Cảm giác giống như sắp lên đoạn đầu đài, trước đó phải làm con ma no. Con bà nó, quả nhiên là điềm xấu.
- Đa tạ Tổng quản đại nhân, thay ta gửi lời cám ơn tới thành chủ.
Vu Nhai cố gắng ngồi dậy nói.
Tổng quản gật đầu, sau đó rời đi.
Trong phòng lại rơi vào tình trạng trầm mặc. Vừa nãy Vu Nhai cùng Thủy Tinh có hành động mờ ám, mọi người sao có thể không biết được. Tuy rằng không biết bọn họ đang viết những gì, nhưng có thể cảm giác được, đây dường như một loại tâm giao lưu.
Dạ Tình và Tiễn Linh cảm nhận sâu nhất.
Không biết vì sao tâm tình Dạ Tình trở nên vô cùng phiền não. Người nàng thích là U Hoang, nhưng vì cái gì lại có cảm giác chua xót như vậy? Lẽ nào ta là một nữ nhân hoa tâm, ngay cả đồ vô sỉ này cũng phải chiếm lấy cho mình sao? Lẽ nào ta lại thích đồ vô sỉ này...
Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một sũy nghĩ vừa cổ quái lại vừa đáng sợ.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Cho dù không có U Hoang, mình cũng không có khả năng có cảm giác đối với kẻ vô sỉ này. Mình là thần nữ Tham Lang, từ đầu đến cuối, mình và hắn chỉ là quan hệ hợp tác. Đối với hắn, mình cũng chỉ có cảm giác chiến hữu. Cho dù hắn cứu mạng mình và Tiểu Mỹ cũng vậy. Mình làm sao có thể nảy sinh tâm tình hỗn loạn như vậy chứ?
Đúng vậy. Chắc hẳn là bị tâm tình của hắn tối nay làm ảnh hưởng. Tuy tiểu tử này vô sỉ và có chút háo sắc, nhưng tình cảm và cách đối xử với người thân vẫn tính là là một nam nhân. Hừ, đáng tiếc, mình vốn còn muốn tìm hắn tính sổ.
Nghĩ đến đống vật nhỏ kia bị tiểu tử này làm qua chuyện bỉ ổi nào đó, trong lòng Dạ Tình không còn cảm thấy phiền muộn nữa, nhưng lại khẩn cầu ngàn vạn không thể để cho U Hoang biết.
Tiễn Linh thật ra không phức tạp như thế, nhưng lại có cảm giác tương tự với Dạ Tình. Chính là gia hỏa này rõ ràng là đại sắc lang, sao mình lại nảy sinh cảm giác sùng bái. Nàng lại cảm thấy Thủy Tinh và hắn ở cùng nhau cũng không tệ.
Lắc đầu, Tiễn Linh loại bỏ ý nghĩ này.
Có lẽ, có lẽ say sáng ngày mai sẽ không còn gặp lại người này nữa?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiễn Linh lại thấy nặng nề.
Không không, có lẽ vẫn có thể nhìn thấy. Có lẽ tiểu tử này sẽ ở trong ngục giam mấy chục năm, sau đó sẽ đi ra. Đến lúc đó hẳn là rất lâu. Chỉ khổ cho Thủy Tinh.
Gia hỏa đáng chết, chỉ biết lừa dối tình cảm của Thủy Tinh.
- Ách, tất cả mọi người lo lắng làm gì. Nhanh giúp ta nâng cốc lấy thức ăn tới đây. Sau khi ta trở về còn chưa có gì lót bụng!
Vu Nhai lại phá vỡ bầu không khí đầy áp lực này. Lúc này mọi người mới phản ứng được, đều lộ ra nụ cười. Chỉ có điều dĩ nhiên không phải chỉ có cười.
- Đừng lộ ra sắc mặt như vậy. Ta không có chuyện gì đâu. Ta đã từng mang về cho thành chủ không ít mặt mũi. Dũng sĩ, huân chương dũng sĩ ta còn mang theo người. Thành chủ sẽ không làm gì ta đâu.
Vu Nhai mỉm cười:
- Được rồi được rồi. Tối hôm nay chúng ta đừng nói những chuyện không vui nữa. Nói cho tổ trưởng này ta biết một chút, trong tám tháng qua tổ Kỳ Binh biến hóa thế nào, đã phát sinh chuyện gì? Ta muốn được cao hứng.
- Quả thực, không cần thiết. Trước đó không phải chúng ta đến phủ thành chủ để tránh nạn sao?
Huyết Lệnh lão đại ca nói, sau đó lấy chén rượu ra, rót rượu cho mọi người. Vu Nhai tất nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy rằng hắn bị thương, nhưng lúc này không uống rượu vậy còn chờ tới khi nào. Tuy rằng Thủy Tinh không mấy hài lòng, nhưng cũng không ngăn cản. Mặc dù theo góc độ ngành dược mà nói, những thứ này đều là cấm kỵ.
- Chuyện của tổ Kỳ Binh, cứ để Huyết Lệnh đại ca nói với ngươi!
Thủy Tinh cũng xoay người cười nói, sau đó bắt đầu thu xếp rượu và thức ăn.
Mọi người gật đầu. Huyết Lệnh lão đại ca vẫn rất hay kể chuyện. Để hắn đi đầu.
Mọi người bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, nói ra từng chuyện đã xảy ra trong tám tháng qua. Đặc biệt là nói đến chỗ thực lực tiến bộ, mỗi người không khỏi đắc ý. Dựa vào tác dụng của Huyền Lăng Đan, cường độ huấn luyện cao, khiến cho mỗi người bọn họ đều tiến vào hàng ngũ cao thủ của tiểu đoàn Tinh Binh. Huyết Lệnh thậm chí còn tiến vào bảng xếp hạng tinh binh.
Về phần Thủy Tinh và Lữ Nham càng không cần phải nói tới. Thực lực Lữ Nham đã vượt lên trước Tiếu Ly. Thủy Tinh thật ra không hề xuất thủ, nhưng vẫn ở trên bảng xếp hạng tinh binh. Nói chung, cuộc sống tinh binh rất đặc sắc là được.
Rượu càng uống càng nhiều, càng nói nhiều càng nhiều. Có người nói không hết l;ời, nói lên ba ngày ba đêm cũng nói không hết.
Tiểu Mỹ cắn hạt dưa, nghe rất hứng thú, thỉnh thoảng lại chen miệng góp một câu. Nàng và mọi người cũng rất quen thuộc. Nếu không Thanh Giác Tê Vương cũng sẽ không ở trong tổ Kỳ Binh.
Dạ Tình và Vũ Qua có chút buồn bực. Bọn họ giống như người ngoài. Vũ Qua thật ra không thể nói gì. Ánh mắt nhìn Vu Nhai thậm chí có chút công nhận. Ở Phá Quân Doanh, hắn cũng được các tinh binh công nhận như thế. Dạ Tình cũng rất hâm mộ, hâm mộ hắn có đoàn đội như vậy. Lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra nàng ở trong tiểu đoàn Tinh Binh được người sùng bái, phía sau hóa ra lại cô độc như vậy.
Đêm đã khuya, rượu đổ đầy đất. Một đám người ngã trái ngã phải, phát ra các loại tiếng ngáy. Không quan tâm là nam hay là nữ, tất cả đều đã ngủ.
Bất tri bất giác trời sáng. Mọi người bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Bọn họ biết ngày hôm nay đối với Vu Nhai mà nói là quan trọng tới mức nào.
Không bao lâu sau tổng quản phủ thành chủ đã tới, dẫn mọi người ra ngoài, sau lại đi tới phủ điện cao lớn phía xa.
Một mình Vu Nhai bị mang vào đại điện. Những người khác lại từ cửa hông tiến vào. Bọn họ chỉ có thể là nhân chứng.
- Tiểu tử, nạp mạng đi!
Ngay trong nháy mắt khi Vu Nhai tiến vào đại điện, chợt nghe được một tiếng gầm lên đầy giận dữ. Lạc gia chủ vô cùng bi thương vọt tới. Vu Nhai không hề động đậy nhìn chằm chằm vào hắn. Quả nhiên, rất nhanh hắn đã bị người khác kéo trở lại. Hắn vẫn không ngừng giãy dụa:
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết, trả lại mạng con ta, đưa mạng của tam đệ ta đây. Trả lại mạng binh sĩ Lạc gia ta, đưa Huyền Binh của ta lại đây!
- Lạc gia chủ, mong hãy nén bi thương. Thành chủ rất nhanh sẽ.. sẽ cho ngươi công chính!
Tổng quản không tỏ thái độ nói.
Thật ra thái độ của Lạc gia chủ là nửa thật nửa giả. Lạc Đằng chết hắn không quá thương tâm, nhưng Huyền Binh của Lạc Minh bị phế khiến hắn vô cùng phẫn nộ. Lúc đó tìm được Huyền Binh lục giai có kèm theo Binh Linh, không biết hắn đã phải tiêu hao bao nhiêu vật tư. Thật vất vả mới có người thừa kế, lại bị phế bỏ như vậy. Phế bỏ hoàn toàn như thế. Hơn nữa trong đêm qua, Lạc gia đã mất hết thể diện. Hắn chỉ hận không thể xé Vu Nhai thành mảnh nhỏ.
Ánh mắt Vu Nhai dạo qua một lượt. Những người đó dù không biết nhiều cũng biết ít. Chắc hẳn người phía trên kia chính là tổng chỉ huy đội kỵ vệ Bắc Đấu.
- Đa tạ Tổng quản đại nhân, thay ta gửi lời cám ơn tới thành chủ.
Vu Nhai cố gắng ngồi dậy nói.
Tổng quản gật đầu, sau đó rời đi.
Trong phòng lại rơi vào tình trạng trầm mặc. Vừa nãy Vu Nhai cùng Thủy Tinh có hành động mờ ám, mọi người sao có thể không biết được. Tuy rằng không biết bọn họ đang viết những gì, nhưng có thể cảm giác được, đây dường như một loại tâm giao lưu.
Dạ Tình và Tiễn Linh cảm nhận sâu nhất.
Không biết vì sao tâm tình Dạ Tình trở nên vô cùng phiền não. Người nàng thích là U Hoang, nhưng vì cái gì lại có cảm giác chua xót như vậy? Lẽ nào ta là một nữ nhân hoa tâm, ngay cả đồ vô sỉ này cũng phải chiếm lấy cho mình sao? Lẽ nào ta lại thích đồ vô sỉ này...
Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một sũy nghĩ vừa cổ quái lại vừa đáng sợ.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Cho dù không có U Hoang, mình cũng không có khả năng có cảm giác đối với kẻ vô sỉ này. Mình là thần nữ Tham Lang, từ đầu đến cuối, mình và hắn chỉ là quan hệ hợp tác. Đối với hắn, mình cũng chỉ có cảm giác chiến hữu. Cho dù hắn cứu mạng mình và Tiểu Mỹ cũng vậy. Mình làm sao có thể nảy sinh tâm tình hỗn loạn như vậy chứ?
Đúng vậy. Chắc hẳn là bị tâm tình của hắn tối nay làm ảnh hưởng. Tuy tiểu tử này vô sỉ và có chút háo sắc, nhưng tình cảm và cách đối xử với người thân vẫn tính là là một nam nhân. Hừ, đáng tiếc, mình vốn còn muốn tìm hắn tính sổ.
Nghĩ đến đống vật nhỏ kia bị tiểu tử này làm qua chuyện bỉ ổi nào đó, trong lòng Dạ Tình không còn cảm thấy phiền muộn nữa, nhưng lại khẩn cầu ngàn vạn không thể để cho U Hoang biết.
Tiễn Linh thật ra không phức tạp như thế, nhưng lại có cảm giác tương tự với Dạ Tình. Chính là gia hỏa này rõ ràng là đại sắc lang, sao mình lại nảy sinh cảm giác sùng bái. Nàng lại cảm thấy Thủy Tinh và hắn ở cùng nhau cũng không tệ.
Lắc đầu, Tiễn Linh loại bỏ ý nghĩ này.
Có lẽ, có lẽ say sáng ngày mai sẽ không còn gặp lại người này nữa?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiễn Linh lại thấy nặng nề.
Không không, có lẽ vẫn có thể nhìn thấy. Có lẽ tiểu tử này sẽ ở trong ngục giam mấy chục năm, sau đó sẽ đi ra. Đến lúc đó hẳn là rất lâu. Chỉ khổ cho Thủy Tinh.
Gia hỏa đáng chết, chỉ biết lừa dối tình cảm của Thủy Tinh.
- Ách, tất cả mọi người lo lắng làm gì. Nhanh giúp ta nâng cốc lấy thức ăn tới đây. Sau khi ta trở về còn chưa có gì lót bụng!
Vu Nhai lại phá vỡ bầu không khí đầy áp lực này. Lúc này mọi người mới phản ứng được, đều lộ ra nụ cười. Chỉ có điều dĩ nhiên không phải chỉ có cười.
- Đừng lộ ra sắc mặt như vậy. Ta không có chuyện gì đâu. Ta đã từng mang về cho thành chủ không ít mặt mũi. Dũng sĩ, huân chương dũng sĩ ta còn mang theo người. Thành chủ sẽ không làm gì ta đâu.
Vu Nhai mỉm cười:
- Được rồi được rồi. Tối hôm nay chúng ta đừng nói những chuyện không vui nữa. Nói cho tổ trưởng này ta biết một chút, trong tám tháng qua tổ Kỳ Binh biến hóa thế nào, đã phát sinh chuyện gì? Ta muốn được cao hứng.
- Quả thực, không cần thiết. Trước đó không phải chúng ta đến phủ thành chủ để tránh nạn sao?
Huyết Lệnh lão đại ca nói, sau đó lấy chén rượu ra, rót rượu cho mọi người. Vu Nhai tất nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy rằng hắn bị thương, nhưng lúc này không uống rượu vậy còn chờ tới khi nào. Tuy rằng Thủy Tinh không mấy hài lòng, nhưng cũng không ngăn cản. Mặc dù theo góc độ ngành dược mà nói, những thứ này đều là cấm kỵ.
- Chuyện của tổ Kỳ Binh, cứ để Huyết Lệnh đại ca nói với ngươi!
Thủy Tinh cũng xoay người cười nói, sau đó bắt đầu thu xếp rượu và thức ăn.
Mọi người gật đầu. Huyết Lệnh lão đại ca vẫn rất hay kể chuyện. Để hắn đi đầu.
Mọi người bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, nói ra từng chuyện đã xảy ra trong tám tháng qua. Đặc biệt là nói đến chỗ thực lực tiến bộ, mỗi người không khỏi đắc ý. Dựa vào tác dụng của Huyền Lăng Đan, cường độ huấn luyện cao, khiến cho mỗi người bọn họ đều tiến vào hàng ngũ cao thủ của tiểu đoàn Tinh Binh. Huyết Lệnh thậm chí còn tiến vào bảng xếp hạng tinh binh.
Về phần Thủy Tinh và Lữ Nham càng không cần phải nói tới. Thực lực Lữ Nham đã vượt lên trước Tiếu Ly. Thủy Tinh thật ra không hề xuất thủ, nhưng vẫn ở trên bảng xếp hạng tinh binh. Nói chung, cuộc sống tinh binh rất đặc sắc là được.
Rượu càng uống càng nhiều, càng nói nhiều càng nhiều. Có người nói không hết l;ời, nói lên ba ngày ba đêm cũng nói không hết.
Tiểu Mỹ cắn hạt dưa, nghe rất hứng thú, thỉnh thoảng lại chen miệng góp một câu. Nàng và mọi người cũng rất quen thuộc. Nếu không Thanh Giác Tê Vương cũng sẽ không ở trong tổ Kỳ Binh.
Dạ Tình và Vũ Qua có chút buồn bực. Bọn họ giống như người ngoài. Vũ Qua thật ra không thể nói gì. Ánh mắt nhìn Vu Nhai thậm chí có chút công nhận. Ở Phá Quân Doanh, hắn cũng được các tinh binh công nhận như thế. Dạ Tình cũng rất hâm mộ, hâm mộ hắn có đoàn đội như vậy. Lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra nàng ở trong tiểu đoàn Tinh Binh được người sùng bái, phía sau hóa ra lại cô độc như vậy.
Đêm đã khuya, rượu đổ đầy đất. Một đám người ngã trái ngã phải, phát ra các loại tiếng ngáy. Không quan tâm là nam hay là nữ, tất cả đều đã ngủ.
Bất tri bất giác trời sáng. Mọi người bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Bọn họ biết ngày hôm nay đối với Vu Nhai mà nói là quan trọng tới mức nào.
Không bao lâu sau tổng quản phủ thành chủ đã tới, dẫn mọi người ra ngoài, sau lại đi tới phủ điện cao lớn phía xa.
Một mình Vu Nhai bị mang vào đại điện. Những người khác lại từ cửa hông tiến vào. Bọn họ chỉ có thể là nhân chứng.
- Tiểu tử, nạp mạng đi!
Ngay trong nháy mắt khi Vu Nhai tiến vào đại điện, chợt nghe được một tiếng gầm lên đầy giận dữ. Lạc gia chủ vô cùng bi thương vọt tới. Vu Nhai không hề động đậy nhìn chằm chằm vào hắn. Quả nhiên, rất nhanh hắn đã bị người khác kéo trở lại. Hắn vẫn không ngừng giãy dụa:
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết, trả lại mạng con ta, đưa mạng của tam đệ ta đây. Trả lại mạng binh sĩ Lạc gia ta, đưa Huyền Binh của ta lại đây!
- Lạc gia chủ, mong hãy nén bi thương. Thành chủ rất nhanh sẽ.. sẽ cho ngươi công chính!
Tổng quản không tỏ thái độ nói.
Thật ra thái độ của Lạc gia chủ là nửa thật nửa giả. Lạc Đằng chết hắn không quá thương tâm, nhưng Huyền Binh của Lạc Minh bị phế khiến hắn vô cùng phẫn nộ. Lúc đó tìm được Huyền Binh lục giai có kèm theo Binh Linh, không biết hắn đã phải tiêu hao bao nhiêu vật tư. Thật vất vả mới có người thừa kế, lại bị phế bỏ như vậy. Phế bỏ hoàn toàn như thế. Hơn nữa trong đêm qua, Lạc gia đã mất hết thể diện. Hắn chỉ hận không thể xé Vu Nhai thành mảnh nhỏ.
Ánh mắt Vu Nhai dạo qua một lượt. Những người đó dù không biết nhiều cũng biết ít. Chắc hẳn người phía trên kia chính là tổng chỉ huy đội kỵ vệ Bắc Đấu.
/1991
|