Đúng như Vu Nhai giao phó, Chu Đình Lập nhấn mạnh hai chữ Vu Nhai.
- Ngươi không phải nói hắn chỉ có mấy người sao? Ta không phải giống như phế vật nhà ngươi, chẳng lẽ còn không đủ?
Ánh mắt Trần Nhất Diễn sáng rực. Hắn tuy rằng đầu phục kỵ vệ Bắc Đấu, nhưng huy hiệu cũng bị mất, gần như không còn khả năng trở thành kỵ sĩ Huyền Điện dự bị nữa. Nếu như có thể nuốt tất cả huy hiệu của Vu Nhai kể cả Chu Đình Lập, lại tìm một chỗ giấu đi, chỉ cần sáu giờ sau nói không chừng hắn sẽ có cơ hội. Về phần Vu Nhai có thật sự lợi hại hay không, Ha ha, hắn cưỡi ma thú tứ giai. Mười mấy người, chẳng lẽ còn bắt không được vài người của Vu Nhai sao. Điều thu hút hắn hơn nữa chính là... nơi nào có Vu Nhai, nơi đó có Vu Tiểu Dạ.
- Bớt nói nhảm đi. Nhanh dẫn ta qua đó.
- Được, được rồi!
Chu Đình Lập gật đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ của hắn hẳn là đã hoàn thành.
Trần Nhất Diễn dẫn theo Chu Đình Lập tìm thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu, kể chuyện lại một lần. Tất nhiên, hắn cũng không nói gì tới Vu Nhai, chỉ nói huy hiệu của đám học sinh Bắc Đấu đi cùng Chu Đình Lập bị cướp, phải nhanh chóng giúp cướp về, sau đó sẽ cống hiến cho kỵ vệ Bắc Đấu.
- Được, đi đi. Cẩn thận một chút!
Thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu mỉm cười gật đầu.
Trong lòng Trần Nhất Diễn thầm vui mừng. Hắn vốn đang chuẩn bị rất nhiều lí do để thoái thác, không nghĩ tới hiện tại lại thuận lợi như vậy. Hắn chỉ mang theo những học sinh học viện Bắc Đấu đi theo hắn, xông ra ngoài. Nhưng hắn không nghĩ tới, phía sau hắn, sắc mặt thủ lĩnh chậm rãi trầm xuống, nói:
-Diệp Luân, ngươi ở lại đây trấn thủ. Trước hết án binh bất động. Mấy người các ngươi đi theo ta, tới nơi gọi là Thiết Tượng Lâu.
- Thủ lĩnh, tên họ Vu này có thể bày cạm bẫy hay không?
- Cạm bẫy sao? Không phải có tên bạch nhãn lang họ Trần kia đi thử thăm dò giúp chúng ta sao?
Thủ lĩnh cười lạnh nói:
- Vừa lúc, chúng ta đang lo tổ 7 Tham Lang và Phá Quân không động thủ. Nếu như bọn họ thật sự tử thủ tại một khách sách, có thể rất khó xử lý. Nếu bọn họ muốn dùng kế tách chúng ta ra, vậy chúng ta tương kế tựu kế. Hắc hắc, trước tiêu diệt mấy tên chủ lực bọn họ rồi nói sau.
Đám người Dạ Tình không có việc gì ra ngoài mua bán nguyên vật liệu, đám kỵ vệ Bắc Đấu lại có thể không biết sao?
Vu Nhai, bọn họ đương nhiên cũng biết hắn đã ở cùng đám người Dạ Tình, cũng chính là tổ 7 gồm hai doanh Phá Quân và Tham Lang. Cũng chỉ có tên ngu ngốc như Trần Nhất Diễn mới tưởng rằng Vu Nhai bị Ma Trùng giết chết.
Đương nhiên, sau khi kỵ vệ Bắc Đấu tiến vào thành, tất cả hành động trinh sát đều phải dựa vào chính bọn họ. Lưu Hàn Trạch không thể cung cấp cho bọn họ sự giúp đỡ. Đối với chuyện đám người Vu Nhai cướp đoạt 4 tổ khác, cũng dành cho mọi người mỗi người một bộ trang bị tam giai đỉnh phong, bọn họ tất nhiên không có khả năng biết được. Bọn họ đã từng muốn mua chuộc người của khách sạn, nhưng không có thành công. Chỉ biết là bọn họ rất cổ quái, đi thu mua các loại nguyên vật liệu mà thôi.
Đồng thời, bọn họ cũng biết có ba gã thợ rèn người lùn bị đám người Vu Nhai bắt đi. Đoán chừng là để tăng cường trang bị.
Kỵ vệ Bắc Đấu đối tin tức tình báo về đám người Vu Nhai chỉ có như vậy không hơn. Kỵ vệ Bắc Đấu cũng biết đội ngũ này rất cường đại, cho nên mới phải điên cuồng tập trung nhiều người hơn nữa, đợi có cơ hội sẽ bao vây tấn công khách sạn. Nhưng không nghĩ đám người kia cũng có hành động, phương hướng hành động chính là tách bọn họ ra. Phương hướng hành động này có vẻ rất hợp tình hợp lý. Trần Nhất Diễn con bạch nhãn lang này cũng rất phối hợp. Đáng tiếc...
Kỵ vệ Bắc Đấu cười nhạt. Thật sự cho rằng chúng ta không biết Vu Nhai là ai sao?
Thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu mang theo mấy cường giả trong đội, âm thầm lẻn qua. Cho dù tiêu diệt Vu Nhai trước cũng tốt. Chỉ có điều, khẳng định không chỉ có Vu Nhai ở đó. Đúng như Trần Nhất Diễn nói, hơn mười kỵ sĩ của Trần Nhất Diễn, chỉ đấu với một mình Vu Nhai khẳng định không đủ.
Đúng vậy, kỵ vệ Bắc Đấu biết thực lực Vu Nhai không tồi. Nếu không trên đường đi tới, hắn không thể một mình khống chế được hơn mười con ma thú tứ giai. Chuyện Lạc gia, không phải nói có Địa Binh Sư âm thầm hỗ trợ sao? Rất nhiều người cũng không tận mắt nhìn thấy. Đối với chuyện Vu Nhai độc chiến quần hùng Lạc gia tuy rằng bọn họ có nghe nói, nhưng cũng không có người nào để ở trong lòng.
...
- Vu tổ trưởng, mấy ngày không gặp, không nghĩ tới phong thái ngươi vẫn vậy. Ta thật tò mò không biết ngươi làm thế nào sống sót được dưới sự công kích của Ma Trùng. A, ta biết, nhất định là do tổ trưởng ngươi vứt bỏ các tổ viên, cuối cùng mới sống sót đi ra được đúng không?
Trước Thiết Tượng Lâu, Trần Nhất Diễn cưỡi màu trắng chiến mã tứ giai, ngẩng đầu nhìn trên chỗ Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ đang đứng ở trước cửa sổ. Đặc biệt là Vu Tiểu Dạ.
Trong mắt hắn hoàn toàn không che giấu dục hỏa nồng đậm. Hắn vốn là một người nhã nhặn, hiện tại đã hoàn toàn biến đổi. So với Chu Đình Lập, hắn càng thay đổi nhiều hơn, triệt để hơn. Trong lòng Chu Đình Lập chỉ thầm nghĩ sẽ diệt khẩu Vu Nhai.
Còn hắn...
Ha hả, vừa rồi đội kỵ vệ Bắc Đấu đã cho hắn một bài học. Ở chỗ này có thể phế bỏ Huyền binh bản mạng của người khác, có thể Ngộ Sát người khác.
- Họ Trần kia, vứt bỏ tổ viên chính là ngươi và họ Chu này!
Sắc mặt Vu Nhai không vui nói.
- Cái gì, vứt bỏ tổ viên? Ta cũng không phải là tổ trưởng. Ta vứt bỏ tổ viên cái gì? Là ngươi vứt bỏ chúng ta, khiến chúng ta nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, lại thật vất vả với đến được tiểu thành Thanh Man. Ngươi khiến chúng ta bị kỵ vệ Bắc Đấu bắt, bị cướp đi huy hiệu. Vu Nhai à Vu Nhai, ngươi mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Tổ 16, đều là vì ngươi mới chia năm xẻ bảy.
Trần Nhất Diễn hiên ngang lẫm liệt nói.
- Ngươi...
- Hắc hắc, họ Vu kia, chúng ta đều là người thông minh, hiểu rõ rồi vậy đừng nói nữa. Bớt nói nhảm đi. Ngươi giao lệnh bài tổ trưởng và tất cả huy hiệu ra đây, ta có thể nể mặt Tiểu Dạ tha cho ngươi khỏi phải chịu chết, thậm chí còn có thể gọi ngươi một tiếng biểu ca.
Trần Nhất Diễn đột nhiên chuyển giọng nói, không còn là biểu hiện chụp mũ như vừa rồi nữa, mà đã hoàn toàn xé rách mặt nạ.
- Họ Trần kia, cho dù ta buông tha Thánh Hội cũng sẽ không giao Tiểu Dạ cho ngươi. Hừ, ngươi nói xấu ta đi. Chỉ cần ta có thể đi ra khỏi tiểu thành Thanh Man, chân tướng sự việc sẽ rõ ràng. Đến lúc đó nhìn xem ai chết trước.
Vu Nhai tức giận hổn hển quát.
- Ngươi cho rằng ngươi có cơ hội này sao? Ngươi không phải ỷ vào cơ quan bên trong sao? Nếu như ta trực tiếp hủy đi Thiết Tượng Lâu, ngươi sẽ thế nào?
Trần Nhất Diễn cười nhạt. Thời điểm đi tới, hắn đã hỏi Chu Đình Lập về tình hình bên trong Thiết Tượng Lâu. Bên trong quả thực gắn đầy cơ quan. Chỉ có điều này Thiết Tượng Lâu lại khiến người ta có cảm giác cũng không rắn chắc lắm.
- Ngươi không phải nói hắn chỉ có mấy người sao? Ta không phải giống như phế vật nhà ngươi, chẳng lẽ còn không đủ?
Ánh mắt Trần Nhất Diễn sáng rực. Hắn tuy rằng đầu phục kỵ vệ Bắc Đấu, nhưng huy hiệu cũng bị mất, gần như không còn khả năng trở thành kỵ sĩ Huyền Điện dự bị nữa. Nếu như có thể nuốt tất cả huy hiệu của Vu Nhai kể cả Chu Đình Lập, lại tìm một chỗ giấu đi, chỉ cần sáu giờ sau nói không chừng hắn sẽ có cơ hội. Về phần Vu Nhai có thật sự lợi hại hay không, Ha ha, hắn cưỡi ma thú tứ giai. Mười mấy người, chẳng lẽ còn bắt không được vài người của Vu Nhai sao. Điều thu hút hắn hơn nữa chính là... nơi nào có Vu Nhai, nơi đó có Vu Tiểu Dạ.
- Bớt nói nhảm đi. Nhanh dẫn ta qua đó.
- Được, được rồi!
Chu Đình Lập gật đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ của hắn hẳn là đã hoàn thành.
Trần Nhất Diễn dẫn theo Chu Đình Lập tìm thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu, kể chuyện lại một lần. Tất nhiên, hắn cũng không nói gì tới Vu Nhai, chỉ nói huy hiệu của đám học sinh Bắc Đấu đi cùng Chu Đình Lập bị cướp, phải nhanh chóng giúp cướp về, sau đó sẽ cống hiến cho kỵ vệ Bắc Đấu.
- Được, đi đi. Cẩn thận một chút!
Thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu mỉm cười gật đầu.
Trong lòng Trần Nhất Diễn thầm vui mừng. Hắn vốn đang chuẩn bị rất nhiều lí do để thoái thác, không nghĩ tới hiện tại lại thuận lợi như vậy. Hắn chỉ mang theo những học sinh học viện Bắc Đấu đi theo hắn, xông ra ngoài. Nhưng hắn không nghĩ tới, phía sau hắn, sắc mặt thủ lĩnh chậm rãi trầm xuống, nói:
-Diệp Luân, ngươi ở lại đây trấn thủ. Trước hết án binh bất động. Mấy người các ngươi đi theo ta, tới nơi gọi là Thiết Tượng Lâu.
- Thủ lĩnh, tên họ Vu này có thể bày cạm bẫy hay không?
- Cạm bẫy sao? Không phải có tên bạch nhãn lang họ Trần kia đi thử thăm dò giúp chúng ta sao?
Thủ lĩnh cười lạnh nói:
- Vừa lúc, chúng ta đang lo tổ 7 Tham Lang và Phá Quân không động thủ. Nếu như bọn họ thật sự tử thủ tại một khách sách, có thể rất khó xử lý. Nếu bọn họ muốn dùng kế tách chúng ta ra, vậy chúng ta tương kế tựu kế. Hắc hắc, trước tiêu diệt mấy tên chủ lực bọn họ rồi nói sau.
Đám người Dạ Tình không có việc gì ra ngoài mua bán nguyên vật liệu, đám kỵ vệ Bắc Đấu lại có thể không biết sao?
Vu Nhai, bọn họ đương nhiên cũng biết hắn đã ở cùng đám người Dạ Tình, cũng chính là tổ 7 gồm hai doanh Phá Quân và Tham Lang. Cũng chỉ có tên ngu ngốc như Trần Nhất Diễn mới tưởng rằng Vu Nhai bị Ma Trùng giết chết.
Đương nhiên, sau khi kỵ vệ Bắc Đấu tiến vào thành, tất cả hành động trinh sát đều phải dựa vào chính bọn họ. Lưu Hàn Trạch không thể cung cấp cho bọn họ sự giúp đỡ. Đối với chuyện đám người Vu Nhai cướp đoạt 4 tổ khác, cũng dành cho mọi người mỗi người một bộ trang bị tam giai đỉnh phong, bọn họ tất nhiên không có khả năng biết được. Bọn họ đã từng muốn mua chuộc người của khách sạn, nhưng không có thành công. Chỉ biết là bọn họ rất cổ quái, đi thu mua các loại nguyên vật liệu mà thôi.
Đồng thời, bọn họ cũng biết có ba gã thợ rèn người lùn bị đám người Vu Nhai bắt đi. Đoán chừng là để tăng cường trang bị.
Kỵ vệ Bắc Đấu đối tin tức tình báo về đám người Vu Nhai chỉ có như vậy không hơn. Kỵ vệ Bắc Đấu cũng biết đội ngũ này rất cường đại, cho nên mới phải điên cuồng tập trung nhiều người hơn nữa, đợi có cơ hội sẽ bao vây tấn công khách sạn. Nhưng không nghĩ đám người kia cũng có hành động, phương hướng hành động chính là tách bọn họ ra. Phương hướng hành động này có vẻ rất hợp tình hợp lý. Trần Nhất Diễn con bạch nhãn lang này cũng rất phối hợp. Đáng tiếc...
Kỵ vệ Bắc Đấu cười nhạt. Thật sự cho rằng chúng ta không biết Vu Nhai là ai sao?
Thủ lĩnh kỵ vệ Bắc Đấu mang theo mấy cường giả trong đội, âm thầm lẻn qua. Cho dù tiêu diệt Vu Nhai trước cũng tốt. Chỉ có điều, khẳng định không chỉ có Vu Nhai ở đó. Đúng như Trần Nhất Diễn nói, hơn mười kỵ sĩ của Trần Nhất Diễn, chỉ đấu với một mình Vu Nhai khẳng định không đủ.
Đúng vậy, kỵ vệ Bắc Đấu biết thực lực Vu Nhai không tồi. Nếu không trên đường đi tới, hắn không thể một mình khống chế được hơn mười con ma thú tứ giai. Chuyện Lạc gia, không phải nói có Địa Binh Sư âm thầm hỗ trợ sao? Rất nhiều người cũng không tận mắt nhìn thấy. Đối với chuyện Vu Nhai độc chiến quần hùng Lạc gia tuy rằng bọn họ có nghe nói, nhưng cũng không có người nào để ở trong lòng.
...
- Vu tổ trưởng, mấy ngày không gặp, không nghĩ tới phong thái ngươi vẫn vậy. Ta thật tò mò không biết ngươi làm thế nào sống sót được dưới sự công kích của Ma Trùng. A, ta biết, nhất định là do tổ trưởng ngươi vứt bỏ các tổ viên, cuối cùng mới sống sót đi ra được đúng không?
Trước Thiết Tượng Lâu, Trần Nhất Diễn cưỡi màu trắng chiến mã tứ giai, ngẩng đầu nhìn trên chỗ Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ đang đứng ở trước cửa sổ. Đặc biệt là Vu Tiểu Dạ.
Trong mắt hắn hoàn toàn không che giấu dục hỏa nồng đậm. Hắn vốn là một người nhã nhặn, hiện tại đã hoàn toàn biến đổi. So với Chu Đình Lập, hắn càng thay đổi nhiều hơn, triệt để hơn. Trong lòng Chu Đình Lập chỉ thầm nghĩ sẽ diệt khẩu Vu Nhai.
Còn hắn...
Ha hả, vừa rồi đội kỵ vệ Bắc Đấu đã cho hắn một bài học. Ở chỗ này có thể phế bỏ Huyền binh bản mạng của người khác, có thể Ngộ Sát người khác.
- Họ Trần kia, vứt bỏ tổ viên chính là ngươi và họ Chu này!
Sắc mặt Vu Nhai không vui nói.
- Cái gì, vứt bỏ tổ viên? Ta cũng không phải là tổ trưởng. Ta vứt bỏ tổ viên cái gì? Là ngươi vứt bỏ chúng ta, khiến chúng ta nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, lại thật vất vả với đến được tiểu thành Thanh Man. Ngươi khiến chúng ta bị kỵ vệ Bắc Đấu bắt, bị cướp đi huy hiệu. Vu Nhai à Vu Nhai, ngươi mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Tổ 16, đều là vì ngươi mới chia năm xẻ bảy.
Trần Nhất Diễn hiên ngang lẫm liệt nói.
- Ngươi...
- Hắc hắc, họ Vu kia, chúng ta đều là người thông minh, hiểu rõ rồi vậy đừng nói nữa. Bớt nói nhảm đi. Ngươi giao lệnh bài tổ trưởng và tất cả huy hiệu ra đây, ta có thể nể mặt Tiểu Dạ tha cho ngươi khỏi phải chịu chết, thậm chí còn có thể gọi ngươi một tiếng biểu ca.
Trần Nhất Diễn đột nhiên chuyển giọng nói, không còn là biểu hiện chụp mũ như vừa rồi nữa, mà đã hoàn toàn xé rách mặt nạ.
- Họ Trần kia, cho dù ta buông tha Thánh Hội cũng sẽ không giao Tiểu Dạ cho ngươi. Hừ, ngươi nói xấu ta đi. Chỉ cần ta có thể đi ra khỏi tiểu thành Thanh Man, chân tướng sự việc sẽ rõ ràng. Đến lúc đó nhìn xem ai chết trước.
Vu Nhai tức giận hổn hển quát.
- Ngươi cho rằng ngươi có cơ hội này sao? Ngươi không phải ỷ vào cơ quan bên trong sao? Nếu như ta trực tiếp hủy đi Thiết Tượng Lâu, ngươi sẽ thế nào?
Trần Nhất Diễn cười nhạt. Thời điểm đi tới, hắn đã hỏi Chu Đình Lập về tình hình bên trong Thiết Tượng Lâu. Bên trong quả thực gắn đầy cơ quan. Chỉ có điều này Thiết Tượng Lâu lại khiến người ta có cảm giác cũng không rắn chắc lắm.
/1991
|