Dị Ma Tộc Vương điên cuồng hét lên. Hiện tại hai hài tử kia đã không còn quan trọng bằng nhân loại này nữa.
Hiện tại trong lòng cao thủ Dị Ma Nhân đều nảy sinh một nghi hoặc cực lớn. Vì sao nhân loại này có thể nhận được truyền thừa? Đúng như hắn nói, dâng tất cả Thần Minh Quả lên sao? Bất kể thế nào, nhất định phải bắt được hắn, hỏi cho rõ.
- Đồng Cô, chúng ta làm sao bây giờ?
Độc Cô Cửu Lan tạm thời quên chất vấn Độc Cô Tề, mà khẩn trương hỏi.
- Không có cách nào. Để Thiết Phi Long phóng lên trên không trung, đuổi theo người thần bí!
Đồng Cô khẽ liếc mắt nhìn Độc Cô Tề sau đó nói.
Nàng đương nhiên nhìn ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ có điều cũng không muốn nhiều lời làm gì. Đây là chuyện của thanh niên. Đương nhiên, trong lòng nàng đối với Độc Cô Tề cũng có bất mãn. Hiện tại đã là lúc nào. Sao có thể không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy. Chỉ có điều nàng tạm thời không có cách nào truy cứu mà thôi.
- Đồng Cô, như vậy quá nguy hiểm. Dị Ma tộc có cao thủ có thể bắn tới độ cao Thiết Phi Long.
Độc Cô Tề vẫn không muốn cứu. Nhiệm vụ của bọn họ lần này đã thuận lợi hoàn thành, đi thẳng về thì tốt hơn. Hơn nữa vừa hắn cũng coi như giúp người thần bí, không tính là hoàn toàn không giúp. Hiện tại lấy lý do để bảo vệ hai hài tử, không đi cứu trưởng lão trong tộc cũng không thể nói gì.
- Tề thúc thúc, rốt cuộc thúc thúc và đại ca ca có thù oán gì? Vì sao lúc nào cũng không chịu cứu?
Cuối cùng Tiểu Loan nổi giận, trợn trừng đôi mắt to nói. Trước đây nàng gọi Độc Cô Tề là Tề ca ca. Hiện tại trực tiếp biến thành thúc thúc. Bởi vì ca ca nói, thúc thúc đều không phải là người tốt. Nàng lại nói:
- Ta không quan tâm. Dù sao cũng nhất định phải cứu đại ca ca. Chúng ta không sợ nguy hiểm, ca ca thấy ta nói có đúng không?
- Ừ, tuy rằng người này thoạt nhìn không phải là người tốt, nhưng hắn quả thực đã cứu đám người chúng ta!
Tiểu Dịch lên mặt cụ non nói.
- Đi thôi, lập tức đuổi theo!
Độc Cô Cửu Lan cũng hung hăng trừng mắt với Độc Cô Tề. Đúng như Tiểu Loan đã nói, nàng cũng không biết rốt cuộc Độc Cô Tề và người thần bí có thù oán gì. Sống ở nơi này thật ra có rất nhiều phương diện nàng cũng đơn thuần giống như Tiểu Loan.
Vu Nhai một đường chạy như điên. Thật ra ngay từ lúc đầu hắn đã không hy vọng Thiết Phi Long xuống cứu hắn. Thông qua lời nói của hắn vừa rồi liền biết, cho dù là thời cơ trôi qua rất nhanh cũng cực kỳ nguy hiểm, cho dù hắn nắm lấy móng vuốt của Thiết Phi Long phóng lên trên không trung, cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm tới tính mạng cực lớn. Phải biết rằng, trên không trung không có cánh sắt của Thiết Phi Long bảo vệ, hắn không làm bia ngắm mới là lạ.
Trừ khi hắn có thể trong nháy mắt nhảy lên trên lưng Thiết Phi Long. Nhưng làm vậy quá mạo hiểm. So với hắn một mình chạy trốn càng mạo hiểm hơn.
Mặc dù mạo hiểm chỉ là trong nháy mắt, chạy trốn còn có con đường rất dài, nhưng hắn tình nguyện lựa chọn thỏa đáng hơn.
Kiếp trước Vu Nhai làm tình báo viên. Các loại phân tích như vậy, hắn vẫn rất có kinh nghiệm.
- A a a...
Tốc độ của Vu Nhai rất nhanh. Đám người Dị Ma Tộc Vương ở phía sau, thực lực cao hơn ra hắn vài đoạn, còn có người bị hắn làm cho càng lúc càng tách ra. Không có cách nào, bọn họ chỉ có thể sử dụng đánh xa, thi triển ma pháp bản mạng của bọn họ!
Sử dụng Phong Tung Bộ, Vu Nhai lấy linh giác vô cùng cường đại cảm ứng công kích phía sau. Trong nháy mắt, hắn biến thành vũ giả trong bóng tối, hoặc nói là tinh linh gió trong bóng tối, tiếp tục đi tới phía trước trong màn ma pháp của Dị Ma tộc bắn tới.
- Đáng chết. Nhân loại này quá linh hoạt. Hắn tuyệt đối là người xuất sắc trong ám hành giả!
Tạp Lạc Đặc nói.
- Cần gì quan tâm hắn là cái gì. Ở địa bàn của ta, hắn đừng mong trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Dị Ma Tộc Vương cả giận nói:
- Tiếp tục bắn. Đúng rồi, phía trước chính là bãi chăn nuôi của ta. Có Cuồng Địa Long ở đó, xem hắn còn chạy thế nào!
- Không sai, nhân loại này không trốn theo đường nào, không ngờ lại chạy tới bãi chăn nuôi của ngài. Hắn chết chắc rồi.
- Nguy rồi, phía trước là bãi chăn nuôi của Dị Ma tộc. Người thần bí gặp nạn rồi.
Đồng Cô trầm giọng nói.
Bọn họ đang bay thật cao trên không trung, gần như đến gần trần đá phía trên Thiên Tội Uyên. Không có cách nào, không bay cao một chút, bọn họ sợ rằng bị đám Dị Ma Nhân phía dưới truy kích bắn phải. Bọn họ vừa thưởng thức động tác của Vu Nhai, hiện tại sắc mặt lại đại biến.
- Gào...
- Đó là Cuồng Địa Long của Dị Ma Tộc Vương. Đồng Cô, chúng ta làm sao bây giờ?
Dù sao Độc Cô Cửu Lan vẫn còn trẻ. Tuy nói lần hành động này này nàng là người dẫn đầu, trước đó cũng chuẩn bị vô số kế hoạch, hoặc đã từng là kế hoạch, nhưng hiện tại trước loại biến cố diễn ra bất ngờ như vậy, khiến cho nàng trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Phía dưới ngoại trừ Tạp Lạc Đặc còn có một gã tướng quân khác đang chú ý tới hành tung của bọn họ. Bọn họ không dám vọng động.
- Nhân loại, xem ngươi còn trốn được ở đâu!
Dị Ma Tộc Vương triệu hoán Cuồng Địa Long vật cưỡi của hắn. Tạp Lạc Đặc cũng cũng có vật cưỡi của hắn. Các cao thủ khác cũng vậy. Chỉ có điều phẩm chất vật cưỡi không đồng đều mà thôi.
- Bãi chăn thả sao? Hắc, dồn vào tử địa sau đó mới sinh!
Trong lòng Vu Nhai hoàn toàn trấn tĩnh.
Ban đầu, hắn cảm giác được bãi chăn thả này có nguy hiểm, chuẩn bị tính đi vòng qua. Nhưng lúc này sau khi thấy các cao thủ Dị Ma phía sau đều cưỡi trên vật cưỡi, hắn không biết còn phải chạy bao xa nữa. Mặc dù tạm thời có thể kéo dài khoảng cách, nhưng thời gian dài cũng sẽ không ổn.
Đã như vậy, vậy hắn cũng cưỡi vật cưỡi!
- Hắn muốn làm gì vậy?
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc.
Cho dù chịu chết cũng không phải như thế chứ?
Vu Nhai trực tiếp xông vào bãi chăn thả. Binh sĩ Dị Ma bảo vệ ở phía ngoài còn chưa biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đội ngũ chưa tập trung lại, đâu thể ngăn cản được hắn. Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Dị Ma Tộc Vương đã giống như mưa rền gió dữ xung phong liều chết tiến vào.
- A, ở đây vẫn còn có ma thú cường đại như vậy mà không ai cưỡi sao?
Vu Nhai mới vừa tiến vào bãi chăn thả, ánh mắt liền chú ý tới một con ma thú trong đó. Toàn thân nó ngăm đen, thân hình thon dài, long lân che phủ. Nhưng hình dạng của nó lại là một thân báo. Long báo, theo đánh giá trước mắt, hắn tạm thời gọi như vậy.
Vu Nhai phát hiện ma thú dưới Thiên Tội Uyên hình như đều có liên quan đến rồng.
Ở phía trên, ma thú có lẫn huyết mạch của rồng đều cực kỳ đáng quý. Không nghĩ tới dưới này, không ngờ đều có.
- Gào...
Tạm thời không suy nghĩ được nhiều như vậy. Vu Nhai không đợi con Long Báo kia kịp phản ứng, trực tiếp cưỡi lên nó. Trong nháy mắt, Long Báo nổi giận. Nó sẽ không cho bất kỳ kẻ nào cưỡi lên nó. Cho dù là Dị Ma Tộc Vương cũng không được. Nếu không phải trước đo bị thương, nó sẽ không ở chỗ này.
Hiện tại trong lòng cao thủ Dị Ma Nhân đều nảy sinh một nghi hoặc cực lớn. Vì sao nhân loại này có thể nhận được truyền thừa? Đúng như hắn nói, dâng tất cả Thần Minh Quả lên sao? Bất kể thế nào, nhất định phải bắt được hắn, hỏi cho rõ.
- Đồng Cô, chúng ta làm sao bây giờ?
Độc Cô Cửu Lan tạm thời quên chất vấn Độc Cô Tề, mà khẩn trương hỏi.
- Không có cách nào. Để Thiết Phi Long phóng lên trên không trung, đuổi theo người thần bí!
Đồng Cô khẽ liếc mắt nhìn Độc Cô Tề sau đó nói.
Nàng đương nhiên nhìn ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ có điều cũng không muốn nhiều lời làm gì. Đây là chuyện của thanh niên. Đương nhiên, trong lòng nàng đối với Độc Cô Tề cũng có bất mãn. Hiện tại đã là lúc nào. Sao có thể không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy. Chỉ có điều nàng tạm thời không có cách nào truy cứu mà thôi.
- Đồng Cô, như vậy quá nguy hiểm. Dị Ma tộc có cao thủ có thể bắn tới độ cao Thiết Phi Long.
Độc Cô Tề vẫn không muốn cứu. Nhiệm vụ của bọn họ lần này đã thuận lợi hoàn thành, đi thẳng về thì tốt hơn. Hơn nữa vừa hắn cũng coi như giúp người thần bí, không tính là hoàn toàn không giúp. Hiện tại lấy lý do để bảo vệ hai hài tử, không đi cứu trưởng lão trong tộc cũng không thể nói gì.
- Tề thúc thúc, rốt cuộc thúc thúc và đại ca ca có thù oán gì? Vì sao lúc nào cũng không chịu cứu?
Cuối cùng Tiểu Loan nổi giận, trợn trừng đôi mắt to nói. Trước đây nàng gọi Độc Cô Tề là Tề ca ca. Hiện tại trực tiếp biến thành thúc thúc. Bởi vì ca ca nói, thúc thúc đều không phải là người tốt. Nàng lại nói:
- Ta không quan tâm. Dù sao cũng nhất định phải cứu đại ca ca. Chúng ta không sợ nguy hiểm, ca ca thấy ta nói có đúng không?
- Ừ, tuy rằng người này thoạt nhìn không phải là người tốt, nhưng hắn quả thực đã cứu đám người chúng ta!
Tiểu Dịch lên mặt cụ non nói.
- Đi thôi, lập tức đuổi theo!
Độc Cô Cửu Lan cũng hung hăng trừng mắt với Độc Cô Tề. Đúng như Tiểu Loan đã nói, nàng cũng không biết rốt cuộc Độc Cô Tề và người thần bí có thù oán gì. Sống ở nơi này thật ra có rất nhiều phương diện nàng cũng đơn thuần giống như Tiểu Loan.
Vu Nhai một đường chạy như điên. Thật ra ngay từ lúc đầu hắn đã không hy vọng Thiết Phi Long xuống cứu hắn. Thông qua lời nói của hắn vừa rồi liền biết, cho dù là thời cơ trôi qua rất nhanh cũng cực kỳ nguy hiểm, cho dù hắn nắm lấy móng vuốt của Thiết Phi Long phóng lên trên không trung, cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm tới tính mạng cực lớn. Phải biết rằng, trên không trung không có cánh sắt của Thiết Phi Long bảo vệ, hắn không làm bia ngắm mới là lạ.
Trừ khi hắn có thể trong nháy mắt nhảy lên trên lưng Thiết Phi Long. Nhưng làm vậy quá mạo hiểm. So với hắn một mình chạy trốn càng mạo hiểm hơn.
Mặc dù mạo hiểm chỉ là trong nháy mắt, chạy trốn còn có con đường rất dài, nhưng hắn tình nguyện lựa chọn thỏa đáng hơn.
Kiếp trước Vu Nhai làm tình báo viên. Các loại phân tích như vậy, hắn vẫn rất có kinh nghiệm.
- A a a...
Tốc độ của Vu Nhai rất nhanh. Đám người Dị Ma Tộc Vương ở phía sau, thực lực cao hơn ra hắn vài đoạn, còn có người bị hắn làm cho càng lúc càng tách ra. Không có cách nào, bọn họ chỉ có thể sử dụng đánh xa, thi triển ma pháp bản mạng của bọn họ!
Sử dụng Phong Tung Bộ, Vu Nhai lấy linh giác vô cùng cường đại cảm ứng công kích phía sau. Trong nháy mắt, hắn biến thành vũ giả trong bóng tối, hoặc nói là tinh linh gió trong bóng tối, tiếp tục đi tới phía trước trong màn ma pháp của Dị Ma tộc bắn tới.
- Đáng chết. Nhân loại này quá linh hoạt. Hắn tuyệt đối là người xuất sắc trong ám hành giả!
Tạp Lạc Đặc nói.
- Cần gì quan tâm hắn là cái gì. Ở địa bàn của ta, hắn đừng mong trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Dị Ma Tộc Vương cả giận nói:
- Tiếp tục bắn. Đúng rồi, phía trước chính là bãi chăn nuôi của ta. Có Cuồng Địa Long ở đó, xem hắn còn chạy thế nào!
- Không sai, nhân loại này không trốn theo đường nào, không ngờ lại chạy tới bãi chăn nuôi của ngài. Hắn chết chắc rồi.
- Nguy rồi, phía trước là bãi chăn nuôi của Dị Ma tộc. Người thần bí gặp nạn rồi.
Đồng Cô trầm giọng nói.
Bọn họ đang bay thật cao trên không trung, gần như đến gần trần đá phía trên Thiên Tội Uyên. Không có cách nào, không bay cao một chút, bọn họ sợ rằng bị đám Dị Ma Nhân phía dưới truy kích bắn phải. Bọn họ vừa thưởng thức động tác của Vu Nhai, hiện tại sắc mặt lại đại biến.
- Gào...
- Đó là Cuồng Địa Long của Dị Ma Tộc Vương. Đồng Cô, chúng ta làm sao bây giờ?
Dù sao Độc Cô Cửu Lan vẫn còn trẻ. Tuy nói lần hành động này này nàng là người dẫn đầu, trước đó cũng chuẩn bị vô số kế hoạch, hoặc đã từng là kế hoạch, nhưng hiện tại trước loại biến cố diễn ra bất ngờ như vậy, khiến cho nàng trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Phía dưới ngoại trừ Tạp Lạc Đặc còn có một gã tướng quân khác đang chú ý tới hành tung của bọn họ. Bọn họ không dám vọng động.
- Nhân loại, xem ngươi còn trốn được ở đâu!
Dị Ma Tộc Vương triệu hoán Cuồng Địa Long vật cưỡi của hắn. Tạp Lạc Đặc cũng cũng có vật cưỡi của hắn. Các cao thủ khác cũng vậy. Chỉ có điều phẩm chất vật cưỡi không đồng đều mà thôi.
- Bãi chăn thả sao? Hắc, dồn vào tử địa sau đó mới sinh!
Trong lòng Vu Nhai hoàn toàn trấn tĩnh.
Ban đầu, hắn cảm giác được bãi chăn thả này có nguy hiểm, chuẩn bị tính đi vòng qua. Nhưng lúc này sau khi thấy các cao thủ Dị Ma phía sau đều cưỡi trên vật cưỡi, hắn không biết còn phải chạy bao xa nữa. Mặc dù tạm thời có thể kéo dài khoảng cách, nhưng thời gian dài cũng sẽ không ổn.
Đã như vậy, vậy hắn cũng cưỡi vật cưỡi!
- Hắn muốn làm gì vậy?
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc.
Cho dù chịu chết cũng không phải như thế chứ?
Vu Nhai trực tiếp xông vào bãi chăn thả. Binh sĩ Dị Ma bảo vệ ở phía ngoài còn chưa biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đội ngũ chưa tập trung lại, đâu thể ngăn cản được hắn. Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Dị Ma Tộc Vương đã giống như mưa rền gió dữ xung phong liều chết tiến vào.
- A, ở đây vẫn còn có ma thú cường đại như vậy mà không ai cưỡi sao?
Vu Nhai mới vừa tiến vào bãi chăn thả, ánh mắt liền chú ý tới một con ma thú trong đó. Toàn thân nó ngăm đen, thân hình thon dài, long lân che phủ. Nhưng hình dạng của nó lại là một thân báo. Long báo, theo đánh giá trước mắt, hắn tạm thời gọi như vậy.
Vu Nhai phát hiện ma thú dưới Thiên Tội Uyên hình như đều có liên quan đến rồng.
Ở phía trên, ma thú có lẫn huyết mạch của rồng đều cực kỳ đáng quý. Không nghĩ tới dưới này, không ngờ đều có.
- Gào...
Tạm thời không suy nghĩ được nhiều như vậy. Vu Nhai không đợi con Long Báo kia kịp phản ứng, trực tiếp cưỡi lên nó. Trong nháy mắt, Long Báo nổi giận. Nó sẽ không cho bất kỳ kẻ nào cưỡi lên nó. Cho dù là Dị Ma Tộc Vương cũng không được. Nếu không phải trước đo bị thương, nó sẽ không ở chỗ này.
/1991
|