Đương nhiên, cho hắn gợi ý như vậy, có giá trị lớn hơn nhiều so với tác dụng của bản thân phù văn đó. Có thể nói, lão đầu Mê Thành nghiên cứu một hồi, trên phương diện chế tạo phù văn lại nâng cao một bậc. Cái này cho dù là bỏ ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu thứ cũng không có cách nào đổi được.
Bởi vậy lão mới có thể sảng khoái như vậy, đưa một phần trang bị cho Vu Nhai, trong long lão còn có chút cảm giác mình đang chiếm tiện nghi của Vu Nhai.
- Thật vậy. Tiền bối Mê Thành quả nhiên lợi hại. Đến lúc đó tiền bối phải nói cho ta hiểu rõ ràng, nhưng ngàn vạn lần không nên bởi vì có chút ân oán cá nhân mà giấu giếm.
Ánh mắt Vu Nhai sáng lên nói.
- Lão đầu ta là người như vậy sao?
Lão đầu Mê Thành liền phiền muộn. Mình có nhỏ mọn như vậy sao? Cùng lắm chỉ cho tiểu tử này một ít thử thách mà thôi. Chỉ có điều, tiểu tử này xem ra bị ảo giác của mình vây khốn lâu như vậy, vẫn dã tính không thay đổi. Được rồi, lần sau nhất định phải ném hắn vào trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi.
- Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, làng nhân loại đi hướng nào?
Vu Nhai hỏi.
Người chủ sự hiện vẫn cầm Thần Minh Quả ở trong tay, ánh mắt nhìn chiếc mặt nạ trong tay Vu Nhai có vẻ vô cùng nóng bỏng. May là có người kéo hắn một cái, vội vàng chỉ đường cho Vu Nhai.
Vu Nhai gật đầu, sau đó quát lớn:
- Con báo chết kia, mau chạy ra đây. Ảo giác đã sớm phá, chúng ta nên xuất phát thôi.
- Gào...
Long Báo không biết từ nơi nào chạy ra. Vu Nhai ngồi lên trên lưng nó, sau đó nhanh như điện chớp rời khỏi đó.
Tại sao tiểu tử này lại đột nhiên tích cực như vậy. Thật sự là lương tâm trỗi dậy muốn cứu người sao? Tại sao lại cảm giác giống như đang chạy trối chết vậy?
- Được rồi, các ngươi muốn tham gia vào cuộc chiến đấu kia thì nhanh chóng trở về đi. Chỉ cầu lưu lại mấy người chiếu cố cho người bị thương là được. Ta đi tắm trước đây.
Lão đầu Mê Thành nghiên cứu một tuần, nếu như không phát sinh chuyện gì, thật ra sẽ không có cảm giác. Nhưng nếu đã tỉnh lại, tất nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt mới có tinh thần tiếp tục nghiên cứu.
Nói xong lão cũng không để ý tới mọi người, trực tiếp trở lại nhà của lão. Lão vừa bước vào phòng...
- A... Tiểu tử, lão tử muốn tiêu diệt ngươi. Rượu ngon, thuốc của ta, a a a!
- Tiền bối Mê Thành, ta có chuyện muốn nói với lão... Ách, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vào lúc này, người chủ sự vọt vào. Cuối cùng hắn đã nhớ ra người vừa nãy là ai. Khi vừa nhìn thấy Long Báo, hắn liền ý thức được. Chỉ có điều trong lúc nhất thời hắn cảm thấy không thể tin được mà thôi. Phải biết rằng, một loạt chuyện vừa rồi thật sự quá khó tin. Người đột nhiên xuất hiện kia trên tay không ngờ có nhiều Thần Minh Quả như vậy. Hơn nữa gia hỏa đó lại dám cò kè mặc cả với tiền bối Mê Thành.
Điều này cũng không nói làm gì, hắn còn nhận được một phần trang bị khắc hình rồng từ tiền bối Mê Thành. Đây chính là chìa khóa rời khỏi Thiên Tội Uyên!
Rất nhanh hắn đã đi tới trước cửa nhà lão đầu Mê Thành, sau đó liền nhìn thấy lão đầu Mê Thành ngơ ngác nhìn bình rượu và bình thuốc rỗng trước mắt. Đột nhiên, lão đầu Mê Thành đằng đằng sát khí ngẩng đầu lên:
- Có việc thì nói, có rắm thì phóng.
Khóe miệng người chủ sự giật giật vài cái. Tuy rằng thực lực hắn không tính là đứng đầu, nhưng cũng có chút địa vị. Bị quát như thật sự cảm thấy phiền muộn.
Chỉ có điều, hiện tại hắn nhìn ra được lão đầu Mê Thành đang nổi nóng, cũng không dám phản bác, vội vàng nói:
- Tiền bối Mê Thành, người vừa nãy là do ngài cứu từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm ra sao?
- Cứu ra, có ý gì?
- Lẽ nào ngài thật sự không biết? Người tuổi trẻ vừa rồi cưỡi Long Báo …. Vừa rồi người chúng ta nói được thần linh đại ma Dị Ma tộc lựa chọn, đồng thời bị đuổi giết tới Minh Huyễn Cổ Lâm cũng cưỡi Long Báo.
Người chủ sự chớp nháy mắt nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi là nói hắn chính là tên ngu ngốc đã tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm kia sao?
- Đúng… đúng vậy. Tiền bối Mê Thành, thật sự không phải do ngài cứu ra sao?
Người chủ sự cũng có chút không hiểu. Từ sau khi Minh Huyễn Cổ Lâm xuất hiện vẫn chưa có người nào có thể không thông qua Mê Thành mà đi ra được. Lẽ nào lúc đó đám người Độc Cô Cửu Lan đã nhìn nhầm?
- Không có khả năng như vậy được. Không có kiếm bài trên tay ta, tuyệt đối không ra khỏi Minh Huyễn Cổ Lâm được.
Lão đầu Mê Thành lắc đầu nói. Nhưng khi nghĩ tới các thủ đoạn vô cùng thần bí của tiểu tử kia, lại nghĩ tới chuyện hắn có thể vô thanh vô tức thấu hiểu ảo giác của mình, tiến vào gian phòng của mình trộm đồ, trong lòng bất tri bất giác cũng có chút do dự.
Không chừng tiểu tử này còn che giấu năng lực đặc biệt nào đó. Cũng không phải nói không có kiếm bài thật sự không ra được. Nếu như thực lực rất mạnh vẫn có thể ra được. Đương nhiên, bị áp chế ở dưới Hoàng Binh Sư thì tuyệt đối không ra được:
- Đúng rồi. Lúc đó ai nhìn thấy hắn tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm. Ta phải gặp bọn họ. Dẫn bọn họ tới gặp ta.
- Đó là đám người Chiến Đồng và Độc Cô Cửu Lan. Độc Cô Chiến Đồng hiện tại cũng đang bảo vệ người bị thương tới đây. Đến lúc đó ngài hỏi nàng một chút sẽ biết thôi.
- A, ngươi nói là Tiểu Chiến Đồng sao?
Lão đầu Mê Thành gật đầu. Đối với Độc Cô Chiến Đồng, thật ra lão rất yên tâm. Nhưng rất nhanh, hắn đột nhiên lại nghĩ tới điều gì:
- Đúng rồi, năm đó Tiểu Chiến Đồng có tình cảm đối với gia hỏa Độc Cô Chiến Phong kia. Độc Cô Chiến Phong đột nhiên phái con trai hắn xuống, không chừng có thể nói cho nàng nghe một gợi ý để ra ngoài, hoặc là xuống tay với con trai hắn.
- Ách, tiền bối Mê Thành. Ngài nói cái gì... Hắn là con trai của Độc Cô Chiến… Chiến Phong sao?
- Đúng vậy, tuy rằng tiểu tử này không thừa nhận, nhưng làm sao giấu được hỏa nhãn kim tinh của lão đầu ta được.
Lão đầu Mê Thành gật đầu, tâm tư bay loạn. Không chừng Độc Cô Chiến Phong nói cho con trai hắn cái gì đó, mới khiến cho gia hỏa này có thể thuận lợi ra vào Minh Huyễn Cổ Lâm.
- Cũng không đúng. Ta nghe bọn họ nói, người này không phải họ Độc Cô, mà là họ Vu, tên là Vu Nhai!
Vu Nhai cưỡi Long Báo phóng thật nhanh về phía làng nhân loại. Hắn không thể không đi nhanh được. Huyền khí trong cơ thể gần như sắp đột phá Hoàng Binh Sư ngũ đoạn, nói cho hắn biết, mấy ngày qua rượu ngon hắn đã uống hết cùng với thuốc tắm kia thật sự không tầm thường.
Lão đầu phát điên đuổi theo thì phiền toái. Vừa rồi hắn đã nhắc nhở lão, không nên bởi vì ân oán cá nhân mà không nói ra tất cả những gì nghiên cứu được từ phù văn cho hắn biết, cũng chính là phòng ngừa chu đáo.
- Sao, có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vu Nhai đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn nghe được từ phía bên trái truyền đến tiếng đánh nhau giáp lá cà. Rất nhanh hắn quay đầu con báo lại, xông về hướng đó. Sau đó hắn liền nhìn thấy một đội bảy, tám mươi Dị Ma Nhân đang bao vây tấn công một đội nhân loại.
Bởi vậy lão mới có thể sảng khoái như vậy, đưa một phần trang bị cho Vu Nhai, trong long lão còn có chút cảm giác mình đang chiếm tiện nghi của Vu Nhai.
- Thật vậy. Tiền bối Mê Thành quả nhiên lợi hại. Đến lúc đó tiền bối phải nói cho ta hiểu rõ ràng, nhưng ngàn vạn lần không nên bởi vì có chút ân oán cá nhân mà giấu giếm.
Ánh mắt Vu Nhai sáng lên nói.
- Lão đầu ta là người như vậy sao?
Lão đầu Mê Thành liền phiền muộn. Mình có nhỏ mọn như vậy sao? Cùng lắm chỉ cho tiểu tử này một ít thử thách mà thôi. Chỉ có điều, tiểu tử này xem ra bị ảo giác của mình vây khốn lâu như vậy, vẫn dã tính không thay đổi. Được rồi, lần sau nhất định phải ném hắn vào trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi.
- Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, làng nhân loại đi hướng nào?
Vu Nhai hỏi.
Người chủ sự hiện vẫn cầm Thần Minh Quả ở trong tay, ánh mắt nhìn chiếc mặt nạ trong tay Vu Nhai có vẻ vô cùng nóng bỏng. May là có người kéo hắn một cái, vội vàng chỉ đường cho Vu Nhai.
Vu Nhai gật đầu, sau đó quát lớn:
- Con báo chết kia, mau chạy ra đây. Ảo giác đã sớm phá, chúng ta nên xuất phát thôi.
- Gào...
Long Báo không biết từ nơi nào chạy ra. Vu Nhai ngồi lên trên lưng nó, sau đó nhanh như điện chớp rời khỏi đó.
Tại sao tiểu tử này lại đột nhiên tích cực như vậy. Thật sự là lương tâm trỗi dậy muốn cứu người sao? Tại sao lại cảm giác giống như đang chạy trối chết vậy?
- Được rồi, các ngươi muốn tham gia vào cuộc chiến đấu kia thì nhanh chóng trở về đi. Chỉ cầu lưu lại mấy người chiếu cố cho người bị thương là được. Ta đi tắm trước đây.
Lão đầu Mê Thành nghiên cứu một tuần, nếu như không phát sinh chuyện gì, thật ra sẽ không có cảm giác. Nhưng nếu đã tỉnh lại, tất nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt mới có tinh thần tiếp tục nghiên cứu.
Nói xong lão cũng không để ý tới mọi người, trực tiếp trở lại nhà của lão. Lão vừa bước vào phòng...
- A... Tiểu tử, lão tử muốn tiêu diệt ngươi. Rượu ngon, thuốc của ta, a a a!
- Tiền bối Mê Thành, ta có chuyện muốn nói với lão... Ách, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vào lúc này, người chủ sự vọt vào. Cuối cùng hắn đã nhớ ra người vừa nãy là ai. Khi vừa nhìn thấy Long Báo, hắn liền ý thức được. Chỉ có điều trong lúc nhất thời hắn cảm thấy không thể tin được mà thôi. Phải biết rằng, một loạt chuyện vừa rồi thật sự quá khó tin. Người đột nhiên xuất hiện kia trên tay không ngờ có nhiều Thần Minh Quả như vậy. Hơn nữa gia hỏa đó lại dám cò kè mặc cả với tiền bối Mê Thành.
Điều này cũng không nói làm gì, hắn còn nhận được một phần trang bị khắc hình rồng từ tiền bối Mê Thành. Đây chính là chìa khóa rời khỏi Thiên Tội Uyên!
Rất nhanh hắn đã đi tới trước cửa nhà lão đầu Mê Thành, sau đó liền nhìn thấy lão đầu Mê Thành ngơ ngác nhìn bình rượu và bình thuốc rỗng trước mắt. Đột nhiên, lão đầu Mê Thành đằng đằng sát khí ngẩng đầu lên:
- Có việc thì nói, có rắm thì phóng.
Khóe miệng người chủ sự giật giật vài cái. Tuy rằng thực lực hắn không tính là đứng đầu, nhưng cũng có chút địa vị. Bị quát như thật sự cảm thấy phiền muộn.
Chỉ có điều, hiện tại hắn nhìn ra được lão đầu Mê Thành đang nổi nóng, cũng không dám phản bác, vội vàng nói:
- Tiền bối Mê Thành, người vừa nãy là do ngài cứu từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm ra sao?
- Cứu ra, có ý gì?
- Lẽ nào ngài thật sự không biết? Người tuổi trẻ vừa rồi cưỡi Long Báo …. Vừa rồi người chúng ta nói được thần linh đại ma Dị Ma tộc lựa chọn, đồng thời bị đuổi giết tới Minh Huyễn Cổ Lâm cũng cưỡi Long Báo.
Người chủ sự chớp nháy mắt nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi là nói hắn chính là tên ngu ngốc đã tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm kia sao?
- Đúng… đúng vậy. Tiền bối Mê Thành, thật sự không phải do ngài cứu ra sao?
Người chủ sự cũng có chút không hiểu. Từ sau khi Minh Huyễn Cổ Lâm xuất hiện vẫn chưa có người nào có thể không thông qua Mê Thành mà đi ra được. Lẽ nào lúc đó đám người Độc Cô Cửu Lan đã nhìn nhầm?
- Không có khả năng như vậy được. Không có kiếm bài trên tay ta, tuyệt đối không ra khỏi Minh Huyễn Cổ Lâm được.
Lão đầu Mê Thành lắc đầu nói. Nhưng khi nghĩ tới các thủ đoạn vô cùng thần bí của tiểu tử kia, lại nghĩ tới chuyện hắn có thể vô thanh vô tức thấu hiểu ảo giác của mình, tiến vào gian phòng của mình trộm đồ, trong lòng bất tri bất giác cũng có chút do dự.
Không chừng tiểu tử này còn che giấu năng lực đặc biệt nào đó. Cũng không phải nói không có kiếm bài thật sự không ra được. Nếu như thực lực rất mạnh vẫn có thể ra được. Đương nhiên, bị áp chế ở dưới Hoàng Binh Sư thì tuyệt đối không ra được:
- Đúng rồi. Lúc đó ai nhìn thấy hắn tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm. Ta phải gặp bọn họ. Dẫn bọn họ tới gặp ta.
- Đó là đám người Chiến Đồng và Độc Cô Cửu Lan. Độc Cô Chiến Đồng hiện tại cũng đang bảo vệ người bị thương tới đây. Đến lúc đó ngài hỏi nàng một chút sẽ biết thôi.
- A, ngươi nói là Tiểu Chiến Đồng sao?
Lão đầu Mê Thành gật đầu. Đối với Độc Cô Chiến Đồng, thật ra lão rất yên tâm. Nhưng rất nhanh, hắn đột nhiên lại nghĩ tới điều gì:
- Đúng rồi, năm đó Tiểu Chiến Đồng có tình cảm đối với gia hỏa Độc Cô Chiến Phong kia. Độc Cô Chiến Phong đột nhiên phái con trai hắn xuống, không chừng có thể nói cho nàng nghe một gợi ý để ra ngoài, hoặc là xuống tay với con trai hắn.
- Ách, tiền bối Mê Thành. Ngài nói cái gì... Hắn là con trai của Độc Cô Chiến… Chiến Phong sao?
- Đúng vậy, tuy rằng tiểu tử này không thừa nhận, nhưng làm sao giấu được hỏa nhãn kim tinh của lão đầu ta được.
Lão đầu Mê Thành gật đầu, tâm tư bay loạn. Không chừng Độc Cô Chiến Phong nói cho con trai hắn cái gì đó, mới khiến cho gia hỏa này có thể thuận lợi ra vào Minh Huyễn Cổ Lâm.
- Cũng không đúng. Ta nghe bọn họ nói, người này không phải họ Độc Cô, mà là họ Vu, tên là Vu Nhai!
Vu Nhai cưỡi Long Báo phóng thật nhanh về phía làng nhân loại. Hắn không thể không đi nhanh được. Huyền khí trong cơ thể gần như sắp đột phá Hoàng Binh Sư ngũ đoạn, nói cho hắn biết, mấy ngày qua rượu ngon hắn đã uống hết cùng với thuốc tắm kia thật sự không tầm thường.
Lão đầu phát điên đuổi theo thì phiền toái. Vừa rồi hắn đã nhắc nhở lão, không nên bởi vì ân oán cá nhân mà không nói ra tất cả những gì nghiên cứu được từ phù văn cho hắn biết, cũng chính là phòng ngừa chu đáo.
- Sao, có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vu Nhai đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn nghe được từ phía bên trái truyền đến tiếng đánh nhau giáp lá cà. Rất nhanh hắn quay đầu con báo lại, xông về hướng đó. Sau đó hắn liền nhìn thấy một đội bảy, tám mươi Dị Ma Nhân đang bao vây tấn công một đội nhân loại.
/1991
|