Giống như trước đó, bọn họ ném ra vô số dân thổ cư, cũng muốn bắt Vu Nhai.
Với cục diện hiện tại, làm không tốt Thời Hoàng và Không Hoàng lại đột nhiên ra tay. Làm không tốt đế quốc Huyền Binh cũng sẽ phối hợp một chút...
Đương nhiên, không phải nói đế quốc Huyền Binh sẽ để Thời Hoàng và Không Hoàng cướp được Vu Nhai. Mà nói ví dụ như, bọn họ có thể vào trong binh trận cùng Thời Hoàng và Không Hoàng đánh nhau một trận, sau đó tiện thể kéo Vu Nhai vào, cho hắn một đòn nghiêm trọng gì đó.
Đúng vậy, dư âm của cuộc chiến đấu giữa Thần Hoàng, Vu Nhai còn chưa thể chống đỡ được.
Nói như vậy, coi như là gián tiếp giải cứu Huyền Thiên Chân Thần đang bị động...
Thời điểm Độc Cô Khúc Phong nói ra lời này, căn bản cũng không né tránh Thần Hoàng. Giọng nói không lớn cũng không nhỏ. Nói chung, các Thần Hoàng đều nghe rõ ràng.
- Nếu vậy chúng ta chỉ có thể bất đắc dĩ lại sử dụng Lạc Thiên Nhất Kiếm một lần nữa. Cho dù tổn thất mấy chục năm tuổi thọ cũng sẽ không tiếc.
Độc Cô Chiến Huyền cũng không ngại bất kỳ kẻ nào nói. Đây rõ ràng là cố ý nói cho người khác nghe. Hắn vốn cũng không tự tin như vậy, nhưng trước đó Lạc Thiên Nhất Kiếm khủng khiếp cho hắn lòng tin cường đại. Hắn nói ra lời này cũng không phải nói đùa. Nếu quả thật cần đổi mạng, hắn và đám người Độc Cô Khúc Phong tuyệt đối có thể lại phát ra một kiếm. Có thể không cường đại bằng một kiếm vừa nãy, nhưng nếu như chỉ hướng về phía một Thần Hoàng, muốn tiêu diệt Thần Hoàng này cũng không phải chuyện không thể làm được.
- Ha ha, đồng quy vu tận loại chuyện này ta thật ra còn không sợ.
Độc Cô Khúc Phong cười to. Đúng vậy, ý tứ của hắn chính là, các ngươi tốt nhất không nên động, không nên để ý tới cuộc chiến đấu phía dưới. Nếu có ai dám động, như vậy chúng ta cho dù là đồng quy vu tận, cũng sẽ ra tay. Đây là uy hiếp quang minh chính đại.
Sắc mặt Thần Hoàng của đế quốc Huyền Binh và dân Cổ Duệ đều khó coi. Bọn họ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu phía dưới.
- Tiền bối Huyền Thiên, binh trận của tiểu tử vẫn được chứ?
Vu Nhai chạy tới trước mặt Huyền Thiên Chân Thần. Xung quanh các binh trận của hắn lại bị hắn thu về. Hắn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Huyền Thiên Chân Thần đặc biệt đặc biệt khó coi, mắt như bốc hỏa. Nhưng không có cách nào, hắn đã thất bại, thất bại thảm hại. Thua ở dưới binh trận của Vu Nhai, loại cảm giác này còn khó chịu hơn so với thua bởi vũ lực. Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
Mặt đất đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Hiện tại càng lúc càng gần với thời điểm sụp đổ...
- Hừ, đồng quy vu tận loại chuyện này chúng ta cũng không sợ. Huyền Thiên Chân Thần phải sống.
Thần Vũ Thần Hoàng đợi đến thời điểm Vu Nhai cùng Huyền Thiên Chân Thần đối diện, mới đáp lại lời Độc Cô Khúc Phong nói trước đó. Ý tứ đặc biệt rõ ràng. Nếu như Vu Nhai dám ra tay đối với Huyền Thiên Chân Thần, bọn họ cho dù phải liều cái mạng cũng sẽ bảo vệ Huyền Thiên Chân Thần cho tốt. Thậm chí là giết chết Vu Nhai.
Giọng nói của hắn cũng truyền vào trong tai Vu Nhai. Đây cùng là uy hiếp trắng trợn đối với Vu Nhai.
- Giao thân thể Luyện Khinh Vũ ra...
Vu Nhai không để ý đến Thần Vũ Thần Hoàng, binh trận đột nhiên xuất hiện. Toàn bộ 198 loại Huyền Binh được ném ra ngoài, gần như khiến Huyền Thiên Binh Trận của Huyền Thiên Chân Thần quá mức chứa muốn phát nổ. Các loại Huyền Binh bao vây xung quanh Huyền Thiên Chân Thần. Vu Nhai lại lạnh lùng nói.
- Nếu như ta không giao...
- Hắc. Đồng quy vu tận loại chuyện này ta cũng không sợ.
Vu Nhai cười khẽ một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước thêm vài bước. Khi còn cách Huyền Thiên Chân Thần chỉ khoảng hai mét, hắn giơ Thôn Thiên Kiếm lên, mũi kiếm chỉ vào yết hầu Huyền Thiên Chân Thần. Thuộc tính cắn nuốt khủng khiếp đang phun ra nuốt vào.
- Ngươi không giết được ta. Ta là Huyền Thiên Chân Thần, đến lúc đó kẻ chết chỉ có thể là ngươi thậm chí là người của Độc Cô gia.
Huyền Thiên Chân Thần nói.
- Đúng. Ta thừa nhận ta không giết được ngươi. Nhưng có thể khiến cho linh thể ngươi thật vất vả khôi phục lại bị trọng thương. Ngươi có thể thử nhìn một chút xem thuộc tính cắn nuốt trong thanh kiếm của ta là thế nào. Hơn nữa ngươi cũng nói sai rồi. Ta sẽ không chết. Đừng quên ta có Lục Thiên Thần Ấn. Chỉ cần ta trốn vào trong đó. Ai có thể thuấn sát được ta?
Vu Nhai nhún vai trả lời.
- Ngươi có thời gian để trốn vào đó sao?
Huyền Thiên Chân Thần hừ lạnh một tiếng. Ý tứ của hắn chính là Thần Hoàng muốn thuấn sát hắn lại vô cùng đơn giản, căn bản sẽ không cho hắn có cơ hội trốn vào trong Lục Thiên Thần Ấn. Có thể chỉ cần một đạo linh giác, Vu Nhai liền trực tiếp đi đời nhà ma.
- Tiền bối Huyền Thiên, ngươi hình như quên mất binh trận ngươi quen thuộc nhất. Ngươi hình như quên ngươi cũng rất quen thuộc với phù văn trận. Binh trận này của ta không chỉ có binh trận, còn có phù văn trận.
Vu Nhai trả lời.
Hắn vừa nói dứt lời, trên 198 loại Huyền Binh chợt lóe lên phù văn của Huyền Binh Điển. Tầng tầng lớp lớp phù văn tạo thành một khốn trận. Hiện tại, hắn đã lĩnh ngộ 136 góc phù văn. Trận pháp này so với trước đây không biết đã cường đại hơn gấp bao nhiêu lần. Lại nghe hắn nói:
- Ngươi nói phù văn trận thêm binh trận này, có thể ngăn cản một đòn của Thần Hoàng hay không?
Sắc mặt Huyền Thiên Chân Thần càng khó coi. Hắn nhìn chằm chằm vào binh trận và phù văn trận của Vu Nhai. Hắn thật sự không nghĩ ra được, tại sao Vu Nhai có thể nhận được nhiều trận pháp Nguyên Giới như thế? Hơn nữa dường như hắn còn lĩnh ngộ rất tinh thâm.
Hắn thật sự thật sự rất muốn biết trong cơ thể Vu Nhai có vật gì cường đại.
Thật đáng tiếc, hắn không phải là Đoạn Thiên Chân Thần, cũng không phải là Ma Thiên Chân Thần. Hắn không biết trong cơ thể Vu Nhai có một Thần Chi Nguyên Giới mới.
- Giao thân thể Luyện Khinh Vũ ra.
Vu Nhai nhắc lại.
Nói xong, sát ý trên người Vu Nhai không ngừng tăng lên. Ý tứ của hắn rất rõ ràng. Nếu như giao thân thể Luyện Khinh Vũ ra, như vậy mọi chuyện có thể tạm thời dừng lại. Ta không động tới linh thể của ngươi nữa. Nếu như không giao ra, đó chính là đồng quy một tận. Cho dù là ai cũng không muốn nhìn thấy. Chí ít bây giờ còn không phải là thời điểm liều chết quyết chiến, bất kỳ ai cũng không muốn hi sinh một hai Thần Hoàng vào lúc này.
Dù sao thế cục đại lục Thần Huyền bây giờ còn chưa rõ ràng.
Độc Cô Chiến Huyền bay trên không trung đã lấy Lạc Thiên Thần Kiếm ra. Cùng lúc đó, sáu gã Độc Cô gia Thần Vương cũng bay lên, rơi xuống phía sau lưng Độc Cô Chiến Huyền. Thậm chí ngay cả phía dưới những cao thủ dân thổ cư và đế quốc Huyền Binh cũng không để ý tới. Trong lúc nhất thời bọn họ cũng không phá nổi binh trận kiêm phù văn trận của Vu Nhai. Đúng vậy, chí ít trước khi mặt đất sụp đổ, những người này không phá nổi trận pháp của Vu Nhai.
- Không có khả năng...
Sắc mặt Huyền Binh Chân Thần càng lúc càng khó tin. Bốn chữ không có khả năng gần như rít lên qua kẽ răng. Muốn hắn đường đường là Chân Thần phải cúi đầu trước Vu Nhai sao?
Với cục diện hiện tại, làm không tốt Thời Hoàng và Không Hoàng lại đột nhiên ra tay. Làm không tốt đế quốc Huyền Binh cũng sẽ phối hợp một chút...
Đương nhiên, không phải nói đế quốc Huyền Binh sẽ để Thời Hoàng và Không Hoàng cướp được Vu Nhai. Mà nói ví dụ như, bọn họ có thể vào trong binh trận cùng Thời Hoàng và Không Hoàng đánh nhau một trận, sau đó tiện thể kéo Vu Nhai vào, cho hắn một đòn nghiêm trọng gì đó.
Đúng vậy, dư âm của cuộc chiến đấu giữa Thần Hoàng, Vu Nhai còn chưa thể chống đỡ được.
Nói như vậy, coi như là gián tiếp giải cứu Huyền Thiên Chân Thần đang bị động...
Thời điểm Độc Cô Khúc Phong nói ra lời này, căn bản cũng không né tránh Thần Hoàng. Giọng nói không lớn cũng không nhỏ. Nói chung, các Thần Hoàng đều nghe rõ ràng.
- Nếu vậy chúng ta chỉ có thể bất đắc dĩ lại sử dụng Lạc Thiên Nhất Kiếm một lần nữa. Cho dù tổn thất mấy chục năm tuổi thọ cũng sẽ không tiếc.
Độc Cô Chiến Huyền cũng không ngại bất kỳ kẻ nào nói. Đây rõ ràng là cố ý nói cho người khác nghe. Hắn vốn cũng không tự tin như vậy, nhưng trước đó Lạc Thiên Nhất Kiếm khủng khiếp cho hắn lòng tin cường đại. Hắn nói ra lời này cũng không phải nói đùa. Nếu quả thật cần đổi mạng, hắn và đám người Độc Cô Khúc Phong tuyệt đối có thể lại phát ra một kiếm. Có thể không cường đại bằng một kiếm vừa nãy, nhưng nếu như chỉ hướng về phía một Thần Hoàng, muốn tiêu diệt Thần Hoàng này cũng không phải chuyện không thể làm được.
- Ha ha, đồng quy vu tận loại chuyện này ta thật ra còn không sợ.
Độc Cô Khúc Phong cười to. Đúng vậy, ý tứ của hắn chính là, các ngươi tốt nhất không nên động, không nên để ý tới cuộc chiến đấu phía dưới. Nếu có ai dám động, như vậy chúng ta cho dù là đồng quy vu tận, cũng sẽ ra tay. Đây là uy hiếp quang minh chính đại.
Sắc mặt Thần Hoàng của đế quốc Huyền Binh và dân Cổ Duệ đều khó coi. Bọn họ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu phía dưới.
- Tiền bối Huyền Thiên, binh trận của tiểu tử vẫn được chứ?
Vu Nhai chạy tới trước mặt Huyền Thiên Chân Thần. Xung quanh các binh trận của hắn lại bị hắn thu về. Hắn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Huyền Thiên Chân Thần đặc biệt đặc biệt khó coi, mắt như bốc hỏa. Nhưng không có cách nào, hắn đã thất bại, thất bại thảm hại. Thua ở dưới binh trận của Vu Nhai, loại cảm giác này còn khó chịu hơn so với thua bởi vũ lực. Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
Mặt đất đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Hiện tại càng lúc càng gần với thời điểm sụp đổ...
- Hừ, đồng quy vu tận loại chuyện này chúng ta cũng không sợ. Huyền Thiên Chân Thần phải sống.
Thần Vũ Thần Hoàng đợi đến thời điểm Vu Nhai cùng Huyền Thiên Chân Thần đối diện, mới đáp lại lời Độc Cô Khúc Phong nói trước đó. Ý tứ đặc biệt rõ ràng. Nếu như Vu Nhai dám ra tay đối với Huyền Thiên Chân Thần, bọn họ cho dù phải liều cái mạng cũng sẽ bảo vệ Huyền Thiên Chân Thần cho tốt. Thậm chí là giết chết Vu Nhai.
Giọng nói của hắn cũng truyền vào trong tai Vu Nhai. Đây cùng là uy hiếp trắng trợn đối với Vu Nhai.
- Giao thân thể Luyện Khinh Vũ ra...
Vu Nhai không để ý đến Thần Vũ Thần Hoàng, binh trận đột nhiên xuất hiện. Toàn bộ 198 loại Huyền Binh được ném ra ngoài, gần như khiến Huyền Thiên Binh Trận của Huyền Thiên Chân Thần quá mức chứa muốn phát nổ. Các loại Huyền Binh bao vây xung quanh Huyền Thiên Chân Thần. Vu Nhai lại lạnh lùng nói.
- Nếu như ta không giao...
- Hắc. Đồng quy vu tận loại chuyện này ta cũng không sợ.
Vu Nhai cười khẽ một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước thêm vài bước. Khi còn cách Huyền Thiên Chân Thần chỉ khoảng hai mét, hắn giơ Thôn Thiên Kiếm lên, mũi kiếm chỉ vào yết hầu Huyền Thiên Chân Thần. Thuộc tính cắn nuốt khủng khiếp đang phun ra nuốt vào.
- Ngươi không giết được ta. Ta là Huyền Thiên Chân Thần, đến lúc đó kẻ chết chỉ có thể là ngươi thậm chí là người của Độc Cô gia.
Huyền Thiên Chân Thần nói.
- Đúng. Ta thừa nhận ta không giết được ngươi. Nhưng có thể khiến cho linh thể ngươi thật vất vả khôi phục lại bị trọng thương. Ngươi có thể thử nhìn một chút xem thuộc tính cắn nuốt trong thanh kiếm của ta là thế nào. Hơn nữa ngươi cũng nói sai rồi. Ta sẽ không chết. Đừng quên ta có Lục Thiên Thần Ấn. Chỉ cần ta trốn vào trong đó. Ai có thể thuấn sát được ta?
Vu Nhai nhún vai trả lời.
- Ngươi có thời gian để trốn vào đó sao?
Huyền Thiên Chân Thần hừ lạnh một tiếng. Ý tứ của hắn chính là Thần Hoàng muốn thuấn sát hắn lại vô cùng đơn giản, căn bản sẽ không cho hắn có cơ hội trốn vào trong Lục Thiên Thần Ấn. Có thể chỉ cần một đạo linh giác, Vu Nhai liền trực tiếp đi đời nhà ma.
- Tiền bối Huyền Thiên, ngươi hình như quên mất binh trận ngươi quen thuộc nhất. Ngươi hình như quên ngươi cũng rất quen thuộc với phù văn trận. Binh trận này của ta không chỉ có binh trận, còn có phù văn trận.
Vu Nhai trả lời.
Hắn vừa nói dứt lời, trên 198 loại Huyền Binh chợt lóe lên phù văn của Huyền Binh Điển. Tầng tầng lớp lớp phù văn tạo thành một khốn trận. Hiện tại, hắn đã lĩnh ngộ 136 góc phù văn. Trận pháp này so với trước đây không biết đã cường đại hơn gấp bao nhiêu lần. Lại nghe hắn nói:
- Ngươi nói phù văn trận thêm binh trận này, có thể ngăn cản một đòn của Thần Hoàng hay không?
Sắc mặt Huyền Thiên Chân Thần càng khó coi. Hắn nhìn chằm chằm vào binh trận và phù văn trận của Vu Nhai. Hắn thật sự không nghĩ ra được, tại sao Vu Nhai có thể nhận được nhiều trận pháp Nguyên Giới như thế? Hơn nữa dường như hắn còn lĩnh ngộ rất tinh thâm.
Hắn thật sự thật sự rất muốn biết trong cơ thể Vu Nhai có vật gì cường đại.
Thật đáng tiếc, hắn không phải là Đoạn Thiên Chân Thần, cũng không phải là Ma Thiên Chân Thần. Hắn không biết trong cơ thể Vu Nhai có một Thần Chi Nguyên Giới mới.
- Giao thân thể Luyện Khinh Vũ ra.
Vu Nhai nhắc lại.
Nói xong, sát ý trên người Vu Nhai không ngừng tăng lên. Ý tứ của hắn rất rõ ràng. Nếu như giao thân thể Luyện Khinh Vũ ra, như vậy mọi chuyện có thể tạm thời dừng lại. Ta không động tới linh thể của ngươi nữa. Nếu như không giao ra, đó chính là đồng quy một tận. Cho dù là ai cũng không muốn nhìn thấy. Chí ít bây giờ còn không phải là thời điểm liều chết quyết chiến, bất kỳ ai cũng không muốn hi sinh một hai Thần Hoàng vào lúc này.
Dù sao thế cục đại lục Thần Huyền bây giờ còn chưa rõ ràng.
Độc Cô Chiến Huyền bay trên không trung đã lấy Lạc Thiên Thần Kiếm ra. Cùng lúc đó, sáu gã Độc Cô gia Thần Vương cũng bay lên, rơi xuống phía sau lưng Độc Cô Chiến Huyền. Thậm chí ngay cả phía dưới những cao thủ dân thổ cư và đế quốc Huyền Binh cũng không để ý tới. Trong lúc nhất thời bọn họ cũng không phá nổi binh trận kiêm phù văn trận của Vu Nhai. Đúng vậy, chí ít trước khi mặt đất sụp đổ, những người này không phá nổi trận pháp của Vu Nhai.
- Không có khả năng...
Sắc mặt Huyền Binh Chân Thần càng lúc càng khó tin. Bốn chữ không có khả năng gần như rít lên qua kẽ răng. Muốn hắn đường đường là Chân Thần phải cúi đầu trước Vu Nhai sao?
/1991
|