Lão gia hỏa này khẳng định đã quẳng tất cả đồ tốt vào trong chiếc nhẫn không gian của lão. Xung quanh ngoại trừ mấy bình rượu, một ít thức ăn ra, cũng không có gì cả.
May là trong đại sảnh còn có hơn mười vật có khắc hình rồng. Chẳng qua là khi Vu Nhai chuẩn bị lấy, lại phát hiện xung quanh những vật khắc hình rồng đều có phù văn như ẩn như hiện. Nếu như trực tiếp lấy, sợ rằng sẽ kinh động tới lão đầu Mê Thành.
Bất đắc dĩ, Vu Nhai chỉ có thể trở lại phòng ở của lão đầu Mê Thành. Lão gia hỏa này thật đúng là biết tận hưởng. Gian phòng bố trí cực kỳ thoải mái.
Vu Nhai tìm được phòng tắm. Đúng lúc thấy bên trong phòng tắm có mở nước, còn tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng.
Thuốc tắm. Lão gia hỏa này thật đúng là biết cách tận hưởng. Vu Nhai biết lão đầu Mê Thành còn chưa vội tắm. Ở trong Thiên Tội Uyên lăn lộn lâu như vậy, Vu Nhai vẫn chưa từng tắm rửa qua. Hắn nhanh chóng cởi quần áo ra, ngâm mình vào trong.
Dược tính chậm rãi xâm nhập vào thân thể. Vu Nhai cảm giác mệt mỏi toàn thân lập tức tan biến. Trong lúc mơ hồ hình như còn có tạp chất được tống ra ngoài cơ thể.
Đương nhiên, toàn bộ thùng nước tắm cũng biến thành màu đen.
Tuy rằng huyền khí của Vu Nhai đã không có bất cứ vấn đề gì, tuy rằng không dám cam đoan là huyền khí tinh khiết nhất và mạnh nhất so với cùng đẳng cấp, từ cổ chí kim tuyệt đối không tìm ra được mấy người, nhưng thân thể lại chưa bao giờ thật sự tu luyện qua.
Giống như Độc Cô Cửu Dương, hắn có mẫu thân là người của hoàng thất, mỗi ngày cho hắn thuốc ngâm. Không chỉ huyền khí, cho dù là thân thể cũng khác hẳn với người bình thường.
Ngày hôm nay cuối cùng Vu Nhai cũng được hưởng loại đãi ngộ này. Bất tri bất giác hắn liền chìm vào trong giấy ngủ. Sau khi hắn tỉnh lại, thời gian đã trôi qua mấy giờ. Hắn đi ra bên ngoài quan sát một chút. Lão đầu Mê Thành vẫn đang ở chỗ cũ nghiên cứu, không hề di chuyển.
Hắn hài lòng trở lại trong phòng, tinh thần sung mãn bắt đầu đọc sách. Cũng chính là hai quyển sổ tay lão đầu Mê Thành đã đưa cho hắn trước đó. Hai quyển này có thể sánh bằng, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với Lữ lão ở học viện Bắc Đấu. Trong đó bắt đầu nói về nhập môn, Vu Nhai cũng chậm rãi chìm vào trong đó. Hắn không hề để ý tới sổ tay ghi chú của lão đầu Mê Thành. Vu Nhai cuối cùng chính thức đã tiến bước trên con đường của phù văn sư.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Chớp mắt đã qua một ngày.
Trong lúc đó, Vu Nhai vẫn ở trong phòng đang say mê học kiến thức phù văn của lão đầu Mê Thành. Hắn đã hoàn toàn ghi nhớ nội dung của hai quyển sách. Đương nhiên, còn cách đạo lí thông hiểu rất xa. Hiện tại hắn mới biết được, học phù văn tuyệt đối không thể so sánh với yêu cầu rèn của Khắc Liệt Luân Tư.
May là, Vu Nhai cũng không quá sốt ruột. Phải biết rằng, mấy ngày qua hắn thật sự thoải mái.
Tắm có thuốc tắm, có thức ăn còn có rượu ngon lâu năm có thể nhấm nháp. Còn có giường ngủ thoải mái. Quả thực chính là thiên đường. Có vẻ như từ sau khi xuyên qua đến đại lục Thần Huyền, hắn cũng không từng được thư thái như vậy.
Trong lúc đó, lão đầu Mê Thành cũng không phải không nhúc nhích. Lão cũng phải ăn, cũng muốn đi tiểu tiện. Chỉ có điều lão hoàn toàn tiến vào trạng thái nghiên cứu, quên mất Vu Nhai. Vu Nhai chỉ cần hơi tránh một chút, lão sẽ không phát hiện ra.
- Tiền bối Mê Thành, tiền bối Mê Thành!
Ngay thời điểm Vu Nhai đang tận hưởng thiên đường của mình, bên ngoài Mê Thành đột nhiên có hơn trăm người tụ tập. Trong đó có không ít người bị thương phải dùng cáng đưa tới. Trên cáng, trẻ có già có, còn phát ra hơi thở yếu ớt. Đồng thời trên mặt bọn họ đều đầy khí xanh, giống như quỷ quái.
- Tiền bối Mê Thành, Dị Ma tộc đột nhiên điên cuồng tiến đánh thôn của chúng ta. Chúng còn sử dụng rất nhiều ma độc. Đã có rất nhiều người trúng độc. Hiện tại chúng ta chỉ đưa tới một phần. Còn có người trúng độc và hài tử không có năng lực chiến đấu đang ở trong thôn. Tiền bối Mê Thành, nhanh cứu những người này. Tiền bối Mê Thành, ngài đi ra đi!
Giọng nói không ngừng truyền vào bên trong Mê Thành, nhưng Mê Thành vẫn im ắng, căn bản không có hồi âm. Người bên ngoài lo lắng muốn chết, nhưng không dám xông loạn.
Ọe...
- Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ? Không thể cứ đợi mãi được?
Thấy có người trúng độc bắt đầu nôn mửa, hơi thở càng lúc càng yếu, tất cả mọi người nóng ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, đều nhìn về phía người chủ sự. Đó là một người trung niên.
- Không có cách nào. Chúng ta vào thành thôi. Chí ít vào bên trong, Dị Ma tộc cũng không dám làm loạn.
Người chủ sự có quyết định, tất cả mọi người nâng người trúng độc lên, vọt vào trong.
Vừa vào đến bên trong, bọn họ liền trợn tròn mắt. Tòa thành vốn không lớn. Hơn trăm người tràn vào khẳng định rất chật trội. Trên thực tế đúng là như vậy. Nhưng trong nháy mắt, mỗi người lập tức biến mất. Xung quanh giống như có mây che phủ, cảm giác như tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm.
Nhân loại ở chỗ này đều đã từng xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm. Chỉ cần hắn có Huyền Binh bản mạng, thực lực đạt tới trình độ nhất định, có thể khiêu chiến với Minh Huyễn Cổ Lâm, tìm kiếm vật khắc rồng, trao đổi cơ hội đi ra ngoài. Rất đáng tiếc, gần như không ai có thể từ bên trong mang ra được vật có khắc hình rồng. Thậm chí có không ít người chết ở bên trong. Đương nhiên, lão đầu Mê Thành cũng cố gắng khống chế số lượng tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm.
Nói cách khác, mỗi ngày có người tới, hắn cũng không cần phải làm gì nữa đi?
- Người nào, làm loạn gì vậy?
Ngay thời điểm mọi người đang bàng hoàng và sợ hãi, cuối cùng một giọng nói già nua lâu ngày không gặp truyền đến. Nhất thời ảo giác xung quanh đã tiêu tan đi rất nhiều. Rất nhanh những người vừa biến mất lại xuất hiện. Chỉ có điều sắc mặt mỗi người đều không dễ coi.
Thật ra sắc mặt lão đầu Mê Thành cũng không dễ coi. Vừa rồi thiếu chút nữa thì hiểu được, nhưng lại bị quấy rầy.
Nếu toàn bộ Mê Thành đều bị hắn bố trí ảo giác, một hai người trà trộn vào, trong trạng thái điên cuồng như vậy, lão có thể sẽ không có cảm giác gì. Nhưng nhiều người cùng tiến vào như vậy, nếu lão còn không tỉnh lại mới là lạ.
- Tiền bối Mê Thành, nhanh, nhanh cứu bọn họ. Bọn họ sắp không xong rồi.
Tất cả mọi người không quan tâm hiện tại tiền bối Mê Thành có bộ dạng thế nào, trực tiếp chỉ vào người trúng độc miệng đang sùi bọt mép nói. Lão đầu Mê Thành vừa mới rồi sắc mặt còn không dễ coi rất nhanh liền biến sắc, vội vàng vọt tới trước mặt một người trúng độc, kiểm tra.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh mắt lão đầu Mê Thành phát ra tia sáng lạnh hỏi.
Người chủ sự lại nói ra chuyện Dị Ma tộc đánh vào làng của nhân loại, đồng thời cũng nói ra chuyện Dị Ma tộc sử dụng độc.
- Những tên Dị Ma tộc đáng chết, tại sao lại đột nhiên phát động công kích, hơn nữa còn điên cuồng như vậy. Ngay cả độc cũng sử dụng?
Lão đầu Mê Thành vừa kiểm tra người trúng độc vừa hỏi. Lão có phần nghĩ không thông, tại sao Dị Ma tộc thế nào đột nhiên công kích.
May là trong đại sảnh còn có hơn mười vật có khắc hình rồng. Chẳng qua là khi Vu Nhai chuẩn bị lấy, lại phát hiện xung quanh những vật khắc hình rồng đều có phù văn như ẩn như hiện. Nếu như trực tiếp lấy, sợ rằng sẽ kinh động tới lão đầu Mê Thành.
Bất đắc dĩ, Vu Nhai chỉ có thể trở lại phòng ở của lão đầu Mê Thành. Lão gia hỏa này thật đúng là biết tận hưởng. Gian phòng bố trí cực kỳ thoải mái.
Vu Nhai tìm được phòng tắm. Đúng lúc thấy bên trong phòng tắm có mở nước, còn tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng.
Thuốc tắm. Lão gia hỏa này thật đúng là biết cách tận hưởng. Vu Nhai biết lão đầu Mê Thành còn chưa vội tắm. Ở trong Thiên Tội Uyên lăn lộn lâu như vậy, Vu Nhai vẫn chưa từng tắm rửa qua. Hắn nhanh chóng cởi quần áo ra, ngâm mình vào trong.
Dược tính chậm rãi xâm nhập vào thân thể. Vu Nhai cảm giác mệt mỏi toàn thân lập tức tan biến. Trong lúc mơ hồ hình như còn có tạp chất được tống ra ngoài cơ thể.
Đương nhiên, toàn bộ thùng nước tắm cũng biến thành màu đen.
Tuy rằng huyền khí của Vu Nhai đã không có bất cứ vấn đề gì, tuy rằng không dám cam đoan là huyền khí tinh khiết nhất và mạnh nhất so với cùng đẳng cấp, từ cổ chí kim tuyệt đối không tìm ra được mấy người, nhưng thân thể lại chưa bao giờ thật sự tu luyện qua.
Giống như Độc Cô Cửu Dương, hắn có mẫu thân là người của hoàng thất, mỗi ngày cho hắn thuốc ngâm. Không chỉ huyền khí, cho dù là thân thể cũng khác hẳn với người bình thường.
Ngày hôm nay cuối cùng Vu Nhai cũng được hưởng loại đãi ngộ này. Bất tri bất giác hắn liền chìm vào trong giấy ngủ. Sau khi hắn tỉnh lại, thời gian đã trôi qua mấy giờ. Hắn đi ra bên ngoài quan sát một chút. Lão đầu Mê Thành vẫn đang ở chỗ cũ nghiên cứu, không hề di chuyển.
Hắn hài lòng trở lại trong phòng, tinh thần sung mãn bắt đầu đọc sách. Cũng chính là hai quyển sổ tay lão đầu Mê Thành đã đưa cho hắn trước đó. Hai quyển này có thể sánh bằng, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với Lữ lão ở học viện Bắc Đấu. Trong đó bắt đầu nói về nhập môn, Vu Nhai cũng chậm rãi chìm vào trong đó. Hắn không hề để ý tới sổ tay ghi chú của lão đầu Mê Thành. Vu Nhai cuối cùng chính thức đã tiến bước trên con đường của phù văn sư.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Chớp mắt đã qua một ngày.
Trong lúc đó, Vu Nhai vẫn ở trong phòng đang say mê học kiến thức phù văn của lão đầu Mê Thành. Hắn đã hoàn toàn ghi nhớ nội dung của hai quyển sách. Đương nhiên, còn cách đạo lí thông hiểu rất xa. Hiện tại hắn mới biết được, học phù văn tuyệt đối không thể so sánh với yêu cầu rèn của Khắc Liệt Luân Tư.
May là, Vu Nhai cũng không quá sốt ruột. Phải biết rằng, mấy ngày qua hắn thật sự thoải mái.
Tắm có thuốc tắm, có thức ăn còn có rượu ngon lâu năm có thể nhấm nháp. Còn có giường ngủ thoải mái. Quả thực chính là thiên đường. Có vẻ như từ sau khi xuyên qua đến đại lục Thần Huyền, hắn cũng không từng được thư thái như vậy.
Trong lúc đó, lão đầu Mê Thành cũng không phải không nhúc nhích. Lão cũng phải ăn, cũng muốn đi tiểu tiện. Chỉ có điều lão hoàn toàn tiến vào trạng thái nghiên cứu, quên mất Vu Nhai. Vu Nhai chỉ cần hơi tránh một chút, lão sẽ không phát hiện ra.
- Tiền bối Mê Thành, tiền bối Mê Thành!
Ngay thời điểm Vu Nhai đang tận hưởng thiên đường của mình, bên ngoài Mê Thành đột nhiên có hơn trăm người tụ tập. Trong đó có không ít người bị thương phải dùng cáng đưa tới. Trên cáng, trẻ có già có, còn phát ra hơi thở yếu ớt. Đồng thời trên mặt bọn họ đều đầy khí xanh, giống như quỷ quái.
- Tiền bối Mê Thành, Dị Ma tộc đột nhiên điên cuồng tiến đánh thôn của chúng ta. Chúng còn sử dụng rất nhiều ma độc. Đã có rất nhiều người trúng độc. Hiện tại chúng ta chỉ đưa tới một phần. Còn có người trúng độc và hài tử không có năng lực chiến đấu đang ở trong thôn. Tiền bối Mê Thành, nhanh cứu những người này. Tiền bối Mê Thành, ngài đi ra đi!
Giọng nói không ngừng truyền vào bên trong Mê Thành, nhưng Mê Thành vẫn im ắng, căn bản không có hồi âm. Người bên ngoài lo lắng muốn chết, nhưng không dám xông loạn.
Ọe...
- Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ? Không thể cứ đợi mãi được?
Thấy có người trúng độc bắt đầu nôn mửa, hơi thở càng lúc càng yếu, tất cả mọi người nóng ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, đều nhìn về phía người chủ sự. Đó là một người trung niên.
- Không có cách nào. Chúng ta vào thành thôi. Chí ít vào bên trong, Dị Ma tộc cũng không dám làm loạn.
Người chủ sự có quyết định, tất cả mọi người nâng người trúng độc lên, vọt vào trong.
Vừa vào đến bên trong, bọn họ liền trợn tròn mắt. Tòa thành vốn không lớn. Hơn trăm người tràn vào khẳng định rất chật trội. Trên thực tế đúng là như vậy. Nhưng trong nháy mắt, mỗi người lập tức biến mất. Xung quanh giống như có mây che phủ, cảm giác như tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm.
Nhân loại ở chỗ này đều đã từng xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm. Chỉ cần hắn có Huyền Binh bản mạng, thực lực đạt tới trình độ nhất định, có thể khiêu chiến với Minh Huyễn Cổ Lâm, tìm kiếm vật khắc rồng, trao đổi cơ hội đi ra ngoài. Rất đáng tiếc, gần như không ai có thể từ bên trong mang ra được vật có khắc hình rồng. Thậm chí có không ít người chết ở bên trong. Đương nhiên, lão đầu Mê Thành cũng cố gắng khống chế số lượng tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm.
Nói cách khác, mỗi ngày có người tới, hắn cũng không cần phải làm gì nữa đi?
- Người nào, làm loạn gì vậy?
Ngay thời điểm mọi người đang bàng hoàng và sợ hãi, cuối cùng một giọng nói già nua lâu ngày không gặp truyền đến. Nhất thời ảo giác xung quanh đã tiêu tan đi rất nhiều. Rất nhanh những người vừa biến mất lại xuất hiện. Chỉ có điều sắc mặt mỗi người đều không dễ coi.
Thật ra sắc mặt lão đầu Mê Thành cũng không dễ coi. Vừa rồi thiếu chút nữa thì hiểu được, nhưng lại bị quấy rầy.
Nếu toàn bộ Mê Thành đều bị hắn bố trí ảo giác, một hai người trà trộn vào, trong trạng thái điên cuồng như vậy, lão có thể sẽ không có cảm giác gì. Nhưng nhiều người cùng tiến vào như vậy, nếu lão còn không tỉnh lại mới là lạ.
- Tiền bối Mê Thành, nhanh, nhanh cứu bọn họ. Bọn họ sắp không xong rồi.
Tất cả mọi người không quan tâm hiện tại tiền bối Mê Thành có bộ dạng thế nào, trực tiếp chỉ vào người trúng độc miệng đang sùi bọt mép nói. Lão đầu Mê Thành vừa mới rồi sắc mặt còn không dễ coi rất nhanh liền biến sắc, vội vàng vọt tới trước mặt một người trúng độc, kiểm tra.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh mắt lão đầu Mê Thành phát ra tia sáng lạnh hỏi.
Người chủ sự lại nói ra chuyện Dị Ma tộc đánh vào làng của nhân loại, đồng thời cũng nói ra chuyện Dị Ma tộc sử dụng độc.
- Những tên Dị Ma tộc đáng chết, tại sao lại đột nhiên phát động công kích, hơn nữa còn điên cuồng như vậy. Ngay cả độc cũng sử dụng?
Lão đầu Mê Thành vừa kiểm tra người trúng độc vừa hỏi. Lão có phần nghĩ không thông, tại sao Dị Ma tộc thế nào đột nhiên công kích.
/1991
|