Lúc này, mọi người đang ở trong tình trạng hoàn toàn không còn sức lực, có kẻ thậm chí muốn nằm úp sấp ở trên lưng ngựa ngủ.
Cho dù là đám cường nhân như Yến đại nhân và Hạng Phi liên tục chạy nửa tháng gần như không nghỉ ngơi, cũng bị rơi vào tình trạng mệt mỏi. Hơn nữa bọn họ đều tự tin, kỵ sĩ dự bị tuy rằng ở tỉnh Kiếm Vực không được coi trọng, nhưng cũng không phải người nào cũng dám tùy tiện làm loạn đối với bọn họ. Ai lại đang không chọc bọn họ làm gì. Huống hồ còn chọc vào Huyền Thần Điện. Mức độ đề phòng giảm tới mức thấp nhất.
Vu Nhai cầm kiếm trong tay. Đây chính là thanh kiếm mà tên ám sát vừa đưa cho hắn.
Vu Nhai vừa từ trong mảnh ký ức thoát ra, tâm niệm nhanh chóng vận chuyển. Lúc này hắn cũng không kịp lấy ra Huyền Binh khác. Nếu như không dùng thanh kiếm trong tay lên đỡ, cho dù hắn không chết cũng sẽ trọng thương.
Nhưng sử dụng kiếm, vậy những gì ở trong trí nhớ thì phải làm sao bây giờ?
Sơ suất quá. Nếu như không phải ký ức đột nhiên bị cắt đứt, với tất cả những thứ mình kế thừa từ U Hoang, khẳng định có thể phát hiện ra sự dị thường của người này, cũng sẽ không bị rơi vào tình trạng bị động như hiện nay, trọng thương hoặc sử dụng kiếm...
- Lẽ nào sau khi tiến vào Kiếm Vực ta không thể không bị diệt sao? Chẳng lẽ muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục lại có vẻ đáng thương sao? Lẽ nào quên mất lời Độc Cô Cửu Tà vừa nói, Độc Cô gia cũng không phải thực sự vững chắc? Lẽ nào những gì mình làm hiện tại vẫn không thể khiến phụ thân kia, kẻ trước đây làm mẫu thân mất đi huyền khí phải trả giá thật lớn sao?
Âm thanh ở trong đầu từng bước một trở nên kiên định. Chủy thủ đã gần trong gang tấc.
- Cho dù hiện tại ném kiếm đi, mình cũng không bắt được sao? Lẽ nào đối phương cũng sẽ không mượn cơ hội sinh sự? Chí ít cầm cũng đã cầm qua kiếm. Hắc hắc, có thể đây chính là điều đối phương muốn nhìn thấy. Vu Nhai bị thương chung quy vẫn dễ đối phó hơn so với Vu Nhai đang ở thời kỳ toàn thịnh. Như vậy... Chiến!
- A...
Vung lên. Huyết quang bắn ra...
- A, ngươi, ngươi, ngươi...
Thích khách vốn đang nhe răng cười, nhưng không nghĩ kiếm quang của Vu Nhai lại nhanh như vậy. Nhanh tới mức hắn không kịp phản ứng. Nhanh tới mức hắn thậm chí không nói được đầy đủ một câu. Nhanh tới mức hắn dường như không cảm giác được tính mạng đang bị mất đi.
- Hí...
Lân Giác Mã đột nhiên điên cuồng kêu lên một tiếng, móng trước nặng nề đạp xuống ngực thích khách.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Nhai chạy vội tới giữa đường lớn, vung thanh kiếm còn mang theo vết máu lên thật cao nói:
- Vu Nhai ta đã sử dụng kiếm, các ngươi có thể xuất hiện chưa?
- Ha ha ha, thật sự không hổ danh là Độc Cô Nhai... A không, là kỵ sĩ Vu Nhai, có khí phách, có khí phách!
Một tiếng cười điên cuồng đột nhiên vang lên. Một nhân mã trực tiếp từ quán ăn bên cạnh xuất hiện. Dẫn đầu là một người thanh niên, trên người mặc trường bào màu vàng. Trên trường bào có hình một thanh kiếm. Rõ ràng đây là trang phục của Độc Cô gia.
- Độc Cô Minh, quả nhiên là ngươi!
Vu Nhai đã sớm đoán được ai là chủ trì trong chuyện này. Hắn chính là người trước đây đã chạy tới Vu gia, vì chút tranh chấp trong thời gian còn ở Độc Cô gia trước kia mà muốn trả thù hắn. Thậm chí còn muốn giết hắn. Sau đó bởi vì nam tử mặc kim bào của Độc Cô gia, Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà phát hiện hành vi lợi dụng của hắn, áp giải hắn về Độc Cô gia. Thật không nghĩ tới hắn không những không bị trừng phạt, còn cởi bỏ áo xám, thay bằng áo vàng.
Áo xám là biểu tượng tầng dưới cùng của Độc Cô gia. Áo vàng, coi như là thế hệ trẻ có chút thành tựu, chí ít vượt qua hai cấp áo Hồng và Cam. Con cháu Độc Cô gia bình thường được chia ra các màu áo xám, hồng, cam, vàng, xanh, lam, xanh, tím, ngân và kim, đại biểu cho địa vị và lực lượng của thế hệ trẻ ở Độc Cô gia. Các con cháu trong chi nhánh chi thứ, chi ở sát ngoài, sau khi dung nhập Huyền Binh bản mạng, chỉ có thể mặc áo màu xám, lại từng bước một đi lên. Không tính là chi thứ sát biên giới, có thể là hồng, cũng có thể là cam. Bọn họ dùng phương thức phân chia theo một hệ thống cực lớn phức tạp, đẳng cấp rõ ràng, vừa nhìn là hiểu ngay.
Người chi chính trong gia tộc, chỉ cần dung nhập Huyền Binh bản mạng chính là trường bào ngân sắc. Đúng vậy, chính là chi chính. Dòng chính cũng bao gồm ở bên trong. Chỉ có càng xông tới, mới có thể đổi thành kim bào. Những con cháu khác nắm giữ huyết mạch Độc Cô gia cũng có thể đi lên, không đề phòng mà leo lên. Chỉ cần đạt được ngân bào, sẽ được dành cho thân phận chi chính. Đương nhiên, đối với con cháu sát ở bên ngoài nhất, gần như là vô vọng.
Mặc áo bào tím, ở Độc Cô gia ngoại trừ là con cháu chi chính ra, đều có thể xông pha.
Độc Cô Minh mặc hoàng bào thật ra đã là rất tốt. Chứng minh thực lực của hắn trong vòng hơn một năm qua đột nhiên tăng mạnh. Độc Cô Minh có tư cách đắc ý. Hắn cười lạnh nhìn chằm chằm vào Vu Nhai:
- Chính là ta. Hắc hắc, đã lâu không gặp Vu Nhai.
- Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta sao?
Vu Nhai cười lạnh nói.
Những lời này lập tức khiến Độc Cô Minh thương tâm. Người khác có thể nghe không ra, nhưng Độc Cô Minh lại nghe hiểu rất rõ ràng. Từ lúc bắt đầu Vu Nhai đã đè ép hắn, giáo huấn hắn, dạy dỗ hắn. Ý của Vu Nhai chính là, hiện tại hắn vẫn có thể làm được điều đó.
- Minh thiếu gia, đừng quá kích động, theo kế hoạch hành động!
Người phía sau đột nhiên nhắc nhở.
- Vu Nhai, ta thừa nhận ngươi đúng là thiên tài. Nhưng như vậy thì thế nào. Ngươi là họ Vu, ngươi chỉ là họ Vu, hoàn toàn không có chút liên quan gì với Độc Cô gia. Huyền Binh bản mạng của ngươi càng không phải là kiếm, mà chỉ là một cục gạch. Ta… đích xác không phải là đối thủ của kỵ sĩ dự bị như ngươi. Nhưng ta họ Độc Cô. Nhìn thấy không? Đây là hoàng bào của ta. Đây là Huyền Binh bản mạng của ta.
Độc Cô Minh vỗ nhẹ vào ngực nói.
- Vậy thì sao?
Vu Nhai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tâm niệm Vu Nhai vội chuyển. Cho dù Độc Cô Minh mặc hoàng bào vào, hắn vẫn là con cháu ở chi nhánh sát ngoài, không có khả năng biết được hướng đi của các kỵ sĩ dự bị bọn họ. Lấy đầu óc của hắn cũng không có khả năng an bài thỏa đáng như vậy. Người đứng phía sau là ai?
Người Độc Cô gia muốn tiêu diệt hắn, chính là người gọi là phụ thân kia sao?
A, mình cũng không phải là họ Độc Cô. Hắn... sẽ để ý tới mình sao? Nếu phụ thân kia lưu lại cho mình hộp kiếm khí, sẽ tới giết con của hắn sao? Có lẽ chỉ có khả năng này. Có lẽ là tranh đấu gì đó bên trong Độc Cô gia, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Thật không nghĩ ra. Nhưng cứ tìm được kia trước tên đã phế bỏ huyền khí của mẫu thân rồi nói sau!
- Thế nào? Ha ha, lẽ nào ngươi đã quên, trước đây khi ngươi rời khỏi tỉnh Kiếm Vực, Độc Cô gia đã nói gì sao?
Độc Cô Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện Vu Nhai rất nhanh sẽ phải chết, tâm tình thoáng cái liền trở nên kích động.
Cho dù là đám cường nhân như Yến đại nhân và Hạng Phi liên tục chạy nửa tháng gần như không nghỉ ngơi, cũng bị rơi vào tình trạng mệt mỏi. Hơn nữa bọn họ đều tự tin, kỵ sĩ dự bị tuy rằng ở tỉnh Kiếm Vực không được coi trọng, nhưng cũng không phải người nào cũng dám tùy tiện làm loạn đối với bọn họ. Ai lại đang không chọc bọn họ làm gì. Huống hồ còn chọc vào Huyền Thần Điện. Mức độ đề phòng giảm tới mức thấp nhất.
Vu Nhai cầm kiếm trong tay. Đây chính là thanh kiếm mà tên ám sát vừa đưa cho hắn.
Vu Nhai vừa từ trong mảnh ký ức thoát ra, tâm niệm nhanh chóng vận chuyển. Lúc này hắn cũng không kịp lấy ra Huyền Binh khác. Nếu như không dùng thanh kiếm trong tay lên đỡ, cho dù hắn không chết cũng sẽ trọng thương.
Nhưng sử dụng kiếm, vậy những gì ở trong trí nhớ thì phải làm sao bây giờ?
Sơ suất quá. Nếu như không phải ký ức đột nhiên bị cắt đứt, với tất cả những thứ mình kế thừa từ U Hoang, khẳng định có thể phát hiện ra sự dị thường của người này, cũng sẽ không bị rơi vào tình trạng bị động như hiện nay, trọng thương hoặc sử dụng kiếm...
- Lẽ nào sau khi tiến vào Kiếm Vực ta không thể không bị diệt sao? Chẳng lẽ muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục lại có vẻ đáng thương sao? Lẽ nào quên mất lời Độc Cô Cửu Tà vừa nói, Độc Cô gia cũng không phải thực sự vững chắc? Lẽ nào những gì mình làm hiện tại vẫn không thể khiến phụ thân kia, kẻ trước đây làm mẫu thân mất đi huyền khí phải trả giá thật lớn sao?
Âm thanh ở trong đầu từng bước một trở nên kiên định. Chủy thủ đã gần trong gang tấc.
- Cho dù hiện tại ném kiếm đi, mình cũng không bắt được sao? Lẽ nào đối phương cũng sẽ không mượn cơ hội sinh sự? Chí ít cầm cũng đã cầm qua kiếm. Hắc hắc, có thể đây chính là điều đối phương muốn nhìn thấy. Vu Nhai bị thương chung quy vẫn dễ đối phó hơn so với Vu Nhai đang ở thời kỳ toàn thịnh. Như vậy... Chiến!
- A...
Vung lên. Huyết quang bắn ra...
- A, ngươi, ngươi, ngươi...
Thích khách vốn đang nhe răng cười, nhưng không nghĩ kiếm quang của Vu Nhai lại nhanh như vậy. Nhanh tới mức hắn không kịp phản ứng. Nhanh tới mức hắn thậm chí không nói được đầy đủ một câu. Nhanh tới mức hắn dường như không cảm giác được tính mạng đang bị mất đi.
- Hí...
Lân Giác Mã đột nhiên điên cuồng kêu lên một tiếng, móng trước nặng nề đạp xuống ngực thích khách.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Nhai chạy vội tới giữa đường lớn, vung thanh kiếm còn mang theo vết máu lên thật cao nói:
- Vu Nhai ta đã sử dụng kiếm, các ngươi có thể xuất hiện chưa?
- Ha ha ha, thật sự không hổ danh là Độc Cô Nhai... A không, là kỵ sĩ Vu Nhai, có khí phách, có khí phách!
Một tiếng cười điên cuồng đột nhiên vang lên. Một nhân mã trực tiếp từ quán ăn bên cạnh xuất hiện. Dẫn đầu là một người thanh niên, trên người mặc trường bào màu vàng. Trên trường bào có hình một thanh kiếm. Rõ ràng đây là trang phục của Độc Cô gia.
- Độc Cô Minh, quả nhiên là ngươi!
Vu Nhai đã sớm đoán được ai là chủ trì trong chuyện này. Hắn chính là người trước đây đã chạy tới Vu gia, vì chút tranh chấp trong thời gian còn ở Độc Cô gia trước kia mà muốn trả thù hắn. Thậm chí còn muốn giết hắn. Sau đó bởi vì nam tử mặc kim bào của Độc Cô gia, Độc Cô Cửu Huyền và Độc Cô Cửu Tà phát hiện hành vi lợi dụng của hắn, áp giải hắn về Độc Cô gia. Thật không nghĩ tới hắn không những không bị trừng phạt, còn cởi bỏ áo xám, thay bằng áo vàng.
Áo xám là biểu tượng tầng dưới cùng của Độc Cô gia. Áo vàng, coi như là thế hệ trẻ có chút thành tựu, chí ít vượt qua hai cấp áo Hồng và Cam. Con cháu Độc Cô gia bình thường được chia ra các màu áo xám, hồng, cam, vàng, xanh, lam, xanh, tím, ngân và kim, đại biểu cho địa vị và lực lượng của thế hệ trẻ ở Độc Cô gia. Các con cháu trong chi nhánh chi thứ, chi ở sát ngoài, sau khi dung nhập Huyền Binh bản mạng, chỉ có thể mặc áo màu xám, lại từng bước một đi lên. Không tính là chi thứ sát biên giới, có thể là hồng, cũng có thể là cam. Bọn họ dùng phương thức phân chia theo một hệ thống cực lớn phức tạp, đẳng cấp rõ ràng, vừa nhìn là hiểu ngay.
Người chi chính trong gia tộc, chỉ cần dung nhập Huyền Binh bản mạng chính là trường bào ngân sắc. Đúng vậy, chính là chi chính. Dòng chính cũng bao gồm ở bên trong. Chỉ có càng xông tới, mới có thể đổi thành kim bào. Những con cháu khác nắm giữ huyết mạch Độc Cô gia cũng có thể đi lên, không đề phòng mà leo lên. Chỉ cần đạt được ngân bào, sẽ được dành cho thân phận chi chính. Đương nhiên, đối với con cháu sát ở bên ngoài nhất, gần như là vô vọng.
Mặc áo bào tím, ở Độc Cô gia ngoại trừ là con cháu chi chính ra, đều có thể xông pha.
Độc Cô Minh mặc hoàng bào thật ra đã là rất tốt. Chứng minh thực lực của hắn trong vòng hơn một năm qua đột nhiên tăng mạnh. Độc Cô Minh có tư cách đắc ý. Hắn cười lạnh nhìn chằm chằm vào Vu Nhai:
- Chính là ta. Hắc hắc, đã lâu không gặp Vu Nhai.
- Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta sao?
Vu Nhai cười lạnh nói.
Những lời này lập tức khiến Độc Cô Minh thương tâm. Người khác có thể nghe không ra, nhưng Độc Cô Minh lại nghe hiểu rất rõ ràng. Từ lúc bắt đầu Vu Nhai đã đè ép hắn, giáo huấn hắn, dạy dỗ hắn. Ý của Vu Nhai chính là, hiện tại hắn vẫn có thể làm được điều đó.
- Minh thiếu gia, đừng quá kích động, theo kế hoạch hành động!
Người phía sau đột nhiên nhắc nhở.
- Vu Nhai, ta thừa nhận ngươi đúng là thiên tài. Nhưng như vậy thì thế nào. Ngươi là họ Vu, ngươi chỉ là họ Vu, hoàn toàn không có chút liên quan gì với Độc Cô gia. Huyền Binh bản mạng của ngươi càng không phải là kiếm, mà chỉ là một cục gạch. Ta… đích xác không phải là đối thủ của kỵ sĩ dự bị như ngươi. Nhưng ta họ Độc Cô. Nhìn thấy không? Đây là hoàng bào của ta. Đây là Huyền Binh bản mạng của ta.
Độc Cô Minh vỗ nhẹ vào ngực nói.
- Vậy thì sao?
Vu Nhai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tâm niệm Vu Nhai vội chuyển. Cho dù Độc Cô Minh mặc hoàng bào vào, hắn vẫn là con cháu ở chi nhánh sát ngoài, không có khả năng biết được hướng đi của các kỵ sĩ dự bị bọn họ. Lấy đầu óc của hắn cũng không có khả năng an bài thỏa đáng như vậy. Người đứng phía sau là ai?
Người Độc Cô gia muốn tiêu diệt hắn, chính là người gọi là phụ thân kia sao?
A, mình cũng không phải là họ Độc Cô. Hắn... sẽ để ý tới mình sao? Nếu phụ thân kia lưu lại cho mình hộp kiếm khí, sẽ tới giết con của hắn sao? Có lẽ chỉ có khả năng này. Có lẽ là tranh đấu gì đó bên trong Độc Cô gia, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Thật không nghĩ ra. Nhưng cứ tìm được kia trước tên đã phế bỏ huyền khí của mẫu thân rồi nói sau!
- Thế nào? Ha ha, lẽ nào ngươi đã quên, trước đây khi ngươi rời khỏi tỉnh Kiếm Vực, Độc Cô gia đã nói gì sao?
Độc Cô Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện Vu Nhai rất nhanh sẽ phải chết, tâm tình thoáng cái liền trở nên kích động.
/1991
|