Loại ma thú này nếu như sơ ý một chút, như vậy có bị tiêu diệt hoàn toàn cũng không phải là không thể.
Chỉ có điều thông qua lời của mấy người này, Hạng Phi biết được đám người Vu Nhai còn ở nơi này. Nhưng hiện tại đám người Vu Nhai lại biến mất. Địa Yểm Thú cũng biến mất. Còn có dấu vết chiến đấu. Có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào...
Trong mắt Hạng Phi đột nhiên lóe sáng. Nếu quả thật như hắn nghĩ, như vậy tổ 16 bọn họ thật sự có chút hy vọng.
Thân ảnh lóe lên, Hạng Phi biến mất, chỉ lưu lại mấy người đang mờ mịt. Hắn đã cứu tỉnh người. Có thể trở về hay không chính là chuyện của bản thân bọn họ. Nếu như bọn họ chết ở trong Thanh Man Cốc, đó là do bọn họ tự tìm lấy.
...
Sơn cốc cực lớn hiện ra ở trước mặt mọi người. Trong sơn cốc, là một tiểu thành nhìn dường như rất phồn hoa. Điểm cuối của sơn đạo thứ ba chính là chỗ này. Đến nơi đây mọi người cũng không có nhận được mệnh lệnh gì khác. Bọn họ ngoại trừ tiến vào tiểu thành, hình như không có lựa chọn khác.
Có Địa Yểm Thú, trên đường đi bọn họ gần như không gặp phải nguy hiểm gì khác. Thậm chí bọn họ còn săn được không thiếu thứ tốt.
- Đi thôi, chúng ta vào thành. Thật ra ta muốn nhìn thử rốt cuộc Thánh Hội còn bố trí cái gì nữa. Mọi người cẩn thận một chút!
Ánh mắt Vu Nhai chớp động nói. Hai mươi mấy người cùng đi vào trong thành. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ thận trọng. Đối với vị tổ trưởng Vu Nhai này, bọn họ đã hoàn toàn thần phục. Chỉ có điều khi mới vừa vào thành, bọn họ cảm thấy Vu tổ trưởng hình như quá lo lắng. Tiểu thành cũng không lớn, không thể nói là thành, chỉ có thể xem như là một trang trại, cảm giác có chút cổ xưa, hình như đã có chút niên đại.
Tiểu thành rất yên tĩnh. Hình như bởi vì có Thánh Hội, đám người săn ma đều đã rời khỏi, thoạt nhìn còn có chút lịch sự tao nhã.
Vừa đi vào trong, đã có người qua bắt chuyện. Hình như bọn họ đã nhận được thông báo của Thánh Hội, hoặc tin tức rất linh thông. Những người đó nói cho bọn họ biết nơi nào có thể cung cấp chỗ nghỉ ngơ cho cả người và vật cưỡi. Khách sạn lớn nhất trong toàn thành là khách sạn gì.
- Khách sạn lớn nhất toàn thành, không biết chứa được bao nhiêu người?
- Ách, cái này, đương nhiên không thể ít người. Ở đây bình thường chúng ta có đội săn ma ngũ thường xuyên qua lại. Bởi vậy không thể không lớn.
Tiểu nhị cười ha hả. Vu Nhai không tỏ thái độ đi theo. Quả nhiên, khách sạn này thật sự không nhỏ. Phía sau còn có một bãi chăn nuôi ma thú. Có không vài loại ma thú thường như ngựa các loại.
Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Hắn luôn cảm giác có gì đó không thích hợp. Tiểu thành, khách sạn lớn nhất và bãi chăn nuôi ma thú...
- Đi thôi. Khó có dịp được đi tới chỗ này. Cùng ra ngoài đi dạo thôi!
Vu Nhai thu xếp cho đàn Địa Yểm Thú xong, liền vung tay lên. Một đám người không tính là đông liền lao ra cửa, đồng thời cũng mang theo những vật sở hữu, chuẩn bị lấy ra bán.
Từ sau khi nhận được Địa Yểm Thú, mọi người đều không cần chiến đấu, căn bản không mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi. Bọn họ đang muốn xem thử cái tiểu thành kỳ quặc ở trong núi này có cái gì đặc biệt. Tâm tình mọi người đều rất tốt. Hình như Thánh Hội lần này ngoại trừ Địa Yểm Thú ra, còn lại rất thuận lợi. Đặc biệt có Vu tổ trưởng, cường nhân ẩn nấp này ở đây, bọn họ cảm thấy rất an tâm. Theo bọn họ thấy, tiểu thành này chắc là nơi bọn họ tạm thời nghỉ ngơi. Đến lúc đó, sẽ có người khác của tổ 16 đến. Đến lúc đó bọn họ mới có nhiệm vụ mới.
Đi dạo thì đi dạo, bọn họ cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt. Gần như chỉ có chút thức ăn vật dụng thường thấy trong núi, một vài Huyền Binh và đạo cụ, còn có phần lớn cửa hàng đều thu mua đồ, đồ bán ra trái lại còn ít hơn.
Nhưng bọn họ cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Dù sao nơi này là trong núi. Đội ngũ người săn ma không có khả năng mua đồ ở đây. Bọn họ đều sẽ chứ các đồ cần thiết ở trong nhẫn không gian của mình. Người bán hàng ra ở chỗ này là quyết định không tồi. Hiển nhiên cũng giải thích được vì sao ở đây lại có một tiểu thành.
Vu Nhai không lập tức bán đồ ra, mà dẫn một đám người đi dạo khắp nơi. Không có việc gì thì hỏi một câu phong thổ. Sau khi gần như đi dạo một vòng khắp tiểu thành, cuối cùng hắn mới tìm được một cửa hàng thu mua trông có vẻ tương đối đáng tin. Hắn chuẩn bị bán đồ ra.
Trong mắt của tất cả mọi người, Vu tổ trưởng trong thực tế tuyệt đối là không phải là một người có tiền, một thần giữ của.
Đoàn người mình cũng không phải là người săn ma thật sự, có cần phải để ý tới tiền như vậy không?
Nếu như là thời điểm Vu Nhai vẫn còn là tổ trưởng trên danh nghĩa, chắc hẳn sẽ có người muốn châm chọc hắn là đồ quê mùa. Nhưng hiện tại, cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám.
- Đúng rồi, lão bản ngươi nhìn xem. Tấm da thú này có thể giá trị bao nhiêu tiền?
Vu Nhai đột nhiên lôi từ trong chiếc nhẫn không gian ra một tấm da hoàn toàn đen bóng, rất lớn, lại sứt mẻ không chịu nổi. Đó chính là da ma thú lục giai hắn đã giết được ở trong dãy núi sương mù lúc trước.
- Đây là... Đây không phải là ma thú giết ở Thanh Man Cốc?
- Thế nào, không phải ma thú ở trong Thanh Man Cốc thì không thể lấy bán ra sao?
Vu Nhai cười quỷ dị hỏi.
- A, đương.. đương nhiên có thể.
Sắc mặt chủ quán kia thoáng đổi, chợt nói thật nhanh:
- Đây là da của ma thú hắc ám lục giai, đặc biệt thuần túy hắc ám. Chỉ có điều khi săn giết sử dụng các loại cạm bẫy, khiến tấm da này trở thành tấm da tàn tạ không chịu nổi. Đáng tiếc, đáng tiếc. Chỉ có thể tính một nửa giá thôi. Ta cho ngươi 2 vạn kim tệ. Ngươi thấy thế nào?
- 5 vạn!
Vu Nhai trả lời.
- Cái này không thể được. Chỉ có thể là hai vạn. Nếu không ta sẽ bị lỗ mất. Nếu như là tấm da hoàn chỉnh, ta cho ngươi 50 vạn cũng được.
- Nếu như là hoàn chỉnh, ta cũng sẽ không bán ở đây. Đây là ma thú hắc ám lục giai đây.
- Như vậy đi, 3 vạn!
- 5 vạn. Một đồng cũng không thể bớt.
Cuối cùng, bọn họ thành giao năm vạn kim tệ. Kế tiếp Vu Nhai lại lấy ra một vài vật nhỏ, không tính là quá đắt, cò kè mặc cả không ngừng. Vị lão bản này hình như rất dễ nói chuyện, hoặc có lẽ là do Vu Nhai quá lợi hại, rất dễ thành giao với giá cao, gần như là tăng gấp đôi. Hình như Vu Nhai cũng nếm được ngon ngọt, cuối cùng thậm chí ngay cả mấy viên U Linh Thú Châu đều muốn mang cò kè suốt nửa ngày.
Các học sinh mỗi người đều lộ vẻ mặt cầu xin. May là xung quanh không có người nào, nếu không bọn họ thật sự muốn đào lỗ chui vào. Bọn họ tới để huấn luyện, cũng không phải tới để buôn bán. Hình như, hình tượng vĩ đại của Vu tổ trưởng trong lòng mọi người lúc này đã có phần bị sụp đổ.
- Thu hoạch không tồi. Hắc hắc, lại có 10 vạn kim tệ, phát tài rồi.
Ra khỏi cửa tiệm, Vu Nhai cười hắc hắc. Khóe miệng mọi người giật giật vài cái. Ông trời đúng là thật sự không công bằng.
Chỉ có điều thông qua lời của mấy người này, Hạng Phi biết được đám người Vu Nhai còn ở nơi này. Nhưng hiện tại đám người Vu Nhai lại biến mất. Địa Yểm Thú cũng biến mất. Còn có dấu vết chiến đấu. Có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào...
Trong mắt Hạng Phi đột nhiên lóe sáng. Nếu quả thật như hắn nghĩ, như vậy tổ 16 bọn họ thật sự có chút hy vọng.
Thân ảnh lóe lên, Hạng Phi biến mất, chỉ lưu lại mấy người đang mờ mịt. Hắn đã cứu tỉnh người. Có thể trở về hay không chính là chuyện của bản thân bọn họ. Nếu như bọn họ chết ở trong Thanh Man Cốc, đó là do bọn họ tự tìm lấy.
...
Sơn cốc cực lớn hiện ra ở trước mặt mọi người. Trong sơn cốc, là một tiểu thành nhìn dường như rất phồn hoa. Điểm cuối của sơn đạo thứ ba chính là chỗ này. Đến nơi đây mọi người cũng không có nhận được mệnh lệnh gì khác. Bọn họ ngoại trừ tiến vào tiểu thành, hình như không có lựa chọn khác.
Có Địa Yểm Thú, trên đường đi bọn họ gần như không gặp phải nguy hiểm gì khác. Thậm chí bọn họ còn săn được không thiếu thứ tốt.
- Đi thôi, chúng ta vào thành. Thật ra ta muốn nhìn thử rốt cuộc Thánh Hội còn bố trí cái gì nữa. Mọi người cẩn thận một chút!
Ánh mắt Vu Nhai chớp động nói. Hai mươi mấy người cùng đi vào trong thành. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ thận trọng. Đối với vị tổ trưởng Vu Nhai này, bọn họ đã hoàn toàn thần phục. Chỉ có điều khi mới vừa vào thành, bọn họ cảm thấy Vu tổ trưởng hình như quá lo lắng. Tiểu thành cũng không lớn, không thể nói là thành, chỉ có thể xem như là một trang trại, cảm giác có chút cổ xưa, hình như đã có chút niên đại.
Tiểu thành rất yên tĩnh. Hình như bởi vì có Thánh Hội, đám người săn ma đều đã rời khỏi, thoạt nhìn còn có chút lịch sự tao nhã.
Vừa đi vào trong, đã có người qua bắt chuyện. Hình như bọn họ đã nhận được thông báo của Thánh Hội, hoặc tin tức rất linh thông. Những người đó nói cho bọn họ biết nơi nào có thể cung cấp chỗ nghỉ ngơ cho cả người và vật cưỡi. Khách sạn lớn nhất trong toàn thành là khách sạn gì.
- Khách sạn lớn nhất toàn thành, không biết chứa được bao nhiêu người?
- Ách, cái này, đương nhiên không thể ít người. Ở đây bình thường chúng ta có đội săn ma ngũ thường xuyên qua lại. Bởi vậy không thể không lớn.
Tiểu nhị cười ha hả. Vu Nhai không tỏ thái độ đi theo. Quả nhiên, khách sạn này thật sự không nhỏ. Phía sau còn có một bãi chăn nuôi ma thú. Có không vài loại ma thú thường như ngựa các loại.
Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Hắn luôn cảm giác có gì đó không thích hợp. Tiểu thành, khách sạn lớn nhất và bãi chăn nuôi ma thú...
- Đi thôi. Khó có dịp được đi tới chỗ này. Cùng ra ngoài đi dạo thôi!
Vu Nhai thu xếp cho đàn Địa Yểm Thú xong, liền vung tay lên. Một đám người không tính là đông liền lao ra cửa, đồng thời cũng mang theo những vật sở hữu, chuẩn bị lấy ra bán.
Từ sau khi nhận được Địa Yểm Thú, mọi người đều không cần chiến đấu, căn bản không mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi. Bọn họ đang muốn xem thử cái tiểu thành kỳ quặc ở trong núi này có cái gì đặc biệt. Tâm tình mọi người đều rất tốt. Hình như Thánh Hội lần này ngoại trừ Địa Yểm Thú ra, còn lại rất thuận lợi. Đặc biệt có Vu tổ trưởng, cường nhân ẩn nấp này ở đây, bọn họ cảm thấy rất an tâm. Theo bọn họ thấy, tiểu thành này chắc là nơi bọn họ tạm thời nghỉ ngơi. Đến lúc đó, sẽ có người khác của tổ 16 đến. Đến lúc đó bọn họ mới có nhiệm vụ mới.
Đi dạo thì đi dạo, bọn họ cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt. Gần như chỉ có chút thức ăn vật dụng thường thấy trong núi, một vài Huyền Binh và đạo cụ, còn có phần lớn cửa hàng đều thu mua đồ, đồ bán ra trái lại còn ít hơn.
Nhưng bọn họ cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Dù sao nơi này là trong núi. Đội ngũ người săn ma không có khả năng mua đồ ở đây. Bọn họ đều sẽ chứ các đồ cần thiết ở trong nhẫn không gian của mình. Người bán hàng ra ở chỗ này là quyết định không tồi. Hiển nhiên cũng giải thích được vì sao ở đây lại có một tiểu thành.
Vu Nhai không lập tức bán đồ ra, mà dẫn một đám người đi dạo khắp nơi. Không có việc gì thì hỏi một câu phong thổ. Sau khi gần như đi dạo một vòng khắp tiểu thành, cuối cùng hắn mới tìm được một cửa hàng thu mua trông có vẻ tương đối đáng tin. Hắn chuẩn bị bán đồ ra.
Trong mắt của tất cả mọi người, Vu tổ trưởng trong thực tế tuyệt đối là không phải là một người có tiền, một thần giữ của.
Đoàn người mình cũng không phải là người săn ma thật sự, có cần phải để ý tới tiền như vậy không?
Nếu như là thời điểm Vu Nhai vẫn còn là tổ trưởng trên danh nghĩa, chắc hẳn sẽ có người muốn châm chọc hắn là đồ quê mùa. Nhưng hiện tại, cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám.
- Đúng rồi, lão bản ngươi nhìn xem. Tấm da thú này có thể giá trị bao nhiêu tiền?
Vu Nhai đột nhiên lôi từ trong chiếc nhẫn không gian ra một tấm da hoàn toàn đen bóng, rất lớn, lại sứt mẻ không chịu nổi. Đó chính là da ma thú lục giai hắn đã giết được ở trong dãy núi sương mù lúc trước.
- Đây là... Đây không phải là ma thú giết ở Thanh Man Cốc?
- Thế nào, không phải ma thú ở trong Thanh Man Cốc thì không thể lấy bán ra sao?
Vu Nhai cười quỷ dị hỏi.
- A, đương.. đương nhiên có thể.
Sắc mặt chủ quán kia thoáng đổi, chợt nói thật nhanh:
- Đây là da của ma thú hắc ám lục giai, đặc biệt thuần túy hắc ám. Chỉ có điều khi săn giết sử dụng các loại cạm bẫy, khiến tấm da này trở thành tấm da tàn tạ không chịu nổi. Đáng tiếc, đáng tiếc. Chỉ có thể tính một nửa giá thôi. Ta cho ngươi 2 vạn kim tệ. Ngươi thấy thế nào?
- 5 vạn!
Vu Nhai trả lời.
- Cái này không thể được. Chỉ có thể là hai vạn. Nếu không ta sẽ bị lỗ mất. Nếu như là tấm da hoàn chỉnh, ta cho ngươi 50 vạn cũng được.
- Nếu như là hoàn chỉnh, ta cũng sẽ không bán ở đây. Đây là ma thú hắc ám lục giai đây.
- Như vậy đi, 3 vạn!
- 5 vạn. Một đồng cũng không thể bớt.
Cuối cùng, bọn họ thành giao năm vạn kim tệ. Kế tiếp Vu Nhai lại lấy ra một vài vật nhỏ, không tính là quá đắt, cò kè mặc cả không ngừng. Vị lão bản này hình như rất dễ nói chuyện, hoặc có lẽ là do Vu Nhai quá lợi hại, rất dễ thành giao với giá cao, gần như là tăng gấp đôi. Hình như Vu Nhai cũng nếm được ngon ngọt, cuối cùng thậm chí ngay cả mấy viên U Linh Thú Châu đều muốn mang cò kè suốt nửa ngày.
Các học sinh mỗi người đều lộ vẻ mặt cầu xin. May là xung quanh không có người nào, nếu không bọn họ thật sự muốn đào lỗ chui vào. Bọn họ tới để huấn luyện, cũng không phải tới để buôn bán. Hình như, hình tượng vĩ đại của Vu tổ trưởng trong lòng mọi người lúc này đã có phần bị sụp đổ.
- Thu hoạch không tồi. Hắc hắc, lại có 10 vạn kim tệ, phát tài rồi.
Ra khỏi cửa tiệm, Vu Nhai cười hắc hắc. Khóe miệng mọi người giật giật vài cái. Ông trời đúng là thật sự không công bằng.
/1991
|