Hắn cười khổ nói:
- Đó không phải là tiêu chí. Đó là thứ để nâng cao lực lượng cho các ngươi!
Mọi người nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, thấy hắn không giống như đang giả vờ, lúc này mọi người mới hai mặt nhìn nhau.
- Cần gì quan tâm nó là thứ gì chứ? Đâm lao phải theo lao, lấy ký hiệu này làm tiêu chí của quân đoàn chúng ta là được.
Đột nhiên, Ngọc Vấn Hiền đứng dậy. Hắn cũng bội phục Vu Nhai. Quan trọng hơn chính là đoàn đội tinh anh như thế, tương lai đúng là lực lượng thế nào?
- Đúng vậy, Vu tổ trưởng, đâm lao phải theo lao!
Có người hô theo.
- Đâm lao phải theo lao, đâm lao phải theo lao...
Trong lúc vô tình, một khí thế cường đại tràn ngập toàn bộ quảng trường của nghiệp đoàn võ học. Dường như tình cảnh lại trở về thời đểm cùng chiến đấu với kỵ vệ Bắc Đấu, chiến đấu cùng kỵ sĩ dự bị Thanh Man Cốc. Nhiệt huyết bất tri bất giác dâng trào...
Vu Nhai cũng là thanh niên, bất tri bất giác cũng bị lây nhiễm, chợt kích động kêu lên:
- Các ngươi thật sự phục ta sao?
- Phục!
Mọi người kêu lên.
Vu Nhai nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt đột nhiên rơi vào những người vốn thuộc Phá Quân Doanh. Vũ Qua bị hắn đánh bại, thậm chí bỏ qua thân phận kỵ sĩ dự bị rời đi. Phá Quân Doanh thật sự phục hắn sao?
- Vũ Qua nói, hắn phục ngươi. Chúng ta phục ngươi!
Một người trong Phá Quân Doanh bước ra, nặng mà nói.
- Như vậy, quân đoàn màu đỏ thành lập ở đây!
Vu Nhai đột nhiên hô lên một tiếng. Sau khi hô xong, hắn lại có chút buồn bực. Thật có cảm giác bị khoác hoàng bào. Trang bị đều là màu đỏ, Vu Nhai lười nghĩ ra cái tên gì khác, trực tiếp lấy cái tên này.
Thật ra hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Trong những người này, rất nhiều người đều là tinh anh, đều đại biểu cho thế lực của mình. Hiện tại dựa vào một lòng nhiệt huyết kết hợp lại, tương lai ắt cũng sẽ tách ra, nên tùy tiện lấy một tên là được.
- Quân đoàn màu đỏ...
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhiều lời, trực tiếp hô:
- Màu đỏ! Màu đỏ!
- Ha ha, không nghĩ tới lại chứng kiến trò hay này. Thành lập quân đoàn, lại phải được phía chính phủ cho phép!
Mọi người ở đây đang nhiệt huyết sôi trào, chuẩn bị làm một lần đại sự nghiệp. Chợt một giọng nói đột nhiên vang lên. Hơn hai trăm đôi mắt chợt bắn ra. Chỉ thấy cửa của quảng trường nghiệp đoàn võ học đột nhiên mở ra. Hai người một nam, một nữ đi đến. Đó chính là cha con Nghiêm Lôi và Nghiêm Sương.
- Binh phòng đại nhân...
Phần lớn người đều biết Nghiêm Lôi. Cho dù không biết hắn cũng phải biết Nghiêm Sương.
- Yên tâm, đoàn quân màu đỏ, ta đồng ý!
Nghiêm Lôi vung bàn tay lớn lên nói.
- Xôn xao...
Mọi người ồ lên. Đế quốc Huyền Binh cho phép thành lập quân đoàn dân gian, nhưng phải được phía chính phủ xác định. Đồng thời vào lúc cần thiết phải tham gia, chịu sự điều phối từ phía chính phủ. Những người trước mắt này không ít người đã là quân nhân hoặc là học sinh học viện nào đó. Sau khi thành lập vẫn phải tách ra. Đây chỉ có thể xem như là một tổ chức xã đoàn hỗn loạn. Hơn nữa, mấy người chủ yếu nhất rất nhanh sẽ phải rời khỏi đây.
- Nghiêm đại...
- Vu tiểu tử, ít chút khách sáo thôi. Lần này ta dẫn nữ nhi bốc đồng của ta tới đây xin lỗi ngươi. Sự tình lần trước, ừ, nói như thế nào nhỉ. Trước đó ta có dạy dỗ nàng vài câu, nàng hiểu nhầm ngươi nói bậy với ta về nàng, cho nên mới xảy ra những chuyện kia.
Nghiêm Lôi nói thẳng, cũng không để ý tới mọi người xung quanh có hiểu hay không. Hắn trừng mắt về phía Nghiêm Sương nói:
- Con còn không mau xin lỗi Vu đại ca.
Nghiêm Sương vừa tiến đến, sắc mặt đã giống như sương lạnh, thoạt nhìn rất không tình nguyện. Lúc này bị phụ thân quát, nước mắt liền không nhịn được muốn rơi xuống, nhưng lại quật cường cố chịu đựng, chỉ là tăng thêm chút nhu nhược, bớt chút tư thế oai hùng hiên ngang!
- Thôi đi, Nghiêm đại thúc, ta lúc đó cũng quá nóng.
Vu Nhai cũng không thèm để ý tới chuyện đó. Hắn không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Hắn chỉ cảm thấy rất phiền muộn. Mình giống như người cáo trạng sau lưng người khác sao?
Tuy rằng Vu Nhai nói như vậy, nhưng Nghiêm Lôi gia giáo cực nghiêm. Lần này Nghiêm Lôi nhận ân tình của Vu Nhai lớn như vậy. Hắn cũng biết chuyện Thất Tinh Thần Kích của Vu Nhai. Tương lai hắn trở thành cường giả là chuyện tất nhiên. Thậm chí hắn còn có thể là phù văn sư trong truyền thuyết, thậm chí là thợ rèn, thậm chí là nhà quân sự... Trời ạ, dường như không có gì tiểu tử này lại không dính vào.
Nói chung, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Vu Nhai có phản cảm. Hắn lại trừng mắt với nữ nhi.
- Đúng là không phải. Lần này là ta hiểu nhầm ngươi.
Nghiêm Sương trừng mắt lên, cắn răng nghiến lợi nói:
- Không cần dùng ánh mắt này để giả mù sa mưa. Nghiêm Sương ta không phải là người thua không nổi, càng không phải là người không chịu nổi ủy khuất. Ngày hôm nay ta thua, không có nghĩa là cả đời này ta sẽ thua.
- Lời này dường như ta đã từng nói!
Vu Nhai nhỏ giọng nói thầm. Quả thực, lời này khi còn ở tiểu thành Thanh Man, hắn đã từng nói qua với đám người ở đây.
Mặc dù nhỏ tiếng, nhưng lại phá vỡ cục diện quá yên lặng này.
Nghiêm Sương lại đứng ở khoảng cách gần, sao có thể không nghe không được. Lúc này nàng bỗng nhiên ý thức được lời này đúng là do Vu Nhai đã nói qua. Nhưng nói qua thì đã nói, hắn còn vạch trần ra như vậy, thiếu chút nữa thì nàng xỉu vì tức:
- Vu Nhai, ngươi có phải là nam nhân hay không?
- Ách...
Theo thói quen trước kia, hắn nhất định sẽ nói có phải là nam nhân hay không, ngươi theo ta lên trên giường thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?
Chỉ có điều bây giờ Nghiêm Lôi phụ thân của nàng đang ở bên cạnh. Ở trước mặt phụ thân của người ta, tất nhiên không thể nói lung tung được. Nếu không cho dù ngươi có là thiên tài đi nữa cũng sẽ bị đánh thành một kẻ ngu si.
- Được rồi, Tiểu Sương!
Nghiêm Lôi quát.
Đầu của hắn có phần lớn hơn. Nói thật ra, nếu như Vu Nhai làm con rể hắn, hắn thật sự là thoả mãn hài lòng không hết. Đừng nói tới trước đó, khi không biết về chuyện Thất Tinh Thần Kích hắn đã rất hài lòng. Hiện tại biết rồi lại càng không cần phải nói.
Về phần Vu Nhai sắc lang theo lời đồn đại, là thanh niên, hơi háo sắc một chút có là gì. Về phần vô sỉ theo lời đồn đại, trên chiến trường, vô sỉ xem như là bình thường. Lại nói nữ nhi bình thường hấp tấp, giống như một tiểu nam hài, cũng nên tìm một nam nhân tốt.
Hiện tại xem ra, hai người giống như nước với lửa không thể hòa hoãn.
- Tiểu tử Vu Nhai, đây là đồ của ngươi. Đồng thời, cũng thăng cấp cho ngươi làm giáo úy thượng phẩm. Ngươi có tiếp nhận không?
Nghiêm Lôi lắc đầu nói. Hắn chỉ là thiết tưởng, cũng không cảm thấy Vu Nhai không làm con rể mình thì có bao nhiêu tiếc nuối.
- Tiếp nhận!
Vu Nhai đáp. Hắn nhận lấy thứ Nghiêm Sương ném qua. Đương nhiên, bên trong đó huy hiệu giáo úy cũng đã đổi.
- Ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ!
Nghiêm Lôi đột nhiên lại nói.
- Nghiêm đại thúc phân phó là được!
- Quân đoàn này của ngươi rất tốt. Ta còn có thể cung cấp thêm một ít trợ giúp, nhưng nữ nhi này của ta cũng phải gia nhập!
- Đó không phải là tiêu chí. Đó là thứ để nâng cao lực lượng cho các ngươi!
Mọi người nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, thấy hắn không giống như đang giả vờ, lúc này mọi người mới hai mặt nhìn nhau.
- Cần gì quan tâm nó là thứ gì chứ? Đâm lao phải theo lao, lấy ký hiệu này làm tiêu chí của quân đoàn chúng ta là được.
Đột nhiên, Ngọc Vấn Hiền đứng dậy. Hắn cũng bội phục Vu Nhai. Quan trọng hơn chính là đoàn đội tinh anh như thế, tương lai đúng là lực lượng thế nào?
- Đúng vậy, Vu tổ trưởng, đâm lao phải theo lao!
Có người hô theo.
- Đâm lao phải theo lao, đâm lao phải theo lao...
Trong lúc vô tình, một khí thế cường đại tràn ngập toàn bộ quảng trường của nghiệp đoàn võ học. Dường như tình cảnh lại trở về thời đểm cùng chiến đấu với kỵ vệ Bắc Đấu, chiến đấu cùng kỵ sĩ dự bị Thanh Man Cốc. Nhiệt huyết bất tri bất giác dâng trào...
Vu Nhai cũng là thanh niên, bất tri bất giác cũng bị lây nhiễm, chợt kích động kêu lên:
- Các ngươi thật sự phục ta sao?
- Phục!
Mọi người kêu lên.
Vu Nhai nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt đột nhiên rơi vào những người vốn thuộc Phá Quân Doanh. Vũ Qua bị hắn đánh bại, thậm chí bỏ qua thân phận kỵ sĩ dự bị rời đi. Phá Quân Doanh thật sự phục hắn sao?
- Vũ Qua nói, hắn phục ngươi. Chúng ta phục ngươi!
Một người trong Phá Quân Doanh bước ra, nặng mà nói.
- Như vậy, quân đoàn màu đỏ thành lập ở đây!
Vu Nhai đột nhiên hô lên một tiếng. Sau khi hô xong, hắn lại có chút buồn bực. Thật có cảm giác bị khoác hoàng bào. Trang bị đều là màu đỏ, Vu Nhai lười nghĩ ra cái tên gì khác, trực tiếp lấy cái tên này.
Thật ra hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Trong những người này, rất nhiều người đều là tinh anh, đều đại biểu cho thế lực của mình. Hiện tại dựa vào một lòng nhiệt huyết kết hợp lại, tương lai ắt cũng sẽ tách ra, nên tùy tiện lấy một tên là được.
- Quân đoàn màu đỏ...
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhiều lời, trực tiếp hô:
- Màu đỏ! Màu đỏ!
- Ha ha, không nghĩ tới lại chứng kiến trò hay này. Thành lập quân đoàn, lại phải được phía chính phủ cho phép!
Mọi người ở đây đang nhiệt huyết sôi trào, chuẩn bị làm một lần đại sự nghiệp. Chợt một giọng nói đột nhiên vang lên. Hơn hai trăm đôi mắt chợt bắn ra. Chỉ thấy cửa của quảng trường nghiệp đoàn võ học đột nhiên mở ra. Hai người một nam, một nữ đi đến. Đó chính là cha con Nghiêm Lôi và Nghiêm Sương.
- Binh phòng đại nhân...
Phần lớn người đều biết Nghiêm Lôi. Cho dù không biết hắn cũng phải biết Nghiêm Sương.
- Yên tâm, đoàn quân màu đỏ, ta đồng ý!
Nghiêm Lôi vung bàn tay lớn lên nói.
- Xôn xao...
Mọi người ồ lên. Đế quốc Huyền Binh cho phép thành lập quân đoàn dân gian, nhưng phải được phía chính phủ xác định. Đồng thời vào lúc cần thiết phải tham gia, chịu sự điều phối từ phía chính phủ. Những người trước mắt này không ít người đã là quân nhân hoặc là học sinh học viện nào đó. Sau khi thành lập vẫn phải tách ra. Đây chỉ có thể xem như là một tổ chức xã đoàn hỗn loạn. Hơn nữa, mấy người chủ yếu nhất rất nhanh sẽ phải rời khỏi đây.
- Nghiêm đại...
- Vu tiểu tử, ít chút khách sáo thôi. Lần này ta dẫn nữ nhi bốc đồng của ta tới đây xin lỗi ngươi. Sự tình lần trước, ừ, nói như thế nào nhỉ. Trước đó ta có dạy dỗ nàng vài câu, nàng hiểu nhầm ngươi nói bậy với ta về nàng, cho nên mới xảy ra những chuyện kia.
Nghiêm Lôi nói thẳng, cũng không để ý tới mọi người xung quanh có hiểu hay không. Hắn trừng mắt về phía Nghiêm Sương nói:
- Con còn không mau xin lỗi Vu đại ca.
Nghiêm Sương vừa tiến đến, sắc mặt đã giống như sương lạnh, thoạt nhìn rất không tình nguyện. Lúc này bị phụ thân quát, nước mắt liền không nhịn được muốn rơi xuống, nhưng lại quật cường cố chịu đựng, chỉ là tăng thêm chút nhu nhược, bớt chút tư thế oai hùng hiên ngang!
- Thôi đi, Nghiêm đại thúc, ta lúc đó cũng quá nóng.
Vu Nhai cũng không thèm để ý tới chuyện đó. Hắn không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Hắn chỉ cảm thấy rất phiền muộn. Mình giống như người cáo trạng sau lưng người khác sao?
Tuy rằng Vu Nhai nói như vậy, nhưng Nghiêm Lôi gia giáo cực nghiêm. Lần này Nghiêm Lôi nhận ân tình của Vu Nhai lớn như vậy. Hắn cũng biết chuyện Thất Tinh Thần Kích của Vu Nhai. Tương lai hắn trở thành cường giả là chuyện tất nhiên. Thậm chí hắn còn có thể là phù văn sư trong truyền thuyết, thậm chí là thợ rèn, thậm chí là nhà quân sự... Trời ạ, dường như không có gì tiểu tử này lại không dính vào.
Nói chung, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Vu Nhai có phản cảm. Hắn lại trừng mắt với nữ nhi.
- Đúng là không phải. Lần này là ta hiểu nhầm ngươi.
Nghiêm Sương trừng mắt lên, cắn răng nghiến lợi nói:
- Không cần dùng ánh mắt này để giả mù sa mưa. Nghiêm Sương ta không phải là người thua không nổi, càng không phải là người không chịu nổi ủy khuất. Ngày hôm nay ta thua, không có nghĩa là cả đời này ta sẽ thua.
- Lời này dường như ta đã từng nói!
Vu Nhai nhỏ giọng nói thầm. Quả thực, lời này khi còn ở tiểu thành Thanh Man, hắn đã từng nói qua với đám người ở đây.
Mặc dù nhỏ tiếng, nhưng lại phá vỡ cục diện quá yên lặng này.
Nghiêm Sương lại đứng ở khoảng cách gần, sao có thể không nghe không được. Lúc này nàng bỗng nhiên ý thức được lời này đúng là do Vu Nhai đã nói qua. Nhưng nói qua thì đã nói, hắn còn vạch trần ra như vậy, thiếu chút nữa thì nàng xỉu vì tức:
- Vu Nhai, ngươi có phải là nam nhân hay không?
- Ách...
Theo thói quen trước kia, hắn nhất định sẽ nói có phải là nam nhân hay không, ngươi theo ta lên trên giường thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?
Chỉ có điều bây giờ Nghiêm Lôi phụ thân của nàng đang ở bên cạnh. Ở trước mặt phụ thân của người ta, tất nhiên không thể nói lung tung được. Nếu không cho dù ngươi có là thiên tài đi nữa cũng sẽ bị đánh thành một kẻ ngu si.
- Được rồi, Tiểu Sương!
Nghiêm Lôi quát.
Đầu của hắn có phần lớn hơn. Nói thật ra, nếu như Vu Nhai làm con rể hắn, hắn thật sự là thoả mãn hài lòng không hết. Đừng nói tới trước đó, khi không biết về chuyện Thất Tinh Thần Kích hắn đã rất hài lòng. Hiện tại biết rồi lại càng không cần phải nói.
Về phần Vu Nhai sắc lang theo lời đồn đại, là thanh niên, hơi háo sắc một chút có là gì. Về phần vô sỉ theo lời đồn đại, trên chiến trường, vô sỉ xem như là bình thường. Lại nói nữ nhi bình thường hấp tấp, giống như một tiểu nam hài, cũng nên tìm một nam nhân tốt.
Hiện tại xem ra, hai người giống như nước với lửa không thể hòa hoãn.
- Tiểu tử Vu Nhai, đây là đồ của ngươi. Đồng thời, cũng thăng cấp cho ngươi làm giáo úy thượng phẩm. Ngươi có tiếp nhận không?
Nghiêm Lôi lắc đầu nói. Hắn chỉ là thiết tưởng, cũng không cảm thấy Vu Nhai không làm con rể mình thì có bao nhiêu tiếc nuối.
- Tiếp nhận!
Vu Nhai đáp. Hắn nhận lấy thứ Nghiêm Sương ném qua. Đương nhiên, bên trong đó huy hiệu giáo úy cũng đã đổi.
- Ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ!
Nghiêm Lôi đột nhiên lại nói.
- Nghiêm đại thúc phân phó là được!
- Quân đoàn này của ngươi rất tốt. Ta còn có thể cung cấp thêm một ít trợ giúp, nhưng nữ nhi này của ta cũng phải gia nhập!
/1991
|