Vu Nhai hít một hơi thật sâu, đột nhiên lấy từ trong nhẫn không gian ra một tấm lệnh bài.
- Tiểu tổ hành động đặc biệt Ẩn Nguyên nghe lệnh...
Khi Vu Nhai lấy lệnh bài ra, trong nháy mắt, sắc mặt mấy người sau lưng hắn liền đại biến. Nghiêm Sương, Dạ Tình, Vũ Qua và Úy Trì Thiên Kinh đều nhìn chằm chằm vào vào lệnh bài kia. Bọn họ muốn xác nhận xem lệnh bài kia có đúng là thật hay không?
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể chậm rãi đứng dậy. Rất ra bọn họ đều nhận được thông báo, Thánh Hội lần này tiểu đội Ẩn Nguyên sẽ có hành động, nhưng không biết lệnh bài tổ trưởng tổ hành động đặc biệt lại ở trên người Vu Nhai.
Đúng vậy, ngay cả Nghiêm Sương cũng không biết. Nghiêm Lôi cũng không báo cho biết nàng. Có lẽ là do sợ nàng gây sự với Vu Nhai. Nữ nhi này bình thường hấp tấp, nhưng trong xương cốt cũng là người tâm cao khí ngạo.
Cùng lúc đó, trong bóng tối mười mấy đạo nhân ảnh cũng rất nhanh hạ xuống đất.
Dẫn đầu mấy người không ngờ lại chính là người Vu Nhai quen. Chính là Ngọc Vấn Hiền và Từ Hắc Tử, những người đã cùng nhau thực hiện nhiệm vụ ở vương quốc Lạc Thiên.
Ngọc Vấn Hiền nhìn lệnh bài một chút, lại nhìn Vu Nhai một chút, cười khổ nói:
- Huynh đệ Vu Nhai, thật không ngờ thứ này lại ở trên tay của ngươi..
- Ngọc đại ca, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp. So với thời điểm còn ở vương quốc Lạc Thiên, ngươi rõ ràng đã cường đại hơn nhiều. Ta lại vẫn như cũ.
Ngọc Vấn Hiền mỉm cười.
Hắn cũng không quá lưu ý tới điều này. Thật ra bọn họ đã sớm âm thầm chú ý tới mọi hành động của Vu Nhai. Cho dù là Ngọc Vấn Hiền được gọi là quân sư tương lai của tỉnh Bắc Đấu, cũng không khỏi bội phục các hành động của Vu Nhai. Cho dù là hắn cũng không làm được như vậy.
- Hắc hắc, đã lâu không gặp. Vu tiểu tử, may là thấy biểu hiện của ngươi tối nay, nếu không ta vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện bại trong tay ngươi lúc đó. May là ngươi từ trong rừng Chùy Lĩnh quỷ quái kia sống sót đi ra được.
Từ Hắc Tử nở nụ cười hàm hậu cười.
- Chỉ có điều tổ trưởng nhà ngươi gọi chúng ta ra làm gì? Bảo chúng ta chuẩn bị một chút cạm bẫy, hãm hại mấy tên kỵ sĩ dự bị chơi đùa một chút sao?
- Từ đại ca, trước đó mọi người không hành động sao?
Vu Nhai hỏi.
- Thật ra chỉ góp nhặt chút huy hiệu mà thôi. Kém hơn so với danh tiếng của ngươi. Kỵ sĩ dự bị, hắc, ban đầu thật ra có nắm chắc hãm hại hai người. Kết quả lại bị ngươi dẫn qua đây. Lát nữa ngươi phải bồi thường chúng ta hai cái huy hiệu.
Từ Hắc Tử lại nói.
- Không có vấn đề gì!
Vu Nhai tự tin gật đầu. Người phía sau Ngọc Vấn Hiền liền thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ sợ nhất Vu Nhai lợi dụng bọn họ sau đó sẽ ném bọn họ đi. Đối mặt với Vu Nhai, những người này cũng không phải không phục. Nếu như trước trận đấu tối nay, sợ rằng Vu Nhai lấy ra lệnh bài tổ trưởng tổ hành động đặc biệt này, sẽ lập tức có người phát ra lời khiêu chiến với hắn. Hiện tại, tất cả mọi người đã thấy được sự lợi hại Vu Nhai.
Vu Nhai đã sớm dự đoán được tình huống này. Hắn cũng sẽ không cùng đám người Ngọc Vấn Hiền hàn huyên. Hắn nhìn về phía Độc Cô Cửu Tà hỏi:
- Độc Cô Cửu Tà. Thế nào? Không biết hiện tại ta có tư cách đánh một trận với các ngươi hay không?
- Cho dù them những người này, các ngươi vẫn không phải là đối thủ của chúng ta.
- Về điểm ấy ta thừa nhận. Nhưng để liều mạng vẫn thừa đủ. Chúng ta chí ít có thể đánh cho các ngươi tàn phế. Đánh phế rồi, đến lúc đó chúng ta không chiếm được huy hiệu kỵ sĩ dự bị, các ngươi cũng không có mấy người có thể tiếp tục làm kỵ sĩ dự bị nữa.
Vu Nhai lạnh lùng uy hiếp nói:
- Không biết các ngươi có chuẩn bị tốt tinh thần theo chúng ta liều mạng, sau đó tiện nghi cho những kẻ đang vây xem xung quanh hay không?
Đúng như lời Vu Nhai động viên ở trong doanh địa tạm thời của kỵ vệ Bắc Đấu trước đó, bọn họ phải cho thấy thực lực ngọc đá cùng vỡ.
Không khí xung quanh trở nên có chút nặng nề. Hơi thở của đám người đang ẩn nấp trong bóng tối chợt trở nên dồn dập. Bọn họ bốn không có gì để mất. Hiện tại cơ hội lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Chỉ cần hai bên khai chiến, bọn họ có cơ hội nhặt được lợi ích.
- Mẹ nó. Các ngươi còn do dự cái gì? Đánh đi. Các ngươi không đánh, lão tử xử lý tiểu tử họ Vu này trước rồi nói sau.
Lý Thân Phách quát lên. Hắn ghét nhất là âm mưu quỷ kế, ghét nhất là không làm gì lại bỏ chạy. Nếu như Lý Khai dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng. Đánh thì đánh, nếu không phải lão tử vì gia hỏa như ngươi, cũng sẽ không chết nhanh như vậy. Ngươi xuống cùng ta.
Lý Thân Phách nói xong cũng muốn động thủ. Đáng tiếc lúc này là thời điểm bứt dây động rừng. Không người nào dám để hắn làm loạn.
- Các ngươi muốn làm gì?
Lý Thân Phách nhìn mấy người vây quanh hắn, hắn cả giận nói.
- Sẽ có thời điểm để ngươi động thủ!
Ở trong đội ngũ Độc Cô Cửu Tà tuy rằng bình thường không bắt mắt, nhưng lúc này lại mơ hồ trở thành thủ lĩnh của toàn bộ đội kỵ sĩ dự bị.
Lý Thân Phách căn bản không ép được hắn, cười xấu xa đi về phía trước. Độc Cô Cửu Tà nói:
- Độc Cô Nhai, chúng ta quả thực không thích hợp đánh đánh giết giết ở đây. Điều đó thực sự không ổn. Vậy không bằng, chúng ta làm mấy trận so đấu có được không?
- Ta cũng đang có ý đó. Có đặt cược chứ?
Vu Nhai đã lười thay đổi cách xưng hô của Độc Cô Cửu Tà đối với hắn.
- Quy định đánh năm trận thắng ba. Chúng ta thắng, đưa chúng ta 10 cái huy hiệu dự bị, lại cho mỗi người chúng ta 15 cái huy hiệu bình thường. Nếu chúng ta thất bại, cho các ngươi thêm 5 huy hiệu kỵ sĩ dự bị. Thế nào?
Độc Cô Cửu Tà nói ra điều kiện rất không công bằng.
- Ngươi đưa ra chút đặt cược nho nhỏ như vậy thì có gì thú vị chứ?
Vu Nhai nói:
- Không bằng chúng ta liều mạng.
- Vậy ngươi muốn tất cả bao nhiêu cái?
- Nếu là 10 cái, vậy đều phải là 10 cái. Về phần 15 cái huy hiệu bình thường cho các ngươi, nếu như chúng ta thất bại, thật ra có thể nể tình đưa các ngươi 15 cái.
Vu Nhai nhún vai. Hắn nói là 15 cái, mà không phải mỗi người 15 cái.
Không ngờ Độc Cô Cửu Tà lại không phản bác, mà đưa mắt nhìn về phía đám người phía sau, nói:
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
- Huy hiệu kỵ sĩ dự bị đối với chúng ta mà nói là vô ích. Các ngươi thua, đưa cho mỗi người chúng ta 25 cái huy hiệu bình thường, thả 13 phế vật này, sau đó lấy ra 5 cái huy hiệu kỵ sĩ dự bị là đủ.
Có một vị kỵ sĩ dự bị nói.
Huy hiệu kỵ sĩ dự bị đối với bọn họ mà nói quả thực không có ích lợi gì. Tối đa chính là vấn đề mặt mũi mà thôi. Nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ là thu thập huy hiệu bình thường, càng nhiều càng tốt. Bên trong còn có đấu tranh. Bớt đi một vài người thật ra cũng không tệ.
Mười ba kỵ sĩ kia sắc mặt đỏ bừng. Chỉ có 5 cái sao? Nói vậy chẳng phải nói tám người trong số bọn họ sẽ bị đào thải sao?
- Tiểu tổ hành động đặc biệt Ẩn Nguyên nghe lệnh...
Khi Vu Nhai lấy lệnh bài ra, trong nháy mắt, sắc mặt mấy người sau lưng hắn liền đại biến. Nghiêm Sương, Dạ Tình, Vũ Qua và Úy Trì Thiên Kinh đều nhìn chằm chằm vào vào lệnh bài kia. Bọn họ muốn xác nhận xem lệnh bài kia có đúng là thật hay không?
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể chậm rãi đứng dậy. Rất ra bọn họ đều nhận được thông báo, Thánh Hội lần này tiểu đội Ẩn Nguyên sẽ có hành động, nhưng không biết lệnh bài tổ trưởng tổ hành động đặc biệt lại ở trên người Vu Nhai.
Đúng vậy, ngay cả Nghiêm Sương cũng không biết. Nghiêm Lôi cũng không báo cho biết nàng. Có lẽ là do sợ nàng gây sự với Vu Nhai. Nữ nhi này bình thường hấp tấp, nhưng trong xương cốt cũng là người tâm cao khí ngạo.
Cùng lúc đó, trong bóng tối mười mấy đạo nhân ảnh cũng rất nhanh hạ xuống đất.
Dẫn đầu mấy người không ngờ lại chính là người Vu Nhai quen. Chính là Ngọc Vấn Hiền và Từ Hắc Tử, những người đã cùng nhau thực hiện nhiệm vụ ở vương quốc Lạc Thiên.
Ngọc Vấn Hiền nhìn lệnh bài một chút, lại nhìn Vu Nhai một chút, cười khổ nói:
- Huynh đệ Vu Nhai, thật không ngờ thứ này lại ở trên tay của ngươi..
- Ngọc đại ca, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp. So với thời điểm còn ở vương quốc Lạc Thiên, ngươi rõ ràng đã cường đại hơn nhiều. Ta lại vẫn như cũ.
Ngọc Vấn Hiền mỉm cười.
Hắn cũng không quá lưu ý tới điều này. Thật ra bọn họ đã sớm âm thầm chú ý tới mọi hành động của Vu Nhai. Cho dù là Ngọc Vấn Hiền được gọi là quân sư tương lai của tỉnh Bắc Đấu, cũng không khỏi bội phục các hành động của Vu Nhai. Cho dù là hắn cũng không làm được như vậy.
- Hắc hắc, đã lâu không gặp. Vu tiểu tử, may là thấy biểu hiện của ngươi tối nay, nếu không ta vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện bại trong tay ngươi lúc đó. May là ngươi từ trong rừng Chùy Lĩnh quỷ quái kia sống sót đi ra được.
Từ Hắc Tử nở nụ cười hàm hậu cười.
- Chỉ có điều tổ trưởng nhà ngươi gọi chúng ta ra làm gì? Bảo chúng ta chuẩn bị một chút cạm bẫy, hãm hại mấy tên kỵ sĩ dự bị chơi đùa một chút sao?
- Từ đại ca, trước đó mọi người không hành động sao?
Vu Nhai hỏi.
- Thật ra chỉ góp nhặt chút huy hiệu mà thôi. Kém hơn so với danh tiếng của ngươi. Kỵ sĩ dự bị, hắc, ban đầu thật ra có nắm chắc hãm hại hai người. Kết quả lại bị ngươi dẫn qua đây. Lát nữa ngươi phải bồi thường chúng ta hai cái huy hiệu.
Từ Hắc Tử lại nói.
- Không có vấn đề gì!
Vu Nhai tự tin gật đầu. Người phía sau Ngọc Vấn Hiền liền thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ sợ nhất Vu Nhai lợi dụng bọn họ sau đó sẽ ném bọn họ đi. Đối mặt với Vu Nhai, những người này cũng không phải không phục. Nếu như trước trận đấu tối nay, sợ rằng Vu Nhai lấy ra lệnh bài tổ trưởng tổ hành động đặc biệt này, sẽ lập tức có người phát ra lời khiêu chiến với hắn. Hiện tại, tất cả mọi người đã thấy được sự lợi hại Vu Nhai.
Vu Nhai đã sớm dự đoán được tình huống này. Hắn cũng sẽ không cùng đám người Ngọc Vấn Hiền hàn huyên. Hắn nhìn về phía Độc Cô Cửu Tà hỏi:
- Độc Cô Cửu Tà. Thế nào? Không biết hiện tại ta có tư cách đánh một trận với các ngươi hay không?
- Cho dù them những người này, các ngươi vẫn không phải là đối thủ của chúng ta.
- Về điểm ấy ta thừa nhận. Nhưng để liều mạng vẫn thừa đủ. Chúng ta chí ít có thể đánh cho các ngươi tàn phế. Đánh phế rồi, đến lúc đó chúng ta không chiếm được huy hiệu kỵ sĩ dự bị, các ngươi cũng không có mấy người có thể tiếp tục làm kỵ sĩ dự bị nữa.
Vu Nhai lạnh lùng uy hiếp nói:
- Không biết các ngươi có chuẩn bị tốt tinh thần theo chúng ta liều mạng, sau đó tiện nghi cho những kẻ đang vây xem xung quanh hay không?
Đúng như lời Vu Nhai động viên ở trong doanh địa tạm thời của kỵ vệ Bắc Đấu trước đó, bọn họ phải cho thấy thực lực ngọc đá cùng vỡ.
Không khí xung quanh trở nên có chút nặng nề. Hơi thở của đám người đang ẩn nấp trong bóng tối chợt trở nên dồn dập. Bọn họ bốn không có gì để mất. Hiện tại cơ hội lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Chỉ cần hai bên khai chiến, bọn họ có cơ hội nhặt được lợi ích.
- Mẹ nó. Các ngươi còn do dự cái gì? Đánh đi. Các ngươi không đánh, lão tử xử lý tiểu tử họ Vu này trước rồi nói sau.
Lý Thân Phách quát lên. Hắn ghét nhất là âm mưu quỷ kế, ghét nhất là không làm gì lại bỏ chạy. Nếu như Lý Khai dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng. Đánh thì đánh, nếu không phải lão tử vì gia hỏa như ngươi, cũng sẽ không chết nhanh như vậy. Ngươi xuống cùng ta.
Lý Thân Phách nói xong cũng muốn động thủ. Đáng tiếc lúc này là thời điểm bứt dây động rừng. Không người nào dám để hắn làm loạn.
- Các ngươi muốn làm gì?
Lý Thân Phách nhìn mấy người vây quanh hắn, hắn cả giận nói.
- Sẽ có thời điểm để ngươi động thủ!
Ở trong đội ngũ Độc Cô Cửu Tà tuy rằng bình thường không bắt mắt, nhưng lúc này lại mơ hồ trở thành thủ lĩnh của toàn bộ đội kỵ sĩ dự bị.
Lý Thân Phách căn bản không ép được hắn, cười xấu xa đi về phía trước. Độc Cô Cửu Tà nói:
- Độc Cô Nhai, chúng ta quả thực không thích hợp đánh đánh giết giết ở đây. Điều đó thực sự không ổn. Vậy không bằng, chúng ta làm mấy trận so đấu có được không?
- Ta cũng đang có ý đó. Có đặt cược chứ?
Vu Nhai đã lười thay đổi cách xưng hô của Độc Cô Cửu Tà đối với hắn.
- Quy định đánh năm trận thắng ba. Chúng ta thắng, đưa chúng ta 10 cái huy hiệu dự bị, lại cho mỗi người chúng ta 15 cái huy hiệu bình thường. Nếu chúng ta thất bại, cho các ngươi thêm 5 huy hiệu kỵ sĩ dự bị. Thế nào?
Độc Cô Cửu Tà nói ra điều kiện rất không công bằng.
- Ngươi đưa ra chút đặt cược nho nhỏ như vậy thì có gì thú vị chứ?
Vu Nhai nói:
- Không bằng chúng ta liều mạng.
- Vậy ngươi muốn tất cả bao nhiêu cái?
- Nếu là 10 cái, vậy đều phải là 10 cái. Về phần 15 cái huy hiệu bình thường cho các ngươi, nếu như chúng ta thất bại, thật ra có thể nể tình đưa các ngươi 15 cái.
Vu Nhai nhún vai. Hắn nói là 15 cái, mà không phải mỗi người 15 cái.
Không ngờ Độc Cô Cửu Tà lại không phản bác, mà đưa mắt nhìn về phía đám người phía sau, nói:
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
- Huy hiệu kỵ sĩ dự bị đối với chúng ta mà nói là vô ích. Các ngươi thua, đưa cho mỗi người chúng ta 25 cái huy hiệu bình thường, thả 13 phế vật này, sau đó lấy ra 5 cái huy hiệu kỵ sĩ dự bị là đủ.
Có một vị kỵ sĩ dự bị nói.
Huy hiệu kỵ sĩ dự bị đối với bọn họ mà nói quả thực không có ích lợi gì. Tối đa chính là vấn đề mặt mũi mà thôi. Nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ là thu thập huy hiệu bình thường, càng nhiều càng tốt. Bên trong còn có đấu tranh. Bớt đi một vài người thật ra cũng không tệ.
Mười ba kỵ sĩ kia sắc mặt đỏ bừng. Chỉ có 5 cái sao? Nói vậy chẳng phải nói tám người trong số bọn họ sẽ bị đào thải sao?
/1991
|