Nhìn linh thể bị giẫm dưới chân, Khắc Liệt Luân Tư phát ra tiếng cười điên cuồng. Vu Nhai lắc đầu, bên trong Huyền Binh Điển đều những thứ gì vậy? Càng ngày càng dị dạng. Hy vọng Thần Binh tiếp theo có thể bình thường một chút.
Đúng vậy, Vu Nhai đã bắt đầu nghĩ xem nên chiếm đoạt món Thần Binh tiếp theo thế nào.
Xung quanh vẫn là Tuyết Minh Hỏa dày đặc. Vu Nhai vẫn phải chờ một lát mới đi ra được. Hắn đang quan sát hai cây búa, đột nhiên có một mũi tên bắn ra. Đây là mũi tên hắn tìm được từ trong quốc khố Lạc Thiên. Cái này cũng chính là thứ hứa hẹn cho món Thần Binh tiếp theo. Hắn hỏi:
- Khắc Liệt Luân Tư tiền bối, tiền bối xem giúp ta một chút, đây là vật gì.
- Cái gì?
Khắc Liệt Luân Tư rất bất mãn đối với chuyện Vu Nhai cắt ngang cảm xúc hưng phấn của hắn, tức giận nói. Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào mũi tên. Chờ qua rất lâu hắn mới nói:
- Tiểu tử, vận khí của ngươi thật sự không tồi. Không ngờ có thể có được vật này. Mặc dù là trọn vẹn, nhưng mảnh nhỏ này tuyệt đối cường đại hơn so với cây búa, thậm chí mạnh hơn Huyền Binh Thất Tinh Thần Kích.
- Ta nói, đây rốt cuộc là vật gì?
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái nói.
- Một phần của Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ.
Khắc Liệt Luân Tư nói.
- Thần Nỏ Tinh Linh sao? Đó là vật gì. Tinh linh không phải sử dụng làm cung tiễn sao?
Vu Nhai có chút không hiểu nói, đồng thời trong lòng cũng thầm hỏi tại sao mình lại có duyên phận với những dị tộc này như vậy. Đầu tiên là người lùn, sau đó là tinh linh.
- Tinh linh viễn cổ ở trên mảnh đại lục này rất ít. Đồng thời cũng có một bảo siêu cấp chấn động. Đó là một thần nỏ khổng lồ. Có người nói nó có thể tê thiên liệt địa. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, nó lại bị cường giả đỉnh cấp của đại lục đánh nát, mảnh nhỏ rơi vãi các nơi. Cũng có lời đồn khác nói chủ thể thần nỏ vẫn còn, chỉ là ở một nơi bí ẩn. Trong mắt của ta, việc nó vỡ ra thành mảnh nhỏ đáng tin hơn một chút.
- Viễn cổ. Ngươi hẳn không phải là người thời kỳ viễn cổ, làm sao biết được đây là thần nỏ tinh linh?
- Trời ạ, ta mới chết mấy trăm năm có được hay không. Về phần tại sao ta biết, hắc hắc, ta là Khắc Liệt Luân Tư, người lùn thợ rèn cường đại, đương nhiên phải biết. Được rồi được rồi, thật ra ta cũng có một mảnh như thế, sau lại bị người lùn đáng chết cướp đi.
Khắc Liệt Luân Tư nói, nói thầm:
- Trước đây ta vì nghiên cứu mảnh vụn đó, đã lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, lắc đầu, thu hồi mũi tên. Thần nỏ tinh linh cực lớn. Mình nhận được một miếng nhỏ như thế, nói không chừng chỉ là một góc ở đầu mũi tên. Nó lại rơi lả tả khắp đại lục, lại từ thời viễn cổ, chắc hẳn đã tiêu tan không còn.
Thật ra mảnh bị người lùn cướp đi không tiêu tan. Chỉ có điều hiện tại không thể làm được gì. Phải chờ tới sau khi thực lực cường đại mới thức tỉnh.
- Tiểu tử, đừng không biết thỏa mãn như thế. Một khối nho nhỏ này lại thêm một ít nguyên liệu cực phẩm, nói không chừng có thể tự mình chế tạo ra một Thần Binh mới không thua kém gì Thất Tinh Thần Kích. Lại nói, miếng nhỏ này, hắc hắc, cũng là lợi khí giết người.
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, sau đó không nghĩ nhiều nữa.
Hắn thu hồi mũi tên và Huyền Binh Điển, chậm rãi đi trong Tuyết Minh Hỏa đang dần dần tắt. Khi đi tới sát đài cao, nhìn về phía Cốc Phản Nghịch, hắn thoáng ngẩn người. Trước mắt vẫn là Cốc Phản Nghịch sao?
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng muốn rèn huyền tinh biển sâu dễ dàng như vậy. Ma pháp trận ta giao cho ngươi lúc trước, là trận pháp dẫn động tất cả tài nguyên địa bên trong Cốc Phản Nghịch. Có thể nói là ma pháp trận trung tâm của toàn Cốc Phản Nghịch.
Khắc Liệt Luân Tư nói.
Vu Nhai gật đầu. Nếu búa phản nghịch đã tới tay, những cơ quan ngăn cản phía ngoài Cốc Phản Nghịch cũng không thấy nữa. Như vậy ở đây biến thành thế nào cũng không quan trọng. Ánh mắt hắn nhìn xuống nơi đó. Bộ dạng Nguyệt Lâm Sa có phần giống như tiểu nữ nhân không biết phải làm sao, nhìn cây khô và mặt đất nứt nẻ xung quanh, thật sự có cảm giác thật đáng thương. Đột nhiên, Vu Nhai muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì.
Trong lòng Vu Nhai đột nhiên có chút thương cảm khó hiểu. Cảm giác rất kỳ quái!
- Ngao...
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng gọi. Vu Nhai thoáng ngẩn người, sau đó mừng như điên nhìn về phía bầu trời. Chẳng qua khi ánh mắt của hắn nhìn thấy thứ vừa phát ra tiếng kêu, trong nháy mắt vẻ vui mừng trên mặt liền cứng đờ, nạt khẽ:
- Tiểu Thúy, ai tổn thương ngươi?
Bay xuống chính là Khu Phong Thứu Tiểu Thúy. Nó chắc cảm ứng được điều gì đó, mới tới nơi này. Chỉ có điều lúc này trên người nó lại thấm máu. Lông chim so le không đồng đều, giống như bị người cắt trụi. Trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi nồng đậm. Sau khi nhìn thấy Vu Nhai, trong nháy mắt nó trở lại bình thường, giống như tìm được một cảng tránh gió kiên cố nhất. Nó vui sướng kêu lên một tiếng, hạ xuống dưới.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Là ai tổn thương ngươi? Chẳng lẽ là con béo mập kia?
Vu Nhai không quên con ma thú không gian bộ dạng buồn cười nhưng lại vô cùng khủng khiếp đã chở Nguyệt Lâm Sa tới trước cửa cốc kia. Vừa hỏi hắn vừa lấy ra hai viên thánh dược chữa thương còn sót lại cho Tiểu Thúy ăn vào. Đúng vậy, chính là những đan dược hắn cướp được từ Lý Thân Phách. Tám tháng sống trong cốc, tất nhiên số lượng thánh dược đã tiêu hao không ít, hiện tại chỉ còn lại có hai viên.
- Này, tiểu binh. Cái gì mà béo mập. Đó là Bạch Loan có được hay không?
Nguyệt Lâm Sa cũng kịp phản ứng. Lúc đầu nàng cũng có chút không hiểu, hình như không phải là kích động vì cuối cùng có thể rời khỏi, mà là một cảm giác buồn bã khi chia tay, còn có sự ăn ý nào đó bị đánh tan. Đó là cảm giác mà từ trước tới nay nàng chưa từng lĩnh hội.
Đúng vậy, chỉ là sắp đi ra ngoài, nàng cùng Vu Nhai lại trở thành kẻ địch.
Tuy rằng ở trong cốc bình thường hai người cũng đánh nhau, nhưng chỉ là tranh khí tranh phách mà thôi, cũng không liên quan đến lợi ích lớn, cũng sẽ không thật sự có xu hướng phải chiến đấu sinh tử. Nhưng một khi đã đi ra, chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Chủ yếu nhất là, sau khi rời khỏi Cốc Phản Nghịch, nàng lại đeo chiếc mặt nạ công chúa.
- Được rồi, Bạch Loan của ta đâu?
Nguyệt Lâm Sa nói xong lại ý thức được điều gì, lập tức phát ra một tiếng huýt sáo dài.
- Ngao...
Đúng vào lúc này, một bóng trăng từ phía xa phóng tới, rất nhanh đã hạ xuống bên cạnh Nguyệt Lâm Sa. Sau khi trợn tròn hai mắt, hình như muốn xác định một chút đây có phải là chủ nhân của mình hay không, sau đó mới vui sướng kêu lên, bắt đầu xoay quanh Nguyệt Lâm Sa. Nó vẫn béo mập như trước, thân thể không lớn lên bao nhiêu, nhưng khí tức lại khác hẳn so với tám tháng trước, mang theo một chút dã tính.
Vu Nhai cũng cảm nhận được dã tính này ở trên người Khu Phong Thứu.
Tám tháng, chủ nhân của hai con ma thú bay này ở trong cốc chiến đấu hăng hái, bọn chúng sinh sống gian khổ ở ngoài cốc.
Đúng vậy, Vu Nhai đã bắt đầu nghĩ xem nên chiếm đoạt món Thần Binh tiếp theo thế nào.
Xung quanh vẫn là Tuyết Minh Hỏa dày đặc. Vu Nhai vẫn phải chờ một lát mới đi ra được. Hắn đang quan sát hai cây búa, đột nhiên có một mũi tên bắn ra. Đây là mũi tên hắn tìm được từ trong quốc khố Lạc Thiên. Cái này cũng chính là thứ hứa hẹn cho món Thần Binh tiếp theo. Hắn hỏi:
- Khắc Liệt Luân Tư tiền bối, tiền bối xem giúp ta một chút, đây là vật gì.
- Cái gì?
Khắc Liệt Luân Tư rất bất mãn đối với chuyện Vu Nhai cắt ngang cảm xúc hưng phấn của hắn, tức giận nói. Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào mũi tên. Chờ qua rất lâu hắn mới nói:
- Tiểu tử, vận khí của ngươi thật sự không tồi. Không ngờ có thể có được vật này. Mặc dù là trọn vẹn, nhưng mảnh nhỏ này tuyệt đối cường đại hơn so với cây búa, thậm chí mạnh hơn Huyền Binh Thất Tinh Thần Kích.
- Ta nói, đây rốt cuộc là vật gì?
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái nói.
- Một phần của Thần Nỏ Tinh Linh viễn cổ.
Khắc Liệt Luân Tư nói.
- Thần Nỏ Tinh Linh sao? Đó là vật gì. Tinh linh không phải sử dụng làm cung tiễn sao?
Vu Nhai có chút không hiểu nói, đồng thời trong lòng cũng thầm hỏi tại sao mình lại có duyên phận với những dị tộc này như vậy. Đầu tiên là người lùn, sau đó là tinh linh.
- Tinh linh viễn cổ ở trên mảnh đại lục này rất ít. Đồng thời cũng có một bảo siêu cấp chấn động. Đó là một thần nỏ khổng lồ. Có người nói nó có thể tê thiên liệt địa. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, nó lại bị cường giả đỉnh cấp của đại lục đánh nát, mảnh nhỏ rơi vãi các nơi. Cũng có lời đồn khác nói chủ thể thần nỏ vẫn còn, chỉ là ở một nơi bí ẩn. Trong mắt của ta, việc nó vỡ ra thành mảnh nhỏ đáng tin hơn một chút.
- Viễn cổ. Ngươi hẳn không phải là người thời kỳ viễn cổ, làm sao biết được đây là thần nỏ tinh linh?
- Trời ạ, ta mới chết mấy trăm năm có được hay không. Về phần tại sao ta biết, hắc hắc, ta là Khắc Liệt Luân Tư, người lùn thợ rèn cường đại, đương nhiên phải biết. Được rồi được rồi, thật ra ta cũng có một mảnh như thế, sau lại bị người lùn đáng chết cướp đi.
Khắc Liệt Luân Tư nói, nói thầm:
- Trước đây ta vì nghiên cứu mảnh vụn đó, đã lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, lắc đầu, thu hồi mũi tên. Thần nỏ tinh linh cực lớn. Mình nhận được một miếng nhỏ như thế, nói không chừng chỉ là một góc ở đầu mũi tên. Nó lại rơi lả tả khắp đại lục, lại từ thời viễn cổ, chắc hẳn đã tiêu tan không còn.
Thật ra mảnh bị người lùn cướp đi không tiêu tan. Chỉ có điều hiện tại không thể làm được gì. Phải chờ tới sau khi thực lực cường đại mới thức tỉnh.
- Tiểu tử, đừng không biết thỏa mãn như thế. Một khối nho nhỏ này lại thêm một ít nguyên liệu cực phẩm, nói không chừng có thể tự mình chế tạo ra một Thần Binh mới không thua kém gì Thất Tinh Thần Kích. Lại nói, miếng nhỏ này, hắc hắc, cũng là lợi khí giết người.
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, sau đó không nghĩ nhiều nữa.
Hắn thu hồi mũi tên và Huyền Binh Điển, chậm rãi đi trong Tuyết Minh Hỏa đang dần dần tắt. Khi đi tới sát đài cao, nhìn về phía Cốc Phản Nghịch, hắn thoáng ngẩn người. Trước mắt vẫn là Cốc Phản Nghịch sao?
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng muốn rèn huyền tinh biển sâu dễ dàng như vậy. Ma pháp trận ta giao cho ngươi lúc trước, là trận pháp dẫn động tất cả tài nguyên địa bên trong Cốc Phản Nghịch. Có thể nói là ma pháp trận trung tâm của toàn Cốc Phản Nghịch.
Khắc Liệt Luân Tư nói.
Vu Nhai gật đầu. Nếu búa phản nghịch đã tới tay, những cơ quan ngăn cản phía ngoài Cốc Phản Nghịch cũng không thấy nữa. Như vậy ở đây biến thành thế nào cũng không quan trọng. Ánh mắt hắn nhìn xuống nơi đó. Bộ dạng Nguyệt Lâm Sa có phần giống như tiểu nữ nhân không biết phải làm sao, nhìn cây khô và mặt đất nứt nẻ xung quanh, thật sự có cảm giác thật đáng thương. Đột nhiên, Vu Nhai muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì.
Trong lòng Vu Nhai đột nhiên có chút thương cảm khó hiểu. Cảm giác rất kỳ quái!
- Ngao...
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng gọi. Vu Nhai thoáng ngẩn người, sau đó mừng như điên nhìn về phía bầu trời. Chẳng qua khi ánh mắt của hắn nhìn thấy thứ vừa phát ra tiếng kêu, trong nháy mắt vẻ vui mừng trên mặt liền cứng đờ, nạt khẽ:
- Tiểu Thúy, ai tổn thương ngươi?
Bay xuống chính là Khu Phong Thứu Tiểu Thúy. Nó chắc cảm ứng được điều gì đó, mới tới nơi này. Chỉ có điều lúc này trên người nó lại thấm máu. Lông chim so le không đồng đều, giống như bị người cắt trụi. Trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi nồng đậm. Sau khi nhìn thấy Vu Nhai, trong nháy mắt nó trở lại bình thường, giống như tìm được một cảng tránh gió kiên cố nhất. Nó vui sướng kêu lên một tiếng, hạ xuống dưới.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Là ai tổn thương ngươi? Chẳng lẽ là con béo mập kia?
Vu Nhai không quên con ma thú không gian bộ dạng buồn cười nhưng lại vô cùng khủng khiếp đã chở Nguyệt Lâm Sa tới trước cửa cốc kia. Vừa hỏi hắn vừa lấy ra hai viên thánh dược chữa thương còn sót lại cho Tiểu Thúy ăn vào. Đúng vậy, chính là những đan dược hắn cướp được từ Lý Thân Phách. Tám tháng sống trong cốc, tất nhiên số lượng thánh dược đã tiêu hao không ít, hiện tại chỉ còn lại có hai viên.
- Này, tiểu binh. Cái gì mà béo mập. Đó là Bạch Loan có được hay không?
Nguyệt Lâm Sa cũng kịp phản ứng. Lúc đầu nàng cũng có chút không hiểu, hình như không phải là kích động vì cuối cùng có thể rời khỏi, mà là một cảm giác buồn bã khi chia tay, còn có sự ăn ý nào đó bị đánh tan. Đó là cảm giác mà từ trước tới nay nàng chưa từng lĩnh hội.
Đúng vậy, chỉ là sắp đi ra ngoài, nàng cùng Vu Nhai lại trở thành kẻ địch.
Tuy rằng ở trong cốc bình thường hai người cũng đánh nhau, nhưng chỉ là tranh khí tranh phách mà thôi, cũng không liên quan đến lợi ích lớn, cũng sẽ không thật sự có xu hướng phải chiến đấu sinh tử. Nhưng một khi đã đi ra, chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Chủ yếu nhất là, sau khi rời khỏi Cốc Phản Nghịch, nàng lại đeo chiếc mặt nạ công chúa.
- Được rồi, Bạch Loan của ta đâu?
Nguyệt Lâm Sa nói xong lại ý thức được điều gì, lập tức phát ra một tiếng huýt sáo dài.
- Ngao...
Đúng vào lúc này, một bóng trăng từ phía xa phóng tới, rất nhanh đã hạ xuống bên cạnh Nguyệt Lâm Sa. Sau khi trợn tròn hai mắt, hình như muốn xác định một chút đây có phải là chủ nhân của mình hay không, sau đó mới vui sướng kêu lên, bắt đầu xoay quanh Nguyệt Lâm Sa. Nó vẫn béo mập như trước, thân thể không lớn lên bao nhiêu, nhưng khí tức lại khác hẳn so với tám tháng trước, mang theo một chút dã tính.
Vu Nhai cũng cảm nhận được dã tính này ở trên người Khu Phong Thứu.
Tám tháng, chủ nhân của hai con ma thú bay này ở trong cốc chiến đấu hăng hái, bọn chúng sinh sống gian khổ ở ngoài cốc.
/1991
|