Ở mỗi cảnh giới, Thần Huyền Khí Điển đều theo đuổi cực hạn. Hoàng Binh Sư sẽ là gì chứ?
Ầm...
Ngay trong nháy mắt khi Vu Nhai vừa lấy Thần Huyền Khí Điển ra, đột nhiên ở bên ngoài truyền đến tiếng động mạnh. Chợt hắn nghe được một tiếng thở hổn hển:
- Nhanh lên, nhanh lên. Mẫu thân, mau chặn cửa lại. Nhanh đi. Lấy vật gì đó nặng một chút chặn lại!
- Tiểu Trư, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải bọn chúng lại tới thúc dục hay không?
Chu thẩm sợ tới mức hai chân như muốn nhũn ra, hỏi.
- Đúng vậy, bọn họ lại tới ép ta.
Giọng nói nam tính tràn ngập sự sợ hãi, giữ chặt cánh cửa lớn.
- Vậy… vậy phải làm thế nào bây giờ?
Chu thẩm thoáng cái cũng hoang mang lo sợ.
- Tiểu Trư, ngươi chặn như vậy cũng vô dụng thôi. Hẳn là tìm một chỗ nấp đi. Lại để cho mẫu thân ngươi giúp ngươi mở cửa cho bọn họ. Đám người đuổi theo ngươi đã ở bên ngoài. Rất nhanh sẽ tới.
Trong lúc khẩn trương hai người đang khẩn trương, chợt một giọng nói vang lên ở phía sau hai người.
- Đúng đúng, cứ làm như vậy đi. Mẫu thân trước hết... Ách!
Độc Cô Chư còn chưa nói xong đã kịp phản ứng, quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm vào người xuất hiện ở trong nhà hắn. Khi thấy Vu Nhai, ngay lập tức, hai mắt hắn càng điên cuồng trợn trừng, thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn mới thốt ra lời:
- Độc… Cô… Nhai!
- Là ta!
Vu Nhai gật đầu. Trong trí nhớ của hắn, Độc Cô Chư người này rất tốt, chỉ là có chút nhu nhược, thuộc loại thường bị khi dễ. Chỉ có điều, khi Đồ cặn bã Vu Nhai cường thế, sẽ không có người nào dám khi dễ hắn. Khi Đồ cặn bã Vu Nhai ở đây, hắn thường yên ổn đi trước, cưỡi ngựa theo sau. Đối với người bên ngoài, hắn được xem là tiểu đệ của Đồ cặn bã Vu Nhai.
Đối với người như vậy, Vu Nhai vẫn có cảm giác rất thân thiết, cũng không bài xích. Đồng thời hắn cũng biết vì sao Chu thẩm không nói về chuyện của Độc Cô Chư. Không phải sợ tiếp xúc với tội nhân như hắn, mà bởi vì chuyện trước mắt!
- Ngươi… tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải không thể vào Độc Cô Kiếm Vực sao?
Độc Cô Chư hỏi thật nhanh.
- Chuyện này đợi lát nữa nói sau. Trước hết giải quyết chuyện của ngươi đã.
Vu Nhai thoáng mỉm cười.
Ầm...
- Lợn chết, lăn ra đây cho ta.
Vu Nhai vừa dứt lời, chợt nghe được một tiếng động. Từ ngoài cửa truyền đến tiếng động nặng nề. Trong giây lát, một cường lực chấn động, đánh bay Độc Cô Chư ra ngoài. Thân thể hắn giống như đạn pháo cực lớn lao về phía Vu Nhai. Cánh cửa cũng theo đó là vỡ vụn thành năm, bảy mảnh!
- Các ngươi muốn làm gì?
Chu thẩm kêu lên.
- Hắc hắc, lợn chết, chuyện giao cho ngươi, ngươi đã làm xong chưa? Đừng nói với ta, ngươi còn chưa làm xong. Ngươi đang cọ rửa nhà vệ sinh cho Độc Cô Cửu Phù đại nhân. Bình thường sẽ đi vào phòng của hắn. Mà bây giờ Độc Cô Cửu Phù đã rời khỏi, ta không tin ngươi không có cơ hội!
Có mấy người tiến đến, trong đó nữ có nam có. Tất cả đều mặc áo bào cam cùng áo bào đỏ. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ châm biếm.
Bởi vì thân hình Độc Cô Chư vô cùng lớn, ngăn cản trước mặt Vu Nhai, Vu Nhai cũng không bị bọn họ chú ý tới.
- Ta… ta… lại thư thả cho ta thêm một ít thời gian, Cửu Phù đại nhân giấu công pháp rất kỹ.
Độc Cô Chư run rẩy nói.
- Thư thả?
Chúng ta đã thư thả cho ngươi mấy năm? Nếu như trộm không được, lập tức trả tiền lại cho ta. Nếu không, lão tử nghĩ biện pháp đi tìm lão tử nhà ngươi. Đến lúc đó kết quả thế nào, hẳn ngươi đã biết. Cả nhà các ngươi đều sẽ giống như Độc Cô Nhai, bị đuổi ra khỏi Độc Cô gia. Hắc hắc, đến lúc đó chúng ta còn muốn gán cho các ngươi một tội danh. Ha ha, ngươi sẽ giống như Độc Cô Nhai, vĩnh viễn cũng đừng mong bước vào Độc Cô Kiếm Vực.
- Ha ha ha, đúng rồi đúng rồi. Các ngươi không phải là bạn hữu tốt sao? Có lẽ ngươi muốn đi cùng với hắn chứ?
- Nghe Độc Cô Minh nói, Độc Cô Nhai ở Bắc Đấu làm tiểu binh thủ thành. Ngươi cũng đi tới đó làm đi. Đương nhiên, cho dù các ngươi bị trục xuất cũng phải trả tiền. Không biết tên Độc Cô Nhai thấy sắc quên bạn, thấy lợi quên nghĩa kia còn có thể giúp ngươi hay không? Ha ha ha...
- Các ngươi là đang nói về ta sao?
Mấy người kia nói đến đây đều phá lên cười. Chẳng qua khi âm thanh cuối cùng vang lên, trong nháy mắt tiếng cười dừng lại.
Mấy người kia đều khiếp sợ nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh, sau đó liền thấy phía sau Độc Cô Chư có một người chậm rãi đi tới.
- Độc… Cô… Nhai...
Người dẫn đầu mở to hai mắt nhìn, đồng thời nặn ra ba chữ. Mấy người khác cơ bản cũng có tình trạng không khác hắn là mấy.
Quả nhiên là hậu di chứng. Ở trong trí nhớ Vu Nhai tìm được mấy người này. Bọn họ đều là người quen biết ở Kiếm Đường. Trước đây bọn họ đều là thủ hạ từng đi theo Độc Cô Minh lăn lộn, cũng từng đánh nhau với Đồ cặn bã Vu Nhai.
Lúc đó Độc Cô Nhai lại là đệ nhất thiên tài trong Kiếm Đường quạt kiếm thứ 196 kia. Độc Cô Minh đứng thứ hai, bị hắn ép chặt tới mức không thở nổi, cho nên mới thù hận nhiều như vậy.
- Độc Cô Nhai, ngươi… ngươi… ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Xem ra Đồ cặn bã Vu Nhai năm đó vẫn có chút uy lực. Đến bây giờ những người này đối với hắn vẫn còn e ngại.
Năm đó Đồ cặn bã Vu Nhai quả thực rất lợi hại. Thật ra trước khi hắn không dung nhập được Huyền Binh bản mạng, huyền khí của mọi người cũng không kém là bao nhiêu. Nhưng ở trên phương diện kiếm pháp, Đồ cặn bã Vu Nhai lại có thiên phú rất cường đị, tuyệt đối không thể kém hơn so hắn bây giờ.
- Ta nghe nói Tiểu Trư bị khi dễ, cho nên mới tới!
Vu Nhai trả lời.
- Sao?
Mấy người hai mặt nhìn nhau, rất nhanh liền dùng ánh mắt trao đổi. Bọn họ lại thấp giọng nói gì đó. Từ từ, biểu tình mấy người cũng trở nên tỉnh táo hơn. Người áo bào đỏ cầm đầu kia lạnh lùng cười nói:
- Không nghĩ tới Độc Cô Nhai ngươi còn có thời điểm trượng nghĩa như vậy.
- Đúng vậy, xem ra ấn tượng của chúng ta đối với Độc Cô Nhai phải thay đổi rồi. Không nghĩ tới Độc Cô Nhai không ngờ lại vì bằng hữu, mạo hiểm tính mạng chạy đến Độc Cô Kiếm Vực. Thật khiến cho người ta cảm động!
Một người khác nói, nhấn mạnh mấy từ nguy hiểm tính mạng. Ý hắn muốn nói, Độc Cô Nhai ngươi bây giờ thân còn mang tội. Đây cũng là nguyên nhân khiến mấy người bọn họ đột nhiên có dũng khí.
- Ngươi chỉ là một tiểu binh thủ thành hiện tại có thể làm gì? Chúng ta đã dung hợp Kiếm Huyền Binh. Ngươi? Ha ha, nghe nói ngươi ngay cả Huyền Binh bản mạng cũng không có?
Tin tức của những người này thật lạc hậu. Còn kém cả Độc Cô Minh trước đây.
- Ta xuất hiện ở nơi này rất kỳ quái sao? Ta vì bằng hữu xuất hiện ở nơi này rất kỳ quái sao?
Vu Nhai có chút không nói nổi. Khí thế vừa rồi hình như có chút yếu đi. Hình như Đồ cặn bã Vu Nhai năm đó quả thực có rất nhiều biểu hiện cặn bã.
- Không kỳ quái? Ha ha. Ai chẳng biết ngươi từ trước tới nay chưa từng xem người trong Kiếm Đường là bằng hữu. Những người chúng ta không một ai đáng làm bằng hữu của ngươi!
Người dẫn đầu trả lời.
Ầm...
Ngay trong nháy mắt khi Vu Nhai vừa lấy Thần Huyền Khí Điển ra, đột nhiên ở bên ngoài truyền đến tiếng động mạnh. Chợt hắn nghe được một tiếng thở hổn hển:
- Nhanh lên, nhanh lên. Mẫu thân, mau chặn cửa lại. Nhanh đi. Lấy vật gì đó nặng một chút chặn lại!
- Tiểu Trư, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải bọn chúng lại tới thúc dục hay không?
Chu thẩm sợ tới mức hai chân như muốn nhũn ra, hỏi.
- Đúng vậy, bọn họ lại tới ép ta.
Giọng nói nam tính tràn ngập sự sợ hãi, giữ chặt cánh cửa lớn.
- Vậy… vậy phải làm thế nào bây giờ?
Chu thẩm thoáng cái cũng hoang mang lo sợ.
- Tiểu Trư, ngươi chặn như vậy cũng vô dụng thôi. Hẳn là tìm một chỗ nấp đi. Lại để cho mẫu thân ngươi giúp ngươi mở cửa cho bọn họ. Đám người đuổi theo ngươi đã ở bên ngoài. Rất nhanh sẽ tới.
Trong lúc khẩn trương hai người đang khẩn trương, chợt một giọng nói vang lên ở phía sau hai người.
- Đúng đúng, cứ làm như vậy đi. Mẫu thân trước hết... Ách!
Độc Cô Chư còn chưa nói xong đã kịp phản ứng, quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm vào người xuất hiện ở trong nhà hắn. Khi thấy Vu Nhai, ngay lập tức, hai mắt hắn càng điên cuồng trợn trừng, thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn mới thốt ra lời:
- Độc… Cô… Nhai!
- Là ta!
Vu Nhai gật đầu. Trong trí nhớ của hắn, Độc Cô Chư người này rất tốt, chỉ là có chút nhu nhược, thuộc loại thường bị khi dễ. Chỉ có điều, khi Đồ cặn bã Vu Nhai cường thế, sẽ không có người nào dám khi dễ hắn. Khi Đồ cặn bã Vu Nhai ở đây, hắn thường yên ổn đi trước, cưỡi ngựa theo sau. Đối với người bên ngoài, hắn được xem là tiểu đệ của Đồ cặn bã Vu Nhai.
Đối với người như vậy, Vu Nhai vẫn có cảm giác rất thân thiết, cũng không bài xích. Đồng thời hắn cũng biết vì sao Chu thẩm không nói về chuyện của Độc Cô Chư. Không phải sợ tiếp xúc với tội nhân như hắn, mà bởi vì chuyện trước mắt!
- Ngươi… tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải không thể vào Độc Cô Kiếm Vực sao?
Độc Cô Chư hỏi thật nhanh.
- Chuyện này đợi lát nữa nói sau. Trước hết giải quyết chuyện của ngươi đã.
Vu Nhai thoáng mỉm cười.
Ầm...
- Lợn chết, lăn ra đây cho ta.
Vu Nhai vừa dứt lời, chợt nghe được một tiếng động. Từ ngoài cửa truyền đến tiếng động nặng nề. Trong giây lát, một cường lực chấn động, đánh bay Độc Cô Chư ra ngoài. Thân thể hắn giống như đạn pháo cực lớn lao về phía Vu Nhai. Cánh cửa cũng theo đó là vỡ vụn thành năm, bảy mảnh!
- Các ngươi muốn làm gì?
Chu thẩm kêu lên.
- Hắc hắc, lợn chết, chuyện giao cho ngươi, ngươi đã làm xong chưa? Đừng nói với ta, ngươi còn chưa làm xong. Ngươi đang cọ rửa nhà vệ sinh cho Độc Cô Cửu Phù đại nhân. Bình thường sẽ đi vào phòng của hắn. Mà bây giờ Độc Cô Cửu Phù đã rời khỏi, ta không tin ngươi không có cơ hội!
Có mấy người tiến đến, trong đó nữ có nam có. Tất cả đều mặc áo bào cam cùng áo bào đỏ. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ châm biếm.
Bởi vì thân hình Độc Cô Chư vô cùng lớn, ngăn cản trước mặt Vu Nhai, Vu Nhai cũng không bị bọn họ chú ý tới.
- Ta… ta… lại thư thả cho ta thêm một ít thời gian, Cửu Phù đại nhân giấu công pháp rất kỹ.
Độc Cô Chư run rẩy nói.
- Thư thả?
Chúng ta đã thư thả cho ngươi mấy năm? Nếu như trộm không được, lập tức trả tiền lại cho ta. Nếu không, lão tử nghĩ biện pháp đi tìm lão tử nhà ngươi. Đến lúc đó kết quả thế nào, hẳn ngươi đã biết. Cả nhà các ngươi đều sẽ giống như Độc Cô Nhai, bị đuổi ra khỏi Độc Cô gia. Hắc hắc, đến lúc đó chúng ta còn muốn gán cho các ngươi một tội danh. Ha ha, ngươi sẽ giống như Độc Cô Nhai, vĩnh viễn cũng đừng mong bước vào Độc Cô Kiếm Vực.
- Ha ha ha, đúng rồi đúng rồi. Các ngươi không phải là bạn hữu tốt sao? Có lẽ ngươi muốn đi cùng với hắn chứ?
- Nghe Độc Cô Minh nói, Độc Cô Nhai ở Bắc Đấu làm tiểu binh thủ thành. Ngươi cũng đi tới đó làm đi. Đương nhiên, cho dù các ngươi bị trục xuất cũng phải trả tiền. Không biết tên Độc Cô Nhai thấy sắc quên bạn, thấy lợi quên nghĩa kia còn có thể giúp ngươi hay không? Ha ha ha...
- Các ngươi là đang nói về ta sao?
Mấy người kia nói đến đây đều phá lên cười. Chẳng qua khi âm thanh cuối cùng vang lên, trong nháy mắt tiếng cười dừng lại.
Mấy người kia đều khiếp sợ nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh, sau đó liền thấy phía sau Độc Cô Chư có một người chậm rãi đi tới.
- Độc… Cô… Nhai...
Người dẫn đầu mở to hai mắt nhìn, đồng thời nặn ra ba chữ. Mấy người khác cơ bản cũng có tình trạng không khác hắn là mấy.
Quả nhiên là hậu di chứng. Ở trong trí nhớ Vu Nhai tìm được mấy người này. Bọn họ đều là người quen biết ở Kiếm Đường. Trước đây bọn họ đều là thủ hạ từng đi theo Độc Cô Minh lăn lộn, cũng từng đánh nhau với Đồ cặn bã Vu Nhai.
Lúc đó Độc Cô Nhai lại là đệ nhất thiên tài trong Kiếm Đường quạt kiếm thứ 196 kia. Độc Cô Minh đứng thứ hai, bị hắn ép chặt tới mức không thở nổi, cho nên mới thù hận nhiều như vậy.
- Độc Cô Nhai, ngươi… ngươi… ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Xem ra Đồ cặn bã Vu Nhai năm đó vẫn có chút uy lực. Đến bây giờ những người này đối với hắn vẫn còn e ngại.
Năm đó Đồ cặn bã Vu Nhai quả thực rất lợi hại. Thật ra trước khi hắn không dung nhập được Huyền Binh bản mạng, huyền khí của mọi người cũng không kém là bao nhiêu. Nhưng ở trên phương diện kiếm pháp, Đồ cặn bã Vu Nhai lại có thiên phú rất cường đị, tuyệt đối không thể kém hơn so hắn bây giờ.
- Ta nghe nói Tiểu Trư bị khi dễ, cho nên mới tới!
Vu Nhai trả lời.
- Sao?
Mấy người hai mặt nhìn nhau, rất nhanh liền dùng ánh mắt trao đổi. Bọn họ lại thấp giọng nói gì đó. Từ từ, biểu tình mấy người cũng trở nên tỉnh táo hơn. Người áo bào đỏ cầm đầu kia lạnh lùng cười nói:
- Không nghĩ tới Độc Cô Nhai ngươi còn có thời điểm trượng nghĩa như vậy.
- Đúng vậy, xem ra ấn tượng của chúng ta đối với Độc Cô Nhai phải thay đổi rồi. Không nghĩ tới Độc Cô Nhai không ngờ lại vì bằng hữu, mạo hiểm tính mạng chạy đến Độc Cô Kiếm Vực. Thật khiến cho người ta cảm động!
Một người khác nói, nhấn mạnh mấy từ nguy hiểm tính mạng. Ý hắn muốn nói, Độc Cô Nhai ngươi bây giờ thân còn mang tội. Đây cũng là nguyên nhân khiến mấy người bọn họ đột nhiên có dũng khí.
- Ngươi chỉ là một tiểu binh thủ thành hiện tại có thể làm gì? Chúng ta đã dung hợp Kiếm Huyền Binh. Ngươi? Ha ha, nghe nói ngươi ngay cả Huyền Binh bản mạng cũng không có?
Tin tức của những người này thật lạc hậu. Còn kém cả Độc Cô Minh trước đây.
- Ta xuất hiện ở nơi này rất kỳ quái sao? Ta vì bằng hữu xuất hiện ở nơi này rất kỳ quái sao?
Vu Nhai có chút không nói nổi. Khí thế vừa rồi hình như có chút yếu đi. Hình như Đồ cặn bã Vu Nhai năm đó quả thực có rất nhiều biểu hiện cặn bã.
- Không kỳ quái? Ha ha. Ai chẳng biết ngươi từ trước tới nay chưa từng xem người trong Kiếm Đường là bằng hữu. Những người chúng ta không một ai đáng làm bằng hữu của ngươi!
Người dẫn đầu trả lời.
/1991
|