Cho dù trước mắt chính là một người bình thường, thậm chí là người tàn phế, thành chủ cũng không dám có điều gì sơ sót. Trừ khi hắn không muốn làm quan ở trong đế quốc Huyền Binh.
- Lạc gia chủ!
Lạc gia chủ từ lâu mặt không còn chút máu, hắn biết thế này là xong rồi. Ánh mắt hắn đầy âm độc và hiểm ác nhìn chằm chằm vào Mượn kiếm huynh. Nếu không vì hắn, tình thế làm sao có thể bị xoay chuyển như vậy. Ngày hôm nay không quan tâm tiểu tử họ Vu này bị xử lý như thế nào, hắn cũng xong đời.
- Thành chủ, là lão Lạc nhất thời kích động, bị thù hận che mắt mắt mới làm chứng giả. Tiểu nhi Lạc Đằng quả thực mời Vu nhị gia làm khách, nhưng ta cũng không biết chuyện gì, càng không biết có phải là ép buộc hay không. Hiện tại, tiểu nhi Lạc Đằng đã chết, không có ai biết là vì chuyện gì. Có lẽ là...
Lạc gia chủ còn cố giãy dụa lần cuối cùng.
- Không cần nói nữa. Kéo xuống, đợi thẩm lí và phán quyết.
Lãnh Thu Dương không nhịn được khoát tay áo. Đã không nổi lên thì thôi, một khi đã rõ ràng, đó chính là lừa dối thành chủ. Thậm chí nói lớn một chút là lừa dối dân chúng toàn thành, không xử lý không đủ để chấn động lòng dân.
Về phần hai vị của chi thứ hai trong Vu gia, không cần thành chủ phải nói, trực tiếp đuổi ra ngoài. Những người khác của Lạc gia thật ra còn may, không phải là chủ mưu, coi như là người bị hại. Vì Lạc Đằng hại mới dẫn tới sát tinh Vu Nhai này, còn đang ở trên đại điện chứng kiến.
Đương nhiên, Lạc gia mất đi người thừa kế, mất đi gia chủ, ắt hẳn sẽ xuống dốc không phanh.
- Thành chủ...
Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu đứng ra, muốn nói gì đó.
Thành chủ khoát tay áo, không để cho hắn nói hết, mà bảo Mượn kiếm huynh đến bên cạnh Dương lão sư và Thủy Tinh.
Giữa đại điện còn lại hai người Vu Nhai và Vu Thiên Tuyết. Vu Nhai và Vu Thiên Tuyết tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng cũng biết cửa khó khăn nhất đã qua.
Nhìn bọn họ chằm chằm, Lãnh Thu Dương đột nhiên lại quay sang nhìn về phía tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn Tinh Binh nói:
- Lão Đàm, ngươi nói chuyện này nên xử lý như thế nào mới tốt?
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn Tinh Binh tinh thần chấn động. Sau đó hắn rất muốn khóc.
Thành chủ à, ngài bảo ta đắc tội gì với ngài chứ?
Chỉ có điều thành chủ hỏi, hắn không thể không đáp, chỉ có thể tổng kết thật nhanh nói:
- Lão Đàm cảm thấy, Vu Nhai tuy rằng có nguyên nhân mới gây ra chuyện, nhưng hành động lại vô cùng kịch liệt, lại giết chóc quá nhiều, hẳn là phải bị trừng phạt nghiêm khắc. Cho dù bị chịu cực hình cũng không quá đáng. Chỉ có điều...
Nhìn người bên kia kích động, lão Đàm vội vàng bổ sung thêm ba chữ chỉ có điều vào.
- Chỉ có điều đế quốc Huyền Binh chúng ta là lấy võ vi tôn. Hiện tại đang trong thời gian chiến tranh, lúc nên ra tay thì ra tay. Về điểm ấy Vu Nhai lại có biểu hiện rất tốt. Nếu như hắn thông qua trình tự bình thường, sợ rằng mẫu thân bị sỉ nhục không nói cũng mất đi tính sắc bén. Nguyên nhân cũng vì hữu tình.
- Vu Nhai trước cũng từng có công lao, là dũng sĩ Bắc Đấu Thành chúng ta, thậm chí ở trong đế quốc Lạc Thiên cũng đánh ra uy thế cho đế quốc Huyền Binh chúng ta. Cho nên lão Đàm cảm thấy hẳn là nên xử phạt nhẹ cho hắn, cho thiên tài trẻ tuổi một cơ hội. A, đây là đề nghị của lão Đàm, tất cả đều nghe theo sự an bài của thành chủ.
Lão Đàm càng nói đến phần sau càng cảm thấy thoả mãn.
Lãnh Thu Dương thật ra lại rất hài lòng nhìn lão Đàm. Gia hỏa này nói rất được. Coi như biết mình muốn đánh ép kỵ vệ Bắc Đấu, cũng không có khả năng cho Vu Nhai vô tội. Dù sao lần này bộ binh phòng vẫn là đối tượng bị chèn ép. Do dự một chút, thành chủ đột nhiên nói:
- Lão Đàm nói rất có lý, tội chết tránh khỏi, nhưng phạt khó tha. Như vậy đi, nếu ngươi có thể có một trái tim cường giả, như vậy ta cho ngươi mấy lựa chọn!
Tim mọi người chợt đập nhanh vài cái. Thời điểm mấu chốt nhất đã tới.
Thật ra, thần sắc Vu Nhai lại rất bình tĩnh. Kết quả này đã là tốt nhất rồi. Không quan tâm bị trừng phạt thế nào, chỉ cần Huyền Binh Điển của mình vẫn ở đây, một ngày nào đó mình sẽ giỏi hơn bọn họ!
- Thứ nhất, vào Phá Quân Ngục Bắc Đấu hai mươi năm!
- A...
Những người biết tới Phá Quân Ngục đều hít một hơi lạnh. Nơi đó chính là một nơi tốt. Chỉ có điều còn có lựa chọn khác. Không ai phát biểu ý kiến, lẳng lặng nghe.
- Thứ hai, đến dãy núi Loạn Xuyên khổ dịch mười năm. Thứ ba, tiến vào dãy núi sương mù, ở đủ hai tháng sau đó đi ra!
Thành chủ thản nhiên nói, nhìn thẳng vào Vu Nhai, chờ sự lựa chọn của hắn.
Trong lòng Vu Nhai thoáng đập mạnh. Đặc biệt khi nghe được mục lựa chọn cuối cùng, hắn vui mừng thiếu chút nữa thì nhảy dựng.
Trước đó không phải nói hắn có đòn sát thủ sao? Hắc hắc, nếu như bị phán tử hình, như vậy hắn sẽ xin đến dãy núi sương mù. Cho dù ở nơi đó mấy năm cũng không sao. Thật không nghĩ tới lại có thể lựa chọn, hơn nữa chỉ hai tháng.
Vu Nhai tâm hoa nở rộ, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài. Trước hết phải tỏ ra đau khổ suy nghĩ. Lúc này đã không có người nào xin tha cho hắn nữa. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Chỉ có điều Vu Nhai sẽ chọn cái gì?
Đám người Vu Thiên Tuyết, Thủy Tinh, Tiểu Dạ đều khẩn trương chờ đợi. Nếu như bọn họ biết trong lòng Vu Nhai đang cười một cách điên cuồng, không biết có thể lao xuống dùng loạn quyền đánh chết hắn hay không. Người khác không khỏi hít khí lạnh. Vậy mới biết được Phá Quân Ngục thật ra là nhẹ nhất.
- Ngươi có thể không biết những chỗ này. Như vậy đi, ngươi đi xuống trước, thương lượng với người thân một chút. Ngày mai đưa ra quyết định thì nói với tổng quản một tiếng, hắn tự nhiên sẽ an bài cho ngươi. Được rồi, cứ như vậy!
Lãnh Thu Dương lười lãng phí thời gian và tinh lực.
- Chờ một chút!
Vu Nhai nói.
- Sao? Ngươi đã quyết định rồi sao? Cần phải suy nghĩ kỹ!
Lãnh Thu Dương đang chuẩn bị cùng viện trưởng nói chuyện phiếm, nghe được Vu Nhai nói, lập tức dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
- Đã nghĩ kỹ, đến dãy núi sương mù hai tháng!
Vu Nhai kiên định nói.
- Vu Nhai, ngươi điên rồi sao?
Dương lão sư và Mượn kiếm huynh đồng thời kêu lên. Người của tổ Kỳ Binh đều mở to hai mắt nhìn. Nếu nói tới dãy núi sương mù, trong những người ở đây bọn họ là người tiếp xúc nhiều nhất, mỗi ngày đều có thể thấy từ xa.
Vốn có người đã tuyệt vọng cũng bị quyết định này của Vu Nhai làm tinh thần chấn động, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lão viện trưởng khẽ nhíu mày, thoáng liếc mắt nhìn Vu Tiểu Dạ, hình như có chút hối hận vì đã đứng ra giúp nha đầu này.
Đúng vậy, các lựa chọn phía trước đều là hai mươi năm, mười năm. Đột nhiên xuất hiện lựa chọn chỉ một hai tháng, bất kỳ một người nào cũng sẽ chọn. Nhưng có thể đoán được hai tháng khẳng định không phải nơi tốt lành gì. Ham lợi nhỏ, chứng minh tiểu tử này không có nghị lực lớn, không kiên trì. Người như vậy mặc dù bây giờ là thiên tài, sau này cũng sẽ không còn thiên tài nữa, không có được thành tựu quá cao.
- Lạc gia chủ!
Lạc gia chủ từ lâu mặt không còn chút máu, hắn biết thế này là xong rồi. Ánh mắt hắn đầy âm độc và hiểm ác nhìn chằm chằm vào Mượn kiếm huynh. Nếu không vì hắn, tình thế làm sao có thể bị xoay chuyển như vậy. Ngày hôm nay không quan tâm tiểu tử họ Vu này bị xử lý như thế nào, hắn cũng xong đời.
- Thành chủ, là lão Lạc nhất thời kích động, bị thù hận che mắt mắt mới làm chứng giả. Tiểu nhi Lạc Đằng quả thực mời Vu nhị gia làm khách, nhưng ta cũng không biết chuyện gì, càng không biết có phải là ép buộc hay không. Hiện tại, tiểu nhi Lạc Đằng đã chết, không có ai biết là vì chuyện gì. Có lẽ là...
Lạc gia chủ còn cố giãy dụa lần cuối cùng.
- Không cần nói nữa. Kéo xuống, đợi thẩm lí và phán quyết.
Lãnh Thu Dương không nhịn được khoát tay áo. Đã không nổi lên thì thôi, một khi đã rõ ràng, đó chính là lừa dối thành chủ. Thậm chí nói lớn một chút là lừa dối dân chúng toàn thành, không xử lý không đủ để chấn động lòng dân.
Về phần hai vị của chi thứ hai trong Vu gia, không cần thành chủ phải nói, trực tiếp đuổi ra ngoài. Những người khác của Lạc gia thật ra còn may, không phải là chủ mưu, coi như là người bị hại. Vì Lạc Đằng hại mới dẫn tới sát tinh Vu Nhai này, còn đang ở trên đại điện chứng kiến.
Đương nhiên, Lạc gia mất đi người thừa kế, mất đi gia chủ, ắt hẳn sẽ xuống dốc không phanh.
- Thành chủ...
Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu đứng ra, muốn nói gì đó.
Thành chủ khoát tay áo, không để cho hắn nói hết, mà bảo Mượn kiếm huynh đến bên cạnh Dương lão sư và Thủy Tinh.
Giữa đại điện còn lại hai người Vu Nhai và Vu Thiên Tuyết. Vu Nhai và Vu Thiên Tuyết tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng cũng biết cửa khó khăn nhất đã qua.
Nhìn bọn họ chằm chằm, Lãnh Thu Dương đột nhiên lại quay sang nhìn về phía tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn Tinh Binh nói:
- Lão Đàm, ngươi nói chuyện này nên xử lý như thế nào mới tốt?
Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn Tinh Binh tinh thần chấn động. Sau đó hắn rất muốn khóc.
Thành chủ à, ngài bảo ta đắc tội gì với ngài chứ?
Chỉ có điều thành chủ hỏi, hắn không thể không đáp, chỉ có thể tổng kết thật nhanh nói:
- Lão Đàm cảm thấy, Vu Nhai tuy rằng có nguyên nhân mới gây ra chuyện, nhưng hành động lại vô cùng kịch liệt, lại giết chóc quá nhiều, hẳn là phải bị trừng phạt nghiêm khắc. Cho dù bị chịu cực hình cũng không quá đáng. Chỉ có điều...
Nhìn người bên kia kích động, lão Đàm vội vàng bổ sung thêm ba chữ chỉ có điều vào.
- Chỉ có điều đế quốc Huyền Binh chúng ta là lấy võ vi tôn. Hiện tại đang trong thời gian chiến tranh, lúc nên ra tay thì ra tay. Về điểm ấy Vu Nhai lại có biểu hiện rất tốt. Nếu như hắn thông qua trình tự bình thường, sợ rằng mẫu thân bị sỉ nhục không nói cũng mất đi tính sắc bén. Nguyên nhân cũng vì hữu tình.
- Vu Nhai trước cũng từng có công lao, là dũng sĩ Bắc Đấu Thành chúng ta, thậm chí ở trong đế quốc Lạc Thiên cũng đánh ra uy thế cho đế quốc Huyền Binh chúng ta. Cho nên lão Đàm cảm thấy hẳn là nên xử phạt nhẹ cho hắn, cho thiên tài trẻ tuổi một cơ hội. A, đây là đề nghị của lão Đàm, tất cả đều nghe theo sự an bài của thành chủ.
Lão Đàm càng nói đến phần sau càng cảm thấy thoả mãn.
Lãnh Thu Dương thật ra lại rất hài lòng nhìn lão Đàm. Gia hỏa này nói rất được. Coi như biết mình muốn đánh ép kỵ vệ Bắc Đấu, cũng không có khả năng cho Vu Nhai vô tội. Dù sao lần này bộ binh phòng vẫn là đối tượng bị chèn ép. Do dự một chút, thành chủ đột nhiên nói:
- Lão Đàm nói rất có lý, tội chết tránh khỏi, nhưng phạt khó tha. Như vậy đi, nếu ngươi có thể có một trái tim cường giả, như vậy ta cho ngươi mấy lựa chọn!
Tim mọi người chợt đập nhanh vài cái. Thời điểm mấu chốt nhất đã tới.
Thật ra, thần sắc Vu Nhai lại rất bình tĩnh. Kết quả này đã là tốt nhất rồi. Không quan tâm bị trừng phạt thế nào, chỉ cần Huyền Binh Điển của mình vẫn ở đây, một ngày nào đó mình sẽ giỏi hơn bọn họ!
- Thứ nhất, vào Phá Quân Ngục Bắc Đấu hai mươi năm!
- A...
Những người biết tới Phá Quân Ngục đều hít một hơi lạnh. Nơi đó chính là một nơi tốt. Chỉ có điều còn có lựa chọn khác. Không ai phát biểu ý kiến, lẳng lặng nghe.
- Thứ hai, đến dãy núi Loạn Xuyên khổ dịch mười năm. Thứ ba, tiến vào dãy núi sương mù, ở đủ hai tháng sau đó đi ra!
Thành chủ thản nhiên nói, nhìn thẳng vào Vu Nhai, chờ sự lựa chọn của hắn.
Trong lòng Vu Nhai thoáng đập mạnh. Đặc biệt khi nghe được mục lựa chọn cuối cùng, hắn vui mừng thiếu chút nữa thì nhảy dựng.
Trước đó không phải nói hắn có đòn sát thủ sao? Hắc hắc, nếu như bị phán tử hình, như vậy hắn sẽ xin đến dãy núi sương mù. Cho dù ở nơi đó mấy năm cũng không sao. Thật không nghĩ tới lại có thể lựa chọn, hơn nữa chỉ hai tháng.
Vu Nhai tâm hoa nở rộ, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài. Trước hết phải tỏ ra đau khổ suy nghĩ. Lúc này đã không có người nào xin tha cho hắn nữa. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Chỉ có điều Vu Nhai sẽ chọn cái gì?
Đám người Vu Thiên Tuyết, Thủy Tinh, Tiểu Dạ đều khẩn trương chờ đợi. Nếu như bọn họ biết trong lòng Vu Nhai đang cười một cách điên cuồng, không biết có thể lao xuống dùng loạn quyền đánh chết hắn hay không. Người khác không khỏi hít khí lạnh. Vậy mới biết được Phá Quân Ngục thật ra là nhẹ nhất.
- Ngươi có thể không biết những chỗ này. Như vậy đi, ngươi đi xuống trước, thương lượng với người thân một chút. Ngày mai đưa ra quyết định thì nói với tổng quản một tiếng, hắn tự nhiên sẽ an bài cho ngươi. Được rồi, cứ như vậy!
Lãnh Thu Dương lười lãng phí thời gian và tinh lực.
- Chờ một chút!
Vu Nhai nói.
- Sao? Ngươi đã quyết định rồi sao? Cần phải suy nghĩ kỹ!
Lãnh Thu Dương đang chuẩn bị cùng viện trưởng nói chuyện phiếm, nghe được Vu Nhai nói, lập tức dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
- Đã nghĩ kỹ, đến dãy núi sương mù hai tháng!
Vu Nhai kiên định nói.
- Vu Nhai, ngươi điên rồi sao?
Dương lão sư và Mượn kiếm huynh đồng thời kêu lên. Người của tổ Kỳ Binh đều mở to hai mắt nhìn. Nếu nói tới dãy núi sương mù, trong những người ở đây bọn họ là người tiếp xúc nhiều nhất, mỗi ngày đều có thể thấy từ xa.
Vốn có người đã tuyệt vọng cũng bị quyết định này của Vu Nhai làm tinh thần chấn động, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lão viện trưởng khẽ nhíu mày, thoáng liếc mắt nhìn Vu Tiểu Dạ, hình như có chút hối hận vì đã đứng ra giúp nha đầu này.
Đúng vậy, các lựa chọn phía trước đều là hai mươi năm, mười năm. Đột nhiên xuất hiện lựa chọn chỉ một hai tháng, bất kỳ một người nào cũng sẽ chọn. Nhưng có thể đoán được hai tháng khẳng định không phải nơi tốt lành gì. Ham lợi nhỏ, chứng minh tiểu tử này không có nghị lực lớn, không kiên trì. Người như vậy mặc dù bây giờ là thiên tài, sau này cũng sẽ không còn thiên tài nữa, không có được thành tựu quá cao.
/1991
|