- Nghiệp đoàn Lữ Giả sao? Ở bên trong Độc Cô gia, chỉ cần một tổ chức tình báo U Linh Kiếm Các như vậy là đủ rồi.
Độc Cô Chiến Phong dường như không nhìn thấy ánh mắt mọi người, trực tiếp lạnh lùng nói. Chợt thân ảnh chớp hiện, hắn trực tiếp biến mất.
- Trời ạ, thiên tài cực kỳ yêu nghiệt bao giờ cũng khiến người ta khó có thể hiểu được.
Nhìn ý tứ của Độc Cô Chiến Phong, vẫn không có yên tâm về Vu Nhai. Mặc dù Vu Nhai biết nhiều chuyện bọn họ không biết như vậy cũng không thèm quan tâm. Đúng vậy, trong lòng Độc Cô Chiến Phong chỉ có Độc Cô gia. Chỉ cần Vu Nhai không uy hiếp được Độc Cô gia, hắn sẽ không để ý tới.
Nếu như uy hiếp, vậy thì tốt rồi, giết!
Lắc đầu, tất cả trưởng lão cũng tản ra làm chuyện của mình. Vẫn còn rất nhiều công tác giải quyết hậu quả cần bọn họ xử lý. Đồng thời, còn có thi thể Độc Cô Khiếu Qua và tổ tong Độc Cô Diệt Ninh cũng phải xử lý, đồng thời công bố ra ngoài...
- Lạc Thiên tiền bối...
Không lâu sau, Vu Nhai lại tiến vào thanh kiếm thần bí. Chỉ có điều lần này không phải từ Nghịch kiếm thần bí vào, mà là trực tiếp tiến vào trong tiểu thế giới Binh Linh của Lạc Thiên Kiếm Linh, cũng đi thẳng tới trước Lạc Thiên Thần Kiếm..
- Hắc hắc, Vu tiểu quỷ, ngươi lại lĩnh ngộ thêm được bao nhiêu loại phù văn thần bí vậy?
Lạc Thiên Kiếm Linh vừa nhìn thấy Vu Nhai đến, lập tức cười hắc hắc, hoàn toàn không còn bộ dạng lưu manh trước đó, mà giống như con mèo tinh, rất muốn ăn thêm. Quả thực, phù văn Huyền Binh Điển đối với hắn có lợi ích cực lớn. Hắn rất chờ mong Vu Nhai trở về.
Nhưng Vu Nhai cũng lộ ra biểu tình cổ quái, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Kiếm Linh.
- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Trên mặt ta có hoa sao?
- Lạc Thiên tiền bối, tiền bối nói loại phù văn thần bí này. Chẳng lẽ tiền bối không biết nó là cái gì sao?
Vu Nhai hỏi.
- Ta làm sao biết được phù văn của tiểu tử ngươi từ đâu tới chứ? Quyển sách kim loại và thanh kiếm có thuộc tính cắn nuốt ở bên trong cơ thể ngươi, sợ rằng đều đến từ cùng một thời đại với ta. Ở thời đại kia của ta, ngoại trừ sáu đại Nguyên Giới ra, ta không biết gì về những vật khác.
- Nhưng Lạc Thiên tiền bối, phù văn của ta lại giống hệt với phù văn của Đoạn Thiên Nguyên Giới. Vừa rồi ngài còn dùng tâm trận của ngài tiêu diệt phân thân của Đoạn Thiên Chân Thần người ta. Vừa nãy hắn cũng sử dụng phù văn. Chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?
Lúc Vu Nhai biết có loại Thần Chi Nguyên Giới này, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái. Trước đây mình mở ra phù văn ở trong tiểu thế giới Binh Linh Lạc Thiên Thần Kiếm trước mắt, vì sao Lạc Thiên Thần Kiếm lại không biết đó là đồ của Đoạn Thiên Nguyên Giới, vẫn hỏi mình phù văn là từ đâu tới...
- Cái gì, phù văn của Đoạn Thiên Chân Thần... Ách, a a a...
Lạc Thiên Kiếm Linh ngẩn người một lát. Trong lúc bất chợt toàn bộ linh thể bắt đầu vặn vẹo. Thậm chí còn cúi đầu phát ra tiếng hét lớn, khiến Vu Nhai giật mình. Lạc Thiên Kiếm Linh làm sao vậy? Đáng tiếc Vu Nhai cũng không làm được cái gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn.
- Đúng rồi. Thật sự là phù văn của Đoạn Thiên Nguyên Giới. Ôi đầu óc của ta.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lạc Thiên Kiếm Linh rốt cục mới chậm rãi trở lại bình thường. Linh thể cũng dần dần khôi phục lại. Sau đó hắn thở ra một hơi thật dài:
- Không nghĩ tới, thậm chí ngay cả vật này ta cũng quên. Thật là đáng chết.
- Lạc Thiên tiền bối, chẳng lẽ ngài thật sự mất trí nhớ?
Vu Nhai ngơ ngác hỏi.
Vừa tồi tình hình của Lạc Thiên Kiếm Linh không giống như đang giả vờ. Lão gia hỏa này lúc nào cũng nói hắn bị mất trí nhớ. Ngay cả người của Độc Cô gia cũng không biết gì về chuyện của Thần Chi Nguyên Giới. Từ trước đến nay hắn cũng chưa nói với người Độc Cô gia. Vu Nhai và Độc Cô Diệt Ninh thậm chí là những người khác trong Độc Cô gia cũng không tin. Trước đó Lạc Thiên Kiếm Linh giết phân thân của Đoạn Thiên Chân Thần, lại không giống như bị mất trí nhớ.
Nhưng mới vừa rồi, lại là chuyện gì vậy? Ngay cả phù văn cũng quên. Có vẻ như hắn không nhất thiết phải làm mình mệt nhọc đi?
- Không phải mất trí nhớ, mà là ký ức hỗn loạn. Có một số việc ta còn có thể nhớ. Nhưng có một số việc ta lại dường như đã quên mất. Nói như thế, ký ức của ta và Lạc Thiên Nguyên Giới này giống nhau, đều bị nghiền nát.
Lạc Thiên Kiếm Linh cười khổ nói.
Lần này đến phiên Vu Nhai ngây người. Ký ức bị nghiền nát. Hắn đột nhiên nghĩ đến Vu Thuấn và hoàng hậu tiền bối. Sau khi bọn họ biến thành Chân Thần của Lục Thiên Nguyên Giới cũng hấp thu ký ức của Lục Thiên Nguyên Giới mới biết được Lục Thiên Nguyên Giới có chút ký ức cũng nghiền nát rơi vãi, lại không tìm về được. Lục Thiên Sát Trận không đầy đủ...
Trời ơi, nhưng ngàn vạn lần không nên chơi ta chứ? Nếu như Lạc Thiên Kiếm Linh cũng vỡ nát, tâm trận của hắn cũng trong tình trạng bị nghiền nát, vậy chẳng phải nói phiến đá thần bí này vĩnh viễn cũng không giải được sao?
Không, vẫn là giống như Lục Thiên Sát Trận, phần còn lại bản thân mình cảm ngộ?
Vu Nhai rất muốn khóc. Nếu quả thật là như vậy, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt. Phù văn trận và Lục Thiên Sát Trận đã khiến hắn sống đủ bận rộn rồi. Nếu bây giờ còn thêm một tâm trận, vậy có thể chém hắn thành hai khúc đi.
Rất có thể, tuy rằng Lục Thiên Nguyên Giới bị nghiền nát, nhưng vật dẫn còn. Nhưng Lạc Thiên Nguyên Giới lại không có vật dẫn.
Học nhiều là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng phải có thời gian và tinh lực đi học mới được chứ?
- Thế nào? Tuy rằng ký ức của ta bị nghiền nát, nhưng ngươi cũng không cần bi thương tới mức như vậy chứ?
Lạc Thiên Kiếm Linh nhìn bộ dạng Vu Nhai, rất cảm động nói. Nghe nói như thế, Vu Nhai càng muốn khóc.
Con mẹ nó, ai thèm bi thương vì ngươi chứ?
- Lạc Thiên tiền bối, có biện pháp nào có thể chữa trị ký ức bị nghiền nát của tiền bối không?
Vu Nhai vội vàng hỏi.
- Có người nói cho ta nghe, có thể tỉnh lại một chút. Giống như vừa rồi, ngươi nói về phù văn trận...
Lạc Thiên Kiếm Linh lắc đầu, chợt lại lộ ra biểu tình tham lam, nói:
- Chỉ có điều, nếu Đoạn Thiên Nguyên Giới có phù văn trận hoàn chỉnh, nói không chừng có chút cơ hội. Dù sao phù văn trận cũng là thành phần quan trọng tạo thành Thần Binh.
- Phù văn trận không có vấn đề. Chúng ta cũng là người trên cùng một chiến tuyến... Chỉ có điều, không ai nói cho tiền bối nghe, vạy tiền bối vĩnh viễn cũng không nhớ gì cả sao? Nói ví dụ như tâm trận của tiền bối.
Vu Nhai vẫn bắt được trọng điểm hỏi lên.
- Không ai nói cho ta nghe, đương nhiên ta không thể nhớ lại ký ức của mình. Về phần tâm trận, tâm trận ta lại không có quên.
- Oh, cảm ơn Sáng Thủy Thần rất nhiều!
Vẻ bi thương trên mặt Vu Nhai đã hoàn toàn không thấy nữa. Chỉ cần nắm giữ tâm trận là tốt rồi. Khi thấy Vu Nhai đổi sắc mặt, Lạc Thiên Kiếm Linh cũng thoáng cái trở nên cảnh giác. Hắn không thể ngây ngô giống như Ma Thiên Chân Thần. Hắc, tâm trận đại biểu cho tâm tư đùa bỡn.
Độc Cô Chiến Phong dường như không nhìn thấy ánh mắt mọi người, trực tiếp lạnh lùng nói. Chợt thân ảnh chớp hiện, hắn trực tiếp biến mất.
- Trời ạ, thiên tài cực kỳ yêu nghiệt bao giờ cũng khiến người ta khó có thể hiểu được.
Nhìn ý tứ của Độc Cô Chiến Phong, vẫn không có yên tâm về Vu Nhai. Mặc dù Vu Nhai biết nhiều chuyện bọn họ không biết như vậy cũng không thèm quan tâm. Đúng vậy, trong lòng Độc Cô Chiến Phong chỉ có Độc Cô gia. Chỉ cần Vu Nhai không uy hiếp được Độc Cô gia, hắn sẽ không để ý tới.
Nếu như uy hiếp, vậy thì tốt rồi, giết!
Lắc đầu, tất cả trưởng lão cũng tản ra làm chuyện của mình. Vẫn còn rất nhiều công tác giải quyết hậu quả cần bọn họ xử lý. Đồng thời, còn có thi thể Độc Cô Khiếu Qua và tổ tong Độc Cô Diệt Ninh cũng phải xử lý, đồng thời công bố ra ngoài...
- Lạc Thiên tiền bối...
Không lâu sau, Vu Nhai lại tiến vào thanh kiếm thần bí. Chỉ có điều lần này không phải từ Nghịch kiếm thần bí vào, mà là trực tiếp tiến vào trong tiểu thế giới Binh Linh của Lạc Thiên Kiếm Linh, cũng đi thẳng tới trước Lạc Thiên Thần Kiếm..
- Hắc hắc, Vu tiểu quỷ, ngươi lại lĩnh ngộ thêm được bao nhiêu loại phù văn thần bí vậy?
Lạc Thiên Kiếm Linh vừa nhìn thấy Vu Nhai đến, lập tức cười hắc hắc, hoàn toàn không còn bộ dạng lưu manh trước đó, mà giống như con mèo tinh, rất muốn ăn thêm. Quả thực, phù văn Huyền Binh Điển đối với hắn có lợi ích cực lớn. Hắn rất chờ mong Vu Nhai trở về.
Nhưng Vu Nhai cũng lộ ra biểu tình cổ quái, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Kiếm Linh.
- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Trên mặt ta có hoa sao?
- Lạc Thiên tiền bối, tiền bối nói loại phù văn thần bí này. Chẳng lẽ tiền bối không biết nó là cái gì sao?
Vu Nhai hỏi.
- Ta làm sao biết được phù văn của tiểu tử ngươi từ đâu tới chứ? Quyển sách kim loại và thanh kiếm có thuộc tính cắn nuốt ở bên trong cơ thể ngươi, sợ rằng đều đến từ cùng một thời đại với ta. Ở thời đại kia của ta, ngoại trừ sáu đại Nguyên Giới ra, ta không biết gì về những vật khác.
- Nhưng Lạc Thiên tiền bối, phù văn của ta lại giống hệt với phù văn của Đoạn Thiên Nguyên Giới. Vừa rồi ngài còn dùng tâm trận của ngài tiêu diệt phân thân của Đoạn Thiên Chân Thần người ta. Vừa nãy hắn cũng sử dụng phù văn. Chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?
Lúc Vu Nhai biết có loại Thần Chi Nguyên Giới này, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái. Trước đây mình mở ra phù văn ở trong tiểu thế giới Binh Linh Lạc Thiên Thần Kiếm trước mắt, vì sao Lạc Thiên Thần Kiếm lại không biết đó là đồ của Đoạn Thiên Nguyên Giới, vẫn hỏi mình phù văn là từ đâu tới...
- Cái gì, phù văn của Đoạn Thiên Chân Thần... Ách, a a a...
Lạc Thiên Kiếm Linh ngẩn người một lát. Trong lúc bất chợt toàn bộ linh thể bắt đầu vặn vẹo. Thậm chí còn cúi đầu phát ra tiếng hét lớn, khiến Vu Nhai giật mình. Lạc Thiên Kiếm Linh làm sao vậy? Đáng tiếc Vu Nhai cũng không làm được cái gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn.
- Đúng rồi. Thật sự là phù văn của Đoạn Thiên Nguyên Giới. Ôi đầu óc của ta.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lạc Thiên Kiếm Linh rốt cục mới chậm rãi trở lại bình thường. Linh thể cũng dần dần khôi phục lại. Sau đó hắn thở ra một hơi thật dài:
- Không nghĩ tới, thậm chí ngay cả vật này ta cũng quên. Thật là đáng chết.
- Lạc Thiên tiền bối, chẳng lẽ ngài thật sự mất trí nhớ?
Vu Nhai ngơ ngác hỏi.
Vừa tồi tình hình của Lạc Thiên Kiếm Linh không giống như đang giả vờ. Lão gia hỏa này lúc nào cũng nói hắn bị mất trí nhớ. Ngay cả người của Độc Cô gia cũng không biết gì về chuyện của Thần Chi Nguyên Giới. Từ trước đến nay hắn cũng chưa nói với người Độc Cô gia. Vu Nhai và Độc Cô Diệt Ninh thậm chí là những người khác trong Độc Cô gia cũng không tin. Trước đó Lạc Thiên Kiếm Linh giết phân thân của Đoạn Thiên Chân Thần, lại không giống như bị mất trí nhớ.
Nhưng mới vừa rồi, lại là chuyện gì vậy? Ngay cả phù văn cũng quên. Có vẻ như hắn không nhất thiết phải làm mình mệt nhọc đi?
- Không phải mất trí nhớ, mà là ký ức hỗn loạn. Có một số việc ta còn có thể nhớ. Nhưng có một số việc ta lại dường như đã quên mất. Nói như thế, ký ức của ta và Lạc Thiên Nguyên Giới này giống nhau, đều bị nghiền nát.
Lạc Thiên Kiếm Linh cười khổ nói.
Lần này đến phiên Vu Nhai ngây người. Ký ức bị nghiền nát. Hắn đột nhiên nghĩ đến Vu Thuấn và hoàng hậu tiền bối. Sau khi bọn họ biến thành Chân Thần của Lục Thiên Nguyên Giới cũng hấp thu ký ức của Lục Thiên Nguyên Giới mới biết được Lục Thiên Nguyên Giới có chút ký ức cũng nghiền nát rơi vãi, lại không tìm về được. Lục Thiên Sát Trận không đầy đủ...
Trời ơi, nhưng ngàn vạn lần không nên chơi ta chứ? Nếu như Lạc Thiên Kiếm Linh cũng vỡ nát, tâm trận của hắn cũng trong tình trạng bị nghiền nát, vậy chẳng phải nói phiến đá thần bí này vĩnh viễn cũng không giải được sao?
Không, vẫn là giống như Lục Thiên Sát Trận, phần còn lại bản thân mình cảm ngộ?
Vu Nhai rất muốn khóc. Nếu quả thật là như vậy, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt. Phù văn trận và Lục Thiên Sát Trận đã khiến hắn sống đủ bận rộn rồi. Nếu bây giờ còn thêm một tâm trận, vậy có thể chém hắn thành hai khúc đi.
Rất có thể, tuy rằng Lục Thiên Nguyên Giới bị nghiền nát, nhưng vật dẫn còn. Nhưng Lạc Thiên Nguyên Giới lại không có vật dẫn.
Học nhiều là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng phải có thời gian và tinh lực đi học mới được chứ?
- Thế nào? Tuy rằng ký ức của ta bị nghiền nát, nhưng ngươi cũng không cần bi thương tới mức như vậy chứ?
Lạc Thiên Kiếm Linh nhìn bộ dạng Vu Nhai, rất cảm động nói. Nghe nói như thế, Vu Nhai càng muốn khóc.
Con mẹ nó, ai thèm bi thương vì ngươi chứ?
- Lạc Thiên tiền bối, có biện pháp nào có thể chữa trị ký ức bị nghiền nát của tiền bối không?
Vu Nhai vội vàng hỏi.
- Có người nói cho ta nghe, có thể tỉnh lại một chút. Giống như vừa rồi, ngươi nói về phù văn trận...
Lạc Thiên Kiếm Linh lắc đầu, chợt lại lộ ra biểu tình tham lam, nói:
- Chỉ có điều, nếu Đoạn Thiên Nguyên Giới có phù văn trận hoàn chỉnh, nói không chừng có chút cơ hội. Dù sao phù văn trận cũng là thành phần quan trọng tạo thành Thần Binh.
- Phù văn trận không có vấn đề. Chúng ta cũng là người trên cùng một chiến tuyến... Chỉ có điều, không ai nói cho tiền bối nghe, vạy tiền bối vĩnh viễn cũng không nhớ gì cả sao? Nói ví dụ như tâm trận của tiền bối.
Vu Nhai vẫn bắt được trọng điểm hỏi lên.
- Không ai nói cho ta nghe, đương nhiên ta không thể nhớ lại ký ức của mình. Về phần tâm trận, tâm trận ta lại không có quên.
- Oh, cảm ơn Sáng Thủy Thần rất nhiều!
Vẻ bi thương trên mặt Vu Nhai đã hoàn toàn không thấy nữa. Chỉ cần nắm giữ tâm trận là tốt rồi. Khi thấy Vu Nhai đổi sắc mặt, Lạc Thiên Kiếm Linh cũng thoáng cái trở nên cảnh giác. Hắn không thể ngây ngô giống như Ma Thiên Chân Thần. Hắc, tâm trận đại biểu cho tâm tư đùa bỡn.
/1991
|