Huống hồ nữ nhân này thật sự rất hấp dẫn. Đúng như miêu tả của Lý Khai, trên trời có, nhân gian không có, thực sự là như vậy.
- Thần nữ Tham Lang đúng là thần nữ Tham Lang, rất thông minh. Ta thừa nhận, ta muốn lợi dụng nàng chọc tức nhị ca ta. Nhưng như vậy thì thế nào? Nàng có thể phản kháng sao?
Lý Đông Phách cũng không tiếp tục che giấu, cười lạnh nói.
- Ngươi tốt nhất đừng làm loạn. Ta đã từng nói, ta có vị hôn phu!
- Vị hôn phu? Ha ha ha. Ngươi thật sự nghĩ ta ngu ngốc giống Lý Thân Phách sao?
Lý Đông Phách cười ha ha:
- Chuyện không nắm chắc ta sao có thể làm được? Chuyện đắc tội Độc Cô gia ta tất nhiên sẽ không làm. Độc Cô Nhai mà nàng nói tới, ta đã điều tra. Hắn chẳng qua chỉ là tiểu binh ở trong tổ Kỳ Binh mà thôi. Được rồi. Đừng lãng phí thời gian nữa. Muốn ta, hay muốn ta dùng sức mạnh?
- Dạ Tình tỷ...
- Không cần nói nữa!
Dạ Tình trừng mắt với Tiểu Mỹ một cái nói. Nàng quả thật có ý tưởng của nàng. Nàng chính muốn khiến Lý Đông Phách chuyển lực chú ý đặt ở trên người nàng, không làm tổn thương tới Tiểu Mỹ. Cho dù chết, nàng cũng phải nghĩ biện pháp cứu Tiểu Mỹ ra ngoài.
- Thích ta sao thần nữ Tham Lang? Nếu nàng có thể thích tên tiểu binh kia, vì sao không thể thích ta?
Lý Đông Phách nói.
Bắt đầu sử dụng thủ đoạn dụ dỗ. Có thể nhìn ra, hắn đối với Dạ Tình quả thực rất có dục vọng. Nhưng chỉ là dục vọng mà thôi. Yêu? Đó có lẽ chỉ là khúc nhạc dạo đầu. Hắn nói rất tùy ý, rất quỷ dị. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện cần làm trong lát nữa.
- Thích tiểu binh sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu nàng không thích hắn, tại sao lại ba lần bốn lượt chạy đến cánh rừng rậm này để tìm hắn? Nàng sao có thể bị ta mai phục? Ha ha ha, nếu có thể thích hắn, vì sao không thể thích ta? Hiện tại hắn đã chết. Nay chính là thời cơ tốt để quên đi tình cũ, tìm tình mới sao?
Lý Đông Phách mỉm cười nói, căn bản không phải đang đeo đuổi một nữ nhân.
Nói lăng nhăng cái gì vậy? Dạ Tình cũng bị hắn làm cho choáng váng. Một lát sau nàng mới nhận ra. Trước đây mình từng nói qua vị hôn phu là Độc Cô Nhai. Mình lại ba lần bốn lượt chạy đến đây tìm hắn, quả thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Vu Nhai thoáng ngẩn người. Dạ Tình sẽ thích mình sao? Làm sao có thể như vậy được?
Chỉ có điều, nàng ba lần bốn lượt tới nơi này tìm hắn, thật ra nằm ngoài ngoài dự đoán của hắn. Hắn nhìn chiếc nhẫn trên tay một chút. Nói không chừng nàng tới là để tìm lại chiếc nhẫn thôi. Đương nhiên trong đó còn cả vật phẩm nhiệm vụ của vương quốc Lạc Thiên.
- Thôi đi. Thứ Lý Đông Phách muốn có, không gì không lấy được. Nàng không theo cũng phải theo, theo cũng phải theo.
Lý Đông Phách đột nhiên lại bá đạo nói:
- Hắc hắc, chờ nàng hưởng thụ của ta xong, sẽ biết thế nào mới là nam nhân. Tên tiểu binh đó ư? Đó chẳng qua chỉ là một kẻ bị Độc Cô gia đuổi đi thôi. Theo ta thế nào chẳng hơn hắn. Nàng chắc chắn sẽ thích ta, càng thích của ta hơn.
Vừa nói, Lý Đông Phách vừa chậm rãi đi về phía Dạ Tình, bàn tay cũng hèn mọn tìm tòi ở trong quần.
- Dạ Tình tỷ...
- Không cần nói nữa!
Dạ Tình không sợ hãi, sau khi nạt Tiểu Mỹ, lại nói:
- Để ta theo ngươi cũng được. Chỉ cần ngươi thả Tiểu Mỹ ra. Hẳn ngươi cũng không muốn một nữ nhân cố gắng hết sức phản kháng, thậm chí có thể ra tay với ngươi bất cứ lúc nào chứ?
Lý Đông Phách có phần sững sờ. Hắn thiếu chút nữa quên mất Tiểu Mỹ. Hắn vòng qua nói:
- Tiểu nữ hài này bộ dạng thật không tồi. Chờ ta giải quyết Dạ Tình tỷ của nàng xong, sẽ đến lượt nàng. Hắc hắc, đến lúc đó các nàng trở lại Lý gia, vẫn là tỷ muội tốt.
- Lý Đông Phách, ngươi dám!
Dạ Tình không nghĩ tới hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.
- Ngươi nói ta có dám hay không?
Lý Đông Phách càng lúc càng tới gần, nụ cười trên mặt càng dâm đãng hơn.
- Nếu như ngươi dám động tới Tiểu Mỹ dù chỉ một cọng tóc, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Yên tâm, chỉ cần nếm qua được vật của ta, các nàng sẽ không tiếp tục hận ta nữa. Cho dù các nàng thật sự làm quỷ, cũng sẽ nghĩ tới ta!
Lý Đông Phách vẫn làm theo ý mình. Dạ Tình đúng là càng phản kháng càng thú vị. Hắn cảm giác nhị ca hắn còn có chút thẩm mỹ quan. Nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ dẫn theo Dạ Tình đến trước mặt nhị ca, hắn càng thêm kích động. Thứ trong quần cũng vươn cao.
- Các ngươi đều lui xuống cho ta. Hắc hắc, khi ta làm việc cũng không thích có người đứng xem!
Lý Đông Phách khoát tay áo. Đám hộ vệ xung quanh rất thức thời lui xuống, bao gồm cả tên cao thủ kia. Tay Lý Đông Phách cũng đưa về phía Dạ Tình.
Đúng vào lúc này...
- A!
- Mẹ nó, đột nhiên kêu gào như quỷ làm gì...
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Dạ Tình, Lý Đông Phách xé áo của nàng ra, lộ ra nội y ôm chặt lấy bộ ngực nàng. Hắn còn sốt ruột chă kịp quan sát bộ ngực đẹp nửa che nửa khoe kia, chợt nghe được một tiếng hét thảm. Hắn thiếu chút nữa thì bị liệt dương.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng. Nhưng khi hắn quay người lại nhìn về phía rừng cây, lại là tiếng kêu thảm thiết thứ hai truyền đến.
Mọi người cảm giác lông tơ đều dựng đứng. Còn không chờ bọn họ kịp phản ứng, lại là tiếng kêu thảm thiết thứ ba vang lên. Cuối cùng có người kêu lên:
- Nhanh, tập hợp. Không nên phân tán. Đây là sát thủ cực cao minh.
- Sát thủ, chẳng lẽ là...
Dạ Tình chậm rãi thu hồi huyền khí chuẩn bị tự mình bạo phát. Ánh mắt chậm rãi sáng lên. Nàng chợt nảy sinh hi vọng. Vừa rồi, trong đầu nàng không ngừng quanh quẩn một thân ảnh. U Hoang, người áo đen kia bao giờ cũng xuất hiện ở thời điểm mình gặp nguy hiểm!
- Dạ Tình tỷ, chẳng lẽ là tên lường gạt kia. Vừa nãy Tiểu Thúy hình như muốn đi tìm hắn.
- Ách...
Không biết vì sao, Dạ Tình đột nhiên có cảm giác rất buồn bực, giống như một truyền thuyết mỹ lệ bị người ta hung hăng bôi bẩn. Giống như người hôn công chúa bạch tuyết cứu tỉnh nàng không phải là vương tử, mà là trư bát giới.
- Hắc hắc, vẫn là Tiểu Mỹ khả ái nhớ tới ta!
Giọng nói Vu Nhai rất nhanh phá vỡ huyễn tưởng của Dạ Tình. Trư Bát Giới thật sự đã xuất hiện. Chỉ thấy trong rừng rậm đột nhiên có một nam tử mặc trang phục màu lam đi ra. Trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm màu lam. Trên thân kiếm có nhỏ máu. Hiển nhiên hắn vừa giết người.
Thanh kiếm màu lam tất nhiên không phải là U Hoang Kiếm. U Hoang Kiếm nhìn vẫn là một màu đen. Mà đây là thanh kiếm sử dụng huyền tinh biển sâu rèn ra. Trước đó, hắn ngoại trừ cường hóa trang bị, còn rèn lại mấy thanh kiếm Huyền Binh và trường kích Huyền Binh bình thường cho mình. Cuối cùng mới cải tạo tới U Hoang Kiếm, tiếp đó là chế tạo búa huyền tinh biển sâu. Nói chung hiện tại trên người hắn khắp nơi là huyền tinh biển sâu.
- Ngươi biết ta là ai không? Dám giết người của Lý gia ta sao?
Lý Đông Phách cũng không nghĩ tới lại có biến cố xảy ra. Hắn lạnh giọng nói.
- Giết thì giết, đây cũng không phải là lần đầu tiên!
Vu Nhai thản nhiên nói.
- Thần nữ Tham Lang đúng là thần nữ Tham Lang, rất thông minh. Ta thừa nhận, ta muốn lợi dụng nàng chọc tức nhị ca ta. Nhưng như vậy thì thế nào? Nàng có thể phản kháng sao?
Lý Đông Phách cũng không tiếp tục che giấu, cười lạnh nói.
- Ngươi tốt nhất đừng làm loạn. Ta đã từng nói, ta có vị hôn phu!
- Vị hôn phu? Ha ha ha. Ngươi thật sự nghĩ ta ngu ngốc giống Lý Thân Phách sao?
Lý Đông Phách cười ha ha:
- Chuyện không nắm chắc ta sao có thể làm được? Chuyện đắc tội Độc Cô gia ta tất nhiên sẽ không làm. Độc Cô Nhai mà nàng nói tới, ta đã điều tra. Hắn chẳng qua chỉ là tiểu binh ở trong tổ Kỳ Binh mà thôi. Được rồi. Đừng lãng phí thời gian nữa. Muốn ta, hay muốn ta dùng sức mạnh?
- Dạ Tình tỷ...
- Không cần nói nữa!
Dạ Tình trừng mắt với Tiểu Mỹ một cái nói. Nàng quả thật có ý tưởng của nàng. Nàng chính muốn khiến Lý Đông Phách chuyển lực chú ý đặt ở trên người nàng, không làm tổn thương tới Tiểu Mỹ. Cho dù chết, nàng cũng phải nghĩ biện pháp cứu Tiểu Mỹ ra ngoài.
- Thích ta sao thần nữ Tham Lang? Nếu nàng có thể thích tên tiểu binh kia, vì sao không thể thích ta?
Lý Đông Phách nói.
Bắt đầu sử dụng thủ đoạn dụ dỗ. Có thể nhìn ra, hắn đối với Dạ Tình quả thực rất có dục vọng. Nhưng chỉ là dục vọng mà thôi. Yêu? Đó có lẽ chỉ là khúc nhạc dạo đầu. Hắn nói rất tùy ý, rất quỷ dị. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện cần làm trong lát nữa.
- Thích tiểu binh sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu nàng không thích hắn, tại sao lại ba lần bốn lượt chạy đến cánh rừng rậm này để tìm hắn? Nàng sao có thể bị ta mai phục? Ha ha ha, nếu có thể thích hắn, vì sao không thể thích ta? Hiện tại hắn đã chết. Nay chính là thời cơ tốt để quên đi tình cũ, tìm tình mới sao?
Lý Đông Phách mỉm cười nói, căn bản không phải đang đeo đuổi một nữ nhân.
Nói lăng nhăng cái gì vậy? Dạ Tình cũng bị hắn làm cho choáng váng. Một lát sau nàng mới nhận ra. Trước đây mình từng nói qua vị hôn phu là Độc Cô Nhai. Mình lại ba lần bốn lượt chạy đến đây tìm hắn, quả thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Vu Nhai thoáng ngẩn người. Dạ Tình sẽ thích mình sao? Làm sao có thể như vậy được?
Chỉ có điều, nàng ba lần bốn lượt tới nơi này tìm hắn, thật ra nằm ngoài ngoài dự đoán của hắn. Hắn nhìn chiếc nhẫn trên tay một chút. Nói không chừng nàng tới là để tìm lại chiếc nhẫn thôi. Đương nhiên trong đó còn cả vật phẩm nhiệm vụ của vương quốc Lạc Thiên.
- Thôi đi. Thứ Lý Đông Phách muốn có, không gì không lấy được. Nàng không theo cũng phải theo, theo cũng phải theo.
Lý Đông Phách đột nhiên lại bá đạo nói:
- Hắc hắc, chờ nàng hưởng thụ của ta xong, sẽ biết thế nào mới là nam nhân. Tên tiểu binh đó ư? Đó chẳng qua chỉ là một kẻ bị Độc Cô gia đuổi đi thôi. Theo ta thế nào chẳng hơn hắn. Nàng chắc chắn sẽ thích ta, càng thích của ta hơn.
Vừa nói, Lý Đông Phách vừa chậm rãi đi về phía Dạ Tình, bàn tay cũng hèn mọn tìm tòi ở trong quần.
- Dạ Tình tỷ...
- Không cần nói nữa!
Dạ Tình không sợ hãi, sau khi nạt Tiểu Mỹ, lại nói:
- Để ta theo ngươi cũng được. Chỉ cần ngươi thả Tiểu Mỹ ra. Hẳn ngươi cũng không muốn một nữ nhân cố gắng hết sức phản kháng, thậm chí có thể ra tay với ngươi bất cứ lúc nào chứ?
Lý Đông Phách có phần sững sờ. Hắn thiếu chút nữa quên mất Tiểu Mỹ. Hắn vòng qua nói:
- Tiểu nữ hài này bộ dạng thật không tồi. Chờ ta giải quyết Dạ Tình tỷ của nàng xong, sẽ đến lượt nàng. Hắc hắc, đến lúc đó các nàng trở lại Lý gia, vẫn là tỷ muội tốt.
- Lý Đông Phách, ngươi dám!
Dạ Tình không nghĩ tới hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.
- Ngươi nói ta có dám hay không?
Lý Đông Phách càng lúc càng tới gần, nụ cười trên mặt càng dâm đãng hơn.
- Nếu như ngươi dám động tới Tiểu Mỹ dù chỉ một cọng tóc, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Yên tâm, chỉ cần nếm qua được vật của ta, các nàng sẽ không tiếp tục hận ta nữa. Cho dù các nàng thật sự làm quỷ, cũng sẽ nghĩ tới ta!
Lý Đông Phách vẫn làm theo ý mình. Dạ Tình đúng là càng phản kháng càng thú vị. Hắn cảm giác nhị ca hắn còn có chút thẩm mỹ quan. Nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ dẫn theo Dạ Tình đến trước mặt nhị ca, hắn càng thêm kích động. Thứ trong quần cũng vươn cao.
- Các ngươi đều lui xuống cho ta. Hắc hắc, khi ta làm việc cũng không thích có người đứng xem!
Lý Đông Phách khoát tay áo. Đám hộ vệ xung quanh rất thức thời lui xuống, bao gồm cả tên cao thủ kia. Tay Lý Đông Phách cũng đưa về phía Dạ Tình.
Đúng vào lúc này...
- A!
- Mẹ nó, đột nhiên kêu gào như quỷ làm gì...
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Dạ Tình, Lý Đông Phách xé áo của nàng ra, lộ ra nội y ôm chặt lấy bộ ngực nàng. Hắn còn sốt ruột chă kịp quan sát bộ ngực đẹp nửa che nửa khoe kia, chợt nghe được một tiếng hét thảm. Hắn thiếu chút nữa thì bị liệt dương.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng. Nhưng khi hắn quay người lại nhìn về phía rừng cây, lại là tiếng kêu thảm thiết thứ hai truyền đến.
Mọi người cảm giác lông tơ đều dựng đứng. Còn không chờ bọn họ kịp phản ứng, lại là tiếng kêu thảm thiết thứ ba vang lên. Cuối cùng có người kêu lên:
- Nhanh, tập hợp. Không nên phân tán. Đây là sát thủ cực cao minh.
- Sát thủ, chẳng lẽ là...
Dạ Tình chậm rãi thu hồi huyền khí chuẩn bị tự mình bạo phát. Ánh mắt chậm rãi sáng lên. Nàng chợt nảy sinh hi vọng. Vừa rồi, trong đầu nàng không ngừng quanh quẩn một thân ảnh. U Hoang, người áo đen kia bao giờ cũng xuất hiện ở thời điểm mình gặp nguy hiểm!
- Dạ Tình tỷ, chẳng lẽ là tên lường gạt kia. Vừa nãy Tiểu Thúy hình như muốn đi tìm hắn.
- Ách...
Không biết vì sao, Dạ Tình đột nhiên có cảm giác rất buồn bực, giống như một truyền thuyết mỹ lệ bị người ta hung hăng bôi bẩn. Giống như người hôn công chúa bạch tuyết cứu tỉnh nàng không phải là vương tử, mà là trư bát giới.
- Hắc hắc, vẫn là Tiểu Mỹ khả ái nhớ tới ta!
Giọng nói Vu Nhai rất nhanh phá vỡ huyễn tưởng của Dạ Tình. Trư Bát Giới thật sự đã xuất hiện. Chỉ thấy trong rừng rậm đột nhiên có một nam tử mặc trang phục màu lam đi ra. Trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm màu lam. Trên thân kiếm có nhỏ máu. Hiển nhiên hắn vừa giết người.
Thanh kiếm màu lam tất nhiên không phải là U Hoang Kiếm. U Hoang Kiếm nhìn vẫn là một màu đen. Mà đây là thanh kiếm sử dụng huyền tinh biển sâu rèn ra. Trước đó, hắn ngoại trừ cường hóa trang bị, còn rèn lại mấy thanh kiếm Huyền Binh và trường kích Huyền Binh bình thường cho mình. Cuối cùng mới cải tạo tới U Hoang Kiếm, tiếp đó là chế tạo búa huyền tinh biển sâu. Nói chung hiện tại trên người hắn khắp nơi là huyền tinh biển sâu.
- Ngươi biết ta là ai không? Dám giết người của Lý gia ta sao?
Lý Đông Phách cũng không nghĩ tới lại có biến cố xảy ra. Hắn lạnh giọng nói.
- Giết thì giết, đây cũng không phải là lần đầu tiên!
Vu Nhai thản nhiên nói.
/1991
|