhân loại bình thường hắn lại có tâm tình này.
Thôn Thiên Kiếm ở trong tay Vu Nhai hóa thành ngân quang mỹ lệ, tràn ngập vẻ đẹp hài hòa, ở trong mỹ lệ lại mang lực sát thương khủng khiếp. Kiếm ý của hắn vốn là thái cực lại dường như có biến hóa mới... Không, không thể nói là biến hóa, mà là tiến bước. Đó không phải là loại tiến bước vượt qua Thần Vương cảnh, mà là tiến bước trên ý cảnh. Giống như đang tiến bước trên kiếm đạo chi tâm.
Loại tiến bước này có thể không cần vượt qua đẳng cấp, nhưng có thể trở nên mạnh hơn.
Vu Nhai vẫn không biết khẩu quyết của Thôn Thiên Kiếm Linh là cái gì, từ đâu đến. Hắn cũng không có thời gian đi hỏi kỹ càng. Hiện tại hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong đó. Khẩu quyết đã đọc xong, nhưng Vu Nhai vẫn không hiểu rõ lắm.
Nếu không hiểu rõ, vậy đọc lại hết lần này tới lần khác, dùng Độc Cô Chiến Phong để rèn luyện chính mình.
Ai, hắn biết rõ, lần này hắn không có cách nào đánh ngã Độc Cô Chiến Phong. Đã như vậy, hãy để cho Độc Cô Chiến Phong trợ giúp mình tiến bước.
May mắn là Vu Nhai muốn hiểu, vẫn còn nhiều thời gian.
Chỉ có điều nếu cứ điên cuồng tiến bước như vậy nữa, hẳn sẽ luôn có thời điểm đánh ngã được Độc Cô Chiến Phong. Không thể bởi vì một lần thất bại mà tự ai tự oán cái gì. Chí ít vào lúc này đây cũng không phải là không có thu hoạch. Chí ít đã sờ lấy thực lực của Độc Cô Chiến Phong.
- Có nên kết thúc hay không?
Vu Nhai cau mày tự hỏi.
Nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu. Nhanh như vậy kết thúc cái lông. Tiếp tục rèn luyện kiếm đạo. Dù sao trước khi mình tiến vào Độc Cô gia, mình đã biết, lấy thực lực của mình bây giờ cũng không đủ nhét kẽ răng cho Độc Cô gia vô cùng to lớn này. Dù sao mình tiến vào, chính là nghĩ đến lúc đó tìm Lạc Thiên Kiếm Linh chỗ dựa lớn này đi ra hỗ trợ. Hiện tại, hắn cũng không cảm thấy gọi Lạc Thiên Kiếm Linh ra thì có gì không tốt.
Trước đó hắn bị ép tới mức không thể cử động được. Nếu gọi Lạc Thiên Kiếm Linh ra chính là tự tổn thương tới ngạo khí của mình, trong lòng khó chịu.
Hiện tại nếu có thể đánh nhau với Độc Cô Chiến Phong, chỉ cần không phải lại bị hắn ép tới mức không thể cử động, hoặc là bị hắn bắt, gọi Lạc Thiên Kiếm Linh ra sẽ không có vấn đề gì... Nhìn thì không thấy có gì khác nhau, nhưng trên tâm cảnh Vu Nhai lại có sự biến hóa.
Trước đó dường như không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào có thể chiến bại Độc Cô Chiến Phong trong khoảng thời gian ngắn. Trong lòng rất tuyệt vọng. Mà bây giờ, hắn đã thấy. Lui lại nưh vậy cũng sẽ không có cảm giác gì. Hơn nữa hắn vẫn nắm chắc có thể chạy ra được. Độc Cô Chiến Phong căn bản không có cách nào bắt mình. Bây giờ gọi Lạc Thiên Kiếm Linh ra không phải là để bảo toàn tính mạng, cũng không phải là bởi vì Độc Cô Chiến Phong, là bởi vì toàn bộ Độc Cô gia.
- A, lão gia chủ, sao ngài lại tới đây?
Ngay thời điểm Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong còn chưa phân ra thắng bại, có người lại nhìn thấy Độc Cô Khiếu Qua từ Thần Kiếm Các bay ra. Thực lực Độc Cô Khiếu Qua tất nhiên là rất cường đại. Trên phương diện tốc độ đương nhiên sẽ không chậm. Khoảng cách từ Thần Kiếm Các đến Độc Cô Thần Áp tuy rằng rất xa, nhưng hắn vẫn có thể từ trong Thần Kiếm Các nhìn thấy cuộc chiến đấu bên này. Bay tới nơi cũng không cần bao nhiêu thời gian.
- Ta không muốn lãng phí thời gian nữa. Các ngươi cùng lên đi. Hiện tại bắt nghịch tặc họ Vu kia cho ta.
Độc Cô Khiếu Qua đi thẳng tới trước mặt tất cả các trưởng lão, lạnh lùng nói với bọn họ. Hắn cũng lười nói vòng vo.
- Lão gia chủ, rốt cuộc tại sao ngài cứ muốn bắt Vu Nhai không thôi. Ngài có mục đích gì? Tại sao phải...
- Ta tất nhiên có đạo lý của bản thân ta. Hiện tại tất cả xông tới bắt hắn lại cho ta. Nếu không lấy cùng tội luận xử.
Độc Cô Khiếu Qua ngắt lời nói.
- Khiếu Qua gia chủ, như vậy lại không giống với người trước đây lắm. Hơn nữa, mặc dù ngươi có đạo lý của ngươi, đạo lý không thể nói ra được, nhưng muốn đám lão gia hỏa chúng ta đi bao vây tấn công một thiếu niên chữ lót Cửu, mặt mũi của chúng ta...
- Các ngươi nhìn đây là cái gì?
Độc Cô Khiếu Qua lại ngắt lời. Hắn không muốn nghe những lời vô ích. Nếu nói không được đám lão gia hỏa đáng chết này, vậy hắn liền lấy ra thần kiếm lệnh...
- Âm dương hóa kiếm, vô vật hữu vật, vô tâm hữu tâm. Kiếm giả, đạt cũng...
Vu Nhai thậm chí còn đọc lên thành tiếng. Tất cả mọi người nghe thấy, đều cảm thấy điên cuồng choáng váng. Bọn họ căn bản không biết hắn đang đọc gì. Đương nhiên, Vu Nhai cũng không phải nói ra tất cả. Có đôi khi thời điểm đánh quá mức kịch liệt, hắn đọc ở trong lòng...
Nhưng bất kể thế nào, ở trong mắt tất cả mọi người, hắn đang ghi nhớ. Kiếm đạo của hắn càng lúc càng lợi hại.
Mặc dù là như vậy, hắn vẫn còn yếu hơn so với Độc Cô Chiến Phong một chút. Chênh lệch trên phương diện huyền khí. Trên phương diện kiếm đạo cũng có chênh lệch. Lại nói Độc Cô Chiến Phong còn có hắc ám chi đạo Thần Vương, không gian chi đạo Thần Vương, sát ý chi đạo Thần Vương v...v.... Tuy rằng, trong lúc nhất thời Vu Nhai còn có thể ngăn cản, nhưng bại trận hình như chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ có điều hiện tại Độc Cô Chiến Phong muốn giết hắn hoặc bắt hắn vẫn ít có khả năng.
Nếu Vu Nhai ngăn cản được một thời gian, chứng minh hắn có cơ hội có thể chạy trốn, không giống như trước bị ép tới mức ngay cả kiếm cũng cầm không nổi. Mặc dù không chạy trốn, Vu Nhai cũng có thể cùng hắn chiến đấu chẳng biết đến lúc nào. Chính là cục diện không tốt lắm.
Chỉ có điều bây giờ bất kỳ ai cũng không dám coi thường Vu Nhai nữa. Có trời mới biết hắn có thể lại có một đột phá lớn nào đó hay không?
Bất kể thế nào, vẫn có người chờ không nổi nữa. Ở Thần Kiếm Các, Độc Cô Khiếu Qua cũng sắp phát điên. Vốn cho rằng Độc Cô Chiến Phong đã có thể bắt được Vu Nhai. Nhưng có trời mới biết tiểu tử này lại đột phá lần nữa. Nhân loại bình thường thật đúng là không thể quá coi thường được.
Cũng như đã nói phía trên, điều khiến cho hắn rầu rĩ chính là, có trời mới biết Vu Nhai có thể lại đột phá hay không...
- Đúng rồi, thần kiếm lệnh. Hóa ra Độc Cô gia còn có thần kiếm lệnh. Mỗi gia chủ cách mười năm đều có thể lấy ra thần kiếm lệnh, cưỡng chế người Độc Cô gia làm việc. Chỉ cần không phải tổn thương tới lợi ích của Độc Cô gia... Tốt lắm, tốt lắm. Chính là nó.
Độc Cô Khiếu Qua nghĩ không ra cái gì có thể cho người Độc Cô gia nghe lệnh. Hắn liền nhìn khắp nơi ngay bên trong Thần Kiếm Các.
Đúng vào lúc này, hắn thấy được thần kiếm lệnh đặt ở phía trên Thần Kiếm Các. Hắn không nhịn được hai mắt sáng bừng. Đột nhiên có kích động muốn ngửa mặt lên trời cười to. Đáng chết, không ngờ trong gia tộc một nhân loại bình thường hắn lại có tâm tình này.
Thôn Thiên Kiếm ở trong tay Vu Nhai hóa thành ngân quang mỹ lệ, tràn ngập vẻ đẹp hài hòa, ở trong mỹ lệ lại mang lực sát thương khủng khiếp. Kiếm ý của hắn vốn là thái cực lại dường như có biến hóa mới... Không, không thể nói là biến hóa, mà là tiến bước. Đó không phải là loại tiến bước vượt qua Thần Vương cảnh, mà là tiến bước trên ý cảnh. Giống như đang tiến bước trên kiếm đạo chi tâm.
Loại tiến bước này có thể không cần vượt qua đẳng cấp, nhưng có thể trở nên mạnh hơn.
Vu Nhai vẫn không biết khẩu quyết của Thôn Thiên Kiếm Linh là cái gì, từ đâu đến. Hắn cũng không có thời gian đi hỏi kỹ càng. Hiện tại hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong đó. Khẩu quyết đã đọc xong, nhưng Vu Nhai vẫn không hiểu rõ lắm.
Nếu không hiểu rõ, vậy đọc lại hết lần này tới lần khác, dùng Độc Cô Chiến Phong để rèn luyện chính mình.
Ai, hắn biết rõ, lần này hắn không có cách nào đánh ngã Độc Cô Chiến Phong. Đã như vậy, hãy để cho Độc Cô Chiến Phong trợ giúp mình tiến bước.
May mắn là Vu Nhai muốn hiểu, vẫn còn nhiều thời gian.
Chỉ có điều nếu cứ điên cuồng tiến bước như vậy nữa, hẳn sẽ luôn có thời điểm đánh ngã được Độc Cô Chiến Phong. Không thể bởi vì một lần thất bại mà tự ai tự oán cái gì. Chí ít vào lúc này đây cũng không phải là không có thu hoạch. Chí ít đã sờ lấy thực lực của Độc Cô Chiến Phong.
- Có nên kết thúc hay không?
Vu Nhai cau mày tự hỏi.
Nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu. Nhanh như vậy kết thúc cái lông. Tiếp tục rèn luyện kiếm đạo. Dù sao trước khi mình tiến vào Độc Cô gia, mình đã biết, lấy thực lực của mình bây giờ cũng không đủ nhét kẽ răng cho Độc Cô gia vô cùng to lớn này. Dù sao mình tiến vào, chính là nghĩ đến lúc đó tìm Lạc Thiên Kiếm Linh chỗ dựa lớn này đi ra hỗ trợ. Hiện tại, hắn cũng không cảm thấy gọi Lạc Thiên Kiếm Linh ra thì có gì không tốt.
Trước đó hắn bị ép tới mức không thể cử động được. Nếu gọi Lạc Thiên Kiếm Linh ra chính là tự tổn thương tới ngạo khí của mình, trong lòng khó chịu.
Hiện tại nếu có thể đánh nhau với Độc Cô Chiến Phong, chỉ cần không phải lại bị hắn ép tới mức không thể cử động, hoặc là bị hắn bắt, gọi Lạc Thiên Kiếm Linh ra sẽ không có vấn đề gì... Nhìn thì không thấy có gì khác nhau, nhưng trên tâm cảnh Vu Nhai lại có sự biến hóa.
Trước đó dường như không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào có thể chiến bại Độc Cô Chiến Phong trong khoảng thời gian ngắn. Trong lòng rất tuyệt vọng. Mà bây giờ, hắn đã thấy. Lui lại nưh vậy cũng sẽ không có cảm giác gì. Hơn nữa hắn vẫn nắm chắc có thể chạy ra được. Độc Cô Chiến Phong căn bản không có cách nào bắt mình. Bây giờ gọi Lạc Thiên Kiếm Linh ra không phải là để bảo toàn tính mạng, cũng không phải là bởi vì Độc Cô Chiến Phong, là bởi vì toàn bộ Độc Cô gia.
- A, lão gia chủ, sao ngài lại tới đây?
Ngay thời điểm Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong còn chưa phân ra thắng bại, có người lại nhìn thấy Độc Cô Khiếu Qua từ Thần Kiếm Các bay ra. Thực lực Độc Cô Khiếu Qua tất nhiên là rất cường đại. Trên phương diện tốc độ đương nhiên sẽ không chậm. Khoảng cách từ Thần Kiếm Các đến Độc Cô Thần Áp tuy rằng rất xa, nhưng hắn vẫn có thể từ trong Thần Kiếm Các nhìn thấy cuộc chiến đấu bên này. Bay tới nơi cũng không cần bao nhiêu thời gian.
- Ta không muốn lãng phí thời gian nữa. Các ngươi cùng lên đi. Hiện tại bắt nghịch tặc họ Vu kia cho ta.
Độc Cô Khiếu Qua đi thẳng tới trước mặt tất cả các trưởng lão, lạnh lùng nói với bọn họ. Hắn cũng lười nói vòng vo.
- Lão gia chủ, rốt cuộc tại sao ngài cứ muốn bắt Vu Nhai không thôi. Ngài có mục đích gì? Tại sao phải...
- Ta tất nhiên có đạo lý của bản thân ta. Hiện tại tất cả xông tới bắt hắn lại cho ta. Nếu không lấy cùng tội luận xử.
Độc Cô Khiếu Qua ngắt lời nói.
- Khiếu Qua gia chủ, như vậy lại không giống với người trước đây lắm. Hơn nữa, mặc dù ngươi có đạo lý của ngươi, đạo lý không thể nói ra được, nhưng muốn đám lão gia hỏa chúng ta đi bao vây tấn công một thiếu niên chữ lót Cửu, mặt mũi của chúng ta...
- Các ngươi nhìn đây là cái gì?
Độc Cô Khiếu Qua lại ngắt lời. Hắn không muốn nghe những lời vô ích. Nếu nói không được đám lão gia hỏa đáng chết này, vậy hắn liền lấy ra thần kiếm lệnh...
/1991
|