Hiện tại Vu Tiểu Dạ mới biết biểu ca đánh chủ ý gì. Hóa ra hắn chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi. Chỉ có điều Trần Nhất Diễn sẽ cho biểu ca vật cưỡi sao?
Phía trước vang lên những tiếng sói hú không ngừng. Trận chiến đấu hẳn là rất kịch liệt. Chỉ có điều chờ tới khi Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ chậm rãi đi tới, trận đánh cũng đã xong.
Ma thú tam giai, đối với đội ngũ này mà nói quả thực không tính là mạnh mẽ. Lúc trước Trần Nhất Diễn đưa ra đề nghị nên tránh, đi đường vòng chính bởi vì hắn không có lòng tin. Học sinh không kinh nghiệm chiến đấu, không thể tin tưởng một cách mù quáng, cũng chính là không có tự tin.
Con sói đầu đàn bị không chế. Người khống chế cũng là Chu Đình Lập.
Trần Nhất Diễn đặc biệt mất mặt. Đây cũng là bởi vì vừa rồi hắn không đủ tự tin.
Dưới sự thao luyện của Hạng giáo quan, thật ra những thành viên trong đội ngũ này đã có thực lực rất mạnh.
- Hắc hắc, Trần Nhất Diễn, ván này ta thắng!
- Hừ, cho dù ngươi khống chế con sói đầu đàn thì đã làm sao. Ta đây cũng không kém hơn so với ngươi. Nếu chúng ta thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua còn không biết được đâu, người từng là đệ nhất học viện Bắc Đấu.
Hai chữ Đệ Nhất hắn nhấn mạnh. Không đợi Chu Đình Lập tức giận, hắn đột nhiên kéo tới một con sói nhìn dường như không tệ đi tới trước mặt Vu Tiểu Dạ và Vu Nhai. Hắm không thèm liếc mắt nhìn Vu Nhai một cái, mỉm cười nói:
- Bạn học Tiểu Dạ, con sói này là ta chuẩn bị cho nàng. Nếu không phải ta vì nó, cũng sẽ không để Chu Đình Lập có cơ hội bắt được con sói đầu đàn. Nàng xem...
- A, rất cảm ơn. Con sói này thật ra không tệ. Ta thay mặt Tiểu Dạ thu nhận.
Vu Nhai nói thật nhanh. Hắn liếc mắt nhìn Vu Tiểu Dạ, dường như muốn nói với nàng, xem đi, biểu ca muội nói có sai đâu. Hiện tại không phải có người đưa vật cưỡi tới sao?
- Cảm ơn bạn học Trần. Cho biểu ca ta đi, con sói này là đực ta không thích.
Vu Tiểu Dạ trừng mắt với biểu ca một cái nói.
Vu Nhai rất hưởng thụ cảm giác bị Vu Tiểu Dạ trừng mắt. Hắn đi tới phía trước con sói này, lại nói lời cảm ơn với Trần Nhất Diễn.
Trần Nhất Diễn còn muốn nói điều gì, nhưng không nghĩ tới Nghiêm Sương đã đưa tới một con sói nhỏ nhắn đáng yêu. Vu Tiểu Dạ thật sự cao hứng chạy lại.
- Vu tổ trưởng không cần khách khí. Nếu không nhờ đề nghị của ngươi, chúng ta còn không nghĩ tới chuyện thu phục vật cưỡi!
Trần Nhất Diễn thâm trầm nói.
Đúng lúc này, con sói bị hắn khống chế đột nhiên hút lên một tiếng, giống như phát điên lao về phía Vu Nhai.
Trong nháy mắt mọi người kinh ngạc kêu lên. Vu Tiểu Dạ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Ngay khi mọi người cho rằng Vu Nhai sẽ bị con sói điên kia hạ gục, con sói điên kia hình như thấy được thứ gì đáng sợ, trong giây lát dừng lại. Ma lực trên người nó chợt trở nên hỗn loạn. Nó đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Nhưng khi chạy được một đoạn, nó lại xoay người quay lại, nằm xuống ở trước mắt Vu Nhai, thân thể điên cuồng run rẩy.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều cảm thấy khó hiểu. Vu Nhai đi tới, vỗ nhẹ vài cái vào đầu nó. Con sói vốn hung mãnh vô cùng hiện tại lại giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, khẽ ư ử vài tiếng, hình như có ý bảo Vu Nhai cưỡi lên đi.
- Ban học Trần, đa tạ ngươi đã đưa sói!
Vu Nhai cưỡi lên trên con sói, mỉm cười nói:
- A, đúng rồi. Không thể tùy tiện đánh vào mông của Bạch Nhung Thanh Cương Lang. Sau này phải cẩn thận một chút. Nếu không, cho dù nó đã thần phục ngươi cũng sẽ hất cho ngươi ngã xuống.
Hiện tại mọi người mới kịp phản ứng. Hóa ra vừa rồi không ngờ Trần Nhất Diễn lại đánh vào mông Bạch Nhung Thanh Cương Lang một cái. Không trách được con sói này lại nổi điên. Nhưng sau khi nó điên lại trở nên ngoan ngoãn như vậy là sao?
Cho dù là Nghiêm Sương cũng không hiểu được. Tuy nhiên, khi nàng nghĩ đến chuyện gia hỏa này có thể từ trong dãy núi sương mù đi ra được, chuyện này hẳn không có gì là lạ. Nàng cũng cảm thấy bình thường trở lại.
Vu Tiểu Dạ lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Nhất Diễn. Nếu không phải con sói điên kia đột nhiên bình tĩnh trở lại, không chừng biểu ca sẽ gặp phải chuyện gì thì sao.
- Đa tạ Vu tổ trưởng đã nhắc nhở. Ta sẽ chú ý.
Trần Nhất Diễn bị vạch trần, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Nhưng lúc này hắn cũng không dám nói nhiều, gật đầu đa tạ. Chỉ có điều trong lòng hắn vô cùng căm hận. Gia hỏa này cố ý nói ra để Vu Tiểu Dạ nảy sinh ác cảm đối với mình. Đáng chết, hắn lại không phải là Kỳ Binh Giả dòng chính.
Hắn lại quên mất đây vốn chính là chuyện do hắn làm ra, xuất hiện ác cảm như vậy không phải là rất bình thường sao?
Mọi người bắt đầu thu dọn hiện trường tranh đấu. Có nhiều con sói đã bị giết. Những con sói may mắn còn sống sót cũng đủ cho mọi người làm vật cưỡi.
Lần đầu tiên chiến đấu không có khả năng không bị thương. Đúng lúc này, Trần Nhất Diễn cùng Chu Đình Lập hình như lại đạt được hiệp nghị gì đó, đột nhiên đi tới nói:
- Vu tổ trưởng, ngươi xem chúng ta ở phía trước mở đường, những người bị thương giao cho ngươi chiếu cố có được không?
Vu Nhai có phần sững sờ, nhưng ngay lập tức liền mỉm cười nói:
- Được, vậy phía trước làm phiền các ngươi.
Trần Nhất Diễn và Chu Đình Lập liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc.
Tại sao Vu Nhai lại có thể đáp ứng sảng khoái như vậy. Chăm sóc người bị thương, đây cũng không phải là chuyện đơn giản. Nếu như xảy ra vấn đề gì, tất cả đều do hắn gánh vác.
Hai người vẫn không có giác ngộ thực sự trở thành tổ trưởng, cảm thấy người bị thương là gánh nặng. Đến lúc đó xảy ra vấn đề nói không chừng sẽ kéo mình đi vào. Thật ra bọn họ đã nghe được tin đồn, Thánh Hội lần này chính là muốn tìm được kỵ sĩ dự bị. Đoàn đội hình như không quá nhiều tác dụng. Dù sao không có khả năng tất cả thành viên trong một đoàn đội đều trở thành kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Không cần chịu trách nhiệm cũng đừng liên lụy ảnh hưởng tới mình là tốt nhất.
Bây giờ bọn họ suy nghĩ một chút, thấy chức tổ trưởng này giao cho Vu Nhai thật ra cũng không có gì. Không không, phải nói là không thể tốt hơn.
Mấy người bị thương tuy rằng nhìn Vu Nhai cũng không thoải mái, nhưng Trần Nhất Diễn và Chu Đình Lập đã an bài như vậy, bọn họ cũng không thể nói được điều gì. Dù sao bọn họ cũng bị thương. Đương nhiên, cũng có người cảm thấy rất thích thú. Vu Nhai làm sao có thể chăm sóc cho người khác được. Còn chưa phải do Vu Tiểu Dạ làm sao...
Hắc hắc, Vu Tiểu Dạ, bọn họ có thể thu hẹp khoảng cách!
Tuy rằng không giải thích được, nhưng Vu Tiểu Dạ vẫn không nói gì thêm. Nàng hoàn toàn tín nhiệm biểu ca.
Như vậy, đoàn người cưỡi trên Bạch Nhung Thanh Cương Lang tiếp tục đi tới. Đội ngũ cũng chia làm tiên phong và Hậu cần. Cảm giác có vẻ rất có trật tự.
Điều khiến những người bị thương cảm thấy kinh ngạc chính là, Vu Nhai không ngờ thật sự trị thương cho bọn họ, hơn nữa thủ pháp còn rất nhuần nhuyễn.
Điều bọn họ buồn bực chính là, Vu Tiểu Dạ chỉ cho chữ trị cho nữ sinh. Tất cả nam sinh đều giao cho Vu Nhai.
Phía trước vang lên những tiếng sói hú không ngừng. Trận chiến đấu hẳn là rất kịch liệt. Chỉ có điều chờ tới khi Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ chậm rãi đi tới, trận đánh cũng đã xong.
Ma thú tam giai, đối với đội ngũ này mà nói quả thực không tính là mạnh mẽ. Lúc trước Trần Nhất Diễn đưa ra đề nghị nên tránh, đi đường vòng chính bởi vì hắn không có lòng tin. Học sinh không kinh nghiệm chiến đấu, không thể tin tưởng một cách mù quáng, cũng chính là không có tự tin.
Con sói đầu đàn bị không chế. Người khống chế cũng là Chu Đình Lập.
Trần Nhất Diễn đặc biệt mất mặt. Đây cũng là bởi vì vừa rồi hắn không đủ tự tin.
Dưới sự thao luyện của Hạng giáo quan, thật ra những thành viên trong đội ngũ này đã có thực lực rất mạnh.
- Hắc hắc, Trần Nhất Diễn, ván này ta thắng!
- Hừ, cho dù ngươi khống chế con sói đầu đàn thì đã làm sao. Ta đây cũng không kém hơn so với ngươi. Nếu chúng ta thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua còn không biết được đâu, người từng là đệ nhất học viện Bắc Đấu.
Hai chữ Đệ Nhất hắn nhấn mạnh. Không đợi Chu Đình Lập tức giận, hắn đột nhiên kéo tới một con sói nhìn dường như không tệ đi tới trước mặt Vu Tiểu Dạ và Vu Nhai. Hắm không thèm liếc mắt nhìn Vu Nhai một cái, mỉm cười nói:
- Bạn học Tiểu Dạ, con sói này là ta chuẩn bị cho nàng. Nếu không phải ta vì nó, cũng sẽ không để Chu Đình Lập có cơ hội bắt được con sói đầu đàn. Nàng xem...
- A, rất cảm ơn. Con sói này thật ra không tệ. Ta thay mặt Tiểu Dạ thu nhận.
Vu Nhai nói thật nhanh. Hắn liếc mắt nhìn Vu Tiểu Dạ, dường như muốn nói với nàng, xem đi, biểu ca muội nói có sai đâu. Hiện tại không phải có người đưa vật cưỡi tới sao?
- Cảm ơn bạn học Trần. Cho biểu ca ta đi, con sói này là đực ta không thích.
Vu Tiểu Dạ trừng mắt với biểu ca một cái nói.
Vu Nhai rất hưởng thụ cảm giác bị Vu Tiểu Dạ trừng mắt. Hắn đi tới phía trước con sói này, lại nói lời cảm ơn với Trần Nhất Diễn.
Trần Nhất Diễn còn muốn nói điều gì, nhưng không nghĩ tới Nghiêm Sương đã đưa tới một con sói nhỏ nhắn đáng yêu. Vu Tiểu Dạ thật sự cao hứng chạy lại.
- Vu tổ trưởng không cần khách khí. Nếu không nhờ đề nghị của ngươi, chúng ta còn không nghĩ tới chuyện thu phục vật cưỡi!
Trần Nhất Diễn thâm trầm nói.
Đúng lúc này, con sói bị hắn khống chế đột nhiên hút lên một tiếng, giống như phát điên lao về phía Vu Nhai.
Trong nháy mắt mọi người kinh ngạc kêu lên. Vu Tiểu Dạ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Ngay khi mọi người cho rằng Vu Nhai sẽ bị con sói điên kia hạ gục, con sói điên kia hình như thấy được thứ gì đáng sợ, trong giây lát dừng lại. Ma lực trên người nó chợt trở nên hỗn loạn. Nó đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Nhưng khi chạy được một đoạn, nó lại xoay người quay lại, nằm xuống ở trước mắt Vu Nhai, thân thể điên cuồng run rẩy.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều cảm thấy khó hiểu. Vu Nhai đi tới, vỗ nhẹ vài cái vào đầu nó. Con sói vốn hung mãnh vô cùng hiện tại lại giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, khẽ ư ử vài tiếng, hình như có ý bảo Vu Nhai cưỡi lên đi.
- Ban học Trần, đa tạ ngươi đã đưa sói!
Vu Nhai cưỡi lên trên con sói, mỉm cười nói:
- A, đúng rồi. Không thể tùy tiện đánh vào mông của Bạch Nhung Thanh Cương Lang. Sau này phải cẩn thận một chút. Nếu không, cho dù nó đã thần phục ngươi cũng sẽ hất cho ngươi ngã xuống.
Hiện tại mọi người mới kịp phản ứng. Hóa ra vừa rồi không ngờ Trần Nhất Diễn lại đánh vào mông Bạch Nhung Thanh Cương Lang một cái. Không trách được con sói này lại nổi điên. Nhưng sau khi nó điên lại trở nên ngoan ngoãn như vậy là sao?
Cho dù là Nghiêm Sương cũng không hiểu được. Tuy nhiên, khi nàng nghĩ đến chuyện gia hỏa này có thể từ trong dãy núi sương mù đi ra được, chuyện này hẳn không có gì là lạ. Nàng cũng cảm thấy bình thường trở lại.
Vu Tiểu Dạ lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Nhất Diễn. Nếu không phải con sói điên kia đột nhiên bình tĩnh trở lại, không chừng biểu ca sẽ gặp phải chuyện gì thì sao.
- Đa tạ Vu tổ trưởng đã nhắc nhở. Ta sẽ chú ý.
Trần Nhất Diễn bị vạch trần, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Nhưng lúc này hắn cũng không dám nói nhiều, gật đầu đa tạ. Chỉ có điều trong lòng hắn vô cùng căm hận. Gia hỏa này cố ý nói ra để Vu Tiểu Dạ nảy sinh ác cảm đối với mình. Đáng chết, hắn lại không phải là Kỳ Binh Giả dòng chính.
Hắn lại quên mất đây vốn chính là chuyện do hắn làm ra, xuất hiện ác cảm như vậy không phải là rất bình thường sao?
Mọi người bắt đầu thu dọn hiện trường tranh đấu. Có nhiều con sói đã bị giết. Những con sói may mắn còn sống sót cũng đủ cho mọi người làm vật cưỡi.
Lần đầu tiên chiến đấu không có khả năng không bị thương. Đúng lúc này, Trần Nhất Diễn cùng Chu Đình Lập hình như lại đạt được hiệp nghị gì đó, đột nhiên đi tới nói:
- Vu tổ trưởng, ngươi xem chúng ta ở phía trước mở đường, những người bị thương giao cho ngươi chiếu cố có được không?
Vu Nhai có phần sững sờ, nhưng ngay lập tức liền mỉm cười nói:
- Được, vậy phía trước làm phiền các ngươi.
Trần Nhất Diễn và Chu Đình Lập liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc.
Tại sao Vu Nhai lại có thể đáp ứng sảng khoái như vậy. Chăm sóc người bị thương, đây cũng không phải là chuyện đơn giản. Nếu như xảy ra vấn đề gì, tất cả đều do hắn gánh vác.
Hai người vẫn không có giác ngộ thực sự trở thành tổ trưởng, cảm thấy người bị thương là gánh nặng. Đến lúc đó xảy ra vấn đề nói không chừng sẽ kéo mình đi vào. Thật ra bọn họ đã nghe được tin đồn, Thánh Hội lần này chính là muốn tìm được kỵ sĩ dự bị. Đoàn đội hình như không quá nhiều tác dụng. Dù sao không có khả năng tất cả thành viên trong một đoàn đội đều trở thành kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Không cần chịu trách nhiệm cũng đừng liên lụy ảnh hưởng tới mình là tốt nhất.
Bây giờ bọn họ suy nghĩ một chút, thấy chức tổ trưởng này giao cho Vu Nhai thật ra cũng không có gì. Không không, phải nói là không thể tốt hơn.
Mấy người bị thương tuy rằng nhìn Vu Nhai cũng không thoải mái, nhưng Trần Nhất Diễn và Chu Đình Lập đã an bài như vậy, bọn họ cũng không thể nói được điều gì. Dù sao bọn họ cũng bị thương. Đương nhiên, cũng có người cảm thấy rất thích thú. Vu Nhai làm sao có thể chăm sóc cho người khác được. Còn chưa phải do Vu Tiểu Dạ làm sao...
Hắc hắc, Vu Tiểu Dạ, bọn họ có thể thu hẹp khoảng cách!
Tuy rằng không giải thích được, nhưng Vu Tiểu Dạ vẫn không nói gì thêm. Nàng hoàn toàn tín nhiệm biểu ca.
Như vậy, đoàn người cưỡi trên Bạch Nhung Thanh Cương Lang tiếp tục đi tới. Đội ngũ cũng chia làm tiên phong và Hậu cần. Cảm giác có vẻ rất có trật tự.
Điều khiến những người bị thương cảm thấy kinh ngạc chính là, Vu Nhai không ngờ thật sự trị thương cho bọn họ, hơn nữa thủ pháp còn rất nhuần nhuyễn.
Điều bọn họ buồn bực chính là, Vu Tiểu Dạ chỉ cho chữ trị cho nữ sinh. Tất cả nam sinh đều giao cho Vu Nhai.
/1991
|