Hắn không biết những sơn đạo có gì khác nhau. Nhưng sợ rằng so với sơn đạo thứ nhất, sơn đạo thứ hai càng không dễ đi.
Tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn Vu Nhai. Ánh mắt nam sinh đầu tiên đã đứng ra mở miệng gần như muốn phun ra lửa.
Tiểu tử này ỷ mình là biểu ca của Vu Tiểu Dạ, không nói tới chuyện xin nghỉ, bây giờ còn trực tiếp cõng người trên lưng. Giáo quan này đưa ra mệnh lệnh chó má gì vậy?
Hắn không phát giác ra dũng khí của Vu Nhai, mà chỉ nghĩ tới cơ hội cõng Vu Tiểu Dạ trên lưng.
- Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Chạy đi. Ta đếm tới năm, nếu như còn chưa mặc huyền khí giáp xong, chạy thêm ba vòng!
Kỵ sĩ giáo quan lạnh lùng nhìn bọn họ nói. Vừa rồi hắn nhìn về phía Vu Nhai đang cõng Tiểu Dạ trên lưng, trong mắt có vài phần thưởng thức. Chỉ cần liếc mắt qua, hắn cũng có thể thấy được ai là binh, ai là học sinh.
Cao tầng của Bắc Đấu làm không tệ. Có ba gã binh sĩ thật sự đi đầu, những học sinh này không cần quá quan tâm.
Nếu Vu Nhai cũng chạy, bọn họ không có lý do gì không chạy, nếu không thật chẳng ra sao cả. Bọn họ bình thường ở học viện huấn luyện cũng không phải là không mạnh. Thiên tài vĩnh viễn cũng không phải là do may mắn. Theo bọn họ, không phải chỉ là mười vòng sao?
Rất nhanh mọi người đã mặc huyền khí giáp vào, chạy theo sơn đạo thứ nhất. Bọn họ còn vừa chạy vừa nói vừa cười.
Sân luyện võ trong doanh địa chỉ còn lại có nữ sinh Bắc Đấu, hai người Nghiêm Sương và mười mấy người của các học viện nhỏ khác. Kỵ sĩ giáo quan nhìn lướt qua những người còn lại, đột nhiên cười hắc hắc, không nói thêm gì nữa, cứ như vậy nhìn bọn họ chạy.
- Biểu ca, nếu không biểu ca thả ta xuống. Ta chạy mười vòng, không có chuyện gì đâu.
Sắc mặt Vu Tiểu Dạ thoáng ửng hồng. Trước mặt nhiều người như vậy bị biểu ca cõng trên lưng, tâm tình nàng có chút phức tạp. Đặc biệt là cái mông cảm nhận được bàn tay ấm áp của Vu Nhai, tim nàng càng đập mạnh.
- Mặc dù là Huyền Điện Thánh Hội, nhưng cấp trên đã hạ lệnh, chiến sĩ ở đây giống như Thần Binh. Kỵ sĩ giáo quan cũng xem mọi người trở thành binh sĩ. Đã là binh sĩ, nhất định phải thi hành mệnh lệnh vô điều kiện. Ta thả muội xuống, chắc hẳn phải chạy hai mươi vòng. Muội cũng sẽ không đơn giản là bị phạt mười vòng đâu.
Vu Nhai lắc đầu. Hắn sao có thể đồng ý thả Vu Tiểu Dạ xuống. Cho dù có thể thả hắn cũng không muốn thả. Phía sau tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến tâm tình hắn gợn sóng. Còn có cái mông đầy co giãn. Cơ hội quang minh chính đại chiếm tiện nghi như vậy, có trời mới buông tha.
Vu Tiểu Dạ cũng cảm thấy sùng bái hắn, lại không biết trong lòng biểu ca mình đang có suy nghĩ đặc biệt đê tiện. Nàng cảm động, cảm giác vai biểu ca vô cùng rộng lớn, nói:
- Vậy biểu ca chạy chậm một chút, đừng để bị mệt muốn chết.
- Yên tâm đi. Ta ở trong rừng rậm sương mù dày đặc sống sót đi ra được, chút đoạn đường này không làm khó được ta.
Vu Nhai cười lạnh nói.
Thật ra thứ khiến hắn phát huy tác dụng không phải là dãy núi sương mù, mà là Cốc Phản Nghịch. Trong tám tháng, Vu Nhai liên tục đánh sắt. Nếu như không có chút khả năng chịu đựng, vậy còn làm cái lông. Lúc trước Khắc Liệt Luân Tư hẳn đã trực tiếp tiêu diệt hắn.
Tâm trạng Vu Tiểu Dạ nhất thời thư thái, sau đó nhẹ nhàng ghé vào trên lưng Vu Nhai.
Đáng tiếc Vu Nhai mặc huyền khí giáp vào, huyền khí giáp thật sự rất không mềm mại, giống như áo chống đạn kiếp trước. Cho dù là hai vị đại đại siêu cấp Tiểu Mỹ và Tiễn Linh tới, hắn cũng chỉ có thể cảm giác được sự cứng rắn phía sau.
Dù vậy, ở trong mắt tất cả mọi người, hai người này vẫn quá mờ áp.
Kỵ sĩ giáo quan khẽ nhíu mày, có chút buồn bực. Tại sao mình lại tiếp quản một đội ngũ như thế. Không nói nữ có nam có, còn có không ít người là người yêu. Quản lý thật sự phiền phức. Chút thưởng thức đối với Vu Nhai lúc nãy đã biến mất. Kỵ sĩ giáo quan cảm thấy cần phải áp chế một chút. Để nam nữ ở cùng một chỗ, cả ngày nói chuyện yêu đương, vậy còn huấn luyện cái rắm.
- Không được ngồi xuống, đứng yên không được nhúc nhích. Chiến hữu của ngươi còn đang chạy, lẽ nào các ngươi ngay cả chút khí lực cũng không có sao?
Đúng lúc này, hắn phát hiện có người không ngờ ngại đứng quá mệt mỏi, muốn ngồi xuống. Hắn lạnh lùng quát.
Đó là một nữ hài. Bị quát một tiếng, nàng có chút ủy khuất, nước mắt thoáng cái đã ngân ngấn, mắt nhìn về phía giáo quan.
Kỵ sĩ giáo quan cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Ai đứng không thẳng, ta sẽ đưa cho người đó huyền khí giáp. Chỉ có điều nam nữ, trên chiến trường không có người nào để ý tới các ngươi là nam hay là nữ. Người chết vĩnh viễn không phân biệt nam nữ.
- Giáo quan, xin cho ta huyền khí giáp!
Đúng lúc này, một nữ sinh đứng dậy, dáng người rất đẹp, rất kiều mị. Cũng là một trong những hoa hậu giảng đường của học viện Bắc Đấu. Nàng khó chịu với cách nói của giáo quan, cũng không muốn tiếp tục khó chịu đứng ở chỗ này nữa. Nàng cũng không tin người này không có một chút thương hương tiếc ngọc nào.
Chỉ cần nhìn Vu Tiểu Dạ là biết. Mình đưa ra yêu cầu như vậy, xem giáo quan này đáp lại thế nào. Nàng đối với vẻ đẹp của mình có lòng tin tuyệt đối.
- Tự mình đi lấy. Mười vòng, một vòng cũng không thể thiếu.
Hoa hậu giảng đường thoáng ngẩn người. Nàng từng nghĩ giáo quan sẽ bắt nàng chạy, nhưng không nghĩ sau đó là mười vòng. Chung quy cũng phải ít một chút mới đúng chứ?
- Thế nào. Đổi ý sao? Đã quá muộn rồi. Ở trên chiến trường nếu muốn sống sót, sẽ phải tự tin đối với mỗi quyết định của mình. Nếu như những điều này cũng không làm được, vậy còn không bằng về nhà ôm hài tử. A không, hài tử bị ngươi dạy dỗ như vậy cũng sẽ thành không tốt. Ngươi đi làm kỹ nữ gì đó thì tốt hơn. Sẽ không khiến con cháu người ta trở thành kẻ tệ hại!
Giáo quan lười biếng nói, thực sự khiến người khác giận sôi gan.
Hoa hậu giảng đường kia há hốc miệng, trong mắt đã ngân ngấn nước. Từ trước tới nay nàng chưa từng bị người nào nói như vậy.
Thoáng cái, một đám người oanh oanh yến yến chạy tới, sau đó chỉ vào giáo quan lý luận. Giáo quan vẫn đứng yên không động.
- Không muốn làm thủ hạ của ta, lập tức cút về. Chạy trở về học viện của các ngươi. Đến lúc đó ta xem thử học viện các ngươi còn dám nhận các ngươi nữa hay không?
- A. Đúng rồi, nếu các ngươi đều đã đứng ra, vậy chứng tỏ cũng phải mặc huyền khí giáp lên. Rất tốt, lập tức chấp hành, hoặc cút!
Khí thế trên người kỵ sĩ giáo quan không quá cường đại, nhưng khiến tất cả mọi người chấn động nói không ra lời. Cuối cùng, có người cắn môi chạy. Từng người nối đuôi chạy theo. Nữ hài tử cũng có cốt khí, chỉ là trong lòng đầy căm hận.
Kỵ sĩ giáo quan đột nhiên lười biếng hỏi.
- Các ngươi nói xem, sẽ có mấy người có thể đạt được tiêu chuẩn, hoàn thành nhiệm vụ không nghỉ ngơi?
Dưới sân luyện võ chỉ còn lại có Nghiêm hai người Sương và hơn mười học sinh của học viện khác. Bọn họ đều tạm thời phối hợp. Học viện có người đứng đầu, bọn họ tất nhiên sẽ không ra mặt.
Tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn Vu Nhai. Ánh mắt nam sinh đầu tiên đã đứng ra mở miệng gần như muốn phun ra lửa.
Tiểu tử này ỷ mình là biểu ca của Vu Tiểu Dạ, không nói tới chuyện xin nghỉ, bây giờ còn trực tiếp cõng người trên lưng. Giáo quan này đưa ra mệnh lệnh chó má gì vậy?
Hắn không phát giác ra dũng khí của Vu Nhai, mà chỉ nghĩ tới cơ hội cõng Vu Tiểu Dạ trên lưng.
- Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Chạy đi. Ta đếm tới năm, nếu như còn chưa mặc huyền khí giáp xong, chạy thêm ba vòng!
Kỵ sĩ giáo quan lạnh lùng nhìn bọn họ nói. Vừa rồi hắn nhìn về phía Vu Nhai đang cõng Tiểu Dạ trên lưng, trong mắt có vài phần thưởng thức. Chỉ cần liếc mắt qua, hắn cũng có thể thấy được ai là binh, ai là học sinh.
Cao tầng của Bắc Đấu làm không tệ. Có ba gã binh sĩ thật sự đi đầu, những học sinh này không cần quá quan tâm.
Nếu Vu Nhai cũng chạy, bọn họ không có lý do gì không chạy, nếu không thật chẳng ra sao cả. Bọn họ bình thường ở học viện huấn luyện cũng không phải là không mạnh. Thiên tài vĩnh viễn cũng không phải là do may mắn. Theo bọn họ, không phải chỉ là mười vòng sao?
Rất nhanh mọi người đã mặc huyền khí giáp vào, chạy theo sơn đạo thứ nhất. Bọn họ còn vừa chạy vừa nói vừa cười.
Sân luyện võ trong doanh địa chỉ còn lại có nữ sinh Bắc Đấu, hai người Nghiêm Sương và mười mấy người của các học viện nhỏ khác. Kỵ sĩ giáo quan nhìn lướt qua những người còn lại, đột nhiên cười hắc hắc, không nói thêm gì nữa, cứ như vậy nhìn bọn họ chạy.
- Biểu ca, nếu không biểu ca thả ta xuống. Ta chạy mười vòng, không có chuyện gì đâu.
Sắc mặt Vu Tiểu Dạ thoáng ửng hồng. Trước mặt nhiều người như vậy bị biểu ca cõng trên lưng, tâm tình nàng có chút phức tạp. Đặc biệt là cái mông cảm nhận được bàn tay ấm áp của Vu Nhai, tim nàng càng đập mạnh.
- Mặc dù là Huyền Điện Thánh Hội, nhưng cấp trên đã hạ lệnh, chiến sĩ ở đây giống như Thần Binh. Kỵ sĩ giáo quan cũng xem mọi người trở thành binh sĩ. Đã là binh sĩ, nhất định phải thi hành mệnh lệnh vô điều kiện. Ta thả muội xuống, chắc hẳn phải chạy hai mươi vòng. Muội cũng sẽ không đơn giản là bị phạt mười vòng đâu.
Vu Nhai lắc đầu. Hắn sao có thể đồng ý thả Vu Tiểu Dạ xuống. Cho dù có thể thả hắn cũng không muốn thả. Phía sau tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến tâm tình hắn gợn sóng. Còn có cái mông đầy co giãn. Cơ hội quang minh chính đại chiếm tiện nghi như vậy, có trời mới buông tha.
Vu Tiểu Dạ cũng cảm thấy sùng bái hắn, lại không biết trong lòng biểu ca mình đang có suy nghĩ đặc biệt đê tiện. Nàng cảm động, cảm giác vai biểu ca vô cùng rộng lớn, nói:
- Vậy biểu ca chạy chậm một chút, đừng để bị mệt muốn chết.
- Yên tâm đi. Ta ở trong rừng rậm sương mù dày đặc sống sót đi ra được, chút đoạn đường này không làm khó được ta.
Vu Nhai cười lạnh nói.
Thật ra thứ khiến hắn phát huy tác dụng không phải là dãy núi sương mù, mà là Cốc Phản Nghịch. Trong tám tháng, Vu Nhai liên tục đánh sắt. Nếu như không có chút khả năng chịu đựng, vậy còn làm cái lông. Lúc trước Khắc Liệt Luân Tư hẳn đã trực tiếp tiêu diệt hắn.
Tâm trạng Vu Tiểu Dạ nhất thời thư thái, sau đó nhẹ nhàng ghé vào trên lưng Vu Nhai.
Đáng tiếc Vu Nhai mặc huyền khí giáp vào, huyền khí giáp thật sự rất không mềm mại, giống như áo chống đạn kiếp trước. Cho dù là hai vị đại đại siêu cấp Tiểu Mỹ và Tiễn Linh tới, hắn cũng chỉ có thể cảm giác được sự cứng rắn phía sau.
Dù vậy, ở trong mắt tất cả mọi người, hai người này vẫn quá mờ áp.
Kỵ sĩ giáo quan khẽ nhíu mày, có chút buồn bực. Tại sao mình lại tiếp quản một đội ngũ như thế. Không nói nữ có nam có, còn có không ít người là người yêu. Quản lý thật sự phiền phức. Chút thưởng thức đối với Vu Nhai lúc nãy đã biến mất. Kỵ sĩ giáo quan cảm thấy cần phải áp chế một chút. Để nam nữ ở cùng một chỗ, cả ngày nói chuyện yêu đương, vậy còn huấn luyện cái rắm.
- Không được ngồi xuống, đứng yên không được nhúc nhích. Chiến hữu của ngươi còn đang chạy, lẽ nào các ngươi ngay cả chút khí lực cũng không có sao?
Đúng lúc này, hắn phát hiện có người không ngờ ngại đứng quá mệt mỏi, muốn ngồi xuống. Hắn lạnh lùng quát.
Đó là một nữ hài. Bị quát một tiếng, nàng có chút ủy khuất, nước mắt thoáng cái đã ngân ngấn, mắt nhìn về phía giáo quan.
Kỵ sĩ giáo quan cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Ai đứng không thẳng, ta sẽ đưa cho người đó huyền khí giáp. Chỉ có điều nam nữ, trên chiến trường không có người nào để ý tới các ngươi là nam hay là nữ. Người chết vĩnh viễn không phân biệt nam nữ.
- Giáo quan, xin cho ta huyền khí giáp!
Đúng lúc này, một nữ sinh đứng dậy, dáng người rất đẹp, rất kiều mị. Cũng là một trong những hoa hậu giảng đường của học viện Bắc Đấu. Nàng khó chịu với cách nói của giáo quan, cũng không muốn tiếp tục khó chịu đứng ở chỗ này nữa. Nàng cũng không tin người này không có một chút thương hương tiếc ngọc nào.
Chỉ cần nhìn Vu Tiểu Dạ là biết. Mình đưa ra yêu cầu như vậy, xem giáo quan này đáp lại thế nào. Nàng đối với vẻ đẹp của mình có lòng tin tuyệt đối.
- Tự mình đi lấy. Mười vòng, một vòng cũng không thể thiếu.
Hoa hậu giảng đường thoáng ngẩn người. Nàng từng nghĩ giáo quan sẽ bắt nàng chạy, nhưng không nghĩ sau đó là mười vòng. Chung quy cũng phải ít một chút mới đúng chứ?
- Thế nào. Đổi ý sao? Đã quá muộn rồi. Ở trên chiến trường nếu muốn sống sót, sẽ phải tự tin đối với mỗi quyết định của mình. Nếu như những điều này cũng không làm được, vậy còn không bằng về nhà ôm hài tử. A không, hài tử bị ngươi dạy dỗ như vậy cũng sẽ thành không tốt. Ngươi đi làm kỹ nữ gì đó thì tốt hơn. Sẽ không khiến con cháu người ta trở thành kẻ tệ hại!
Giáo quan lười biếng nói, thực sự khiến người khác giận sôi gan.
Hoa hậu giảng đường kia há hốc miệng, trong mắt đã ngân ngấn nước. Từ trước tới nay nàng chưa từng bị người nào nói như vậy.
Thoáng cái, một đám người oanh oanh yến yến chạy tới, sau đó chỉ vào giáo quan lý luận. Giáo quan vẫn đứng yên không động.
- Không muốn làm thủ hạ của ta, lập tức cút về. Chạy trở về học viện của các ngươi. Đến lúc đó ta xem thử học viện các ngươi còn dám nhận các ngươi nữa hay không?
- A. Đúng rồi, nếu các ngươi đều đã đứng ra, vậy chứng tỏ cũng phải mặc huyền khí giáp lên. Rất tốt, lập tức chấp hành, hoặc cút!
Khí thế trên người kỵ sĩ giáo quan không quá cường đại, nhưng khiến tất cả mọi người chấn động nói không ra lời. Cuối cùng, có người cắn môi chạy. Từng người nối đuôi chạy theo. Nữ hài tử cũng có cốt khí, chỉ là trong lòng đầy căm hận.
Kỵ sĩ giáo quan đột nhiên lười biếng hỏi.
- Các ngươi nói xem, sẽ có mấy người có thể đạt được tiêu chuẩn, hoàn thành nhiệm vụ không nghỉ ngơi?
Dưới sân luyện võ chỉ còn lại có Nghiêm hai người Sương và hơn mười học sinh của học viện khác. Bọn họ đều tạm thời phối hợp. Học viện có người đứng đầu, bọn họ tất nhiên sẽ không ra mặt.
/1991
|