Sau đó, nó chỉ có thể dùng ánh mắt sung huyết chậm rãi quay người lại. Nó hiểu rất rõ, Độc Cô Khúc Phong không nói sai. Nếu như nó thật sự liều lĩnh đuổi theo giết Vu Nhai, như vậy kết quả chỉ có một. Đó chính là chết. Nếu như người tới chính là Độc Cô gia chủ trước, hàng chữ Khúc, hắn sẽ không để ý. Nhưng người tới lại là U Linh Các Chủ, hắn không thể không để ý, không thể không buông tha Vu Nhai. Bởi vì U Linh Các Chủ Độc Cô gia chính là người chủ sát. Chỉ cần hắn muốn giết, trong thiên hạ không có mấy người có thể ngăn cản được. Cho dù là Thiên Bằng Hoàng nó cũng không dám đưa lưng về phía gia hỏa kia.
- Không giết Vu Nhai, giết ngươi cũng không tệ. Mặt trước chém giết, không biết ngươi ngăn cản được mấy trảo của ta?
Thiên Bằng Hoàng lạnh nhạt nói. Nó chỉ không dám đưa lưng về phía Độc Cô Khúc Phong. Nhưng nếu ở phía mặt, nó rất có lòng tin, nó là một trong Thần Hoàng đỉnh phong nhất trên đại lục Thần Huyền.
- Ngăn cản được mấy trảo của ngươi sao? Đừng quên, ta là Thần Hoàng của Độc Cô gia. Ta là người của Độc Cô gia.
Độc Cô Khúc Phong không tức giận. Khi hắn nói ra ba chữ Độc Cô gia, trong giọng nói tràn ngập vinh quang và tự tin không gì sánh kịp. Lão Thần Hoàng Độc Cô gia có người nào không phải là Thần Hoàng đỉnh phong.
Tiếng nói vừa dứt, kiếm đạo chi tâm phóng lên trời. Sát ý rung trời. Đó là sát ý cấp Thần Hoàng. Dường như đã đạt tới sát ý đỉnh phong trên đại lục, gần như xé mở gió cuồng bạo của Thiên Bằng Hoàng.
Thiên Bằng Hoàng lại biến sắc. Nhưng nó vẫn tự tin. Gió lại nổi lên. Trảo lớn khủng khiếp xé mở phía chân trời...
- Độc Cô Chiến Huyền, ngươi đuổi kịp chúng ta sao?
Ngay thời điểm Thiên Bằng Hoàng bị Độc Cô Khúc Phong dây dưa, Thời Hoàng cùng Không Hoàng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Độc Cô Chiến Huyền. Sau đó, bọn họ rất vô tình biến mất. Bọn họ sao sao có thể ở lại nói những lời vô nghĩa với Độc Cô Chiến Huyền được. Chuyện đuổi theo Vu Nhai quan trọng hơn.
- Kiếm tâm dẫn động...
Độc Cô Chiến Huyền nhìn Thời Hoàng và Không Hoàng biến mất như vậy, sau đó khẽ nói. Trong nháy mắt, tâm trận của toàn bộ nơi thần bí đều chấn động. Từng lực lượng phóng lên cao, đều truyền tới trên người Độc Cô Chiến Huyền...
Đúng vậy, chính là kiếm tâm dẫn động. Những người Độc Cô gia nắm giữ kiếm tâm dẫn động, có thể dẫn động lực lượng của Kiếm Ảnh Trận. Mà ở chỗ này, mỗi tâm trận chính là mỗi Kiếm Ảnh Trận nhỏ. Nhưng kết hợp lại với nhau cũng vô cùng khủng khiếp. Độc Cô Chiến Huyền đương nhiên không có cách nào dẫn động tất cả tâm trận. Nhưng chỉ cần có một phần như vậy là đủ rồi. Hắn cũng không phải muốn giết chết Thời Hoàng và Không Hoàng.
Đúng vậy, mặc dù dẫn động kiếm tâm, hắn cũng không có khả năng giết chết hai Thần Hoàng này. Nhưng hắn có thể vây khốn bọn họ một thời gian.
Chỉ cần Vu Nhai chạy trốn, tiến vào một tuyệt địa trận pháp, như vậy mặc dù là Thần Hoàng muốn tìm đến hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đúng vậy, trước đó, linh giác của tất cả Thần Hoàng đều khóa ở trên người Vu Nhai. Tuy rằng không đến mức biết được hành vi của hắn, nhưng ít ra biết hắn ở chỗ nào. Nhưng bây giờ Thần Hoàng của Độc Cô gia lại cắt bỏ sự tập trung đó.
Trước đó, Vu Nhai cũng có thể dẫn động tâm trận. Nhưng thực lực của hắn còn chưa đủ. Trong đó lại có vô số trận pháp tuyệt đối ngăn cách. Hắn cùng lắm chỉ có thể dẫn động một tâm trận mà thôi. Như vậy hiệu quả không lớn lắm.
Phải biết rằng, Kiếm Ảnh Trận lại do hơn một nghìn tâm trận, lại thêm vô số kiếm ảnh trợ giúp mới có lực lượng cường đại như vậy. Một tâm trận hiệu quả thật sự không lớn.
Nhưng Độc Cô Chiến Huyền lại không giống như vậy. Với thực lực của hắn ở chỗ này, lại thêm trước đó không ngừng xác định vị trí tâm trận.
- Kiếm ảnh khóa khoảng không...
Sau khi Độc Cô Chiến Huyền dẫn động tâm trận của nơi thần bí, hắn lại cúi đầu nói bốn chữ. Vô số lực lượng bị dẫn động đến hóa thành từng kiếm ảnh. Giống như trước đây khi hắn giải vây cho Vu Nhai ở Bắc Đấu, hoàn toàn khóa chặt không gian xung quanh hắn lại.
Hai thân ảnh lại xuất hiện. Không ngờ Thời Hoàng và Không Hoàng thật sự bị khóa ở trong kiếm ảnh.
- Thậm chí ngay cả nguyên tố cũng bị khóa...
Thời Hoàng và Không Hoàng vừa sợ vừa giận. Tuy rằng dân Cổ Duệ sử dụng chính là thần lực bản mạng, nhưng dưới tình huống không có nguyên tố thiên địa, thực lực của bọn họ cũng sẽ giảm sút. Mặc dù chỉ là giảm xuống một chút, nhưng ở trong cuộc chiến đấu giữa các Thần Hoàng một chút này sẽ khiến bọn họ gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, Độc Cô Chiến Huyền không có năng lực như Huyền Thiên Binh Trận. Hắn không thể loại bỏ tất cả nguyên tố. Hắn chỉ lấy kiếm ảnh ngăn cản nguyên tố bên trong cùng nguyên tố phía ngoài mà thôi. Nhưng như vậy đủ khiến Thời Hoàng và Không Hoàng mất thời gian suy tính lại một lần nữa. Nhưng cũng chỉ là tốn một chút thời gian suy tính mà thôi, vẫn không ngăn cản được bọn họ. Chỉ có điều, bây giờ điều Độc Cô Chiến Huyền muốn làm là tranh thủ thời gian cho Vu Nhai!
- Làm sao bây giờ?
Thời Hoàng và Không Hoàng liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ căn bản không có ý muốn khai chiến cùng Độc Cô Chiến Huyền. Trong nháy mắt bọn họ đã có quyết định. Vô số người to lớn đột nhiên từ trong nhẫn không gian bọn họ giống như gió bão lao ra, hung hăng đập vào phía trên kiếm ảnh.
- A a a...
Mỗi người to lớn bị xé thành từng mảnh nhỏ, lại không ngừng tổ hợp khôi phục. Bọn họ dường như là tộc bất tử. Nhưng bọn họ vẫn phải chết. Trong kiếm ảnh khủng khiếp ảnh, bọn họ trực tiếp bị đánh nát hoàn toàn, không thể lại phục sinh. Đúng vậy. Thời Hoàng và Không Hoàng chính là muốn lấy thân thể những dân thổ cư để mở ra Huyền Kiếm Ảnh Trận của Độc Cô Chiến. Không phải bọn họ không có phương pháp khác, mà làm như vậy sẽ có hiệu suất nhanh nhất.
Về phần tính mạng dân thổ cư và vấn đề tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, điều này không ở trong phạm trù suy tính của bọn họ.
Cứ như vậy, Kiếm Ảnh Trận của Độc Cô Chiến Huyền không bị phá hủy, nhưng lại sử dụng thân thể dân thổ cư va chạm tạo ra một vết nứt nho. Sau đó vết nứt nho nhỏ này lan ra ngoài...
- Ai, Vu Nhai. Xem ra ta chỉ có thể tranh thủ cho ngươi một chút thời gian như vậy thôi.
Độc Cô Chiến Huyền khe khẽ thở dài. Ban đầu hắn cho rằng có thể kéo dài lâu hơn một chút. Nhưng ai có thể ngờ được Thời Hoàng và Không Hoàng lại bất ngờ sử dụng phương thức tàn nhẫn như vậy để phá trận chứ?
Ngoại trừ thở dài hắn còn có thể làm thế nào nữa?
Không, ánh mắt của hắn lại từ từ trở nên kiên định. Nếu như lát nữa Vu Nhai thật sự bị bắt, vậy phát động một trận đại quyết chiến. Hắn còn chưa lấy ra con bài lớn chưa lật của Độc Cô gia
Vu Nhai vọt tới phía trên nguyên tố cuồng bạo đủ để dẫn phát một trận đại quyết chiến. Tuy rằng còn không biết hắn ở phía trên thấy cái gì.
- Vu Nhai tiểu nhi. Ha ha, ngươi cho rằng Độc Cô gia ngăn chặn ba Thần Hoàng là ngươi có thể bỏ chạy rồi sao?
Thời điểm Thời Hoàng và Không Hoàng vừa phá trận ra, phía xa truyền đến tiếng cười to.
- Không giết Vu Nhai, giết ngươi cũng không tệ. Mặt trước chém giết, không biết ngươi ngăn cản được mấy trảo của ta?
Thiên Bằng Hoàng lạnh nhạt nói. Nó chỉ không dám đưa lưng về phía Độc Cô Khúc Phong. Nhưng nếu ở phía mặt, nó rất có lòng tin, nó là một trong Thần Hoàng đỉnh phong nhất trên đại lục Thần Huyền.
- Ngăn cản được mấy trảo của ngươi sao? Đừng quên, ta là Thần Hoàng của Độc Cô gia. Ta là người của Độc Cô gia.
Độc Cô Khúc Phong không tức giận. Khi hắn nói ra ba chữ Độc Cô gia, trong giọng nói tràn ngập vinh quang và tự tin không gì sánh kịp. Lão Thần Hoàng Độc Cô gia có người nào không phải là Thần Hoàng đỉnh phong.
Tiếng nói vừa dứt, kiếm đạo chi tâm phóng lên trời. Sát ý rung trời. Đó là sát ý cấp Thần Hoàng. Dường như đã đạt tới sát ý đỉnh phong trên đại lục, gần như xé mở gió cuồng bạo của Thiên Bằng Hoàng.
Thiên Bằng Hoàng lại biến sắc. Nhưng nó vẫn tự tin. Gió lại nổi lên. Trảo lớn khủng khiếp xé mở phía chân trời...
- Độc Cô Chiến Huyền, ngươi đuổi kịp chúng ta sao?
Ngay thời điểm Thiên Bằng Hoàng bị Độc Cô Khúc Phong dây dưa, Thời Hoàng cùng Không Hoàng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Độc Cô Chiến Huyền. Sau đó, bọn họ rất vô tình biến mất. Bọn họ sao sao có thể ở lại nói những lời vô nghĩa với Độc Cô Chiến Huyền được. Chuyện đuổi theo Vu Nhai quan trọng hơn.
- Kiếm tâm dẫn động...
Độc Cô Chiến Huyền nhìn Thời Hoàng và Không Hoàng biến mất như vậy, sau đó khẽ nói. Trong nháy mắt, tâm trận của toàn bộ nơi thần bí đều chấn động. Từng lực lượng phóng lên cao, đều truyền tới trên người Độc Cô Chiến Huyền...
Đúng vậy, chính là kiếm tâm dẫn động. Những người Độc Cô gia nắm giữ kiếm tâm dẫn động, có thể dẫn động lực lượng của Kiếm Ảnh Trận. Mà ở chỗ này, mỗi tâm trận chính là mỗi Kiếm Ảnh Trận nhỏ. Nhưng kết hợp lại với nhau cũng vô cùng khủng khiếp. Độc Cô Chiến Huyền đương nhiên không có cách nào dẫn động tất cả tâm trận. Nhưng chỉ cần có một phần như vậy là đủ rồi. Hắn cũng không phải muốn giết chết Thời Hoàng và Không Hoàng.
Đúng vậy, mặc dù dẫn động kiếm tâm, hắn cũng không có khả năng giết chết hai Thần Hoàng này. Nhưng hắn có thể vây khốn bọn họ một thời gian.
Chỉ cần Vu Nhai chạy trốn, tiến vào một tuyệt địa trận pháp, như vậy mặc dù là Thần Hoàng muốn tìm đến hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đúng vậy, trước đó, linh giác của tất cả Thần Hoàng đều khóa ở trên người Vu Nhai. Tuy rằng không đến mức biết được hành vi của hắn, nhưng ít ra biết hắn ở chỗ nào. Nhưng bây giờ Thần Hoàng của Độc Cô gia lại cắt bỏ sự tập trung đó.
Trước đó, Vu Nhai cũng có thể dẫn động tâm trận. Nhưng thực lực của hắn còn chưa đủ. Trong đó lại có vô số trận pháp tuyệt đối ngăn cách. Hắn cùng lắm chỉ có thể dẫn động một tâm trận mà thôi. Như vậy hiệu quả không lớn lắm.
Phải biết rằng, Kiếm Ảnh Trận lại do hơn một nghìn tâm trận, lại thêm vô số kiếm ảnh trợ giúp mới có lực lượng cường đại như vậy. Một tâm trận hiệu quả thật sự không lớn.
Nhưng Độc Cô Chiến Huyền lại không giống như vậy. Với thực lực của hắn ở chỗ này, lại thêm trước đó không ngừng xác định vị trí tâm trận.
- Kiếm ảnh khóa khoảng không...
Sau khi Độc Cô Chiến Huyền dẫn động tâm trận của nơi thần bí, hắn lại cúi đầu nói bốn chữ. Vô số lực lượng bị dẫn động đến hóa thành từng kiếm ảnh. Giống như trước đây khi hắn giải vây cho Vu Nhai ở Bắc Đấu, hoàn toàn khóa chặt không gian xung quanh hắn lại.
Hai thân ảnh lại xuất hiện. Không ngờ Thời Hoàng và Không Hoàng thật sự bị khóa ở trong kiếm ảnh.
- Thậm chí ngay cả nguyên tố cũng bị khóa...
Thời Hoàng và Không Hoàng vừa sợ vừa giận. Tuy rằng dân Cổ Duệ sử dụng chính là thần lực bản mạng, nhưng dưới tình huống không có nguyên tố thiên địa, thực lực của bọn họ cũng sẽ giảm sút. Mặc dù chỉ là giảm xuống một chút, nhưng ở trong cuộc chiến đấu giữa các Thần Hoàng một chút này sẽ khiến bọn họ gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, Độc Cô Chiến Huyền không có năng lực như Huyền Thiên Binh Trận. Hắn không thể loại bỏ tất cả nguyên tố. Hắn chỉ lấy kiếm ảnh ngăn cản nguyên tố bên trong cùng nguyên tố phía ngoài mà thôi. Nhưng như vậy đủ khiến Thời Hoàng và Không Hoàng mất thời gian suy tính lại một lần nữa. Nhưng cũng chỉ là tốn một chút thời gian suy tính mà thôi, vẫn không ngăn cản được bọn họ. Chỉ có điều, bây giờ điều Độc Cô Chiến Huyền muốn làm là tranh thủ thời gian cho Vu Nhai!
- Làm sao bây giờ?
Thời Hoàng và Không Hoàng liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ căn bản không có ý muốn khai chiến cùng Độc Cô Chiến Huyền. Trong nháy mắt bọn họ đã có quyết định. Vô số người to lớn đột nhiên từ trong nhẫn không gian bọn họ giống như gió bão lao ra, hung hăng đập vào phía trên kiếm ảnh.
- A a a...
Mỗi người to lớn bị xé thành từng mảnh nhỏ, lại không ngừng tổ hợp khôi phục. Bọn họ dường như là tộc bất tử. Nhưng bọn họ vẫn phải chết. Trong kiếm ảnh khủng khiếp ảnh, bọn họ trực tiếp bị đánh nát hoàn toàn, không thể lại phục sinh. Đúng vậy. Thời Hoàng và Không Hoàng chính là muốn lấy thân thể những dân thổ cư để mở ra Huyền Kiếm Ảnh Trận của Độc Cô Chiến. Không phải bọn họ không có phương pháp khác, mà làm như vậy sẽ có hiệu suất nhanh nhất.
Về phần tính mạng dân thổ cư và vấn đề tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, điều này không ở trong phạm trù suy tính của bọn họ.
Cứ như vậy, Kiếm Ảnh Trận của Độc Cô Chiến Huyền không bị phá hủy, nhưng lại sử dụng thân thể dân thổ cư va chạm tạo ra một vết nứt nho. Sau đó vết nứt nho nhỏ này lan ra ngoài...
- Ai, Vu Nhai. Xem ra ta chỉ có thể tranh thủ cho ngươi một chút thời gian như vậy thôi.
Độc Cô Chiến Huyền khe khẽ thở dài. Ban đầu hắn cho rằng có thể kéo dài lâu hơn một chút. Nhưng ai có thể ngờ được Thời Hoàng và Không Hoàng lại bất ngờ sử dụng phương thức tàn nhẫn như vậy để phá trận chứ?
Ngoại trừ thở dài hắn còn có thể làm thế nào nữa?
Không, ánh mắt của hắn lại từ từ trở nên kiên định. Nếu như lát nữa Vu Nhai thật sự bị bắt, vậy phát động một trận đại quyết chiến. Hắn còn chưa lấy ra con bài lớn chưa lật của Độc Cô gia
Vu Nhai vọt tới phía trên nguyên tố cuồng bạo đủ để dẫn phát một trận đại quyết chiến. Tuy rằng còn không biết hắn ở phía trên thấy cái gì.
- Vu Nhai tiểu nhi. Ha ha, ngươi cho rằng Độc Cô gia ngăn chặn ba Thần Hoàng là ngươi có thể bỏ chạy rồi sao?
Thời điểm Thời Hoàng và Không Hoàng vừa phá trận ra, phía xa truyền đến tiếng cười to.
/1991
|