- Mỗi người tham gia thi đấu Thánh Hội vẫn nắm giữ 70 huy hiệu là được trực tiếp nhận vị trí kỵ sĩ dự bị. Đồng thời, chỉ có nhận cần nhận được một huy hiệu kỵ sĩ dự bị, giữ được tới khi kết thúc, cũng sẽ thay thế kỵ sĩ ban đầu, trở thành kỵ sĩ dự bị.
- Xôn xao...
Toàn thành ồ lên. Quả nhiên giống như phỏng đoán lúc trước, cuối cùng vẫn phải đánh với kỵ sĩ dự bị. Hơn nữa, chỉ phải lấy được một huy hiệu của kỵ sĩ dự bị là có thể trở thành kỵ sĩ dự bị. Đây là chuyện rất mê hoặc.
Nhưng mỗi một kỵ sĩ dự bị ít nhất đều là Linh Binh Sư cao đoạn. Người mạnh nhất, có trời mới biết mạnh tới mức nào?
Thu thập 70 huy hiệu bình thường càng là chuyện hư vô mờ mịt. Điều khiến cho mọi người buồn bực chính là, mỗi vị kỵ sĩ dự bị chỉ phải thu thập 15 huy hiệu. Nói cách khác, 40 kỵ sĩ dự bị, ít nhất cần 600 huy hiệu. Chỉ có điều những người tới tham gia Thánh Hội, đến được tiểu thành Thanh Man này cũng chỉ có khoảng 800 người mà thôi. Tàn khốc, quá tàn khốc. Có bao nhiêu người có thể giữ được huy hiệu đến thời điểm cuối cùng?
- Thời điểm kết thúc là rạng sáng ngày mai.
Âm thanh lớn lại nói. Trong không trung chợt truyền tới một tiếng ma thú bay kêu, sau lại bay đi.
Cùng lúc đó, cửa thành phát ra những tiếng lách cách. Ánh sáng màu trắng phát ra thiếu chút nữa khiến những người đang ở trong bóng tối bị mù mắt. Các kỵ sĩ Huyền Điện dự bị cưỡi Lân Giác Mã cao ngạo tiến vào.
- Những người được gọi là thiên tài trong Thánh Hội, các ngươi mau cúi đầu, giao huy hiệu ra đây!
Không người nào để ý tới loại giọng nói phách lối này. Bên trong thành vẫn yên tĩnh. Ban đầu vốn là tranh đấu cũng ngừng. Hiện tại bọn họ có chung kẻ địch, lẳng lặng chờ đợi cuộc chiến đấu gần như không có bất kỳ phần thắng nào.
- Đi thôi. Giữ nguyên kế hoạch phân tán hành động. Xem ai nhận được nhiều huy hiệu!
- Ừ, đi thôi!
Các kỵ sĩ dự bị gật đầu, sau đó tản ra khắp các hướng bên trong thành. Các tinh anh ẩn nâp ở trước cửa thành không xa bắt đầu gặp bi kịch. Cho dù bọn họ ẩn nấp kỹ hơn nữa, nhưng làm sao có thể che giấu được trước các kỵ sĩ dự bị với linh giác cường đại như vậy. Trừ khi là giống như Vu Nhai và Thủy Tinh có thể có bảo vật che giấu khí tức.
Trong nháy mắt, âm thanh chiến đấu, tiếng kêu thảm thiết và tiếng cười miệt thị,cao ngạo vang vọng ở trong tiểu thành Thanh Man.
Hô Diên Không Đài thật ra không đi một mình, mà đi cùng Lý Thân Phách. Phương hướng của bọn họ chính là khách sạn chỗ Vu Nhai ở. Bởi vậy có thể thấy được, chuyện trong tiểu thành Thanh Man quả nhiên không phải kín không kẽ hở. Quả nhiên có tin tức bị truyền đi.
Cũng đúng như vậy, bây giờ còn có kỵ sĩ dự bị lén lén lút lút đi về phía nơi kỵ vệ Bắc Đấu dừng chân.
Thực lực mấy kỵ sĩ này hình như cũng không phải quá mạnh, chỉ tầm trung, hàng hạ. Đương nhiên, ở trong tiểu thành Thanh Man, mấy người bọn họ tổ hợp cùng một chỗ, cũng có thể quét ngang phần lớn người. Nhưng bọn họ cũng không thế nào động thủ. Cho dù phát hiện có người, bọn họ cũng sẽ làm như không thấy. dường như người cầu an. Mãi đến khi tới chỗ dừng chân của kỵ vệ Bắc Đấu lúc trước, bọn họ mới ngừng lại.
Chi nha...
Cửa mở ra, hai nữ tử xinh đẹp mặc trang phục màu trắng đi ra. Thấy hai người này, mắt mấy tên kỵ sĩ chợt sáng lên. Hai nàng đều rất quyến rũ. Một người có tư thế oai hùng hiên ngang, một người lại đẹp nhưng không quá yếu đuối...
- Chào mấy kỵ sĩ đại nhân, Sử tổ trưởng của chúng ta đã đợi từ lâu.
Nữ tử xinh đẹp kia ngọt ngào nói. Mấy tên kỵ sĩ nhìn thấy, trong lòng có chút ngứa ngáy, hận không thể lập tức xé y phục của nàng thành mảnh nhỏ. Bọn họ nhẹ nhàng gật đầu một cái nói:
- Đi thôi, dẫn chúng ta đi vào gặp Sử tổ trưởng của các ngươi.
- Được, mời đi theo ta!
Nữ tử ngọt ngào cười nói.
- Mấy kỵ sĩ đại nhân, trước cứ giao ngựa cho ta đã!
Nữ tử có tư thế oai hùng hiên ngang kia đột nhiên nói.
- Ừ? Cũng được!
Mấy tên kỵ sĩ không có chút hoài nghi nào, xuống ngựa, giao Lân Giác Mã cho nữ tử kia, sau đó ngẩng đầu đi vào chỗ dừng chân của kỵ vệ Bắc Đấu. Trước khi đi vào, bọn họ còn không quên đưa tay ra sờ vào mông của nữ tử dẫn đường này. Chỉ có điều nữ tử này tránh rất nhanh nói:
- Kỵ sĩ đại nhân thật là nóng ruột. Trước lấy huy hiệu sau đó cũng không muộn. Sử tổ trưởng đã chuẩn bị cho các ngươi rất nhiều huy hiệu. Cũng đủ cho các ngươi tiến vào danh sách mười kỵ sĩ dự bị đứng đầu. Đến lúc đó... Lẽ nào tiểu nữ tử còn có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của người sao?
- Ha ha, tiểu cô nương, nàng thật tốt. Chờ sau khi ta trở thành kỵ sĩ chính thức, nhất định sẽ không bạc đãi nàng. Đúng rồi nàng tên gì?
- Ta là Dạ Tình.
Nữ hài ngọt ngào nói.
Đáng tiếc bọn họ không phải người của tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu, bằng không, nghe được cái tên này sắc mặt nhất định sẽ đại biến. Đúng vậy, Vu Nhai đã dùng tới mỹ nhân kế. Nữ tử ở bên ngoài dẫn ngựa dĩ nhiên chính là Nghiêm Sương.
Cửa lớn đóng lại. Mấy người ngẩng đầu đi vào phòng khách. Nên trong đều là kỵ vệ Bắc Đấu mặc cùng một màu trang bị. Người thanh niên ngồi ở phía trên cùng, trong tay cầm Trảm Mã Đao. Toàn bộ phòng khách lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Chỉ có điều mấy tên kỵ sĩ căn bản không cảm giác được điều đó, nghênh ngang đi tới giữa đại sảnh. Ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng đảo qua các nữ nhân trong đại sảnh.
Kỵ vệ Bắc Đấu suy nghĩ thật sự chu đáo, ngay cả nữ nhân cũng mỗi người đều có vẻ đặc sắc như vậy.
Người dẫn đầu thu hồi ánh mắt ở trên người nữ nhân. Hắn nhìn Vu Nhai đang ngồi ở phía trên cùng, nói:
- Ngươi chính là Sử Đại Bằng? Huy hiệu của chúng ta đâu? Đúng rồi, mỗi người chúng ta cần một lệnh bài tổ trưởng. Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong.
Vu Nhai hờ hững trả lời.
- Ừ, giao cho chúng ta. Để giao dịch, chúng ta sẽ giúp các ngươi lấy được bốn huy hiệu kỵ sĩ dự bị. Đúng rồi, mấy nữ nhân này, chúng ta cũng muốn. Chuẩn bị cho chúng ta gian phòng tốt, không nên quấy rầy chúng ta!
Mấy tên kỵ sĩ đã bị đám người Dạ Tình và Nghiêm Sương câu dẫn, không muốn lưu lại ở trong phòng khách, lãng phí thời gian. Đúng lúc từ giờ tới hừng đông, chính là thời gian tốt để làm chuyện ân ái.
Nhưng ngay sau khi bọn họ vừa dứt lời, lại không thấy mọi người có phản ứng gì.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Các ngưoi còn không đưa huy hiệu trình lên?
- Thật ra ta muốn nói, các ngươi không cần phải tiếp tục phiền phức đưa bốn cái huy hiệu dự bị qua!
Vu Nhai đột nhiên nói.
- Sử tổ trưởng, ngươi có ý gì?
- Rất đơn giản, trên người các ngươi không chỉ có bốn cái huy hiệu. Không cần phiền toái nữa, chỉ cần giao huy hiệu trên người các ngươi ra đây không phải là được rồi sao?
Vu Nhai tiếp tục nói.
Cùng lúc đó, mọi người ở trong này cũng chậm rãi đứng lên. Không biết từ lúc nào, một cái chùy nhọn đã xuất hiện ở trên đổ của một trong số những kỵ sĩ trong đó. Đó chính là thuộc về Huyền Binh bản mạng của Dạ Tình.
- Xôn xao...
Toàn thành ồ lên. Quả nhiên giống như phỏng đoán lúc trước, cuối cùng vẫn phải đánh với kỵ sĩ dự bị. Hơn nữa, chỉ phải lấy được một huy hiệu của kỵ sĩ dự bị là có thể trở thành kỵ sĩ dự bị. Đây là chuyện rất mê hoặc.
Nhưng mỗi một kỵ sĩ dự bị ít nhất đều là Linh Binh Sư cao đoạn. Người mạnh nhất, có trời mới biết mạnh tới mức nào?
Thu thập 70 huy hiệu bình thường càng là chuyện hư vô mờ mịt. Điều khiến cho mọi người buồn bực chính là, mỗi vị kỵ sĩ dự bị chỉ phải thu thập 15 huy hiệu. Nói cách khác, 40 kỵ sĩ dự bị, ít nhất cần 600 huy hiệu. Chỉ có điều những người tới tham gia Thánh Hội, đến được tiểu thành Thanh Man này cũng chỉ có khoảng 800 người mà thôi. Tàn khốc, quá tàn khốc. Có bao nhiêu người có thể giữ được huy hiệu đến thời điểm cuối cùng?
- Thời điểm kết thúc là rạng sáng ngày mai.
Âm thanh lớn lại nói. Trong không trung chợt truyền tới một tiếng ma thú bay kêu, sau lại bay đi.
Cùng lúc đó, cửa thành phát ra những tiếng lách cách. Ánh sáng màu trắng phát ra thiếu chút nữa khiến những người đang ở trong bóng tối bị mù mắt. Các kỵ sĩ Huyền Điện dự bị cưỡi Lân Giác Mã cao ngạo tiến vào.
- Những người được gọi là thiên tài trong Thánh Hội, các ngươi mau cúi đầu, giao huy hiệu ra đây!
Không người nào để ý tới loại giọng nói phách lối này. Bên trong thành vẫn yên tĩnh. Ban đầu vốn là tranh đấu cũng ngừng. Hiện tại bọn họ có chung kẻ địch, lẳng lặng chờ đợi cuộc chiến đấu gần như không có bất kỳ phần thắng nào.
- Đi thôi. Giữ nguyên kế hoạch phân tán hành động. Xem ai nhận được nhiều huy hiệu!
- Ừ, đi thôi!
Các kỵ sĩ dự bị gật đầu, sau đó tản ra khắp các hướng bên trong thành. Các tinh anh ẩn nâp ở trước cửa thành không xa bắt đầu gặp bi kịch. Cho dù bọn họ ẩn nấp kỹ hơn nữa, nhưng làm sao có thể che giấu được trước các kỵ sĩ dự bị với linh giác cường đại như vậy. Trừ khi là giống như Vu Nhai và Thủy Tinh có thể có bảo vật che giấu khí tức.
Trong nháy mắt, âm thanh chiến đấu, tiếng kêu thảm thiết và tiếng cười miệt thị,cao ngạo vang vọng ở trong tiểu thành Thanh Man.
Hô Diên Không Đài thật ra không đi một mình, mà đi cùng Lý Thân Phách. Phương hướng của bọn họ chính là khách sạn chỗ Vu Nhai ở. Bởi vậy có thể thấy được, chuyện trong tiểu thành Thanh Man quả nhiên không phải kín không kẽ hở. Quả nhiên có tin tức bị truyền đi.
Cũng đúng như vậy, bây giờ còn có kỵ sĩ dự bị lén lén lút lút đi về phía nơi kỵ vệ Bắc Đấu dừng chân.
Thực lực mấy kỵ sĩ này hình như cũng không phải quá mạnh, chỉ tầm trung, hàng hạ. Đương nhiên, ở trong tiểu thành Thanh Man, mấy người bọn họ tổ hợp cùng một chỗ, cũng có thể quét ngang phần lớn người. Nhưng bọn họ cũng không thế nào động thủ. Cho dù phát hiện có người, bọn họ cũng sẽ làm như không thấy. dường như người cầu an. Mãi đến khi tới chỗ dừng chân của kỵ vệ Bắc Đấu lúc trước, bọn họ mới ngừng lại.
Chi nha...
Cửa mở ra, hai nữ tử xinh đẹp mặc trang phục màu trắng đi ra. Thấy hai người này, mắt mấy tên kỵ sĩ chợt sáng lên. Hai nàng đều rất quyến rũ. Một người có tư thế oai hùng hiên ngang, một người lại đẹp nhưng không quá yếu đuối...
- Chào mấy kỵ sĩ đại nhân, Sử tổ trưởng của chúng ta đã đợi từ lâu.
Nữ tử xinh đẹp kia ngọt ngào nói. Mấy tên kỵ sĩ nhìn thấy, trong lòng có chút ngứa ngáy, hận không thể lập tức xé y phục của nàng thành mảnh nhỏ. Bọn họ nhẹ nhàng gật đầu một cái nói:
- Đi thôi, dẫn chúng ta đi vào gặp Sử tổ trưởng của các ngươi.
- Được, mời đi theo ta!
Nữ tử ngọt ngào cười nói.
- Mấy kỵ sĩ đại nhân, trước cứ giao ngựa cho ta đã!
Nữ tử có tư thế oai hùng hiên ngang kia đột nhiên nói.
- Ừ? Cũng được!
Mấy tên kỵ sĩ không có chút hoài nghi nào, xuống ngựa, giao Lân Giác Mã cho nữ tử kia, sau đó ngẩng đầu đi vào chỗ dừng chân của kỵ vệ Bắc Đấu. Trước khi đi vào, bọn họ còn không quên đưa tay ra sờ vào mông của nữ tử dẫn đường này. Chỉ có điều nữ tử này tránh rất nhanh nói:
- Kỵ sĩ đại nhân thật là nóng ruột. Trước lấy huy hiệu sau đó cũng không muộn. Sử tổ trưởng đã chuẩn bị cho các ngươi rất nhiều huy hiệu. Cũng đủ cho các ngươi tiến vào danh sách mười kỵ sĩ dự bị đứng đầu. Đến lúc đó... Lẽ nào tiểu nữ tử còn có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của người sao?
- Ha ha, tiểu cô nương, nàng thật tốt. Chờ sau khi ta trở thành kỵ sĩ chính thức, nhất định sẽ không bạc đãi nàng. Đúng rồi nàng tên gì?
- Ta là Dạ Tình.
Nữ hài ngọt ngào nói.
Đáng tiếc bọn họ không phải người của tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu, bằng không, nghe được cái tên này sắc mặt nhất định sẽ đại biến. Đúng vậy, Vu Nhai đã dùng tới mỹ nhân kế. Nữ tử ở bên ngoài dẫn ngựa dĩ nhiên chính là Nghiêm Sương.
Cửa lớn đóng lại. Mấy người ngẩng đầu đi vào phòng khách. Nên trong đều là kỵ vệ Bắc Đấu mặc cùng một màu trang bị. Người thanh niên ngồi ở phía trên cùng, trong tay cầm Trảm Mã Đao. Toàn bộ phòng khách lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Chỉ có điều mấy tên kỵ sĩ căn bản không cảm giác được điều đó, nghênh ngang đi tới giữa đại sảnh. Ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng đảo qua các nữ nhân trong đại sảnh.
Kỵ vệ Bắc Đấu suy nghĩ thật sự chu đáo, ngay cả nữ nhân cũng mỗi người đều có vẻ đặc sắc như vậy.
Người dẫn đầu thu hồi ánh mắt ở trên người nữ nhân. Hắn nhìn Vu Nhai đang ngồi ở phía trên cùng, nói:
- Ngươi chính là Sử Đại Bằng? Huy hiệu của chúng ta đâu? Đúng rồi, mỗi người chúng ta cần một lệnh bài tổ trưởng. Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong.
Vu Nhai hờ hững trả lời.
- Ừ, giao cho chúng ta. Để giao dịch, chúng ta sẽ giúp các ngươi lấy được bốn huy hiệu kỵ sĩ dự bị. Đúng rồi, mấy nữ nhân này, chúng ta cũng muốn. Chuẩn bị cho chúng ta gian phòng tốt, không nên quấy rầy chúng ta!
Mấy tên kỵ sĩ đã bị đám người Dạ Tình và Nghiêm Sương câu dẫn, không muốn lưu lại ở trong phòng khách, lãng phí thời gian. Đúng lúc từ giờ tới hừng đông, chính là thời gian tốt để làm chuyện ân ái.
Nhưng ngay sau khi bọn họ vừa dứt lời, lại không thấy mọi người có phản ứng gì.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Các ngưoi còn không đưa huy hiệu trình lên?
- Thật ra ta muốn nói, các ngươi không cần phải tiếp tục phiền phức đưa bốn cái huy hiệu dự bị qua!
Vu Nhai đột nhiên nói.
- Sử tổ trưởng, ngươi có ý gì?
- Rất đơn giản, trên người các ngươi không chỉ có bốn cái huy hiệu. Không cần phiền toái nữa, chỉ cần giao huy hiệu trên người các ngươi ra đây không phải là được rồi sao?
Vu Nhai tiếp tục nói.
Cùng lúc đó, mọi người ở trong này cũng chậm rãi đứng lên. Không biết từ lúc nào, một cái chùy nhọn đã xuất hiện ở trên đổ của một trong số những kỵ sĩ trong đó. Đó chính là thuộc về Huyền Binh bản mạng của Dạ Tình.
/1991
|