- Thôn Thiên Kiếm Linh sao? Đúng rồi, Vu Nhai, vừa rồi chàng đã gọi Thôn Thiên Kiếm tỷ tỷ là lão gì vậy hả?
Thủy Tinh đột nhiên hỏi.
Mặc dù Vu Nhai đã dừng lại, nhưng vẫn bị Thủy Tinh, người đã rất quen thuộc với tính cách của hắn nắm bắt được điều này. Thoáng cái nàng quên mất chuyện của Đan Đạo Hùng, không nhịn được mang theo ánh mắt quỷ dị nhìn qua. Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, trên trán thoáng có mồ hôi lạnh...
Thủy Tinh biết Vu Nhai có Thôn Thiên Kiếm. Thôn Thiên Kiếm Linh đã từng xuất hiện trước khi hoàng hậu tiền bối và Vu Thuấn hóa thành Lục Thiên Ấn Linh.
- Cái này, cái này...
- Phụt... Chàng gọi Thôn Thiên Kiếm tỷ tỷ là lão bà đúng không? Thật đúng không đổi được cái miệng của chàng. Ngay cả Kiếm Linh cũng có thể đùa giỡn. Yên tâm đi, ta sẽ không ghen với Thôn Thiên Kiếm Linh tỷ tỷ.
Thủy Tinh phì cười, sau đó rất rộng lượng nói. Nhưng thời điểm nhắc tới hai chữ Kiếm Linh, nàng lại đặc biệt nhấn mạnh. Thật ra nàng đã sớm nghi ngờ người này. Ai bảo Thôn Thiên Kiếm Linh xinh đẹp như vậy?
Mặc dù ngoài miệng Thủy Tinh nói không ăn giấm, nhưng lời này cho dù là ai cũng nghe ra mùi chua trong đó. Có lẽ là oán giận gia hỏa kia hoa tâm, đồng thời cũng nhấn mạnh Kiếm Linh. Đây là nói cho Thôn Thiên Kiếm Linh nghe. Kiếm Linh a, cũng không cần tới câu dẫn chồng ta.
- Đúng vậy, ta chỉ là một Kiếm Linh mà thôi. Tuy rằng ta đã nhìn tiểu tử này từ khi còn bé tới lúc hắn lớn lên, lại vô số lần cùng hắn vào sinh ra tử, nhưng chung quy ta chỉ là một Kiếm Linh.
Trên gương mặt Thôn Thiên Kiếm Linh lại hiện ra nụ cười u oán, giọng nói yếu ớt, dường như có cảm giác vừa nhu nhược lại vừa cố gắng chống đỡ với sự bất công của số phận đối với nàng. Vẻ đẹp u buồn này, đừng nói là Vu Nhai, ngay cả Thủy Tinh nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người. Lại nghe nàng tiếp tục nói:
- Thủy Tinh muội muội cũng đừng trách Vu Nhai. Chuyện hắn gọi ta là lão bà, cũng nên trách ta...
- Trách tỷ tỷ sao?
Thủy Tinh nghi ngờ nói, sau đó quan sát nàng từ trên xuống dưới. Thôn Thiên Kiếm Linh không giống như sẽ câu dẫn nam nhân?
- Đúng vậy. Trách ta... Đúng rồi Vu Nhai, ngươi ở bên ngoài đã đi dạo đủ lâu rồi. Tốt nhất là đi ra ngoài đi. Nếu như bị người ta nghi vấn sẽ rất phiền toái. Huyền Binh Đế Đô tuy lớn, nhưng bây giờ khắp nơi đều bị cảnh giới nghiêm ngặt.
Thôn Thiên Kiếm Linh nói một hồi, lại đột nhiên nhìn về bầu trời của tiểu thế giới Huyền Binh Điển nói. Ý thức của Vu Nhai đang tập trung ở nơi đó.
- Cái này chắc hẳn là...
- Không nên cầu may. Đừng quên phụ thân của Thủy Tinh muội muội còn đang ở trong tay kẻ địch.
Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên trở nên nghiêm nghị nói.
- Cũng được. Vậy các nàng trò chuyện, ta đi ra ngoài trước.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, chỉ có thể rút ý thức ra ngoài. Tuy rằng hắn có thể nhất tâm nhị dụng thậm chí mấy dụng, nhưng đó là sử dụng để đánh nhau. Thời điểm nói chuyện trời đất lại khác. Đương nhiên, chỉ cần hắn không tham dự nói chuyện phiếm, chỉ là nghe trộm người ta nói chuyện trời đất thật ra vẫn có thể dùng được. Cho nên hắn lưu lại một tia ý thức ở trong thế giới Huyền Binh Điển. Thật ra cũng không cần lưu lại, chỉ cần quan tâm chú ý là được. Huyền Binh Điển lại Huyền Binh bản mạng của hắn. Nhưng hắn lại nghe thấy Thôn Thiên Kiếm Linh nói chuyện.
- Thủy Tinh muội muội, ta xem chúng ta vẫn không nên ở chỗ này làm phiền Tiểu Hắc tu luyện. Đi, chúng ta đi tới trong tiểu thế giới Binh Linh của ta. Ta thuận tiện để cho muội thăm tiểu thế giới Binh Linh của ta một chút. Ta tin tưởng muội nhất định sẽ thích nơi đó.
Đúng vậy, Thôn Thiên Kiếm Linh chính là nói như vậy. Kết quả Vu Nhai thật muốn mắng chửi người. Tuy rằng Thôn Thiên Kiếm cũng là Huyền Binh bản mạng của hắn. Nhưng nếu như Thôn Thiên Kiếm Linh cố ý không cho hắn đưa ý thức tiến vào tiểu thế giới Binh Linh, Vu Nhai cũng không có cách nào. Mặc dù thực lực của hắn hiện nay đã đạt tới Thần Vương cũng không được. Bởi vì kiếm chữ Thiên lại là tồn tại mà ngay cả Thần Hoàng cũng không có cách nào hoàn toàn phát huy.
Thôn Thiên Kiếm tuy rằng còn đang trưởng thành, nhưng sau khi hút Huyền Nguyên Chi Lực, bất kể là thân kiếm hay linh thể, nàng đều không thể kém hơn so bất kỳ kiếm chữ Thiên nào. Cứ như vậy, nàng dẫn theo Thủy Tinh biến mất ở trong tiểu thế giới Binh Linh của nàng.
- Kiếm Linh này, nàng đột nhiên nổi điên làm gì?
Vu Nhai hoàn toàn không có cách nào làm gì được nàng, chỉ có thể thu ý thức trở về, khóe miệng cũng giật giật vài cái. Sau đó nàng lại lắc đầu nói:
- Bất kể vì sao nàng đột nhiên nổi điên, trước đó ta cũng không làm gì nàng. Cùng lắm chỉ xem qua thân thể nàng mà thôi. Cùng lắm chiếm chút tiện nghi ngoài miệng. Sợ cái lông. A, nàng chẳng lẽ vu oan hãm hại ta sao? Cũng sẽ không. Lấy tính cách kiêu ngạo của Kiếm Linh nàng vẫn không đến mức nói loạn.
Đi ở trên đường phố Huyền Binh Đế Đô, Vu Nhai đưa ra đủ loại suy đoán. Hắn suy đoán Thôn Thiên Kiếm Linh nổi điên cái gì, lại suy đoán nàng sẽ nói những gì với Thủy Tinh. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không đoán được điều gì:
- Bất kể nàng làm gì, chí ít Thủy Tinh sẽ không nhàm chán như vậy, sẽ không một lòng chìm đắm trong lo âu. Có thể Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ thấy Thủy Tinh lo lắng cho Đan bá phụ, muốn dời đi sự chú ý của nàng?
Vu Nhai càng nghĩ càng cảm thấy có thể như vậy. Hắn cũng cố ý nói thầm lời này ra.
Hắn chính là muốn nói cho Thôn Thiên Kiếm Linh nghe, cũng lơ đãng lấy lòng cùng nhắc nhở Thôn Thiên Kiếm Linh...
Mà trên mặt Thôn Thiên Kiếm Linh trong tiểu thế giới Thôn Thiên Kiếm Linh quả nhiên lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào. Chợt nàng lại nhìn Thủy Tinh trước mắt nói:
- Thủy Tinh muội muội, muội cũng biết tính tình Vu Nhai là không chịu thua. Trước đây cũng bởi vì ta quá cao ngạo, bao giờ cũng khinh thường chủ nhân này, hắn mới có thể tức giận mà gọi ta là lão bà. Thậm chí còn muốn dụ ta đi ra. Chuyện này quả thực nên trách ta...
- Thôi đi. Vẫn nên xử lý chuyện của công chúa Linh Vũ trước đã.
Vu Nhai tất nhiên chẳng biết Thôn Thiên Kiếm Linh cùng Thủy Tinh nói chuyện gì. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Mặt trời đã sắp xuống núi. Tuy rằng vẫn phải chờ tới ngày mai, công chúa Linh Vũ mới có thể lấy chồng, nhưng chung quy vẫn phải chuẩn bị trước một chút. Phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này. Huyền Binh Đế Đô cũng đặc biệt lớn. Nếu không phải thực lực của hắn cường đại, có trời mới biết lúc nào mới có khả năng chạy tới hoàng thành.
Thực lực cường thịnh hơn nữa, cũng không thể bay nhanh ở trong không trung của đế quốc Huyền Binh. Vu Nhai phải dưới tình huống ẩn nấp, chạy thật nhanh tới hoàng thành.
- Thời những lời người dân thường thảo luận trước đó, người công chúa Linh Vũ phải gả chắc là đại quý tộc ở bên trong hoàng thành. Nhất định phải tiến vào hoàng thành.
Sau hai canh giờ, Vu Nhai đã đi tới bên ngoài hoàng thành. Vào lúc này, Hoàng thành quả nhiên đã giăng đèn kết hoa. Gả công chúa đối với hoàng tộc mà nói cũng không tính là chuyện nhỏ.
Thủy Tinh đột nhiên hỏi.
Mặc dù Vu Nhai đã dừng lại, nhưng vẫn bị Thủy Tinh, người đã rất quen thuộc với tính cách của hắn nắm bắt được điều này. Thoáng cái nàng quên mất chuyện của Đan Đạo Hùng, không nhịn được mang theo ánh mắt quỷ dị nhìn qua. Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, trên trán thoáng có mồ hôi lạnh...
Thủy Tinh biết Vu Nhai có Thôn Thiên Kiếm. Thôn Thiên Kiếm Linh đã từng xuất hiện trước khi hoàng hậu tiền bối và Vu Thuấn hóa thành Lục Thiên Ấn Linh.
- Cái này, cái này...
- Phụt... Chàng gọi Thôn Thiên Kiếm tỷ tỷ là lão bà đúng không? Thật đúng không đổi được cái miệng của chàng. Ngay cả Kiếm Linh cũng có thể đùa giỡn. Yên tâm đi, ta sẽ không ghen với Thôn Thiên Kiếm Linh tỷ tỷ.
Thủy Tinh phì cười, sau đó rất rộng lượng nói. Nhưng thời điểm nhắc tới hai chữ Kiếm Linh, nàng lại đặc biệt nhấn mạnh. Thật ra nàng đã sớm nghi ngờ người này. Ai bảo Thôn Thiên Kiếm Linh xinh đẹp như vậy?
Mặc dù ngoài miệng Thủy Tinh nói không ăn giấm, nhưng lời này cho dù là ai cũng nghe ra mùi chua trong đó. Có lẽ là oán giận gia hỏa kia hoa tâm, đồng thời cũng nhấn mạnh Kiếm Linh. Đây là nói cho Thôn Thiên Kiếm Linh nghe. Kiếm Linh a, cũng không cần tới câu dẫn chồng ta.
- Đúng vậy, ta chỉ là một Kiếm Linh mà thôi. Tuy rằng ta đã nhìn tiểu tử này từ khi còn bé tới lúc hắn lớn lên, lại vô số lần cùng hắn vào sinh ra tử, nhưng chung quy ta chỉ là một Kiếm Linh.
Trên gương mặt Thôn Thiên Kiếm Linh lại hiện ra nụ cười u oán, giọng nói yếu ớt, dường như có cảm giác vừa nhu nhược lại vừa cố gắng chống đỡ với sự bất công của số phận đối với nàng. Vẻ đẹp u buồn này, đừng nói là Vu Nhai, ngay cả Thủy Tinh nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người. Lại nghe nàng tiếp tục nói:
- Thủy Tinh muội muội cũng đừng trách Vu Nhai. Chuyện hắn gọi ta là lão bà, cũng nên trách ta...
- Trách tỷ tỷ sao?
Thủy Tinh nghi ngờ nói, sau đó quan sát nàng từ trên xuống dưới. Thôn Thiên Kiếm Linh không giống như sẽ câu dẫn nam nhân?
- Đúng vậy. Trách ta... Đúng rồi Vu Nhai, ngươi ở bên ngoài đã đi dạo đủ lâu rồi. Tốt nhất là đi ra ngoài đi. Nếu như bị người ta nghi vấn sẽ rất phiền toái. Huyền Binh Đế Đô tuy lớn, nhưng bây giờ khắp nơi đều bị cảnh giới nghiêm ngặt.
Thôn Thiên Kiếm Linh nói một hồi, lại đột nhiên nhìn về bầu trời của tiểu thế giới Huyền Binh Điển nói. Ý thức của Vu Nhai đang tập trung ở nơi đó.
- Cái này chắc hẳn là...
- Không nên cầu may. Đừng quên phụ thân của Thủy Tinh muội muội còn đang ở trong tay kẻ địch.
Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên trở nên nghiêm nghị nói.
- Cũng được. Vậy các nàng trò chuyện, ta đi ra ngoài trước.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, chỉ có thể rút ý thức ra ngoài. Tuy rằng hắn có thể nhất tâm nhị dụng thậm chí mấy dụng, nhưng đó là sử dụng để đánh nhau. Thời điểm nói chuyện trời đất lại khác. Đương nhiên, chỉ cần hắn không tham dự nói chuyện phiếm, chỉ là nghe trộm người ta nói chuyện trời đất thật ra vẫn có thể dùng được. Cho nên hắn lưu lại một tia ý thức ở trong thế giới Huyền Binh Điển. Thật ra cũng không cần lưu lại, chỉ cần quan tâm chú ý là được. Huyền Binh Điển lại Huyền Binh bản mạng của hắn. Nhưng hắn lại nghe thấy Thôn Thiên Kiếm Linh nói chuyện.
- Thủy Tinh muội muội, ta xem chúng ta vẫn không nên ở chỗ này làm phiền Tiểu Hắc tu luyện. Đi, chúng ta đi tới trong tiểu thế giới Binh Linh của ta. Ta thuận tiện để cho muội thăm tiểu thế giới Binh Linh của ta một chút. Ta tin tưởng muội nhất định sẽ thích nơi đó.
Đúng vậy, Thôn Thiên Kiếm Linh chính là nói như vậy. Kết quả Vu Nhai thật muốn mắng chửi người. Tuy rằng Thôn Thiên Kiếm cũng là Huyền Binh bản mạng của hắn. Nhưng nếu như Thôn Thiên Kiếm Linh cố ý không cho hắn đưa ý thức tiến vào tiểu thế giới Binh Linh, Vu Nhai cũng không có cách nào. Mặc dù thực lực của hắn hiện nay đã đạt tới Thần Vương cũng không được. Bởi vì kiếm chữ Thiên lại là tồn tại mà ngay cả Thần Hoàng cũng không có cách nào hoàn toàn phát huy.
Thôn Thiên Kiếm tuy rằng còn đang trưởng thành, nhưng sau khi hút Huyền Nguyên Chi Lực, bất kể là thân kiếm hay linh thể, nàng đều không thể kém hơn so bất kỳ kiếm chữ Thiên nào. Cứ như vậy, nàng dẫn theo Thủy Tinh biến mất ở trong tiểu thế giới Binh Linh của nàng.
- Kiếm Linh này, nàng đột nhiên nổi điên làm gì?
Vu Nhai hoàn toàn không có cách nào làm gì được nàng, chỉ có thể thu ý thức trở về, khóe miệng cũng giật giật vài cái. Sau đó nàng lại lắc đầu nói:
- Bất kể vì sao nàng đột nhiên nổi điên, trước đó ta cũng không làm gì nàng. Cùng lắm chỉ xem qua thân thể nàng mà thôi. Cùng lắm chiếm chút tiện nghi ngoài miệng. Sợ cái lông. A, nàng chẳng lẽ vu oan hãm hại ta sao? Cũng sẽ không. Lấy tính cách kiêu ngạo của Kiếm Linh nàng vẫn không đến mức nói loạn.
Đi ở trên đường phố Huyền Binh Đế Đô, Vu Nhai đưa ra đủ loại suy đoán. Hắn suy đoán Thôn Thiên Kiếm Linh nổi điên cái gì, lại suy đoán nàng sẽ nói những gì với Thủy Tinh. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không đoán được điều gì:
- Bất kể nàng làm gì, chí ít Thủy Tinh sẽ không nhàm chán như vậy, sẽ không một lòng chìm đắm trong lo âu. Có thể Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ thấy Thủy Tinh lo lắng cho Đan bá phụ, muốn dời đi sự chú ý của nàng?
Vu Nhai càng nghĩ càng cảm thấy có thể như vậy. Hắn cũng cố ý nói thầm lời này ra.
Hắn chính là muốn nói cho Thôn Thiên Kiếm Linh nghe, cũng lơ đãng lấy lòng cùng nhắc nhở Thôn Thiên Kiếm Linh...
Mà trên mặt Thôn Thiên Kiếm Linh trong tiểu thế giới Thôn Thiên Kiếm Linh quả nhiên lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào. Chợt nàng lại nhìn Thủy Tinh trước mắt nói:
- Thủy Tinh muội muội, muội cũng biết tính tình Vu Nhai là không chịu thua. Trước đây cũng bởi vì ta quá cao ngạo, bao giờ cũng khinh thường chủ nhân này, hắn mới có thể tức giận mà gọi ta là lão bà. Thậm chí còn muốn dụ ta đi ra. Chuyện này quả thực nên trách ta...
- Thôi đi. Vẫn nên xử lý chuyện của công chúa Linh Vũ trước đã.
Vu Nhai tất nhiên chẳng biết Thôn Thiên Kiếm Linh cùng Thủy Tinh nói chuyện gì. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Mặt trời đã sắp xuống núi. Tuy rằng vẫn phải chờ tới ngày mai, công chúa Linh Vũ mới có thể lấy chồng, nhưng chung quy vẫn phải chuẩn bị trước một chút. Phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này. Huyền Binh Đế Đô cũng đặc biệt lớn. Nếu không phải thực lực của hắn cường đại, có trời mới biết lúc nào mới có khả năng chạy tới hoàng thành.
Thực lực cường thịnh hơn nữa, cũng không thể bay nhanh ở trong không trung của đế quốc Huyền Binh. Vu Nhai phải dưới tình huống ẩn nấp, chạy thật nhanh tới hoàng thành.
- Thời những lời người dân thường thảo luận trước đó, người công chúa Linh Vũ phải gả chắc là đại quý tộc ở bên trong hoàng thành. Nhất định phải tiến vào hoàng thành.
Sau hai canh giờ, Vu Nhai đã đi tới bên ngoài hoàng thành. Vào lúc này, Hoàng thành quả nhiên đã giăng đèn kết hoa. Gả công chúa đối với hoàng tộc mà nói cũng không tính là chuyện nhỏ.
/1991
|