Các nguyên tố ma pháp xung quanh đối với hắn không có tác dụng quá lớn. Đúng vậy, bởi vì còn chưa đủ cao.
Trong mắt Vu Nhai hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng dường như cố gắng giả vờ trấn tĩnh nhìn về phía vị Thần Hoàng cảnh này, lạnh lùng nói:
- Đế quốc Huyền Binh thật đúng là dám bỏ cả vốn gốc. Không ngờ để một Thần Hoàng đi đối phó ta. Chỉ có điều, ngươi thoạt nhìn có lẽ yếu hơn so với Độc Cô gia chủ mới vào Thần Hoàng rất nhiều. Không biết khi ta bảo Độc Cô gia chủ qua, liệu có thể lập tức giết chết ngươi.... trong nháy mắt hay không!
Nói xong, Vu Nhai rất nhanh đã lấy ra đạo cụ ma pháp truyền tin. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đạo cụ ma pháp truyền tin trong tay liền trực tiếp bị cướp qua. Thần Hoàng cảnh trước mặt ánh mắt lạnh như băng, nhưng bên khóe miệng lại mang theo nụ cười nồng đậm, nói:
- Bách Tộc Vương đúng là Bách Tộc Vương. Không sai. Thần Hoàng cảnh này của ta quả thực không tính là Thần Hoàng thật sự. Nếu như Độc Cô Chiến Huyền tới, ta quả thực khó có thể chống đỡ được. Nhưng không tính là Thần Hoàng thật sự vẫn còn có thể xem như là nửa Thần Hoàng. Ngươi tính là thứ gì...
Hắn dừng lại, nhẹ nhàng cầm ma pháp đạo cụ truyền tin trong tay bóp thành mảnh nhỏ.
Trước đó, vị nửa Thần Hoàng trước mắt này cho dù thấy Vu Nhai từ nơi giao nhau giữa sa mạc cùng thảo nguyên bay trở về ao đầm rừng sương cũng chịu đựng không hề động tay động chân. Nhưng bây giờ Vu Nhai đã giết chết hai Thần Vương, hắn không có khả năng nhịn nữa.
Sau đó lại nghe hắn nói:
- Đáng tiếc ngươi quá tự tin. Nếu như ngươi phóng lên cao trong chớp mắt truyền tin ra ngoài, sợ rằng thật sự sẽ để ngươi được như ý nguyện. Nhưng ngươi không làm vậy. Xung quanh cũng không có sát trận tuyệt địa ngươi muốn. Ngươi không phải là muốn mượn lực lượng sát trận, sau đó lại đưa tin cho Độc Cô Chiến Huyền sao? Để Độc Cô Chiến Huyền có thể ung dung bày bố cục. Thật đáng tiếc, ngươi không có cơ hội...
Sắc mặt Vu Nhai dần dần trở nên ảo não. Kiếm trong tay nắm chặt hơn, nói:
- Ngươi muốn giết ta sao?
- Được rồi, vừa rồi ta đã nói sai. Ngươi vẫn còn có cơ hội. Không sai, ngươi còn có cơ hội đưa tin cho Độc Cô Chiến Huyền. Hiện tại ta cũng sẽ không giết ngươi. Giống như tiểu tử Luyện Khinh Vũ kia đã nói trước đó. Ngươi chính là một vật dẫn. Hiện tại giết ngươi, vật dẫn nhà ngươi sẽ mất đi hiệu quả... Muốn ta động thủ, hay chính ngươi tự xuống?
Cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn ta bày bố, hại chết Độc Cô gia chủ sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói.
- Đương nhiên. Ngươi nghĩ ngươi thật sự một nhân vật lớn sao? Những kẻ không đạt được Thần Hoàng đều chỉ là cặn bã. Không sai, ngươi chính là con tôm nhỏ trong miệng Luyện Khinh Vũ. Được rồi, bớt nói nhảm, đi xuống cho ta.
Cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh phát ra khí thế cường đại ép về phía Vu Nhai.
Sắc mặt Vu Nhai kinh ngạc không hiểu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ bay xuống.
Ở phía trên cũng có nguy hiểm. Nếu không may mắn, có khả năng sẽ có nguyên tố hủy diệt Thần Hoàng xuất hiện. Cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh trước mắt cũng không muốn ở phía trên này quá lâu. Như vậy, Vu Nhai hành động thất bại bị ép xuống.
Lúc này, mọi người đã đi tới bên bờ hồ. Nói cách khác, đã tiến vào trận pháp kế tiếp.
A, tuy rằng ở sát phía ngoài nhưng vẫn nguy hiểm. Chỉ có điều ít ra sẽ không nguy hiểm giống như tuyệt địa trong trận pháp. Lực lượng đế quốc Huyền Binh thật sự bạo phát. Bởi vì Vu Nhai đã hành động, cho nên dừng lại ở sát phía ngoài cũng không có vấn đề gì.
- Giao thi thể của trưởng công chúa cùng Lê đại nhân ra đây.
Thời điểm đám người đế quốc Huyền Binh thấy Vu Nhai bị dẫn xuống, mắt đều đỏ lên, nhìn chằm chằm vào hắn, gần như muốn nuốt hắn vào. Trưởng công chúa và lê đại nhân đã chết, cũng chính là sỉ nhục bọn họ.
Vu Nhai bất đắc dĩ, chỉ có thể ném thi thể của hai người kia ra.
- Nơi đây không thích hợp ở lâu. Tiếp tục đi tới. Nếu Bách Tộc Vương điện hạ của chúng ta đã ra tay, vậy chúng ta cũng không cần phải cố kỵ thêm nữa. Dùng tốc độ nhanh hơn dẫn theo hắn đến địa điểm mục tiêu. Không thể cho Độc Cô Chiến Huyền quá nhiều thời gian được.
Vị cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh này trong nháy mắt biến thành nhân vật trọng yếu chi huy cả đội, trực tiếp hạ lệnh:
- Ta biết hiện tại các ngươi rất muốn để Bách Tộc Vương điện hạ của chúng ta chịu chút vị khổ. Nhưng bây giờ không phải là lúc. Đợi tới được mục tiêu, chúng ta có thời gian làm chuyện đó. Lại nói, chúng ta còn phải lấy từ trong miệng hắn ra rất nhiều điều, lấy từ trong cơ thể hắn ra Thần Chi Nguyên Giới. Đến lúc đó cho hắn khổ chịu cũng không muộn. Đi thôi, đi theo ta...
Mọi người quả thật rất muốn Chiêu đãi Vu Nhai thật tốt, nhưng kế hoạch quan trọng hơn. Chỉ cần kế hoạch thành công, bọn họ có thể muốn làm Vu Nhai thành bộ dạng thế nào cũng được/
Cứ như vậy, vị cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh kia đánh ra lực lượng phong ấn huyền khí của Vu Nhai, sau đó dẫn theo mọi người nhanh chóng đi tới. Tuy rằng trận pháp phía sau đối với Thần Vương mà nói rất nguy hiểm, nhưng đối với Thần Hoàng lại không.
Đương nhiên, mặc dù không nguy hiểm, cũng cần phải vượt qua từng trận pháp. Về phần trên không trung, cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh không suy nghĩ tới. Bay ở phía trên so với ở trong trận pháp của tuyệt địa này còn nguy hiểm hơn nhiều.
Luyện Khinh Vũ cau mày. Nhìn thấy Vu Nhai bị hoàn toàn khống chế, hắn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Nhưng ngay cả hắn cũng không nghĩ ra được. Hiện tại huyền khí toàn thân Vu Nhai đều bị lực lượng nửa Thần Hoàng phong ấn chặt chẽ. Thậm chí ngay cả Huyền Binh bản mạng cũng không lấy ra được. Quả thực chính là một phế nhân. Mà trên đường đến mục đích phía trước vừa vặn không có sát trận tồn tại. Theo lý thuyết sẽ không có vấn đề.
Cũng không biết vì sao, hắn cảm giác có chút cổ quái. Hình như quá dễ dàng. Hình như Vu Nhai không nên như thế.
- Thôi đi. Con tôm nhỏ chính là con tôm nhỏ. Có thể giết hai Thần Vương đã là rất lợi hại rồi.
Luyện Khinh Vũ lắc đầu. Hắn không tìm Vu Nhai nói chuyện. Trước đó chẳng qua là giải khuây một chút, thuận tiện nhắc lại nhiều ký ức mà thôi. Hiện tại trí nhớ của hắn đã khôi phục không ít. Điều gì nên nhớ đã nhớ lại. Hắn không cần nói nhiều lời vô nghĩa với loại tôm nhỏ như vậy.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Vu Nhai chỉ đang tìm kiếm sát trận mà thôi.
Không có ai biết hắn bay lên và tìm kiếm sát trận gì đó đều là giả. Không có ai biết, ở trong khoảng thời gian này, nhẫn không gian trên người của trưởng công chúa và Lê đại nhân đã bị lục soát một lượt, đồng thời bị người lấy từ đó ra một phần địa đồ.
Sau khi Vu Nhai ném thi thể của hai người vào Huyền Binh Điển, Huyền Vẫn Kiếm Linh của Độc Cô Diệt Ninh lập tức vận dụng thời gian chi đạo của hắn. Đúng vậy, ở trong Huyền Binh Điển Huyền Vẫn Kiếm Linh cũng có thể sử dụng lực lượng. Sau đó hắn điên cuồng lục soát, cũng lấy địa đồ ra ngoài. Ở trong mắt tất cả mọi người, Vu Nhai căn bản không có thời gian đi lục soát hai thi thể này...
Trong mắt Vu Nhai hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng dường như cố gắng giả vờ trấn tĩnh nhìn về phía vị Thần Hoàng cảnh này, lạnh lùng nói:
- Đế quốc Huyền Binh thật đúng là dám bỏ cả vốn gốc. Không ngờ để một Thần Hoàng đi đối phó ta. Chỉ có điều, ngươi thoạt nhìn có lẽ yếu hơn so với Độc Cô gia chủ mới vào Thần Hoàng rất nhiều. Không biết khi ta bảo Độc Cô gia chủ qua, liệu có thể lập tức giết chết ngươi.... trong nháy mắt hay không!
Nói xong, Vu Nhai rất nhanh đã lấy ra đạo cụ ma pháp truyền tin. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đạo cụ ma pháp truyền tin trong tay liền trực tiếp bị cướp qua. Thần Hoàng cảnh trước mặt ánh mắt lạnh như băng, nhưng bên khóe miệng lại mang theo nụ cười nồng đậm, nói:
- Bách Tộc Vương đúng là Bách Tộc Vương. Không sai. Thần Hoàng cảnh này của ta quả thực không tính là Thần Hoàng thật sự. Nếu như Độc Cô Chiến Huyền tới, ta quả thực khó có thể chống đỡ được. Nhưng không tính là Thần Hoàng thật sự vẫn còn có thể xem như là nửa Thần Hoàng. Ngươi tính là thứ gì...
Hắn dừng lại, nhẹ nhàng cầm ma pháp đạo cụ truyền tin trong tay bóp thành mảnh nhỏ.
Trước đó, vị nửa Thần Hoàng trước mắt này cho dù thấy Vu Nhai từ nơi giao nhau giữa sa mạc cùng thảo nguyên bay trở về ao đầm rừng sương cũng chịu đựng không hề động tay động chân. Nhưng bây giờ Vu Nhai đã giết chết hai Thần Vương, hắn không có khả năng nhịn nữa.
Sau đó lại nghe hắn nói:
- Đáng tiếc ngươi quá tự tin. Nếu như ngươi phóng lên cao trong chớp mắt truyền tin ra ngoài, sợ rằng thật sự sẽ để ngươi được như ý nguyện. Nhưng ngươi không làm vậy. Xung quanh cũng không có sát trận tuyệt địa ngươi muốn. Ngươi không phải là muốn mượn lực lượng sát trận, sau đó lại đưa tin cho Độc Cô Chiến Huyền sao? Để Độc Cô Chiến Huyền có thể ung dung bày bố cục. Thật đáng tiếc, ngươi không có cơ hội...
Sắc mặt Vu Nhai dần dần trở nên ảo não. Kiếm trong tay nắm chặt hơn, nói:
- Ngươi muốn giết ta sao?
- Được rồi, vừa rồi ta đã nói sai. Ngươi vẫn còn có cơ hội. Không sai, ngươi còn có cơ hội đưa tin cho Độc Cô Chiến Huyền. Hiện tại ta cũng sẽ không giết ngươi. Giống như tiểu tử Luyện Khinh Vũ kia đã nói trước đó. Ngươi chính là một vật dẫn. Hiện tại giết ngươi, vật dẫn nhà ngươi sẽ mất đi hiệu quả... Muốn ta động thủ, hay chính ngươi tự xuống?
Cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn ta bày bố, hại chết Độc Cô gia chủ sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói.
- Đương nhiên. Ngươi nghĩ ngươi thật sự một nhân vật lớn sao? Những kẻ không đạt được Thần Hoàng đều chỉ là cặn bã. Không sai, ngươi chính là con tôm nhỏ trong miệng Luyện Khinh Vũ. Được rồi, bớt nói nhảm, đi xuống cho ta.
Cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh phát ra khí thế cường đại ép về phía Vu Nhai.
Sắc mặt Vu Nhai kinh ngạc không hiểu, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ bay xuống.
Ở phía trên cũng có nguy hiểm. Nếu không may mắn, có khả năng sẽ có nguyên tố hủy diệt Thần Hoàng xuất hiện. Cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh trước mắt cũng không muốn ở phía trên này quá lâu. Như vậy, Vu Nhai hành động thất bại bị ép xuống.
Lúc này, mọi người đã đi tới bên bờ hồ. Nói cách khác, đã tiến vào trận pháp kế tiếp.
A, tuy rằng ở sát phía ngoài nhưng vẫn nguy hiểm. Chỉ có điều ít ra sẽ không nguy hiểm giống như tuyệt địa trong trận pháp. Lực lượng đế quốc Huyền Binh thật sự bạo phát. Bởi vì Vu Nhai đã hành động, cho nên dừng lại ở sát phía ngoài cũng không có vấn đề gì.
- Giao thi thể của trưởng công chúa cùng Lê đại nhân ra đây.
Thời điểm đám người đế quốc Huyền Binh thấy Vu Nhai bị dẫn xuống, mắt đều đỏ lên, nhìn chằm chằm vào hắn, gần như muốn nuốt hắn vào. Trưởng công chúa và lê đại nhân đã chết, cũng chính là sỉ nhục bọn họ.
Vu Nhai bất đắc dĩ, chỉ có thể ném thi thể của hai người kia ra.
- Nơi đây không thích hợp ở lâu. Tiếp tục đi tới. Nếu Bách Tộc Vương điện hạ của chúng ta đã ra tay, vậy chúng ta cũng không cần phải cố kỵ thêm nữa. Dùng tốc độ nhanh hơn dẫn theo hắn đến địa điểm mục tiêu. Không thể cho Độc Cô Chiến Huyền quá nhiều thời gian được.
Vị cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh này trong nháy mắt biến thành nhân vật trọng yếu chi huy cả đội, trực tiếp hạ lệnh:
- Ta biết hiện tại các ngươi rất muốn để Bách Tộc Vương điện hạ của chúng ta chịu chút vị khổ. Nhưng bây giờ không phải là lúc. Đợi tới được mục tiêu, chúng ta có thời gian làm chuyện đó. Lại nói, chúng ta còn phải lấy từ trong miệng hắn ra rất nhiều điều, lấy từ trong cơ thể hắn ra Thần Chi Nguyên Giới. Đến lúc đó cho hắn khổ chịu cũng không muộn. Đi thôi, đi theo ta...
Mọi người quả thật rất muốn Chiêu đãi Vu Nhai thật tốt, nhưng kế hoạch quan trọng hơn. Chỉ cần kế hoạch thành công, bọn họ có thể muốn làm Vu Nhai thành bộ dạng thế nào cũng được/
Cứ như vậy, vị cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh kia đánh ra lực lượng phong ấn huyền khí của Vu Nhai, sau đó dẫn theo mọi người nhanh chóng đi tới. Tuy rằng trận pháp phía sau đối với Thần Vương mà nói rất nguy hiểm, nhưng đối với Thần Hoàng lại không.
Đương nhiên, mặc dù không nguy hiểm, cũng cần phải vượt qua từng trận pháp. Về phần trên không trung, cao thủ nửa Thần Hoàng cảnh không suy nghĩ tới. Bay ở phía trên so với ở trong trận pháp của tuyệt địa này còn nguy hiểm hơn nhiều.
Luyện Khinh Vũ cau mày. Nhìn thấy Vu Nhai bị hoàn toàn khống chế, hắn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Nhưng ngay cả hắn cũng không nghĩ ra được. Hiện tại huyền khí toàn thân Vu Nhai đều bị lực lượng nửa Thần Hoàng phong ấn chặt chẽ. Thậm chí ngay cả Huyền Binh bản mạng cũng không lấy ra được. Quả thực chính là một phế nhân. Mà trên đường đến mục đích phía trước vừa vặn không có sát trận tồn tại. Theo lý thuyết sẽ không có vấn đề.
Cũng không biết vì sao, hắn cảm giác có chút cổ quái. Hình như quá dễ dàng. Hình như Vu Nhai không nên như thế.
- Thôi đi. Con tôm nhỏ chính là con tôm nhỏ. Có thể giết hai Thần Vương đã là rất lợi hại rồi.
Luyện Khinh Vũ lắc đầu. Hắn không tìm Vu Nhai nói chuyện. Trước đó chẳng qua là giải khuây một chút, thuận tiện nhắc lại nhiều ký ức mà thôi. Hiện tại trí nhớ của hắn đã khôi phục không ít. Điều gì nên nhớ đã nhớ lại. Hắn không cần nói nhiều lời vô nghĩa với loại tôm nhỏ như vậy.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Vu Nhai chỉ đang tìm kiếm sát trận mà thôi.
Không có ai biết hắn bay lên và tìm kiếm sát trận gì đó đều là giả. Không có ai biết, ở trong khoảng thời gian này, nhẫn không gian trên người của trưởng công chúa và Lê đại nhân đã bị lục soát một lượt, đồng thời bị người lấy từ đó ra một phần địa đồ.
Sau khi Vu Nhai ném thi thể của hai người vào Huyền Binh Điển, Huyền Vẫn Kiếm Linh của Độc Cô Diệt Ninh lập tức vận dụng thời gian chi đạo của hắn. Đúng vậy, ở trong Huyền Binh Điển Huyền Vẫn Kiếm Linh cũng có thể sử dụng lực lượng. Sau đó hắn điên cuồng lục soát, cũng lấy địa đồ ra ngoài. Ở trong mắt tất cả mọi người, Vu Nhai căn bản không có thời gian đi lục soát hai thi thể này...
/1991
|